Thiên Sứ Ở Nơi Đâu?
Chương 9
Hơn năm giờ, trời đã sáng hơn một chút. Trước cửa hàng tiện lợi đã tắt đèn, cậu cùng Thuần An hàn huyên hơn nửa buổi tối
Thuần An cảm thấy mệt, liền quay về nhà
Cậu leo vài tầng lầu về nhà, ngoài tiếng chìa khóa leng keng lách cách, cả tòa nhà vắng tanh tịch mịch, có thể nghe được hơi thở cậu
Duy Minh đang ngủ, cửa phòng đóng chặt. Cậu nhẹ nhàng về phòng mình, mở cửa tủ, mang tất cả quần áo bẩn bỏ vào bao
Công việc nhà, cậu phụ trách giặt quần áo, máy giặt đã hư, cậu đành phải tự giặt tay. Bất quá, gần đây cậu không còn chút sức lực nào, nên cậu lấy quần áo bẩn của Duy Minh, cùng vài thứ mình đã mặc đôi lần. Kết quả, hiện tại đều có chút thối
Vào phòng Duy Minh, cậu nghe từng nhịp thở vững vàng
– “Duy Minh……”. Cậu lay Duy Minh
Duy Minh ngái ngủ mở mắt
– “Em có việc phải ra ngoài một chút, tối nay đừng chờ cửa em, hiểu không?”. Cậu cúi người, đến gần Duy Minh mà nói
Không biết Duy Minh có nghe lời cậu không, lát sau, hắn chậm rãi cười
– “Anh yêu em…….”. Duy Minh nói lời vô nghĩa, sau đó lại tiếp tục ngủ
Cậu đứng bên giường nhìn Duy Minh, một lát sau, cũng chậm rãi cười
Sau đó, cậu xuống lầu dắt chiếc xe đạp rách nát của mình, cưỡi đến nhà bạn gái giàu có nhất
Nhấn vài tiếng chuông, nói rõ tên mình vào máy bộ đàm, cửa mở, nữ nhân xinh đẹp của cậu, phủ trên người lớp áo ngủ lụa, ôm cậu ngoài cửa
– “Có chút việc……..”. Cậu vuốt ve hai má non mềm bóng loáng của nữ nhân, hôn lên môi nàng
– “Việc gì?”. Nữ nhân hôn cậu, “Lên giường nói đi….”. Nàng nhìn cậu mang theo giỏ hành lí: trong lòng thập phần cao hứng
– “Anh không đến đây để lên giường cùng em”. Cậu ngừng hôn. Cũng là lần đầu tiên, cậu từ chối lời mời của nữ nhân
– “Vậy, anh mang ba lô đến đây đi!”. Đình Phượng có chút kinh ngạc, rồi nàng nhìn thấy dấu hôn trên cổ cậu, “Làm sao vậy?”
– “Anh muốn đến nhờ máy giặt, máy giặt nhà anh đã hỏng”. Cậu mỉm cười, biết nàng đại khái hiểu lầm
– “Không phải anh đến để cùng đi San Francisco với em sao?”. Nàng có vẻ rất thất vọng
Cậu lắc đầu, hỏi lại: “Ngày 15 em bay phải không?”
– “Ân”. Nàng vốn không nghĩ cậu nguyện ý đi cùng mình, nhưng là, khi biết được sự tình, tâm tình vẫn có chút không vui
– “Hôm nay là ngày 10. 5 ngày tới, anh sẽ bồi em. Em không cần tỏ vẻ bi thương, như vậy anh sẽ khổ sở”. Dù sao Đình Phượng cũng là bạn gái cậu, cậu không thể không biểu hiện chút gì
– “Anh xác định mình yêu người kia, nhiều hơn em sao?”. Nàng ám chỉ Duy Minh
– “Em yêu anh!”. Cậu cười, không nói gì
– “Em thực ghen tị”. Nàng đóng cửa, ôm lấy cậu. “Anh yêu anh ta nhiều lắm sao? Nhiều hơn yêu em sao?”
– “Anh yêu em nhất”. Cậu nói
– “Anh là tiểu quỷ nói dối”. Đình Phượng cười
– “Anh không nói dối, anh yêu em nhất, yêu đến chết”. Có lẽ, thời điểm mọi người điều hiểu rõ mọi chuyện, lừa gạt, là phương pháp duy nhất làm đối phương yên tâm
– “Vậy 5 ngày tới anh sẽ bồi thường em thế nào? Hiện tại lòng em tan nát cả rồi”
– “Bây giờ đến lúc em lên máy bay, em nói thế nào anh liền làm thế ấy. Bảo anh đi đông, anh sẽ không đi tây. Hết thảy tùy vào ý muốn của em”
– “Từ giờ trở đi em phải giam giữ anh, không được nghĩ đến người kia. Yêu cầu này cũng không quá đáng đi, vài ngày tới, anh chỉ có thể yêu mình em”. Trước giờ nàng thực lí tính, hảo tụ hảo tán là quan điểm của nàng. Nhưng nàng lại mâu thuẫn như mọi nữ nhân
Dục vọng độc chiếm, thế là khoảng thời gian còn lại, nàng thầm nghĩ làm lòng cậu ngập tràn nàng
– “Có chút khó khăn, bất quá anh sẽ cố hết sức”
– “Được rồi, mỗi ngày chỉ cần nói 100 lần câu anh yêu em”
– “Còn có yêu cầu gì nữa?”
– “Đợi em nghĩ ra rồi sẽ nói với anh”
◆◇◇
– “Kính chào quý khách—”
Đêm, Duy Minh đến cừa hàng tiện lợi. Thuần An đang bận bịu dọn dẹp sửa sang hàng hóa trong cửa hàng, vừa nhìn thấy hắn đã kinh ngạc hô to: “Thầy Tống!”
Duy Minh dừng một chút, thần sắc có chút trầm trọng, qua hồi lâu mới mở miệng:“Cậu biết Tiểu Tất đi đâu không?”
– “Di? Cậu ấy không nói với thầy?”. Thuần An kinh ngạc quay đầu, hỏi người đang ở trong phòng nghỉ: “Chị, hôm trước Tiểu Tất gọi điện xin nghỉ phép, cậu ấy có nói gì không?”
Cửa hàng phó mang một chai nước tinh khiết đi ra, thuận miệng trả lời: “Cậu ta nói ngày 15 bạn gái cậu ta xuất ngoại, gần đây không rảnh đi làm”. Nàng chỉ nhìn thoáng qua Duy Minh, không hứng thú gì, liền quay vào trong làm việc
Sắc mặt Duy Minh trở nên ngưng trọng
– “Sao vậy?”. Thuần An thật cẩn thận dò hỏi
– “Không có gì, vài đêm liên tiếp cậu ấy chưa về nhà, nên tôi có chút lo lắng”. Đợi vài ngày, điện thoại trong nhà cũng không đổ chuông, Duy Minh có chút sợ hãi, nhất là hắn phát hiện quần áo trong tủ không cánh mà bay, sợ hãi bao phủ khắp lòng
– “Thầy không gọi điện thoại di động cho cậu ấy sao?”
– “Cậu ấy không có điện thoại di động”
– “Bằng hữu của cậu ấy đâu? Thầy liên lạc với những người đó chưa?”
– “Tiểu Tất không thích tôi quản cậu ấy quá chặt, tôi hoàn toàn không biết bằng hữu nào của cậu ấy”
– “Kia….”. Thuần An nhìn dáng vẻ hoảng hốt của Duy Minh, xem ra vài ngày nay hắn đã tìm khắp nơi. “Nếu không em hỏi Tửu Bảo giúp thầy, anh ta quen biết nhiều, có lẽ sẽ có người biết Tiểu Tất ở đâu”
– “Không cần, tôi mới đến đó về”. Thần sắc Duy Minh ảm đạm, rời đi. “Phiền cậu rồi, rất rất xin lỗi”
– “Thầy có nghĩ….”. Thuần An cảm giác bất an, bỗng nhiên gọi Duy Minh lại,“Thầy có nghĩ…. cậu ấy ….. bỏ chạy cùng nữ nhân khác không?”
Duy Minh khựng lại, thanh âm run rẩy: “Tôi không biết…… Cậu ấy cái gì cũng không nói cho tôi biết…….”
– “Tên khốn kia!”. Thuần An tức giận: “Thực sự là tên vương bát đản!”. May mắn, mình không yêu hắn, bằng không, với tình hình này, tương lai chắc chắn sẽ bị hắn bức đến khóc thành tiéng
– “Không liên quan đến cậu ấy……… Không thể trách cậu ấy…….. Cậu ấy vốn sẽ không thích nam nhân………”
Điện thoại di động trong túi đổ chuông, Duy Minh bắt máy, đột nhiên, đáy mắt sáng lên
– “Như thế nào?”. Thuần An hỏi
– “Tìm được Tiểu Tất rồi!”. Là bằng hữu của hắn gọi đến. Người kia nói, Tiểu Tất đang cùng một nữ nhân, ở nhà hàng. Cười nói vui vẻ
Duy Minh vội vàng cúp máy, xông ra ngoài
Thuần An còn nói với theo: “Thầy Tống, nhớ tát cậu ta một bạt tai thật mạnh, như vậy mới có thể thức tỉnh cậu ta–”
Duy Minh ngồi vào xe, đêm đã khuya, trên đường ít xe cộ qua lại, vào khu phố trung tâm, hắn dừng xe trước nhà hàng lẩu chua cay
Đi vào trong, Duy Minh thấy người mình hối hả tìm kiếm vài ngày nay
◆◇◇
Cậu hớp một ngụm trà nóng Ô Long, lẩu làm lưỡi cậu mất vị giác
Nơi này lần trước Duy Minh dẫn cậu đến, cậu cảm thấy không tồi, mới dẫn Đình Phượng đến đây hôm nay
Bất quá, lần trước ăn không cay như vậy. Hiện tại cậu đã chảy nước mắt nước mũi ròng ròng, chịu không nổi
– “Ngày mai chắc chắn mông sẽ đau”. Đình Phượng tao nhã ăn lẩu, lại nói một câu không mới
– “Di?”. Cậu cầm tách trà Ô Long, tay bỗng dưng khựng lại
– “A, em quên mất chúng ta đang ăn. Làm anh ăn không ngon miệng, tiếp tục ăn đi”. Đình Phượng cười cười hối lỗi
– “Sao lại đau mông?”. Cậu giống như nghe điều gì ghê gớm
– “Đúng a, những người dạ dày yếu đều tiêu chảy đến như vậy. Anh có không?”
Tách trà Ô Long rơi xuống chân, cậu chậm rãi lắc đầu, thần sắc khiếp sợ
– “Sao anh lại có biểu tình như vậy, hệt như lẩu chua cay”
Thực ra, lần Duy Minh dẫn cậu đến là lần đầu tiên, lần này là lần thứ hai. Cậu nào biết ăn lẩu chua cay sẽ như vậy
Loại tác dụng phụ này, cậu còn tưởng……… Còn tưởng rằng……..
Sau đó, đại khái thượng đế chỉnh cậu, cửa tự động mở ra, ngoài cửa có người gọi to tên cậu, cậu kinh ngạc quay đầu nhìn lại, phát giác cư nhiên là Duy Minh
– “Tiểu Tất!”
Cậu cứng ngắt, vẫy vẫy tay với Duy Minh, nói: “………. Chào……. Sao lại trùng hợp vậy a………..”
Trong nhà hàng lẩu có một nam nhân đi ra, hắn đứng trước cửa, dùng vẻ mặt không đành lòng thuyết giáo Duy Minh, “Tôi đã sớm nói tiểu tử này chỉ thích nữ nhân, cậu ta vĩnh viễn không có khả năng thích cậu, cậu lại cố tình không tin. Nhưng vậy cũng hay, người ta mang bạn gái ra giới thiệu khắp nơi, gạt cậu sang một bên”
– “Câm miệng!”. Duy Minh tức giận hét lên
Vài chục ánh mắt trong cửa hàng chằm chằm nhìn bọn họ. Làm người ta cảm thấy có chút không được tự nhiên
Cậu biết nam nhân kia. Là người từng dọa sẽ đốt gaybar của Tửu Bảo, rồi mới bị Duy Minh hung hăng đấm vào mặt. Nam nhân này yêu Duy Minh
– “Về với anh”. Duy Minh đứng trước mặt cậu, không cười, trên mặt chỉ có tối tăm
Cậu chần chừ nhìn Đình Phượng, Đình Phượng quay mặt sang chỗ khác, cúi đầu ăn lẩu chua cay của nàng. Ra mòi, cũng có chút mất hứng
Phân vân vài giây, cậu ngồi lại với Đình Phượng
– “Anh về trước đi, em phải đi với…. phải đi với bạn gái của em”. Hôm nay là ngày thứ năm, cậu đã đồng ý với Đình Phượng, đến khi nàng lên máy bay mới rời khỏi nàng, hoàn thành trách nhiệm cuối cùng của bạn trai. Cậu không biết làm sao Duy Minh tìm được cậu, đại khái là do nam nhân đang đứng trước cửa nhà hàng báo tin đi, tình hình như vậy thật làm đầu cậu ong ong run rẩy
– “Từ khi em biến mất, anh liền vẫn tìm em. Anh tìm em lâu rồi”. Sắc mặt Duy Minh không chút khổ sở, thần sắc trấn định, nói năng rành mạch, như thường lệ
Cậu không nhìn Duy Minh, cũng có thể mơ hồ nghe thấy những tức giận trong giọng nói. Cậu hiểu Duy Minh đang rất khắc chế. Nhưng có lẽ, còn có cảm giác nản lòng thoái chí
Những chiều chuộng của Duy Minh với cậu, đã đến cực hạn
– “Em chỉ muốn có chút không gian riêng tư, không phải lên giường với anh, liền ngay cả đi chơi với bằng hữu cũng không được đi”. Cậu đã cố gắng đủ rồi, từ chối Tiểu Trữ, cự tuyệt Đình Phượng, còn khắc chế không thân cận quá mức với Thuần An. Chính là tất cả, Duy Minh giống như đều không biết. Ghen tị làm Duy Minh mờ mắt
– “Trên giường?! Cậu cư nhiên lên giường với cậu ta?”. Nam nhân kia điên cuồng hét lên, bất khả tư nghị trừng to mắt
Không chuyên tâm ăn lẩu, khách hàng trộm nhìn bọn họ, có nam hải nhỏ giọng nói:
– “Oa, gay cãi nhau da!”
– “Hư!”. Mẹ bé ngồi bên cạnh che tai em lại
Nhân viên trong nhà hàng lẩu vội như gặp nước sôi, giảng hòa: “Đừng nóng giận, đừng nóng giận……… Ông chủ đừng nóng giận”
– “Đừng quên em mới 16 tuổi, vài ngày liên tiếp không về nhà, ai không lo lắng!”. Duy Minh nói
– “Vài năm nữa em trưởng thành, anh không thể viện cớ này nói mãi, lúc đó anh sẽ lấy lí do gì?”. Cậu ăn lẩu chua cay, hơi nóng cay độc trong miệng tản ra, ngực cảm thấy có chút buồn. Không thích người khác xem là kẻ phụ thuộc, không thích bị hạn chế tự do. Cậu thập phần không thoải mái, Duy Minh biến cậu thành vật sở hữu của hắn
Còn có, tại sao Duy Minh không nói nơi này là nhà hàng của nam nhân kia, nếu biết, có chết cậu cũng không đến
– “Anh sớm nói với em, không yêu anh thì đừng lên giường cùng anh. Hiện tại em cảm thấy như vậy, không muốn tiếp tục, ai tùy tùy tiện tiện nói vài câu liền đá anh sang một bên. Em thích đùa bỡn với tình cảm người khác lắm sao?”. Sắc mặt Duy Minh trở nên tái nhợt. “Em quyết không về cùng anh?”
– “Hôm nay không được!”
– “Rốt cuộc em xem anh là gì?”
– “Người giám hộ!”
Sau khi quyết đoán từ chối, cậu thấy Duy Minh thống khổ vươn tay, muốn cho cậu một cái tát. Nhưng là, ngay khi sắp chạm đến mặt cậu, ngừng lại
Duy Minh luyến tiếc cậu
Nếu, tình cảm Duy Minh cũng ngừng lại như cái tát này thì tốt rồi, cậu nhìn Duy Minh: “Anh cũng sớm biết chuyện em có bạn gái. Trong tất cả, anh là người yêu cuối cùng của em, tất cả em đều cho anh, sao anh còn đòi hỏi nhiều đến vậy?”
– “Anh yêu em hơn bất kì ai”. Muốn, mỗi giây đều nhìn thấy em…….
– “Em mới 16 tuổi. Mà anh, lại rất nghiêm túc”. Cậu nói
– “Quên đi, em muốn thế nào thì cứ làm thế ấy, anh không xen vào nữa”. Duy Minh thu hồi tay, đi thẳng ra ngoài
Cậu yên lặng ăn phiến thịt bò, rồi mới cúi người nhặt tách trà Ô Long trên đất lên
– “Anh ta không hiểu anh, nên mới tức giận như vậy”. Đình Phượng nói:“Anh cũng thật là, giải thích rõ ràng là được rồi, làm anh ta thương tâm như vậy làm gì”
– “Việc anh hiểu anh ấy, không liên quan đến việc anh ấy phải hiểu anh”. Vì bất an, nên cậu mới khi dễ Duy Minh như vậy. Nhưng Duy Minh thương tâm, cậu cũng không thoải mái
Đều là, mình ngu ngốc nghĩ mông Duy Minh đau vì bị mình thượng, nên, cậu mới ngốc nghếch lấy tấm mông trinh tiết ra bồi thường như vậy
Hiện tại cậu uất ức, buồn bực muốn chết
– “Vậy anh ta làm sao bây giờ, anh không đuổi theo sao?”
Cậu tì đầu lên bàn, không biết nên trả lời thế nào
Nam nhân lẩu chua cay tức giận, rít gào với cậu: “Ngươi là kẻ vô tâm, ta biết nhất định Duy Minh sẽ thương tâm vì ngươi”
Nhìn nam nhân đang đến gần, cậu hỏi: “Anh muốn làm gì?”
– “Tôi muốn tìm Duy Minh về, hải hảo an ủi cậu ấy”. Một hành động thừa nước đục thả câu
– “Tôi khuyên anh tốt nhất không nên làm vậy”. Cậu hảo tâm đề nghị
– “Ngươi là sợ ta cướp Duy Minh phải không? Tiểu tử hỗn xược, ngươi liền cả đời trầm mình bên nữ nhân cũng tốt, Duy Minh là của ta, ta sẽ hảo hảo chiếu cố cậu ấy, sẽ không làm cậu ấy tổn thương thêm nữa!”. Nam nhân nói xong, liền vội vã đi tìm Duy Minh
– “Như vậy cũng được sao? Nếu người kia thực sự bị cướp đi, anh không bị gì sao?”. Đình Phượng nhấp ngụm trà Ô Long, tâm bình khí hòa nói
– “Dù toàn bộ nam nhân trên thế giới thay lòng đối dạ, Duy Minh cũng sẽ không thay đổi”. Đầu cậu vẫn tì lên bàn, vì Duy Minh không đổi lòng, cậu mới chịu áp lực lớn như vậy
– “Nga, anh tự tin đến vậy?”
– “Người kia rất yêu rất yêu anh, đến mức không có anh, anh ấy sẽ chết…….”
– “Vậy còn anh? Anh cũng yêu anh ta đi!”
– “…….. Đúng vậy…….”. Cậu thở dài một hơi
Qua vài phút, nam nhân kia đùng đùng nổi giận trở về, chỉ vào mặt cậu: “Phương Hiểu Tất, ngươi là tên chó tha, ta không tin Duy Minh sẽ yêu ngươi cả đời!”
Cậu ngẩng đầu lên, nhìn mắt nam nhân nổi một mạt u tối, chắc chắn là bị Duy Minh chọc giận, “Tôi khuyên anh tốt nhất nên tin, anh ấy sẽ yêu tôi cả đời”. Hắn giống hệt thiên sứ, một khi động tâm, liền không bao giờ…….. thay đổi nữa
Nam nhân oán hận cắn cắn môi mắng thầm, đại để, là những lời chửi tục quen thuộc. Rồi mới cầm chìa khóa xe, vội chạy ra ngoài
– “Cái này gọi là nam nhân điên cuồng vì tình yêu”. Đình Phượng, cười, “Hắn xem ra là người tính tình thẳng thắn, lúc này chắc là đi tìm Duy Minh đi. Anh nói xem, có phải hắn viện cớ an ủi Duy Minh, rồi mới mua chút rượu cùng Duy Minh tiêu sầu, khi thời cơ đến, sẽ cưỡng gian người ta?”
– “………. Em đây là cổ vũ anh chạy theo sao?”
– “Em chỉ là cảm thấy anh rõ ràng đang rất lo lắng, em không đáng giá để anh đánh mất người mình yêu”. Đình Phượng cười cười, nụ cười nàng vẫn tao nhã xinh đẹp như vậy. “Chúng ta quen nhau đã lâu, nhưng anh chưa bao giờ nhìn em bằng ánh mắt như nhìn Duy Minh, lúc anh nhìn anh ta, thực tâm, thực tâm, hơn nữa, còn thực ôn nhu
– “Có sao?”
– “Nếu đánh mất anh ta, sau này, chắc chắn anh không bao giờ tìm được người yêu anh đến vậy”
Cậu có chút lo lắng, “Anh vốn nghĩ hảo hảo ở cùng em đến khi em lên máy bay mới thôi……..”
– “Trò chơi yêu đương của chúng ta xem như đã kết thúc, vài ngày nay em thực sự rất vui”
Đình Phượng sờ sờ mặt cậu, hôn nhẹ lên đó, “Anh từng nói qua, vận may của anh chỉ hữu hạn, hạnh phúc hữu hạn, nên không dám quá yêu một người, sợ sẽ dùng hết hạnh phúc của mình. Nhưng em nghĩ Duy Minh là cỗ máy chế tạo hạnh phúc của anh, chỉ cần anh yêu anh ta, anh ta sẽ càng yêu anh. Đừng lo lắng, tình yêu của anh ta sẽ không bao giờ cạn kiệt”
– “Máy chế tạo hạnh phúc?”. Cậu nghe được một từ rất hay
– “Đúng vậy, máy chế tạo hạnh phúc. Anh ta sẽ yêu anh suốt đời”
◇◆◆
Cáo biệt Đình Phượng tại góc đường, cậu vào quán bar của Tửu Bảo
Hôm nay người nhiều hơn thường nhật, hơn nữa vì chưa tuyển nhân viên phục vụ, Tửu Bảo quả thực bận tối tăm mặt mũi
Cậu nhìn thấy xe Duy Minh bên đường, nhưng vào trong lại không thấy bóng dáng Duy Minh, đến quầy bar, cậu bấu, cấu, cào Tửu Bảo: “Duy Minh đâu?”
Tửu Bảo ngẩn người, mặt không chút thay đổi, “Vừa mới có nam nhân khóc bù lu bù loa chạy vào, hắn nói có kẻ khốn tên Phương Hiểu Tất vứt bỏ hắn, đi theo nữ nhân rồi. Hắn cầm hai chai Whiskey của quán tôi, lại chạy vào phòng trong. Sau đó, tình nhân cũ của hắn, cũng vào theo”
– “Tình nhân cũ? Là chủ quán lẩu chua cay kia?”. Cậu thì thào, nguyên lai cậu không biết Duy Minh từng kết giao với người kia
– “Phòng nhỏ trong quán của tôi gần đây cứ vài ngày lại bị phá đến loạn thất bát tao, phí trang trí tốn thật nhiều tiền, hiện tại tôi đã không đảm đương nổi tiền điện nước, tiên sinh, anh có thể mua thuốc trước giúp họ được không?”
– “Tôi còn khốn khó hơn anh, đừng nói nữa!”. Cậu vỗ vỗ vai Tửu Bảo, đi vào trong phòng nhỏ. Đạp văng cửa. Không ồn ào như ngoài sàn nhảy, phòng nhỏ có vẻ yên tĩnh hơn
Duy Minh hai mắt sưng đỏ, nam nhân kia ngồi bên cạnh rót rượu giúp hắn. Hai người nhìn cậu đi vào, Duy Minh quay mặt, nam nhân kia lại rống to
– “Ngươi tên vương bát đản này, đến đây làm gì?”
Cậu không quan tâm nam nhân kia, trực tiếp đến gần Duy Minh, ngồi xổm trên sàn, chăm chú nhìn Duy Minh, “Sao lại khóc?”
– “Mặc kệ tôi!”. Duy Minh nốc cạn li rượu, con người mỗi khi thất bại, sẽ dùng cồn mê hoặc bản thân
Nam nhân lại châm rượu cho Duy Minh, nhưng cậu nhanh chóng giữ chai rượu trên bàn, không cho nam nhân chạm vào
– “Tửu lượng anh không tốt, uống nhiều như vậy sẽ say đấy”. Trong chai còn 1/10 rượu, là kết quả tên nam nhân quán lẩu chua cay kia chuốc rượu Duy Minh
– “Dù sao tôi cũng chỉ là người giám hộ của cậu, say chết, cậu chỉ cần đổi người giám hộ là được rồi”. Hai mắt Duy Minh hồng thấu, cậu đoạt li rượu trong tay Duy Minh, ngửa đầu, một hơi uống cạn
– “Tốt, nếu đã vậy, tôi liền đổi người giám hộ!”. Cậu nhún nhún vai đứng lên, chuẩn bị rời đi
– “Không được!”. Duy Minh quát to, giữ chặt tay cậu. “Em là của anh, anh không tặng em cho bất kì kẻ nào khác! Nếu em chỉ yêu nữ nhân, anh có thể chuyển đổi giới tính, chỉ cần anh biến thành nữ nhân, em cũng sẽ yêu anh đúng không!”
– “Đứa ngốc! Em có nói không yêu anh sao?”
– “Nhưng em………. Nhưng em………”. Duy Minh hoảng hốt nhìn chai rượu
– “Về nhà đi, chúng ta tử tế nói chuyện với nhau được không?”
Duy Minh quay đầu, ngơ ngác nhìn cậu trong chốc lát, thật lâu sau mới nói: “……… Được………”
Nam nhân quán lẩu vội vàng ngăn cản, “Duy Minh, cậu quên hắn đối xử thế nào với cậu rồi sao? Người như hắn, căn bản không đáng để cậu đối tốt!”
– “Đúng vậy!”. Duy Minh gật gật đầu, “Cậu ấy là lưu manh, là khốn nạn, là vô tâm, còn yêu nữ nhân. Chính là không còn cách nào khác, tôi vẫn yêu cậu ấy, tôi chính là yêu cậu ấy như vậy đấy”
– “Hơn nữa yêu đến chết”. Cậu bổ sung một câu
Duy Minh lại gật đầu, “Hơn nữa, yêu đến chết!”
Thuần An cảm thấy mệt, liền quay về nhà
Cậu leo vài tầng lầu về nhà, ngoài tiếng chìa khóa leng keng lách cách, cả tòa nhà vắng tanh tịch mịch, có thể nghe được hơi thở cậu
Duy Minh đang ngủ, cửa phòng đóng chặt. Cậu nhẹ nhàng về phòng mình, mở cửa tủ, mang tất cả quần áo bẩn bỏ vào bao
Công việc nhà, cậu phụ trách giặt quần áo, máy giặt đã hư, cậu đành phải tự giặt tay. Bất quá, gần đây cậu không còn chút sức lực nào, nên cậu lấy quần áo bẩn của Duy Minh, cùng vài thứ mình đã mặc đôi lần. Kết quả, hiện tại đều có chút thối
Vào phòng Duy Minh, cậu nghe từng nhịp thở vững vàng
– “Duy Minh……”. Cậu lay Duy Minh
Duy Minh ngái ngủ mở mắt
– “Em có việc phải ra ngoài một chút, tối nay đừng chờ cửa em, hiểu không?”. Cậu cúi người, đến gần Duy Minh mà nói
Không biết Duy Minh có nghe lời cậu không, lát sau, hắn chậm rãi cười
– “Anh yêu em…….”. Duy Minh nói lời vô nghĩa, sau đó lại tiếp tục ngủ
Cậu đứng bên giường nhìn Duy Minh, một lát sau, cũng chậm rãi cười
Sau đó, cậu xuống lầu dắt chiếc xe đạp rách nát của mình, cưỡi đến nhà bạn gái giàu có nhất
Nhấn vài tiếng chuông, nói rõ tên mình vào máy bộ đàm, cửa mở, nữ nhân xinh đẹp của cậu, phủ trên người lớp áo ngủ lụa, ôm cậu ngoài cửa
– “Có chút việc……..”. Cậu vuốt ve hai má non mềm bóng loáng của nữ nhân, hôn lên môi nàng
– “Việc gì?”. Nữ nhân hôn cậu, “Lên giường nói đi….”. Nàng nhìn cậu mang theo giỏ hành lí: trong lòng thập phần cao hứng
– “Anh không đến đây để lên giường cùng em”. Cậu ngừng hôn. Cũng là lần đầu tiên, cậu từ chối lời mời của nữ nhân
– “Vậy, anh mang ba lô đến đây đi!”. Đình Phượng có chút kinh ngạc, rồi nàng nhìn thấy dấu hôn trên cổ cậu, “Làm sao vậy?”
– “Anh muốn đến nhờ máy giặt, máy giặt nhà anh đã hỏng”. Cậu mỉm cười, biết nàng đại khái hiểu lầm
– “Không phải anh đến để cùng đi San Francisco với em sao?”. Nàng có vẻ rất thất vọng
Cậu lắc đầu, hỏi lại: “Ngày 15 em bay phải không?”
– “Ân”. Nàng vốn không nghĩ cậu nguyện ý đi cùng mình, nhưng là, khi biết được sự tình, tâm tình vẫn có chút không vui
– “Hôm nay là ngày 10. 5 ngày tới, anh sẽ bồi em. Em không cần tỏ vẻ bi thương, như vậy anh sẽ khổ sở”. Dù sao Đình Phượng cũng là bạn gái cậu, cậu không thể không biểu hiện chút gì
– “Anh xác định mình yêu người kia, nhiều hơn em sao?”. Nàng ám chỉ Duy Minh
– “Em yêu anh!”. Cậu cười, không nói gì
– “Em thực ghen tị”. Nàng đóng cửa, ôm lấy cậu. “Anh yêu anh ta nhiều lắm sao? Nhiều hơn yêu em sao?”
– “Anh yêu em nhất”. Cậu nói
– “Anh là tiểu quỷ nói dối”. Đình Phượng cười
– “Anh không nói dối, anh yêu em nhất, yêu đến chết”. Có lẽ, thời điểm mọi người điều hiểu rõ mọi chuyện, lừa gạt, là phương pháp duy nhất làm đối phương yên tâm
– “Vậy 5 ngày tới anh sẽ bồi thường em thế nào? Hiện tại lòng em tan nát cả rồi”
– “Bây giờ đến lúc em lên máy bay, em nói thế nào anh liền làm thế ấy. Bảo anh đi đông, anh sẽ không đi tây. Hết thảy tùy vào ý muốn của em”
– “Từ giờ trở đi em phải giam giữ anh, không được nghĩ đến người kia. Yêu cầu này cũng không quá đáng đi, vài ngày tới, anh chỉ có thể yêu mình em”. Trước giờ nàng thực lí tính, hảo tụ hảo tán là quan điểm của nàng. Nhưng nàng lại mâu thuẫn như mọi nữ nhân
Dục vọng độc chiếm, thế là khoảng thời gian còn lại, nàng thầm nghĩ làm lòng cậu ngập tràn nàng
– “Có chút khó khăn, bất quá anh sẽ cố hết sức”
– “Được rồi, mỗi ngày chỉ cần nói 100 lần câu anh yêu em”
– “Còn có yêu cầu gì nữa?”
– “Đợi em nghĩ ra rồi sẽ nói với anh”
◆◇◇
– “Kính chào quý khách—”
Đêm, Duy Minh đến cừa hàng tiện lợi. Thuần An đang bận bịu dọn dẹp sửa sang hàng hóa trong cửa hàng, vừa nhìn thấy hắn đã kinh ngạc hô to: “Thầy Tống!”
Duy Minh dừng một chút, thần sắc có chút trầm trọng, qua hồi lâu mới mở miệng:“Cậu biết Tiểu Tất đi đâu không?”
– “Di? Cậu ấy không nói với thầy?”. Thuần An kinh ngạc quay đầu, hỏi người đang ở trong phòng nghỉ: “Chị, hôm trước Tiểu Tất gọi điện xin nghỉ phép, cậu ấy có nói gì không?”
Cửa hàng phó mang một chai nước tinh khiết đi ra, thuận miệng trả lời: “Cậu ta nói ngày 15 bạn gái cậu ta xuất ngoại, gần đây không rảnh đi làm”. Nàng chỉ nhìn thoáng qua Duy Minh, không hứng thú gì, liền quay vào trong làm việc
Sắc mặt Duy Minh trở nên ngưng trọng
– “Sao vậy?”. Thuần An thật cẩn thận dò hỏi
– “Không có gì, vài đêm liên tiếp cậu ấy chưa về nhà, nên tôi có chút lo lắng”. Đợi vài ngày, điện thoại trong nhà cũng không đổ chuông, Duy Minh có chút sợ hãi, nhất là hắn phát hiện quần áo trong tủ không cánh mà bay, sợ hãi bao phủ khắp lòng
– “Thầy không gọi điện thoại di động cho cậu ấy sao?”
– “Cậu ấy không có điện thoại di động”
– “Bằng hữu của cậu ấy đâu? Thầy liên lạc với những người đó chưa?”
– “Tiểu Tất không thích tôi quản cậu ấy quá chặt, tôi hoàn toàn không biết bằng hữu nào của cậu ấy”
– “Kia….”. Thuần An nhìn dáng vẻ hoảng hốt của Duy Minh, xem ra vài ngày nay hắn đã tìm khắp nơi. “Nếu không em hỏi Tửu Bảo giúp thầy, anh ta quen biết nhiều, có lẽ sẽ có người biết Tiểu Tất ở đâu”
– “Không cần, tôi mới đến đó về”. Thần sắc Duy Minh ảm đạm, rời đi. “Phiền cậu rồi, rất rất xin lỗi”
– “Thầy có nghĩ….”. Thuần An cảm giác bất an, bỗng nhiên gọi Duy Minh lại,“Thầy có nghĩ…. cậu ấy ….. bỏ chạy cùng nữ nhân khác không?”
Duy Minh khựng lại, thanh âm run rẩy: “Tôi không biết…… Cậu ấy cái gì cũng không nói cho tôi biết…….”
– “Tên khốn kia!”. Thuần An tức giận: “Thực sự là tên vương bát đản!”. May mắn, mình không yêu hắn, bằng không, với tình hình này, tương lai chắc chắn sẽ bị hắn bức đến khóc thành tiéng
– “Không liên quan đến cậu ấy……… Không thể trách cậu ấy…….. Cậu ấy vốn sẽ không thích nam nhân………”
Điện thoại di động trong túi đổ chuông, Duy Minh bắt máy, đột nhiên, đáy mắt sáng lên
– “Như thế nào?”. Thuần An hỏi
– “Tìm được Tiểu Tất rồi!”. Là bằng hữu của hắn gọi đến. Người kia nói, Tiểu Tất đang cùng một nữ nhân, ở nhà hàng. Cười nói vui vẻ
Duy Minh vội vàng cúp máy, xông ra ngoài
Thuần An còn nói với theo: “Thầy Tống, nhớ tát cậu ta một bạt tai thật mạnh, như vậy mới có thể thức tỉnh cậu ta–”
Duy Minh ngồi vào xe, đêm đã khuya, trên đường ít xe cộ qua lại, vào khu phố trung tâm, hắn dừng xe trước nhà hàng lẩu chua cay
Đi vào trong, Duy Minh thấy người mình hối hả tìm kiếm vài ngày nay
◆◇◇
Cậu hớp một ngụm trà nóng Ô Long, lẩu làm lưỡi cậu mất vị giác
Nơi này lần trước Duy Minh dẫn cậu đến, cậu cảm thấy không tồi, mới dẫn Đình Phượng đến đây hôm nay
Bất quá, lần trước ăn không cay như vậy. Hiện tại cậu đã chảy nước mắt nước mũi ròng ròng, chịu không nổi
– “Ngày mai chắc chắn mông sẽ đau”. Đình Phượng tao nhã ăn lẩu, lại nói một câu không mới
– “Di?”. Cậu cầm tách trà Ô Long, tay bỗng dưng khựng lại
– “A, em quên mất chúng ta đang ăn. Làm anh ăn không ngon miệng, tiếp tục ăn đi”. Đình Phượng cười cười hối lỗi
– “Sao lại đau mông?”. Cậu giống như nghe điều gì ghê gớm
– “Đúng a, những người dạ dày yếu đều tiêu chảy đến như vậy. Anh có không?”
Tách trà Ô Long rơi xuống chân, cậu chậm rãi lắc đầu, thần sắc khiếp sợ
– “Sao anh lại có biểu tình như vậy, hệt như lẩu chua cay”
Thực ra, lần Duy Minh dẫn cậu đến là lần đầu tiên, lần này là lần thứ hai. Cậu nào biết ăn lẩu chua cay sẽ như vậy
Loại tác dụng phụ này, cậu còn tưởng……… Còn tưởng rằng……..
Sau đó, đại khái thượng đế chỉnh cậu, cửa tự động mở ra, ngoài cửa có người gọi to tên cậu, cậu kinh ngạc quay đầu nhìn lại, phát giác cư nhiên là Duy Minh
– “Tiểu Tất!”
Cậu cứng ngắt, vẫy vẫy tay với Duy Minh, nói: “………. Chào……. Sao lại trùng hợp vậy a………..”
Trong nhà hàng lẩu có một nam nhân đi ra, hắn đứng trước cửa, dùng vẻ mặt không đành lòng thuyết giáo Duy Minh, “Tôi đã sớm nói tiểu tử này chỉ thích nữ nhân, cậu ta vĩnh viễn không có khả năng thích cậu, cậu lại cố tình không tin. Nhưng vậy cũng hay, người ta mang bạn gái ra giới thiệu khắp nơi, gạt cậu sang một bên”
– “Câm miệng!”. Duy Minh tức giận hét lên
Vài chục ánh mắt trong cửa hàng chằm chằm nhìn bọn họ. Làm người ta cảm thấy có chút không được tự nhiên
Cậu biết nam nhân kia. Là người từng dọa sẽ đốt gaybar của Tửu Bảo, rồi mới bị Duy Minh hung hăng đấm vào mặt. Nam nhân này yêu Duy Minh
– “Về với anh”. Duy Minh đứng trước mặt cậu, không cười, trên mặt chỉ có tối tăm
Cậu chần chừ nhìn Đình Phượng, Đình Phượng quay mặt sang chỗ khác, cúi đầu ăn lẩu chua cay của nàng. Ra mòi, cũng có chút mất hứng
Phân vân vài giây, cậu ngồi lại với Đình Phượng
– “Anh về trước đi, em phải đi với…. phải đi với bạn gái của em”. Hôm nay là ngày thứ năm, cậu đã đồng ý với Đình Phượng, đến khi nàng lên máy bay mới rời khỏi nàng, hoàn thành trách nhiệm cuối cùng của bạn trai. Cậu không biết làm sao Duy Minh tìm được cậu, đại khái là do nam nhân đang đứng trước cửa nhà hàng báo tin đi, tình hình như vậy thật làm đầu cậu ong ong run rẩy
– “Từ khi em biến mất, anh liền vẫn tìm em. Anh tìm em lâu rồi”. Sắc mặt Duy Minh không chút khổ sở, thần sắc trấn định, nói năng rành mạch, như thường lệ
Cậu không nhìn Duy Minh, cũng có thể mơ hồ nghe thấy những tức giận trong giọng nói. Cậu hiểu Duy Minh đang rất khắc chế. Nhưng có lẽ, còn có cảm giác nản lòng thoái chí
Những chiều chuộng của Duy Minh với cậu, đã đến cực hạn
– “Em chỉ muốn có chút không gian riêng tư, không phải lên giường với anh, liền ngay cả đi chơi với bằng hữu cũng không được đi”. Cậu đã cố gắng đủ rồi, từ chối Tiểu Trữ, cự tuyệt Đình Phượng, còn khắc chế không thân cận quá mức với Thuần An. Chính là tất cả, Duy Minh giống như đều không biết. Ghen tị làm Duy Minh mờ mắt
– “Trên giường?! Cậu cư nhiên lên giường với cậu ta?”. Nam nhân kia điên cuồng hét lên, bất khả tư nghị trừng to mắt
Không chuyên tâm ăn lẩu, khách hàng trộm nhìn bọn họ, có nam hải nhỏ giọng nói:
– “Oa, gay cãi nhau da!”
– “Hư!”. Mẹ bé ngồi bên cạnh che tai em lại
Nhân viên trong nhà hàng lẩu vội như gặp nước sôi, giảng hòa: “Đừng nóng giận, đừng nóng giận……… Ông chủ đừng nóng giận”
– “Đừng quên em mới 16 tuổi, vài ngày liên tiếp không về nhà, ai không lo lắng!”. Duy Minh nói
– “Vài năm nữa em trưởng thành, anh không thể viện cớ này nói mãi, lúc đó anh sẽ lấy lí do gì?”. Cậu ăn lẩu chua cay, hơi nóng cay độc trong miệng tản ra, ngực cảm thấy có chút buồn. Không thích người khác xem là kẻ phụ thuộc, không thích bị hạn chế tự do. Cậu thập phần không thoải mái, Duy Minh biến cậu thành vật sở hữu của hắn
Còn có, tại sao Duy Minh không nói nơi này là nhà hàng của nam nhân kia, nếu biết, có chết cậu cũng không đến
– “Anh sớm nói với em, không yêu anh thì đừng lên giường cùng anh. Hiện tại em cảm thấy như vậy, không muốn tiếp tục, ai tùy tùy tiện tiện nói vài câu liền đá anh sang một bên. Em thích đùa bỡn với tình cảm người khác lắm sao?”. Sắc mặt Duy Minh trở nên tái nhợt. “Em quyết không về cùng anh?”
– “Hôm nay không được!”
– “Rốt cuộc em xem anh là gì?”
– “Người giám hộ!”
Sau khi quyết đoán từ chối, cậu thấy Duy Minh thống khổ vươn tay, muốn cho cậu một cái tát. Nhưng là, ngay khi sắp chạm đến mặt cậu, ngừng lại
Duy Minh luyến tiếc cậu
Nếu, tình cảm Duy Minh cũng ngừng lại như cái tát này thì tốt rồi, cậu nhìn Duy Minh: “Anh cũng sớm biết chuyện em có bạn gái. Trong tất cả, anh là người yêu cuối cùng của em, tất cả em đều cho anh, sao anh còn đòi hỏi nhiều đến vậy?”
– “Anh yêu em hơn bất kì ai”. Muốn, mỗi giây đều nhìn thấy em…….
– “Em mới 16 tuổi. Mà anh, lại rất nghiêm túc”. Cậu nói
– “Quên đi, em muốn thế nào thì cứ làm thế ấy, anh không xen vào nữa”. Duy Minh thu hồi tay, đi thẳng ra ngoài
Cậu yên lặng ăn phiến thịt bò, rồi mới cúi người nhặt tách trà Ô Long trên đất lên
– “Anh ta không hiểu anh, nên mới tức giận như vậy”. Đình Phượng nói:“Anh cũng thật là, giải thích rõ ràng là được rồi, làm anh ta thương tâm như vậy làm gì”
– “Việc anh hiểu anh ấy, không liên quan đến việc anh ấy phải hiểu anh”. Vì bất an, nên cậu mới khi dễ Duy Minh như vậy. Nhưng Duy Minh thương tâm, cậu cũng không thoải mái
Đều là, mình ngu ngốc nghĩ mông Duy Minh đau vì bị mình thượng, nên, cậu mới ngốc nghếch lấy tấm mông trinh tiết ra bồi thường như vậy
Hiện tại cậu uất ức, buồn bực muốn chết
– “Vậy anh ta làm sao bây giờ, anh không đuổi theo sao?”
Cậu tì đầu lên bàn, không biết nên trả lời thế nào
Nam nhân lẩu chua cay tức giận, rít gào với cậu: “Ngươi là kẻ vô tâm, ta biết nhất định Duy Minh sẽ thương tâm vì ngươi”
Nhìn nam nhân đang đến gần, cậu hỏi: “Anh muốn làm gì?”
– “Tôi muốn tìm Duy Minh về, hải hảo an ủi cậu ấy”. Một hành động thừa nước đục thả câu
– “Tôi khuyên anh tốt nhất không nên làm vậy”. Cậu hảo tâm đề nghị
– “Ngươi là sợ ta cướp Duy Minh phải không? Tiểu tử hỗn xược, ngươi liền cả đời trầm mình bên nữ nhân cũng tốt, Duy Minh là của ta, ta sẽ hảo hảo chiếu cố cậu ấy, sẽ không làm cậu ấy tổn thương thêm nữa!”. Nam nhân nói xong, liền vội vã đi tìm Duy Minh
– “Như vậy cũng được sao? Nếu người kia thực sự bị cướp đi, anh không bị gì sao?”. Đình Phượng nhấp ngụm trà Ô Long, tâm bình khí hòa nói
– “Dù toàn bộ nam nhân trên thế giới thay lòng đối dạ, Duy Minh cũng sẽ không thay đổi”. Đầu cậu vẫn tì lên bàn, vì Duy Minh không đổi lòng, cậu mới chịu áp lực lớn như vậy
– “Nga, anh tự tin đến vậy?”
– “Người kia rất yêu rất yêu anh, đến mức không có anh, anh ấy sẽ chết…….”
– “Vậy còn anh? Anh cũng yêu anh ta đi!”
– “…….. Đúng vậy…….”. Cậu thở dài một hơi
Qua vài phút, nam nhân kia đùng đùng nổi giận trở về, chỉ vào mặt cậu: “Phương Hiểu Tất, ngươi là tên chó tha, ta không tin Duy Minh sẽ yêu ngươi cả đời!”
Cậu ngẩng đầu lên, nhìn mắt nam nhân nổi một mạt u tối, chắc chắn là bị Duy Minh chọc giận, “Tôi khuyên anh tốt nhất nên tin, anh ấy sẽ yêu tôi cả đời”. Hắn giống hệt thiên sứ, một khi động tâm, liền không bao giờ…….. thay đổi nữa
Nam nhân oán hận cắn cắn môi mắng thầm, đại để, là những lời chửi tục quen thuộc. Rồi mới cầm chìa khóa xe, vội chạy ra ngoài
– “Cái này gọi là nam nhân điên cuồng vì tình yêu”. Đình Phượng, cười, “Hắn xem ra là người tính tình thẳng thắn, lúc này chắc là đi tìm Duy Minh đi. Anh nói xem, có phải hắn viện cớ an ủi Duy Minh, rồi mới mua chút rượu cùng Duy Minh tiêu sầu, khi thời cơ đến, sẽ cưỡng gian người ta?”
– “………. Em đây là cổ vũ anh chạy theo sao?”
– “Em chỉ là cảm thấy anh rõ ràng đang rất lo lắng, em không đáng giá để anh đánh mất người mình yêu”. Đình Phượng cười cười, nụ cười nàng vẫn tao nhã xinh đẹp như vậy. “Chúng ta quen nhau đã lâu, nhưng anh chưa bao giờ nhìn em bằng ánh mắt như nhìn Duy Minh, lúc anh nhìn anh ta, thực tâm, thực tâm, hơn nữa, còn thực ôn nhu
– “Có sao?”
– “Nếu đánh mất anh ta, sau này, chắc chắn anh không bao giờ tìm được người yêu anh đến vậy”
Cậu có chút lo lắng, “Anh vốn nghĩ hảo hảo ở cùng em đến khi em lên máy bay mới thôi……..”
– “Trò chơi yêu đương của chúng ta xem như đã kết thúc, vài ngày nay em thực sự rất vui”
Đình Phượng sờ sờ mặt cậu, hôn nhẹ lên đó, “Anh từng nói qua, vận may của anh chỉ hữu hạn, hạnh phúc hữu hạn, nên không dám quá yêu một người, sợ sẽ dùng hết hạnh phúc của mình. Nhưng em nghĩ Duy Minh là cỗ máy chế tạo hạnh phúc của anh, chỉ cần anh yêu anh ta, anh ta sẽ càng yêu anh. Đừng lo lắng, tình yêu của anh ta sẽ không bao giờ cạn kiệt”
– “Máy chế tạo hạnh phúc?”. Cậu nghe được một từ rất hay
– “Đúng vậy, máy chế tạo hạnh phúc. Anh ta sẽ yêu anh suốt đời”
◇◆◆
Cáo biệt Đình Phượng tại góc đường, cậu vào quán bar của Tửu Bảo
Hôm nay người nhiều hơn thường nhật, hơn nữa vì chưa tuyển nhân viên phục vụ, Tửu Bảo quả thực bận tối tăm mặt mũi
Cậu nhìn thấy xe Duy Minh bên đường, nhưng vào trong lại không thấy bóng dáng Duy Minh, đến quầy bar, cậu bấu, cấu, cào Tửu Bảo: “Duy Minh đâu?”
Tửu Bảo ngẩn người, mặt không chút thay đổi, “Vừa mới có nam nhân khóc bù lu bù loa chạy vào, hắn nói có kẻ khốn tên Phương Hiểu Tất vứt bỏ hắn, đi theo nữ nhân rồi. Hắn cầm hai chai Whiskey của quán tôi, lại chạy vào phòng trong. Sau đó, tình nhân cũ của hắn, cũng vào theo”
– “Tình nhân cũ? Là chủ quán lẩu chua cay kia?”. Cậu thì thào, nguyên lai cậu không biết Duy Minh từng kết giao với người kia
– “Phòng nhỏ trong quán của tôi gần đây cứ vài ngày lại bị phá đến loạn thất bát tao, phí trang trí tốn thật nhiều tiền, hiện tại tôi đã không đảm đương nổi tiền điện nước, tiên sinh, anh có thể mua thuốc trước giúp họ được không?”
– “Tôi còn khốn khó hơn anh, đừng nói nữa!”. Cậu vỗ vỗ vai Tửu Bảo, đi vào trong phòng nhỏ. Đạp văng cửa. Không ồn ào như ngoài sàn nhảy, phòng nhỏ có vẻ yên tĩnh hơn
Duy Minh hai mắt sưng đỏ, nam nhân kia ngồi bên cạnh rót rượu giúp hắn. Hai người nhìn cậu đi vào, Duy Minh quay mặt, nam nhân kia lại rống to
– “Ngươi tên vương bát đản này, đến đây làm gì?”
Cậu không quan tâm nam nhân kia, trực tiếp đến gần Duy Minh, ngồi xổm trên sàn, chăm chú nhìn Duy Minh, “Sao lại khóc?”
– “Mặc kệ tôi!”. Duy Minh nốc cạn li rượu, con người mỗi khi thất bại, sẽ dùng cồn mê hoặc bản thân
Nam nhân lại châm rượu cho Duy Minh, nhưng cậu nhanh chóng giữ chai rượu trên bàn, không cho nam nhân chạm vào
– “Tửu lượng anh không tốt, uống nhiều như vậy sẽ say đấy”. Trong chai còn 1/10 rượu, là kết quả tên nam nhân quán lẩu chua cay kia chuốc rượu Duy Minh
– “Dù sao tôi cũng chỉ là người giám hộ của cậu, say chết, cậu chỉ cần đổi người giám hộ là được rồi”. Hai mắt Duy Minh hồng thấu, cậu đoạt li rượu trong tay Duy Minh, ngửa đầu, một hơi uống cạn
– “Tốt, nếu đã vậy, tôi liền đổi người giám hộ!”. Cậu nhún nhún vai đứng lên, chuẩn bị rời đi
– “Không được!”. Duy Minh quát to, giữ chặt tay cậu. “Em là của anh, anh không tặng em cho bất kì kẻ nào khác! Nếu em chỉ yêu nữ nhân, anh có thể chuyển đổi giới tính, chỉ cần anh biến thành nữ nhân, em cũng sẽ yêu anh đúng không!”
– “Đứa ngốc! Em có nói không yêu anh sao?”
– “Nhưng em………. Nhưng em………”. Duy Minh hoảng hốt nhìn chai rượu
– “Về nhà đi, chúng ta tử tế nói chuyện với nhau được không?”
Duy Minh quay đầu, ngơ ngác nhìn cậu trong chốc lát, thật lâu sau mới nói: “……… Được………”
Nam nhân quán lẩu vội vàng ngăn cản, “Duy Minh, cậu quên hắn đối xử thế nào với cậu rồi sao? Người như hắn, căn bản không đáng để cậu đối tốt!”
– “Đúng vậy!”. Duy Minh gật gật đầu, “Cậu ấy là lưu manh, là khốn nạn, là vô tâm, còn yêu nữ nhân. Chính là không còn cách nào khác, tôi vẫn yêu cậu ấy, tôi chính là yêu cậu ấy như vậy đấy”
– “Hơn nữa yêu đến chết”. Cậu bổ sung một câu
Duy Minh lại gật đầu, “Hơn nữa, yêu đến chết!”
Tác giả :
Tự Từ