Thiên Tài Bảo Bảo, Mẫu Thân Thần Y
Chương 86: Chỉ có thời cơ tốt nhất mới có thể thành công
“Duyệt Nhi hảo thủ nghệ.” Lam Tử Thiên mỗi lần ăn vào một miếng đều nhìn Lam Tử Duyệt khích lệ, duyệt Nhi làm thức ăn thật sự rất ngon.
“Ca thích thì tốt rồi, đúng rồi, ca ca, hai vị này là Long công tử, ngày hôm qua may mà có vị Long công tử này.” Ngón tay Lam Tử Duyệt chỉ vào Long Thiên Tuyệt và Long Thiên Ngâm đang ngồi nói, điều nàng vừa nói, tin tưởng ca ca sẽ hiểu ngay là ý gì.
“Hạnh ngộ, hạnh ngộ, hai vị công tử, Tử Thiên ở đây thay gia muội muội cám ơn Long công tử.” Lam Tử Thiên vừa nói, vừa nhìn Long Thiên Tuyệt, hắn và Thành Nhi với Dịch Nhi ngồi cùng nhau, lúc này hắn mới phát hiện, vóc dáng ba người bọn họ cực kỳ giống, giống như cha con vậy, thật ra thì không chỉ Lam Tử Thiên phát hiện, những người khác cũng phát hiện, chỉ là bởi vì Lam Tử Suyệt không thích nói tới chuyện của phụ thân Lam Thành Thành và Lam Dịch Dịch, nên cũng không ai hỏi.
“Mẫu thân, ngày hôm qua có phát sinh chuyện g sao?” Lam Thành Thành lo lắng hỏi, là hắn quá sơ suất, không có phát hiện ra vấn đề sao?
“Đúng vậy, nam nhân bà xảy ra cái chuyện gì chúng ta không biết vậy?” Niên Bình Sùng vừa ăn vừa hỏi.
“Không có gì, chẳng qua là một chút chuyện nhỏ mà thôi, ăn đồ ăn sáng đi!” Lam Tử Duyệt tả lời qua loa, nàng cũng không muốn ở nhắc tới chuyện tối hôm qua.
“Nga! Không có sao thì tốt!” Niên Bình Sùng nói chữ nói cũng không rõ, thật ra thì trong lòng hắn biết nam nhân bà không muốn nói tới
“Thành Nhi, tới, đây là tào phớ con thích ăn nhất, mẫu thân làm rất nhiều, Thành Nhi ăn nhiều một chút.” Cuối cùng Lam Tử Duyệt đem tào phớ bưng lên, múc cho Lam Thành Thành một chén. Những thứ khác để cho tự bọn họ làm.
” Được, mẫu thân.” Lam Thành Thành nhận lấy tào phớ thì liền ăn, hơn nữa ăn rất vui vẻ.
Cho tới bây giờ Long Thiên Tuyệt cũng chưa từng thấy qua thức ăn như vậy, nhìn Thành Nhi ăn rất vui vẻ, không nhịn được hỏi: “Đây là vật gì?”
“Đây là tào phớ, ăn ngon lắm! Chỉ có lúc ca ca muốn ăn, mẫu thân mới làm, lại trơn lại vừa mềm, vào miệng tan đi.” Lam Dịch Dịch không nhịn được giải thích, không biết làm sao, bé rất muốn thân cận với hắn hơn một chút.
“Tào phớ.” Long Thiên Tuyệt không nhịn được nếm một ngụm, nhẹ nhàng nhàn nhạt, có mùi đậu và vị ngọt nhẹ, thích ăn đồ ăn thanh đạm, hắn cảm thấy ăn rất ngon, lại không nhịn được ăn thêm.
Long Thiên Ngâm thu tất cả vào mắt, vui mừng trong lòng, không lâu nữa, có lẽ bọn họ sẽ có thể trở thành người một nhà, một bữa cơm, mọi người cùng ăn rất vui vẻ.
Mộc Thành Phong và Mộc Thành Phượng sau khi ra khỏi xe ngựa, nhìn thấy đám người Lam Tử Duyệt đang ăn đồ ăn sáng, trong lòng Mộc Thành Phượng có chút sốt ruột,
“Ca ca, chúng ta nên làm thế nào?”
“Không nên gấp gáp, hôm nay không được, thì ngày mai, chỉ có thời cơ tốt nhất mới có thể thành công.” Mộc Thành Phong nhàn nhạt trả lời.
Mộc Thành Phong trầm tư nhìn đám người Lam Tử Duyệt đang dùng cơm, “Thành Phượng, cùng ca ca đi qua đó.”
“Nga! Dạ, ca ca.” Huynh muội hai người đi về hướng đám người Lam Tử Duyệt.
“Ha hả! Mọi người đều ở đây ăn đồ ăn sáng sao? Nhìn chúng ta kìa, mạo muội tới trễ.” Mộc Thành Phong chắp tay nói nói.
Lam Tử Duyệt vừa nghe âm thanh của Mộc Thành Phong, ngay cả đầu cũng không có ngẩng lên, tiếp tục ăn cơm, tiểu dạng (*), cho nàng giả vờ ngây ngốc đúng không! Nhìn nàng sau này thế nào chỉnh hắn cửa.
(*) Tiểu dạng: nguyên văn là 小样, là cách gọi bạn bè đồng trang lứa thân thiết, nếu dùng không đúng người thì có thể coi là bất lịch sự, ở đây có ý nghĩa châm biếm.
“Ha hả! Duật Thành thiếu chủ, ngươi đúng là tới trễ, chúng ta cũng đã gần ăn xong.” Niên Bình Sùng vừa ăn mồm to, vừa nói, cũng không có ý kêu Mộc Thành Phong ăn chung với bọn họ, nam nhân bà làm thức ăn, hắn cũng không dám làm chủ.
“Ca thích thì tốt rồi, đúng rồi, ca ca, hai vị này là Long công tử, ngày hôm qua may mà có vị Long công tử này.” Ngón tay Lam Tử Duyệt chỉ vào Long Thiên Tuyệt và Long Thiên Ngâm đang ngồi nói, điều nàng vừa nói, tin tưởng ca ca sẽ hiểu ngay là ý gì.
“Hạnh ngộ, hạnh ngộ, hai vị công tử, Tử Thiên ở đây thay gia muội muội cám ơn Long công tử.” Lam Tử Thiên vừa nói, vừa nhìn Long Thiên Tuyệt, hắn và Thành Nhi với Dịch Nhi ngồi cùng nhau, lúc này hắn mới phát hiện, vóc dáng ba người bọn họ cực kỳ giống, giống như cha con vậy, thật ra thì không chỉ Lam Tử Thiên phát hiện, những người khác cũng phát hiện, chỉ là bởi vì Lam Tử Suyệt không thích nói tới chuyện của phụ thân Lam Thành Thành và Lam Dịch Dịch, nên cũng không ai hỏi.
“Mẫu thân, ngày hôm qua có phát sinh chuyện g sao?” Lam Thành Thành lo lắng hỏi, là hắn quá sơ suất, không có phát hiện ra vấn đề sao?
“Đúng vậy, nam nhân bà xảy ra cái chuyện gì chúng ta không biết vậy?” Niên Bình Sùng vừa ăn vừa hỏi.
“Không có gì, chẳng qua là một chút chuyện nhỏ mà thôi, ăn đồ ăn sáng đi!” Lam Tử Duyệt tả lời qua loa, nàng cũng không muốn ở nhắc tới chuyện tối hôm qua.
“Nga! Không có sao thì tốt!” Niên Bình Sùng nói chữ nói cũng không rõ, thật ra thì trong lòng hắn biết nam nhân bà không muốn nói tới
“Thành Nhi, tới, đây là tào phớ con thích ăn nhất, mẫu thân làm rất nhiều, Thành Nhi ăn nhiều một chút.” Cuối cùng Lam Tử Duyệt đem tào phớ bưng lên, múc cho Lam Thành Thành một chén. Những thứ khác để cho tự bọn họ làm.
” Được, mẫu thân.” Lam Thành Thành nhận lấy tào phớ thì liền ăn, hơn nữa ăn rất vui vẻ.
Cho tới bây giờ Long Thiên Tuyệt cũng chưa từng thấy qua thức ăn như vậy, nhìn Thành Nhi ăn rất vui vẻ, không nhịn được hỏi: “Đây là vật gì?”
“Đây là tào phớ, ăn ngon lắm! Chỉ có lúc ca ca muốn ăn, mẫu thân mới làm, lại trơn lại vừa mềm, vào miệng tan đi.” Lam Dịch Dịch không nhịn được giải thích, không biết làm sao, bé rất muốn thân cận với hắn hơn một chút.
“Tào phớ.” Long Thiên Tuyệt không nhịn được nếm một ngụm, nhẹ nhàng nhàn nhạt, có mùi đậu và vị ngọt nhẹ, thích ăn đồ ăn thanh đạm, hắn cảm thấy ăn rất ngon, lại không nhịn được ăn thêm.
Long Thiên Ngâm thu tất cả vào mắt, vui mừng trong lòng, không lâu nữa, có lẽ bọn họ sẽ có thể trở thành người một nhà, một bữa cơm, mọi người cùng ăn rất vui vẻ.
Mộc Thành Phong và Mộc Thành Phượng sau khi ra khỏi xe ngựa, nhìn thấy đám người Lam Tử Duyệt đang ăn đồ ăn sáng, trong lòng Mộc Thành Phượng có chút sốt ruột,
“Ca ca, chúng ta nên làm thế nào?”
“Không nên gấp gáp, hôm nay không được, thì ngày mai, chỉ có thời cơ tốt nhất mới có thể thành công.” Mộc Thành Phong nhàn nhạt trả lời.
Mộc Thành Phong trầm tư nhìn đám người Lam Tử Duyệt đang dùng cơm, “Thành Phượng, cùng ca ca đi qua đó.”
“Nga! Dạ, ca ca.” Huynh muội hai người đi về hướng đám người Lam Tử Duyệt.
“Ha hả! Mọi người đều ở đây ăn đồ ăn sáng sao? Nhìn chúng ta kìa, mạo muội tới trễ.” Mộc Thành Phong chắp tay nói nói.
Lam Tử Duyệt vừa nghe âm thanh của Mộc Thành Phong, ngay cả đầu cũng không có ngẩng lên, tiếp tục ăn cơm, tiểu dạng (*), cho nàng giả vờ ngây ngốc đúng không! Nhìn nàng sau này thế nào chỉnh hắn cửa.
(*) Tiểu dạng: nguyên văn là 小样, là cách gọi bạn bè đồng trang lứa thân thiết, nếu dùng không đúng người thì có thể coi là bất lịch sự, ở đây có ý nghĩa châm biếm.
“Ha hả! Duật Thành thiếu chủ, ngươi đúng là tới trễ, chúng ta cũng đã gần ăn xong.” Niên Bình Sùng vừa ăn mồm to, vừa nói, cũng không có ý kêu Mộc Thành Phong ăn chung với bọn họ, nam nhân bà làm thức ăn, hắn cũng không dám làm chủ.
Tác giả :
Đa Kỳ