Thiên Tài Bảo Bối: Tổng Tài Không Được Đụng Mẹ Ta
Chương 99: Điên cuồng tình dục
Edit+Beta:Tieumanulk
Người đàn ông đeo mặt nạ thần bí nheo cặp mắt nguy hiểm,cả người tản mát ra khí thế băng hàn thấu xương!
Tên đó đang đánh cược với y.
Giọng hắn lạnh lẽo như địa ngục Tu La lấy mạng người: “Đông Phương Dũ,ngươi phải biết,chỉ bằng một người phụ nữ ngươi tưởng có thể bàn giao dịch với ta,có thể uy hiếp ta,để ta thả ngươi đi sao?”
Hắn vẫn đang cười nhưng trong mắt không có nét cười.
Đông Phương Dũ luống cuống: “Tác phong tàn nhẫn,cậu quả nhiên chính là Ảnh thiếu trong truyền thuyết!Chẳng lẽ Ảnh thiếu thật sự không có một chút lòng thuơng hoa tiếc ngọc?Cô gái này có thể khiến hai đứa em trai tôi chung tình không thôi,dung mạo cô tuyệt sắc,vóc người thì hạng nhất. . . . . .”
“Ngươi động thủ đi,giết thử cô ta cho ta xem.” Ảnh thiếu lau súng bắn tỉa liên hoàn bản mới trong tay,nhìn như đang đùa thật ra từ từ nhắm ngay tiêu cự.
“Không bằng cùng Ảnh thiếu thuận nước giong thuyền thế nào? Không uy hiếp gì hết,thật khó khăn.” Đông Phương Dũ cười khan hai tiếng,tiếp tục nói, “Trong thân thể cô gái này trúng xuân dược mạnh,trừ hoan ái triền miên cùng đàn ông ra ở ngoài căn bản không có thuốc giải,nếu đợi lâu cô ấy sẽ đứt mạch máu mà chết.Tôi cho ngài hưởng dụng thế nào? Tôi bảo đảm tôi còn chưa đụng cô ta,còn rất sạch sẽ!”
“Xuân dược?” Ánh mắt Ảnh thiếu chợt trở nên sắc bén như cuồng phong bạo vũ,nụ cười lần nữa tà mị đến tận cùng”Được,rất tốt! Ta hôm nay không có thời gian,ngươi có thể tạm thời không cần chết,nhưng sau hôm nay tốt nhất đừng để ta nhìn thấy ngươi,nếu không. . . . . .”
Hắn còn chưa nói xong đã làm người ta không nhịn được rùng mình.
“Được!Ảnh thiếu là nhân vật lớn,nói chuyện nhất định giữ lời!Đây,giao cho ngài!” Nói xong Đông Phương Dũ nhanh chóng bỏ xuống Diệp Vị Ương cả người nóng bỏng,nhanh chóng rời đi,y chỉ muốn chạy trốn trở về nước Z,sau này nghĩ biện pháp báo thù sỉ nhục hôm nay cũng không muộn! Hoàn toàn không quan tâm trên xe còn có em trai Đông Phương Thước sống chết chưa biết,một mình y rời đi!
Đàn em Ảnh Thiếu tính nổ súng nhưng bị Ảnh thiếu nháy mắt ngăn cản,vì vậy mọi người chỉ có thể thu lại súng.Nhưng Ảnh thiếu lại tự mình bắn một phát súng!
Phát súng trúng ngay giữa đầu gối đùi phải Đông Phương Dũ.
“Ta nói rồi hôm nay không giết ngươi,nhưng không nói không trừng phạt ngươi.Đông Phương Dữ,dám đụng bào người ta muốn,để lại cho ngươi nửa mạng sống không bằng chết bò trở về đi,về sau tư thế đi bộ của ngươi nhất định rất đẹp mắt,rất xứng với vết sẹo trên mặt của người.Chỉ là lần sau sẽ không còn đơn giản thế này, ta sẽ trực tiếp lấy mạng của ngươi!”
Ảnh thiếu nói đến đây đem ánh mắt nhìn về phía cô gái trong ngực thấy gò má cô đỏ bừng bên trên tất cả mồ hôi hột nóng bỏng,không phải biết cô trúng xuân dược không thể kéo dài nữa,vì vậy cau mày căn dặn đám thủ hạ: “Chuyện hôm nay người nào dám tiết lộ ra ngoài một chữ,giết hết! Đi xem trong xe còn có người nào,nên cứu thì cứu.”
Nói xong Ảnh thiếu bỏ lại mười đàn em tinh anh,mình ôm lấy Diệp Vị Ương nhảy lên một chiếc xe thể thao,đi đến khách sạn gần nhất.
Không có thời gian trở về chỗ của hắn,chỉ có thể tìm khách sạn gần nhất.Đây là quyết định sau khi người đàn ông đeo mặt nạ lên xe nhìn thoáng qua nét mặt Diệp Vị Ương.
Bên trong phòng khách sạn 5 sao.
“. . . . . . Ô,nóng quá.”
Diệp Vị Ương lẩm bẩm nói nhỏ,trong cơ thể cô như có một ngọn lửa nóng rực thiêu đốt,khiến thân thể cô khó chịu dường như muốn hóa thành tro bụi.
Người đàn ông đeo mặt nạ ánh mắt phức tạp lại gần mặt cô,hắn thở ra hơi nóng nhẹ nhàng phất qua da thịt đỏ thắm,hai người cách vô cùng gần,gần đến hắn có thể nhìn thấy lông mi dày rậm cong dài.
“Vị Ương?” Tròng mắt thâm thúy của người đàn ông mặt nạ lóe lên tia sáng tối tăm,giọng trầm thấp khàn khàn tựa như mang theo thương tiếc hắn chưa từng cảm thấy.
Diệp Vị Ương hỗn loạn nửa mê nửa tỉnh,hoàn toàn không biết ai đang thủ thỉ bên tai cô.Cô cắn cắn môi không biết làm sao để mình cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Cô chỉ biết cô khó chịu khóc lên,liều mạng xé rách quần áo mặc trên người,sau đó thì có hơi ấm quen thuộc hôn lên khóe mắt giọt nước mắt rơi xuống, sau đó lại cảm thấy có một đôi tay thon dài mơn trớn mặt cô,mơn trớn cổ của cô,một đường đi xuống. . . . . .
Ngón tay thon dài làm cho cô từ từ thấy mát mẻ.
Ừ. . . . . .
Thật sự rất thoải mái,cô mơ màng ngâm nga.
Gương mặt mềm mại bị tác dụng của thuốc làm đỏ tươi nở ra nụ cười quyến rũ thẹn thùng.
Người đàn ông đeo mặt nạ nhìn đôi môi đỏ mọng mềm mại bị cô cắn càng thêm trơn bóng,ánh mắt lần nữa tối sầm,dục vọng muốn cô dời núi lấp biển mà đến, mãnh liệt trước nay chưa có!
Hắn vươn cánh tay cơ hồ hôn cả người lõa lồ của Diệp Vị Ương,kéo cô vào trong ngực mình.
Đáng chết! Một khi chạm vào nước da bóng loáng trắng noãn của cô,hắn điều không nhịn được muốn thăm dò nhiều hơn,hiện tại bảo hắn dừng là chuyện không thể nào!
Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn? Vậy thì thế nào!
Hiện tại cô gái trong ngực có khuynh hướng tỉnh lại,cô nheo mắt to sương mù,má phấn đỏ hồng,toàn thân trắng noãn như sứ,mị nhãn như tơ nhìn hắn,tựa như ý thức còn chưa tỉnh táo cũng không biết hắn là ai,người nào ôm cô.
Nhưng ánh mắt nũng nịu thế,hắn lại là người đàn ông bình thường,thật sự không cách nào cự tuyệt anh túc hấp dẫn trí mạng!
Diệp Vị Ương cảm thấy một đôi bàn tay thon dài dao động trên sống lưng trần của mình,dịu dàng an ủi như có điện,để cho cô không nhịn được như con mèo nhỏ chuyển động cơ thể mê người,cơ thể nóng bỏng càng thêm chui vào trong ngực người kia. . . . . .
“. . . . . . em đấy,chớ lộn xộn!” Người đàn ông mặt nạ bây giờ cũng giống như Diệp Vị Ương bị tình dục hành hạ không nhẹ,nhưng lại không muốn mãnh liệt,giọng hắn hoàn toàn khô ráp,ôm cô gái vào ngực chặt hơn,dứt khoát để cô thuận thế ngồi lên chân mình,để đôi chân thon dài dịu dàng trơn bóng kẹp chặt vòng eo hoàn mỹ của hắn,dùng tư thế nóng bỏng cúi đầu hôn lên môi cô gái thẹn thùng,trằn trọc triền miên,khẽ mút chậm rãi vê,mang theo một vội vàng dạy cô mở hàm răng,mời môi lưỡi cô cùng múa,thưởng thức ngọt thuần trong miệng cô,thậm chí còn hôn sâu hơn. . . . . .
Hắn không có tháo mặt nạ xuống,cảm giác đặc biệt mặt nạ che hơn nữa khuôn mặt lộ ra tuyệt đối thần bí tôn quý,cũng không có bất kỳ sắc bén,tuyệt đối không quẹt bị thương cô gái cùng hắn triền miên,thật ra Diệp Vị Ương chỉ cảm thấy mát mẻ không tự chủ nhích đến gần mặt hắn,để cho hắn càng hôn càng sâu.
Người đàn ông đeo mặt nạ thần bí nheo cặp mắt nguy hiểm,cả người tản mát ra khí thế băng hàn thấu xương!
Tên đó đang đánh cược với y.
Giọng hắn lạnh lẽo như địa ngục Tu La lấy mạng người: “Đông Phương Dũ,ngươi phải biết,chỉ bằng một người phụ nữ ngươi tưởng có thể bàn giao dịch với ta,có thể uy hiếp ta,để ta thả ngươi đi sao?”
Hắn vẫn đang cười nhưng trong mắt không có nét cười.
Đông Phương Dũ luống cuống: “Tác phong tàn nhẫn,cậu quả nhiên chính là Ảnh thiếu trong truyền thuyết!Chẳng lẽ Ảnh thiếu thật sự không có một chút lòng thuơng hoa tiếc ngọc?Cô gái này có thể khiến hai đứa em trai tôi chung tình không thôi,dung mạo cô tuyệt sắc,vóc người thì hạng nhất. . . . . .”
“Ngươi động thủ đi,giết thử cô ta cho ta xem.” Ảnh thiếu lau súng bắn tỉa liên hoàn bản mới trong tay,nhìn như đang đùa thật ra từ từ nhắm ngay tiêu cự.
“Không bằng cùng Ảnh thiếu thuận nước giong thuyền thế nào? Không uy hiếp gì hết,thật khó khăn.” Đông Phương Dũ cười khan hai tiếng,tiếp tục nói, “Trong thân thể cô gái này trúng xuân dược mạnh,trừ hoan ái triền miên cùng đàn ông ra ở ngoài căn bản không có thuốc giải,nếu đợi lâu cô ấy sẽ đứt mạch máu mà chết.Tôi cho ngài hưởng dụng thế nào? Tôi bảo đảm tôi còn chưa đụng cô ta,còn rất sạch sẽ!”
“Xuân dược?” Ánh mắt Ảnh thiếu chợt trở nên sắc bén như cuồng phong bạo vũ,nụ cười lần nữa tà mị đến tận cùng”Được,rất tốt! Ta hôm nay không có thời gian,ngươi có thể tạm thời không cần chết,nhưng sau hôm nay tốt nhất đừng để ta nhìn thấy ngươi,nếu không. . . . . .”
Hắn còn chưa nói xong đã làm người ta không nhịn được rùng mình.
“Được!Ảnh thiếu là nhân vật lớn,nói chuyện nhất định giữ lời!Đây,giao cho ngài!” Nói xong Đông Phương Dũ nhanh chóng bỏ xuống Diệp Vị Ương cả người nóng bỏng,nhanh chóng rời đi,y chỉ muốn chạy trốn trở về nước Z,sau này nghĩ biện pháp báo thù sỉ nhục hôm nay cũng không muộn! Hoàn toàn không quan tâm trên xe còn có em trai Đông Phương Thước sống chết chưa biết,một mình y rời đi!
Đàn em Ảnh Thiếu tính nổ súng nhưng bị Ảnh thiếu nháy mắt ngăn cản,vì vậy mọi người chỉ có thể thu lại súng.Nhưng Ảnh thiếu lại tự mình bắn một phát súng!
Phát súng trúng ngay giữa đầu gối đùi phải Đông Phương Dũ.
“Ta nói rồi hôm nay không giết ngươi,nhưng không nói không trừng phạt ngươi.Đông Phương Dữ,dám đụng bào người ta muốn,để lại cho ngươi nửa mạng sống không bằng chết bò trở về đi,về sau tư thế đi bộ của ngươi nhất định rất đẹp mắt,rất xứng với vết sẹo trên mặt của người.Chỉ là lần sau sẽ không còn đơn giản thế này, ta sẽ trực tiếp lấy mạng của ngươi!”
Ảnh thiếu nói đến đây đem ánh mắt nhìn về phía cô gái trong ngực thấy gò má cô đỏ bừng bên trên tất cả mồ hôi hột nóng bỏng,không phải biết cô trúng xuân dược không thể kéo dài nữa,vì vậy cau mày căn dặn đám thủ hạ: “Chuyện hôm nay người nào dám tiết lộ ra ngoài một chữ,giết hết! Đi xem trong xe còn có người nào,nên cứu thì cứu.”
Nói xong Ảnh thiếu bỏ lại mười đàn em tinh anh,mình ôm lấy Diệp Vị Ương nhảy lên một chiếc xe thể thao,đi đến khách sạn gần nhất.
Không có thời gian trở về chỗ của hắn,chỉ có thể tìm khách sạn gần nhất.Đây là quyết định sau khi người đàn ông đeo mặt nạ lên xe nhìn thoáng qua nét mặt Diệp Vị Ương.
Bên trong phòng khách sạn 5 sao.
“. . . . . . Ô,nóng quá.”
Diệp Vị Ương lẩm bẩm nói nhỏ,trong cơ thể cô như có một ngọn lửa nóng rực thiêu đốt,khiến thân thể cô khó chịu dường như muốn hóa thành tro bụi.
Người đàn ông đeo mặt nạ ánh mắt phức tạp lại gần mặt cô,hắn thở ra hơi nóng nhẹ nhàng phất qua da thịt đỏ thắm,hai người cách vô cùng gần,gần đến hắn có thể nhìn thấy lông mi dày rậm cong dài.
“Vị Ương?” Tròng mắt thâm thúy của người đàn ông mặt nạ lóe lên tia sáng tối tăm,giọng trầm thấp khàn khàn tựa như mang theo thương tiếc hắn chưa từng cảm thấy.
Diệp Vị Ương hỗn loạn nửa mê nửa tỉnh,hoàn toàn không biết ai đang thủ thỉ bên tai cô.Cô cắn cắn môi không biết làm sao để mình cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Cô chỉ biết cô khó chịu khóc lên,liều mạng xé rách quần áo mặc trên người,sau đó thì có hơi ấm quen thuộc hôn lên khóe mắt giọt nước mắt rơi xuống, sau đó lại cảm thấy có một đôi tay thon dài mơn trớn mặt cô,mơn trớn cổ của cô,một đường đi xuống. . . . . .
Ngón tay thon dài làm cho cô từ từ thấy mát mẻ.
Ừ. . . . . .
Thật sự rất thoải mái,cô mơ màng ngâm nga.
Gương mặt mềm mại bị tác dụng của thuốc làm đỏ tươi nở ra nụ cười quyến rũ thẹn thùng.
Người đàn ông đeo mặt nạ nhìn đôi môi đỏ mọng mềm mại bị cô cắn càng thêm trơn bóng,ánh mắt lần nữa tối sầm,dục vọng muốn cô dời núi lấp biển mà đến, mãnh liệt trước nay chưa có!
Hắn vươn cánh tay cơ hồ hôn cả người lõa lồ của Diệp Vị Ương,kéo cô vào trong ngực mình.
Đáng chết! Một khi chạm vào nước da bóng loáng trắng noãn của cô,hắn điều không nhịn được muốn thăm dò nhiều hơn,hiện tại bảo hắn dừng là chuyện không thể nào!
Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn? Vậy thì thế nào!
Hiện tại cô gái trong ngực có khuynh hướng tỉnh lại,cô nheo mắt to sương mù,má phấn đỏ hồng,toàn thân trắng noãn như sứ,mị nhãn như tơ nhìn hắn,tựa như ý thức còn chưa tỉnh táo cũng không biết hắn là ai,người nào ôm cô.
Nhưng ánh mắt nũng nịu thế,hắn lại là người đàn ông bình thường,thật sự không cách nào cự tuyệt anh túc hấp dẫn trí mạng!
Diệp Vị Ương cảm thấy một đôi bàn tay thon dài dao động trên sống lưng trần của mình,dịu dàng an ủi như có điện,để cho cô không nhịn được như con mèo nhỏ chuyển động cơ thể mê người,cơ thể nóng bỏng càng thêm chui vào trong ngực người kia. . . . . .
“. . . . . . em đấy,chớ lộn xộn!” Người đàn ông mặt nạ bây giờ cũng giống như Diệp Vị Ương bị tình dục hành hạ không nhẹ,nhưng lại không muốn mãnh liệt,giọng hắn hoàn toàn khô ráp,ôm cô gái vào ngực chặt hơn,dứt khoát để cô thuận thế ngồi lên chân mình,để đôi chân thon dài dịu dàng trơn bóng kẹp chặt vòng eo hoàn mỹ của hắn,dùng tư thế nóng bỏng cúi đầu hôn lên môi cô gái thẹn thùng,trằn trọc triền miên,khẽ mút chậm rãi vê,mang theo một vội vàng dạy cô mở hàm răng,mời môi lưỡi cô cùng múa,thưởng thức ngọt thuần trong miệng cô,thậm chí còn hôn sâu hơn. . . . . .
Hắn không có tháo mặt nạ xuống,cảm giác đặc biệt mặt nạ che hơn nữa khuôn mặt lộ ra tuyệt đối thần bí tôn quý,cũng không có bất kỳ sắc bén,tuyệt đối không quẹt bị thương cô gái cùng hắn triền miên,thật ra Diệp Vị Ương chỉ cảm thấy mát mẻ không tự chủ nhích đến gần mặt hắn,để cho hắn càng hôn càng sâu.
Tác giả :
Hồng Nhận