Thiên Sư Tái Xuất
Chương 165
Chương 165
Nghe Diệp Phùng kiêu ngạo như vậy, Triệu Công khinh thường nở nụ cười: “Ha ha, trên thế giới này có một loại người luôn tưởng tượng mình là nhân vật chính, lại còn ảo tưởng rất nhiều, đến người khác cũng không thể tin!”
“Cậu chủ Triệu à, cãi nhau với một người ảo tưởng, chẳng phải là hạ thấp thân phận của mình hay sao?”
Lúc này, một giọng nói khác truyền đến, anh quay đầu lại nhìn, một vị công tử khác cũng là một trong bốn người giống Triệu Công đang bước đến đây.
Nhìn thấy anh ta xuất hiện, mọi người vây lại xem mà ca tụng: “Cậu chủ Vương cũng tới? Nghe nói, trong bốn vị công tử, quan hệ giữa cậu chủ Vương và cậu chủ Triệu quả thực rất tốt nha.”
Nhìn thấy Vương Đại xuất hiện, trên mặt Triệu Công hiện lên một nụ cười châm chọc: “Cậu chủ Vương nói không sai, cùng một bệnh thần kinh, quả thật không có gì để cãi nhau!”
“Chó ngoan biết điều không sủa, Diệp Phùng, đồ rác rưởi như anh, còn không cút đi sao?”
Ánh mắt Diệp Phùng hơi lạnh, lúc này, Hà Tố Nghi đột nhiên kéo ống tay áo của anh, nhẹ giọng nói: “Diệp Phùng, quên đi, bốn vị công tử này quả thật rất có thế lực, tập đoàn Thiên Ngân chúng ta vừa mới gây dựng lại, chúng ta vẫn không nên trêu chọc quá nhiều!”
Hà Tố Nghi không muốn gây nhiều chuyện, nhưng có đôi khi, đang yên đang lành cũng tự nhiên lại có chuyện rắc rối ở đâu ập tới. Khi nhìn thấy Hà Tố Nghi, ánh mắt Vương Đại ở một bên đột nhiên sáng lên, mở miệng nói: “Vị tiểu thư xinh đẹp này, chắc hẳn chính là tổng giám đốc tập đoàn Thiên Ngân gần đây danh tiếng đang nổi lên của Thủ đô chúng ta, cô Hà Tố Nghi đúng chứ?”
“Bổn công tử hôm nay đến đây, không có bạn gái, nếu cô Hà muốn tham gia bữa tiệc tối nay, vậy kẻ hèn mọn như tôi đây có thể dẫn cô Hà vào!”
Trước mặt Diệp Phùng, trắng trợn đào góc tường của anh, sắc mặt Diệp Phùng trong nháy mắt lạnh xuống!
Mà Hà Tố Nghi tự nhiên sẽ không đáp ứng, thản nhiên đáp lại: “Cảm ơn lòng tốt của cậu chủ Vương, nhưng tôi thấy tốt nhất là tôi vẫn sẽ đi cùng với bạn trai của tôi thì hơn.”
“Hừ, Hà Tố Nghi nhà cô, Vương Đại tôi đây đã đích thân ra mặt, cô đừng có không biết xấu hổ mà từ chối.”
Thanh âm kiêu ngạo của Triệu Công đột nhiên vang lên: “Đừng tưởng rằng cô tiếp nhận sản nghiệp của nhà họ Diệp liền cho rằng mình đã là người nổi tiếng.”
“Nhà họ Diệp kia đã sớm là cái đèn cạn dầu, tuy rằng treo danh hiệu gia đình quyền quý nhưng trong mắt bốn đại thiếu gia chúng tôi, chả là cái thá gì cả!”
“Đi theo một tên giáo viên vô dụng đó thì có cái gì tốt, đi theo cậu chủ Vương đây, còn không phải muốn gió gọi gió, muốn mưa đến thì hô mưa đến sao?”
“Triệu Công!”
Giọng nói của Diệp Phùng bỗng nhiên quát lên lạnh lẽo thấu xương cứ như ở dưới âm tàng địa phủ: “Xem ra trí nhớ của cậu rất không tốt, lần trước bị đánh thua nhanh như vậy, lần này liền đã quên mất rồi sao?”
Nghe vậy, sắc mặt Triệu Công nhất thời trắng bệch, cả người run lên, ký ức về mấy ngày trước bất ngờ ùa về vây kín suy nghĩ của cậu, cậu sợ hãi theo bản năng lùi về phía sau vài bước: “Anh còn muốn làm gì nữa?”
“Tôi chỉ muốn giúp cậu ghi nhớ lâu hơn một chút thôi mà!”
Đúng lúc này, phía bên trong cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, sau đó một âm thanh bất mãn vang lên: “Mọi người ở cửa ầm ĩ cái gì?”
Nhìn rõ người tới, Vương Đại và Triệu Công nhất thời ánh mắt sáng ngời, bởi vì người tới, bọn họ đều biết!
Triệu Thiên Phú, giám đốc bộ phận an ninh ở tầng một, chịu trách nhiệm về an ninh của bữa tiệc tối nay!
“Triệu quản lý, thì ra là anh ở đây!”
“Không phải chúng tôi không muốn đi vào, chỉ là tên rác rưởi này không có thiệp mời, nên lại chặn ở cửa quấy rối, thế nên chúng tôi không vào được!”
“Cái gì? Gây rối?”
Ánh mắt Triệu Thiên Phú ngưng tụ, theo ánh mắt Triệu Công nhìn về phía Diệp Phùng, lập tức bước nhanh đến bên cạnh anh, từ trên cao nhìn xuống: “Anh chính là người không có thiệp mời?”
Ánh mắt Diệp Phùng lạnh nhạt, nhẹ nhàng gật đầu: “Đúng vậy, tôi không có thiệp mời!”
Được xác nhận, Triệu Thiên Phú lạnh lùng nói: “Nếu không có thiệp mời, xin mời anh đi ra ngoài!”
Nhìn thấy một màn này, mọi người ở đây vây xem đều nở nụ cười, trên mặt Triệu Công càng mang theo khoái cảm đắc ý: “Rác rưởi, anh cứ tiếp tục khoe khoang đi nha!”
“Đã không có thiệp mời nhưng lại muốn vào trong, anh cứ vào đi! Vào đi” Vương Đại ở một bên đắc ý cười, lắc lắc thiệp mời trong tay: “Hà Thiên thư, lời nói của tôi vẫn có hiệu quả như trước, đi theo tôi, cô có thể chân chính bước vào xã hội thượng lưu của Thủ đô!”
Trong mắt Hà Tố Nghi hiện lên một tia chán ghét: “Không cần!”
“Diệp Phùng! Vì họ không cho chúng ta vào, chúng ta đi thôi!”
Trước mặt nhiều người, bị cự tuyệt hai lần liên tiếp, sắc mặt Vương Đại cũng trở lên khó coi, cậu ta đi tới bên cạnh Triệu Thiên Phú, không biết ở bên tai hắn nói cái gì, chỉ thấy sắc mặt Triệu Thiên Phú hơi biến đổi: “Lời anh nói đều là thật?”
Vương Đại mơ hồ nhìn Diệp Phùng một cái, sau đó âm trầm mở miệng nói: “Đương nhiên là thật, quản lý Triệu, anh còn không tin tôi sao?”
Triệu Thiên Phú gật gật đầu, đột nhiên vung tay lên, mấy tên nhân viên bảo vệ được trang bị vũ khí hạng nặng nhất thời tụ tập lại, ngay khi mọi người còn chưa rõ chuyện gì xảy ra, Triệu Thiên Phú đột nhiên chỉ vào Diệp Phùng: ” Đem tên côn đồ có ý đồ bất với cô Sở, bắt lại cho tôi!”
Nhìn bộ dáng hùng hổ của bọn họ, ánh mắt Diệp Phùng đột nhiên ngưng tụ, quát lớn một tiếng: “Tôi ở đây thì ai dám?!”
Triệu Thiên Phú bước nhanh xuống, mang theo ánh mắt cao ngạo nhìn: “Đồ không biết điều, có biết đây là nơi nào mà lại dám đến đấy đây để quấy rối hay không?”
Ánh mắt Diệp Phùng hơi nheo lại: “Anh dựa vào cái gì muốn bắt tôi?”
“Bắt người, còn cần lý do gì sao?”
“Tôi chỉ thấy anh trông giống như một tên côn đồ, không được sao?”
“Ha ha..”
Diệp Phùng khẽ nở nụ cười: “Thật đúng là một con người độc đoán!”
“Cái gì?! Anh dám mắng tôi!”
Sắc mặt Triệu Thiên Phú bừng bừng tức giận, nhất thời giận dữ nói: “Vẫn còn đứng đó làm gì!”
“Bắt anh ta lại mau lên!”
“Tôi muốn tự thẩm vấn anh ta, để xem cái miệng của anh ta có thể cứng rắn đến được bao giờ!”
Diệp Phùng thản nhiên mở miệng: “Nói với Rose tôi đang ở cửal”
Nghe được cái tên này, sắc mặt Triệu Thiên Phú biến sắc “Rose?”
“Anh đang nói thư ký riêng của cô Sở, Rose?”
Diệp Phùng thản nhiên gật gật đầu: “Đúng vậy, anh ấy sẽ tự mình đến đón tôi!”
“Cái gì?”
Vương Đại ở một bên trực tiếp cười ra tiếng: “Quản lý Triệu, nhìn đi, thứ rác rưởi này chính là đồ giả!”
“Thư ký riêng của cô Sở, đó là nhân vật gì, làm sao có thể tự mình tiếp nhận một loại rác rưởi như vậy chứ?”
Ánh mắt Diệp Phùng u ám nhìn anh ta: “Cho anh một cơ hội cuối cùng, nói cho Rose biết, tên tôi là Diệp Phùng!”
Triệu Thiên Phú nhìn bộ dáng chắc chắn như vậy của anh, trong lòng nhất thời sinh nghi, bởi vì Rose chỉ phục vụ Sở Kiều Thanh, bình thường rất ít lộ diện, người có thể biết tên anh ta, rất ítl “Hãy chờ một chút, tôi sẽ đi hỏi!”
Mà Vương Đại, Triệu Công tựa như xem trò đùa nhìn hắn, chờ đợi kẻ ngốc bị bẽ mặt chính là anh.
Mà lúc này Triệu Thiên Phú đã hỏi xong sắc đang tự đắc bỗng thay đổi đột ngột: “Có:.. Tôi… tôi không biết. Tôi hiểu rồi!”
Cúp máy, Vương Đại cười nói: “Quản lý Triệu, thế nào rồi, cái thứ rác rưởi này lộ ra mặt thật chứ?”
Triệu Thiên Phú dơ tay tát Vương Đại một cái, hận không thể bắt cậu ta ngậm mồm vào, mặt mũi sợ hãi đổ mồ hôi.
“Triệu… Quản lý Triệu, anh đánh tôi làm gì?”
Vương Đại vẻ mặt mơ hồi “Đánh cậu? Tôi đây hận không thể làm thịt cậu đấy!”
“Vương Đại! Cậu công khai quấy rối Diệp Phùng, cố tình muốn làm hỏng không khí bữa tiệc tối nay, hỏi xem, cậu có đáng đánh không? Cậu đã phạm một sai lầm lớn đấy!”