Thiên Tài Bảo Bối: Tổng Tài Không Được Đụng Mẹ Ta
Chương 132: Hắn tự mình lựa chọn y phục cho cô
Edit + Beta: Tieumanulk
Sáng sớm hôm nay Diệp Vị Ương làm sẵn điểm tâm,gọi không biết bao nhiêu lần vẫn không thấy Thanh Phong tuấn từ trong thư phòng ra ngoài,cô thấy kỳ quái đi vào xem.Lại thấy hắn vô cùng nghiêm túc giải một chuỗi mật mã hệ thống.
“Tuấn,dùng điểm tâm thôi.”
“Em dùng trước đi anh chưa đói bụng.” Thanh Phong Tuấn chăm chú nhìn máy tính nhưng vẫn bớt thời gian ngẩng đầu,mỉm cười nói.
Thật ra hắn vốn không quen dùng điểm tâm,trước kia bên Pháp sau khi trải qua huấn luyện tàn khốc căn bản không muốn ăn,sau khi về nước lại bề bộn nhiều việc ngay cả việc ăn sáng hắn cũng quên bén.
Nhưng bây giờ dường như mỗi ngày Diệp Vị Ương đều nấu nhiều món Trung phong phú đa dạng,sau đó nửa dụ dỗ để hắn ăn.
Hôm nay là bát cháo thịt nạc cộng thêm bánh tráng cùng bánh tiêu.
Hai người giằng co gần năm phút đồng hồ,Thanh Phong Tuấn rốt cuộc chịu thua,khẽ thở dài một hơi,rời khỏi máy tính đến trước bàn bắt đầu ăn.
Bát cháo có mùi vị rất nhẹ nhàng khoan khoái ngon miệng,hình như cũng không tệ lắm,vì vậy hắn lại ăn thêm vài muỗng giống như trong đó có mùi vị của tình yêu.
Ăn xong bữa ăn sáng,Thanh Phong Tuấn nghĩ tới Vị Ương đã rất nhiều không ra ngoài đi dạo?Con gái ai cũng thích dạo phố đúng không? Ông lão bây giờ đặt toàn bộ trọng tâm vào việc lùng bắt Hàn Thiên Tuyết về nhà,với lại lần trước cả hai chính diện giao phong,ông ta đã đồng ý cho hắn một khoảng thời gian “Giải tán” tổ chức Ám Ảnh,cho nên trong khoảng thời gian ngắn này cũng không tìm đến Thanh Phong Tuấn phiền phức.Huống chi bên Thiên Tuyết có tên Dạ Phi Phàm chăm sóc, nên chắc cũng không có chuyện gì,cho nên hắn rất yên tâm.
Đúng,đã thế không bằng lái xe đưa Diệp Vị Ương ra ngoại đi dạo các cửa hàng một chút.
Diệp Vị Ương vừa nghe Thanh Phong Tuấn muốn đưa cô ra ngoài đi dạo,quả nhiên rất vui mừng!Cô trở về phòng đổi một áo tay dài thục nữ quần dài chấm đất,tô điểm dáng người thướt tha đồng thời có thể khéo léo giấu đi những vết sẹo sâu hoặc cạn trên người,sau đó cô đeo thêm một mắt kính đen,như vậy cô không còn là người mẫu mà chỉ là một cô gái bình thường.Thật ra trang bị đầy đủ,bao bọc toàn bộ thân thể,một mặt vì không muốn bị người khác nhận ra,một mặt khác không muốn để Thanh Phong Tuấn mất mặt.Dù sao Thanh Phong Tuấn cũng quá mức anh tuấn.
Nhìn cách ăn mặc của cô vẫn rất đẹp nhưng Thanh Phong Tuấn chỉ hơi nhíu mày chứ không nói thêm,để mặc cô trang bị theo cách mình.Trong lòng âm thầm thề, một ngày nào đó hắn sẽ để cô sống một cuộc đời tự do,da thịt cũng hoàn toàn khôi phục như cũ.
Diệp Vị Ương tâm trạng rất tốt,hoàn toàn không chú ý tới động tác nhỏ thoáng qua của Thanh Phong Tuấn,nên đương nhiên cũng không biết sâu trong lòng hắn đã hạ quyết tâm.Đúng,cô muốn mua thêm ít vật dụng trong nhà,trong nhà hiện tại đều là màu sắc trang nhã tuyệt không thấy ấm áp,cũng khác xa trong tưởng tượng của cô.
Chuyện gì cũng có thể chấp nhận duy chỉ nhà là không thể.Hiện tại cô muốn trang trí ngôi nhà cô sống chung với hắn được ấm áp thêm một chút.Về điểm này Thanh Phong Tuấn mỉm cười hoàn toàn ngầm cho phép cô.Chỉ cần không mở hệ thống phòng vệ và cơ quan,đổi mấy vật dụng trang trí trong phòng đều không thành vấn đề,chỉ cần cô vui vẻ là được rồi.
Một cửa hàng quy mô lớn.
“Tuấn,anh nhìn thử vật này xem?” Cô chỉ vào rèm cửa sổ ba tầng,một tầng vải,một tầng lưới,tiếp nữa lại thêm một tầng trong suốt,thật sự quá đẹp đi.Buổi tối kéo lại toàn bộ,ban ngày thì kéo ra,chỉ cần kéo ra lớp vải mỏng là có thể thông gió,thật sự quá tốt.
Rất hài lòng cô nhìn sang giá tiền,khóe miệng có chút rên rĩ,đắt quá rồi.
“A,cái này cũng đẹp!” Diệp Vị Ương lại nhìn trúng một giường đệm,tiếp theo là khay trà,ghế sa lon,đồ ăn. . . . . .
Giờ phút này Diệp Vị Ương giống như đứa bé đi dạo vườn thú vô cùng tò mò hưng phấn,ánh mắt cô mặc dù vẫn điềm tĩnh nhưng lại giấu không được yêu thích trong lòng,nhìn chung quanh xem một chút rồi sờ sờ mấy cái,chỉ là từ đầu đến cuối cô cũng chưa mua một món nào.Những thứ đồ này mặc dù rất đẹp nhưng giá tiền lại quá đắt cô chỉ muốn ngắm một chút là đủ.Cô không muốn mình giống dạng phụ nữ được bao nuôi sử dụng nhiều tiền của Thanh Phong Tuấn,như vậy cô sẽ cảm thấy tình cảm biến chất. Mà tiền và chi phiếu của cô toàn bộ đều cất ở nhà,có một lần cô nhờ Thanh Phong Tuấn giúp cô tìm người âm thầm dò hỏi qua tin tức mẹ,lại nghe nói cửa nhà đã khóa,mẹ đúng là không quan tâm sống chết của cô một mình ra khỏi nước du lịch.
Mỗi lần nhớ tới những chuyện này,trong lòng khó tránh khỏi có chút đau đớn xen lẫn mất mác.Mắt cô chớp chớp mấy câu,thở dài một hơi.
Thanh Phong Tuấn từ đầu đến cuối chỉ đi theo cô,chứ không nói một câu.
Rốt cuộc đi dạo xem đủ vật dụng cần thiết,Diệp Vị Ương đi ra khỏi cửa,thở mạnh một hơi,vui vẻ nói: “Ai ya,cho dù không có mua nhìn nhưng nhìn thôi cũng đã thấy rất vui!Phải thường đi qua lại mới tốt cho thân thể.”
Nói xong quay đầu nhìn Thanh Phong Tuấn nãy giờ vẫn im lặng,đối phương cũng đang mỉm cười nhìn cô,đi với mình một khoảng thời gian dài mà vẫn không than câu nào! Thật tốt,quả nhiên là một người đàn ông cực phẩm!Chứ mấy người đàn ông thường,trong trường hợp này đã sớm không chịu nổi giày vò hất tóc bỏ của chạy lấy người.
Diệp Vị Ương suy nghĩ một chút,đỏ mặt vui vẻ kéo bàn tay Thanh Phong Tuấn.Hành động đó khiến cô ngượng ngùng vô cùng,cúi thấp đầu nên không thấy Thanh Phong tuấn khóe miệng cong lên nụ cười rộng hơn một chút.
“Tuấn,khó khi mới ra ngoài,chúng ta đi dạo thêm cửa hàng quần áo một chút có được không?”
Thanh Phong Tuấn đương nhiên không nói hai lời lạnh lùng gật gật đầu.
Hai người đi vào cửa hàng lớn,nơi bán quần áo ở tầng mấy,bọn họ vào thang máy đi lên.
Nói thật Diệp Vị Ương rất ít tự mình đến những nơi thế này tiêu phí,bởi vì cô bản thân chính là người mẫu,cho nên quần áo của cô đều có chuyên gia thiết kế chuẩn bị,ai cũng nói may xong sẽ đưa đến công ty.Hơn nữa cô lại thích thiết kế,bình thường cô đều hay xem tạp trí thời trang quốc tế.
Hai người cùng nhau đi,nhìn thấy khu bán trang phục nữ Diệp Vị Ương tự động kéo Thanh Phong Tuấn tiếp tục đi về phía trước.
Lúc đi ngang qua nơi bán quần áo nam,cô đi vào xem bên trái xem bên phải,rõ ràng muốn mua áo cho Thanh Phong Tuấn.
Thanh Phong Tuấn không để ý Diệp Vị Ương bên cạnh,trực tiếp đưa thẻ vàng cho nữ thu ngân thái độ rất tốt.
Nữ thu ngân thái độ vốn đã rất tốt nhưng khi nhìn thấy tên trên thẻ vàng thì thái độ tốt hơn nữa! Nhận thẻ vàng tay còn có chút run rẩy: “Thì ra là. . . . . . Thanh Phong tiên sinh a,không biết ngài hôm nay cố ý tới đây,thật là chậm trễ,nếu như ngài cần gì chúng tôi có thể giao tận nơi,tuyệt đối không chọn sai số đo của ngài”
Thanh Phong Tuấn không nói nhiều,trực tiếp kéo Diệp Vị Ương đi tới nơi bán quần áo nữ.
Sáng sớm hôm nay Diệp Vị Ương làm sẵn điểm tâm,gọi không biết bao nhiêu lần vẫn không thấy Thanh Phong tuấn từ trong thư phòng ra ngoài,cô thấy kỳ quái đi vào xem.Lại thấy hắn vô cùng nghiêm túc giải một chuỗi mật mã hệ thống.
“Tuấn,dùng điểm tâm thôi.”
“Em dùng trước đi anh chưa đói bụng.” Thanh Phong Tuấn chăm chú nhìn máy tính nhưng vẫn bớt thời gian ngẩng đầu,mỉm cười nói.
Thật ra hắn vốn không quen dùng điểm tâm,trước kia bên Pháp sau khi trải qua huấn luyện tàn khốc căn bản không muốn ăn,sau khi về nước lại bề bộn nhiều việc ngay cả việc ăn sáng hắn cũng quên bén.
Nhưng bây giờ dường như mỗi ngày Diệp Vị Ương đều nấu nhiều món Trung phong phú đa dạng,sau đó nửa dụ dỗ để hắn ăn.
Hôm nay là bát cháo thịt nạc cộng thêm bánh tráng cùng bánh tiêu.
Hai người giằng co gần năm phút đồng hồ,Thanh Phong Tuấn rốt cuộc chịu thua,khẽ thở dài một hơi,rời khỏi máy tính đến trước bàn bắt đầu ăn.
Bát cháo có mùi vị rất nhẹ nhàng khoan khoái ngon miệng,hình như cũng không tệ lắm,vì vậy hắn lại ăn thêm vài muỗng giống như trong đó có mùi vị của tình yêu.
Ăn xong bữa ăn sáng,Thanh Phong Tuấn nghĩ tới Vị Ương đã rất nhiều không ra ngoài đi dạo?Con gái ai cũng thích dạo phố đúng không? Ông lão bây giờ đặt toàn bộ trọng tâm vào việc lùng bắt Hàn Thiên Tuyết về nhà,với lại lần trước cả hai chính diện giao phong,ông ta đã đồng ý cho hắn một khoảng thời gian “Giải tán” tổ chức Ám Ảnh,cho nên trong khoảng thời gian ngắn này cũng không tìm đến Thanh Phong Tuấn phiền phức.Huống chi bên Thiên Tuyết có tên Dạ Phi Phàm chăm sóc, nên chắc cũng không có chuyện gì,cho nên hắn rất yên tâm.
Đúng,đã thế không bằng lái xe đưa Diệp Vị Ương ra ngoại đi dạo các cửa hàng một chút.
Diệp Vị Ương vừa nghe Thanh Phong Tuấn muốn đưa cô ra ngoài đi dạo,quả nhiên rất vui mừng!Cô trở về phòng đổi một áo tay dài thục nữ quần dài chấm đất,tô điểm dáng người thướt tha đồng thời có thể khéo léo giấu đi những vết sẹo sâu hoặc cạn trên người,sau đó cô đeo thêm một mắt kính đen,như vậy cô không còn là người mẫu mà chỉ là một cô gái bình thường.Thật ra trang bị đầy đủ,bao bọc toàn bộ thân thể,một mặt vì không muốn bị người khác nhận ra,một mặt khác không muốn để Thanh Phong Tuấn mất mặt.Dù sao Thanh Phong Tuấn cũng quá mức anh tuấn.
Nhìn cách ăn mặc của cô vẫn rất đẹp nhưng Thanh Phong Tuấn chỉ hơi nhíu mày chứ không nói thêm,để mặc cô trang bị theo cách mình.Trong lòng âm thầm thề, một ngày nào đó hắn sẽ để cô sống một cuộc đời tự do,da thịt cũng hoàn toàn khôi phục như cũ.
Diệp Vị Ương tâm trạng rất tốt,hoàn toàn không chú ý tới động tác nhỏ thoáng qua của Thanh Phong Tuấn,nên đương nhiên cũng không biết sâu trong lòng hắn đã hạ quyết tâm.Đúng,cô muốn mua thêm ít vật dụng trong nhà,trong nhà hiện tại đều là màu sắc trang nhã tuyệt không thấy ấm áp,cũng khác xa trong tưởng tượng của cô.
Chuyện gì cũng có thể chấp nhận duy chỉ nhà là không thể.Hiện tại cô muốn trang trí ngôi nhà cô sống chung với hắn được ấm áp thêm một chút.Về điểm này Thanh Phong Tuấn mỉm cười hoàn toàn ngầm cho phép cô.Chỉ cần không mở hệ thống phòng vệ và cơ quan,đổi mấy vật dụng trang trí trong phòng đều không thành vấn đề,chỉ cần cô vui vẻ là được rồi.
Một cửa hàng quy mô lớn.
“Tuấn,anh nhìn thử vật này xem?” Cô chỉ vào rèm cửa sổ ba tầng,một tầng vải,một tầng lưới,tiếp nữa lại thêm một tầng trong suốt,thật sự quá đẹp đi.Buổi tối kéo lại toàn bộ,ban ngày thì kéo ra,chỉ cần kéo ra lớp vải mỏng là có thể thông gió,thật sự quá tốt.
Rất hài lòng cô nhìn sang giá tiền,khóe miệng có chút rên rĩ,đắt quá rồi.
“A,cái này cũng đẹp!” Diệp Vị Ương lại nhìn trúng một giường đệm,tiếp theo là khay trà,ghế sa lon,đồ ăn. . . . . .
Giờ phút này Diệp Vị Ương giống như đứa bé đi dạo vườn thú vô cùng tò mò hưng phấn,ánh mắt cô mặc dù vẫn điềm tĩnh nhưng lại giấu không được yêu thích trong lòng,nhìn chung quanh xem một chút rồi sờ sờ mấy cái,chỉ là từ đầu đến cuối cô cũng chưa mua một món nào.Những thứ đồ này mặc dù rất đẹp nhưng giá tiền lại quá đắt cô chỉ muốn ngắm một chút là đủ.Cô không muốn mình giống dạng phụ nữ được bao nuôi sử dụng nhiều tiền của Thanh Phong Tuấn,như vậy cô sẽ cảm thấy tình cảm biến chất. Mà tiền và chi phiếu của cô toàn bộ đều cất ở nhà,có một lần cô nhờ Thanh Phong Tuấn giúp cô tìm người âm thầm dò hỏi qua tin tức mẹ,lại nghe nói cửa nhà đã khóa,mẹ đúng là không quan tâm sống chết của cô một mình ra khỏi nước du lịch.
Mỗi lần nhớ tới những chuyện này,trong lòng khó tránh khỏi có chút đau đớn xen lẫn mất mác.Mắt cô chớp chớp mấy câu,thở dài một hơi.
Thanh Phong Tuấn từ đầu đến cuối chỉ đi theo cô,chứ không nói một câu.
Rốt cuộc đi dạo xem đủ vật dụng cần thiết,Diệp Vị Ương đi ra khỏi cửa,thở mạnh một hơi,vui vẻ nói: “Ai ya,cho dù không có mua nhìn nhưng nhìn thôi cũng đã thấy rất vui!Phải thường đi qua lại mới tốt cho thân thể.”
Nói xong quay đầu nhìn Thanh Phong Tuấn nãy giờ vẫn im lặng,đối phương cũng đang mỉm cười nhìn cô,đi với mình một khoảng thời gian dài mà vẫn không than câu nào! Thật tốt,quả nhiên là một người đàn ông cực phẩm!Chứ mấy người đàn ông thường,trong trường hợp này đã sớm không chịu nổi giày vò hất tóc bỏ của chạy lấy người.
Diệp Vị Ương suy nghĩ một chút,đỏ mặt vui vẻ kéo bàn tay Thanh Phong Tuấn.Hành động đó khiến cô ngượng ngùng vô cùng,cúi thấp đầu nên không thấy Thanh Phong tuấn khóe miệng cong lên nụ cười rộng hơn một chút.
“Tuấn,khó khi mới ra ngoài,chúng ta đi dạo thêm cửa hàng quần áo một chút có được không?”
Thanh Phong Tuấn đương nhiên không nói hai lời lạnh lùng gật gật đầu.
Hai người đi vào cửa hàng lớn,nơi bán quần áo ở tầng mấy,bọn họ vào thang máy đi lên.
Nói thật Diệp Vị Ương rất ít tự mình đến những nơi thế này tiêu phí,bởi vì cô bản thân chính là người mẫu,cho nên quần áo của cô đều có chuyên gia thiết kế chuẩn bị,ai cũng nói may xong sẽ đưa đến công ty.Hơn nữa cô lại thích thiết kế,bình thường cô đều hay xem tạp trí thời trang quốc tế.
Hai người cùng nhau đi,nhìn thấy khu bán trang phục nữ Diệp Vị Ương tự động kéo Thanh Phong Tuấn tiếp tục đi về phía trước.
Lúc đi ngang qua nơi bán quần áo nam,cô đi vào xem bên trái xem bên phải,rõ ràng muốn mua áo cho Thanh Phong Tuấn.
Thanh Phong Tuấn không để ý Diệp Vị Ương bên cạnh,trực tiếp đưa thẻ vàng cho nữ thu ngân thái độ rất tốt.
Nữ thu ngân thái độ vốn đã rất tốt nhưng khi nhìn thấy tên trên thẻ vàng thì thái độ tốt hơn nữa! Nhận thẻ vàng tay còn có chút run rẩy: “Thì ra là. . . . . . Thanh Phong tiên sinh a,không biết ngài hôm nay cố ý tới đây,thật là chậm trễ,nếu như ngài cần gì chúng tôi có thể giao tận nơi,tuyệt đối không chọn sai số đo của ngài”
Thanh Phong Tuấn không nói nhiều,trực tiếp kéo Diệp Vị Ương đi tới nơi bán quần áo nữ.
Tác giả :
Hồng Nhận