Thiên Tài Bảo Bối: Tổng Tài Không Được Đụng Mẹ Ta
Chương 96: Bị trúng xuân dược
Edit+Beta:Tieumanulk
“Ha ha,người đẹp,thật biết nghe lời .” Người đàn ông có sẹo cười thích thú.
“Thuốc đó tôi đã uống,hiện tại xin cứu bạn tôi.” Diệp Vị Ương cau mày nhìn người đàn ông cười quỷ dị,điều này khiến lòng cô càng thêm bất an giống như sắp xảy ra chuyện cô đoán không được rồi lại khiến cô đau đến không muốn sống.
“Ừ,tôi đương nhiên phải cứu hắn nhưng có chút trò chơi làm trước mặt hắn mới thú vị mới kích thích.Maillat,cô hãy đi giải phẫu nối xưo7ng cho hắn,trừ không để cho hắn chết ra còn phải nghĩ biện pháp để hắn trong vòng năm phút tỉnh táo.Không làm được,cô và cả nhà cô đều không cần sống!” Người đàn ông có vết sẹo tàn nhẫn ra lệnh giống như hắn chính là bậc vua chúa cao cao tại thượng.
Mà trước Diệp Vị Ương,vị y tá gầy yếu bị dùng đao kèm hai bên giống như hết sức sợ hãi quỳ gối trên đất,cúi đầu lễ phép nói: “Tuân lệnh,Đại Thái Tử điện hạ.”
Nghe giọng nói. . . . . . Là của một cô gái nhát gan.
Diệp Vị Ương sửng sốt,cô gọi người đàn ông mặt thẹo là Đại Thái Tử điện hạ? Người đàn ông trước mắt rốt cuộc có thân phận gì? Cùng với cô và Đông Phương Thước lại có vướn mắt gì?
Không đợi cô suy nghĩ tiếp,đã cảm giác cả người bắt đầu nóng lên. . . . . .
“Anh . . . . . anh cho tôi xuống thuốc gì?” Thuốc tê trước đó cũng hoàn toàn phát huy tác dụng,Diệp Vị Ương toàn thân vô lực,sắc mặt đỏ hồng,vẻ mặt kiều diễm ướt át.
Người đàn ông có vết sẹo cười bỉ ổi,không coi ai ra gì đi tới đứng ở bên cạnh Diệp Vị Ương,cười mờ ám nói: “Chậc chậc,có phải cảm thấy rất nóng? Có muốn . . . . . . Tôi giúp cô cởi quần áo?”
“Anh. . . . . . Khốn kiếp! Anh tránh ra cho tôi!” Diệp Vị Ương cắn chặt đôi môi đỏ mọng của mình,đau đớn để cổ tỉnh táo đôi chút,suy yếu hất ra bàn tay của người đàn ông có vết sẹo nhẹ nắm cằm cô.
“Cầu xin tôi muốn cô đi.Thế nào? Tay của tôi vừa chạm vào cơ thể cô,cô cảm thấy vô cùng mát mẻ thoải mái phải không? Ngoan,hãy cầu xin tôi yêu cô,hãy lớn tiếng rên rĩ để cho em trai tốt của tôi biết một chút về sự nhiệt tình của cô!”
Nói xong,người đàn ông có sẹo bắt đầu thô lỗ xé rách quần áo của cô! Hoàn toàn không chú ý trong xe còn có sự tồn tại của người khác!
“Anh cút ngay! Lấy bàn tay bẩn thỉu của anh ra!Anh. . . . . . Đừng đụng tôi!Tên cầm thú này!” Diệp Vị Ương hoảng sợ quá độ không ngừng lui về phía sau,cho đến sau lưng chạm vào buồng xe,không thể lui được nữa.Cô muốn đá tên khốn đối diện nhưng cô muốn ra chút sức cũng không được.Cơ thể cô phản ứng rất rõ ràng,chỉ sợ bản thân đã trúng phải xuân dược.
Dường như đoán được cô đang suy nghĩ gì,người đàn ông có sẹo muốn dụ dỗ sủng vật khó được tốt bụng nói thêm một câu: “Cô trúng xuân dược rất mạnh,trừ triền miên hoan ái với đàn ông ra,tuyệt đối không có loại thuốc giải thứ hai! Hơn nữa kéo dài quá lâu mạch máu não của cô sẽ nứt mà chết! Ha ha,ngoan đi,cầu xin anh trai muốn cô!”
Diệp Vị Ương nghe lời buồn nôn của hắn chỉ muốn ói.
Lúc này,y tá kia vẫn không dám nhìn về phía nói chuyện: “Đại Thái Tử điện hạ,Tam hoàng tử đã tỉnh rồi.”
“Rất tốt,vậy hãy để cho nó thấy rõ tôi làm sao đùa bỡn cưng chiều cô gái mà hắn và nhị đệ coi trọng hơn sinh mạng của mình! Nhìn cô ấy làm sao ở dưới thân thể tôi rên rĩ ham muốn tình dục!”
Diệp Vị Ương giờ phút này quần dài đã bị xé rách,tảng lớn cảnh xuân trước ngực bị lộ ra ngoài.Làn da vô cùng mịn màng khiến ánh mắt người đàn ông mặt sẹo càng thêm bỉ ổi,nửa bụng dưới cũng nóng lên,dục vọng càng không thể vãn hồi!
Hắn nuốt nước miếng,thở dài nói: “Quả nhiên là món đồ quý,không nghĩ tới trừ vẻ ngoài thùy mị,ngay cả thân thể cũng có lực hấp dẫn,chậc chậc,để tôi tới yêu thương cô thật nhiều nào”
“Ha ha,người đẹp,thật biết nghe lời .” Người đàn ông có sẹo cười thích thú.
“Thuốc đó tôi đã uống,hiện tại xin cứu bạn tôi.” Diệp Vị Ương cau mày nhìn người đàn ông cười quỷ dị,điều này khiến lòng cô càng thêm bất an giống như sắp xảy ra chuyện cô đoán không được rồi lại khiến cô đau đến không muốn sống.
“Ừ,tôi đương nhiên phải cứu hắn nhưng có chút trò chơi làm trước mặt hắn mới thú vị mới kích thích.Maillat,cô hãy đi giải phẫu nối xưo7ng cho hắn,trừ không để cho hắn chết ra còn phải nghĩ biện pháp để hắn trong vòng năm phút tỉnh táo.Không làm được,cô và cả nhà cô đều không cần sống!” Người đàn ông có vết sẹo tàn nhẫn ra lệnh giống như hắn chính là bậc vua chúa cao cao tại thượng.
Mà trước Diệp Vị Ương,vị y tá gầy yếu bị dùng đao kèm hai bên giống như hết sức sợ hãi quỳ gối trên đất,cúi đầu lễ phép nói: “Tuân lệnh,Đại Thái Tử điện hạ.”
Nghe giọng nói. . . . . . Là của một cô gái nhát gan.
Diệp Vị Ương sửng sốt,cô gọi người đàn ông mặt thẹo là Đại Thái Tử điện hạ? Người đàn ông trước mắt rốt cuộc có thân phận gì? Cùng với cô và Đông Phương Thước lại có vướn mắt gì?
Không đợi cô suy nghĩ tiếp,đã cảm giác cả người bắt đầu nóng lên. . . . . .
“Anh . . . . . anh cho tôi xuống thuốc gì?” Thuốc tê trước đó cũng hoàn toàn phát huy tác dụng,Diệp Vị Ương toàn thân vô lực,sắc mặt đỏ hồng,vẻ mặt kiều diễm ướt át.
Người đàn ông có vết sẹo cười bỉ ổi,không coi ai ra gì đi tới đứng ở bên cạnh Diệp Vị Ương,cười mờ ám nói: “Chậc chậc,có phải cảm thấy rất nóng? Có muốn . . . . . . Tôi giúp cô cởi quần áo?”
“Anh. . . . . . Khốn kiếp! Anh tránh ra cho tôi!” Diệp Vị Ương cắn chặt đôi môi đỏ mọng của mình,đau đớn để cổ tỉnh táo đôi chút,suy yếu hất ra bàn tay của người đàn ông có vết sẹo nhẹ nắm cằm cô.
“Cầu xin tôi muốn cô đi.Thế nào? Tay của tôi vừa chạm vào cơ thể cô,cô cảm thấy vô cùng mát mẻ thoải mái phải không? Ngoan,hãy cầu xin tôi yêu cô,hãy lớn tiếng rên rĩ để cho em trai tốt của tôi biết một chút về sự nhiệt tình của cô!”
Nói xong,người đàn ông có sẹo bắt đầu thô lỗ xé rách quần áo của cô! Hoàn toàn không chú ý trong xe còn có sự tồn tại của người khác!
“Anh cút ngay! Lấy bàn tay bẩn thỉu của anh ra!Anh. . . . . . Đừng đụng tôi!Tên cầm thú này!” Diệp Vị Ương hoảng sợ quá độ không ngừng lui về phía sau,cho đến sau lưng chạm vào buồng xe,không thể lui được nữa.Cô muốn đá tên khốn đối diện nhưng cô muốn ra chút sức cũng không được.Cơ thể cô phản ứng rất rõ ràng,chỉ sợ bản thân đã trúng phải xuân dược.
Dường như đoán được cô đang suy nghĩ gì,người đàn ông có sẹo muốn dụ dỗ sủng vật khó được tốt bụng nói thêm một câu: “Cô trúng xuân dược rất mạnh,trừ triền miên hoan ái với đàn ông ra,tuyệt đối không có loại thuốc giải thứ hai! Hơn nữa kéo dài quá lâu mạch máu não của cô sẽ nứt mà chết! Ha ha,ngoan đi,cầu xin anh trai muốn cô!”
Diệp Vị Ương nghe lời buồn nôn của hắn chỉ muốn ói.
Lúc này,y tá kia vẫn không dám nhìn về phía nói chuyện: “Đại Thái Tử điện hạ,Tam hoàng tử đã tỉnh rồi.”
“Rất tốt,vậy hãy để cho nó thấy rõ tôi làm sao đùa bỡn cưng chiều cô gái mà hắn và nhị đệ coi trọng hơn sinh mạng của mình! Nhìn cô ấy làm sao ở dưới thân thể tôi rên rĩ ham muốn tình dục!”
Diệp Vị Ương giờ phút này quần dài đã bị xé rách,tảng lớn cảnh xuân trước ngực bị lộ ra ngoài.Làn da vô cùng mịn màng khiến ánh mắt người đàn ông mặt sẹo càng thêm bỉ ổi,nửa bụng dưới cũng nóng lên,dục vọng càng không thể vãn hồi!
Hắn nuốt nước miếng,thở dài nói: “Quả nhiên là món đồ quý,không nghĩ tới trừ vẻ ngoài thùy mị,ngay cả thân thể cũng có lực hấp dẫn,chậc chậc,để tôi tới yêu thương cô thật nhiều nào”
Tác giả :
Hồng Nhận