Thiên Tài Bảo Bối: Tổng Tài Không Được Đụng Mẹ Ta
Chương 20: Bị thấy hết
Thanh Phong tuấn nhìn Diệp Vị Ương khập khễnh đi vào phòng tắm,hắn thu lại nụ cười,trên khuôn mặt anh tuấn đảo qua vẻ bất cần đời,cả người trở nên trầm tĩnh hẳn đi.
Hắn cau mày như có điều suy nghĩ,có nên gọi điện bảo phục vụ cầm một ít băng vải lên băng cho cô?
Đang suy tư phòng tắm truyền đến một tiếng *rầm*!
Ngay sau đó chính là một tiếng kêu đau!
Rõ ràng cho thấy tiếng động Diệp Vị Ương ngã trên mặt đất. . . . . .
Thanh Phong Tuấn lắc đầu một cái,che vết thương dậy khỏi giường,lo lắng bước nhanh tới cửa phòng tắm,gõ gõ cửa phòng,trầm giọng hỏi: “Này,cô gái,cô ổn chứ?”
Một hồi lâu không nghe đáp lại,điều này khiến Thanh Phong Tuấn nhíu chặt lông mày.
“Diệp tiểu thư,cô không sao chứ? Có gì cũng nên nói một tiếng chứ.” Hắn thật sự không tin có người tắm thôi cũng bị té,ít nhất trong từ điển hắn chưa từng xuất hiện qua.
Diệp Vị Ương ở trong phòng tắm cắn răng nghiến lợi,trượt chân té lại không bò dậy nổi,chuyện xấu hổ như vậy bảo cô làm sao mở miệng nói?
“Diệp Vị Ương!Cô không phải tắm cũng ngất chứ? Chậc chậc nhìn dáng dấp hơn phân nửa vậy rồi,tôi đập cửa vào đây.” Thanh Phong Tuấn căn bản quên mất vết thương của mình,chuẩn bị phá cửa.
“Ơ! Anh không được vào! Tôi. . . . . . Không sao.hừ . . . . . Ai u,thật,tôi. . . . . . Thật không có sao.Ai u. . . . . .”
Diệp Vị Ương đau đến lông mày thanh tú nhíu cùng một chỗ,khóc không ra nước mắt lần nữa nhìn thân thể lỏa lồ của mình,bộ dạng cô vậy làm sao gặp người? Thôi,cô tình nguyện nằm trên mặt đất tự mình nghĩ biện pháp.
Nhưng đáng tiếc Thanh Phong Tuấn không cho cô cơ hội này! Nghe cô nói giọng đau thương buồn bã,đương nhiên đoán ra bên trong xảy ra chuyện, Thanh Phong Tuấn không hỏi cô mà trực tiếp đá một cước đạp tung cửa phòng.
“A! A a a! !” Diệp Vị Ương thét chói tai,đôi tay không biết nên bảo vệ phía trên hay phía dưới,cuối cùng dứt khoát nhắm mắt làm bộ như không nhìn thấy Thanh Phong Tuấn xông tới.Trời ạ, quá mất mặt,bị thấy hết rồi cô không muốn sống nữa a. . . . . .
“Cô gái ngốc!Cô đừng thét nữa,toàn bộ quản lý nhân viên khách sạn sẽ chạy tới xem đấy,đến lúc đó tôi không chịu trách nhiệm.” Thanh Phong Tuấn một tay che vết thương lần nữa rướm máu,một tay móc móc lỗ tai,cô gái này hét rầm lên thanh âm thật ghê gớm,ngược lại. . . . . . vóc người thật không tệ.
“Hu hu. . . . . . sắc lang,nhanh ra ngoài ngay!” Diệp Vị Ương cuối cùng lựa chọn đưa tay che ngực,tiếp tục nhắm nghiền hai mắt,tuy nói nhắm mắt làm ngơ nhưng nghĩ đến bị người đàn ông trưởng thành nhìn chằm chằm như thế vẫn cảm thấy xấu hổ,lúc nói chuyện giọng có chút run rẩy.
“Đừng che,nên nhìn không nên nhìn tôi đều thấy hết còn gì để che nữa. Muốn tôi ra ngoài sao? Nhưng cô có thể tự mình bò dậy không?” Gương mặt tuấn tú trắng bệch lại không giảm đùa giỡn.Tựa hồ kể từ khi gặp cô gái này cuộc sống của hắn lập tức trở nên thú vị nhiều.
Thanh Phong Tuấn ôm cô ngồi lên bệ tắm,từ trong túi lấy ra một khăn lông lớn cùng một áo ngủ mới tinh,ngồi chồm hổm xuống bên người Diệp Vị Ương,tính lau khô người cô trước sau đó mới ôm cô về giường.
Hắn cau mày như có điều suy nghĩ,có nên gọi điện bảo phục vụ cầm một ít băng vải lên băng cho cô?
Đang suy tư phòng tắm truyền đến một tiếng *rầm*!
Ngay sau đó chính là một tiếng kêu đau!
Rõ ràng cho thấy tiếng động Diệp Vị Ương ngã trên mặt đất. . . . . .
Thanh Phong Tuấn lắc đầu một cái,che vết thương dậy khỏi giường,lo lắng bước nhanh tới cửa phòng tắm,gõ gõ cửa phòng,trầm giọng hỏi: “Này,cô gái,cô ổn chứ?”
Một hồi lâu không nghe đáp lại,điều này khiến Thanh Phong Tuấn nhíu chặt lông mày.
“Diệp tiểu thư,cô không sao chứ? Có gì cũng nên nói một tiếng chứ.” Hắn thật sự không tin có người tắm thôi cũng bị té,ít nhất trong từ điển hắn chưa từng xuất hiện qua.
Diệp Vị Ương ở trong phòng tắm cắn răng nghiến lợi,trượt chân té lại không bò dậy nổi,chuyện xấu hổ như vậy bảo cô làm sao mở miệng nói?
“Diệp Vị Ương!Cô không phải tắm cũng ngất chứ? Chậc chậc nhìn dáng dấp hơn phân nửa vậy rồi,tôi đập cửa vào đây.” Thanh Phong Tuấn căn bản quên mất vết thương của mình,chuẩn bị phá cửa.
“Ơ! Anh không được vào! Tôi. . . . . . Không sao.hừ . . . . . Ai u,thật,tôi. . . . . . Thật không có sao.Ai u. . . . . .”
Diệp Vị Ương đau đến lông mày thanh tú nhíu cùng một chỗ,khóc không ra nước mắt lần nữa nhìn thân thể lỏa lồ của mình,bộ dạng cô vậy làm sao gặp người? Thôi,cô tình nguyện nằm trên mặt đất tự mình nghĩ biện pháp.
Nhưng đáng tiếc Thanh Phong Tuấn không cho cô cơ hội này! Nghe cô nói giọng đau thương buồn bã,đương nhiên đoán ra bên trong xảy ra chuyện, Thanh Phong Tuấn không hỏi cô mà trực tiếp đá một cước đạp tung cửa phòng.
“A! A a a! !” Diệp Vị Ương thét chói tai,đôi tay không biết nên bảo vệ phía trên hay phía dưới,cuối cùng dứt khoát nhắm mắt làm bộ như không nhìn thấy Thanh Phong Tuấn xông tới.Trời ạ, quá mất mặt,bị thấy hết rồi cô không muốn sống nữa a. . . . . .
“Cô gái ngốc!Cô đừng thét nữa,toàn bộ quản lý nhân viên khách sạn sẽ chạy tới xem đấy,đến lúc đó tôi không chịu trách nhiệm.” Thanh Phong Tuấn một tay che vết thương lần nữa rướm máu,một tay móc móc lỗ tai,cô gái này hét rầm lên thanh âm thật ghê gớm,ngược lại. . . . . . vóc người thật không tệ.
“Hu hu. . . . . . sắc lang,nhanh ra ngoài ngay!” Diệp Vị Ương cuối cùng lựa chọn đưa tay che ngực,tiếp tục nhắm nghiền hai mắt,tuy nói nhắm mắt làm ngơ nhưng nghĩ đến bị người đàn ông trưởng thành nhìn chằm chằm như thế vẫn cảm thấy xấu hổ,lúc nói chuyện giọng có chút run rẩy.
“Đừng che,nên nhìn không nên nhìn tôi đều thấy hết còn gì để che nữa. Muốn tôi ra ngoài sao? Nhưng cô có thể tự mình bò dậy không?” Gương mặt tuấn tú trắng bệch lại không giảm đùa giỡn.Tựa hồ kể từ khi gặp cô gái này cuộc sống của hắn lập tức trở nên thú vị nhiều.
Thanh Phong Tuấn ôm cô ngồi lên bệ tắm,từ trong túi lấy ra một khăn lông lớn cùng một áo ngủ mới tinh,ngồi chồm hổm xuống bên người Diệp Vị Ương,tính lau khô người cô trước sau đó mới ôm cô về giường.
Tác giả :
Hồng Nhận