Thiên Tài Khí Phi
Chương 110: Uy lực trận pháp
Giờ phút này, hắn rất khó xử, nếu phái người đi xuống, lại sợ bọn họ sẽ bỏ qua cơ hội giết chết Hứa vương. Nhưng nếu hắn xuống, lại lo lắng có nguy hiểm.
Hắn nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn quyết định đi xuống. Nếu không, bỏ qua cơ hội tốt kia thì thật là đáng tiếc. Nhưng, hắn không muốn đi xuống một mình. Hắn dẫn theo một nửa thuộc hạ đi xuống, còn một nửa thì ở lại canh giữ Lí Nghị.
Vào bên trong bí đạo, đập vào mắt là một mảnh tối đen.
Màu đen thường tượng trưng cho sự nguy hiểm luôn rình rập, làm cho người ta sợ hãi. Cho nên vừa thấy cảnh tượng như vậy, Sở Thụy Phong cũng bị dọa đến mất hồn. Vì thế, hắn lập tức lấy ra một viên dạ minh châu bên hông. Lập tức trong bí đạo có một chút ánh sáng, tuy rằng ánh sáng kia rất yếu nhưng cũng còn hơn không thấy gì. Bí đạo này, không nên tùy tiện đốt lửa, nếu không sẽ có nguy hiểm khôn lường.
Mà thấy được chút ánh sáng kia, trong lòng mọi người cũng an tâm một chút. Bọn họ lập tức bắt đầu quan sát bí đạo này, phát hiện hai bên tường đều có bích hoạ.
Sở Thụy Phong nhìn bích họa trên tường, trong lòng cảm thấy bí đạo này không đơn giản, có thể có lại lịch. Chỉ thấy trên bích họa có một số dòng chữa. Mà người trong bích họa đều mặc áo trắng, phong cách của trang sức kia giống như Quân quốc. Quân quốc, áo trắng, đem ghép lại hai chi tiết này, Sở Thụy Phong tựa hồ ý thức được cái gì. Hắn lập tức đem dạ minh châu tới gần vách tường, cẩn thận nhìn cổ tay áo của người mặc áo trắng, bên trên đều có thêu một dấu hiệu.
Nhìn dấu hiệu này, Sở Thụy Phong giật mình, không biết con đường này có nên đi tiếp hay không? Dù sao cũng đã biết thế lực sau lưng của bí đạo này, mà thế lực này ngay cả Sở quốc cũng kiêng kị.
Nhất thời, trong lòng Sở Thụy Phong xẹt qua rất nhiều ý tưởng. Lí Nghị sao lại liên kết với thế lực này, mà Hứa vương cũng biết chuyện này. Nếu chuyện này có liên quan đến người kia, vậy thì rất khó giải quyết. Nên tiến hay lùi, đây là một sự lựa chọn gian nan vô cùng.
Nhìn dấu hiệu Nguyệt Nga trên bích họa kia, trong mắt Sở Thụy Phong hiện lên tia kiên định. Cho dù không thể chống lại, nếu muốn đoạt lấy giang sơn của Sở quốc, như vậy hắn cũng không sợ hãi, chết không đáng tiếc.
Vì thế, Sở Thụy Phong hạ lệnh mọi người tiếp tục đi tới. Mà càng đi vào, trong lòng hắn biết bí đạo này không hề đơn giản, lại không có phòng bị gì. Hắn nhắc nhở mọi người phải cẩn thận, nhưng cũng không tránh khỏi một số việc xảy ra.
Khi mọi người bình yên vô sự đi tới thêm một chút nữa thì thấy ánh sáng ở phía trước, lại đột nhiên và quỷ dị như thế. Bởi vì vầng sáng hiện ra bất ngờ, rất nhiều người cũng không thích ứng, lấy tay che mắt. Nhưng, mọi việc lại xảy ra ngay lúc này. Lúc mọi người lấy tay che mắt, đồng thời lại cảm giác được tiếng xé gió bên cạnh. Mọi người lập tức lấy kiếm ngăn cản. Nhưng vẫn có người ngã ra chết.
Những người ở phía sau đều do có người phía trước chống đỡ nên không có chuyện gì.
Lúc này, Sở Thụy Phong không còn mang vẻ ôn nhuận mà mang vẻ sắc bén lạnh lùng. Bí đạo này không đơn giản, bọn họ đi theo một hàng dài, mà hắn lại đứng ở giữa. Lúc phát sinh tình huống, hắn cũng không thể phản ứng. Bởi vì cách nhau khá xa, nhưng bây giờ mới phát hiện sự tình nghiêm trọng. Thì ra trên các ngọn nến ở phía trước bắn ra vô số ngân châm, mà người bị ngân châm bắn trúng đều không sống sót. Không phải bàn cãi, những ngân châm này đều độc vô cùng. Nhất thời mọi người đều ngừng lại, chờ lệnh của hắn.
Đã đi đến đây, Sở Thụy Phong thật sự không muốn bỏ qua, nhưng hắn không thể không bỏ qua. Người kia bày trận thiên hạ vô song, mà bây giờ bọn họ mới đụng vào thì đã không có cách đối phó. Như vậy, nếu vẫn tiếp tục đi, hậu quả sẽ không tưởng tượng được. Vì thế, hắn chỉ có thể mang vẻ mặt lạnh lùng rút quân.
Sở Thụy Phong chật vật mang theo thị vệ đi lên, cũng không mang theo thi thể của thuộc hạ. Bởi vì bọn họ trúng độc mà chết, cho nên Sở Thụy Phong cẩn thận không cho người khác đụng vào. Hơn nữa chỉ có những người ở phía trước chết, nếu cho người đi lên mang thi thế, có khả năng sẽ làm cho cơ quan kia khởi động.
Sở Thụy Phong mang mặt mày xám xịt đi lên trên, thủ hạ của Hứa vương nhìn thấy chỉ có ít người đi lên, trong mắt hiện lên một vẻ khoái trá, nhưng lập tức cũng lo lắng. Thái tử điện hạ dẫn theo nhiều người như vậy, lại nhanh chóng trở về, tổn thất không ít người. Như vậy, không biết vương gia thế nào.
Sau khi Sở Thụy Phong đi lên, Lí Nghị mở mắt nhìn thoáng qua, nhưng chỉ là thoáng nhìn, sau đó lại tiếp tục nhắm mắt lại.
Tuy rằng Lí Nghị chỉ thoáng nhìn, hơn nữa lại nhanh chóng nhắm hai mắt lại. Nhưng Sở Thụy Phong vẫn nhanh chóng nhìn ra. Xem ra, Lí Nghị quả nhiên là có quan hệ với thế lực kia, hơn nữa lại rất quen thuộc cơ quan bên dưới có gì. Cho nên mới dám để Hoa Thanh Nhi đi xuống, như vậy không biết bọn họ có ý gì với Hứa vương.
Lúc này, hắn cũng không biết làm gì, chỉ có thể đứng ở trên chờ. Nhưng bọn họ vừa lên còn chưa kịp nghỉ ngơi, liền cảm giác được mặt đất bị chấn động. Nhất thời hắn có cảm giác là có nguy cơ, Sở Thụy Phong lập tức nhảy lên, phá tan nóc nhà. Khi hắn vừa ổn định đứng trên nóc nhà, lại nghe thấy một âm thanh chấn động bên dưới, lúc đi xuống, chỉ nhìn thấy một đống hoang tàn.
Giờ khắc này, Sở Thụy Phong vô cùng khiếp sợ. Nếu lúc nãy hắn không tỉnh táo, cho dù hắn bất tử, cũng sẽ bị thương nặng. Hắn chậm rãi đi xuống phía dưới, xem thử có ai còn sống, kết quả là không ai sống sót. Chuyện này, lại đánh sâu vào tâm lý của hắn. Cơ quan ở dưới của ngôi miếu này quả thực đáng sợ. Hắn có chút mờ mịt đứng bên cạnh ngôi miếu, nhìn thấy một đống phế tích. Đột nhiên, hắn phát hiện mình rất nhỏ bé, chút võ công cao cường, năng lực nhìn người quả thực không đáng nhắc đến.
Mà cũng sắp đến ngày thi đấu của Thất quốc, hắn khiếp sợ khi nhìn lại chính mình. Hắn từng hăng hái, nghĩ có thể mở ra khát vọng, nghĩ rằng có thể làm cho Sở quốc ngẩng đầu lên với thất quốc. Nhưng giờ đây, hắn không tự tin như bậy.
Gần đây xuất hiện nhiều người kinh tài tuyệt diễm, người người đều phi thường. Ngay cả Vân Mộng Vũ hắn chưa từng để vào mắt nay cũng đã là một các chủ. Nếu nàng cùng Thiên Binh các tham gia trận thi đấu của thất quốc, như vậy Sở quốc có ngăn cản hay không. Giờ phút này, trong đầu hắn nhớ lại, lần đầu ở Thiên Binh các gặp nàng. Nơi gặp mặt lần đó cũng có cảm giác như lúc hắn đi xuống cơ quan, lúc ấy chỉ cảm thấy kỳ dị, không để trong lòng. Nhưng bây giờ nhớ lại, mới phát hiện thì ra đó là một trận pháp, hấp thu tinh hoa trời đất mà hóa thành trận pháp như vậy.
Thiên Binh các quả không hổ danh, chỉ cần một đống binh khí bình thường mà lại bày ra được trận pháp như vậy, lại còn chỉ là những binh khí tầm thường. Như vậy, có thể thấy được, người của Thiên Binh các quả nhiên là bất phàm, các chủ cũng anh tài không kém.
Trong lúc nhất thời, Sở Thụy Phong có chút mất mát, hắn đứng yên, yên lặng nhìn đống phế tích thật lâu, trong lòng suy nghĩ vô số ý niệm. Cuối cùng trong mắt vẫn lộ ra một chút bất đắc dĩ, nhưng cũng lóe ra tia kiên định. Cho dù bây giờ là như vậy, nhưng vẫn còn thời gian, hắn thân là thái tử Sở quốc, hắn tuyệt đối sẽ không lùi bước. Cuối cùng, hắn cũng không ở lại, mà trở về Yến kinh, chỉ phái vài người đến xem xét, một khi có tin tức thì lập tức hồi báo.
Nhưng quỷ dị nhất là, Hứa vương kia lại không xuất hiện.
Vì thế, Sở Thụy Phong bắt đầu phát tán tin tức nói là Hứa vương tương trợ đi bắt cha con Lí Nghị mất tích không rõ, có khả năng gặp chuyện bất trắc. Chuyện này làm cho thế lực của Hứa vương bắt đầu thấp thỏm lo âu. Nếu Hứa vương không ở đây, như vậy tình cảnh của bọn họ cực kỳ nguy hiểm, có khả năng sẽ bị Sở gia tiêu diệt. Nhưng, Hứa vương không có, bọn họ cũng không thể không đề phòng.
Sở Phách Thiên vì chuyện của Hoa Thanh Nhi mà sinh bệnh, cả người nhìn tựa hồ già đi mười tuổi. Đến tận đây, Sở Phách Thiên giao quyền lực cho Sở Thụy Phong, để Sở Thụy Phong xử lý. Còn hắn lại mang theo rất nhiều phi tần xinh đẹp đến dân gian để hưởng lạc. Mà Sở Thụy Phong xem như chân chính tiếp quản Sở quốc, hắn cũng có thể bắt đầu chấp hành kế sách. Hắn cũng tiếp tục tìm kiếm Hứa vương, lại âm thầm phát tán tin đồn, làm cho nhân mã của Hứa vương lâm vào cảnh hỗn loạn và mâu thuẫn. Đồng thời, hắn cũng phái người thông báo với Sở Dạ nhanh chóng về giúp đỡ hắn.
Mà Vân Mộng Vũ gần đây cũng bề bộn nhiều việc, nàng vội vàng học võ với Sở Hiên. Bây giờ võ công của nàng đã có tiến bộ. Gặp gỡ cao thủ, có thể thong dong ứng phó. Gặp gỡ cao thủ võ công cao cường, vẫn có cơ hội chạy trốn.
Cho nên buổi tối, nàng theo Sở Hiên học võ, ban ngày lại học bày trận, cơ quan, ám khí. Ngay từ đầu nàng cũng chỉ đi theo Tường thúc học một chút. Sau đó Tường thúc lại cầm vài quyển sách đưa nàng xem. Mà ngay từ đầu nàng cảm thấy bây giờ cũng không dùng đến, nên không để ý. Nhưng ngày ấy nàng nhìn phế tích kia, ẩn ẩn cảm giác trận pháp phía dưới vô cùng cường đại, nàng trở về bắt đầu khổ tâm nghiên cứu. Nàng tổng cảm thấy, tự tay bày ra trận pháp kia, một ngày nào đó nàng sẽ chống lại được các thế lực uy hiếp nàng.
Hắn nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn quyết định đi xuống. Nếu không, bỏ qua cơ hội tốt kia thì thật là đáng tiếc. Nhưng, hắn không muốn đi xuống một mình. Hắn dẫn theo một nửa thuộc hạ đi xuống, còn một nửa thì ở lại canh giữ Lí Nghị.
Vào bên trong bí đạo, đập vào mắt là một mảnh tối đen.
Màu đen thường tượng trưng cho sự nguy hiểm luôn rình rập, làm cho người ta sợ hãi. Cho nên vừa thấy cảnh tượng như vậy, Sở Thụy Phong cũng bị dọa đến mất hồn. Vì thế, hắn lập tức lấy ra một viên dạ minh châu bên hông. Lập tức trong bí đạo có một chút ánh sáng, tuy rằng ánh sáng kia rất yếu nhưng cũng còn hơn không thấy gì. Bí đạo này, không nên tùy tiện đốt lửa, nếu không sẽ có nguy hiểm khôn lường.
Mà thấy được chút ánh sáng kia, trong lòng mọi người cũng an tâm một chút. Bọn họ lập tức bắt đầu quan sát bí đạo này, phát hiện hai bên tường đều có bích hoạ.
Sở Thụy Phong nhìn bích họa trên tường, trong lòng cảm thấy bí đạo này không đơn giản, có thể có lại lịch. Chỉ thấy trên bích họa có một số dòng chữa. Mà người trong bích họa đều mặc áo trắng, phong cách của trang sức kia giống như Quân quốc. Quân quốc, áo trắng, đem ghép lại hai chi tiết này, Sở Thụy Phong tựa hồ ý thức được cái gì. Hắn lập tức đem dạ minh châu tới gần vách tường, cẩn thận nhìn cổ tay áo của người mặc áo trắng, bên trên đều có thêu một dấu hiệu.
Nhìn dấu hiệu này, Sở Thụy Phong giật mình, không biết con đường này có nên đi tiếp hay không? Dù sao cũng đã biết thế lực sau lưng của bí đạo này, mà thế lực này ngay cả Sở quốc cũng kiêng kị.
Nhất thời, trong lòng Sở Thụy Phong xẹt qua rất nhiều ý tưởng. Lí Nghị sao lại liên kết với thế lực này, mà Hứa vương cũng biết chuyện này. Nếu chuyện này có liên quan đến người kia, vậy thì rất khó giải quyết. Nên tiến hay lùi, đây là một sự lựa chọn gian nan vô cùng.
Nhìn dấu hiệu Nguyệt Nga trên bích họa kia, trong mắt Sở Thụy Phong hiện lên tia kiên định. Cho dù không thể chống lại, nếu muốn đoạt lấy giang sơn của Sở quốc, như vậy hắn cũng không sợ hãi, chết không đáng tiếc.
Vì thế, Sở Thụy Phong hạ lệnh mọi người tiếp tục đi tới. Mà càng đi vào, trong lòng hắn biết bí đạo này không hề đơn giản, lại không có phòng bị gì. Hắn nhắc nhở mọi người phải cẩn thận, nhưng cũng không tránh khỏi một số việc xảy ra.
Khi mọi người bình yên vô sự đi tới thêm một chút nữa thì thấy ánh sáng ở phía trước, lại đột nhiên và quỷ dị như thế. Bởi vì vầng sáng hiện ra bất ngờ, rất nhiều người cũng không thích ứng, lấy tay che mắt. Nhưng, mọi việc lại xảy ra ngay lúc này. Lúc mọi người lấy tay che mắt, đồng thời lại cảm giác được tiếng xé gió bên cạnh. Mọi người lập tức lấy kiếm ngăn cản. Nhưng vẫn có người ngã ra chết.
Những người ở phía sau đều do có người phía trước chống đỡ nên không có chuyện gì.
Lúc này, Sở Thụy Phong không còn mang vẻ ôn nhuận mà mang vẻ sắc bén lạnh lùng. Bí đạo này không đơn giản, bọn họ đi theo một hàng dài, mà hắn lại đứng ở giữa. Lúc phát sinh tình huống, hắn cũng không thể phản ứng. Bởi vì cách nhau khá xa, nhưng bây giờ mới phát hiện sự tình nghiêm trọng. Thì ra trên các ngọn nến ở phía trước bắn ra vô số ngân châm, mà người bị ngân châm bắn trúng đều không sống sót. Không phải bàn cãi, những ngân châm này đều độc vô cùng. Nhất thời mọi người đều ngừng lại, chờ lệnh của hắn.
Đã đi đến đây, Sở Thụy Phong thật sự không muốn bỏ qua, nhưng hắn không thể không bỏ qua. Người kia bày trận thiên hạ vô song, mà bây giờ bọn họ mới đụng vào thì đã không có cách đối phó. Như vậy, nếu vẫn tiếp tục đi, hậu quả sẽ không tưởng tượng được. Vì thế, hắn chỉ có thể mang vẻ mặt lạnh lùng rút quân.
Sở Thụy Phong chật vật mang theo thị vệ đi lên, cũng không mang theo thi thể của thuộc hạ. Bởi vì bọn họ trúng độc mà chết, cho nên Sở Thụy Phong cẩn thận không cho người khác đụng vào. Hơn nữa chỉ có những người ở phía trước chết, nếu cho người đi lên mang thi thế, có khả năng sẽ làm cho cơ quan kia khởi động.
Sở Thụy Phong mang mặt mày xám xịt đi lên trên, thủ hạ của Hứa vương nhìn thấy chỉ có ít người đi lên, trong mắt hiện lên một vẻ khoái trá, nhưng lập tức cũng lo lắng. Thái tử điện hạ dẫn theo nhiều người như vậy, lại nhanh chóng trở về, tổn thất không ít người. Như vậy, không biết vương gia thế nào.
Sau khi Sở Thụy Phong đi lên, Lí Nghị mở mắt nhìn thoáng qua, nhưng chỉ là thoáng nhìn, sau đó lại tiếp tục nhắm mắt lại.
Tuy rằng Lí Nghị chỉ thoáng nhìn, hơn nữa lại nhanh chóng nhắm hai mắt lại. Nhưng Sở Thụy Phong vẫn nhanh chóng nhìn ra. Xem ra, Lí Nghị quả nhiên là có quan hệ với thế lực kia, hơn nữa lại rất quen thuộc cơ quan bên dưới có gì. Cho nên mới dám để Hoa Thanh Nhi đi xuống, như vậy không biết bọn họ có ý gì với Hứa vương.
Lúc này, hắn cũng không biết làm gì, chỉ có thể đứng ở trên chờ. Nhưng bọn họ vừa lên còn chưa kịp nghỉ ngơi, liền cảm giác được mặt đất bị chấn động. Nhất thời hắn có cảm giác là có nguy cơ, Sở Thụy Phong lập tức nhảy lên, phá tan nóc nhà. Khi hắn vừa ổn định đứng trên nóc nhà, lại nghe thấy một âm thanh chấn động bên dưới, lúc đi xuống, chỉ nhìn thấy một đống hoang tàn.
Giờ khắc này, Sở Thụy Phong vô cùng khiếp sợ. Nếu lúc nãy hắn không tỉnh táo, cho dù hắn bất tử, cũng sẽ bị thương nặng. Hắn chậm rãi đi xuống phía dưới, xem thử có ai còn sống, kết quả là không ai sống sót. Chuyện này, lại đánh sâu vào tâm lý của hắn. Cơ quan ở dưới của ngôi miếu này quả thực đáng sợ. Hắn có chút mờ mịt đứng bên cạnh ngôi miếu, nhìn thấy một đống phế tích. Đột nhiên, hắn phát hiện mình rất nhỏ bé, chút võ công cao cường, năng lực nhìn người quả thực không đáng nhắc đến.
Mà cũng sắp đến ngày thi đấu của Thất quốc, hắn khiếp sợ khi nhìn lại chính mình. Hắn từng hăng hái, nghĩ có thể mở ra khát vọng, nghĩ rằng có thể làm cho Sở quốc ngẩng đầu lên với thất quốc. Nhưng giờ đây, hắn không tự tin như bậy.
Gần đây xuất hiện nhiều người kinh tài tuyệt diễm, người người đều phi thường. Ngay cả Vân Mộng Vũ hắn chưa từng để vào mắt nay cũng đã là một các chủ. Nếu nàng cùng Thiên Binh các tham gia trận thi đấu của thất quốc, như vậy Sở quốc có ngăn cản hay không. Giờ phút này, trong đầu hắn nhớ lại, lần đầu ở Thiên Binh các gặp nàng. Nơi gặp mặt lần đó cũng có cảm giác như lúc hắn đi xuống cơ quan, lúc ấy chỉ cảm thấy kỳ dị, không để trong lòng. Nhưng bây giờ nhớ lại, mới phát hiện thì ra đó là một trận pháp, hấp thu tinh hoa trời đất mà hóa thành trận pháp như vậy.
Thiên Binh các quả không hổ danh, chỉ cần một đống binh khí bình thường mà lại bày ra được trận pháp như vậy, lại còn chỉ là những binh khí tầm thường. Như vậy, có thể thấy được, người của Thiên Binh các quả nhiên là bất phàm, các chủ cũng anh tài không kém.
Trong lúc nhất thời, Sở Thụy Phong có chút mất mát, hắn đứng yên, yên lặng nhìn đống phế tích thật lâu, trong lòng suy nghĩ vô số ý niệm. Cuối cùng trong mắt vẫn lộ ra một chút bất đắc dĩ, nhưng cũng lóe ra tia kiên định. Cho dù bây giờ là như vậy, nhưng vẫn còn thời gian, hắn thân là thái tử Sở quốc, hắn tuyệt đối sẽ không lùi bước. Cuối cùng, hắn cũng không ở lại, mà trở về Yến kinh, chỉ phái vài người đến xem xét, một khi có tin tức thì lập tức hồi báo.
Nhưng quỷ dị nhất là, Hứa vương kia lại không xuất hiện.
Vì thế, Sở Thụy Phong bắt đầu phát tán tin tức nói là Hứa vương tương trợ đi bắt cha con Lí Nghị mất tích không rõ, có khả năng gặp chuyện bất trắc. Chuyện này làm cho thế lực của Hứa vương bắt đầu thấp thỏm lo âu. Nếu Hứa vương không ở đây, như vậy tình cảnh của bọn họ cực kỳ nguy hiểm, có khả năng sẽ bị Sở gia tiêu diệt. Nhưng, Hứa vương không có, bọn họ cũng không thể không đề phòng.
Sở Phách Thiên vì chuyện của Hoa Thanh Nhi mà sinh bệnh, cả người nhìn tựa hồ già đi mười tuổi. Đến tận đây, Sở Phách Thiên giao quyền lực cho Sở Thụy Phong, để Sở Thụy Phong xử lý. Còn hắn lại mang theo rất nhiều phi tần xinh đẹp đến dân gian để hưởng lạc. Mà Sở Thụy Phong xem như chân chính tiếp quản Sở quốc, hắn cũng có thể bắt đầu chấp hành kế sách. Hắn cũng tiếp tục tìm kiếm Hứa vương, lại âm thầm phát tán tin đồn, làm cho nhân mã của Hứa vương lâm vào cảnh hỗn loạn và mâu thuẫn. Đồng thời, hắn cũng phái người thông báo với Sở Dạ nhanh chóng về giúp đỡ hắn.
Mà Vân Mộng Vũ gần đây cũng bề bộn nhiều việc, nàng vội vàng học võ với Sở Hiên. Bây giờ võ công của nàng đã có tiến bộ. Gặp gỡ cao thủ, có thể thong dong ứng phó. Gặp gỡ cao thủ võ công cao cường, vẫn có cơ hội chạy trốn.
Cho nên buổi tối, nàng theo Sở Hiên học võ, ban ngày lại học bày trận, cơ quan, ám khí. Ngay từ đầu nàng cũng chỉ đi theo Tường thúc học một chút. Sau đó Tường thúc lại cầm vài quyển sách đưa nàng xem. Mà ngay từ đầu nàng cảm thấy bây giờ cũng không dùng đến, nên không để ý. Nhưng ngày ấy nàng nhìn phế tích kia, ẩn ẩn cảm giác trận pháp phía dưới vô cùng cường đại, nàng trở về bắt đầu khổ tâm nghiên cứu. Nàng tổng cảm thấy, tự tay bày ra trận pháp kia, một ngày nào đó nàng sẽ chống lại được các thế lực uy hiếp nàng.
Tác giả :
Ngọc Khuyết