Thiên Tài Đọa Lạc
Chương 227: Chơi em gái ngươi (1-2)
Phó Thư Bảo ngừng cười, thở dài một tiếng, nói:
- Không phải là ta không hiểu điều này, thế nhưng, cương thổ nghèo nàn như vậy, ngài lấy cái gì để đấu với hai vị ca ca của ngài đây? Phụ hoàng của ngài ra quyết định này kỳ thật đã không còn lựa chọn nào khác, ngài tưởng hai vị ca ca của ngài có thể bỏ qua như vậy sao? Thế chân vạc của ba vị Vương Tử, người yếu nhất là ngài sẽ bị ăn trước tiên.
Tú Lý nói:
- Cho nên ta mới đến tìm ngươi thương lượng, đồ đệ, ngươi chính là tâm phúc của ta, sau này ta đều nhờ cả vào ngươi, bằng không thì ta cũng không để Tú Ngọc muội tử phong ngươi làm Bảo hầu tước rồi.
Phó Thư Bảo liếc nhìn Tú Lý một cái, nói:
- Sư phụ, chẳng lẽ trong lòng ngài đã có tính toán cụ thể rồi?
Tú Lý gật gật đầu, nói:
- Đương nhiên, trước khi đến chỗ ngươi, trên đường ta đã suy nghĩ kỹ, lãnh địa của Độc Lang tộc ở Vụ Tráo Chiểu Trạch vừa vặn nằm trong cương thổ của ta, ta quyết định thành lập vương đô của ta tại đó, ta còn muốn tuyên bố với con dân trong cương thổ của mình, ngươi là người kế thừa của ta, lời ngươi nói chính là lời của ta, quyết định của ngươi cũng là quyết định của ta, ngươi chính là ta, ngươi và ta có quyền lợi như nhau…
- Đợi chút!
Phó Thư Bảo đột nhiên trở nên khẩn trương, hỏi:
- Ý ngài là, ta có thể làm tất cả mọi chuyện thay ngài?
Tú Lý lại gật đầu, nói:
- Đúng vậy, ngươi chính là ta, chúng ta là một người a.
Phó Thư Bảo lại nói:
- Ta ở đây làm hết mọi việc, vậy ngài làm cái gì?
Tú Lý cười xấu xa nói:
- Ngươi hẳn cũng biết, sư phụ ngươi ta đến tuổi này vẫn còn độc thân, cứ mỗi đêm dài nằm trăm trọc lại nghĩ đến điều này, trong lòng cảm thấy chua xót, cho nên, chuyện hàng đầu của ta không phải là quản lý cương thổ, mà là tìm được một nửa cuộc đời của mình, cũng chính là sư nương tương lai của ngươi.
Phó Thư Bảo: “….”
Khách làng chơi đúng là khách làng chơi, không làm việc cũng đâu cần tìm lý do như vậy chứ?
- Để ta sống khổ cực, còn ngài tiêu diêu tự tại, ngài nghĩ hay lắm, ta mặc kệ!
- Ngươi mặc kệ cũng phải làm!
Tú Lý đột nhiên ném một cái bao đến trước mặt Phó Thư Bảo, nói:
- Đây chính là Vương Ấn tỉ phong cương của ta và văn thư bổn vương tự tay viết ủy nhiệm cho ngươi, ngươi đã bị bổn vương ủy nhiệm làm Phó Phong Cương Vương rồi, cho nên, ngươi hãy nhận mệnh đi!
Như vậy cũng quá qua loa rồi?
Phó Thư Bảo lại lần nữa triệt để im lặng.
o0o
Cảnh tượng trong loan giá Tú Ngọc lúc này lại thân thiết khác thường.
- Chi Ni Nhã tỷ tỷ, tại sao ngươi lại theo tên Phó Thư Bảo kia đến nơi nghèo nàn như Vụ Tráo Chiểu Trạch? Ở lại kinh đô không tốt hơn sao, mỗi ngày chúng ta đều có thể ở cùng một chỗ.
Không có người ngoài, nữ hoàng Tú Ngọc liền không còn chút phong phạm nữ hoàng nào, theo thói quen gọi Chi Ni Nhã là tỷ tỷ, có thể thấy tình cảm của hai người không phải là thân thiết bình thường.
Chi Ni Nhã cười nói:
- Ngươi ấy à, bây giờ ngươi cũng không còn là Ngọc Nhân công chúa vô ưu vô lo, không cần quản việc gì nữa rồi, bây giờ ngươi là nữ hoàng Tú Quốc, tại sao còn gọi ta là tỷ tỷ chứ?
Tú Ngọc cong miệng nói:
- Ở đây không có người ngoài, ngươi chẳng lẽ không thích ta gọi như vậy sao?
Chi Ni Nhã cười nói:
- Được rồi, có người thì ngươi không được gọi ta là tỷ tỷ, gọi ta là Dật Hương công chúa là được rồi, ngươi hỏi ta tại sao lại đi theo Phó Thư Bảo đến nơi nghèo nàn như Vụ Tráo Chiểu Trạch ư? Không phải ta đã trình giao công văn rồi sao, đây là khảo sát.
Tú Ngọc hồ nghi liếc nhìn Chi Ni Nhã, lập tức nói:
- Tỷ tỷ ngươi gạt ai chứ? Tú Quốc ở đâu khảo sát không được, hết lần này đến lần khác lại chọn Vụ Tráo Chiểu Trạch, còn nữa, đi cùng ai không đi, lại chọn đi theo tên Phó Thư Bảo kia, giữa các ngươi chắc chắn có ẩn tình, ta sẽ mượn cớ bắt tên Phó Thư Bảo kia trở về, lúc đó xem xem ngươi còn đi nữa hay không.
- Đừng, ngươi nhất định không được làm hại Bảo ca!
Chi Ni Nhã nhất thời gấp gáp.
Tú Ngọc cười khanh khách nói:
- Ngươi xem, ta chỉ nói chơi mà ngươi đã gấp như vậy, chắc chắn giữa các ngươi có ẩn tình, ngươi hãy trung thực nói cho ta biết, không chừng ta còn có thể tứ hôn (*) nữa đó.
(*) ban cho cưới.
Chi Ni Nhã gắt:
- Ta là công chúa Thánh Đóa Lan Quốc, còn cần nữ hoàng Tú Quốc ngươi tứ hôn sao, muốn tứ hôn thì cũng phải là do phụ hoàng của ta tứ hôn, chỉ có điều, thấy ngươi gấp gáp như vậy, ta cho ngươi biết, Phó Thư Bảo chính là tình lang của ta, chúng ta có cảm tình rất sâu, còn từng cùng sống cùng chết nữa.
- Ồ, không ngờ còn là tình yêu cùng sống cùng chết, mau kể ta nghe chuyện giữa các ngươi đi.
Dù sao cũng là thiếu nữ, mặc dù là nữ hoàng một nước quý phái, nhưng thực chất bên trong vẫn còn tâm tính thiếu nữ, đối với những câu chuyện tình yêu lãng mạn trời sinh rất hiếu kỳ và khao khát.
Lúc này Chi Ni Nhã mới đem chuyện thuyền đội của Thánh Đóa Lan Quốc tiến vào Cấm Nhập Hải, bắt gặp Linh Vương Lý, sau đó được Phó Thư Bảo hai lần giải cứu, cuối cùng kể lại những chuyện đã xảy ra:
- Vài ngày trên tòa đảo không người đó chính là những ngày chúng ta vui nhất, ngươi không thể nào tưởng tượng được đâu, lúc ta hai lần gặp nguy hiểm quan đầu, hắn không đoái hoài đến bản thân mà đến cứu ta, ta còn thường xuyên mơ thấy hắn nữa.
- Nhìn ngươi kìa, một khi lâm vào bể tình sẽ đem người trong lòng tưởng tượng thành người hoàn mỹ nhất thế gian, đúng không?
Tú Ngọc nói:
- Ta nghe nói Phó Thư Bảo là một tên ác bá Hổ Thành, tại sao từ trong miệng ngươi kể lại thành thiếu hiệp rồi?
Ức nam hiếp nữ và tiêu diệt kẻ ác, hiệp sĩ giúp đỡ người cô thế, đây quả thật là hai thân phận hoàn toàn bất đồng, làm sao có thể cùng xuất hiện trên một người được? Chẳng qua, Chi Ni Nhã lại có cách lý giải riêng của mình, chỉ thấy trong mắt nàng hàm chứa ái ý nồng nhiệt, nói:
- Hắn là một người có phong cách hành sự không câu nệ thế tục, ngoại nhân nhìn vào quả thật cảm thấy có chút tà vị, đối với ác nhân thì hắn sẽ dùng thủ đoạn càng hung ác hơn để phản kích, cho nên, trong mắt người khác, hắn chính là một người xấu, còn trong mắt ta, hắn lại là một người thiện lương, đúng rồi, hắn còn là một người vô cùng khôi hài, cùng hắn một chỗ thật sự rất vui.
Không biết tại sao, Chi Ni Nhã tâng bốc Phó Thư Bảo thành loại người trên trời không có, dưới đất chỉ có một thì Tú Ngọc lại càng ghen ghét, chỉ có điều lại là ghen ghét thiện ý. Vốn, tuổi của hai người chênh lệch không nhiều, cũng đều từng là công chúa một nước, cho nên, lúc nào cũng thích so sánh với nhau, bây giờ Chi Ni Nhã đã tìm được một người tốt như vậy, nhưng nàng thì vẫn chưa tìm được, sao có thể không ghen ghét đây?
- Được rồi, ngươi nói tên Phó Thư Bảo tốt như vậy, ta nhất định phải đi gặp hắn, cùng hắn nói chuyện, tốt xấu gì ngươi cũng là tỷ tỷ khuê phòng của ta, ta phải dùng thân phận nữ hoàng cảnh cáo hắn, nếu như hắn dám khi phụ ngươi, cẩn thận cái đầu của hắn!
Chi Ni Nhã vội vàng nói:
- Như vậy có được không?
- Có gì mà không được? Ta thấy như vậy rất được! Đi thôi, chúng ta lén đi tới đó.
Tâm tính háo thắng của Tú Ngọc lại tái phát.
Ra khỏi loan giá, quát lui người hai bên, Tú Ngọc dẫn theo Chi Ni Nhã hướng về phía doanh địa bên cạnh rừng mà đi đến. Đoàn thị vệ hoàng gia đều không dám đến gần, theo sát từ xa.
Thật ra, phạm vi một dặm xung quanh đã bị bao vây kín kẽ, cho dù Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ Lực cũng đừng mong tiến vào, Tú Ngọc ở trong phạm vi này hoạt động tuyệt đối an toàn.
Hướng về phía lều của Phó Thư Bảo đi đến, từ xa đã nhìn thấy bốn nữ bộc y phục bại lộ vây cùng một chỗ cắn hạt dưa, xì xào tranh luận, ngay cả có người đi đến gần lều cũng không phát hiện.
Lúc này, Tú Ngọc đang chuẩn bị trực tiếp đi vào đột nhiên nghe thấy tiếng cười quen thuộc, nàng lập tức dừng bước.
- Ha ha ha… Quyết định như vậy đi! Trước hết chiêu mộ mấy trăm muội muội làm thị vệ đoàn của ta! Tư sắc nhất định phải thượng thừa, còn phải chịu phục thị (hầu hạ) ta.
Thanh âm Tú Lý vang lên.
- Ngài nghĩ hay lắm, chiêu mộ chiến sĩ mỹ nữ, ngài có tiền sao? Xứng đáng có thị vệ đoàn mỹ nữ phải là Phó Phong Cương Vương như ta mới phải, ngài thì đứng sang một bên đi.
Đây là thanh âm của Phó Thư Bảo.
- Hỗn trướng! Trong mắt tiểu tử ngươi còn có sư phụ như ta không?
- Trong mắt ta từ trước đến này đều không có sư phụ như ngươi, thế nào, ngươi muốn cắn ta ư? Ngươi chỉ là một tên khách làng chơi nửa mùa mà thôi!
- Tiểu tử, cẩn thận ta vạch trần nội tình giữa ngươi và Âm Nhi muội muội với Chi Ni Nhã! Không những vậy ngươi còn cấu kết với rất nhiều nữ nhân!
- Ta chơi em gái ngươi!
Hai nam nhân trong lều không ngờ đã trở mặt, nội dung tranh luận càng lúc càng quá đà. Tú Ngọc và Chi Ni Nhã đứng bên cửa lều đã biến thành hai bức tượng đá mỹ lệ, gió thổi qua không nhúc nhích, sét đánh cũng không nhúc nhích…
o0o
Muội muội của Tú Lý chính là Tú Ngọc, cũng chính là đương kim nữ hoàng bệ hạ của Tú Quốc. Mặc dù câu nói này chỉ là lời hơn thua lúc tranh cãi nhưng vẫn là đại nghịch bất đạo. Nếu trị tội y theo luật pháp của Tú Quốc thì cao nhất có thể bị chém đầu.
Cho nên người tầm thường có cả vạn lá gan cũng tuyệt đối không dám nói như vậy, chỉ có Phó Thư Bảo mới có thể nói ra tự nhiên được như thế.
Nhưng Tú Ngọc cũng không phải một vị nữ vương tầm thường, thuở nhỏ đã được hoàng đế Tú Lực sủng ái, ba vị ca ca chiều chuộng, nuôi dưỡng thành một cô công chúa tình tính kiêu hoành ngang ngược. Mà người bên cạnh nàng vì chiều chuộng nàng nên căn bản không dám làm trái ý nàng.
Cứ như vậy, nàng muốn nghe một câu không đồng tình ngược lại trở nên rất khó khăn, làm sao có kẻ nào dám nói như Phó Thư Bảo chứ?
Mà những người khác giới Tú Ngọc tiếp xúc, không phải là thái giám không có chút khí chất dương cương cũng là đám đại thần và con cháu đại thần a dua nịnh nọt nàng. Cho nên gặp được nam tử "cực phẩm" như Phó Thư Bảo, dù hắn có đại nghịch bất đạo một chút nàng cũng hoàn toàn không để ý.
Không chỉ có thế, trong lòng nàng thậm chí lại còn thấy hơi vui vẻ.
Vì vậy Tú Lý và Chi Ni Nhã liền không cách nào cất tiếng hỏi nguyên nhân mà đi ra ngoài, trong lều chỉ còn lại hai người Tú Ngọc và Phó Thư Bảo.
- Phó ái khanh, đứng dậy đi, đừng quỳ nữa.
Trong lều cũng không có ghế dài. Tú Ngọc yên vị trên cái chăn của Phó Thư Bảo, gác chân rất tùy ý, cười dài nhìn thiếu niên đang quỳ trước mặt nàng.
- Nếu ta đứng dậy thì ta ngồi chỗ nào đây?
Phó Thư Bảo dù nghĩ vậy nhưng vẫn cười nói:
- Nếu đứng thì không phải ta sẽ đứng cao hơn nữ hoàng bệ hạ sao? Thế là bất kính rồi.
Tú Ngọc cười gian nói:
- Vừa rồi ở ngoài lều, nghe nói ngươi muốn xử muội muội của Tam hoàng huynh ta. Ngươi có biết muội muội của hắn là ai không?
Lập tức Phó Thư Bảo sững ra tại chỗ, đầu đau ong ong, trong lòng thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ ngươi định hỏi tội ta vì câu nói đó sao?
- Phó ái khanh, hay là ngươi kể cho ta những chuyện ngươi và Chi Ni Nhã đã trải qua đi. Còn cả chuyện yêu đương của các ngươi nữa.
Tú Ngọc lại nói.
- Hóa ra là không phải muốn trị tội ta mà muốn nghe kể chuyện. Quả nhiên là tính tình của thiếu nữ, thích những chuyện yêu đương lãng mạn. Nhưng thật ra đây cũng là một cơ hội rất tốt để kéo gần quan hệ với nàng.
Trong lòng Phó Thư Bảo lập tức buông lỏng hẳn, cười nói:
- Vậy thì ta không khách sáo nữa. Ta ngồi bên cạnh bệ hạ kể chuyện cho người nghe nhé.
- Tốt đó, tốt đó. Ngồi cạnh ta đi.
Tú Ngọc đồng ý ngay.
Phó Thư Bảo trung thực, không khách sáo ngồi xuống cạnh Tú Ngọc, từ từ kể chuyện.
Trước khi tới, Tú Ngọc đã nghe Chi Ni Nhã nói đại khái rồi. Nhưng nàng kể chuyện thuộc dạng tay ngang, làm sao có thể đạt nổi một thành của Phó Thư Bảo được. Một cậu chuyện tình ái lãng mạn nàng kể vô vị, từ miệng Phó Thư Bảo kể lại là một chuyện hoàn toàn khác.
Đốt lửa nấu ăn, uống nước đi ngủ. Mấy chuyện vặt vãnh kia thì hắn lược bỏ hết, chỉ kể những phần đặc sắc, hơn nữa còn thêm mắm dặm muối, đổ dấm chua mà kể. Nhất là trận đại chiến linh vương Lý tại Cấm Nhập Hải và chiến đấu với Ngân Ti Tàm Mãng trên hoang đảo vô danh, Phó Thư Bảo lãng phí rất nhiều nước miếng kể lại. Bởi thế, hình ảnh một anh hùng đầu đội trời chân đạp đất đã được hắn khắc họa ra.
- Vậy sau đó thì sao?
Phó Thư Bảo kể xong rồi nhưng Tú Ngọc vẫn chưa tận hứng, mở to mắt nhìn hắn.
Phó Thư Bảo hơi ngạc nhiên nói:
- Vậy là hết rồi. Chúng ta từ đó quen biết nhau, hoạn nạn thấy chân tình. Ha ha, chúng ta yêu nhau. Chuyện chỉ có như vậy thôi.
- Phì, ngươi cho trẫm là tiểu hài không biết gì sao?
Tú Ngọc giả vờ cả giận nói.
- Nàng một hồi “ta”, một lúc lại “trẫm”, thật đúng là loại hỉ nộ vô thường. Chẳng qua tự xưng là trẫm thì nhất định ý thức được mình là một nữ hoàng, cho nên muốn moi cho được chút tin đây.
Trong lòng Phó Thư Bảo phỏng đoán như vậy, ngoài miệng lại cười nói:
- Bệ hạ sao có thể là tiểu hài được chứ? Thứ cho ta nói thẳng, ngươi nhìn qua giống như là nữ tử mười chín tuổi, hơn nữa vóc người cũng tốt lắm.
Mấy thiếu nữ mười bảy tuổi khát vọng nhất là gì? Tất nhiên là trưởng thành. Tăng thêm tuổi của nàng lên hai tuổi, vậy tức là thành thiếu nữ trưởng thành rồi. Nịnh hót như vậy khiến nữ hoàng vui vẻ, lại không lộ liễu chút nào, đúng là không thẹn là loại vỗ mông ngựa như thiên mã hành không.
Quả nhiên sắc mặt mịn màng của Tú Ngọc đã lộ nét vui vẻ, nhưng ngoài miệng vẫn nói:
- Nếu ngươi đã biết thế thì tại sao còn cố ý giấu diễm trẫm?
Lại là trẫm. Biết nàng giương “biển hiệu” nữ hoàng lên là nhất định muốn dùng uy thế của mình rồi. Nhưng tâm lý thiếu nữ là khó đoán nhất, Phó Thư Bảo dù có thông minh tuyệt đỉnh thì cũng phải hồ đồ, căng da đầu ra mà thử hỏi:
- Bệ hạ, ta thật sự không giấu giếm gì mà. Sự thật đúng là như vậy. Không tin người đi hỏi Chi Ni Nhã sẽ biết.
- Ta không cần hỏi nàng. Ta hỏi ngươi là được rồi.
Phó Thư Bảo: “….”
- Trong tất cả chuyện tình ái, nam nữ diễn viên ở phần cuối đều là hôn hít này nọ. Trẫm bây giờ hỏi ngươi, ngươi và Chi Ni Nhã đã hôn chưa?
Quả thực chuyện này Tú Ngọc sẽ không đi hỏi Chi Ni Nhã. Cho dù hỏi thì Chi Ni Nhã với cá tính thẹn thùng cũng sẽ không nói cho nàng biết.
Phó Thư Bảo sửng sốt một chút, thầm nghĩ:
- Làm bộ hồi lâu hóa ra là muốn biết chuyện này. Nữ hoàng Tú Ngọc này thật sự là đứa trẻ không chịu lớn. Nhưng cá tính của nàng cũng không giống mấy cô nàng hay e thẹn, mà là một thiếu nữ lớn mất hoạt bát. Tính cách nàng như thế, cũng hơi giống những thiếu nữ ở thế giới kia của mình.
- Mau nói cho ta biết đi. Ngươi ngẩn ra làm gì tế?
Tú Ngọc hơi sốt ruột.
- Khụ khụ...
Giả vờ hắng giọng một chút, Phó Thư Bảo mới chững chạc đàng hoàng nói:
- Chúng ta có hôn rồi.
- Thật ư...
Thần sắc Tú Ngọc trở nên hơi thẹn thùng.
- Không phải là ta không hiểu điều này, thế nhưng, cương thổ nghèo nàn như vậy, ngài lấy cái gì để đấu với hai vị ca ca của ngài đây? Phụ hoàng của ngài ra quyết định này kỳ thật đã không còn lựa chọn nào khác, ngài tưởng hai vị ca ca của ngài có thể bỏ qua như vậy sao? Thế chân vạc của ba vị Vương Tử, người yếu nhất là ngài sẽ bị ăn trước tiên.
Tú Lý nói:
- Cho nên ta mới đến tìm ngươi thương lượng, đồ đệ, ngươi chính là tâm phúc của ta, sau này ta đều nhờ cả vào ngươi, bằng không thì ta cũng không để Tú Ngọc muội tử phong ngươi làm Bảo hầu tước rồi.
Phó Thư Bảo liếc nhìn Tú Lý một cái, nói:
- Sư phụ, chẳng lẽ trong lòng ngài đã có tính toán cụ thể rồi?
Tú Lý gật gật đầu, nói:
- Đương nhiên, trước khi đến chỗ ngươi, trên đường ta đã suy nghĩ kỹ, lãnh địa của Độc Lang tộc ở Vụ Tráo Chiểu Trạch vừa vặn nằm trong cương thổ của ta, ta quyết định thành lập vương đô của ta tại đó, ta còn muốn tuyên bố với con dân trong cương thổ của mình, ngươi là người kế thừa của ta, lời ngươi nói chính là lời của ta, quyết định của ngươi cũng là quyết định của ta, ngươi chính là ta, ngươi và ta có quyền lợi như nhau…
- Đợi chút!
Phó Thư Bảo đột nhiên trở nên khẩn trương, hỏi:
- Ý ngài là, ta có thể làm tất cả mọi chuyện thay ngài?
Tú Lý lại gật đầu, nói:
- Đúng vậy, ngươi chính là ta, chúng ta là một người a.
Phó Thư Bảo lại nói:
- Ta ở đây làm hết mọi việc, vậy ngài làm cái gì?
Tú Lý cười xấu xa nói:
- Ngươi hẳn cũng biết, sư phụ ngươi ta đến tuổi này vẫn còn độc thân, cứ mỗi đêm dài nằm trăm trọc lại nghĩ đến điều này, trong lòng cảm thấy chua xót, cho nên, chuyện hàng đầu của ta không phải là quản lý cương thổ, mà là tìm được một nửa cuộc đời của mình, cũng chính là sư nương tương lai của ngươi.
Phó Thư Bảo: “….”
Khách làng chơi đúng là khách làng chơi, không làm việc cũng đâu cần tìm lý do như vậy chứ?
- Để ta sống khổ cực, còn ngài tiêu diêu tự tại, ngài nghĩ hay lắm, ta mặc kệ!
- Ngươi mặc kệ cũng phải làm!
Tú Lý đột nhiên ném một cái bao đến trước mặt Phó Thư Bảo, nói:
- Đây chính là Vương Ấn tỉ phong cương của ta và văn thư bổn vương tự tay viết ủy nhiệm cho ngươi, ngươi đã bị bổn vương ủy nhiệm làm Phó Phong Cương Vương rồi, cho nên, ngươi hãy nhận mệnh đi!
Như vậy cũng quá qua loa rồi?
Phó Thư Bảo lại lần nữa triệt để im lặng.
o0o
Cảnh tượng trong loan giá Tú Ngọc lúc này lại thân thiết khác thường.
- Chi Ni Nhã tỷ tỷ, tại sao ngươi lại theo tên Phó Thư Bảo kia đến nơi nghèo nàn như Vụ Tráo Chiểu Trạch? Ở lại kinh đô không tốt hơn sao, mỗi ngày chúng ta đều có thể ở cùng một chỗ.
Không có người ngoài, nữ hoàng Tú Ngọc liền không còn chút phong phạm nữ hoàng nào, theo thói quen gọi Chi Ni Nhã là tỷ tỷ, có thể thấy tình cảm của hai người không phải là thân thiết bình thường.
Chi Ni Nhã cười nói:
- Ngươi ấy à, bây giờ ngươi cũng không còn là Ngọc Nhân công chúa vô ưu vô lo, không cần quản việc gì nữa rồi, bây giờ ngươi là nữ hoàng Tú Quốc, tại sao còn gọi ta là tỷ tỷ chứ?
Tú Ngọc cong miệng nói:
- Ở đây không có người ngoài, ngươi chẳng lẽ không thích ta gọi như vậy sao?
Chi Ni Nhã cười nói:
- Được rồi, có người thì ngươi không được gọi ta là tỷ tỷ, gọi ta là Dật Hương công chúa là được rồi, ngươi hỏi ta tại sao lại đi theo Phó Thư Bảo đến nơi nghèo nàn như Vụ Tráo Chiểu Trạch ư? Không phải ta đã trình giao công văn rồi sao, đây là khảo sát.
Tú Ngọc hồ nghi liếc nhìn Chi Ni Nhã, lập tức nói:
- Tỷ tỷ ngươi gạt ai chứ? Tú Quốc ở đâu khảo sát không được, hết lần này đến lần khác lại chọn Vụ Tráo Chiểu Trạch, còn nữa, đi cùng ai không đi, lại chọn đi theo tên Phó Thư Bảo kia, giữa các ngươi chắc chắn có ẩn tình, ta sẽ mượn cớ bắt tên Phó Thư Bảo kia trở về, lúc đó xem xem ngươi còn đi nữa hay không.
- Đừng, ngươi nhất định không được làm hại Bảo ca!
Chi Ni Nhã nhất thời gấp gáp.
Tú Ngọc cười khanh khách nói:
- Ngươi xem, ta chỉ nói chơi mà ngươi đã gấp như vậy, chắc chắn giữa các ngươi có ẩn tình, ngươi hãy trung thực nói cho ta biết, không chừng ta còn có thể tứ hôn (*) nữa đó.
(*) ban cho cưới.
Chi Ni Nhã gắt:
- Ta là công chúa Thánh Đóa Lan Quốc, còn cần nữ hoàng Tú Quốc ngươi tứ hôn sao, muốn tứ hôn thì cũng phải là do phụ hoàng của ta tứ hôn, chỉ có điều, thấy ngươi gấp gáp như vậy, ta cho ngươi biết, Phó Thư Bảo chính là tình lang của ta, chúng ta có cảm tình rất sâu, còn từng cùng sống cùng chết nữa.
- Ồ, không ngờ còn là tình yêu cùng sống cùng chết, mau kể ta nghe chuyện giữa các ngươi đi.
Dù sao cũng là thiếu nữ, mặc dù là nữ hoàng một nước quý phái, nhưng thực chất bên trong vẫn còn tâm tính thiếu nữ, đối với những câu chuyện tình yêu lãng mạn trời sinh rất hiếu kỳ và khao khát.
Lúc này Chi Ni Nhã mới đem chuyện thuyền đội của Thánh Đóa Lan Quốc tiến vào Cấm Nhập Hải, bắt gặp Linh Vương Lý, sau đó được Phó Thư Bảo hai lần giải cứu, cuối cùng kể lại những chuyện đã xảy ra:
- Vài ngày trên tòa đảo không người đó chính là những ngày chúng ta vui nhất, ngươi không thể nào tưởng tượng được đâu, lúc ta hai lần gặp nguy hiểm quan đầu, hắn không đoái hoài đến bản thân mà đến cứu ta, ta còn thường xuyên mơ thấy hắn nữa.
- Nhìn ngươi kìa, một khi lâm vào bể tình sẽ đem người trong lòng tưởng tượng thành người hoàn mỹ nhất thế gian, đúng không?
Tú Ngọc nói:
- Ta nghe nói Phó Thư Bảo là một tên ác bá Hổ Thành, tại sao từ trong miệng ngươi kể lại thành thiếu hiệp rồi?
Ức nam hiếp nữ và tiêu diệt kẻ ác, hiệp sĩ giúp đỡ người cô thế, đây quả thật là hai thân phận hoàn toàn bất đồng, làm sao có thể cùng xuất hiện trên một người được? Chẳng qua, Chi Ni Nhã lại có cách lý giải riêng của mình, chỉ thấy trong mắt nàng hàm chứa ái ý nồng nhiệt, nói:
- Hắn là một người có phong cách hành sự không câu nệ thế tục, ngoại nhân nhìn vào quả thật cảm thấy có chút tà vị, đối với ác nhân thì hắn sẽ dùng thủ đoạn càng hung ác hơn để phản kích, cho nên, trong mắt người khác, hắn chính là một người xấu, còn trong mắt ta, hắn lại là một người thiện lương, đúng rồi, hắn còn là một người vô cùng khôi hài, cùng hắn một chỗ thật sự rất vui.
Không biết tại sao, Chi Ni Nhã tâng bốc Phó Thư Bảo thành loại người trên trời không có, dưới đất chỉ có một thì Tú Ngọc lại càng ghen ghét, chỉ có điều lại là ghen ghét thiện ý. Vốn, tuổi của hai người chênh lệch không nhiều, cũng đều từng là công chúa một nước, cho nên, lúc nào cũng thích so sánh với nhau, bây giờ Chi Ni Nhã đã tìm được một người tốt như vậy, nhưng nàng thì vẫn chưa tìm được, sao có thể không ghen ghét đây?
- Được rồi, ngươi nói tên Phó Thư Bảo tốt như vậy, ta nhất định phải đi gặp hắn, cùng hắn nói chuyện, tốt xấu gì ngươi cũng là tỷ tỷ khuê phòng của ta, ta phải dùng thân phận nữ hoàng cảnh cáo hắn, nếu như hắn dám khi phụ ngươi, cẩn thận cái đầu của hắn!
Chi Ni Nhã vội vàng nói:
- Như vậy có được không?
- Có gì mà không được? Ta thấy như vậy rất được! Đi thôi, chúng ta lén đi tới đó.
Tâm tính háo thắng của Tú Ngọc lại tái phát.
Ra khỏi loan giá, quát lui người hai bên, Tú Ngọc dẫn theo Chi Ni Nhã hướng về phía doanh địa bên cạnh rừng mà đi đến. Đoàn thị vệ hoàng gia đều không dám đến gần, theo sát từ xa.
Thật ra, phạm vi một dặm xung quanh đã bị bao vây kín kẽ, cho dù Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ Lực cũng đừng mong tiến vào, Tú Ngọc ở trong phạm vi này hoạt động tuyệt đối an toàn.
Hướng về phía lều của Phó Thư Bảo đi đến, từ xa đã nhìn thấy bốn nữ bộc y phục bại lộ vây cùng một chỗ cắn hạt dưa, xì xào tranh luận, ngay cả có người đi đến gần lều cũng không phát hiện.
Lúc này, Tú Ngọc đang chuẩn bị trực tiếp đi vào đột nhiên nghe thấy tiếng cười quen thuộc, nàng lập tức dừng bước.
- Ha ha ha… Quyết định như vậy đi! Trước hết chiêu mộ mấy trăm muội muội làm thị vệ đoàn của ta! Tư sắc nhất định phải thượng thừa, còn phải chịu phục thị (hầu hạ) ta.
Thanh âm Tú Lý vang lên.
- Ngài nghĩ hay lắm, chiêu mộ chiến sĩ mỹ nữ, ngài có tiền sao? Xứng đáng có thị vệ đoàn mỹ nữ phải là Phó Phong Cương Vương như ta mới phải, ngài thì đứng sang một bên đi.
Đây là thanh âm của Phó Thư Bảo.
- Hỗn trướng! Trong mắt tiểu tử ngươi còn có sư phụ như ta không?
- Trong mắt ta từ trước đến này đều không có sư phụ như ngươi, thế nào, ngươi muốn cắn ta ư? Ngươi chỉ là một tên khách làng chơi nửa mùa mà thôi!
- Tiểu tử, cẩn thận ta vạch trần nội tình giữa ngươi và Âm Nhi muội muội với Chi Ni Nhã! Không những vậy ngươi còn cấu kết với rất nhiều nữ nhân!
- Ta chơi em gái ngươi!
Hai nam nhân trong lều không ngờ đã trở mặt, nội dung tranh luận càng lúc càng quá đà. Tú Ngọc và Chi Ni Nhã đứng bên cửa lều đã biến thành hai bức tượng đá mỹ lệ, gió thổi qua không nhúc nhích, sét đánh cũng không nhúc nhích…
o0o
Muội muội của Tú Lý chính là Tú Ngọc, cũng chính là đương kim nữ hoàng bệ hạ của Tú Quốc. Mặc dù câu nói này chỉ là lời hơn thua lúc tranh cãi nhưng vẫn là đại nghịch bất đạo. Nếu trị tội y theo luật pháp của Tú Quốc thì cao nhất có thể bị chém đầu.
Cho nên người tầm thường có cả vạn lá gan cũng tuyệt đối không dám nói như vậy, chỉ có Phó Thư Bảo mới có thể nói ra tự nhiên được như thế.
Nhưng Tú Ngọc cũng không phải một vị nữ vương tầm thường, thuở nhỏ đã được hoàng đế Tú Lực sủng ái, ba vị ca ca chiều chuộng, nuôi dưỡng thành một cô công chúa tình tính kiêu hoành ngang ngược. Mà người bên cạnh nàng vì chiều chuộng nàng nên căn bản không dám làm trái ý nàng.
Cứ như vậy, nàng muốn nghe một câu không đồng tình ngược lại trở nên rất khó khăn, làm sao có kẻ nào dám nói như Phó Thư Bảo chứ?
Mà những người khác giới Tú Ngọc tiếp xúc, không phải là thái giám không có chút khí chất dương cương cũng là đám đại thần và con cháu đại thần a dua nịnh nọt nàng. Cho nên gặp được nam tử "cực phẩm" như Phó Thư Bảo, dù hắn có đại nghịch bất đạo một chút nàng cũng hoàn toàn không để ý.
Không chỉ có thế, trong lòng nàng thậm chí lại còn thấy hơi vui vẻ.
Vì vậy Tú Lý và Chi Ni Nhã liền không cách nào cất tiếng hỏi nguyên nhân mà đi ra ngoài, trong lều chỉ còn lại hai người Tú Ngọc và Phó Thư Bảo.
- Phó ái khanh, đứng dậy đi, đừng quỳ nữa.
Trong lều cũng không có ghế dài. Tú Ngọc yên vị trên cái chăn của Phó Thư Bảo, gác chân rất tùy ý, cười dài nhìn thiếu niên đang quỳ trước mặt nàng.
- Nếu ta đứng dậy thì ta ngồi chỗ nào đây?
Phó Thư Bảo dù nghĩ vậy nhưng vẫn cười nói:
- Nếu đứng thì không phải ta sẽ đứng cao hơn nữ hoàng bệ hạ sao? Thế là bất kính rồi.
Tú Ngọc cười gian nói:
- Vừa rồi ở ngoài lều, nghe nói ngươi muốn xử muội muội của Tam hoàng huynh ta. Ngươi có biết muội muội của hắn là ai không?
Lập tức Phó Thư Bảo sững ra tại chỗ, đầu đau ong ong, trong lòng thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ ngươi định hỏi tội ta vì câu nói đó sao?
- Phó ái khanh, hay là ngươi kể cho ta những chuyện ngươi và Chi Ni Nhã đã trải qua đi. Còn cả chuyện yêu đương của các ngươi nữa.
Tú Ngọc lại nói.
- Hóa ra là không phải muốn trị tội ta mà muốn nghe kể chuyện. Quả nhiên là tính tình của thiếu nữ, thích những chuyện yêu đương lãng mạn. Nhưng thật ra đây cũng là một cơ hội rất tốt để kéo gần quan hệ với nàng.
Trong lòng Phó Thư Bảo lập tức buông lỏng hẳn, cười nói:
- Vậy thì ta không khách sáo nữa. Ta ngồi bên cạnh bệ hạ kể chuyện cho người nghe nhé.
- Tốt đó, tốt đó. Ngồi cạnh ta đi.
Tú Ngọc đồng ý ngay.
Phó Thư Bảo trung thực, không khách sáo ngồi xuống cạnh Tú Ngọc, từ từ kể chuyện.
Trước khi tới, Tú Ngọc đã nghe Chi Ni Nhã nói đại khái rồi. Nhưng nàng kể chuyện thuộc dạng tay ngang, làm sao có thể đạt nổi một thành của Phó Thư Bảo được. Một cậu chuyện tình ái lãng mạn nàng kể vô vị, từ miệng Phó Thư Bảo kể lại là một chuyện hoàn toàn khác.
Đốt lửa nấu ăn, uống nước đi ngủ. Mấy chuyện vặt vãnh kia thì hắn lược bỏ hết, chỉ kể những phần đặc sắc, hơn nữa còn thêm mắm dặm muối, đổ dấm chua mà kể. Nhất là trận đại chiến linh vương Lý tại Cấm Nhập Hải và chiến đấu với Ngân Ti Tàm Mãng trên hoang đảo vô danh, Phó Thư Bảo lãng phí rất nhiều nước miếng kể lại. Bởi thế, hình ảnh một anh hùng đầu đội trời chân đạp đất đã được hắn khắc họa ra.
- Vậy sau đó thì sao?
Phó Thư Bảo kể xong rồi nhưng Tú Ngọc vẫn chưa tận hứng, mở to mắt nhìn hắn.
Phó Thư Bảo hơi ngạc nhiên nói:
- Vậy là hết rồi. Chúng ta từ đó quen biết nhau, hoạn nạn thấy chân tình. Ha ha, chúng ta yêu nhau. Chuyện chỉ có như vậy thôi.
- Phì, ngươi cho trẫm là tiểu hài không biết gì sao?
Tú Ngọc giả vờ cả giận nói.
- Nàng một hồi “ta”, một lúc lại “trẫm”, thật đúng là loại hỉ nộ vô thường. Chẳng qua tự xưng là trẫm thì nhất định ý thức được mình là một nữ hoàng, cho nên muốn moi cho được chút tin đây.
Trong lòng Phó Thư Bảo phỏng đoán như vậy, ngoài miệng lại cười nói:
- Bệ hạ sao có thể là tiểu hài được chứ? Thứ cho ta nói thẳng, ngươi nhìn qua giống như là nữ tử mười chín tuổi, hơn nữa vóc người cũng tốt lắm.
Mấy thiếu nữ mười bảy tuổi khát vọng nhất là gì? Tất nhiên là trưởng thành. Tăng thêm tuổi của nàng lên hai tuổi, vậy tức là thành thiếu nữ trưởng thành rồi. Nịnh hót như vậy khiến nữ hoàng vui vẻ, lại không lộ liễu chút nào, đúng là không thẹn là loại vỗ mông ngựa như thiên mã hành không.
Quả nhiên sắc mặt mịn màng của Tú Ngọc đã lộ nét vui vẻ, nhưng ngoài miệng vẫn nói:
- Nếu ngươi đã biết thế thì tại sao còn cố ý giấu diễm trẫm?
Lại là trẫm. Biết nàng giương “biển hiệu” nữ hoàng lên là nhất định muốn dùng uy thế của mình rồi. Nhưng tâm lý thiếu nữ là khó đoán nhất, Phó Thư Bảo dù có thông minh tuyệt đỉnh thì cũng phải hồ đồ, căng da đầu ra mà thử hỏi:
- Bệ hạ, ta thật sự không giấu giếm gì mà. Sự thật đúng là như vậy. Không tin người đi hỏi Chi Ni Nhã sẽ biết.
- Ta không cần hỏi nàng. Ta hỏi ngươi là được rồi.
Phó Thư Bảo: “….”
- Trong tất cả chuyện tình ái, nam nữ diễn viên ở phần cuối đều là hôn hít này nọ. Trẫm bây giờ hỏi ngươi, ngươi và Chi Ni Nhã đã hôn chưa?
Quả thực chuyện này Tú Ngọc sẽ không đi hỏi Chi Ni Nhã. Cho dù hỏi thì Chi Ni Nhã với cá tính thẹn thùng cũng sẽ không nói cho nàng biết.
Phó Thư Bảo sửng sốt một chút, thầm nghĩ:
- Làm bộ hồi lâu hóa ra là muốn biết chuyện này. Nữ hoàng Tú Ngọc này thật sự là đứa trẻ không chịu lớn. Nhưng cá tính của nàng cũng không giống mấy cô nàng hay e thẹn, mà là một thiếu nữ lớn mất hoạt bát. Tính cách nàng như thế, cũng hơi giống những thiếu nữ ở thế giới kia của mình.
- Mau nói cho ta biết đi. Ngươi ngẩn ra làm gì tế?
Tú Ngọc hơi sốt ruột.
- Khụ khụ...
Giả vờ hắng giọng một chút, Phó Thư Bảo mới chững chạc đàng hoàng nói:
- Chúng ta có hôn rồi.
- Thật ư...
Thần sắc Tú Ngọc trở nên hơi thẹn thùng.
Tác giả :
Lý Nhàn Ngư