Thiên Sư Chấp Vị
Quyển 7 - Chương 5
Trương Huyền vội vã chạy về bệnh viện, liền nhìn thấy khắp nơi đều đứng đầy cảnh sát, cậu một hơi chạy vội tới tầng cao nhất, lại bị cương khí mãnh liệt đánh tới trước mặt đành phải dừng lại. Đó là khí tức cương hoả lục hợp của Niếp Hành Phong, dù cho trải qua vạn năm cậu cũng tuyệt đối không quên.
Máu tươi đỏ sẫm trên mặt đất ánh vào đáy mắt, Trương Huyền sắc mặt âm trầm, trong mắt lệ quang màu vàng chợt lóe lên.
“Chủ tịch nhà tôi đâu?” Túm lấy tiểu đồ đệ không may của mình, cậu quát hỏi.
“Không biết.”
“Không biết là ý gì! ?”
“Là không biết thôi, chúng tôi đã tìm ở khắp nơi rồi.” Ngụy Chính Nghĩa vẻ mặt cầu xin nói.
Vừa rồi cậu nhận được tin báo án liền lập tức chạy tới, mới phát hiện người ngã lầu tử vong là Trần Khải, trên sân thượng cũng có vũng máu lớn. Theo miệng vết thương trên người Trần Khải thì máu không phải là của nó, vậy chỉ có Niếp Hành Phong, bởi vì máy theo dõi trên hành lang quay được cảnh anh đuổi theo Trần Khải vào cầu thang an toàn, theo số lượng máu mà nói, Niếp Hành Phong hẳn là bị thương rất nặng, nhưng người thì biến mất không thấy dấu vết.
Lên sân thượng chỉ có một con đường, người trong bệnh viện sau khi phát hiện có người ngã lầu thì việc đầu tiên là chạy lên xem xét, nhưng ở chỗ này ngoại trừ máu tươi đầy đất cùng với con dao và di động dính máu thì không thấy có người khác tồn tại.
Thật sự là việc lạ năm nào cũng có, năm nay lại đặc biệt nhiều, hung phạm bị nhốt trong phòng tạm giam dễ dàng trốn thoát, còn trộm súng của cảnh sát chạy đến bệnh viện hành hung người khác, kết quả chẳng biết thế nào lại ngã chết, người bị trọng thương lại biến mất kỳ dị như bốc hơi. . . . . .
Ngụy Chính Nghĩa vỗ trán, không biết lần này mình nên viết báo cáo như thế nào mới có thể lừa dối trót lọt.
“Niếp Duệ Đình thế nào?”
“Cậu ấy không sao, có thể là khi Trần Khải chưa hành hung thì đã bị chủ tịch phát hiện , hai người chạy lên sân thượng, trong lúc đánh nhau chủ tịch đã đẩy Trần Khải ngã xuống lầu. Yên tâm đi, Trần Khải trộm súng hành hung trước, chủ tịch chỉ là tự vệ, nhiều nhất là phòng vệ quá mức, không có việc gì đâu.”
“Không phải anh ấy.” Trương Huyền nói một câu làm cho Ngụy Chính Nghĩa càng mơ hồ xong liền xoay người rời đi.
Vừa rồi khi cậu tới đây, vừa lúc nhìn thấy thi thể Trần Khải bị nâng đi, tay của Trần Khải vì bị nắm chặt mà tạo thành vết thâm rất rõ ràng, trên vết thâm có dính máu tươi, cậu có thể tưởng tượng ra lúc ấy Niếp Hành Phong vì giữ chặt Trần Khải mà dùng nhiều lực như thế nào, giữa sinh mệnh và cừu hận, anh đã lựa chọn sinh mệnh.
Trương Huyền trên mặt hiện lên nụ cười nhạt, một ván này Đế Si vẫn thua, bởi vì hắn không biết rõ về Niếp Hành Phong, nếu dễ dàng bị đánh bại như vậy thì anh đã không phải là chiến thần . Cương khí ở trên sân thượng tuy lộ vẻ hơi suy yếunhưng như vậy là đủ rồi, việc này chứng minh bản năng tiềm tàng trong cơ thể Niếp Hành Phong đang dần sống lại, có thể cùng Đế Si ganh đua cao thấp , nhưng anh đã bị thương như vậy mà còn biến đi đâu?
Ánh mắt xẹt qua vết máu trên mặt đất, Trương Huyền tâm tình rất khó chịu, vừa rồi cậu đã dự cảm được nhưng không ngờ mọi việc lại thảm như thế này. Từ trên cầu thang an toàn đi xuống, cầu thang rất yên tĩnh, lúc ban đầu chỉ có tiếng bước chân của cậu, dần dần, từ trong bóng tối vang lên tiếng bước chân nối gót, có bóng người chậm rãi từ trong bóng đêm hiện ra, theo sát cậu.
Trương Huyền không quay đầu lại, chỉ nói: “Ngươi không hề nói với ta chuyện ngươi mê hoặc Trần Khải tới giết người.”
“Nghĩ muốn cho ngươi một sự ngạc nhiên mà thôi, xem nhân loại tự giết lẫn nhau thật sự rất thú vị, một chút ám thị, là có thể dẫn ra tất cả cừu hận trong lòng bọn họ.”
Trương Huyền hừ một tiếng, “Chỉ tiếc chiêu này không có tác dụng với Niếp Hành Phong, người đâu?”
“Việc này ta cũng rất muốn biết, nhưng mà trên sân thượng nơi nơi đều tràn ngập lục hợp cương khí của hắn, âm hồn ta thả ra cũng đều biến mất, không thể nào tính toán ra được.” Đế Si nói xong, liếc mắt nhìn Trương Huyền, “Ngươi dường như rất lo lắng cho hắn?”
“Ta chỉ là không muốn hắn chết ở trong tay nhân loại đê tiện, có thể giết chết hắn chỉ có ta!”
“Muốn giết chết hắn cũng không phải đơn giản, ta đã thất thủ vài lần .” Đế Si nói xong, trên mặt lại lộ ra nụ cười giả tạo: “Bất quá ta cũng không sốt ruột cho lắm, dù sao thời khắc số mệnh hắn suy bại cũng sẽ tới rất nhanh, đến lúc đó ta lấy linh lực của hắn, ngươi lấy mạng của hắn, mọi người đều đạt được như mong muốn.”
Trương Huyền không đáp lại, Đế Si lại nói: “Ngươi ở cùng với hắn lâu như vậy, cũng không tính được hắn đi đâu sao? Không bằng ta tác động thêm một tí, làm cho hắn nếm thử một chút cảm giác cùng đường như thế nào.”
“Ta không cần tính.” Trương Huyền cười cười: “Sớm muộn gì thì hắn sẽ chủ động liên lạc với ta.”
******
Khi Niếp Hành Phong tỉnh lại phát hiện mình đang nằm ở trong một cái nhà kho để đồ vứt đi, anh ngồi xuống, bản năng lấy tay đè lên bụng, lại lập tức phát hiện không có cảm giác đau đớn, cúi đầu, thấy phần áo chỗ vùng phần bụng dính không ít vết máu, nhưng miệng vết thương thì đã lành lại.
“Ân công, ngài tỉnh?” Một người đàn ông mặc đồ trắng lắc mình đi vào, khuôn mặt lạnh lùng thoát tục, là Xích Viêm – cha của Hoắc Ly.
Nhớ tới tình cảnh bi thảm anh từng mơ thấy về hồ tộc, Niếp Hành Phong vội đứng lên, hỏi: “Ngươi như thế nào lại ở đây? Có phải trong tộc xảy ra chuyện gì hay không?”
“Ngày hôm trước có người sử dụng pháp thuật dẫn thiên lôi tàn sát bừa bãi, may mà nhờ có ân công ra tay tương trợ. Ta lo lắng tiểu hồ gặp nguy hiểm, thu xếp cho mọi người trong tộc xong liền lập tức chạy tới đây.”
Xích Viêm giữa đường cảm ứng được khí tức của Niếp Hành Phong, lần theo khí tức mà đi thì phát hiện anh bất tỉnh ở trên sân thượng bệnh viên Thánh An, sợ có người làm hại anh nên liền vội vàng mang anh rời đi, rồi thiết lập kết giới quanh nhà kho, nhằm che giấu tung tích.
“Ta ra tay tương trợ?” Niếp Hành Phong nghi hoặc lắc đầu. Anh chỉ là mơ thấy mà thôi, hơn nữa còn là chuyện chỉ diễn ra trong nháy mắt, làm sao có thể cứu viện?
Xích Viêm cười cười: “Ân công thần lực vô biên, có lẽ không cần di chuyển tới tận nơi, chỉ cần bằng ý niệm cũng có thể lệnh cho thiên lôi tiêu tán.”
Niếp Hành Phong đầu mờ mịt, lại càng không hiểu.
Cho tới bây giờ, linh lực lớn nhất của anh chính là tùy ý xuyên qua không gian, dùng ý niệm khống chế ngoại giới với anh mà nói là khó khăn vô cùng, bất quá cẩn thận ngẫm lại, lúc ấy hình như là có một hồi tinh thần hoảng hốt, trong một lúc hoảng hốt đó anh thật đúng là không nhớ mình đã làm cái gì cả. . . . . .
Có điều, đây không phải trọng điểm, trọng điểm chính là . . . . .
Niếp Hành Phong ấn ấn bụng, cười khổ: “Ngươi đừng kêu ta là ân công nữa, ta không dám nhận đâu, ngươi trị thương cho ta, ta còn phải cám ơn ngươi đấy.”
“Vết thương của ân công không phải do ta chữa khỏi.” Xích Viêm lắc đầu phủ nhận: “Ngài là viễn cổ chiến thần, có được thân thể bất bại, tuy rằng ta không biết tại sao ngài lại rơi vào luân hồi, dấn thân vào phàm nhân, nhưng có thể khẳng định, ngài vẫn giữ được năng lực tự chữa lành của mình, không có vết thương nào có thể đánh bại ngài.”
“Từ từ, từ từ, cái gì chiến thần, cái gì thân thể bất bại, ngươi có thể nói dễ hiểu một chút được không?” Niếp Hành Phong xua tay cắt ngang lời Xích Viêm, hỏi.
Xích Viêm nhìn thấy Niếp Hành Phong, sau một lúc lâu, nói: “Xem ra ngài thật sự là cái gì cũng không nhớ, ngài vốn là vị thần do thần lực của Ngũ Đế tập hợp lại mà thành, tên gọi là Hình.”
Năm đó thiên địa sơ khai, vạn vật âm dương linh khí lần lượt thay đổi, các loại linh thú quái vật ngang trời xuất thế, tàn sát bừa bãi nhân gian, Hình phụng mệnh Ngũ Đế duy trì luật lệ nhân gian, lấy ‘phong’ làm chú, lấy Hổ Củ làm thần khí (bạn popo cũng không rõ thần khí Hổ củ là thần khí kiểu gì T^T), chém giết vô số quái thú độc ác, là vị thần sát phạt, được tôn xưng là chiến thần.
Hồ tộc từng chịu sự quấy nhiễu của mãnh thú, sau mãnh thú bị Hình sở trảm, khi Hình chém giết ác thú thần uy lẫm lẫm oai phong làm cho Xích Viêm rất bái phục, lúc ấy hắn vẫn là con tiểu hồ chưa tu thành hình người, nhưng vẫn nhớ mãi khí tức cương hỏa lục hợp của Hình, cho nên ngày đó thiên hỏa (lửa trời) lan tràn cả hồ tộc, giữa vùng thảo nguyên hiện lên lục hợp cương khí, hắn liền biết là Hình xuất hiện . Tối hôm qua khi cảm ứng được khí tức cương hỏa như vậy trên người Niếp Hành Phong, hắn mới hiểu được Niếp Hành Phong chính là Hình, cũng chính là vị thần sát phạt năm đó.
“Ta giống như đang nghe 《 sơn hải kinh 》.” Niếp Hành Phong cười khổ nói.
~~~~~~~~~~
Sơn hải kinh là sách cổ trước thời Tiên Tần, là truyện thần thoại được viết trong sách địa lý, chủ yếu ghi lại địa lý, sản vật, các truyền thuyết, vu thuật, các đạo giáo, lịch sử, y dược, dân tộc và nội dung về các mặt của những dân tộc thời cổ đại. Ngoài ra nó còn ghi chép lại những sự kiện kì quái, và các sự kiện này đến nay vẫn đang tồn tại rất nhiều tranh luận khác nhau. Tiêu biểu như Nữ Oa vá trời, Tinh Vệ lấp biển….
~~~~~~~~~~
Anh thừa nhận mình mới từ trong hôn mê tỉnh lại, đầu óc phản ứng có hơi chậm một chút, không thể chân chính hiểu được những gì Xích Viêm nói. Cho dù vết thương trên người anh là tự lành, cũng không thể vì vậy mà nói anh là thần tiên gì đó, cái này thực sự là quá võ đoán rồi.
“Có lẽ ta chỉ là được vị thần tên Hình mà ngươi cứu, cho nên trên người mới có thể dính khí tức của hắn, ta chỉ là người bình thường mà thôi.”
“Không, quỷ ảnh nghe theo lệnh của ngài, cũng đã rất rõ ràng để chứng minh ngài chính là thần sát phạt.”
“Quỷ ảnh?”
“Chính là thức thần của ngài – Nhan Khai, hắn là linh hồn sinh ra từ tập hợp các oan hồn oán linh, năm đó ác thú tàn sát bừa bãi, đến nỗi thi thể ở khắp mọi nơi, Chim ưng che lấp mặt trời, vô số hồn phách chết oan mang oán niệm sâu nặng, vô pháp quay đầu, liền biến thành tử linh, sau lại bị ngài thu phục, thành tùy tùng của ngài.”
Những chuyện này kỳ thật là Xích Viêm nghe kể lại, bất quá năm đó khi Hình chém giết quái thú, quỷ ảnh cũng đi theo bên cạnh, Xích Viêm đã thấy mặt hắn, cho nên lúc trước khi hắn nhìn thấy Nhan Khai, lập tức liền nhận ra y là quỷ ảnh, lúc ấy còn kỳ quái quỷ ảnh sao lại trở thành thức thần của Niếp Hành Phong, hơn nữa công lực giảm đi, bất quá Nhan Khai không nói, Xích Viêm cũng sẽ không hỏi nhiều, hiện tại phát hiện Niếp Hành Phong chính là Hình, lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ.
“Ngươi nói Nhan Khai trước kia lợi hại hơn sao?”
“Đúng vậy, bất quá hắn là linh thể bám vào trên người ngài, nếu pháp lực của ngài bị phong ấn, linh lực của hắn tự nhiên cũng sẽ chịu ảnh hưởng, ân công, ngài không nhớ rõ nguyên nhân rơi vào luân hồi sao?”
Anh là thần sát phạt? Có oán linh làm tùy tùng, nhưng lại rơi vào luân hồi?
Niếp Hành Phong xoa xoa trán, cảm thấy trong lúc nhất thời mình rất khó tiêu hóa những gì Xích Viêm nói, có điều. . . . . .
Ngẫm lại trước khi mình bất tỉnh có nhìn thấy cảnh tượng quái lạ phản xạ lên mặt kính thủy tinh của tòa nhà cao tầng đối diện, còn có trong sự kiện Cửu Anh lần trước, tiền sinh (kiếp trước) của Tiểu Bạch – Ngự Bạch Phong đích thật từng gọi anh là “Hình” , tựa hồ chuyện về vị thần sát phạt vừa nói không phải là không có khả năng; lại nghĩ đến Nhan Khai, khí chất của hắn thực sự là vừa chính vừa tà, nói hắn là oán linh kết thành linh thể cũng không sai.
“Ngươi đã nhận ra ta, vậy ngươi có biết gì về Ngự Bạch Phong không? Chính là kiếp trước của con mèo đen mà Tiểu Ly nuôi ấy.”
Quan hệ thật đúng là phức tạp, may mà Xích Viêm nghe hiểu, lắc đầu nói: “Vào thời thượng cổ ta vẫn còn là con tiểu hồ chưa thể tu thành hình người, vì có cơ duyên, mới có may mắn gặp qua ân công một lần, những chuyện khác ta không biết nhiều cho lắm, nhưng mà ân công đừng lo lắng, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, đến lúc rồi cũng sẽ nhớ ra thôi.”
“Nhớ hay không nhớ cũng đều không sao cả.” Niếp Hành Phong than thở nói. Còn hơn những chuyện mờ mờ ảo ảo của kiếp trước, anh càng quan tâm tình cảnh trước mắt của mình hơn — em trai vẫn còn đang hôn mê, anh lại vô duyên vô cớ mất tích sau khi Trần Khải ngã lầu, không nghĩ cũng biết tình huống không tốt, hơn nữa xảy ra nhiều chuyện như vậy, ông nội khẳng định đều đã biết hết rồi, nên giải thích thế nào với ông đây?
“Em trai của ân công không có việc gì, ta đã đi xem qua, cậu ta chỉ là hồn phách bị bắt cho nên mới hôn mê bất tỉnh, chỉ cần thu hồi hồn phách là sẽ tỉnh dậy, không cần quá mức lo lắng, ta đã làm kết giới cho gia đình ân công, yêu tinh yêu quái không thể tùy tiện xâm nhập, ân công xin cứ yên tâm.” Xích Viêm kính cẩn nói.
Niếp Hành Phong vốn đang ở lo lắng an nguy của ông nội, không ngờ Xích Viêm đã an bài cẩn thận, rất cảm kích trước sự chu đáo của hắn, anh vội cảm ơn, nói: “Ngươi. . . . . . Có thể đừng gọi ta là ân công nữa được không? Đổi kiểu xưng hô thế nào cũng được.”
Kỳ thật anh càng muốn nói Xích Viêm làm ơn đừng dùng ánh mắt sùng kính như vậy nhìn anh, dù cho trước đây anh có làm những chuyện huy hoàng như thế nào đi nữa, thì hiện tại anh cũng chỉ một con người bình thường, bị hồ tiên có vạn năm đạo hạnh như vậy sùng bái, thành thật mà nói, anh thực sự không dám nhận.
Sờ sờ túi áo, di động đã rơi mất, may mà ví tiền vẫn còn, Niếp Hành Phong tính toán đi ra ngoài gọi điện thoại cho ông nội, lại bị Xích Viêm ngăn cản, cầm tay anh trong chốc lát rồi mới buông ra, nói: “Hiện tại có thể .”
Niếp Hành Phong không truy vấn dụng ý của Xích Viêm khi làm như vậy, vội vàng ra khỏi nhà kho, phát hiện nơi này là vùng ngoại ô, sau giờ ngọ mặt trời lên cao, đường yên tĩnh, không có mấy người đi đường. anh đi vào một buồng điện thoại công cộng gần đó, gọi điện thoại về nhà, ai ngờ thấy bên kia mới vừa nhấc máy liền đã nghe giọng Niếp Dực nói: “Gọi nhầm điện thoại rồi!”
Không đợi Niếp Hành Phong nói chuyện, điện thoại đã ngắt liên lạc, anh sửng sốt một chút, quay đầu nhìn Xích Viêm ẩn thân đứng ở ngoài buồng điện thoại, lại kinh ngạc phát hiện hình ảnh phản chiếu trên mặt kính không phải chính mình, tuy rằng hình ảnh mơ hồ, nhưng thực rõ ràng là bộ dáng một ông già.
Anh vội đẩy cửa buồng điện thoại bước ra, hiểu được suy nghĩ của anh, Xích Viêm nói: “Ngài. . . . . . Đang bị truy nã, cho nên vừa rồi ta dùng thuật cải biến dung mạo của ngài.”
“Ta bị truy nã?” Sau chuyện mình là chiến thần, thì lại thêm chuyện này làm cho Niếp Hành Phong thực sự choáng váng, vội hỏi: “Có phải cảnh sát nghi ngờ Trần Khải là bị ta giết không?” Cho dù Trần Khải thật sự là bị giết, với tình huống lúc đó mà nói, anh cũng chỉ là tự vệ mà thôi, đâu ầm ĩ đến mức bị truy nã nghiêm trọng như vậy chứ?
“Ngoại trừ Trần Khải, tối hôm qua cha mẹ nó đã bị giết ở biệt thự, máy theo dõi quay lại được hình ảnh ngài ra vào đó, là sau khi ngài mất tích nên cảnh sát nghi ngờ ngài giết người cho hả giận, cho nên. . . . . .”
Vợ chồng nghị viên Trần đã chết?
Niếp Hành Phong nhíu mày, sự tình càng ngày càng phức tạp , một đốngdự cảm kỳ quái, Duệ Đình tai nạn xe cộ ngoài ý muốn, còn có Trần Khải ngã lầu, cuối cùng là anh lâm vào khốn cảnh mưu sát người khác, tựa hồ ngay từ đầu đã có người dọn sẵn ván cờ, bày lưới ra, dẫn anh từng bước một đi vào.
Vừa rồi ông nội ngay cả hỏi cũng không hỏi liền lập tức dập máy, xem ra Niếp trạch đã bị cảnh sát theo dõi , Niếp Hành Phong nghĩ nghĩ, lại quay vào buồng điện thoại, gọi điện thoại cho Lâm Thuần Khánh, vị thiên sư đạo trưởng cấp cao kia.
“Khánh thúc, là tôi.”
Nghe ra là giọng nói của Niếp Hành Phong, Lâm Thuần Khánh vội hỏi: “Cậu xảy ra chuyện gì? Sao lại bị truy nã?”
Niếp Hành Phong cười khổ một tiếng, kỳ thật cho tới bây giờ, ngay cả chính anh cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Có chút phiền toái nhỏ, hy vọng chú có thể giúp tôi.”
“Cậu nói đi.”
“Mời chú đến nhà tôi ở bên cạnh ông nội tôi vài ngày, nói với ông ấy Duệ Phong tốt lắm, bảo ông ấy đừng lo lắng, hết thảy phí dụng ông nội tôi sẽ trả cho chú.”
Niếp Hành Phong lúc còn nhỏ tên là Niếp Duệ Phong, ông nội nghe lời Lâm Thuần Khánh nói thì sẽ hiểu được anh không sao, có Lâm Thuần Khánh bảo hộ ở Niếp trạch, anh cũng sẽ yên tâm hơn.
“Được.” Lâm Thuần Khánh đáp lại thật sự sảng khoái, “Đừng nói tới tiền, không phải ai cũng tham tiền giống như Trương Huyền đâu.”
Niếp Hành Phong nở nụ cười, “Nói đến Trương Huyền, còn muốn phiền toái chú chuyển lời cho cậu ấy, đêm nay bảy giờ tôi sẽ chờ cậu ấy tại một quán bar tên là 『 tâm 』.” Anh đoán Trương Huyền hẳn là cũng bị người ta theo dõi nghe lén, liền thuận tiện nhờ Lâm Thuần Khánh chuyển đạt.
Ngắt điện thoại, Niếp Hành Phong hỏi Xích Viêm, “Tiểu Ly có phải cũng đã xảy ra chuyện gì hay không?” Trong nhà điện thoại vẫn đều là Hoắc Ly tiếp nghe, vừa rồi là ông nội, cho nên Niếp Hành Phong đành suy đoán như vậy.
“Ta không biết, ta cảm ứng không được khí tức của nó.”
Khi Niếp Hành Phong bất tỉnh, Xích Viêm từng mấy lần dùng ý niệm liên lạc với Hoắc Ly, đáng tiếc đều thất bại, hắn biết con trai mình không có công lực che dấu hành tung cao cường như vậy, khả năng duy nhất có thể xảy ra chính là đã gặp nguy hiểm.
Người bên cạnh từng người từng người một mất tích, có lẽ cuối cùng mục tiêu là anh, Niếp Hành Phong mờ mịt đi về phía trước đi, bỗng nhiên nhớ tới ánh mắt tuyệt vọng của Trần Khải trước khi chết, liền hỏi: “Ngươi nói, ác linh tinh quái nếu không bám thân thì có thể khống chế lối suy nghĩ hành động của con người không?”
Nếu là ác linh phụ thân Trần Khải, với thể chất cực âm của mình anh hẳn là có thể cảm giác được, nhưng Trần Khải biểu hiện thật sự bình thường, hơn nữa do ấn tượng ban đầu cùng với sự phẫn nộ làm cho anh không giữ được bình tĩnh mà mất đi sức phán đoán, cho nên ngay từ đầu anh liền coi Trần Khải là kẻ ác, cho đến khi nghe xong câu nói mà Trần Khải đã nói trước khi rơi xuống kia, anh mới giật mình tỉnh ngộ, có lẽ tất cả những gì Trần Khải làm đều không phải hoàn toàn là chủ ý của nó.
“Có thể.” Nghĩ nghĩ, Xích Viêm nói: “Bất quá không phải khống chế, mà là mê hoặc, giống như là thuật thôi miên của con người, nhưng so với thôi miên càng đáng sợ hơn, khi mặt xấu nhất trong bản tính của con người bị kích phát ra, tình cảm ẩn giấu ở trong lòng nó ví dụ như cừu hận căm thù, thậm chí cả sát niệm sẽ gia tăng gấp trăm lần, rồi sau đó rơi vào ma đạo, có thể làm được điều này chỉ có Ma, ma chướng trong lòng người.”
Sau khi tâm ma sinh thành, là có thể hoàn toàn chi phối tình cảm của người kia, thậm chí khi cho rằng hắn đã mất đi giá trị thì liền thoát ly khỏi thân thể hắn, rồi giết hắn.
Niếp Hành Phong rùng mình, anh cũng từng cho rằng Trần Khải đáng chết, sự thù hận kia nói không chừng cũng là tâm ma tác quái, nếu chính mình lúc ấy để nó khống chế được, có thể cũng sẽ trở nên giống như Trần Khải.
“Là ai có năng lực mạnh như vậy? Hắn làm như vậy với mục đích là gì?”
“Ta không biết, cho nên ta mới lo lắng cho tiểu hồ.” Xích Viêm do dự một chút, nói: “Không dám giấu diếm Niếp công, hỏa hồ chúng ta từ nhỏ đều đã có các loại thần lực, thần lực của tiểu hồ chính là thần bảo hộ, bản thân nó không có bản lĩnh gì nhưng có thể mang đến thần lực hưng thịnh may mắn cho những người xung quanh, có nó ở bên cạnh, những chuyện như tu hành pháp lực dù chỉ bỏ ra một chút vẫn có thể đạt kết quả tốt, thời gian càng lâu, hiệu quả càng rõ, ngài có hiểu được ý tứ của ta không?”
“Ta biết.” Niếp Hành Phong xem Trương Huyền là ví dụ điển hình nhất, “Ý là nói — Tiểu Ly giống như con số không, thân mình nó không có giá trị gì, nhưng nếu đặt ở phía sau những con số, sẽ biến thành số tiền có giá trị, số không càng nhiều, số tiền càng lớn.”
“Đích xác như thế.” So sánh này thật sự rất chuẩn xác, Xích Viêm nhịn không được nở nụ cười.
“Chính là ta không rõ, nếu Tiểu Ly có loại thần lực này, tại sao các ngươi còn đem hồn phách của nó cung phụng cho Bắc Đế Âm Quân?”
“Hỏa hồ sau khi sinh ra, các trưởng lão trong tộc sẽ thí nghiệm thần lực của nó, sau đó sẽ chú trọng bồi dưỡng, chính là không ai có thể tính ra được thần lực của tiểu hồ, chúng ta nghĩ nó chỉ là một con hồ ly bình thường, cho nên đành để nó làm tế phẩm.”
Nói tới đây, Xích Viêm trên mặt lộ ra vẻ áy náy, hồ ly không có linh lực thì cũng không có giá trị sinh tồn, vì sự phát triển hưng thịnh của bộ tộc, những hồ ly như vậy sẽ bị đem đi làm tế phẩm, thân là người đứng đầu bộ tộc, hắn không thể làm việc thiên về tình riêng, tuy rằng không muốn nhưng vẫn phải nhẫn tâm buông tha sinh mệnh của con trai.
“Chính là sau đó ngươi phát hiện ra khả năng dị bẩm của Tiểu Ly, biết nó có thể mang đến thịnh vượng cho gia tộc, cho nên mới không tiếc bất cứ giá nào muốn tìm phương pháp giải trừ khế ước với Bắc Đế Âm Quân đúng không?”
Niếp Hành Phong không đồng tình với cách làm của Xích Viêm, không có thần lực không có nghĩa là nó không có tư cách sinh tồn, nếu tiểu hồ ly biết mình là bị tộc nhân vứt bỏ như thế này, không biết sẽ thương tâm đến mức nào, bất quá nghĩ đến mình tuy rằng giúp Xích Viêm giải trừ khế ước với Âm Quân, nhưng cuối cùng Hoắc Ly vẫn là bị Trương Huyền ‘mèo mù vớ cá rán’ bắt nó đi làm thức thần, tựa hồ như mọi việc đã được định trước, tiểu thần côn nếu biết chính mình bỗng nhiên chiếm được món lợi lớn như vậy, chỉ sợ ngủ đều có thể cười ra tiếng.
Trong mắt Xích Viêm xẹt qua sự đau xót, Niếp Hành Phong đoán rằng hắn đem hồn phách con mình đi hiến tế, trong lòng cũng không chịu nổi, hơn nữa hắn đem bí mật quan trọng như vậy nói với anh, đủ thấy là rất tín nhiệm anh, liền hỏi: “Ngươi là sợ có người muốn có thần lực của Tiểu Ly, sẽ làm hại nó?”
Xích Viêm lo lắng lo lắng gật đầu, lại bấm đốt ngón tay, vẫn là không có manh mối, Niếp Hành Phong nói: “Ta nghe Tiểu Bạch nói, trước đông chí âm khí rất nặng, nếu Tiểu Ly vừa lúc ở nơi có âm khí như vậy, có phải sẽ rất khó bấm đốt ngón tay để tính toán hay không?”
Xích Viêm quan tâm nên bị rối loạn, bị nhắc như vậy liền bừng tỉnh đại ngộ, vui vẻ nói: “Niếp công nói có lý, dù sao hiện tại cũng không có manh mối, chúng ta không bằng đến nơi có âm khí nặng tìm thử xem.”
“Nơi có âm khí nặng? Ngươi là nói ——”
“Nghĩa trang.”
Máu tươi đỏ sẫm trên mặt đất ánh vào đáy mắt, Trương Huyền sắc mặt âm trầm, trong mắt lệ quang màu vàng chợt lóe lên.
“Chủ tịch nhà tôi đâu?” Túm lấy tiểu đồ đệ không may của mình, cậu quát hỏi.
“Không biết.”
“Không biết là ý gì! ?”
“Là không biết thôi, chúng tôi đã tìm ở khắp nơi rồi.” Ngụy Chính Nghĩa vẻ mặt cầu xin nói.
Vừa rồi cậu nhận được tin báo án liền lập tức chạy tới, mới phát hiện người ngã lầu tử vong là Trần Khải, trên sân thượng cũng có vũng máu lớn. Theo miệng vết thương trên người Trần Khải thì máu không phải là của nó, vậy chỉ có Niếp Hành Phong, bởi vì máy theo dõi trên hành lang quay được cảnh anh đuổi theo Trần Khải vào cầu thang an toàn, theo số lượng máu mà nói, Niếp Hành Phong hẳn là bị thương rất nặng, nhưng người thì biến mất không thấy dấu vết.
Lên sân thượng chỉ có một con đường, người trong bệnh viện sau khi phát hiện có người ngã lầu thì việc đầu tiên là chạy lên xem xét, nhưng ở chỗ này ngoại trừ máu tươi đầy đất cùng với con dao và di động dính máu thì không thấy có người khác tồn tại.
Thật sự là việc lạ năm nào cũng có, năm nay lại đặc biệt nhiều, hung phạm bị nhốt trong phòng tạm giam dễ dàng trốn thoát, còn trộm súng của cảnh sát chạy đến bệnh viện hành hung người khác, kết quả chẳng biết thế nào lại ngã chết, người bị trọng thương lại biến mất kỳ dị như bốc hơi. . . . . .
Ngụy Chính Nghĩa vỗ trán, không biết lần này mình nên viết báo cáo như thế nào mới có thể lừa dối trót lọt.
“Niếp Duệ Đình thế nào?”
“Cậu ấy không sao, có thể là khi Trần Khải chưa hành hung thì đã bị chủ tịch phát hiện , hai người chạy lên sân thượng, trong lúc đánh nhau chủ tịch đã đẩy Trần Khải ngã xuống lầu. Yên tâm đi, Trần Khải trộm súng hành hung trước, chủ tịch chỉ là tự vệ, nhiều nhất là phòng vệ quá mức, không có việc gì đâu.”
“Không phải anh ấy.” Trương Huyền nói một câu làm cho Ngụy Chính Nghĩa càng mơ hồ xong liền xoay người rời đi.
Vừa rồi khi cậu tới đây, vừa lúc nhìn thấy thi thể Trần Khải bị nâng đi, tay của Trần Khải vì bị nắm chặt mà tạo thành vết thâm rất rõ ràng, trên vết thâm có dính máu tươi, cậu có thể tưởng tượng ra lúc ấy Niếp Hành Phong vì giữ chặt Trần Khải mà dùng nhiều lực như thế nào, giữa sinh mệnh và cừu hận, anh đã lựa chọn sinh mệnh.
Trương Huyền trên mặt hiện lên nụ cười nhạt, một ván này Đế Si vẫn thua, bởi vì hắn không biết rõ về Niếp Hành Phong, nếu dễ dàng bị đánh bại như vậy thì anh đã không phải là chiến thần . Cương khí ở trên sân thượng tuy lộ vẻ hơi suy yếunhưng như vậy là đủ rồi, việc này chứng minh bản năng tiềm tàng trong cơ thể Niếp Hành Phong đang dần sống lại, có thể cùng Đế Si ganh đua cao thấp , nhưng anh đã bị thương như vậy mà còn biến đi đâu?
Ánh mắt xẹt qua vết máu trên mặt đất, Trương Huyền tâm tình rất khó chịu, vừa rồi cậu đã dự cảm được nhưng không ngờ mọi việc lại thảm như thế này. Từ trên cầu thang an toàn đi xuống, cầu thang rất yên tĩnh, lúc ban đầu chỉ có tiếng bước chân của cậu, dần dần, từ trong bóng tối vang lên tiếng bước chân nối gót, có bóng người chậm rãi từ trong bóng đêm hiện ra, theo sát cậu.
Trương Huyền không quay đầu lại, chỉ nói: “Ngươi không hề nói với ta chuyện ngươi mê hoặc Trần Khải tới giết người.”
“Nghĩ muốn cho ngươi một sự ngạc nhiên mà thôi, xem nhân loại tự giết lẫn nhau thật sự rất thú vị, một chút ám thị, là có thể dẫn ra tất cả cừu hận trong lòng bọn họ.”
Trương Huyền hừ một tiếng, “Chỉ tiếc chiêu này không có tác dụng với Niếp Hành Phong, người đâu?”
“Việc này ta cũng rất muốn biết, nhưng mà trên sân thượng nơi nơi đều tràn ngập lục hợp cương khí của hắn, âm hồn ta thả ra cũng đều biến mất, không thể nào tính toán ra được.” Đế Si nói xong, liếc mắt nhìn Trương Huyền, “Ngươi dường như rất lo lắng cho hắn?”
“Ta chỉ là không muốn hắn chết ở trong tay nhân loại đê tiện, có thể giết chết hắn chỉ có ta!”
“Muốn giết chết hắn cũng không phải đơn giản, ta đã thất thủ vài lần .” Đế Si nói xong, trên mặt lại lộ ra nụ cười giả tạo: “Bất quá ta cũng không sốt ruột cho lắm, dù sao thời khắc số mệnh hắn suy bại cũng sẽ tới rất nhanh, đến lúc đó ta lấy linh lực của hắn, ngươi lấy mạng của hắn, mọi người đều đạt được như mong muốn.”
Trương Huyền không đáp lại, Đế Si lại nói: “Ngươi ở cùng với hắn lâu như vậy, cũng không tính được hắn đi đâu sao? Không bằng ta tác động thêm một tí, làm cho hắn nếm thử một chút cảm giác cùng đường như thế nào.”
“Ta không cần tính.” Trương Huyền cười cười: “Sớm muộn gì thì hắn sẽ chủ động liên lạc với ta.”
******
Khi Niếp Hành Phong tỉnh lại phát hiện mình đang nằm ở trong một cái nhà kho để đồ vứt đi, anh ngồi xuống, bản năng lấy tay đè lên bụng, lại lập tức phát hiện không có cảm giác đau đớn, cúi đầu, thấy phần áo chỗ vùng phần bụng dính không ít vết máu, nhưng miệng vết thương thì đã lành lại.
“Ân công, ngài tỉnh?” Một người đàn ông mặc đồ trắng lắc mình đi vào, khuôn mặt lạnh lùng thoát tục, là Xích Viêm – cha của Hoắc Ly.
Nhớ tới tình cảnh bi thảm anh từng mơ thấy về hồ tộc, Niếp Hành Phong vội đứng lên, hỏi: “Ngươi như thế nào lại ở đây? Có phải trong tộc xảy ra chuyện gì hay không?”
“Ngày hôm trước có người sử dụng pháp thuật dẫn thiên lôi tàn sát bừa bãi, may mà nhờ có ân công ra tay tương trợ. Ta lo lắng tiểu hồ gặp nguy hiểm, thu xếp cho mọi người trong tộc xong liền lập tức chạy tới đây.”
Xích Viêm giữa đường cảm ứng được khí tức của Niếp Hành Phong, lần theo khí tức mà đi thì phát hiện anh bất tỉnh ở trên sân thượng bệnh viên Thánh An, sợ có người làm hại anh nên liền vội vàng mang anh rời đi, rồi thiết lập kết giới quanh nhà kho, nhằm che giấu tung tích.
“Ta ra tay tương trợ?” Niếp Hành Phong nghi hoặc lắc đầu. Anh chỉ là mơ thấy mà thôi, hơn nữa còn là chuyện chỉ diễn ra trong nháy mắt, làm sao có thể cứu viện?
Xích Viêm cười cười: “Ân công thần lực vô biên, có lẽ không cần di chuyển tới tận nơi, chỉ cần bằng ý niệm cũng có thể lệnh cho thiên lôi tiêu tán.”
Niếp Hành Phong đầu mờ mịt, lại càng không hiểu.
Cho tới bây giờ, linh lực lớn nhất của anh chính là tùy ý xuyên qua không gian, dùng ý niệm khống chế ngoại giới với anh mà nói là khó khăn vô cùng, bất quá cẩn thận ngẫm lại, lúc ấy hình như là có một hồi tinh thần hoảng hốt, trong một lúc hoảng hốt đó anh thật đúng là không nhớ mình đã làm cái gì cả. . . . . .
Có điều, đây không phải trọng điểm, trọng điểm chính là . . . . .
Niếp Hành Phong ấn ấn bụng, cười khổ: “Ngươi đừng kêu ta là ân công nữa, ta không dám nhận đâu, ngươi trị thương cho ta, ta còn phải cám ơn ngươi đấy.”
“Vết thương của ân công không phải do ta chữa khỏi.” Xích Viêm lắc đầu phủ nhận: “Ngài là viễn cổ chiến thần, có được thân thể bất bại, tuy rằng ta không biết tại sao ngài lại rơi vào luân hồi, dấn thân vào phàm nhân, nhưng có thể khẳng định, ngài vẫn giữ được năng lực tự chữa lành của mình, không có vết thương nào có thể đánh bại ngài.”
“Từ từ, từ từ, cái gì chiến thần, cái gì thân thể bất bại, ngươi có thể nói dễ hiểu một chút được không?” Niếp Hành Phong xua tay cắt ngang lời Xích Viêm, hỏi.
Xích Viêm nhìn thấy Niếp Hành Phong, sau một lúc lâu, nói: “Xem ra ngài thật sự là cái gì cũng không nhớ, ngài vốn là vị thần do thần lực của Ngũ Đế tập hợp lại mà thành, tên gọi là Hình.”
Năm đó thiên địa sơ khai, vạn vật âm dương linh khí lần lượt thay đổi, các loại linh thú quái vật ngang trời xuất thế, tàn sát bừa bãi nhân gian, Hình phụng mệnh Ngũ Đế duy trì luật lệ nhân gian, lấy ‘phong’ làm chú, lấy Hổ Củ làm thần khí (bạn popo cũng không rõ thần khí Hổ củ là thần khí kiểu gì T^T), chém giết vô số quái thú độc ác, là vị thần sát phạt, được tôn xưng là chiến thần.
Hồ tộc từng chịu sự quấy nhiễu của mãnh thú, sau mãnh thú bị Hình sở trảm, khi Hình chém giết ác thú thần uy lẫm lẫm oai phong làm cho Xích Viêm rất bái phục, lúc ấy hắn vẫn là con tiểu hồ chưa tu thành hình người, nhưng vẫn nhớ mãi khí tức cương hỏa lục hợp của Hình, cho nên ngày đó thiên hỏa (lửa trời) lan tràn cả hồ tộc, giữa vùng thảo nguyên hiện lên lục hợp cương khí, hắn liền biết là Hình xuất hiện . Tối hôm qua khi cảm ứng được khí tức cương hỏa như vậy trên người Niếp Hành Phong, hắn mới hiểu được Niếp Hành Phong chính là Hình, cũng chính là vị thần sát phạt năm đó.
“Ta giống như đang nghe 《 sơn hải kinh 》.” Niếp Hành Phong cười khổ nói.
~~~~~~~~~~
Sơn hải kinh là sách cổ trước thời Tiên Tần, là truyện thần thoại được viết trong sách địa lý, chủ yếu ghi lại địa lý, sản vật, các truyền thuyết, vu thuật, các đạo giáo, lịch sử, y dược, dân tộc và nội dung về các mặt của những dân tộc thời cổ đại. Ngoài ra nó còn ghi chép lại những sự kiện kì quái, và các sự kiện này đến nay vẫn đang tồn tại rất nhiều tranh luận khác nhau. Tiêu biểu như Nữ Oa vá trời, Tinh Vệ lấp biển….
~~~~~~~~~~
Anh thừa nhận mình mới từ trong hôn mê tỉnh lại, đầu óc phản ứng có hơi chậm một chút, không thể chân chính hiểu được những gì Xích Viêm nói. Cho dù vết thương trên người anh là tự lành, cũng không thể vì vậy mà nói anh là thần tiên gì đó, cái này thực sự là quá võ đoán rồi.
“Có lẽ ta chỉ là được vị thần tên Hình mà ngươi cứu, cho nên trên người mới có thể dính khí tức của hắn, ta chỉ là người bình thường mà thôi.”
“Không, quỷ ảnh nghe theo lệnh của ngài, cũng đã rất rõ ràng để chứng minh ngài chính là thần sát phạt.”
“Quỷ ảnh?”
“Chính là thức thần của ngài – Nhan Khai, hắn là linh hồn sinh ra từ tập hợp các oan hồn oán linh, năm đó ác thú tàn sát bừa bãi, đến nỗi thi thể ở khắp mọi nơi, Chim ưng che lấp mặt trời, vô số hồn phách chết oan mang oán niệm sâu nặng, vô pháp quay đầu, liền biến thành tử linh, sau lại bị ngài thu phục, thành tùy tùng của ngài.”
Những chuyện này kỳ thật là Xích Viêm nghe kể lại, bất quá năm đó khi Hình chém giết quái thú, quỷ ảnh cũng đi theo bên cạnh, Xích Viêm đã thấy mặt hắn, cho nên lúc trước khi hắn nhìn thấy Nhan Khai, lập tức liền nhận ra y là quỷ ảnh, lúc ấy còn kỳ quái quỷ ảnh sao lại trở thành thức thần của Niếp Hành Phong, hơn nữa công lực giảm đi, bất quá Nhan Khai không nói, Xích Viêm cũng sẽ không hỏi nhiều, hiện tại phát hiện Niếp Hành Phong chính là Hình, lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ.
“Ngươi nói Nhan Khai trước kia lợi hại hơn sao?”
“Đúng vậy, bất quá hắn là linh thể bám vào trên người ngài, nếu pháp lực của ngài bị phong ấn, linh lực của hắn tự nhiên cũng sẽ chịu ảnh hưởng, ân công, ngài không nhớ rõ nguyên nhân rơi vào luân hồi sao?”
Anh là thần sát phạt? Có oán linh làm tùy tùng, nhưng lại rơi vào luân hồi?
Niếp Hành Phong xoa xoa trán, cảm thấy trong lúc nhất thời mình rất khó tiêu hóa những gì Xích Viêm nói, có điều. . . . . .
Ngẫm lại trước khi mình bất tỉnh có nhìn thấy cảnh tượng quái lạ phản xạ lên mặt kính thủy tinh của tòa nhà cao tầng đối diện, còn có trong sự kiện Cửu Anh lần trước, tiền sinh (kiếp trước) của Tiểu Bạch – Ngự Bạch Phong đích thật từng gọi anh là “Hình” , tựa hồ chuyện về vị thần sát phạt vừa nói không phải là không có khả năng; lại nghĩ đến Nhan Khai, khí chất của hắn thực sự là vừa chính vừa tà, nói hắn là oán linh kết thành linh thể cũng không sai.
“Ngươi đã nhận ra ta, vậy ngươi có biết gì về Ngự Bạch Phong không? Chính là kiếp trước của con mèo đen mà Tiểu Ly nuôi ấy.”
Quan hệ thật đúng là phức tạp, may mà Xích Viêm nghe hiểu, lắc đầu nói: “Vào thời thượng cổ ta vẫn còn là con tiểu hồ chưa thể tu thành hình người, vì có cơ duyên, mới có may mắn gặp qua ân công một lần, những chuyện khác ta không biết nhiều cho lắm, nhưng mà ân công đừng lo lắng, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, đến lúc rồi cũng sẽ nhớ ra thôi.”
“Nhớ hay không nhớ cũng đều không sao cả.” Niếp Hành Phong than thở nói. Còn hơn những chuyện mờ mờ ảo ảo của kiếp trước, anh càng quan tâm tình cảnh trước mắt của mình hơn — em trai vẫn còn đang hôn mê, anh lại vô duyên vô cớ mất tích sau khi Trần Khải ngã lầu, không nghĩ cũng biết tình huống không tốt, hơn nữa xảy ra nhiều chuyện như vậy, ông nội khẳng định đều đã biết hết rồi, nên giải thích thế nào với ông đây?
“Em trai của ân công không có việc gì, ta đã đi xem qua, cậu ta chỉ là hồn phách bị bắt cho nên mới hôn mê bất tỉnh, chỉ cần thu hồi hồn phách là sẽ tỉnh dậy, không cần quá mức lo lắng, ta đã làm kết giới cho gia đình ân công, yêu tinh yêu quái không thể tùy tiện xâm nhập, ân công xin cứ yên tâm.” Xích Viêm kính cẩn nói.
Niếp Hành Phong vốn đang ở lo lắng an nguy của ông nội, không ngờ Xích Viêm đã an bài cẩn thận, rất cảm kích trước sự chu đáo của hắn, anh vội cảm ơn, nói: “Ngươi. . . . . . Có thể đừng gọi ta là ân công nữa được không? Đổi kiểu xưng hô thế nào cũng được.”
Kỳ thật anh càng muốn nói Xích Viêm làm ơn đừng dùng ánh mắt sùng kính như vậy nhìn anh, dù cho trước đây anh có làm những chuyện huy hoàng như thế nào đi nữa, thì hiện tại anh cũng chỉ một con người bình thường, bị hồ tiên có vạn năm đạo hạnh như vậy sùng bái, thành thật mà nói, anh thực sự không dám nhận.
Sờ sờ túi áo, di động đã rơi mất, may mà ví tiền vẫn còn, Niếp Hành Phong tính toán đi ra ngoài gọi điện thoại cho ông nội, lại bị Xích Viêm ngăn cản, cầm tay anh trong chốc lát rồi mới buông ra, nói: “Hiện tại có thể .”
Niếp Hành Phong không truy vấn dụng ý của Xích Viêm khi làm như vậy, vội vàng ra khỏi nhà kho, phát hiện nơi này là vùng ngoại ô, sau giờ ngọ mặt trời lên cao, đường yên tĩnh, không có mấy người đi đường. anh đi vào một buồng điện thoại công cộng gần đó, gọi điện thoại về nhà, ai ngờ thấy bên kia mới vừa nhấc máy liền đã nghe giọng Niếp Dực nói: “Gọi nhầm điện thoại rồi!”
Không đợi Niếp Hành Phong nói chuyện, điện thoại đã ngắt liên lạc, anh sửng sốt một chút, quay đầu nhìn Xích Viêm ẩn thân đứng ở ngoài buồng điện thoại, lại kinh ngạc phát hiện hình ảnh phản chiếu trên mặt kính không phải chính mình, tuy rằng hình ảnh mơ hồ, nhưng thực rõ ràng là bộ dáng một ông già.
Anh vội đẩy cửa buồng điện thoại bước ra, hiểu được suy nghĩ của anh, Xích Viêm nói: “Ngài. . . . . . Đang bị truy nã, cho nên vừa rồi ta dùng thuật cải biến dung mạo của ngài.”
“Ta bị truy nã?” Sau chuyện mình là chiến thần, thì lại thêm chuyện này làm cho Niếp Hành Phong thực sự choáng váng, vội hỏi: “Có phải cảnh sát nghi ngờ Trần Khải là bị ta giết không?” Cho dù Trần Khải thật sự là bị giết, với tình huống lúc đó mà nói, anh cũng chỉ là tự vệ mà thôi, đâu ầm ĩ đến mức bị truy nã nghiêm trọng như vậy chứ?
“Ngoại trừ Trần Khải, tối hôm qua cha mẹ nó đã bị giết ở biệt thự, máy theo dõi quay lại được hình ảnh ngài ra vào đó, là sau khi ngài mất tích nên cảnh sát nghi ngờ ngài giết người cho hả giận, cho nên. . . . . .”
Vợ chồng nghị viên Trần đã chết?
Niếp Hành Phong nhíu mày, sự tình càng ngày càng phức tạp , một đốngdự cảm kỳ quái, Duệ Đình tai nạn xe cộ ngoài ý muốn, còn có Trần Khải ngã lầu, cuối cùng là anh lâm vào khốn cảnh mưu sát người khác, tựa hồ ngay từ đầu đã có người dọn sẵn ván cờ, bày lưới ra, dẫn anh từng bước một đi vào.
Vừa rồi ông nội ngay cả hỏi cũng không hỏi liền lập tức dập máy, xem ra Niếp trạch đã bị cảnh sát theo dõi , Niếp Hành Phong nghĩ nghĩ, lại quay vào buồng điện thoại, gọi điện thoại cho Lâm Thuần Khánh, vị thiên sư đạo trưởng cấp cao kia.
“Khánh thúc, là tôi.”
Nghe ra là giọng nói của Niếp Hành Phong, Lâm Thuần Khánh vội hỏi: “Cậu xảy ra chuyện gì? Sao lại bị truy nã?”
Niếp Hành Phong cười khổ một tiếng, kỳ thật cho tới bây giờ, ngay cả chính anh cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Có chút phiền toái nhỏ, hy vọng chú có thể giúp tôi.”
“Cậu nói đi.”
“Mời chú đến nhà tôi ở bên cạnh ông nội tôi vài ngày, nói với ông ấy Duệ Phong tốt lắm, bảo ông ấy đừng lo lắng, hết thảy phí dụng ông nội tôi sẽ trả cho chú.”
Niếp Hành Phong lúc còn nhỏ tên là Niếp Duệ Phong, ông nội nghe lời Lâm Thuần Khánh nói thì sẽ hiểu được anh không sao, có Lâm Thuần Khánh bảo hộ ở Niếp trạch, anh cũng sẽ yên tâm hơn.
“Được.” Lâm Thuần Khánh đáp lại thật sự sảng khoái, “Đừng nói tới tiền, không phải ai cũng tham tiền giống như Trương Huyền đâu.”
Niếp Hành Phong nở nụ cười, “Nói đến Trương Huyền, còn muốn phiền toái chú chuyển lời cho cậu ấy, đêm nay bảy giờ tôi sẽ chờ cậu ấy tại một quán bar tên là 『 tâm 』.” Anh đoán Trương Huyền hẳn là cũng bị người ta theo dõi nghe lén, liền thuận tiện nhờ Lâm Thuần Khánh chuyển đạt.
Ngắt điện thoại, Niếp Hành Phong hỏi Xích Viêm, “Tiểu Ly có phải cũng đã xảy ra chuyện gì hay không?” Trong nhà điện thoại vẫn đều là Hoắc Ly tiếp nghe, vừa rồi là ông nội, cho nên Niếp Hành Phong đành suy đoán như vậy.
“Ta không biết, ta cảm ứng không được khí tức của nó.”
Khi Niếp Hành Phong bất tỉnh, Xích Viêm từng mấy lần dùng ý niệm liên lạc với Hoắc Ly, đáng tiếc đều thất bại, hắn biết con trai mình không có công lực che dấu hành tung cao cường như vậy, khả năng duy nhất có thể xảy ra chính là đã gặp nguy hiểm.
Người bên cạnh từng người từng người một mất tích, có lẽ cuối cùng mục tiêu là anh, Niếp Hành Phong mờ mịt đi về phía trước đi, bỗng nhiên nhớ tới ánh mắt tuyệt vọng của Trần Khải trước khi chết, liền hỏi: “Ngươi nói, ác linh tinh quái nếu không bám thân thì có thể khống chế lối suy nghĩ hành động của con người không?”
Nếu là ác linh phụ thân Trần Khải, với thể chất cực âm của mình anh hẳn là có thể cảm giác được, nhưng Trần Khải biểu hiện thật sự bình thường, hơn nữa do ấn tượng ban đầu cùng với sự phẫn nộ làm cho anh không giữ được bình tĩnh mà mất đi sức phán đoán, cho nên ngay từ đầu anh liền coi Trần Khải là kẻ ác, cho đến khi nghe xong câu nói mà Trần Khải đã nói trước khi rơi xuống kia, anh mới giật mình tỉnh ngộ, có lẽ tất cả những gì Trần Khải làm đều không phải hoàn toàn là chủ ý của nó.
“Có thể.” Nghĩ nghĩ, Xích Viêm nói: “Bất quá không phải khống chế, mà là mê hoặc, giống như là thuật thôi miên của con người, nhưng so với thôi miên càng đáng sợ hơn, khi mặt xấu nhất trong bản tính của con người bị kích phát ra, tình cảm ẩn giấu ở trong lòng nó ví dụ như cừu hận căm thù, thậm chí cả sát niệm sẽ gia tăng gấp trăm lần, rồi sau đó rơi vào ma đạo, có thể làm được điều này chỉ có Ma, ma chướng trong lòng người.”
Sau khi tâm ma sinh thành, là có thể hoàn toàn chi phối tình cảm của người kia, thậm chí khi cho rằng hắn đã mất đi giá trị thì liền thoát ly khỏi thân thể hắn, rồi giết hắn.
Niếp Hành Phong rùng mình, anh cũng từng cho rằng Trần Khải đáng chết, sự thù hận kia nói không chừng cũng là tâm ma tác quái, nếu chính mình lúc ấy để nó khống chế được, có thể cũng sẽ trở nên giống như Trần Khải.
“Là ai có năng lực mạnh như vậy? Hắn làm như vậy với mục đích là gì?”
“Ta không biết, cho nên ta mới lo lắng cho tiểu hồ.” Xích Viêm do dự một chút, nói: “Không dám giấu diếm Niếp công, hỏa hồ chúng ta từ nhỏ đều đã có các loại thần lực, thần lực của tiểu hồ chính là thần bảo hộ, bản thân nó không có bản lĩnh gì nhưng có thể mang đến thần lực hưng thịnh may mắn cho những người xung quanh, có nó ở bên cạnh, những chuyện như tu hành pháp lực dù chỉ bỏ ra một chút vẫn có thể đạt kết quả tốt, thời gian càng lâu, hiệu quả càng rõ, ngài có hiểu được ý tứ của ta không?”
“Ta biết.” Niếp Hành Phong xem Trương Huyền là ví dụ điển hình nhất, “Ý là nói — Tiểu Ly giống như con số không, thân mình nó không có giá trị gì, nhưng nếu đặt ở phía sau những con số, sẽ biến thành số tiền có giá trị, số không càng nhiều, số tiền càng lớn.”
“Đích xác như thế.” So sánh này thật sự rất chuẩn xác, Xích Viêm nhịn không được nở nụ cười.
“Chính là ta không rõ, nếu Tiểu Ly có loại thần lực này, tại sao các ngươi còn đem hồn phách của nó cung phụng cho Bắc Đế Âm Quân?”
“Hỏa hồ sau khi sinh ra, các trưởng lão trong tộc sẽ thí nghiệm thần lực của nó, sau đó sẽ chú trọng bồi dưỡng, chính là không ai có thể tính ra được thần lực của tiểu hồ, chúng ta nghĩ nó chỉ là một con hồ ly bình thường, cho nên đành để nó làm tế phẩm.”
Nói tới đây, Xích Viêm trên mặt lộ ra vẻ áy náy, hồ ly không có linh lực thì cũng không có giá trị sinh tồn, vì sự phát triển hưng thịnh của bộ tộc, những hồ ly như vậy sẽ bị đem đi làm tế phẩm, thân là người đứng đầu bộ tộc, hắn không thể làm việc thiên về tình riêng, tuy rằng không muốn nhưng vẫn phải nhẫn tâm buông tha sinh mệnh của con trai.
“Chính là sau đó ngươi phát hiện ra khả năng dị bẩm của Tiểu Ly, biết nó có thể mang đến thịnh vượng cho gia tộc, cho nên mới không tiếc bất cứ giá nào muốn tìm phương pháp giải trừ khế ước với Bắc Đế Âm Quân đúng không?”
Niếp Hành Phong không đồng tình với cách làm của Xích Viêm, không có thần lực không có nghĩa là nó không có tư cách sinh tồn, nếu tiểu hồ ly biết mình là bị tộc nhân vứt bỏ như thế này, không biết sẽ thương tâm đến mức nào, bất quá nghĩ đến mình tuy rằng giúp Xích Viêm giải trừ khế ước với Âm Quân, nhưng cuối cùng Hoắc Ly vẫn là bị Trương Huyền ‘mèo mù vớ cá rán’ bắt nó đi làm thức thần, tựa hồ như mọi việc đã được định trước, tiểu thần côn nếu biết chính mình bỗng nhiên chiếm được món lợi lớn như vậy, chỉ sợ ngủ đều có thể cười ra tiếng.
Trong mắt Xích Viêm xẹt qua sự đau xót, Niếp Hành Phong đoán rằng hắn đem hồn phách con mình đi hiến tế, trong lòng cũng không chịu nổi, hơn nữa hắn đem bí mật quan trọng như vậy nói với anh, đủ thấy là rất tín nhiệm anh, liền hỏi: “Ngươi là sợ có người muốn có thần lực của Tiểu Ly, sẽ làm hại nó?”
Xích Viêm lo lắng lo lắng gật đầu, lại bấm đốt ngón tay, vẫn là không có manh mối, Niếp Hành Phong nói: “Ta nghe Tiểu Bạch nói, trước đông chí âm khí rất nặng, nếu Tiểu Ly vừa lúc ở nơi có âm khí như vậy, có phải sẽ rất khó bấm đốt ngón tay để tính toán hay không?”
Xích Viêm quan tâm nên bị rối loạn, bị nhắc như vậy liền bừng tỉnh đại ngộ, vui vẻ nói: “Niếp công nói có lý, dù sao hiện tại cũng không có manh mối, chúng ta không bằng đến nơi có âm khí nặng tìm thử xem.”
“Nơi có âm khí nặng? Ngươi là nói ——”
“Nghĩa trang.”
Tác giả :
Phiền Lạc