Thiên Tài Bảo Bối: Tổng Tài Không Được Đụng Mẹ Ta
Chương 19: Cô nam quả nữ,tắm
ay của hắn bất giác duỗi tới gương mặt trắng mịn mềm nhẵn của cô. . . . . . Không khí vô cùng mập mờ thoáng cái ngưng lại.
Tay của hắn xoa lên gò má cô,dịu dàng vén sợi tóc đen nhánh áp sát sau tai.Động tác nhẹ nhàng tựa như lông vũ sợ làm cô đau.
Diệp Vị Ương sững sờ nhìn gương mặt xinh đẹp tái nhợt của hắn.
Chậc chậc,người đàn ông này đẹp không tưởng tượng nổi!
Một khắc cảm giác được tay hắn chạm vào cô,Diệp Vị Ương run rẩy không cẩn thận đụng vào vết thương của hắn.
“Hừ. . . . . . cô gái,cô muốn giết tôi sao?” Thanh Phong Tuấn đau đến chắt lưỡi hít hà.
“Ack,ai bảo anh bị thương còn lộn xộn.Được rồi,hiện tại cũng không tìm được người thứ hai,anh thật không sợ chết trong tay tôi thì không nên kéo dài nữa,tôi. . . . . . tôi lấy đạn cho anh.” Diệp Vị Ương chỉ muốn nhanh xua tan không khí mập mờ khiến người đỏ mặt,bảo cô làm gì cũng được.
Thanh Phong Tuấn ép cô uống vài ngụm rượu mạnh lấy can đảm để tay cô thôi run rẩy.Diệp Vị Ương hít sâu vài hơi,một giây đồng hồ cũng không dám lãng phí,cô tìm thấy hộp cấp cứu trong phòng,dùng rượu cồn cùng lửa trừ độc lưỡi dao,mắt không nháy một cái giúp Thanh Phong Tuấn lấy đầu đạn trong người .
Qua khỏi một canh giờ,Diệp Vị Ương cảm giác cô cùng Thanh Phong Tuấn trải qua Cửu Tử Nhất Sinh,cũng may cuối cùng lấy được đạn,máu cũng dừng,nhìn vết thương xem ra cũng không chuyển biến xấu.
Thật tốt quá căng thẳng trong lòng rốt cuộc thả lỏng.
Diệp Vị Ương mỉm cười nhìn Thanh Phong Tuấn xụi lơ trên giường,đây là giải phẫu nguy hiểm nhất cả đời này cô làm.
Nhìn thấy dáng vẻ mệt lả của cô,Thanh Phong Tuấn cười cười nói:
“Trước đó cô uống rượu giờ lại đổ mồ hôi lạnh rất dễ bị cảm,cô đi tắm đi,chân của cô cũng bị trật rồi,tắm rửa một cái sẽ tốt cho cho thân thể của mình đấy.”
“Hả? Tắm. . . . . . Tắm? Không cần đâu,còn mấy tiếng nữa trời sẽ sáng,tôi về nhà sẽ tắm.” Diệp Vị Ương quýnh lên,cô không quen tắm bên ngoài.Hơn nữa còn là cô nam quả nữ ở trong khách sạn.
“Hiazzz,cô gái,không phải cô sợ tôi làm gì cô chứ?Cô yên tâm,tôi hiện tại bị thương nặng,vừa nhặt về một cái mạng nên cần phải nghỉ ngơi,cho dù muốn làm gì cũng tạm thời không làm được.Không phải cô muốn chứ?” Thanh Phong Tuấn trêu trọc cô đến nghiện,cố ý nói thật tà ác.
“Người nào. . . . . . muốn!Được rồi,tôi đi tắm trước,anh nhanh nghỉ ngơi đi.Sắc mặt tái nhợt,chảy nhiều máu còn dám nói nhiều!” Diệp Vị Ương trợn to hai mắt giả bộ hung dữ.
“Cô gái,cô quan tâm tôi như vậy,tôi nhất định sẽ ghi nhớ trong tim,chờ tôi bình phục sẽ suy nghĩ có nên lấy thân báo đáp hay không.”
Nghe lời này Diệp Vị Ương hiểu được cô và Thanh Phong Tuấn người đàn ông phúc hắc này không cùng cấp bậc,không chiếm được lợi thế cô vội vàng khập khễnh chuồn vào phòng tắm.
Tắm! Tắm!
Tay của hắn xoa lên gò má cô,dịu dàng vén sợi tóc đen nhánh áp sát sau tai.Động tác nhẹ nhàng tựa như lông vũ sợ làm cô đau.
Diệp Vị Ương sững sờ nhìn gương mặt xinh đẹp tái nhợt của hắn.
Chậc chậc,người đàn ông này đẹp không tưởng tượng nổi!
Một khắc cảm giác được tay hắn chạm vào cô,Diệp Vị Ương run rẩy không cẩn thận đụng vào vết thương của hắn.
“Hừ. . . . . . cô gái,cô muốn giết tôi sao?” Thanh Phong Tuấn đau đến chắt lưỡi hít hà.
“Ack,ai bảo anh bị thương còn lộn xộn.Được rồi,hiện tại cũng không tìm được người thứ hai,anh thật không sợ chết trong tay tôi thì không nên kéo dài nữa,tôi. . . . . . tôi lấy đạn cho anh.” Diệp Vị Ương chỉ muốn nhanh xua tan không khí mập mờ khiến người đỏ mặt,bảo cô làm gì cũng được.
Thanh Phong Tuấn ép cô uống vài ngụm rượu mạnh lấy can đảm để tay cô thôi run rẩy.Diệp Vị Ương hít sâu vài hơi,một giây đồng hồ cũng không dám lãng phí,cô tìm thấy hộp cấp cứu trong phòng,dùng rượu cồn cùng lửa trừ độc lưỡi dao,mắt không nháy một cái giúp Thanh Phong Tuấn lấy đầu đạn trong người .
Qua khỏi một canh giờ,Diệp Vị Ương cảm giác cô cùng Thanh Phong Tuấn trải qua Cửu Tử Nhất Sinh,cũng may cuối cùng lấy được đạn,máu cũng dừng,nhìn vết thương xem ra cũng không chuyển biến xấu.
Thật tốt quá căng thẳng trong lòng rốt cuộc thả lỏng.
Diệp Vị Ương mỉm cười nhìn Thanh Phong Tuấn xụi lơ trên giường,đây là giải phẫu nguy hiểm nhất cả đời này cô làm.
Nhìn thấy dáng vẻ mệt lả của cô,Thanh Phong Tuấn cười cười nói:
“Trước đó cô uống rượu giờ lại đổ mồ hôi lạnh rất dễ bị cảm,cô đi tắm đi,chân của cô cũng bị trật rồi,tắm rửa một cái sẽ tốt cho cho thân thể của mình đấy.”
“Hả? Tắm. . . . . . Tắm? Không cần đâu,còn mấy tiếng nữa trời sẽ sáng,tôi về nhà sẽ tắm.” Diệp Vị Ương quýnh lên,cô không quen tắm bên ngoài.Hơn nữa còn là cô nam quả nữ ở trong khách sạn.
“Hiazzz,cô gái,không phải cô sợ tôi làm gì cô chứ?Cô yên tâm,tôi hiện tại bị thương nặng,vừa nhặt về một cái mạng nên cần phải nghỉ ngơi,cho dù muốn làm gì cũng tạm thời không làm được.Không phải cô muốn chứ?” Thanh Phong Tuấn trêu trọc cô đến nghiện,cố ý nói thật tà ác.
“Người nào. . . . . . muốn!Được rồi,tôi đi tắm trước,anh nhanh nghỉ ngơi đi.Sắc mặt tái nhợt,chảy nhiều máu còn dám nói nhiều!” Diệp Vị Ương trợn to hai mắt giả bộ hung dữ.
“Cô gái,cô quan tâm tôi như vậy,tôi nhất định sẽ ghi nhớ trong tim,chờ tôi bình phục sẽ suy nghĩ có nên lấy thân báo đáp hay không.”
Nghe lời này Diệp Vị Ương hiểu được cô và Thanh Phong Tuấn người đàn ông phúc hắc này không cùng cấp bậc,không chiếm được lợi thế cô vội vàng khập khễnh chuồn vào phòng tắm.
Tắm! Tắm!
Tác giả :
Hồng Nhận