Thiên Tài Khí Phi
Chương 120
“Chúng ta, chúng ta là bằng hữu.”
Thanh âm nhẹ nhàng truyền đến, mang theo một tia phiêu miểu khí chất. Sở Hiên bất khả tư nghị mạnh mẽ ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt như ngọc của nàng dưới ánh trăng mang thần thái lạnh lùng nhưng trong trẻo. Đôi mắt kia trong trẻo nhưng lạnh lùng, ánh mắt cụp xuống, ánh mắt khẽ chớp. Vũ nhi như vậy, hắn chưa bao giờ nhìn thấy, trong trẻo nhưng lạnh lùng mà xa xôi.
Vân Mộng Vũ chưa bao giờ nghĩ mình có thể nói ra như vậy, cho dù trong lòng không nghĩ thế, nhưng lý trí vẫn bắt nàng phải nói. Nàng cụp mắt xuống, sợ hắn nhìn thấu ý tưởng trong lòng nàng. Trong ánh mắt nàng cất giấu sự đau khổ tột cùng.
Nhìn bóng dáng đã khắc sâu vào lòng mình, Sở Hiên cảm thấy tâm thần chấn động hoảng hốt. Cuối cùng cũng nói một câu:“Tốt, bằng hữu.”
Nghe Sở Hiên trả lời, lòng Vân Mộng Vũ đột nhiên đau xót, đau đến nỗi nàng mất đi tri giác. Nàng đè ép lại, mới ngăn chặn nước mắt. Lúc này, toàn thân Vân Mộng Vũ đã cứng ngắc, không dám động đậy, sợ sẽ để hắn thấy cảm xúc của nàng.
Sở Hiên nói xong, bi thương trong lòng không thể ngăn cản. Hắn sợ, thật sự sợ mình nhịn không được ôm nàng lại, đem nàng thâm nhập vào xương tủy.
Sở Hiên mạnh mẽ xoay người sang chỗ khác, hắn không thể nhìn nàng, liếc mắt một cái cũng không thể, nếu không, sự cao ngạo của mình sẽ không duy trì được lâu.
Cảm nhận hắn xoay người sang chỗ khác, nàng đưa mắt nhìn bóng dáng hắn, chỉ cảm thấy lòng mình trống trơn. Chỉ cần quay người lại, có lẽ bọn họ sẽ vĩnh viễn chia xa. Nhưng là, cho dù vĩnh viễn, họ cũng phải bước đi.
Nhìn bóng dáng màu trắng thật sâu, nàng cũng dứt khoát rời đi.
Sự từ biệt này, không biết là kết thúc, hay là bắt đầu?
Sở Hiên cảm nhận hơi thở đã xa, trong mắt hắn là ngàn vạn tia đau xót. Đôi mắt kia càng thêm tối đen như mực, áp lực mà đau kịch liệt.
Hắn giương mắt, thất thần nhìn ngôi nhà trước mặt, thần sắc hắn mất mát mà bi thương. Trong đầu lại xẹt qua sự tưởng tượng của hắn khi nàng thấy ngôi nhà này. Nhưng không nghĩ tới lại là như vậy. Cứ lạnh lùng mà bỏ qua.
Hắn mạnh mẽ nâng tay, tay tập hợp nội lực, ngón tay hóa trảo, muốn đánh tới ngôi nhà đó. Chỉ là lúc ra tay, hắn vẫn thu hồi lại. Hắn bỗng buông tay, chung quy là không hạ thủ được. Trong lòng đau xót, một ngụm máu tươi phun ra. Nhìn chất lỏng đỏ tươi, hắn nhịn không được cười ra tiếng.
“Vì sao, vì sao, vì sao,...”
Hắn nhìn trời cao quát lớn, hắn không cam lòng, toàn bộ muốn bùng nổ lúc này.
Mà Vân Mộng Vũ cũng không dám ở lâu, nàng cưỡi ngựa đến đây. Nàng vừa ra rừng cây nhỏ, lập tức lên ngựa, chạy vào Yến kinh. Nàng không muốn ở lại, không dám nhìn hắn, nàng sợ mình nhịn không được, sẽ làm thương tổn hắn.
Nàng sợ mình ở lại bên cạnh hắn, sẽ lại ảnh hưởng đến quyết định của hắn.
Như vậy, là tốt rồi, tốt rồi.
Trở lại Hiên vương phủ, nàng một mình ôm đầu gối ngồi dưới gốc cây, ngồi như vậy mà không nhúc nhích.
Ngày hôm sau, trời vừa sáng, khi nàng đứng lên, dĩ nhiên đã điều chỉnh lại cảm xúc của mình, cũng đã đem tình cảm của mình cất giấu, cả đời trân quý.
Lúc hoàng hôn, nàng cưỡi xe ngựa đi tới quận chúa phủ. Khi xuống xe, nàng thấy tỷ tỷ A Mi đã đứng ngoài cửa. Nhìn thần sắc của tỷ tỷ, Vân Mộng Vũ cảm thấy ấm áp.
Được Hồng Mai giúp đỡ xuống xe ngựa, nàng nhìn tỷ tỷ, khóe miệng tươi cười, lộ ra nụ cười đẹp đẽ. Sau đó, chạy đến cạnh tỷ tỷ, vô cùng thân thiết kéo tay tỷ tỷ nói:“Tỷ tỷ, sao ngươi biết ta sẽ đến?”
A Mi nhìn thấy muội muội mang bộ dáng vui vẻ, nhưng trong mắt lại có một cỗ bi thương. Nhưng nếu muội muội biểu hiện như thế, tất nhiên là không muốn cho nàng biết, không muốn làm nàng lo lắng. Cho nên, nàng cũng không nói thắng, nên làm bộ không biết, cũng mang bộ dáng vui vẻ, ôn nhu nói:“Không biết vì sao, hôm nay ta đặc biệt nhớ ngươi, cho nên cố ý ra cửa chờ ngươi, nghĩ xem ngươi có thể đến hay không. Không nghĩ tới, ta vừa ra, thật sự đã thấy Vũ nhi.”
Nghe tỷ tỷ nói, Vân Mộng Vũ biết trong lòng tỷ tỷ không có ý như vậy. Chỉ là chút nữa phải rời đi, nàng muốn cho tỷ tỷ nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng, không muốn tỷ tỷ lo lắng.
“Tỷ tỷ, xem ra chúng ta có tâm linh tương thông.”
Vân Mộng Vũ nghịch ngợm nói, nói xong lại nhìn A Mi.
Nhìn muội muội cười sáng lạn, A Mi không nói gì, chỉ ôn nhu mang muội muội vào quận chúa phủ.
Khi vào quận chúa phủ, Vân Mộng Vũ nhìn thấy Hàn Băng đang ở trong. Hơn nữa, thấy nàng vào, lại dùng thần sắc phức tạp nhìn nàng. Thấy vậy, Vân Mộng Vũ biết, hắn đã đoán được ý đồ của nàng. Dù sao Đoạt Hồn Lâu cũng không phải ngồi không, cho nên sẽ biết được tình hình của nàng. Nhìn thần sắc lo lắng và khó hiểu trong mắt Hàn Băng, nàng nhất thời cảm thấy có chút bối rối, không dám đối diện. Nàng cảm giác hắn đã biết được chuyện của mình, chỉ là nàng không nghĩ ra cách khác, cho nên cho dù ai không hiểu rõ, nàng vẫn phải đi.
A Mi kéo Vân Mộng Vũ đi tới trước mặt Hàn Băng, Hàn Băng thu hồi thần sắc phức tạp, lại khôi phục sự lạnh lùng.
Ba người chốc lát đi đến một cái đình, bọn nha đầu mang lên một ít trà bánh liền lặng yên lui xuống.
Vân Mộng Vũ lẳng lặng phẩm trà, Hàn Băng lạnh lùng ngồi một bên, như không có cảm giác gì. Nhưng trên người hắn phát ra hàn khí nhè nhẹ, vẫn có thể làm cho người ta cảm giác được hắn tồn tại.
Đột nhiên nghĩ ra, Vân Mộng Vũ đột nhiên nhìn về phía Hàn Băng. Chỉ thấy, hôm nay Hàn Băng vẫn là một thân hắc y, khuôn mặt phi thường lạnh lùng. Tuy rằng hắn vẫn lạnh lùng như băng, nhưng nếu cẩn thận quan sát, vẫn là có thể phát hiện biểu tình của hắn đã có thay đổi, không máy móc lạnh lùng nữa. Mà ngẫu nhiên khi nhìn tỷ tỷ lại toát ra sủng nịch, không còn tia lạnh lùng nữa.
Nhìn thấy vậy, Vân Mộng Vũ cảm thấy tỷ tỷ nhất định sẽ hạnh phúc, thực hạnh phúc. Như vậy, nàng có thể yên tâm.
Nàng lại cúi đầu, muốn mở miệng nói với tỷ tỷ mình phải rời khỏi Sở quốc như thế nào?
Nhưng nàng chưa kịp mở miệng, A Mi đã nói trước.
“Vũ nhi, ngươi muốn rời khỏi Sở quốc?”
Thanh âm A Mi đột nhiên truyền đến, giọng điệu khẳng định.
Nhìn thần sắc lo lắng của tỷ tỷ, Vân Mộng Vũ nhất thời có chút nghẹn lời, không biết nên nói gì cho tốt. Nàng không thể nói cho tỷ tỷ biết nàng muốn đi Bắc quốc lấy nguyên liệu giải độc cho Sở Hiên. Nếu nàng nói, tỷ tỷ tất nhiên cũng sẽ yêu cầu đi cùng. Nhưng lần này đi Bắc quốc, khẳng định là phi thường hung hiểm. Tỷ tỷ là người thân của nàng, sao có thể làm cho tỷ bị liên lụy.
“Đúng vậy, ta muốn rời Sở quốc.”
Vân Mộng Vũ nói xong, dừng lại nhìn tỷ tỷ, quả nhiên trong mắt tỷ tỷ hiện lên vẻ không đồng ý và lo lắng.
A Mi vừa nghe Vân Mộng Vũ nói, muốn mở miệng khuyên bảo hai câu, nhưng còn chưa mở miệng, đã bị Vân Mộng Vũ đánh gãy.
“Tỷ tỷ, ngươi không cần lo lắng cho ta. Ta rời khỏi Sở quốc cũng không phải là đi làm chuyện nguy hiểm, ta chỉ muốn giải sầu mà thôi.”
“Giải sầu? Vì sao lại giải sầu, ngươi và Sở Hiên đã xảy ra chuyện gì? Vũ nhi, không cần gạt tỷ tỷ.”
Thanh âm A Mi mang theo tia vội vàng, từ nhỏ nàng chính là cô nhi, thật vất vả mới tìm được muội muội, sao có thể không đau lòng. Nàng thầm nghĩ muốn muội muội bình an thì tốt rồi, nàng không cầu gì khác.
Nghe tỷ tỷ nói, trong lòng Vân Mộng Vũ run lên, muốn nói rõ với tỷ tỷ. Nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống. Chuyện này, nguy hiểm như vậy, nàng thầm nghĩ muốn hoàn thành một mình, không muốn tỷ tỷ bị thương tổn. Tỷ tỷ vất vả lắm mới có tháng ngày hạnh phúc, nàng tuyệt đối không thể phá hư hạnh phúc đó.
Vì thế, nàng ổn định tinh thần, ngẩng đầu lên, ôn nhu nói:“Tỷ tỷ, ta nghĩ ngươi đã biết Sở Hiên có rất nhiều bí mật. Mà hiện tại hắn vì cuộc sống hạnh phúc của chúng ta. Cho nên, hắn muốn giải quyết chuyện của hắn nên cho ta đến nơi khác để sống, bởi vậy, ta thật sự không có việc gì. Mà ta như vậy là vì lo lắng cho Sở Hiên. Tỷ tỷ yên tâm, Sở Hiên nói với ta, hắn nhất định sẽ không có việc gì. Dù sao hắn đã tính toán nhiều năm qua, tự nhiên sẽ có phần thắng.”
Kỳ thật Sở Hiên vì báo thù, quả thật đã tính toán rất nhiều năm. Nhưng Vân Mộng Vũ không biết, Sở Hiên từ đầu đã tính đến cái chết, hắn muốn cá chết lưới rách. Chỉ là, từ sau khi gặp Vân Mộng Vũ, ý nghĩ này bị hắn chôn thật sâu.
A Mi nghe muội muội nói xong, lại nhớ đến tin tức Hàn Băng tìm hiểu được. Nên cũng tin bảy tám phần, chỉ là vẫn có chút lo lắng.
Thấy tỷ tỷ như thế, nàng không thể không tìm chuyện khác phân tán lực chú ý.
“Gần đây biểu ca tiếp chỉ đi trấn thủ biên giới, nhưng biên giới có vẻ nguy hiểm. Hơn nữa, biểu ca cũng đi lần đầu tiên, tỷ tỷ, nếu không ngươi và Hàn Băng đi giúp hắn đi. Mà ngươi và Hàn Băng cũng có thể đi giải sầu, nếu không cả ngày ở đây, cũng rất bí bách.”
Bởi vì tin lời muội muội lúc nãy, cho nên lúc nghe chuyện của biểu ca, A Mi liền có vẻ để bụng. Bởi vậy, A Mi thoáng tự hỏi một phen, sau đó cũng đồng ý với Vân Mộng Vũ.
Thanh âm nhẹ nhàng truyền đến, mang theo một tia phiêu miểu khí chất. Sở Hiên bất khả tư nghị mạnh mẽ ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt như ngọc của nàng dưới ánh trăng mang thần thái lạnh lùng nhưng trong trẻo. Đôi mắt kia trong trẻo nhưng lạnh lùng, ánh mắt cụp xuống, ánh mắt khẽ chớp. Vũ nhi như vậy, hắn chưa bao giờ nhìn thấy, trong trẻo nhưng lạnh lùng mà xa xôi.
Vân Mộng Vũ chưa bao giờ nghĩ mình có thể nói ra như vậy, cho dù trong lòng không nghĩ thế, nhưng lý trí vẫn bắt nàng phải nói. Nàng cụp mắt xuống, sợ hắn nhìn thấu ý tưởng trong lòng nàng. Trong ánh mắt nàng cất giấu sự đau khổ tột cùng.
Nhìn bóng dáng đã khắc sâu vào lòng mình, Sở Hiên cảm thấy tâm thần chấn động hoảng hốt. Cuối cùng cũng nói một câu:“Tốt, bằng hữu.”
Nghe Sở Hiên trả lời, lòng Vân Mộng Vũ đột nhiên đau xót, đau đến nỗi nàng mất đi tri giác. Nàng đè ép lại, mới ngăn chặn nước mắt. Lúc này, toàn thân Vân Mộng Vũ đã cứng ngắc, không dám động đậy, sợ sẽ để hắn thấy cảm xúc của nàng.
Sở Hiên nói xong, bi thương trong lòng không thể ngăn cản. Hắn sợ, thật sự sợ mình nhịn không được ôm nàng lại, đem nàng thâm nhập vào xương tủy.
Sở Hiên mạnh mẽ xoay người sang chỗ khác, hắn không thể nhìn nàng, liếc mắt một cái cũng không thể, nếu không, sự cao ngạo của mình sẽ không duy trì được lâu.
Cảm nhận hắn xoay người sang chỗ khác, nàng đưa mắt nhìn bóng dáng hắn, chỉ cảm thấy lòng mình trống trơn. Chỉ cần quay người lại, có lẽ bọn họ sẽ vĩnh viễn chia xa. Nhưng là, cho dù vĩnh viễn, họ cũng phải bước đi.
Nhìn bóng dáng màu trắng thật sâu, nàng cũng dứt khoát rời đi.
Sự từ biệt này, không biết là kết thúc, hay là bắt đầu?
Sở Hiên cảm nhận hơi thở đã xa, trong mắt hắn là ngàn vạn tia đau xót. Đôi mắt kia càng thêm tối đen như mực, áp lực mà đau kịch liệt.
Hắn giương mắt, thất thần nhìn ngôi nhà trước mặt, thần sắc hắn mất mát mà bi thương. Trong đầu lại xẹt qua sự tưởng tượng của hắn khi nàng thấy ngôi nhà này. Nhưng không nghĩ tới lại là như vậy. Cứ lạnh lùng mà bỏ qua.
Hắn mạnh mẽ nâng tay, tay tập hợp nội lực, ngón tay hóa trảo, muốn đánh tới ngôi nhà đó. Chỉ là lúc ra tay, hắn vẫn thu hồi lại. Hắn bỗng buông tay, chung quy là không hạ thủ được. Trong lòng đau xót, một ngụm máu tươi phun ra. Nhìn chất lỏng đỏ tươi, hắn nhịn không được cười ra tiếng.
“Vì sao, vì sao, vì sao,...”
Hắn nhìn trời cao quát lớn, hắn không cam lòng, toàn bộ muốn bùng nổ lúc này.
Mà Vân Mộng Vũ cũng không dám ở lâu, nàng cưỡi ngựa đến đây. Nàng vừa ra rừng cây nhỏ, lập tức lên ngựa, chạy vào Yến kinh. Nàng không muốn ở lại, không dám nhìn hắn, nàng sợ mình nhịn không được, sẽ làm thương tổn hắn.
Nàng sợ mình ở lại bên cạnh hắn, sẽ lại ảnh hưởng đến quyết định của hắn.
Như vậy, là tốt rồi, tốt rồi.
Trở lại Hiên vương phủ, nàng một mình ôm đầu gối ngồi dưới gốc cây, ngồi như vậy mà không nhúc nhích.
Ngày hôm sau, trời vừa sáng, khi nàng đứng lên, dĩ nhiên đã điều chỉnh lại cảm xúc của mình, cũng đã đem tình cảm của mình cất giấu, cả đời trân quý.
Lúc hoàng hôn, nàng cưỡi xe ngựa đi tới quận chúa phủ. Khi xuống xe, nàng thấy tỷ tỷ A Mi đã đứng ngoài cửa. Nhìn thần sắc của tỷ tỷ, Vân Mộng Vũ cảm thấy ấm áp.
Được Hồng Mai giúp đỡ xuống xe ngựa, nàng nhìn tỷ tỷ, khóe miệng tươi cười, lộ ra nụ cười đẹp đẽ. Sau đó, chạy đến cạnh tỷ tỷ, vô cùng thân thiết kéo tay tỷ tỷ nói:“Tỷ tỷ, sao ngươi biết ta sẽ đến?”
A Mi nhìn thấy muội muội mang bộ dáng vui vẻ, nhưng trong mắt lại có một cỗ bi thương. Nhưng nếu muội muội biểu hiện như thế, tất nhiên là không muốn cho nàng biết, không muốn làm nàng lo lắng. Cho nên, nàng cũng không nói thắng, nên làm bộ không biết, cũng mang bộ dáng vui vẻ, ôn nhu nói:“Không biết vì sao, hôm nay ta đặc biệt nhớ ngươi, cho nên cố ý ra cửa chờ ngươi, nghĩ xem ngươi có thể đến hay không. Không nghĩ tới, ta vừa ra, thật sự đã thấy Vũ nhi.”
Nghe tỷ tỷ nói, Vân Mộng Vũ biết trong lòng tỷ tỷ không có ý như vậy. Chỉ là chút nữa phải rời đi, nàng muốn cho tỷ tỷ nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng, không muốn tỷ tỷ lo lắng.
“Tỷ tỷ, xem ra chúng ta có tâm linh tương thông.”
Vân Mộng Vũ nghịch ngợm nói, nói xong lại nhìn A Mi.
Nhìn muội muội cười sáng lạn, A Mi không nói gì, chỉ ôn nhu mang muội muội vào quận chúa phủ.
Khi vào quận chúa phủ, Vân Mộng Vũ nhìn thấy Hàn Băng đang ở trong. Hơn nữa, thấy nàng vào, lại dùng thần sắc phức tạp nhìn nàng. Thấy vậy, Vân Mộng Vũ biết, hắn đã đoán được ý đồ của nàng. Dù sao Đoạt Hồn Lâu cũng không phải ngồi không, cho nên sẽ biết được tình hình của nàng. Nhìn thần sắc lo lắng và khó hiểu trong mắt Hàn Băng, nàng nhất thời cảm thấy có chút bối rối, không dám đối diện. Nàng cảm giác hắn đã biết được chuyện của mình, chỉ là nàng không nghĩ ra cách khác, cho nên cho dù ai không hiểu rõ, nàng vẫn phải đi.
A Mi kéo Vân Mộng Vũ đi tới trước mặt Hàn Băng, Hàn Băng thu hồi thần sắc phức tạp, lại khôi phục sự lạnh lùng.
Ba người chốc lát đi đến một cái đình, bọn nha đầu mang lên một ít trà bánh liền lặng yên lui xuống.
Vân Mộng Vũ lẳng lặng phẩm trà, Hàn Băng lạnh lùng ngồi một bên, như không có cảm giác gì. Nhưng trên người hắn phát ra hàn khí nhè nhẹ, vẫn có thể làm cho người ta cảm giác được hắn tồn tại.
Đột nhiên nghĩ ra, Vân Mộng Vũ đột nhiên nhìn về phía Hàn Băng. Chỉ thấy, hôm nay Hàn Băng vẫn là một thân hắc y, khuôn mặt phi thường lạnh lùng. Tuy rằng hắn vẫn lạnh lùng như băng, nhưng nếu cẩn thận quan sát, vẫn là có thể phát hiện biểu tình của hắn đã có thay đổi, không máy móc lạnh lùng nữa. Mà ngẫu nhiên khi nhìn tỷ tỷ lại toát ra sủng nịch, không còn tia lạnh lùng nữa.
Nhìn thấy vậy, Vân Mộng Vũ cảm thấy tỷ tỷ nhất định sẽ hạnh phúc, thực hạnh phúc. Như vậy, nàng có thể yên tâm.
Nàng lại cúi đầu, muốn mở miệng nói với tỷ tỷ mình phải rời khỏi Sở quốc như thế nào?
Nhưng nàng chưa kịp mở miệng, A Mi đã nói trước.
“Vũ nhi, ngươi muốn rời khỏi Sở quốc?”
Thanh âm A Mi đột nhiên truyền đến, giọng điệu khẳng định.
Nhìn thần sắc lo lắng của tỷ tỷ, Vân Mộng Vũ nhất thời có chút nghẹn lời, không biết nên nói gì cho tốt. Nàng không thể nói cho tỷ tỷ biết nàng muốn đi Bắc quốc lấy nguyên liệu giải độc cho Sở Hiên. Nếu nàng nói, tỷ tỷ tất nhiên cũng sẽ yêu cầu đi cùng. Nhưng lần này đi Bắc quốc, khẳng định là phi thường hung hiểm. Tỷ tỷ là người thân của nàng, sao có thể làm cho tỷ bị liên lụy.
“Đúng vậy, ta muốn rời Sở quốc.”
Vân Mộng Vũ nói xong, dừng lại nhìn tỷ tỷ, quả nhiên trong mắt tỷ tỷ hiện lên vẻ không đồng ý và lo lắng.
A Mi vừa nghe Vân Mộng Vũ nói, muốn mở miệng khuyên bảo hai câu, nhưng còn chưa mở miệng, đã bị Vân Mộng Vũ đánh gãy.
“Tỷ tỷ, ngươi không cần lo lắng cho ta. Ta rời khỏi Sở quốc cũng không phải là đi làm chuyện nguy hiểm, ta chỉ muốn giải sầu mà thôi.”
“Giải sầu? Vì sao lại giải sầu, ngươi và Sở Hiên đã xảy ra chuyện gì? Vũ nhi, không cần gạt tỷ tỷ.”
Thanh âm A Mi mang theo tia vội vàng, từ nhỏ nàng chính là cô nhi, thật vất vả mới tìm được muội muội, sao có thể không đau lòng. Nàng thầm nghĩ muốn muội muội bình an thì tốt rồi, nàng không cầu gì khác.
Nghe tỷ tỷ nói, trong lòng Vân Mộng Vũ run lên, muốn nói rõ với tỷ tỷ. Nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống. Chuyện này, nguy hiểm như vậy, nàng thầm nghĩ muốn hoàn thành một mình, không muốn tỷ tỷ bị thương tổn. Tỷ tỷ vất vả lắm mới có tháng ngày hạnh phúc, nàng tuyệt đối không thể phá hư hạnh phúc đó.
Vì thế, nàng ổn định tinh thần, ngẩng đầu lên, ôn nhu nói:“Tỷ tỷ, ta nghĩ ngươi đã biết Sở Hiên có rất nhiều bí mật. Mà hiện tại hắn vì cuộc sống hạnh phúc của chúng ta. Cho nên, hắn muốn giải quyết chuyện của hắn nên cho ta đến nơi khác để sống, bởi vậy, ta thật sự không có việc gì. Mà ta như vậy là vì lo lắng cho Sở Hiên. Tỷ tỷ yên tâm, Sở Hiên nói với ta, hắn nhất định sẽ không có việc gì. Dù sao hắn đã tính toán nhiều năm qua, tự nhiên sẽ có phần thắng.”
Kỳ thật Sở Hiên vì báo thù, quả thật đã tính toán rất nhiều năm. Nhưng Vân Mộng Vũ không biết, Sở Hiên từ đầu đã tính đến cái chết, hắn muốn cá chết lưới rách. Chỉ là, từ sau khi gặp Vân Mộng Vũ, ý nghĩ này bị hắn chôn thật sâu.
A Mi nghe muội muội nói xong, lại nhớ đến tin tức Hàn Băng tìm hiểu được. Nên cũng tin bảy tám phần, chỉ là vẫn có chút lo lắng.
Thấy tỷ tỷ như thế, nàng không thể không tìm chuyện khác phân tán lực chú ý.
“Gần đây biểu ca tiếp chỉ đi trấn thủ biên giới, nhưng biên giới có vẻ nguy hiểm. Hơn nữa, biểu ca cũng đi lần đầu tiên, tỷ tỷ, nếu không ngươi và Hàn Băng đi giúp hắn đi. Mà ngươi và Hàn Băng cũng có thể đi giải sầu, nếu không cả ngày ở đây, cũng rất bí bách.”
Bởi vì tin lời muội muội lúc nãy, cho nên lúc nghe chuyện của biểu ca, A Mi liền có vẻ để bụng. Bởi vậy, A Mi thoáng tự hỏi một phen, sau đó cũng đồng ý với Vân Mộng Vũ.
Tác giả :
Ngọc Khuyết