Thiên Sư Không Làm Huyền Học
Chương 45: Bóc đi thần cốt
Ma khí vô tận trong nháy mắt tràn vào trong cơ thể Cố Lâm Tĩnh, con ngươi y trở nên đỏ như máu, toàn thân đau đến mức không thể dùng ngôn ngữ biểu đạt.
Mà ở trong mắt Phượng Tiêu, cơ thể Cố Lâm Tĩnh lại bị đánh nát, sau đó lần nữa ngưng tụ, lập tức lại bể nát, ma khí đánh nát xương cốt y, biến thành đồ chứa hoàn toàn có thể dung nạp mình…
Tới tới lui lui như thế, vòng đi vòng lại, như thể không có cuối cùng.
Lần đầu tiên Phượng Tiêu cảm nhận được sự đau lòng, cảm thấy tim mình nóng lên.
Có người đang gọi tên hắn, nhưng hắn không để ý tới.
Ở trong mắt những người khác, lúc này quanh người Phượng Tiêu đỏ rực, ở dưới chân hắn, thần hỏa lan tràn.
Ma vương nhìn Cố lâm Tĩnh bị ma khí khống chế, trong mắt độ ra đắc ý và điên cuồng.
Mặc kệ Phượng Tiêu áp chế bản tính của y như thế nào, trong cơ thể y chảy dòng máu của ma tộc, có bản tính hút tự nhiên đối với ma khí.
Y không kháng cự được, khi tiên trạch trong cơ thể hoàn toàn bị ép ra ngoài, y sẽ triệt để trở thành lưỡi đao không có thần trí thuộc về ma tộc.
Nghĩ tới đây, ma vương nhìn thoáng qua Phượng Tiêu. Lúc nhìn thấy Phượng Tiêu, ông ta cười khinh bỉ một cái.
Thầm nghĩ, biết rõ là ma, còn muốn hao tâm tổn trí phí sức nuôi dưỡng người ta ở bên cạnh, Phượng Quân của Cửu Trùng Thiên này, trong đầu cũng không biết đang nghĩ gì.
Trong lòng nghĩ vậy, ma vương hạ lệnh tấn công tiên nhân kịch liệt hơn. Một bộ phận ma tộc trong đó hoàn toàn nhắm vào Phượng Tiêu.
Tiên ma đều bị thương, nhưng không ai bị thương nhiều bằng Phượng Tiêu và Cố Lâm Tĩnh.
So với Cố Lâm Tĩnh, Phượng Tiêu lạnh lùng, cũng tỉnh táo. Ma tộc đụng phải thần hỏa trên người hắn sẽ bị đốt thành tro bụi, ngay cả cơ hội đầu thai của kiếp sau cũng không có.
Đồng thời, hắn còn phải che chở Cố Lâm Tĩnh. Cố Lâm Tĩnh không có thần trí, không biết né tránh, đầy người đều là vết thương.
Bên tiên nhân, khi bọn họ nhìn thấy Cố Lâm Tĩnh bay lên không trung, đã biết không ổn.
Uy lực của Thiên Lôi đã tán, lúc này đương nhiên họ hiểu, có người che giấu thiên cơ giúp Cố Lâm Tĩnh.
Trên chiến trường, ma tộc đặc biệt tấn công Phượng Tiêu, tiên nhân đặc biệt nhằm vào Cố Lâm Tĩnh.
Cố Lâm Tĩnh cũng không phải hoàn toàn không có thần trí, lúc thần trí ngẫu nhiên trở về, nhìn thấy vết thương trên người Phượng Tiêu, vẻ mặt y ngày càng vặn vẹo, màu đỏ trong mắt dần dần bị màu đen thay thế.
Phượng Tiêu biết khi đôi mắt y hoàn toàn biến thành màu đen kịt, sẽ triệt để ma hóa.
Phượng Tiêu chống đỡ bình phong che chở cho Cố Lâm Tĩnh, hắn tự phòng bị tấn công, toàn thân vô cùng đau đớn.
Thần hỏa trên người hắn đốt từ bên tiên nhân đến ma tộc, bảo vệ Cố Lâm Tĩnh suy yếu nhất.
Tiên nhân vì sự lựa chọn của Phượng Tiêu mà không dám tiếp tục tấn công Cố Lâm Tĩnh, ma tộc không lo lắng như vậy.
Chưa kể hình thức hiện tại có lợi nhất đối với họ.
Đôi má ngày thường mang theo biểu cảm lạnh nhạt lúc này tràn đầy vết máu, gió như lưỡi dao, rạch xuống một vết trên mặt hắn.
Dung nhan như ngọc bị máu nhuộm đỏ, cực kỳ thê lương, cũng cực kỳ đẹp.
Tư Mệnh nhìn Phượng Tiêu chật vật không chịu nổi như vậy, mắng: “Vì một kẻ ma tộc, ngươi mưu cầu cái gì.” Khi nói lời này, trong giọng nói của ông còn giấu một chút hoảng sợ.
Thần hỏa trên người Phượng Tiêu dùng nguyên thần để đốt, nguyên thần có hạn, khi thần hỏa tắt, nguyên thần của Phượng Tiêu bị hủy đi, sợ rằng trên trời dưới đất không còn hắn nữa.
“Không thể để cho ma này tiếp tục như thế nữa, nhất định phải diệt trừ nó.” Có người nói vậy.
Phượng Tiêu làm lơ giọng nói bên cạnh.
Tư Mệnh tức hổn hển tránh né tấn công của ma tộc, có điều từ đầu đến cuối ông không cách Phượng Tiêu quá xa.
Người khác nghĩ thế nào ông mặc kệ, trong lòng ông, Phượng Tiêu là bạn tốt của ông, ngàn vạn năm chưa bao giờ thay đổi.
Trong lúc tiên nhân nhếch nhác tránh né, Phượng Tiêu nhìn sang người đã mất đi thần trí, hắn cắn đầu lưỡi, máu từ đầu lưỡi nhỏ xuống, nhanh chóng bay về phía Cố Lâm Tĩnh, đồng thời hắn khẽ gọi tên Cố Lâm Tĩnh.
Âm thanh rất khẽ rất nhỏ vang lên trong trận chiến hỗn loạn, thậm chí có người cũng không nghe được.
Nhưng Cố Lâm Tĩnh mất đi thần trí lại được Phượng Tiêu vẫn luôn che chở lại nghe được, âm thanh như chuông trống gõ vang trong lòng y, khiến y mở mắt ra từ trong hỗn độn.
Cùng lúc đó, giọt máu kia không vào trán Cố Lâm Tĩnh, bên trong máu có lửa, thiêu đốt hết thảy bóng tối, tạm thời áp chế ma khí trong cơ thể Cố Lâm Tĩnh.
Khoảnh khắc màu đỏ như máu trong mắt Cố Lâm Tĩnh biến mất, y ngay lập tức nhìn về phía Phượng Tiêu, sau đó trong mắt bị thay thế bởi đủ loại hoảng sợ.
Giọng nói của Tư Mệnh cũng vang lên, ông gọi Phượng Tiêu.
Phượng Tiêu chính là Phượng Quân, lửa và máu trong cơ thể hắn trời sinh khắc ma.
Hắn ra tay với ma tộc, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng tiên nhân sẽ ra tay với hắn.
Cứ thế khi Cố Lâm Tĩnh được đánh thức thần trí, y vốn không nghĩ tới phía sau có người sẽ ra tay với hắn.
Trên đời này có tiên nhân huyết chiến đến cùng với ma tộc, thì có tiên nhân phản bội Cửu Trùng Thiên.
Nguyên thần của Phượng Tiêu đang trong thời điểm yếu ớt, bị người tấn công từ phía sau là tránh không thoát.
Tiên trạch hòa với khí đen chỉ có ở ma tộc hóa thành lưỡi dao sắc đâm tới Phượng Tiêu, khí đen kia nổi lên máu tanh, ở trong đó cất giấu máu của ma vương, có thể che đậy thiên cơ.
Lập tức vô số tiên pháp rơi trên người những người tấn công Phượng Tiêu, muốn nổ người này thành tro tàn, nhưng một kiếm trộn máu của ma vương kia không ai có thể thay Phương Tiêu…
Nhưng tất cả mọi người đoán sai rồi, một kiếm này cũng không đâm trúng Phượng Tiêu, có người chắn trước lưỡi đao này.
Người này chính là Cố Lâm Tĩnh, không có ai nhìn thấy y chạy đến trước mặt Phượng Tiêu như thế nào, cũng không ai biết sao y làm được. Khi lưỡi đao kia đâm vào ngực, ánh mắt đầu tiên Cố Lâm Tĩnh vẫn nhìn Phượng Tiêu.
Y muốn nói may mà ngươi không sao, nhưng mấp máy môi cũng không nói nên lời.
Phượng Tiêu đờ đẫn nhìn Cố Lâm Tĩnh, khi nhìn thấy trên mặt y có ngọn lửa nở rộ như hoa sen lại không ngừng vặn vẹo, vẻ mặt của hắn thay đổi.
Tiếng sấm ở bầu trời xa xa cuồn cuộn, lá chắn che đậy thiên cơ hắn đặt trong cơ thể Cố Lâm Tĩnh bị một kiếm này đâm rách, Thiên Lôi cảm nhận được sự tồn tại của Cố Lâm Tĩnh.
Tiếng sấm vang đùng đoàng, gầm thét rống giận, mưa rơi như trút nước.
Ma vương nhìn Thiên Lôi ở chân trời hiện lên màu vàng kim, ông ta nói với Cố Lâm Tĩnh: “Nơi này không chứa nổi ngươi, ngươi theo ta đến ma giới, có thể tránh thoát Thiên Lôi này.”
Cố Lâm Tĩnh vốn không nghe được lời nói của ma vương, y đang nhìn Phượng Tiêu.
Trong mơ hồ, y có cảm giác, mình sẽ không còn được gặp lại người trước mắt này nữa. Mới đầu Cố Lâm Tĩnh hận, y cũng chưa từng làm chuyện gì không có tính người, nhưng lại phải đối mặt với kiếp nạn thế này.
Bây giờ phẫn hận trong lòng đã biến mất hết, trong mắt y không có tiên không có ma cũng không có Thiên Lôi cuồn cuộn lao về phía y, trong mắt y chỉ có Phượng Tiêu.
Ở cuối cùng của cuối cùng, y muốn để trong mắt mình chỉ có một mình Phượng Tiêu.
Phượng Tiêu nhìn Thiên Lôi trong lòng có phần bất lực, Tư Mệnh kêu lên bảo hắn rời đi, Thiên Lôi này có thể chém ma có thể hủy tiên, nếu Phượng Tiêu ở bên Cố Lâm Tĩnh, vậy hắn sẽ bị cho rằng là một thể với Cố Lâm Tĩnh.
Phượng Tiêu cũng không rời đi, hắn ngồi xổm trên mặt đất, trước khi Thiên Lôi rơi xuống, hắn rút một chiếc đuôi phượng từ bản thể của mình đặt trong tay Cố Lâm Tĩnh. Hắn muốn nói cho Cố Lâm Tĩnh ý nghĩa của đuôi phượng này, cuối cùng lại không nói gì.
Trong chớp mắt Thiên Lôi rơi xuống, thần hỏa trên người Phượng Tiêu đón Thiên Lôi mà lên.
Tiên ma đều bị thần hỏa đỏ đến giới hạn kia đâm bị thương mắt, sau khi đám người lấy lại tinh thần, đã không còn bóng dáng của Phượng Tiêu và Cố Lâm Tĩnh.
Cố Lâm Tĩnh lại chạy thoát một lần nữa, Thiên Lôi màu vàng kim phẫn nộ trên trời, nó vặn vẹo, tàn bạo chém xuống thần hỏa kia.
Hai tộc tiên ma đứng ở đó đều kinh ngạc, bọn họ không cảm ứng được liên hệ của Phượng Tiêu và Cố Lâm Tĩnh.
Trên trời và nhân gian, ngoại trừ Vân Mộng này, bọn họ không biết còn có nơi nào có thể che đậy thiên cơ…
Tư Mệnh là người phản ứng lại đầu tiên, ông nói thầm một tiếng nguy rồi, người rơi thẳng xuống Hoàng Tuyền. Vào Hoàng Tuyền, bất kẻ người hay tiên, sẽ phải vào luân hồi.
Nhưng Cố Lâm Tĩnh không có cách nào vào luân hồi, trừ khi Phượng Tiêu vi phạm luật trời dùng nguyên thần che mờ chỗ lục đạo.
Lúc Tư Mệnh chạy đến luân hồi, Hoàng Tuyền giống như ban ngày, lệ quỷ của mười tám tầng địa ngục nhanh nhao tránh né, chỗ lục đạo luân hồi có diêm vương và phán quan, còn có Phượng Tiêu dùng máu của mình thành công đưa hồn phách Cố Lâm Tĩnh vào luân hồi.
Phượng Tiêu chịu trận Thiên Lôi kia thay Cố Lâm Tĩnh, đây vốn không phải kiếp nạn của hắn, hắn tiếp nhận, thì phải nặng gấp đôi Cố lâm Tĩnh tiếp nhận.
Cho tới bây giờ Tư Mệnh chưa từng nhìn thấy Phượng Tiêu thảm hại đến thế, máu me khắp người, đi cũng không đi được, ánh mắt lại nhìn chỗ lục đạo luân hồi, liếc mắt không nhìn thấy cuối cùng.
Giọt máu ở khóe miệng hắn rơi xuống, hóa thành hoa sen giống như máu.
“Ngươi tội gì khổ vậy chứ.” Tư Mệnh mấp máy môi muốn lên tiếng, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Ông lấy dây Khổn Tiên ra trói Phượng Tiêu lại, sau đó nói với diêm vương và phán quan: “Thiên đế có chỉ, tuyên Phượng Quân vào Cửu Trùng Thiên.”
Diêm vương và phán quan nhìn nhau một cái, cũng không ngăn cản Tư Mệnh mang người đi.
Phượng Quân rời khỏi Hoàng Tuyền, ban ngày bị bóng tối cắn nuốt từng chút một.
Phán quan do dự nói với diêm vương: “Đại nhân, hồn phách được Phượng Quân cưỡng chế đưa vào luân hồi đen như mực, sợ là không thành được người.”
“Đây không phải chuyện chúng ta cai quản, Phượng Quân đã che giấu tin tức của y, không ai biết y thành cái gì. Thiên đế cũng không thể, chúng ta cũng không quản được nhiều như vậy.”
“Phải rồi.” Phán quan cảm thán một tiếng: “Phượng Quân nhìn lạnh lùng như băng, không ngờ sẽ làm ra chuyện như vậy.”
Diêm vương hừ một tiếng, khi đêm tối hoàn toàn bao phủ Hoàng Tuyền, ông nói: “Về thôi.”
Sau khi Phượng Tiêu được Tư Mệnh đưa vào Cửu Trùng Thiên, thiên đế hạ chỉ giam người tại thiên lao mấy trăm năm.
Thiên lao của Cửu Trùng Thiên có thể ép người ta điên, bên trong bị đặt đủ loại cấm chế, không thể sử dụng phép thuật, vết thương trên người mãi mãi cũng sẽ không khỏi. Trong thời gian này không có người thăm nom không có người nói chuyện, mỗi ngày đều là ban ngày, ở bên trong không biết hôm nay là năm nào.
Phượng Tiêu cứ ngồi ở đó, không nhúc nhích, như vậy đã ngàn năm trôi qua.
Ngàn năm trôi qua, cơ thể hắn trở nên cực kỳ suy yếu.
Ngày hắn ra khỏi thiên lao, bị người cho uống Thiên Trì Chi Tinh.
Thiên Trì Chi Tinh, là thủy tinh ngàn vạn năm hóa thành trong thiên trì, là thủy tinh cực tinh khiết, uống xong có thể gột rửa ký ức của tất cả sinh vật trên trời dưới đất, xem như Phượng Quân cũng không ngoại lệ.
Phượng Tiêu không muốn uống, hắn cũng không muốn quên Cố Lâm Tĩnh.
Nhưng chuyện không phải do hắn, khi được Tư Mệnh đưa về cung điện của mình, mọi thứ có liên quan đến Cố Lâm Tĩnh đã bị hắn quên đi.
Khi Phượng Tiêu mở mắt ra lần nữa, hắn chỉ nhớ đại chiến của tiên ma, ai cũng nói hắn bị thương, nghỉ ngơi ngàn năm, lúc này ma tộc đã hoàn toàn bị phế, thỉnh thoảng có mấy người lẻ tẻ xuất hiện, không cần người của Cửu Trùng Thiên ra tay.
Chuyện có liên quan ngàn năm trước bị thời gian phủ bụi, không có ai nhớ rõ khi ấy rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Mà trong đầu Phượng Tiêu cũng không còn bất kỳ vật gì liên quan đến Cố Lâm Tĩnh nữa.
Cuộc sống cứ trôi qua bình thản như vậy, Phượng Tiêu vẫn là Phượng Quân lạnh tim lạnh phổi của Cửu Trùng Thiên, Tư Mệnh thi thoảng vẫn sẽ chuẩn bị một chén trà xanh đánh cờ với hắn bên đỉnh Thông Thiên.
Cuộc sống nếu mãi tiếp tục như thế cũng tốt, nhưng chuyện luôn có bất ngờ.
Ngày đó thiên đế tuyên triệu Tư Mệnh, nói sau khi Cố Lâm Tĩnh đầu thai thành súc sinh vô số lần, đời này đã đầu thai thành người, vào hoàng gia, được hoàng tộc phù hộ.
Cũng may mạng không dài.
Chỉ tiếc, lúc đó tộc phượng hoàng bảo vệ hoàng tộc xảy ra chút sự cố, một sợi thần trí của Phượng Tiêu hạ phàm, nhìn thấy đứa bé hít thở đã yếu đi trong tuyết, vận chuyển một hơi tiên khí cho nó, dẫn đến đứa bé vốn nên đoản mệnh này sống lại.
Sai đó mới có thiên mệnh Phượng Tiêu hạ phàm giết nghịch long.
Chỉ cần Phượng Tiêu hung ác ra tay, tự mình cắt đứt nghiệt duyên của hai người, từ đó về sau trên trời và nhân gian sẽ không còn Cố Lâm Tĩnh nữa. Nhưng lần này Phượng Tiêu bị động ký ức vẫn động phàm tâm, rơi vào tấm lưới tình tên là Cố Lâm Tĩnh kia.
Hình ảnh cuối cùng trong gương Quan Trần là lúc Phượng Tiêu rời đi, hình ảnh Cố Lâm Tĩnh kéo quần áo hắn đau khổ cầu xin hắn ở lại.
Phượng Tiêu vung ống tay áo, gương Quan Trần biến mất ở trước mắt.
Trong mắt hắn yên tĩnh, khi nhìn thấy đuôi phượng trên người Cố Lâm Tĩnh, hắn biết trong này có vấn đề, quả nhiên là như vậy, trái tim vào giờ phút này bỗng nhiên đau quặn.
Người, tiên, ma có thể nói đối, nhưng gương Quan Trần sẽ không.
Phượng Tiêu ngồi trong điện, Tư Mệnh đứng ở ngoài điện, ông nhìn lên tiên trạch bên trong bầu trời, về sau e rằng không tìm được người uống trà cùng mình nữa.
Hình phạt cho Phượng Tiêu nhanh chóng được đưa ra, hắn có hai con đường lựa chọn, một là tự mình cắt đứt tình nghĩa với Cố Lâm Tĩnh, hai là loại bỏ tiên nhân, bóc đi tiên cốt, lưu lạc phàm nhân, chịu nỗi khổ sinh lão bệnh tử.
Bởi vì trên trời dưới đất không còn viên Thiên Trì Chi Tinh thứ hai để gột rửa trí nhớ của hắn nữa.
Phượng Tiêu không hề nghĩ ngợi lựa chọn con đường thứ hai.
Loại bỏ tiên cốt bóc đi tiên cốt là trừng phạt tiên nhân cũng không thể chịu đựng, sau khi hết thảy kết thúc, mặt Phượng Tiêu tái nhợt, máu nhuộm đỏ tiên vân của Cửu Trùng Thiên.
Lúc bị thiên đế đánh xuống thế gian, thiên đế tước đoạt tình cảm của Phượng Tiêu, niêm phong cơ thể của hắn. Tư Mệnh tìm một cơ hội nói cho hắn biết, những năm Cố Lâm Tĩnh đầu thai làm súc sinh đều không có thần trí, nhưng y lại luôn chạy đến đỉnh Thông Thiên. Khi mệnh đoản, chạy đến nửa đường đã chết rồi, lúc mệnh dài có thể chạy đến dưới đỉnh Thông Thiên, từng bước một bò lên đỉnh Thông Thiên.
Trong cơ thể ý vẫn có ma khí, tiên trạch của đỉnh Thông Thiên đâm vào chân tay y bị thương, bậc thang ngọc trắng bị máu của y nhuộm đỏ.
Nhưng y chỉ muốn trèo lên.
“Đều là số phận.” Cuối cùng Tư Mệnh khàn giọng nói: “Ngươi nói sao các ngươi lại nghĩ quẩn vậy.”
Phượng Tiêu không trả lời, vừa nghĩ đến trong những năm hắn không biết, Cố Lâm Tĩnh cho dù không có thần trí vẫn nhớ hắn, lòng hắn vừa đau vừa xót.
Lúc Phượng Tiêu rơi từ Cửu Trùng Thiên xuống, thân hình chậm rãi biến mất, ánh lửa trên người bị bóc ra, cuối cùng rơi xuống chân một ngọn núi, hóa thành một quả trứng.
Gương Quan Trần bị Tư Mệnh lãng quên rơi bên cạnh hắn, bảo vệ hắn.
Trên gương Quan Trần có một sợi thần thức của Tư Mệnh, không biết qua bao nhiêu năm, gương Quan Trần hóa thành hình người, luôn nuôi Phượng Tiêu vẫn là một quả trứng.
Mà Cố Lâm Tĩnh, vốn dĩ sau khi Phượng Tiêu rời đi, lòng Cố Lâm Tĩnh đã bị bóp méo.
Trong lòng y nghĩ, bởi vì y không lọt mắt những người ở trên trời kia, bọn họ mới có thể phái Phượng Tiêu tới đây giết y, cuối cùng phượng hoàng thuộc về y bay đi rồi. Vậy y trở thành hoàng đế, giết trăm vạn người, vậy Phượng Tiêu vẫn sẽ xuất hiện trước mặt y.
Đêm đầu tiên Cố Lâm Tĩnh động sát tâm, Tư Mệnh Tinh Quân xuất hiện trong giấc mơ của y, Tư Mệnh Tinh Quân mắng chửi Cố Lâm Tĩnh một trận.
Chuyện Phượng Tiêu vì y loại bỏ tiên nhân mất đi tiên cố Tư Mệnh cũng nói, cuối cùng Tư Mệnh nói: “Phượng Tiêu sẽ hạ phàm nhanh thôi, nhưng các ngươi sẽ không dễ dàng gặp nhau. Hắn vì ngươi làm được như vậy, nếu ngươi không có lương thiện không có công đức trong người, các ngươi vĩnh viễn sẽ không gặp lại.”
Cố Lâm Tĩnh tỉnh dậy, biết đó là một giấc mơ.
Nhưng cảnh tượng trong mơ thực sự quá chân thật, chân thật đến mức khiến y sợ hãi.
Trong lòng y có nhân tố bạo ngược, mỗi lần không khống chế được muốn giết loạn người vô tội, y sẽ nghĩ đến Phượng Tiêu, y sợ hai người thật sự sẽ không còn được gặp lại.
Cuộc sống cứ như vậy trôi qua từng ngày, khi y tóc trắng xóa mở to mắt đi vào giấc mơ, Phượng Tiêu chưa bao giờ đi vào giấc mơ của y.
Đế vương cao tuổi vào thời khắc cuối cùng khóe mắt rơi lệ, hy vọng xa vời, nhưng trong lòng khắc sâu một giấc mơ. Sau đó bất kể bao nhiêu lần đầu thai, bất kể y là tốt hay xấu, cuối cùng đều giữ vững ranh giới cuối cùng ở trong lòng.
Mãi đến tận năm nay, Phượng Tiêu hóa thành hình người, nhà họ Cố có con được sinh ra vào ngày quỷ môn mở rộng.
Lúc ấy trời đất tối tăm, báo hiệu không rõ.
Trong miếu Quan Trần ở ngoài ngàn dặm, Quan Trần nhìn trời thay đổi qua lại, nhìn Phượng Tiêu được mình nhận làm đồ đệ, cảm thán một câu đều là số phận.
Sau đó ông xuống núi, cho nhà họ Cố một miếng ngọc, một lần ân huệ, cũng cho hai người cơ duyên gặp lại.
Mà ở trong mắt Phượng Tiêu, cơ thể Cố Lâm Tĩnh lại bị đánh nát, sau đó lần nữa ngưng tụ, lập tức lại bể nát, ma khí đánh nát xương cốt y, biến thành đồ chứa hoàn toàn có thể dung nạp mình…
Tới tới lui lui như thế, vòng đi vòng lại, như thể không có cuối cùng.
Lần đầu tiên Phượng Tiêu cảm nhận được sự đau lòng, cảm thấy tim mình nóng lên.
Có người đang gọi tên hắn, nhưng hắn không để ý tới.
Ở trong mắt những người khác, lúc này quanh người Phượng Tiêu đỏ rực, ở dưới chân hắn, thần hỏa lan tràn.
Ma vương nhìn Cố lâm Tĩnh bị ma khí khống chế, trong mắt độ ra đắc ý và điên cuồng.
Mặc kệ Phượng Tiêu áp chế bản tính của y như thế nào, trong cơ thể y chảy dòng máu của ma tộc, có bản tính hút tự nhiên đối với ma khí.
Y không kháng cự được, khi tiên trạch trong cơ thể hoàn toàn bị ép ra ngoài, y sẽ triệt để trở thành lưỡi đao không có thần trí thuộc về ma tộc.
Nghĩ tới đây, ma vương nhìn thoáng qua Phượng Tiêu. Lúc nhìn thấy Phượng Tiêu, ông ta cười khinh bỉ một cái.
Thầm nghĩ, biết rõ là ma, còn muốn hao tâm tổn trí phí sức nuôi dưỡng người ta ở bên cạnh, Phượng Quân của Cửu Trùng Thiên này, trong đầu cũng không biết đang nghĩ gì.
Trong lòng nghĩ vậy, ma vương hạ lệnh tấn công tiên nhân kịch liệt hơn. Một bộ phận ma tộc trong đó hoàn toàn nhắm vào Phượng Tiêu.
Tiên ma đều bị thương, nhưng không ai bị thương nhiều bằng Phượng Tiêu và Cố Lâm Tĩnh.
So với Cố Lâm Tĩnh, Phượng Tiêu lạnh lùng, cũng tỉnh táo. Ma tộc đụng phải thần hỏa trên người hắn sẽ bị đốt thành tro bụi, ngay cả cơ hội đầu thai của kiếp sau cũng không có.
Đồng thời, hắn còn phải che chở Cố Lâm Tĩnh. Cố Lâm Tĩnh không có thần trí, không biết né tránh, đầy người đều là vết thương.
Bên tiên nhân, khi bọn họ nhìn thấy Cố Lâm Tĩnh bay lên không trung, đã biết không ổn.
Uy lực của Thiên Lôi đã tán, lúc này đương nhiên họ hiểu, có người che giấu thiên cơ giúp Cố Lâm Tĩnh.
Trên chiến trường, ma tộc đặc biệt tấn công Phượng Tiêu, tiên nhân đặc biệt nhằm vào Cố Lâm Tĩnh.
Cố Lâm Tĩnh cũng không phải hoàn toàn không có thần trí, lúc thần trí ngẫu nhiên trở về, nhìn thấy vết thương trên người Phượng Tiêu, vẻ mặt y ngày càng vặn vẹo, màu đỏ trong mắt dần dần bị màu đen thay thế.
Phượng Tiêu biết khi đôi mắt y hoàn toàn biến thành màu đen kịt, sẽ triệt để ma hóa.
Phượng Tiêu chống đỡ bình phong che chở cho Cố Lâm Tĩnh, hắn tự phòng bị tấn công, toàn thân vô cùng đau đớn.
Thần hỏa trên người hắn đốt từ bên tiên nhân đến ma tộc, bảo vệ Cố Lâm Tĩnh suy yếu nhất.
Tiên nhân vì sự lựa chọn của Phượng Tiêu mà không dám tiếp tục tấn công Cố Lâm Tĩnh, ma tộc không lo lắng như vậy.
Chưa kể hình thức hiện tại có lợi nhất đối với họ.
Đôi má ngày thường mang theo biểu cảm lạnh nhạt lúc này tràn đầy vết máu, gió như lưỡi dao, rạch xuống một vết trên mặt hắn.
Dung nhan như ngọc bị máu nhuộm đỏ, cực kỳ thê lương, cũng cực kỳ đẹp.
Tư Mệnh nhìn Phượng Tiêu chật vật không chịu nổi như vậy, mắng: “Vì một kẻ ma tộc, ngươi mưu cầu cái gì.” Khi nói lời này, trong giọng nói của ông còn giấu một chút hoảng sợ.
Thần hỏa trên người Phượng Tiêu dùng nguyên thần để đốt, nguyên thần có hạn, khi thần hỏa tắt, nguyên thần của Phượng Tiêu bị hủy đi, sợ rằng trên trời dưới đất không còn hắn nữa.
“Không thể để cho ma này tiếp tục như thế nữa, nhất định phải diệt trừ nó.” Có người nói vậy.
Phượng Tiêu làm lơ giọng nói bên cạnh.
Tư Mệnh tức hổn hển tránh né tấn công của ma tộc, có điều từ đầu đến cuối ông không cách Phượng Tiêu quá xa.
Người khác nghĩ thế nào ông mặc kệ, trong lòng ông, Phượng Tiêu là bạn tốt của ông, ngàn vạn năm chưa bao giờ thay đổi.
Trong lúc tiên nhân nhếch nhác tránh né, Phượng Tiêu nhìn sang người đã mất đi thần trí, hắn cắn đầu lưỡi, máu từ đầu lưỡi nhỏ xuống, nhanh chóng bay về phía Cố Lâm Tĩnh, đồng thời hắn khẽ gọi tên Cố Lâm Tĩnh.
Âm thanh rất khẽ rất nhỏ vang lên trong trận chiến hỗn loạn, thậm chí có người cũng không nghe được.
Nhưng Cố Lâm Tĩnh mất đi thần trí lại được Phượng Tiêu vẫn luôn che chở lại nghe được, âm thanh như chuông trống gõ vang trong lòng y, khiến y mở mắt ra từ trong hỗn độn.
Cùng lúc đó, giọt máu kia không vào trán Cố Lâm Tĩnh, bên trong máu có lửa, thiêu đốt hết thảy bóng tối, tạm thời áp chế ma khí trong cơ thể Cố Lâm Tĩnh.
Khoảnh khắc màu đỏ như máu trong mắt Cố Lâm Tĩnh biến mất, y ngay lập tức nhìn về phía Phượng Tiêu, sau đó trong mắt bị thay thế bởi đủ loại hoảng sợ.
Giọng nói của Tư Mệnh cũng vang lên, ông gọi Phượng Tiêu.
Phượng Tiêu chính là Phượng Quân, lửa và máu trong cơ thể hắn trời sinh khắc ma.
Hắn ra tay với ma tộc, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng tiên nhân sẽ ra tay với hắn.
Cứ thế khi Cố Lâm Tĩnh được đánh thức thần trí, y vốn không nghĩ tới phía sau có người sẽ ra tay với hắn.
Trên đời này có tiên nhân huyết chiến đến cùng với ma tộc, thì có tiên nhân phản bội Cửu Trùng Thiên.
Nguyên thần của Phượng Tiêu đang trong thời điểm yếu ớt, bị người tấn công từ phía sau là tránh không thoát.
Tiên trạch hòa với khí đen chỉ có ở ma tộc hóa thành lưỡi dao sắc đâm tới Phượng Tiêu, khí đen kia nổi lên máu tanh, ở trong đó cất giấu máu của ma vương, có thể che đậy thiên cơ.
Lập tức vô số tiên pháp rơi trên người những người tấn công Phượng Tiêu, muốn nổ người này thành tro tàn, nhưng một kiếm trộn máu của ma vương kia không ai có thể thay Phương Tiêu…
Nhưng tất cả mọi người đoán sai rồi, một kiếm này cũng không đâm trúng Phượng Tiêu, có người chắn trước lưỡi đao này.
Người này chính là Cố Lâm Tĩnh, không có ai nhìn thấy y chạy đến trước mặt Phượng Tiêu như thế nào, cũng không ai biết sao y làm được. Khi lưỡi đao kia đâm vào ngực, ánh mắt đầu tiên Cố Lâm Tĩnh vẫn nhìn Phượng Tiêu.
Y muốn nói may mà ngươi không sao, nhưng mấp máy môi cũng không nói nên lời.
Phượng Tiêu đờ đẫn nhìn Cố Lâm Tĩnh, khi nhìn thấy trên mặt y có ngọn lửa nở rộ như hoa sen lại không ngừng vặn vẹo, vẻ mặt của hắn thay đổi.
Tiếng sấm ở bầu trời xa xa cuồn cuộn, lá chắn che đậy thiên cơ hắn đặt trong cơ thể Cố Lâm Tĩnh bị một kiếm này đâm rách, Thiên Lôi cảm nhận được sự tồn tại của Cố Lâm Tĩnh.
Tiếng sấm vang đùng đoàng, gầm thét rống giận, mưa rơi như trút nước.
Ma vương nhìn Thiên Lôi ở chân trời hiện lên màu vàng kim, ông ta nói với Cố Lâm Tĩnh: “Nơi này không chứa nổi ngươi, ngươi theo ta đến ma giới, có thể tránh thoát Thiên Lôi này.”
Cố Lâm Tĩnh vốn không nghe được lời nói của ma vương, y đang nhìn Phượng Tiêu.
Trong mơ hồ, y có cảm giác, mình sẽ không còn được gặp lại người trước mắt này nữa. Mới đầu Cố Lâm Tĩnh hận, y cũng chưa từng làm chuyện gì không có tính người, nhưng lại phải đối mặt với kiếp nạn thế này.
Bây giờ phẫn hận trong lòng đã biến mất hết, trong mắt y không có tiên không có ma cũng không có Thiên Lôi cuồn cuộn lao về phía y, trong mắt y chỉ có Phượng Tiêu.
Ở cuối cùng của cuối cùng, y muốn để trong mắt mình chỉ có một mình Phượng Tiêu.
Phượng Tiêu nhìn Thiên Lôi trong lòng có phần bất lực, Tư Mệnh kêu lên bảo hắn rời đi, Thiên Lôi này có thể chém ma có thể hủy tiên, nếu Phượng Tiêu ở bên Cố Lâm Tĩnh, vậy hắn sẽ bị cho rằng là một thể với Cố Lâm Tĩnh.
Phượng Tiêu cũng không rời đi, hắn ngồi xổm trên mặt đất, trước khi Thiên Lôi rơi xuống, hắn rút một chiếc đuôi phượng từ bản thể của mình đặt trong tay Cố Lâm Tĩnh. Hắn muốn nói cho Cố Lâm Tĩnh ý nghĩa của đuôi phượng này, cuối cùng lại không nói gì.
Trong chớp mắt Thiên Lôi rơi xuống, thần hỏa trên người Phượng Tiêu đón Thiên Lôi mà lên.
Tiên ma đều bị thần hỏa đỏ đến giới hạn kia đâm bị thương mắt, sau khi đám người lấy lại tinh thần, đã không còn bóng dáng của Phượng Tiêu và Cố Lâm Tĩnh.
Cố Lâm Tĩnh lại chạy thoát một lần nữa, Thiên Lôi màu vàng kim phẫn nộ trên trời, nó vặn vẹo, tàn bạo chém xuống thần hỏa kia.
Hai tộc tiên ma đứng ở đó đều kinh ngạc, bọn họ không cảm ứng được liên hệ của Phượng Tiêu và Cố Lâm Tĩnh.
Trên trời và nhân gian, ngoại trừ Vân Mộng này, bọn họ không biết còn có nơi nào có thể che đậy thiên cơ…
Tư Mệnh là người phản ứng lại đầu tiên, ông nói thầm một tiếng nguy rồi, người rơi thẳng xuống Hoàng Tuyền. Vào Hoàng Tuyền, bất kẻ người hay tiên, sẽ phải vào luân hồi.
Nhưng Cố Lâm Tĩnh không có cách nào vào luân hồi, trừ khi Phượng Tiêu vi phạm luật trời dùng nguyên thần che mờ chỗ lục đạo.
Lúc Tư Mệnh chạy đến luân hồi, Hoàng Tuyền giống như ban ngày, lệ quỷ của mười tám tầng địa ngục nhanh nhao tránh né, chỗ lục đạo luân hồi có diêm vương và phán quan, còn có Phượng Tiêu dùng máu của mình thành công đưa hồn phách Cố Lâm Tĩnh vào luân hồi.
Phượng Tiêu chịu trận Thiên Lôi kia thay Cố Lâm Tĩnh, đây vốn không phải kiếp nạn của hắn, hắn tiếp nhận, thì phải nặng gấp đôi Cố lâm Tĩnh tiếp nhận.
Cho tới bây giờ Tư Mệnh chưa từng nhìn thấy Phượng Tiêu thảm hại đến thế, máu me khắp người, đi cũng không đi được, ánh mắt lại nhìn chỗ lục đạo luân hồi, liếc mắt không nhìn thấy cuối cùng.
Giọt máu ở khóe miệng hắn rơi xuống, hóa thành hoa sen giống như máu.
“Ngươi tội gì khổ vậy chứ.” Tư Mệnh mấp máy môi muốn lên tiếng, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Ông lấy dây Khổn Tiên ra trói Phượng Tiêu lại, sau đó nói với diêm vương và phán quan: “Thiên đế có chỉ, tuyên Phượng Quân vào Cửu Trùng Thiên.”
Diêm vương và phán quan nhìn nhau một cái, cũng không ngăn cản Tư Mệnh mang người đi.
Phượng Quân rời khỏi Hoàng Tuyền, ban ngày bị bóng tối cắn nuốt từng chút một.
Phán quan do dự nói với diêm vương: “Đại nhân, hồn phách được Phượng Quân cưỡng chế đưa vào luân hồi đen như mực, sợ là không thành được người.”
“Đây không phải chuyện chúng ta cai quản, Phượng Quân đã che giấu tin tức của y, không ai biết y thành cái gì. Thiên đế cũng không thể, chúng ta cũng không quản được nhiều như vậy.”
“Phải rồi.” Phán quan cảm thán một tiếng: “Phượng Quân nhìn lạnh lùng như băng, không ngờ sẽ làm ra chuyện như vậy.”
Diêm vương hừ một tiếng, khi đêm tối hoàn toàn bao phủ Hoàng Tuyền, ông nói: “Về thôi.”
Sau khi Phượng Tiêu được Tư Mệnh đưa vào Cửu Trùng Thiên, thiên đế hạ chỉ giam người tại thiên lao mấy trăm năm.
Thiên lao của Cửu Trùng Thiên có thể ép người ta điên, bên trong bị đặt đủ loại cấm chế, không thể sử dụng phép thuật, vết thương trên người mãi mãi cũng sẽ không khỏi. Trong thời gian này không có người thăm nom không có người nói chuyện, mỗi ngày đều là ban ngày, ở bên trong không biết hôm nay là năm nào.
Phượng Tiêu cứ ngồi ở đó, không nhúc nhích, như vậy đã ngàn năm trôi qua.
Ngàn năm trôi qua, cơ thể hắn trở nên cực kỳ suy yếu.
Ngày hắn ra khỏi thiên lao, bị người cho uống Thiên Trì Chi Tinh.
Thiên Trì Chi Tinh, là thủy tinh ngàn vạn năm hóa thành trong thiên trì, là thủy tinh cực tinh khiết, uống xong có thể gột rửa ký ức của tất cả sinh vật trên trời dưới đất, xem như Phượng Quân cũng không ngoại lệ.
Phượng Tiêu không muốn uống, hắn cũng không muốn quên Cố Lâm Tĩnh.
Nhưng chuyện không phải do hắn, khi được Tư Mệnh đưa về cung điện của mình, mọi thứ có liên quan đến Cố Lâm Tĩnh đã bị hắn quên đi.
Khi Phượng Tiêu mở mắt ra lần nữa, hắn chỉ nhớ đại chiến của tiên ma, ai cũng nói hắn bị thương, nghỉ ngơi ngàn năm, lúc này ma tộc đã hoàn toàn bị phế, thỉnh thoảng có mấy người lẻ tẻ xuất hiện, không cần người của Cửu Trùng Thiên ra tay.
Chuyện có liên quan ngàn năm trước bị thời gian phủ bụi, không có ai nhớ rõ khi ấy rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Mà trong đầu Phượng Tiêu cũng không còn bất kỳ vật gì liên quan đến Cố Lâm Tĩnh nữa.
Cuộc sống cứ trôi qua bình thản như vậy, Phượng Tiêu vẫn là Phượng Quân lạnh tim lạnh phổi của Cửu Trùng Thiên, Tư Mệnh thi thoảng vẫn sẽ chuẩn bị một chén trà xanh đánh cờ với hắn bên đỉnh Thông Thiên.
Cuộc sống nếu mãi tiếp tục như thế cũng tốt, nhưng chuyện luôn có bất ngờ.
Ngày đó thiên đế tuyên triệu Tư Mệnh, nói sau khi Cố Lâm Tĩnh đầu thai thành súc sinh vô số lần, đời này đã đầu thai thành người, vào hoàng gia, được hoàng tộc phù hộ.
Cũng may mạng không dài.
Chỉ tiếc, lúc đó tộc phượng hoàng bảo vệ hoàng tộc xảy ra chút sự cố, một sợi thần trí của Phượng Tiêu hạ phàm, nhìn thấy đứa bé hít thở đã yếu đi trong tuyết, vận chuyển một hơi tiên khí cho nó, dẫn đến đứa bé vốn nên đoản mệnh này sống lại.
Sai đó mới có thiên mệnh Phượng Tiêu hạ phàm giết nghịch long.
Chỉ cần Phượng Tiêu hung ác ra tay, tự mình cắt đứt nghiệt duyên của hai người, từ đó về sau trên trời và nhân gian sẽ không còn Cố Lâm Tĩnh nữa. Nhưng lần này Phượng Tiêu bị động ký ức vẫn động phàm tâm, rơi vào tấm lưới tình tên là Cố Lâm Tĩnh kia.
Hình ảnh cuối cùng trong gương Quan Trần là lúc Phượng Tiêu rời đi, hình ảnh Cố Lâm Tĩnh kéo quần áo hắn đau khổ cầu xin hắn ở lại.
Phượng Tiêu vung ống tay áo, gương Quan Trần biến mất ở trước mắt.
Trong mắt hắn yên tĩnh, khi nhìn thấy đuôi phượng trên người Cố Lâm Tĩnh, hắn biết trong này có vấn đề, quả nhiên là như vậy, trái tim vào giờ phút này bỗng nhiên đau quặn.
Người, tiên, ma có thể nói đối, nhưng gương Quan Trần sẽ không.
Phượng Tiêu ngồi trong điện, Tư Mệnh đứng ở ngoài điện, ông nhìn lên tiên trạch bên trong bầu trời, về sau e rằng không tìm được người uống trà cùng mình nữa.
Hình phạt cho Phượng Tiêu nhanh chóng được đưa ra, hắn có hai con đường lựa chọn, một là tự mình cắt đứt tình nghĩa với Cố Lâm Tĩnh, hai là loại bỏ tiên nhân, bóc đi tiên cốt, lưu lạc phàm nhân, chịu nỗi khổ sinh lão bệnh tử.
Bởi vì trên trời dưới đất không còn viên Thiên Trì Chi Tinh thứ hai để gột rửa trí nhớ của hắn nữa.
Phượng Tiêu không hề nghĩ ngợi lựa chọn con đường thứ hai.
Loại bỏ tiên cốt bóc đi tiên cốt là trừng phạt tiên nhân cũng không thể chịu đựng, sau khi hết thảy kết thúc, mặt Phượng Tiêu tái nhợt, máu nhuộm đỏ tiên vân của Cửu Trùng Thiên.
Lúc bị thiên đế đánh xuống thế gian, thiên đế tước đoạt tình cảm của Phượng Tiêu, niêm phong cơ thể của hắn. Tư Mệnh tìm một cơ hội nói cho hắn biết, những năm Cố Lâm Tĩnh đầu thai làm súc sinh đều không có thần trí, nhưng y lại luôn chạy đến đỉnh Thông Thiên. Khi mệnh đoản, chạy đến nửa đường đã chết rồi, lúc mệnh dài có thể chạy đến dưới đỉnh Thông Thiên, từng bước một bò lên đỉnh Thông Thiên.
Trong cơ thể ý vẫn có ma khí, tiên trạch của đỉnh Thông Thiên đâm vào chân tay y bị thương, bậc thang ngọc trắng bị máu của y nhuộm đỏ.
Nhưng y chỉ muốn trèo lên.
“Đều là số phận.” Cuối cùng Tư Mệnh khàn giọng nói: “Ngươi nói sao các ngươi lại nghĩ quẩn vậy.”
Phượng Tiêu không trả lời, vừa nghĩ đến trong những năm hắn không biết, Cố Lâm Tĩnh cho dù không có thần trí vẫn nhớ hắn, lòng hắn vừa đau vừa xót.
Lúc Phượng Tiêu rơi từ Cửu Trùng Thiên xuống, thân hình chậm rãi biến mất, ánh lửa trên người bị bóc ra, cuối cùng rơi xuống chân một ngọn núi, hóa thành một quả trứng.
Gương Quan Trần bị Tư Mệnh lãng quên rơi bên cạnh hắn, bảo vệ hắn.
Trên gương Quan Trần có một sợi thần thức của Tư Mệnh, không biết qua bao nhiêu năm, gương Quan Trần hóa thành hình người, luôn nuôi Phượng Tiêu vẫn là một quả trứng.
Mà Cố Lâm Tĩnh, vốn dĩ sau khi Phượng Tiêu rời đi, lòng Cố Lâm Tĩnh đã bị bóp méo.
Trong lòng y nghĩ, bởi vì y không lọt mắt những người ở trên trời kia, bọn họ mới có thể phái Phượng Tiêu tới đây giết y, cuối cùng phượng hoàng thuộc về y bay đi rồi. Vậy y trở thành hoàng đế, giết trăm vạn người, vậy Phượng Tiêu vẫn sẽ xuất hiện trước mặt y.
Đêm đầu tiên Cố Lâm Tĩnh động sát tâm, Tư Mệnh Tinh Quân xuất hiện trong giấc mơ của y, Tư Mệnh Tinh Quân mắng chửi Cố Lâm Tĩnh một trận.
Chuyện Phượng Tiêu vì y loại bỏ tiên nhân mất đi tiên cố Tư Mệnh cũng nói, cuối cùng Tư Mệnh nói: “Phượng Tiêu sẽ hạ phàm nhanh thôi, nhưng các ngươi sẽ không dễ dàng gặp nhau. Hắn vì ngươi làm được như vậy, nếu ngươi không có lương thiện không có công đức trong người, các ngươi vĩnh viễn sẽ không gặp lại.”
Cố Lâm Tĩnh tỉnh dậy, biết đó là một giấc mơ.
Nhưng cảnh tượng trong mơ thực sự quá chân thật, chân thật đến mức khiến y sợ hãi.
Trong lòng y có nhân tố bạo ngược, mỗi lần không khống chế được muốn giết loạn người vô tội, y sẽ nghĩ đến Phượng Tiêu, y sợ hai người thật sự sẽ không còn được gặp lại.
Cuộc sống cứ như vậy trôi qua từng ngày, khi y tóc trắng xóa mở to mắt đi vào giấc mơ, Phượng Tiêu chưa bao giờ đi vào giấc mơ của y.
Đế vương cao tuổi vào thời khắc cuối cùng khóe mắt rơi lệ, hy vọng xa vời, nhưng trong lòng khắc sâu một giấc mơ. Sau đó bất kể bao nhiêu lần đầu thai, bất kể y là tốt hay xấu, cuối cùng đều giữ vững ranh giới cuối cùng ở trong lòng.
Mãi đến tận năm nay, Phượng Tiêu hóa thành hình người, nhà họ Cố có con được sinh ra vào ngày quỷ môn mở rộng.
Lúc ấy trời đất tối tăm, báo hiệu không rõ.
Trong miếu Quan Trần ở ngoài ngàn dặm, Quan Trần nhìn trời thay đổi qua lại, nhìn Phượng Tiêu được mình nhận làm đồ đệ, cảm thán một câu đều là số phận.
Sau đó ông xuống núi, cho nhà họ Cố một miếng ngọc, một lần ân huệ, cũng cho hai người cơ duyên gặp lại.
Tác giả :
Thời Bất Đãi Ngã