Thiên Tài Bảo Bối: Tổng Tài Không Được Đụng Mẹ Ta
Chương 12: Tối nay cô nhất định phải ở cùng với tôi
Thanh Phong Tuấn ôm Diệp Vị Ương mặt đỏ rực lên xe.
Một phút,hai phút,ba phút. . . . . .
Mấy phút đồng hồ trôi qua,Thanh Phong Tuấn thủy chung không phát động chiếc xe thể thao Ferrari Ferrari !
“Ruột xe bị nổ.Nhất định do đám lưu manh vừa rồi động tay động chân.” Thanh Phong Tuấn thờ ơ nói giống như không đau lòng chiếc xe iu của mình,sau đó quay đầu lại nhìn Diệp Vị Ương nói,”Đi thôi,xuống xe,xem ra chúng ta chỉ có thể đón xe.”
Diệp Vị Ương có chút lúng túng:”Tất cả tiền của tôi đều bị đám lưu manh kia lấy hết,tôi. . . . . . không có tiền.Hơn nữa chỗ này rất khó đón xe?”
Vẻ mặt đáng yêu của cô khiến Thanh Phong Tuấn buồn cười.
Hắn đưa ngón tay thon dài trắng nõn cố ý vò mái tóc dài của cô,nhíu mày nói: “Yên tâm đi,nếu không đón được tôi sẽ cõng cô trở về.”
Diệp Vị Ương không nén được trợn to hai mắt,trong lòng buồn bực hôm nay cô mới biết hắn thôi?Tại sao nói giống như cả hai rất quen,rất tự nhiên,rất thân mật.
Hơn nữa theo trực giác cô cảm giác Thanh Phong Tuấn mặc dù không phải người xấu nhưng tuyệt đối không đơn giản tiếp xúc như mặt ngoài.Trong tiềm thức Diệp Vị Ương cảm thấy hắn là một nhân vật lớn.
Tựa hồ biết suy nghĩ trong lòng cô,Thanh Phong Tuấn lúc xuống mở cửa xe giả bộ lơ đãng nói một câu: “Sẽ rất nhanh quen thôi.Sau này chúng ta sẽ thường xuyên gặp mặt.Mong đợi không,Diệp tiểu thư! Cô nên cảm thấy may mắn ít nhất hiện tại tôi sẽ không lừa bán cô.”
“Cái gì? Anh nói gì gì?” gió ngoài cửa xe thổi tan lời hắn nói,Diệp Vị Ương không nghe rõ được.
Thanh Phong Tuấn cười cười lần nữa,một đôi mắt sáng như sao,bên trong gợn sóng giấu giếm ưu tư nhưng rất dễ chịu khom người xuống,lịch sự phong độ nói: “Không có gì.Tôi nói chân cô bị thương,hay để tôi tiếp tục ôm cô”
Cứ như thế,hắn ngồi xổm xuống trước mặt cô,giống như người yêu hoàn mỹ nhất.
Mà đúng lúc này,đầu đường bên kia truyền đến tiếng xôn xao của một đám người,dường như. . . . . . Còn có tiếng súng!
“Hỏng bét! Diệp mỹ nữ,xem ra tối nay cô phải ở chung một chỗ với tôi,nhất định phải cùng tôi vong mệnh thiên nhai rồi,trước có người đuổi giết cô,hiện tại tôi đoán chừng đám người này đến tìm tối.Tiếp theo có thể rất nguy hiểm,bất luận xảy ra chuyện gì cô đều phải theo sát tôi,bất luận tôi làm cái gì cô đều phải phối hợp theo,không được phản kháng,không được làm tôi phân tâm, biết không?”
Nghe tiếng bước chân dồn dập càng ngày càng gần,Diệp Vị Ương trừ gật đầu còn có thể làm gì?
Nhưng . . . . . . nghe nói thế,không lẽ người đàn ông tuấn mỹ trước mắt là người trong xã hội đen? Được rồi,hắn xem ra quả thật đủ tư cách làm thiếu chủ hắc đạo thần bí trong truyền thuyết! Thượng đế phù hộ,cô Diệp Vị Ương cả đời sống vô vị nhạt nhẽo,cô không muốn đánh bậy đánh bạ chọc phải nhân vật lớn đâu a!
Thanh Phong Tuấn nhanh chóng ôm Diệp Vị Ương đi vào trong ngõ hẻm tối đen đối diện.
Ánh sáng lờ mờ che khuất mặt bọn họ,chỉ cần không gây ra tiếng động là tương đối an toàn .
Không nhìn thấy mặt Thanh Phong Tuấn nhưng cả hai rất gần nhau,Diệp Vị Ương cảm thấy rất ngột ngạt!
Một phút,hai phút,ba phút. . . . . .
Mấy phút đồng hồ trôi qua,Thanh Phong Tuấn thủy chung không phát động chiếc xe thể thao Ferrari Ferrari !
“Ruột xe bị nổ.Nhất định do đám lưu manh vừa rồi động tay động chân.” Thanh Phong Tuấn thờ ơ nói giống như không đau lòng chiếc xe iu của mình,sau đó quay đầu lại nhìn Diệp Vị Ương nói,”Đi thôi,xuống xe,xem ra chúng ta chỉ có thể đón xe.”
Diệp Vị Ương có chút lúng túng:”Tất cả tiền của tôi đều bị đám lưu manh kia lấy hết,tôi. . . . . . không có tiền.Hơn nữa chỗ này rất khó đón xe?”
Vẻ mặt đáng yêu của cô khiến Thanh Phong Tuấn buồn cười.
Hắn đưa ngón tay thon dài trắng nõn cố ý vò mái tóc dài của cô,nhíu mày nói: “Yên tâm đi,nếu không đón được tôi sẽ cõng cô trở về.”
Diệp Vị Ương không nén được trợn to hai mắt,trong lòng buồn bực hôm nay cô mới biết hắn thôi?Tại sao nói giống như cả hai rất quen,rất tự nhiên,rất thân mật.
Hơn nữa theo trực giác cô cảm giác Thanh Phong Tuấn mặc dù không phải người xấu nhưng tuyệt đối không đơn giản tiếp xúc như mặt ngoài.Trong tiềm thức Diệp Vị Ương cảm thấy hắn là một nhân vật lớn.
Tựa hồ biết suy nghĩ trong lòng cô,Thanh Phong Tuấn lúc xuống mở cửa xe giả bộ lơ đãng nói một câu: “Sẽ rất nhanh quen thôi.Sau này chúng ta sẽ thường xuyên gặp mặt.Mong đợi không,Diệp tiểu thư! Cô nên cảm thấy may mắn ít nhất hiện tại tôi sẽ không lừa bán cô.”
“Cái gì? Anh nói gì gì?” gió ngoài cửa xe thổi tan lời hắn nói,Diệp Vị Ương không nghe rõ được.
Thanh Phong Tuấn cười cười lần nữa,một đôi mắt sáng như sao,bên trong gợn sóng giấu giếm ưu tư nhưng rất dễ chịu khom người xuống,lịch sự phong độ nói: “Không có gì.Tôi nói chân cô bị thương,hay để tôi tiếp tục ôm cô”
Cứ như thế,hắn ngồi xổm xuống trước mặt cô,giống như người yêu hoàn mỹ nhất.
Mà đúng lúc này,đầu đường bên kia truyền đến tiếng xôn xao của một đám người,dường như. . . . . . Còn có tiếng súng!
“Hỏng bét! Diệp mỹ nữ,xem ra tối nay cô phải ở chung một chỗ với tôi,nhất định phải cùng tôi vong mệnh thiên nhai rồi,trước có người đuổi giết cô,hiện tại tôi đoán chừng đám người này đến tìm tối.Tiếp theo có thể rất nguy hiểm,bất luận xảy ra chuyện gì cô đều phải theo sát tôi,bất luận tôi làm cái gì cô đều phải phối hợp theo,không được phản kháng,không được làm tôi phân tâm, biết không?”
Nghe tiếng bước chân dồn dập càng ngày càng gần,Diệp Vị Ương trừ gật đầu còn có thể làm gì?
Nhưng . . . . . . nghe nói thế,không lẽ người đàn ông tuấn mỹ trước mắt là người trong xã hội đen? Được rồi,hắn xem ra quả thật đủ tư cách làm thiếu chủ hắc đạo thần bí trong truyền thuyết! Thượng đế phù hộ,cô Diệp Vị Ương cả đời sống vô vị nhạt nhẽo,cô không muốn đánh bậy đánh bạ chọc phải nhân vật lớn đâu a!
Thanh Phong Tuấn nhanh chóng ôm Diệp Vị Ương đi vào trong ngõ hẻm tối đen đối diện.
Ánh sáng lờ mờ che khuất mặt bọn họ,chỉ cần không gây ra tiếng động là tương đối an toàn .
Không nhìn thấy mặt Thanh Phong Tuấn nhưng cả hai rất gần nhau,Diệp Vị Ương cảm thấy rất ngột ngạt!
Tác giả :
Hồng Nhận