Thiên Tài Bảo Bối: Tổng Tài Không Được Đụng Mẹ Ta
Chương 97: Ô. . . . . . cô nóng quá. . . . . . Thật khó chịu. . . . .
Edit+Beta:Tieumanulk
“. . . . . . Anh …!Nếu anh dám đụng vào cô ấy,chỉ cần em còn. . . . . . một hơi thở,em nhất định . . . . . sẽ giết chết anh !” Thanh âm suy yếu đến không thể nghe thấy từ sau lưng người đàn ông mặt sẹo truyền đến.
Diệp Vị Ương mặt rơi đầy nước mắt xoay người sang hướng khác,chỉ thấy Đông Phương Thước quả nhiên đã tạm thời tỉnh táo ,ánh mắt hắn đỏ lừ như muốn giết người nhìn chằm chằm người đàn ông mặt thẹo!
“Nếu tôi cố ý muốn động cô ấy,cậu có thể làm gì tôi? A,cậu bây giờ có thể đứng lên sao? Ngay cả bản thân cũng khó bảo toàn!Cậu nên cảm thấy may mắn nhặt lại được cái mạng của mình đi! Tôi hôm nay muốn thử một chút mùi vị cô gái có thể khiến em và nhị đệ chẳng thèm nghe lệnh của tôi ra gì!Cậu yên tâm,chờ tôi chơi xong đương nhiên sẽ trả lại cho cậu! Dĩ nhiên,đến lúc đó cha nhất định đã đem ngôi vị hoàng đế quyền thống trị nước Z giao cho tôi!Tôi sẽ không để cậu chết dễ dàng, tôi muốn cậu nhìn rõ tất cả! Tôi muốn cậu hối hận ban đầu lựa chọn giúp nhị đệ phản bội lại tôi!”
Nói xong người đàn ông mặt sẹo dường như không còn kiên nhẫn,hắn nhào tới đè Diệp Vị Ương xuống dưới người,bắt đầu điên cuồng hôn căn bản không chú ý Diệp Vị Ương khóc rống đấm đá loạn xạ.
Cô trúng thuốc giãy giụa vặn vẹo theo ý hắn,khiến dục vọng của hắn càng thêm mãnh liệt khó nhịn!
“Cầm thú!Anh cút ngay. . . . . . Anh không thể đụng đến tôi,tôi là nhà thiết kế chính của hoàng thất nước Z . . . . . . các người,anh không thể. . . . . . đối với tôi như thế,anh cút ngay! Buông tôi ra. . . . . .” Diệp Vị Ương kêu gào,cảm thấy tất cả cử động và hơi thở trên người đàn ông kia đều làm cô chán ghét!
“Anh cả!Cái tên khốn kiếp này!Anh buông Vị Ương ra!Tôi muốn. . . . . . giết anh!Anh. . . . . . nghe cho rõ,tôi chưa bao giờ hối hận ban đầu giúp nhị ca chứ không giúp anh,bởi vì. . . . . . anh hai hiền lành,mà anh là người điên tàn bạo bất nhân! Tôi. . . . . . Chết cũng sẽ không bỏ qua cho anh! Anh dám động cô ấy em,nhị ca ở trên trời cũng sẽ. . . . . . hận nanh!” Đông Phương Thước vốn vô cùng suy yếu,chỉ dựa vào tác dụng của thuốc và đau đớn tức giận trong lòng để hắn duy trì tỉnh táo gầm thét,giờ phút này hốc mắt hắn hoàn toàn đỏ,tròng mắt mở lớn như muốn rách cố gắng đứng lên,nhưng chỉ hơi đứng lên đầu thiếu chút nữa làm hắn đau đến bất tỉnh.
“Chậc chậc,tam đệ,cậu tốt nhất nên tiếp nhận trị liệu nối xương đi,cậu bây giờ lộn xộn cẩn thận bán thân bất toại đấy!Anh không có nói cậu quá ầm ĩ sao? Trợn to con mắt của cậu thưởng thức là được! Câm miệng của cậu lại!Nói thêm một câu nữa có tin anh ngay cả màn dạo đầu cũng không làm trực tiếp thượng cô ta! Nếu muốn xem trò chơi đặc sắc lâu một chút,cậu tốt nhất im lặng cho tôi!”
Người đàn ông mặt sẹo nheo mắt nói.Chịu không nổi tên kia lãi nhãi,lại đột nhiên cảm thấy buồng sau xe chấn động mạnh một cái! Hắn tức giận tạm thời dừng lại động tác xâm phạm,nhấn nút phía sau buồng xe,ác độc gầm thét lớn: “Con mẹ nó,rốt cuộc ngươi lái xe thế nào? Ông đây dùng nhiều tiền để mướn ngươi lái xe,vậy mà ngay cả lái xe cũng không tốt? !”
Phía trước lập tức có giọng run rẩy của người đàn ông truyền đến: “Đại. . . . . . Đại Thái Tử điện hạ,không phải tôi không chuyên tâm lái xe,mà là có hai chiếc xe thể thao trước sau giáp công chiếc xe cứu thương của chúng ta,em không đối phó được. . . . . .”
Người đàn ông phụ trách lái xe còn chưa nói hết,đột nhiên”Hí!” một tiếng ré dài,thanh âm vỏ ruột xe ma át nổ tung! Một giây tiếp theo,chiếc xe giả mạo xe cứu thương liền bị hai chiếc xe thể thao ép buộc dừng lại!
Không đợi người đàn ông rút ra súng,bên ngoài đã truyền đến giọng nói Diệp Vị Ương vô cùng quen thuộc: “Người bên trong xe nghe rõ cho tôi,không muốn chết hãy lập tức thả Diệp Vị Ương!”
Giờ khắc này,Diệp Vị Ương vui mừng khóc to.Nhưng bị luồn sóng chuyển động nhanh chóng khuếch tán nửa thân thể trần truồng như trẻ con co rúc .
Ô. . . . . . cô nóng quá. . . . . . Nóng quá. . . . . .
Thật khó chịu. . . . . . nóng. . . . .
“. . . . . . Anh …!Nếu anh dám đụng vào cô ấy,chỉ cần em còn. . . . . . một hơi thở,em nhất định . . . . . sẽ giết chết anh !” Thanh âm suy yếu đến không thể nghe thấy từ sau lưng người đàn ông mặt sẹo truyền đến.
Diệp Vị Ương mặt rơi đầy nước mắt xoay người sang hướng khác,chỉ thấy Đông Phương Thước quả nhiên đã tạm thời tỉnh táo ,ánh mắt hắn đỏ lừ như muốn giết người nhìn chằm chằm người đàn ông mặt thẹo!
“Nếu tôi cố ý muốn động cô ấy,cậu có thể làm gì tôi? A,cậu bây giờ có thể đứng lên sao? Ngay cả bản thân cũng khó bảo toàn!Cậu nên cảm thấy may mắn nhặt lại được cái mạng của mình đi! Tôi hôm nay muốn thử một chút mùi vị cô gái có thể khiến em và nhị đệ chẳng thèm nghe lệnh của tôi ra gì!Cậu yên tâm,chờ tôi chơi xong đương nhiên sẽ trả lại cho cậu! Dĩ nhiên,đến lúc đó cha nhất định đã đem ngôi vị hoàng đế quyền thống trị nước Z giao cho tôi!Tôi sẽ không để cậu chết dễ dàng, tôi muốn cậu nhìn rõ tất cả! Tôi muốn cậu hối hận ban đầu lựa chọn giúp nhị đệ phản bội lại tôi!”
Nói xong người đàn ông mặt sẹo dường như không còn kiên nhẫn,hắn nhào tới đè Diệp Vị Ương xuống dưới người,bắt đầu điên cuồng hôn căn bản không chú ý Diệp Vị Ương khóc rống đấm đá loạn xạ.
Cô trúng thuốc giãy giụa vặn vẹo theo ý hắn,khiến dục vọng của hắn càng thêm mãnh liệt khó nhịn!
“Cầm thú!Anh cút ngay. . . . . . Anh không thể đụng đến tôi,tôi là nhà thiết kế chính của hoàng thất nước Z . . . . . . các người,anh không thể. . . . . . đối với tôi như thế,anh cút ngay! Buông tôi ra. . . . . .” Diệp Vị Ương kêu gào,cảm thấy tất cả cử động và hơi thở trên người đàn ông kia đều làm cô chán ghét!
“Anh cả!Cái tên khốn kiếp này!Anh buông Vị Ương ra!Tôi muốn. . . . . . giết anh!Anh. . . . . . nghe cho rõ,tôi chưa bao giờ hối hận ban đầu giúp nhị ca chứ không giúp anh,bởi vì. . . . . . anh hai hiền lành,mà anh là người điên tàn bạo bất nhân! Tôi. . . . . . Chết cũng sẽ không bỏ qua cho anh! Anh dám động cô ấy em,nhị ca ở trên trời cũng sẽ. . . . . . hận nanh!” Đông Phương Thước vốn vô cùng suy yếu,chỉ dựa vào tác dụng của thuốc và đau đớn tức giận trong lòng để hắn duy trì tỉnh táo gầm thét,giờ phút này hốc mắt hắn hoàn toàn đỏ,tròng mắt mở lớn như muốn rách cố gắng đứng lên,nhưng chỉ hơi đứng lên đầu thiếu chút nữa làm hắn đau đến bất tỉnh.
“Chậc chậc,tam đệ,cậu tốt nhất nên tiếp nhận trị liệu nối xương đi,cậu bây giờ lộn xộn cẩn thận bán thân bất toại đấy!Anh không có nói cậu quá ầm ĩ sao? Trợn to con mắt của cậu thưởng thức là được! Câm miệng của cậu lại!Nói thêm một câu nữa có tin anh ngay cả màn dạo đầu cũng không làm trực tiếp thượng cô ta! Nếu muốn xem trò chơi đặc sắc lâu một chút,cậu tốt nhất im lặng cho tôi!”
Người đàn ông mặt sẹo nheo mắt nói.Chịu không nổi tên kia lãi nhãi,lại đột nhiên cảm thấy buồng sau xe chấn động mạnh một cái! Hắn tức giận tạm thời dừng lại động tác xâm phạm,nhấn nút phía sau buồng xe,ác độc gầm thét lớn: “Con mẹ nó,rốt cuộc ngươi lái xe thế nào? Ông đây dùng nhiều tiền để mướn ngươi lái xe,vậy mà ngay cả lái xe cũng không tốt? !”
Phía trước lập tức có giọng run rẩy của người đàn ông truyền đến: “Đại. . . . . . Đại Thái Tử điện hạ,không phải tôi không chuyên tâm lái xe,mà là có hai chiếc xe thể thao trước sau giáp công chiếc xe cứu thương của chúng ta,em không đối phó được. . . . . .”
Người đàn ông phụ trách lái xe còn chưa nói hết,đột nhiên”Hí!” một tiếng ré dài,thanh âm vỏ ruột xe ma át nổ tung! Một giây tiếp theo,chiếc xe giả mạo xe cứu thương liền bị hai chiếc xe thể thao ép buộc dừng lại!
Không đợi người đàn ông rút ra súng,bên ngoài đã truyền đến giọng nói Diệp Vị Ương vô cùng quen thuộc: “Người bên trong xe nghe rõ cho tôi,không muốn chết hãy lập tức thả Diệp Vị Ương!”
Giờ khắc này,Diệp Vị Ương vui mừng khóc to.Nhưng bị luồn sóng chuyển động nhanh chóng khuếch tán nửa thân thể trần truồng như trẻ con co rúc .
Ô. . . . . . cô nóng quá. . . . . . Nóng quá. . . . . .
Thật khó chịu. . . . . . nóng. . . . .
Tác giả :
Hồng Nhận