Thiên Sư Tái Xuất
Chương 136
Chương 136
Sáng sớm, trong phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Diệp nhà họ Diệp, một đám cổ đông cùng với giám đốc điều hành tập đoàn họ Diệp hung hăng xông lên chất vấn: “Hà Tố Nghi! Cô đang làm cái quái gì vậy? Thuốc mới có vấn đề, tại sao còn phân phát ra thị trường ? Cô có biết đối với một công ty dược phẩm mà nói, làm chết người có nghĩa gì không? Tất cả những tổn thất của Diệp thị, cô đều phải chịu gánh chịu.”
Trước sự bao vây của mọi người, sắc mặt Hà Tố Nghi tái mét: “Các vị, mọi chuyện chưa được điều tra rõ ràng, mọi người liền vội vàng gán tội như vậy có hơi không đúng thì phải.”
Đột nhiên một giọng nói trầm bổng vang lên, mọi người đều tản ra, Diệp Phùng chậm rãi đi tới. Nhìn thấy Diệp Phùng xuất hiện, Hà Tố Nghi dường như cũng có được chỗ dựa, sắc mặt cô cũng dịu lại, vô thức dựa vào người anh.
Diệp Phùng vỗ nhẹ vào vai Hà Tố Nghi, nở nụ cười dịu dàng thì thầm hỏi: Xảy ra chuyện gì rồi?”
Hà Tố Nghi cắn nhẹ môi thì thầm nói: “Em…Em cũng không rõ nữa! Sáng sớm hôm nay, em cũng xem tin tức mới biết được!”
Khoé mắt Diệp Phùng hơi híp lại: “Lệnh phát hành dược phẩm này là do em kí?” “Đúng là do em kí! Nhưng giám đốc bên bộ phận sản phẩm nói với em loại dược phẩm mới này là sản phẩm được Diệp thị khai thác từ lâu. Ngày em nhậm chức cũng trùng hợp ngay thời gian dự kiến phát hành! Với lại, em cũng kiểm tra cẩn thận tất cả giấy chứng nhận đạt tiêu chuẩn của dược phẩm cùng với văn kiện đã được cục quản lí dược phẩm phê duyệt, xác nhận không có vấn đề gì mới kí duyệt phát hành bán ra thị trường! Nhưng mà ai biết được lại xảy ra vấn đề chết người này chứ!”
“Theo tôi thấy, căn bản là Hà Tố Nghi cô thích việc lớn hám công to, vội vàng muốn thể hiện, cố ý đem dược phẩm chưa đạt tiêu chuẩn hoàn toàn đưa vào thị trường, mới xảy ra kết quả như vậy!”
“Hà Tố Nghi! Cô không xứng với vị trí tổng giám đốc của Diệp thị, vả lại sự việc xảy ra như ngày hôm nay cô phải gánh chịu toàn bộ hậu quả!”
“Đúng! Một mình cô gánh chịu hết mọi trách nhiệm!”
Trước sự phẫn nộ của mọi người, Diệp Phùng nhìn chằm chằm, lãnh đạm nói: “Các vị, không biết có thể nghe tôi nói một câu không? Sự việc chỉ mới nghe nói từ bên ngoài, căn bản vẫn chưa có chứng cứ xác thực được là do dược phẩm của chúng ta có vấn đề! Nếu như muốn định tội thì cũng phải mang ra chứng cứ xác thực phải không.”
Người này nói chuyện mắt có chút híp lại, lạnh lùng nói: “Cậu là cái thứ gì? Ở đây có chỗ cho cậu lên tiếng không?”
Mà Diệp Phùng cũng đáp lại một câu: “Ông nóng lòng muốn kết tội cho tổng giám đốc, lẽ nào có ý đồ xấu xa gì à?”
“Công ty ở đây, người vẫn còn ở đây, nếu như thật sự chuyện là do tổng giám đốc quyết định, ông nghĩ chúng tôi có thể chạy được đi đâu?” Người đó đột nhiên miệng câm như hến, dừng được một lát, lại mở miệng nói tiếp: “Vậy cậu nói xem phải làm sao?”
“Cho chúng tôi thời gian một ngày, nhất định sẽ cho mọi người một lời giải thích thoả đáng!” Theo sau đó, ánh mắt anh cũng nhìn mọi người xung quanh: “Cho dù có phải ra hầu toà, thì cũng phải cho hai bên quyền lợi để nói, mọi người chắc cũng không nóng lòng đến mức không thể cho chúng tôi thời gian một ngày sao?” “Vậy nếu như Hà Tố Nghi muốn trốn tránh trách nhiệm thì sao?”
“Tôi đính chính cách dùng từ của ông một chút! Thứ nhất, Hà Tố Nghi có tội hay không, không phải anh nói là được! Thứ hai, nếu như mọi người không yên tâm, cô ấy có thể ở yên trong văn phòng, dưới sự giám sát của mọi người, tôi sẽ đi điều tra rõ sự việc và chân tướng!”
Mấy người cổ đông nhìn nhau, lời cũng nói đến đây nếu như vẫn tự mình hùng hổ hăm doạ, e là thật sự không có lí lẽ! Có mấy người cùng trao đổi ý kiến, sau đó cũng gật đầu đồng ý: “Được! Vậy chúng tôi tin cậu một lần vậy!”
“Nếu như trong vòng một ngày không điều tra ra kết quả, vậy Hà Tố Nghi phải hoàn toàn chịu trách nhiệm về việc này!”
Sau khi bọn người cổ đông giám đốc điều hành lần lượt rời khỏi văn phòng, Hà Tố Nghi như một cô gái chịu sự ủy khuất, đôi mắt đột nhiên có chút sưng đỏ: “Diệp Phùng! Làm sao đây? Em đã kiểm tra cẩn thận danh sách dược phẩm, hoàn toàn đều đạt tiêu chuẩn để bán ra, em mới đồng ý ban hành!”
“Đừng nóng vội!” Diệp Phùng an ủi cô: “Giám đốc sản phẩm kêu em kí giấy ngày hôm qua này đâu rồi?”
Hà Tố Nghi lắc lắc đầu: “Biến mất rồi!” Đã thử nhiều cách liên lạc nhưng đều không tìm được người!”
Nghe đến đây, ánh mắt Diệp Phùng đột nhiên ngưng tụ!
Nếu như không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chỉ e là lại do nhà họ Diệp cột dây!
Lần này nhà họ Diệp khá tàn nhẫn, vì để báo thù mình mà thậm chí không tiếc lấy danh tiếng của tập đoàn họ Diệp khai đao, nếu chuyện này không xử lí ổn thoả, tuy là Hà Tố Nghi phải chịu trách nhiệm, nhưng mà đối với danh tiếng của tập đoàn Diệp thị cũng ảnh hưởng khá lớn.
“Người chết là ai? Đã điều tra chưa?”
“Tra được rồi! Sáng nay, đối phương dùng một cuộc gọi bí mật gọi đến cho em!”
“Yêu cầu bồi thường 1 tỷ rưỡi gửi đến quán bar Boheme trên đường Bạch Lan nếu chúng ta không đưa, họ sẽ đem bằng chứng thực gửi cho truyền thông!”
Diệp Phùng nghĩ thầm, bằng chứng?
Bọn họ thực sự là có bằng chứng hay chỉ là lừa đảo?
Dựa theo lời nói của Hà Tố Nghị, lô thuốc mới đó đều có chứng từ thủ tục đầy đủ, cho nên khả năng tử vong do dược phẩm là không caol Nếu là như vậy, rất có thể là do cố ý bày trò, để cho Hà Tố Nghi chịu tội.
Vì vậy nếu muốn tìm ra kẻ đứng đăng sau vụ này thì quán bar Boheme e là phải ghé thăm một chuyến rồi!
Nghĩ đến đây, Diệp Phùng khẽ nhếch miệng: “Nếu như có thể giải quyết bằng tiền, vậy không phải là dễ dàng sao!”
“Quán bar Boheme này, anh sẽ đến đó một chuyến!”
“Cái gì? Không được! Em không đồng ýU “Lỡ như bọn chúng không phải là người tốt, muốn làm hại anh thì sao?”
Nghe được những lời quan tâm của cô, trái tim Diệp Phùng cũng ấm lên: “Đừng lo, anh sẽ thừa cơ hành động!”
“Có điều những chuyện như vậy phải xử lí ổn thoả, bằng không thì ai cũng có thể tùy tiện vu khống chúng ta, như vậy rất phiền phức!”
Hà Tố Nghi suy đi nghĩ lại, lời Diệp Phùng nhất định là có lý, liền gật đầu nói: “Vậy… được thôi!”
“Đúng rồi, bên công ty bảo an có một vị giám đốc mới đến, gọi là Lưu Đại Hung, cũng đi lính mấy năm, trên người cũng có chút võ công, nhìn cũng có vẻ trung thành thật thàt “Để anh ta đi cùng anh, tiện thể tiếp ứng lẫn nhau!”
Diệp Phùng vốn dĩ muốn từ chối, nhưng lại nhìn thấy ánh mắt kiên quyết của Hà Tố Nghi đành gật đầu: “Được!”
Diệp Phùng vừa xuống tầng dưới công ty đột nhiên có một người đàn ông to cao chặn đường, người đó cũng cao tâm 2 mét, nước da ngăm đen, cơ bắp cuồn cuộn, quần áo xộc xệch, nhìn Diệp Phùng 1 lượt từ trên xuống dưới rồi mở miệng nói: “Anh tên là Diệp Phùng?”