Thiên Sứ Sẽ Thay Anh Bên Em
Chương 40: Em yêu cô ấy
Bước vào phòng làm việc,hắn đi đến chiếc ghế của mình,thả cơ thể mệt mỏi rơi xuống.Cả thân người ngã ra thành ghế,ánh mắt khép hờ,hai tay vòng lại.Nhìn hắn thật cuốn hút.Thật tiếc khi không có một ai có thể nhìn thấy trạng thái hờ hững cua hắn lúc này.
Không gian rơi vào yên tĩnh,không ai nói với ai câu nào.Khôi thì chỉ biết lẳng lặng nhìn thái độ cùng trạng thái của hắn.Anh đang lo lắng,không biết nên giải thích chuyện này như thế nào nữa.Mãi không thấy Khôi lên tiếng giải thích,hắn lạnh giọng hỏi:
- Bây giờ thì có thể nói rồi chứ???
- Cô ấy là Vương Thiên My,con gái của ông trùm Vương Thiên Lâm.Cô ấy vừa về nước được mấy ngày.Bọn tao gặp My trong lúc đi làm nhiệm vụ.Vì lúc đó,mày dang ở Mĩ nên không biết đến sự tồn tại của My.Lúc nghe tên của My,tao cũng đã nghĩ cô ấy là Yun nhưng không phải.My và Yun hoàn toàn khác nhau.Mày quên Yun đi.Con bé đã mất rồi.Đừng cố nhớ làm gì nữa.- Ánh mắt của Khôi chất chứa hàng tá nỗi buồn khi nhắc đến cái tên Yun.
Đã 7 năm trôi qua nhưng những hình ảnh về Yun vẫn còn đậm nét trong lòng hắn và Khôi.Phải làm sao thì cả hai mới có thể nhanh chóng quên Yun đây???
- Tao không làm được.- Vẫn cái giọng lạnh lùng ấy nhưng sao Khôi lại có cảm giác trong lời nói của hắn mang rất nhiều bi thương cùng khổ ải.
Không để Khôi nói thêm gì,hắn bỏ ra ngoài.Đi vào một căn phòng nào đó,nhìn đứa con gái đang say giấc trên giường.Trái tim hắn như bị dao cứa vào khi thấy nhưng vết thương trên người nó.Đi đến ngồi bên cạnh giường nó.Hắn đưa tay vuốt những cọng tóc còn vương lại trên cái trán cao ráo của nó.
Lấy chiếc khăn tay trong túi áo ra,hắn lau đi những vết thương trên khuôn mặt nó.Những lớp phấn trang điểm cũng vì vậy mà mất đi.Vẻ đẹp thiên sứ bị chôn giấu được hiện ra.Cũng không mấy ngạc nhiên khi thấy khuôn mặt thật của nó vì hắn đã được thấy lúc Thiên Minh thấy.
Đưa tay chạm vào làm da mát rượi cùng với đôi mắt màu tím của nó.Cảm giác xưa quay về.Bất chợt,nó tỉnh dậy.Không còn là tảng băng ngàn năm nữa.Thay vào đó là ánh mắt đầy yêu thương của hắn,nó ngạc nhiên vô cùng.Đưa tay chạm vào mặt mình,không còn lớp phấn nữa.Nó hốt hoảng đứng lên nhưng không còn sức lực.Cả thân người đổ ập xuống giường.
- Cứ nằm đó.- Vẫn là giọng nói lạnh lùng đó nhưng sao nó cảm thấy trong giọng nói ấy mang rất nhiều thứ cảm xúc phức tạp.
- Cậu...Sao...???- Nó ấp úng nói không nên lời.Và nó cũng chẳng biết nói gì cho hợp lí nữa.
- Khuôn mặt của cô,...tôi đã biết trước.Khỏi hỏi cho mệt.Tôi tất nhiên sẽ không nói cho ai biết sự thật này.Và hơn nữa,tôi không muốn cô cho một người nào thấy khuôn mặt thật của cô.Kể cả Vương Thiên Minh.- Hắn bá đạo nói.tay hắn nắm lấy cổ tay nó.Đau nhức nhưng vẫn không dám ho he một lời nào.
- Từ nay trở đi.Cô sẽ ở đây.Ngoài những việc tôi bắt cô phải làm thì cô không được ra ngoài nửa bước.Còn nữa.Đồ đạc trong nhà,cô không được đụng vào.Không được vào phòng của tôi khi không được cho phép.Tạm thời như vậy đi.Đây là phòng cô.- Hắn lãnh đạm.Ánh mắt vẫn không rời khỏi khuôn mặt nó.
Nghe những điều luật mà hắn nói,nó cảm giác như mình đang bị đi tù.Ức chế,khó chịu,nó phản bác lại mà quên mất hậu quả khi không nghe lời hắn.
- Tôi không thích.Cậu là gì mà bắt ép tôi.
Và tất nhiên,sau khi nói xong,nó mới kịp nghĩ về hậu quả của việc này.Sắc mặt nó tái dần đi.Hai tay cứ mà sát vào nhau.Mồ hôi tuôn đầm đìa.Đầu cúi xuống,không dá nhìn thăng vào ánh mắt đầy tàn khốc của hắn.Còn hắn,thấy biểu hiện đầy thú vị của nó,hắn cười nhẹ rồi hù dọa nó.
- Cho cô nói lại.
- Tôi...Tôi...Tôi nghe theo anh là được chứ gì.- Nó nhất thời ấp úng.Lấy lại dũng khí,nó trả lời.
- Tốt.
Hắn phán một từ ồi lạnh lùng bước ra ngoài.Cánh cửa được đóng sầm lại.Chỉ còn một mình nó ở trong căn phòng đầy u ám này.Hơi rợn rợn tóc gáy,nó vội bước ra ngoài.Đi dạo trong khuôn viên biệt thự.Dừng lại trước chiếc xích đu màu trắng đã khá cũ vì không ai đụng đến.Thẫn thờ nhìn chiếc xích đu một hồi lâu,nó quyết định ngồi xuống.
Một cảm giác ấm áp nào đó len lõi trong lòng nó.Đưa tay vuốt những tấc gỗ,nó cứ có cảm giác như nơi này rất quen thuộc.Lẽ nào lúc nhỏ đã đến đây nhưng không nhớ sao???Gạt phăng nhưng suy nghĩ ấy qua một bên,nó đứng dậy,bỏ vào trong phòng.
Ở trên phòng cao nhất của biệt thự,một bóng dáng cao ngạo nhìn nó với ánh mắt đầy thù vị.Bên cạnh là một chàng trai khác,ánh mắt màu huyết như lửa nóng chiếu những tia phức tạp lên người nó.Hưng nhếch mép,cười bí hiểm hỏi hắn.
- Em không phải rất ghét người khác đụng vào chiếc xích đu đó sao?
- Đúng.Nhưng cô ta thì khác.- Chất giọng lãnh băng kia vang lên,ngay lập tức,cả gian phòng toát lên một mùi nguy hiểm.
- Tại sao???- Hưng thắc mắc.
- Cô ta là trường hợp đặc biệt.Kế hoạch sẽ nhanh chóng thành công nếu có sự góp mặt của cô ta.- Hắn bí hiểm trả lời.
- Em có thể nói rõ hơn không???
- Vương Thiên Minh yêu cô ta.Như vậy thì không phải sẽ có lợi cho R.I.P sao.- Hắn cười đểu.Trong mắt mang đầy tia hả hê.Không chỉ vì trả thù mà hắn muốn làm như vậy.Thứ hắn muốn là Vương Thiên Minh phải cả đời đau khổ khi dám đối đầu với đại ác ma như hắn.
- Em chắc chắn Vương Thiên Minh yêu cô ấy.- Hưng có chút nghi ngờ.Nhưng lại thắc mắc,tại sao mọi thứ,hắn có thể biết hết nhanh gọn như vậy.
- Chắc chắn.
- Tốt...Nhưng đừng hối hận.
Nghe câu nói đầy mờ ám của Hưng,hắn đưa ánh mắt khó hiểu cùng lãnh băng về phía anh.Như hiểu được câu hỏi của hắn qua ánh mắt,Hưng nhếch mép rồi nói:
- Em thích cô ấy.
- Vớ vẩn.- Lời nói của Hưng vừa dứt,hắn ngay lập tức nổi trận lôi đình.
- Như em đã nói.Người ngoài cuộc lúc nào cũng sáng suốt hơn.Câu nói này chính là dành cho em.Em nghĩ lại xem.Từ lúc em gặp cô ấy ở nghĩa trang cho đến lúc gặp lại cô ấy ở biệt thự Moon rồi đến cái ngày mà em và anh cùng thực hiện kế hoạch,sau đó em tỉnh lại.Cảm giác của em khi thấy cô ấy là gì???- Hưng chậm rãi phân tích.
- Người em yêu là Thiên My.- Hắn bất giác hét lên.
- Sai lầm.Yun đã biến mất trong lòng em rồi.Dạo này,em thường xuyên quên mất Yun không phải sao.Yun không còn trong trái tim em nữa mà thay vào đó,cô ấy ở trong tiềm thức của em.Em chỉ lợi dụng cô ấy để làm cơ sở cho sự dối trá của mình mà thôi.Tại sao không còn những kế hoạch như ở Mĩ mà chúng ta đã đặt ra.Em muốn trừng phạt Thiên Minh và Gia Uyên vì hai người họ luôn luôn bên nhau.Vì vậy,kế hoạch nhanh chóng bị thay đổi.Không phải sao???
Như bị Hưng nói trúng tim đen,hắn bất lực ngồi bệch xuống sàn nhà lạnh ngắt.Hắn chính là đang lợi dụng Yun sao???Hắn chính là đã không còn yêu Yun nữa sao???Đúng là dạo này,hắn thường hay rất quen mất Yun.Nhưng hắn nghĩ,vì mình quá chú tâm vào kế hoạch mà quên cô thôi.
- Phi,đừng tự lừa dối chính mình nữa.Hãy cho mình một cơ hội,cho Khôi và Nguyên Nguyên một cơ hội để quên đi hận thù mà yêu thêm lần nữa.Thức chất,anh biết trái tim em rất ấm mà.Em còn nhớ Khang và Phúc không???Hai đứa trẻ mà em đã mới gặp lần đầu đã cảm giác thật thân quen.Lúc chơi đùa với Phúc,lúc nói chuyện vô tư với Khang,đó mới chính là con ngươi thật của em.- Hưng đưa hai tay nắm lấy hai vai hắn,lắc mạnh.Lần đầu tiên,Hưng gọi thẳng tên hắn và cúng là lần đầu tiên,Hưng khiến ho hắn nhất thời bị mất đi phương hướng.
- Không.Anh đừng nói nữa.- Lấy lại giọng lãnh băng,hắn hét lớn rồi đứng dậy bỏ đi.
Trong căn phòng tối mịt mù,chỉ còn lại một mình Hưng.Mỉm cười chua chát,Hưng cũng đứng lên,thì thầm với chính mình.
- Rồi sẽ có một này em hối hận Phi ạ.
Lại nói đến hắn,sau khi bước ra khỏi căn phòng đó,hắn lên con siêu rồi phóng vụt trên đường.Ánh mắt mang một tia cô độc đến đáng thương.Bàn tay vẫn cứ điều khiển xe nhưng mà tâm hôn lại để ở chổ những lời nói của Hưng.
Chiếc xe vẫn chạy như bay nhưng chính chủ nhân của nó lại không biết nên chạy về đâu.Trong vô thức,một thứ nước trong suốt nào đó chảy trên khóe mắt của hắn.Sấm,chớp nổi đùng đùng.Chiếc xe dừng lại,tấp vào một bên đường.
Bất chợt,mưa ào ào đổ xuống.Hắn bước ra khỏi xe,cảm nhận nhưng hạt mưa trút trên đầu mình.Nước mắt vẫn không ngừng rơi,hòa vào mưa.Ở phía đối diện hắn,hình ảnh một cô gái xinh đẹp hiện ra.Nụ cười tựa nắng mai,chiếc váy trắng dường như không bị ướt bởi mưa.Trên người cô toát ra một thứ ánh sáng chói mắt.Xinh đẹp đến lạ thường.
Cô gái đó nhìn hắn mỉm cười nhẹ.Đôi môi tái tím của hắn cứ liên tục mấp máy hai từ "Thiên My".Chạy nhanh qua bên kia đường,cố gắng với tay ôm chặt lấy cô gái đó nhưng vẫn không được.Hắn càng đến gần,hình ảnh cô càng mờ nhạt và rồi,cô biến mất.Hắn bừng tỉnh.
Vẫn là ảo ảnh về cô.Bây giờ thì hắn có thể khẳng định.Hưng đã nói sai.Trong tim hắn vẫn còn rất đậm nét hình ảnh của Thiên My.Hắn vẫn còn rất yêu cô ấy.Là Hưng sai.Hắn vẫn còn yêu cô ấy.
Mưa ngày một lớn hơn,trên đường cao tốc rộng lớn,một thân hình to lớn đồ ập xuống mặt đường.
Không gian rơi vào yên tĩnh,không ai nói với ai câu nào.Khôi thì chỉ biết lẳng lặng nhìn thái độ cùng trạng thái của hắn.Anh đang lo lắng,không biết nên giải thích chuyện này như thế nào nữa.Mãi không thấy Khôi lên tiếng giải thích,hắn lạnh giọng hỏi:
- Bây giờ thì có thể nói rồi chứ???
- Cô ấy là Vương Thiên My,con gái của ông trùm Vương Thiên Lâm.Cô ấy vừa về nước được mấy ngày.Bọn tao gặp My trong lúc đi làm nhiệm vụ.Vì lúc đó,mày dang ở Mĩ nên không biết đến sự tồn tại của My.Lúc nghe tên của My,tao cũng đã nghĩ cô ấy là Yun nhưng không phải.My và Yun hoàn toàn khác nhau.Mày quên Yun đi.Con bé đã mất rồi.Đừng cố nhớ làm gì nữa.- Ánh mắt của Khôi chất chứa hàng tá nỗi buồn khi nhắc đến cái tên Yun.
Đã 7 năm trôi qua nhưng những hình ảnh về Yun vẫn còn đậm nét trong lòng hắn và Khôi.Phải làm sao thì cả hai mới có thể nhanh chóng quên Yun đây???
- Tao không làm được.- Vẫn cái giọng lạnh lùng ấy nhưng sao Khôi lại có cảm giác trong lời nói của hắn mang rất nhiều bi thương cùng khổ ải.
Không để Khôi nói thêm gì,hắn bỏ ra ngoài.Đi vào một căn phòng nào đó,nhìn đứa con gái đang say giấc trên giường.Trái tim hắn như bị dao cứa vào khi thấy nhưng vết thương trên người nó.Đi đến ngồi bên cạnh giường nó.Hắn đưa tay vuốt những cọng tóc còn vương lại trên cái trán cao ráo của nó.
Lấy chiếc khăn tay trong túi áo ra,hắn lau đi những vết thương trên khuôn mặt nó.Những lớp phấn trang điểm cũng vì vậy mà mất đi.Vẻ đẹp thiên sứ bị chôn giấu được hiện ra.Cũng không mấy ngạc nhiên khi thấy khuôn mặt thật của nó vì hắn đã được thấy lúc Thiên Minh thấy.
Đưa tay chạm vào làm da mát rượi cùng với đôi mắt màu tím của nó.Cảm giác xưa quay về.Bất chợt,nó tỉnh dậy.Không còn là tảng băng ngàn năm nữa.Thay vào đó là ánh mắt đầy yêu thương của hắn,nó ngạc nhiên vô cùng.Đưa tay chạm vào mặt mình,không còn lớp phấn nữa.Nó hốt hoảng đứng lên nhưng không còn sức lực.Cả thân người đổ ập xuống giường.
- Cứ nằm đó.- Vẫn là giọng nói lạnh lùng đó nhưng sao nó cảm thấy trong giọng nói ấy mang rất nhiều thứ cảm xúc phức tạp.
- Cậu...Sao...???- Nó ấp úng nói không nên lời.Và nó cũng chẳng biết nói gì cho hợp lí nữa.
- Khuôn mặt của cô,...tôi đã biết trước.Khỏi hỏi cho mệt.Tôi tất nhiên sẽ không nói cho ai biết sự thật này.Và hơn nữa,tôi không muốn cô cho một người nào thấy khuôn mặt thật của cô.Kể cả Vương Thiên Minh.- Hắn bá đạo nói.tay hắn nắm lấy cổ tay nó.Đau nhức nhưng vẫn không dám ho he một lời nào.
- Từ nay trở đi.Cô sẽ ở đây.Ngoài những việc tôi bắt cô phải làm thì cô không được ra ngoài nửa bước.Còn nữa.Đồ đạc trong nhà,cô không được đụng vào.Không được vào phòng của tôi khi không được cho phép.Tạm thời như vậy đi.Đây là phòng cô.- Hắn lãnh đạm.Ánh mắt vẫn không rời khỏi khuôn mặt nó.
Nghe những điều luật mà hắn nói,nó cảm giác như mình đang bị đi tù.Ức chế,khó chịu,nó phản bác lại mà quên mất hậu quả khi không nghe lời hắn.
- Tôi không thích.Cậu là gì mà bắt ép tôi.
Và tất nhiên,sau khi nói xong,nó mới kịp nghĩ về hậu quả của việc này.Sắc mặt nó tái dần đi.Hai tay cứ mà sát vào nhau.Mồ hôi tuôn đầm đìa.Đầu cúi xuống,không dá nhìn thăng vào ánh mắt đầy tàn khốc của hắn.Còn hắn,thấy biểu hiện đầy thú vị của nó,hắn cười nhẹ rồi hù dọa nó.
- Cho cô nói lại.
- Tôi...Tôi...Tôi nghe theo anh là được chứ gì.- Nó nhất thời ấp úng.Lấy lại dũng khí,nó trả lời.
- Tốt.
Hắn phán một từ ồi lạnh lùng bước ra ngoài.Cánh cửa được đóng sầm lại.Chỉ còn một mình nó ở trong căn phòng đầy u ám này.Hơi rợn rợn tóc gáy,nó vội bước ra ngoài.Đi dạo trong khuôn viên biệt thự.Dừng lại trước chiếc xích đu màu trắng đã khá cũ vì không ai đụng đến.Thẫn thờ nhìn chiếc xích đu một hồi lâu,nó quyết định ngồi xuống.
Một cảm giác ấm áp nào đó len lõi trong lòng nó.Đưa tay vuốt những tấc gỗ,nó cứ có cảm giác như nơi này rất quen thuộc.Lẽ nào lúc nhỏ đã đến đây nhưng không nhớ sao???Gạt phăng nhưng suy nghĩ ấy qua một bên,nó đứng dậy,bỏ vào trong phòng.
Ở trên phòng cao nhất của biệt thự,một bóng dáng cao ngạo nhìn nó với ánh mắt đầy thù vị.Bên cạnh là một chàng trai khác,ánh mắt màu huyết như lửa nóng chiếu những tia phức tạp lên người nó.Hưng nhếch mép,cười bí hiểm hỏi hắn.
- Em không phải rất ghét người khác đụng vào chiếc xích đu đó sao?
- Đúng.Nhưng cô ta thì khác.- Chất giọng lãnh băng kia vang lên,ngay lập tức,cả gian phòng toát lên một mùi nguy hiểm.
- Tại sao???- Hưng thắc mắc.
- Cô ta là trường hợp đặc biệt.Kế hoạch sẽ nhanh chóng thành công nếu có sự góp mặt của cô ta.- Hắn bí hiểm trả lời.
- Em có thể nói rõ hơn không???
- Vương Thiên Minh yêu cô ta.Như vậy thì không phải sẽ có lợi cho R.I.P sao.- Hắn cười đểu.Trong mắt mang đầy tia hả hê.Không chỉ vì trả thù mà hắn muốn làm như vậy.Thứ hắn muốn là Vương Thiên Minh phải cả đời đau khổ khi dám đối đầu với đại ác ma như hắn.
- Em chắc chắn Vương Thiên Minh yêu cô ấy.- Hưng có chút nghi ngờ.Nhưng lại thắc mắc,tại sao mọi thứ,hắn có thể biết hết nhanh gọn như vậy.
- Chắc chắn.
- Tốt...Nhưng đừng hối hận.
Nghe câu nói đầy mờ ám của Hưng,hắn đưa ánh mắt khó hiểu cùng lãnh băng về phía anh.Như hiểu được câu hỏi của hắn qua ánh mắt,Hưng nhếch mép rồi nói:
- Em thích cô ấy.
- Vớ vẩn.- Lời nói của Hưng vừa dứt,hắn ngay lập tức nổi trận lôi đình.
- Như em đã nói.Người ngoài cuộc lúc nào cũng sáng suốt hơn.Câu nói này chính là dành cho em.Em nghĩ lại xem.Từ lúc em gặp cô ấy ở nghĩa trang cho đến lúc gặp lại cô ấy ở biệt thự Moon rồi đến cái ngày mà em và anh cùng thực hiện kế hoạch,sau đó em tỉnh lại.Cảm giác của em khi thấy cô ấy là gì???- Hưng chậm rãi phân tích.
- Người em yêu là Thiên My.- Hắn bất giác hét lên.
- Sai lầm.Yun đã biến mất trong lòng em rồi.Dạo này,em thường xuyên quên mất Yun không phải sao.Yun không còn trong trái tim em nữa mà thay vào đó,cô ấy ở trong tiềm thức của em.Em chỉ lợi dụng cô ấy để làm cơ sở cho sự dối trá của mình mà thôi.Tại sao không còn những kế hoạch như ở Mĩ mà chúng ta đã đặt ra.Em muốn trừng phạt Thiên Minh và Gia Uyên vì hai người họ luôn luôn bên nhau.Vì vậy,kế hoạch nhanh chóng bị thay đổi.Không phải sao???
Như bị Hưng nói trúng tim đen,hắn bất lực ngồi bệch xuống sàn nhà lạnh ngắt.Hắn chính là đang lợi dụng Yun sao???Hắn chính là đã không còn yêu Yun nữa sao???Đúng là dạo này,hắn thường hay rất quen mất Yun.Nhưng hắn nghĩ,vì mình quá chú tâm vào kế hoạch mà quên cô thôi.
- Phi,đừng tự lừa dối chính mình nữa.Hãy cho mình một cơ hội,cho Khôi và Nguyên Nguyên một cơ hội để quên đi hận thù mà yêu thêm lần nữa.Thức chất,anh biết trái tim em rất ấm mà.Em còn nhớ Khang và Phúc không???Hai đứa trẻ mà em đã mới gặp lần đầu đã cảm giác thật thân quen.Lúc chơi đùa với Phúc,lúc nói chuyện vô tư với Khang,đó mới chính là con ngươi thật của em.- Hưng đưa hai tay nắm lấy hai vai hắn,lắc mạnh.Lần đầu tiên,Hưng gọi thẳng tên hắn và cúng là lần đầu tiên,Hưng khiến ho hắn nhất thời bị mất đi phương hướng.
- Không.Anh đừng nói nữa.- Lấy lại giọng lãnh băng,hắn hét lớn rồi đứng dậy bỏ đi.
Trong căn phòng tối mịt mù,chỉ còn lại một mình Hưng.Mỉm cười chua chát,Hưng cũng đứng lên,thì thầm với chính mình.
- Rồi sẽ có một này em hối hận Phi ạ.
Lại nói đến hắn,sau khi bước ra khỏi căn phòng đó,hắn lên con siêu rồi phóng vụt trên đường.Ánh mắt mang một tia cô độc đến đáng thương.Bàn tay vẫn cứ điều khiển xe nhưng mà tâm hôn lại để ở chổ những lời nói của Hưng.
Chiếc xe vẫn chạy như bay nhưng chính chủ nhân của nó lại không biết nên chạy về đâu.Trong vô thức,một thứ nước trong suốt nào đó chảy trên khóe mắt của hắn.Sấm,chớp nổi đùng đùng.Chiếc xe dừng lại,tấp vào một bên đường.
Bất chợt,mưa ào ào đổ xuống.Hắn bước ra khỏi xe,cảm nhận nhưng hạt mưa trút trên đầu mình.Nước mắt vẫn không ngừng rơi,hòa vào mưa.Ở phía đối diện hắn,hình ảnh một cô gái xinh đẹp hiện ra.Nụ cười tựa nắng mai,chiếc váy trắng dường như không bị ướt bởi mưa.Trên người cô toát ra một thứ ánh sáng chói mắt.Xinh đẹp đến lạ thường.
Cô gái đó nhìn hắn mỉm cười nhẹ.Đôi môi tái tím của hắn cứ liên tục mấp máy hai từ "Thiên My".Chạy nhanh qua bên kia đường,cố gắng với tay ôm chặt lấy cô gái đó nhưng vẫn không được.Hắn càng đến gần,hình ảnh cô càng mờ nhạt và rồi,cô biến mất.Hắn bừng tỉnh.
Vẫn là ảo ảnh về cô.Bây giờ thì hắn có thể khẳng định.Hưng đã nói sai.Trong tim hắn vẫn còn rất đậm nét hình ảnh của Thiên My.Hắn vẫn còn rất yêu cô ấy.Là Hưng sai.Hắn vẫn còn yêu cô ấy.
Mưa ngày một lớn hơn,trên đường cao tốc rộng lớn,một thân hình to lớn đồ ập xuống mặt đường.
Tác giả :
Nguyên Diêu