Thiên Tài Khí Phi
Chương 117
Edit: Sunny Út
Sở Dạ thức trắng đêm trong phủ Thái tử. Trong lòng hắn nghĩ về chuyện của mấy ngày nay, phát hiện gần đây mình có chút đắc ý. Từ khi ra ngoài, hơn nữa còn gặp rất nhiều chuyện, cảm thấy mình đã chín chắn hơn nhiều. Cũng nghĩ mình sẽ không bị người khác đùa giỡn trong lòng bàn tay như trước, nghĩ mình có năng lực bảo hộ người trong lòng. Nhưng cuối cùng lại hung hăng cho hắn một cái tát.
Trong đầu hiện lên nữ tử khuynh thành tao nhã kia, thần sắc trong mắt hắn thay đổi. Cuối cùng, khi bình minh sắp lên, hắn yên lặng rời khỏi đây.
Lúc này trong Hiên vương phủ, Vân Mộng Vũ kinh ngạc dị thường nhìn nam tử trước mặt, khó tin nói:“Đông Thành Vũ, sao ngươi quay lại nhanh vậy?”
Đông Thành Vũ mang theo tia mỏi mệt, ánh mắt lại phi thường sáng ngời. Trong tay hắn cầm một cái hộp, Vân Mộng Vũ cứ nhìn chằm chằm vào nó. Nàng mở ra, trong mắt có sự vui sướng khó có thể che dấu. Lại giương mắt nhìn Đông Thành Vũ bằng ánh mắt khác, nàng tinh tế đánh giá nam tử này. Không thể phủ nhận, hắn đối với Linh Lung có cảm tình rất sâu, hơn nữa trả giá cũng rất nhiều.
Mà người yêu nhau nếu có thể ở bên cạnh nhau thì đó là chuyện hạnh phúc.
Nghĩ đến tương lai của Linh Lung và Đông Thành Vũ, lòng của nàng cũng vui vẻ. Nàng tin tưởng, Đông Thành Vũ sẽ là trượng phu tốt. Nàng mở miệng nói:“Ngươi đi về trước đi, ba ngày sau, ở rừng cây nhỏ ngoài thành, ta sẽ dẫn Chỉ nhi đến.”
Nghe được hai chữ Chỉ nhi, cả người Đông Thành Vũ run lên, trong mắt tinh quang lóe ra, cuối cùng hóa thành thâm tình. Hắn trầm thấp nói hai chữ cảm ơn, sau đó lập tức rời khỏi.
Đợi hắn đi khỏi, Vân Mộng Vũ liền vội vàng chạy tới Hồng Diễm lâu.
Đến một gian phòng ở Hồng Diễm lâu, không nhìn Linh Lung đối diện, nàng chỉ nhìn cái hòm trong tay cười ngây ngô. Giống như mẹ vợ đánh giá về con rể, càng nhìn càng thuận mắt. Hơn nữa nàng thỉnh thoảng nhìn cái hòm, lại thỉnh thoảng nhìn Linh Lung ở đối diện. Linh Lung bị nàng nhìn trong lòng sợ hãi, rốt cục nhịn không được hỏi:“Tiểu thư, ngươi làm sao vậy, có phải không thoải mái không?”
Linh Lung nói xong, còn dùng ánh mắt nhìn toàn thân Vân Mộng Vũ. Nhìn thấy nàng bình thường, bình yên vô sự ngồi ở kia, mới yên lòng. Nhưng nàng cũng không bình tĩnh, nếu không phải chuyện của tiểu thư, như vậy chẳng lẽ có liên quan đến nàng......
Vân Mộng Vũ thấy Linh Lung nhìn nàng, trong lòng cũng cảm thấy rất buồn cười. Nghĩ mình là người làm bà mai nên ánh mắt nhìn Linh Lung càng sáng long lanh.
Linh Lung cứ run run không ngừng, rốt cục cũng lắp bắp mở miệng.
“Tiểu thư, ngươi có chuyện gì hãy nói đi.”
“Có chuyện. Nhưng là chuyện tốt.” Vân Mộng Vũ cười cười nói.
Chuyện tốt? Có chuyện tốt gì? Chẳng lẽ?
“Tiểu thư, ngươi có?” Linh Lung hỏi. Suy nghĩ nửa ngày, nàng cũng chỉ có thể nghĩ đến khả năng này.
Nghe đáp án như vậy, biểu tình của Vân Mộng Vũ cứng ngắc, im lặng bất thường, nửa ngày cũng chưa phục hồi tinh thần lại.
Có? Có thai? Ngay cả động phòng cũng không có, sao mà có được?
Ách…... Trên mặt Vân Mộng Vũ hiện lên một tia đỏ ửng, sau đó bình tĩnh ho nhẹ một tiếng, mở miệng nói:“Kỳ thật lần này ta tới là có chuyện thương lượng với ngươi.”
Thấy tiểu thư mang vẻ mặt nghiêm túc, Linh Lung nghĩ có chuyện lớn xảy ra, cũng khôi phục sắc mặt thường ngày, cẩn thận nghe.
Nhìn bộ dáng của Linh Lung, Vân Mộng Vũ sắp xếp lời nói trong lòng, sau đó bắt đầu:“Là như vậy, gần đây trong Yến kinh đã xảy ra rất nhiều chuyện. Các thế lực lớn đã đến, hẳn là có rất nhiều thế lực khác chú ý đến chúng ta. Để tránh sóng gió, Linh Lung, ngươi vẫn nên đến một nơi khác để nghỉ ngơi.”
Nghe nói như thế, Linh Lung cũng không có cảm giác gì cả. Vì thế, nàng yên lặng gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Nhìn thấy Linh Lung gật đầu, Vân Mộng Vũ thử hỏi:“Linh Lung, ngươi muốn đi đâu nhất?”
Nói đến đây, Linh Lung cúi đầu, hơi thở quanh thân có chút trầm lại. Hình như có một cỗ bất đắc dĩ, lại giống như bi thương.
“Ta muốn về Đông quốc, thăm cha mẹ ta, thăm nhà, thăm.......”
Linh Lung cúi đầu thanh âm nghẹn ngào thương cảm vang lên, làm cho Vân Mộng Vũ cũng đỏ mắt theo.
“Linh Lung, nếu có khả năng, ngươi sẽ buông tay hắn sao?”
Nghe được Vân Mộng Vũ hỏi, Linh Lung mạnh mẽ ngẩng đầu lên. Nhìn ánh mắt trong trẻo của tiểu thư, nàng nhịn không được bối rối, vội vàng tránh đi ánh mắt của tiểu thư, muốn nói, nhưng lại bị Vân Mộng Vũ ngăn lại.
“Linh Lung, ta đã từng nói, cho ngươi suy nghĩ. Làm theo ý mình thích, không cần làm chuyện khiến mình tổn thương. Dung mạo của ngươi có thể khôi phục, hơn nữa, quan trọng nhất là, hắn đối với ngươi không thay đổi. Cái này là đủ rồi, thật sự đủ, nếu hai ngươi không thể cùng một chỗ, như vậy không phải chỉ một mình ngươi khổ, hắn cũng sẽ khổ. Ngươi có bao nhiêu đau, hắn sẽ có bấy nhiêu đau, có lẽ, hắn càng đau hơn ngươi.” Vân Mộng Vũ không thể không nói như thế, nếu không Linh Lung sẽ không muốn ảnh hưởng đến tiền đồ của Đông Thành Vũ hoặc là cảm thấy mình không xứng với hắn mà lựa chọn yên lặng rời đi. Chỉ có như vậy, Linh Lung mới có thể nhận thấy rõ chuyện của hai người, đơn phương buông tay là không công bằng.
Nghe nói như thế, trong lòng Linh Lung chấn động, cảm thấy trong lòng có cảm giác sụp đổ ý tưởng vững chắc. Nhất thời trong lòng có cảm giác áp lực, giờ phút này lại chạy vọt đi.
Vân Mộng Vũ nhìn thấy Linh Lung như vậy, liền lặng lẽ lui ra, nàng đi Thiên Binh các điều chế giải dược.
Ba ngày nhanh chóng trôi qua, Đông Thành Vũ sáng sớm đã đứng chờ ngoài rừng cây nhỏ. Hôm nay Đông Thành Vũ cố ý ăn mặc chỉnh tề, lui đi vẻ thường ngày bừa bãi tùy ý, thậm chí là tàn nhẫn đa tình. Hôm nay nhìn hắn ôn nhu mà ấm áp, giống một công tử thanh khiết như ngọc.
Hắn tràn đầy vui mừng đứng trong rừng cây, ánh mắt nhìn về hướng cửa thành, trong mắt chứa đầy thâm tình, lẳng lặng đứng đó đợi người trong lòng đến. Lúc này Đông Thành Vũ không phải là thái tử nổi tiếng thất quốc, lúc này hắn chỉ là một nam tử đứng đợi người trong lòng. Hắn khẩn trương lặng lẽ nắm chặt hai tay. Trên mặt không biểu lộ gì.
Từ sáng đến giữa trưa, từ giữa trưa đến hoàng hôn, nhìn mặt trời chậm rãi hạ xuống, Đông Thành Vũ dần dần bị cảm giác hỗn hợp mất mát cùng tuyệt vọng thay thế.
Chỉ nhi, chẳng lẽ, chúng ta thật sự hữu duyên vô phận sao?
Trải qua nhiều như vậy, chẳng lẽ kết quả vẫn là như vậy sao?
Đông Thành Vũ ngẩng đầu, nhìn trời cao, nước mắt muốn chảy xuống. Tay không tự giác buông lỏng ra, tựa hồ mất đi khí lực toàn thân, không có cách nắm chặt hai tay lại.
Lúc đang tuyệt vọng nhất, thanh âm giày thêu giẫm nát lá rụng vang lên.
Nghe được thanh âm nhỏ kia, Đông Thành Vũ bừng tỉnh như điện giật, lại không dám quay đầu nhìn, sợ sẽ thất vọng quá lớn.
Nhất thời, trong rừng cây lâm vào im lặng quỷ dị. Tựa hồ đã qua thật lâu.
“Thành ca ca.”
Thanh âm ôn nhu xinh đẹp vang lên bên tai, như cô gái năm đó dưới tàng cây. Cô gái mang quần áo màu hồng nhạt, ngẩng đầu, ôn nhu gọi tên người thiếu niên.
“Thành ca ca.”
Ngẩng đầu, nhìn nữ tử bên cạnh, vẫn là xiêm y màu hồng nhạt, vẫn là dung nhan xinh đẹp. Quen thuộc như vậy, khắc cốt ghi tâm. Vốn tưởng rằng chỉ có thể thấy trong mọng, giờ phút này lại rõ ràng ở trước mắt. Rất rung động, thâm tình, như năm đó.
Đột nhiên, hắn khó có thể ức chế nhắm hai mắt lại, cố gắng điều chỉnh cảm xúc của mình. Sau đó, lại mạnh mẽ mở to mắt, nhìn thấy nữ tử bên cạnh vẫn ở đó, thần sắc trong mắt phong phú lên. Mang theo tia kinh hỷ, vui sướng và hạnh phúc.
Hắn thâm tình nhìn ánh mắt đối phương, đối phương cũng nhìn hắn như vậy.
“Chỉ nhi......”
“Thành ca ca......”
Sau nhiều năm gặp lại, tiếng kêu này vô cùng tha thiết.
Mặt trời gần xuống nũi, tầng tầng lớp lớp lá cây rụng quanh hai người làm nên cảnh đẹp tuyệt trần.
Trong lúc này, một đôi nam nữ lẳng lặng ôm nhau.
Thế gian này tựa hồ dừng lại tại giây phút này.
Cách xa nhiều năm, hai người lại được sum họp.
Thầm nghĩ, vĩnh viễn, không bao giờ buông tay nữa.
Giờ phút này, đến già, đến mãi mãi.
Buổi tối, hai người cùng ngồi dưới bầu trời đầy sao. Thỉnh thoảng nhắc đến một vài chuyện ấm áp trước kia.
Giờ phút này, trong mắt Đông Thành Vũ tràn đầy nhu tình. Hắn biết, cả đời này cũng sẽ không buông tay.
Mà lúc này ánh mắt Linh Lung nhìn sao trên trời, trong lòng mang theo một chút phức tạp.
Ngày đó tiểu thư nói sẽ cho nàng nghỉ ngơi, thì ra đã chuẩn bị tất cả cho nàng, muốn nàng rời khỏi đây, đến cuộc sống của nàng.
Đối với tiểu thư, trong lòng nàng có tình cảm không nói được nên lời. Vì tiểu thư, cho dù chết, nàng cũng sẽ không do dự. Nhưng giờ phút này nàng lại vì hạnh phúc của mình mà rời đi.
Trong lòng không vui là khó tránh khỏi, nhưng nhớ lời tiểu thư nói, trong lòng lại nhịn không được muốn ích kỷ một lần.
“Hạnh phúc của ngươi là hạnh phúc của ta, bởi vì ngươi hạnh phúc, vô luận ta ở đâu, ta đều cố gắng cuộc sống hạnh phúc. Đừng để lòng ta cảm thấy tiếc nuối.”
Lời nói của tiểu thư lại vang lên, Linh Lung nhìn trời cao, thầm chúc.
Tiểu thư, ngươi nhất định phải hạnh phúc.
Sở Dạ thức trắng đêm trong phủ Thái tử. Trong lòng hắn nghĩ về chuyện của mấy ngày nay, phát hiện gần đây mình có chút đắc ý. Từ khi ra ngoài, hơn nữa còn gặp rất nhiều chuyện, cảm thấy mình đã chín chắn hơn nhiều. Cũng nghĩ mình sẽ không bị người khác đùa giỡn trong lòng bàn tay như trước, nghĩ mình có năng lực bảo hộ người trong lòng. Nhưng cuối cùng lại hung hăng cho hắn một cái tát.
Trong đầu hiện lên nữ tử khuynh thành tao nhã kia, thần sắc trong mắt hắn thay đổi. Cuối cùng, khi bình minh sắp lên, hắn yên lặng rời khỏi đây.
Lúc này trong Hiên vương phủ, Vân Mộng Vũ kinh ngạc dị thường nhìn nam tử trước mặt, khó tin nói:“Đông Thành Vũ, sao ngươi quay lại nhanh vậy?”
Đông Thành Vũ mang theo tia mỏi mệt, ánh mắt lại phi thường sáng ngời. Trong tay hắn cầm một cái hộp, Vân Mộng Vũ cứ nhìn chằm chằm vào nó. Nàng mở ra, trong mắt có sự vui sướng khó có thể che dấu. Lại giương mắt nhìn Đông Thành Vũ bằng ánh mắt khác, nàng tinh tế đánh giá nam tử này. Không thể phủ nhận, hắn đối với Linh Lung có cảm tình rất sâu, hơn nữa trả giá cũng rất nhiều.
Mà người yêu nhau nếu có thể ở bên cạnh nhau thì đó là chuyện hạnh phúc.
Nghĩ đến tương lai của Linh Lung và Đông Thành Vũ, lòng của nàng cũng vui vẻ. Nàng tin tưởng, Đông Thành Vũ sẽ là trượng phu tốt. Nàng mở miệng nói:“Ngươi đi về trước đi, ba ngày sau, ở rừng cây nhỏ ngoài thành, ta sẽ dẫn Chỉ nhi đến.”
Nghe được hai chữ Chỉ nhi, cả người Đông Thành Vũ run lên, trong mắt tinh quang lóe ra, cuối cùng hóa thành thâm tình. Hắn trầm thấp nói hai chữ cảm ơn, sau đó lập tức rời khỏi.
Đợi hắn đi khỏi, Vân Mộng Vũ liền vội vàng chạy tới Hồng Diễm lâu.
Đến một gian phòng ở Hồng Diễm lâu, không nhìn Linh Lung đối diện, nàng chỉ nhìn cái hòm trong tay cười ngây ngô. Giống như mẹ vợ đánh giá về con rể, càng nhìn càng thuận mắt. Hơn nữa nàng thỉnh thoảng nhìn cái hòm, lại thỉnh thoảng nhìn Linh Lung ở đối diện. Linh Lung bị nàng nhìn trong lòng sợ hãi, rốt cục nhịn không được hỏi:“Tiểu thư, ngươi làm sao vậy, có phải không thoải mái không?”
Linh Lung nói xong, còn dùng ánh mắt nhìn toàn thân Vân Mộng Vũ. Nhìn thấy nàng bình thường, bình yên vô sự ngồi ở kia, mới yên lòng. Nhưng nàng cũng không bình tĩnh, nếu không phải chuyện của tiểu thư, như vậy chẳng lẽ có liên quan đến nàng......
Vân Mộng Vũ thấy Linh Lung nhìn nàng, trong lòng cũng cảm thấy rất buồn cười. Nghĩ mình là người làm bà mai nên ánh mắt nhìn Linh Lung càng sáng long lanh.
Linh Lung cứ run run không ngừng, rốt cục cũng lắp bắp mở miệng.
“Tiểu thư, ngươi có chuyện gì hãy nói đi.”
“Có chuyện. Nhưng là chuyện tốt.” Vân Mộng Vũ cười cười nói.
Chuyện tốt? Có chuyện tốt gì? Chẳng lẽ?
“Tiểu thư, ngươi có?” Linh Lung hỏi. Suy nghĩ nửa ngày, nàng cũng chỉ có thể nghĩ đến khả năng này.
Nghe đáp án như vậy, biểu tình của Vân Mộng Vũ cứng ngắc, im lặng bất thường, nửa ngày cũng chưa phục hồi tinh thần lại.
Có? Có thai? Ngay cả động phòng cũng không có, sao mà có được?
Ách…... Trên mặt Vân Mộng Vũ hiện lên một tia đỏ ửng, sau đó bình tĩnh ho nhẹ một tiếng, mở miệng nói:“Kỳ thật lần này ta tới là có chuyện thương lượng với ngươi.”
Thấy tiểu thư mang vẻ mặt nghiêm túc, Linh Lung nghĩ có chuyện lớn xảy ra, cũng khôi phục sắc mặt thường ngày, cẩn thận nghe.
Nhìn bộ dáng của Linh Lung, Vân Mộng Vũ sắp xếp lời nói trong lòng, sau đó bắt đầu:“Là như vậy, gần đây trong Yến kinh đã xảy ra rất nhiều chuyện. Các thế lực lớn đã đến, hẳn là có rất nhiều thế lực khác chú ý đến chúng ta. Để tránh sóng gió, Linh Lung, ngươi vẫn nên đến một nơi khác để nghỉ ngơi.”
Nghe nói như thế, Linh Lung cũng không có cảm giác gì cả. Vì thế, nàng yên lặng gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Nhìn thấy Linh Lung gật đầu, Vân Mộng Vũ thử hỏi:“Linh Lung, ngươi muốn đi đâu nhất?”
Nói đến đây, Linh Lung cúi đầu, hơi thở quanh thân có chút trầm lại. Hình như có một cỗ bất đắc dĩ, lại giống như bi thương.
“Ta muốn về Đông quốc, thăm cha mẹ ta, thăm nhà, thăm.......”
Linh Lung cúi đầu thanh âm nghẹn ngào thương cảm vang lên, làm cho Vân Mộng Vũ cũng đỏ mắt theo.
“Linh Lung, nếu có khả năng, ngươi sẽ buông tay hắn sao?”
Nghe được Vân Mộng Vũ hỏi, Linh Lung mạnh mẽ ngẩng đầu lên. Nhìn ánh mắt trong trẻo của tiểu thư, nàng nhịn không được bối rối, vội vàng tránh đi ánh mắt của tiểu thư, muốn nói, nhưng lại bị Vân Mộng Vũ ngăn lại.
“Linh Lung, ta đã từng nói, cho ngươi suy nghĩ. Làm theo ý mình thích, không cần làm chuyện khiến mình tổn thương. Dung mạo của ngươi có thể khôi phục, hơn nữa, quan trọng nhất là, hắn đối với ngươi không thay đổi. Cái này là đủ rồi, thật sự đủ, nếu hai ngươi không thể cùng một chỗ, như vậy không phải chỉ một mình ngươi khổ, hắn cũng sẽ khổ. Ngươi có bao nhiêu đau, hắn sẽ có bấy nhiêu đau, có lẽ, hắn càng đau hơn ngươi.” Vân Mộng Vũ không thể không nói như thế, nếu không Linh Lung sẽ không muốn ảnh hưởng đến tiền đồ của Đông Thành Vũ hoặc là cảm thấy mình không xứng với hắn mà lựa chọn yên lặng rời đi. Chỉ có như vậy, Linh Lung mới có thể nhận thấy rõ chuyện của hai người, đơn phương buông tay là không công bằng.
Nghe nói như thế, trong lòng Linh Lung chấn động, cảm thấy trong lòng có cảm giác sụp đổ ý tưởng vững chắc. Nhất thời trong lòng có cảm giác áp lực, giờ phút này lại chạy vọt đi.
Vân Mộng Vũ nhìn thấy Linh Lung như vậy, liền lặng lẽ lui ra, nàng đi Thiên Binh các điều chế giải dược.
Ba ngày nhanh chóng trôi qua, Đông Thành Vũ sáng sớm đã đứng chờ ngoài rừng cây nhỏ. Hôm nay Đông Thành Vũ cố ý ăn mặc chỉnh tề, lui đi vẻ thường ngày bừa bãi tùy ý, thậm chí là tàn nhẫn đa tình. Hôm nay nhìn hắn ôn nhu mà ấm áp, giống một công tử thanh khiết như ngọc.
Hắn tràn đầy vui mừng đứng trong rừng cây, ánh mắt nhìn về hướng cửa thành, trong mắt chứa đầy thâm tình, lẳng lặng đứng đó đợi người trong lòng đến. Lúc này Đông Thành Vũ không phải là thái tử nổi tiếng thất quốc, lúc này hắn chỉ là một nam tử đứng đợi người trong lòng. Hắn khẩn trương lặng lẽ nắm chặt hai tay. Trên mặt không biểu lộ gì.
Từ sáng đến giữa trưa, từ giữa trưa đến hoàng hôn, nhìn mặt trời chậm rãi hạ xuống, Đông Thành Vũ dần dần bị cảm giác hỗn hợp mất mát cùng tuyệt vọng thay thế.
Chỉ nhi, chẳng lẽ, chúng ta thật sự hữu duyên vô phận sao?
Trải qua nhiều như vậy, chẳng lẽ kết quả vẫn là như vậy sao?
Đông Thành Vũ ngẩng đầu, nhìn trời cao, nước mắt muốn chảy xuống. Tay không tự giác buông lỏng ra, tựa hồ mất đi khí lực toàn thân, không có cách nắm chặt hai tay lại.
Lúc đang tuyệt vọng nhất, thanh âm giày thêu giẫm nát lá rụng vang lên.
Nghe được thanh âm nhỏ kia, Đông Thành Vũ bừng tỉnh như điện giật, lại không dám quay đầu nhìn, sợ sẽ thất vọng quá lớn.
Nhất thời, trong rừng cây lâm vào im lặng quỷ dị. Tựa hồ đã qua thật lâu.
“Thành ca ca.”
Thanh âm ôn nhu xinh đẹp vang lên bên tai, như cô gái năm đó dưới tàng cây. Cô gái mang quần áo màu hồng nhạt, ngẩng đầu, ôn nhu gọi tên người thiếu niên.
“Thành ca ca.”
Ngẩng đầu, nhìn nữ tử bên cạnh, vẫn là xiêm y màu hồng nhạt, vẫn là dung nhan xinh đẹp. Quen thuộc như vậy, khắc cốt ghi tâm. Vốn tưởng rằng chỉ có thể thấy trong mọng, giờ phút này lại rõ ràng ở trước mắt. Rất rung động, thâm tình, như năm đó.
Đột nhiên, hắn khó có thể ức chế nhắm hai mắt lại, cố gắng điều chỉnh cảm xúc của mình. Sau đó, lại mạnh mẽ mở to mắt, nhìn thấy nữ tử bên cạnh vẫn ở đó, thần sắc trong mắt phong phú lên. Mang theo tia kinh hỷ, vui sướng và hạnh phúc.
Hắn thâm tình nhìn ánh mắt đối phương, đối phương cũng nhìn hắn như vậy.
“Chỉ nhi......”
“Thành ca ca......”
Sau nhiều năm gặp lại, tiếng kêu này vô cùng tha thiết.
Mặt trời gần xuống nũi, tầng tầng lớp lớp lá cây rụng quanh hai người làm nên cảnh đẹp tuyệt trần.
Trong lúc này, một đôi nam nữ lẳng lặng ôm nhau.
Thế gian này tựa hồ dừng lại tại giây phút này.
Cách xa nhiều năm, hai người lại được sum họp.
Thầm nghĩ, vĩnh viễn, không bao giờ buông tay nữa.
Giờ phút này, đến già, đến mãi mãi.
Buổi tối, hai người cùng ngồi dưới bầu trời đầy sao. Thỉnh thoảng nhắc đến một vài chuyện ấm áp trước kia.
Giờ phút này, trong mắt Đông Thành Vũ tràn đầy nhu tình. Hắn biết, cả đời này cũng sẽ không buông tay.
Mà lúc này ánh mắt Linh Lung nhìn sao trên trời, trong lòng mang theo một chút phức tạp.
Ngày đó tiểu thư nói sẽ cho nàng nghỉ ngơi, thì ra đã chuẩn bị tất cả cho nàng, muốn nàng rời khỏi đây, đến cuộc sống của nàng.
Đối với tiểu thư, trong lòng nàng có tình cảm không nói được nên lời. Vì tiểu thư, cho dù chết, nàng cũng sẽ không do dự. Nhưng giờ phút này nàng lại vì hạnh phúc của mình mà rời đi.
Trong lòng không vui là khó tránh khỏi, nhưng nhớ lời tiểu thư nói, trong lòng lại nhịn không được muốn ích kỷ một lần.
“Hạnh phúc của ngươi là hạnh phúc của ta, bởi vì ngươi hạnh phúc, vô luận ta ở đâu, ta đều cố gắng cuộc sống hạnh phúc. Đừng để lòng ta cảm thấy tiếc nuối.”
Lời nói của tiểu thư lại vang lên, Linh Lung nhìn trời cao, thầm chúc.
Tiểu thư, ngươi nhất định phải hạnh phúc.
Tác giả :
Ngọc Khuyết