Thiên Sư Chấp Vị
Quyển 5 - Chương 8
Khi ăn điểm tâm Ôn Sở Hoa mới lộ diện, chị ta trang điểm cẩn thận, khí sắc thoạt nhìn rất tốt, còn hỏi Niếp Hành Phong ngủ thế nào, Niếp Hành Phong cười khổ đáp lại.
Sau khi ăn xong Lâm Thuần Khánh đi chuẩn bị pháp khí, nghe nói có liên quan đến chiêu hồn, Ôn Sở Hoa cũng đi theo giúp đỡ, Trương Huyền đi phòng ngủ bổ giấc, Niếp Hành Phong lại không hề buồn ngủ, đến phòng dành cho khách tìm
sách cổ trên giá sách, lại kỳ quái phát hiện không thấy nó đâu nữa.
Niếp Hành Phong ngón tay chậm rãi lướt qua giữa giá sách, anh không nghĩ mình nhớ lầm vị trí đặt sách, xem ra là có người sợ anh hiểu biết sự tình chân tướng, lén cầm sách đi, nhưng ngược lại là giấu đầu hở đuôi, làm cho anh càng khẳng định cảnh báo là sự thật.
Di động vang lên, là dãy số xa lạ, Niếp Hành Phong nghi hoặc mở ra tiếp nghe, không ngờ là Ngự Bạch Phong.
“Ngươi từ lấy di động ở đâu ra?”
“Mượn.” Liếc liếc mắt nhìn một tên côn đồ ở bên cạnh bị chính mình đánh cho mặt mũi bầm dập, Ngự Bạch Phong thản nhiên nói: “Đêm nay giờ sửu Trương Huyền hẳn là sẽ đi cứu Tiểu Hồ ly, ta muốn cùng đi với cậu ta.”
“Chúng ta hiện tại ở Lâm gia, ngươi lại đây, cùng nhau thương lượng nên làm như thế nào.”
“Lại đó để bị cậu ta đánh sao?” Ngự Bạch Phong cười lạnh: “Ta hiện tại chính là đang nói cho anh biết suy nghĩ của ta, không phải ở trưng cầu sự đồng ý của anh.”
Người này khi làm người còn kiêu ngạo hơn khi làm mèo, bất quá những gì đã nói thật ra đều là lời nói thật.
Điện thoại trầm mặc một hồi, hơn nữa ngày Ngự Bạch Phong lại thấp giọng chậm rãi nói: “Kỳ thật ta cũng là thân bất do kỷ, Tiểu Hồ ly đã chết, người thống khổ nhất không phải Trương Huyền, là ta.”
“Có thể nói cho ta biết nguyên nhân không?” Niếp Hành Phong hỏi.
“Nguyên nhân rất đơn giản, chính là lời nguyền mà ta phải mang.”
Đời đời kiếp kiếp đều chắc chắn mất đi thứ trân quý nhất, luân hồi không ngừng, nguyền rủa liền mãi không kết thúc, mà mỗi lần sau khi hắn mất đi, mới có thể nhớ lại luân hồi đã trải qua.
Ngự Bạch Phong kiếp trước là hoàng tộc Minh triều, sau khi sinh đã bị khẳng định là có đại kiếp nạn, cho nên bị đưa đến chỗ Ngọc Đức chân nhân để tu hành, đáng tiếc kết quả hắn vẫn không thể thoát khỏi sự trêu cợt của vận mệnh, mười lăm năm sau, hắn đánh tan một hồn phách vô tội, hồn phách đó chính là huynh trưởng thân sinh của hắn.
Sự thật tàn khốc đã nghiệm chứng bất luận hắn trốn tránh như thế nào, đều không thể thoát khỏi lời nguyền, mất hết hy vọng Ngự Bạch Phong lấy tử vong để chấm dứt kiếp sống, cũng nhờ sư phụ mua chuộc quỷ sứ cho hắn đầu thai làm động vật, lại không nghĩ rằng xác chết của mình lại vẫn được bảo tồn đến tận bây giờ, có thể là sư phụ không đành lòng nhìn hắn chịu khổ ở lộ trình làm động vật, cho nên thi pháp đưa thân thể hắn ẩn nấu trong núi Vân Vụ nơi ranh giới giữa âm dương, hy vọng có một ngày hắn có thể thoát khỏi nguyền rủa, đáng tiếc vòng mấy vòng, lại quay trở về điểm xuất phát.
Niếp Hành Phong nhớ tới quẻ thiên thủy tụng Trương Huyền đã bói, rốt cục hiểu được ẩn ý của quẻ bói.
Bầu trời dưới nước, hai người vĩnh viễn không thể kết hợp, liền như thân phận thiên sư và hồ tinh, sau khi Ngự Bạch Phong hồi hồn, bánh răng vận mệnh vốn đang ngừng liền bắt đầu vận chuyển một lần nữa, chính mình không thể trách hắn đã giết Tiểu Ly, bởi vì hắn cũng là người đáng thương bị vận mệnh trêu đùa.
“Không thể xoá bỏ lời nguyền sao? Ngươi còn nhớ rõ là ai đã hạ chú ngữ không?”
“Ta không nhớ rõ, ta chỉ nhớ rõ về kiếp mới đây nhất.”
Tất cả trí nhớ của hắn chỉ khi lời nguyền ứng nghiệm mới nháy mắt sống lại, nói cách khác, tối hôm qua vào khoảnh khắc hắn giết Tiểu Bạch, hắn nhớ lại những gì đã trải qua, Gồm cả nguyên nhân bị nguyền rủa, cùng với quen biết Niếp Hành Phong như thế nào, nhưng vài hình ảnh này liền nhanh chóng biến mất khỏi đầu hắn, lưu lại chỉ có trí nhớ của một kiếp trước.
“Tiểu hồ ly vô tội, ta phải cứu nó, không tiếc trả bất cứ giá nào.”
Nghe ra sự dứt khoát trong giọng nói của Ngự Bạch Phong, Niếp Hành Phong hỏi: “Cứu người có phải rất nguy hiểm hay không?”
“Đúng vậy, chỉ không cẩn thận một chút liền có thể vĩnh viễn ở lại địa ngục, ta đã sống đủ rồi, với ta mà nói ở nơi nào đều giống nhau, chính là Trương Huyền thì khác, cho nên ta hy vọng anh có thể giúp ta.”
Tiểu thần côn sẽ không đồng ý.
Không ai hiểu biết Trương Huyền hơn anh, với sự yêu thương của cậu đối với Hoắc Ly, lần này đi địa ngục là nhất định rồi.
Niếp Hành Phong nghĩ nghĩ, nói: “Phải cứu Tiểu Ly không nhất định là phải đi địa ngục, ta có việc khác muốn ngươi hỗ trợ.”
Nói chuyện với Ngự Bạch Phong xong, Niếp Hành Phong lại gọi điện thoại cho Ngụy Chính Nghĩa, điện thoại vừa được tiếp anh còn chưa kịp nói gì bên kia đã bắt đầu ào ào oanh tạc.
“Chủ tịch, chuyện Ôn Sở Hoa giải quyết xong chưa? Hai người có tìm được Diêu Lâm hay không? Còn có cái gì cần tôi cống hiến sức lực không? Tôi hôm nay khá rãnh, có chuyện cứ việc phân phó.”
Hai thầy trò cùng một loại đức hạnh, Niếp Hành Phong nở nụ cười, “Là có việc muốn cậu giúp đỡ, đi theo dõi một người, nếu phát hiện chị ta có hành động gì kỳ quái, lập tức bắt chị ta.”
“Buôn người hay là buôn ma tuý?”
“Là một người phụ nữ bình thường, nhưng không thể xem thường, chuyện này liên quan đến sinh mệnh của Trương Huyền.” Niếp Hành Phong nói: “Chị ta tên là Ngụy Mĩ Phượng.”
Niếp Hành Phong nghĩ thông suốt nguyên nhân tối hôm qua mình bị ảo giác quấy nhiễu, là cốc trà nóng Ngụy Mĩ Phượng cho anh uống có bỏ thuốc gây ảo giác, mới làm cho thần trí anh sau đó bị rối loạn, sinh ra ảo giác.
Ngụy Mĩ Phượng bưng trà cho anh là trước khi anh phát hiện ra đơn thuốc, nói cách khác, ngay từ đầu, Ngụy Mĩ Phượng đã nghĩ đẩy anh vào chỗ chết, chị ta có lẽ là bị Cửu Anh bám thân, cũng có lẽ là đồng đảng của Cửu Anh, người bạn gái không biết tung tích của bác sĩ Chu nói không chừng chính là Ngụy Mĩ Phượng, mục đích thật sự chị ta đến phòng hồ sơ có lẽ không phải là vì hỏi thăm bác sĩ Chu, mà là nghĩ muốn nhân cơ hội giết mình, sau khi thấy mình may mắn thoát được, liền lại bỏ thuốc vào trong trà.
Cho nên Niếp Hành Phong mới sai Ngụy Chính Nghĩa theo dõi chặt chẽ Ngụy Mĩ Phượng, sức mạnh của Cửu Anh cũng không mạnh giống như trong tưởng tượng, nếu không sẽ không cần hao tâm tổn trí ngụy trang những vụ giết người thành tai nạn ngoài ý muốn, lại càng không cần mất công bỏ thuốc hại mình, cho nên, cảnh sát hẳn là có thể khống chế được chị ta, để tránh chị ta quấy nhiễu việc cúng bái hành lễ đêm nay.
Niếp Hành Phong trở lại phòng ngủ, Trương Huyền đang ngủ say, anh không quấy rầy, ngồi ở ghế mây bên cạnh ngủ gật, chờ đến khi tỉnh lại, Trương Huyền đã tỉnh, nhìn anh, vẻ mặt cười tủm tỉm.
“Giường lớn như vậy kiểu gì không chứa nổi hai người, anh ngồi trên ghế ngủ làm gì, giống như tôi khi dễ anh vậy.”
“Rất nguy hiểm, phải không?” Không để ý tới Trương Huyền trêu đùa, Niếp Hành Phong nhìn thẳng vào cậu, hỏi.
“Anh hôm nay mới biết được làm thiên sư nguy hiểm sao? Chủ tịch, có nghĩ đến việc tăng lương cho tôi không?” Trương Huyền khóe miệng gợi lên mỉm cười.
“Bình an trở về, tôi lo lắng.”
Chiêu tài miêu keo kiệt, chưa bao giờ nói theo cậu, làm những lời nói đùa của cậu trở nên vô nghĩa.
Trương Huyền đi đến bên người Niếp Hành Phong, ranh mãnh nháy mắt mấy cái, “Nâng tay trái lên một chút.”
Niếp Hành Phong không hiểu gì nâng tay trái lên, Trương Huyền lại nói: “Lại nâng tay phải lên một chút.”
Càng thêm khó hiểu, Niếp Hành Phong đành phải tiếp tục làm theo, rất ít thấy anh nghe lời như vậy, Trương Huyền vui vẻ dùng sức gật đầu, “Lần này nâng cả hai tay.”
“Cậu lại làm cái gì!”
Mắng to một câu, thình lình bị Trương Huyền ôm cổ, tới gần anh, hít sâu một hơi, nói: “Taytrái chiêu phúc, tay phải chiêu tài, chủ tịch thân ái, anh phải phù hộ tôi lần này xuất hành tài phúc song hành đấy.”
Hoá ra tiểu thần côn thực sự xem anh như chiêu tài miêu, Niếp Hành Phong trên trán hiện lên ba đường gân xanh, Trương Huyền không có nhìn thấy được, vỗ vỗ phía sau lưng anh, tiếp tục nói: “Đừng lo lắng, tôi còn chưa ‘ăn’ được anh, làm sao cam lòng ở lại địa ngục không quay về cho được?”
Trên trán gân xanh càng rõ ràng, Niếp Hành Phong nắm chặt cổ tay Trương Huyền cổ tay kéo giật ra phía ngoài, cười lạnh: “Ăn tôi? Chỉ dựa vào cậu?”
Không cam lòng yếu thế, Trương Huyền giơ chân đá ra, “Chủ tịch, hãy chú ý khẩu khí nói chuyện của anh!”
“Tôi tự nhận là thái độ vô cùng tốt!”
Niếp Hành Phong thoải mái tránh thoát cú đá của Trương Huyền, lập tức tay ấn xuống, đem cậu ta đè xuống sàn, Trương Huyền thuận thế vùng ra, cũng đem Niếp Hành Phong đẩy ngã.
Trên lầu không ngừng vang lên những chấn vang kinh động, hai người đang nghĩ ngơi ở dưới – Ôn Sở Hoa ngẩng đầu nhìn nhìn trần nhà, trên mặt lộ ra nụ cười mờ ám, “Bọn họ thật là kịch liệt a.”
Lâm Thuần Khánh uống ngụm trà, thản nhiên nói: “Người trẻ tuổi, vẫn là kiềm chế một chút thì tốt hơn.”
Chạng vạng hai người xuống lầu, thấy Trương Huyền ôm thắt lưng mắt nháy nháy, Ôn Sở Hoa lo lắng nói: “Sắc mặt cậu thật không tốt lắm.”
“Không có việc gì.”
Trương Huyền khiêu khích nhìn Niếp Hành Phong, chiêu tài miêu khóe miệng có vết bầm, là do cậu ra tay, dám cùng cậu chơi đùa quyền cước, chút vết thương ấy là vẫn còn nhẹ đấy.
Đêm khuya, Lâm Thuần Khánh đi vào trước thần án, cung kính thắp ba nén hương cho tổ sư gia, quay đầu nhìnTrương Huyền, nói: “Giờ sửu tối âm, quỷ môn mở rộng, cậu có lệnh phù hộ thân của vô thường, địa ngục chúng quỷ sẽ không làm gì cậu, nhưng bát đại địa ngục là thuộc tầng thấp nhất ở địa ngục, âm khí nặng nhất, cũng là nơi khốc nhiệt nhất, lửa hừng hực tùy thời sẽ cắn nuốt cậu, tôi ở dương gian niệm chú hộ pháp, chống đỡ âm khí cho cậu, nhưng cậu chỉ có một canh giờ, mặc kệ có tìm được hồn phách hay không, đều phải quay về trong một canh giờ, nếu không trọn đời sẽ bị vây trong liệt hỏa ở địa ngục.”
Ông lấy ra một sợi hồng tuyến (dây đỏ), một đầu dây buộc vào cái chuông vàng, rồi quấn qua lư hương trên bàn thờ, lấy bùa đính lên, đầu kia thì buộc trên cổ tay Trương Huyền, “Địa ngục khôn cùng, cậu nhất định sẽ bị lạc đường, đến lúc đó tôi sẽ lắc chuông gọi cậu, đây là sợi dây cứu mạng dẫn cậu hồi hồn, dây đứt là mệnh đoạn, nhớ lấy!”
Trương Huyền gật đầu, thấy Niếp Hành Phong đứng ở bên cạnh vẻ mặt căng thẳng, liền đi lên dùng đầu vai đụng vào anh một chút, nhỏ giọng cười nói: “Chờ tôi trở lại, chúng ta lại so xem ai thắng.”
Lâm Thuần Khánh dặn dò xong, vươn tay đốt que hương có dán bùa ngay phía trước, dùng bảo kiếm khêu lá bùa trên thần án lên, tay cũng giơ lên không trung vẽ bùa, quát: “Thượng vi thiên, hạ vi địa, trung vi vô thường quỷ môn cư, hoàng tuyền lộ thượng phân âm dương, trực hướng tiền tẩu mạc lưu đình, đi!”
Phía trước một luồng ám quang xẹt qua, gió lạnh đột nhiên nổi lên, trong gió hiện ra một vòng xoáy hắc ám, Lâm Thuần Khánh tay chụp lên giữa lưng Trương Huyền, Niếp Hành Phong nhìn thấy hồng tuyến lập tức bắn về phía lốc xoáy hắc ám, Trương Huyền thân hình lại thẳng tắp ngã về phía sau, vội đỡ lấy cậu đặt nhẹ nhàng lên trên mặt sàn.
“Tiểu tử này vô hồn vô phách, chỉ bằng một cỗ linh khí thanh trọc (trong sạch không nhuốm bẩn), hẳn là không có việc gì.”
Lâm Thuần Khánh an ủi Niếp Hành Phong một câu, ngồi xếp bằng xuống bắt đầu thầm đọc pháp chú, pháp khí bằng giấy cùng tượng gỗ đặt ở thần án bị ông ta theo thứ tự ném vào chậu than, pháp khí dương gian không có hiệu quả ở âm phủ, những pháp khí bằng giấy này có thể có công dụng, tượng gỗ là thế thân của Trương Huyền, sẽ chắn tai hoạ cho cậu trong lúc nguy cấp.
Niếp Hành Phong nhìn sợi hồng tuyến kia, nó run rẩy nhè nhẹ, phần cuối lại nhập vào lốc xoáy hắc ám khôn cùng ở phía trước, không biết đi đâu.
“Cái này rốt cuộc là pháp thuật gì? Làm như vậy thật sự có thể xua đuổi ma quỷ sao?” Ôn Sở Hoa ở một bên rất căng thẳng hỏi.
“Có thể.” Niếp Hành Phong trả lời chị ta.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, hương và bùa chậm rãi cháy, hồng tuyến khi thì đứng yên, khi thì rung mạnh, Niếp Hành Phong bình tĩnh nhìn sợi dây, một lòng tập trung vào đó.
Ngoài phòng có tiếng vang truyền đến, là gió thổi làm phong linh kêu vang, trong đêm yên tĩnh từ từ len lõi vào, mang theo vẻ âm trầm vắng lặng.
Ôn Sở Hoa chấn động toàn thân, khi ngẩng đầu lên sắc mặt đã trở nên đờ đẫn, mắt thì biến thành màu đỏ đậm, bất quá Niếp Hành Phong chỉ lo chú ý sợi dây, không cảm thấy được sự khác thường của chị ta.
Ôn Sở Hoa chậm rãi đứng lên, đột nhiên giơ tay nắm lấy hồng tuyến, tình cảnh hết sức nguy hiểm, Niếp Hành Phong túm chặt cổ tay chị ta, “Cô muốn làm gì?”
Ôn Sở Hoa không đáp, sắc mặt âm lệ, tay kia thì chộp tới mặt Niếp Hành Phong, tiếp đó còn giơ chân đá lư hương mà hồng tuyến quấn qua một vòng, lại bị Niếp Hành Phong đẩy mạnh, vẫy bình sứ trong tay ra, nước văng hết lên trên người chị ta, nhất thời khói trắng bốc lên, chị ta kêu thảm một tiếng ngả văng ra, hai mắt đỏ đậm hung tợn nhìn chằm chằm Niếp Hành Phong, rống hỏi: “Ngươi làm sao thấy được?”
“Bởi vì ta không có ngốc như ngươi nghĩ.”
Từ lúc Ôn Sở Hoa bị tập kích ở biệt thự , Niếp Hành Phong liền phát hiện chị ta khác thường, chị ta luôn biểu hiện rất bình thường, rồi sau đó khi bọn họ đến bảo Ôn Sở Hoa đến Lâm gia, chị ta nửa ngày không mở cửa, nói là tắm rửa, nhưng tóc lại rất khô ráo, căn bản không giống là vừa tắm xong, chứng minh chị ta từng rời khỏi đó, mới lấy tắm rửa làm cái cớ che dấu, bất quá chỉ có những chi tiết này, Niếp Hành Phong cũng không dám kết luận chị ta có vấn đề, bởi vì Trương Huyền và Lâm Thuần Khánh đều nhìn không ra chị ta bị quỷ nhập, kết giới đuổi ma của Lâm gia cũng không có tác dụng với chị ta, cho đến sau đó anh thấy được tư liệu về Cửu Anh, mới bừng tỉnh đại ngộ.
Cửu Anh là viễn cổ tinh quái, bị Hậu Nghệ bắn chết sau chỉ còn lại một cỗ tinh khí sinh tồn, cho nên bùa và kết giới không có tác dụng với nó, bản sách cổ hỏa hồ dùng để cảnh báo mình nhất định là bị Ôn Sở Hoa dấu đi.
Trương Huyền nói loại tinh quái bám thân này chỉ lúc tấn công mới để lộ tà khí, nước bùa lúc ấy mới có thể trừ tà hiệu quả, cho nên Niếp Hành Phong vẫn không vạch trần, chỉ chờ Ôn Sở Hoa ra tay mới đưa nước bùa vẫy ra, trong nước bùa ngoại trừ hắc cẩu huyết, còn lẫn lộn kim sa (cát vàng), kim là khắc tinh của tà ma quỷ quái, Ôn Sở Hoa quả nhiên chịu không được.
Thừa dịp chị ta ngã xuống đất không dậy nổi, Niếp Hành Phong đem bùa đã chuẩn bị tốt trước đó đập vào trên người chị ta, quát: “Lập tức lăn ra đây!”
Trên lá bùa kim quang ẩn hiện, Ôn Sở Hoa phát ra một tiếng kêu, mười ngón móng tay chợt dài ra, kéo bùa xuống, xoay người đánh về phía Niếp Hành Phong, hai luồng hỏa nhiệt bức bách làm Niếp Hành Phong bị ngã, Ôn Sở Hoa giơ móng tay lên định cắm xuyên vào mắt anh.
Niếp Hành Phong vội vàng xoay người lăn sang một bên, móng tay sắc nhọn hung hăng cắm vào sàn nhà ngay sắt bên má anh, sát khí âm lãnh làm anh run lên, nhưng vẫn không quên trêu chọc, “Tiểu thư, cô nên cắt móng tay .”
Ôn Sở Hoa rút ra ngón tay đang muốn tiếp tục công kích, bị Ngự Bạch Phong vọt vào chưởng một phát đánh bay, Niếp Hành Phong nhẹ nhàng thở ra, “Ngươi tới thật là chậm.”
“Bởi vì ngươi thoạt nhìn rất thành thạo.” Ngự Bạch Phong vẫn là một thân cổ trang, từ từ nói.
Ngự Bạch Phong bị Niếp Hành Phong nhờ âm thầm hộ pháp, vừa rồi khi Ôn Sở Hoa trở nên khác thường động thủ hắn đã muốn ra tay, lại bị mấy tiểu yêu tinh ngoài phòng cuốn lấy, là Cửu Anh sống lại, sát khí làm kinh động chúng nó, Ngự Bạch Phong diệt xong bọn nó mới tiến vào, bất quá quá trình diễn ra hắn lười giải thích.
Chuông vàng đột nhiên vang lên dồn dã, Niếp Hành Phong quay đầu, thấy sợi dây đỏ run lên không ngừng, hương đã cháy quá một nửa, Lâm Thuần Khánh đang đem pháp khí bằng giấy cùng tượng gỗ ném vào chậu than, bỗng nhiên ngừng lại, tay giơ lên kéo đứt sợi dây quấn trên lư hương.
“Dừng tay!”
Chuyện xảy ra quá đột ngột, Niếp Hành Phong cuống quít xông lên nắm lấy sợi dây, trước mắt loáng lên một cái, kéo đã đâm vào vai trái anh, Lâm Thuần Khánh mặt không chút thay đổi rút ra, lại đâm về phía ngực anh.
Ngự Bạch Phong hất tay đem đống đồ sứ bên cạnh ném tới, hất văng kéo, hồng tuyến bị mất đi sự trấn giữ của bùa, nhanh chóng trượt về phía trước, Niếp Hành Phong cố sức kéo, chợt nghe phía sau có tiếng gió, Ôn Sở Hoa lủi đi lên, móng tay hung ác cắm lên miệng vết thương ở trên đầu vai của anh, tiếp đó dùng tay đánh anh văng ra, khí lực của chị ta vô cùng lớn nên Niếp Hành Phong dễ dàng bị đánh bại, nắm không được hồng tuyến, trơ mắt nhìn thấy nó tuột ra khỏi lòng bàn tay mình.
May mà thời khắc mấu chốt Ngự Bạch Phong vươn người túm lấy đầu sợi, nhưng vòng xoáy hắc ám phía trước truyền đến lực hút quá mạnh làm hắn không ngừng bị sợi dây kéo lướt về phía nó.
Ôn Sở Hoa xoay người nhào về phía Niếp Hành Phong, giơ tay đâm mạnh vào trước ngực anh, Niếp Hành Phong ra sức cản lại, nhưng bàn tay kia nặng như ngàn cân, một chút một chút tới gần sát ngực anh, móng tay sắc nhọn loé lên ánh sáng.
Hai tay Niếp Hành Phong rung lên kịch liệt, nhìn Ngự Bạch Phong cùng sợi dây đã bị kéo đến gần vòng xoáy hắc ám, Lâm Thuần Khánh còn đuổi theo đánh về phía hắn, dưới tình thế cấp bách, anh cảm thấy ngực nóng lên, nhiệt lưu theo hơi thở dũng mãnh xông vào lòng bàn tay, trước mắt ánh sáng chợt lóe, một thanh cổ khí lạnh như băng hiện lên trong lòng bàn tay, bảy sắc màu loang loáng chạy dọc trên mũi đao, không rảnh nhìn kỹ, Niếp Hành Phong thuận tay đâm Ôn Sở Hoa, trong tiếng hét kinh động, một đoàn lửa đen từ trên đỉnh đầu chị ta vọt ra, chị ta lập tức suy sụp ngã xuống đất.
Niếp Hành Phong vội vàng bò lên, đi kéo Ngự Bạch Phong, cuối cùng vẫn chậm một bước, tay hai người khó khăn lắm mới chạm được nhau, Ngự Bạch Phong đã bị gió lạnh lôi vào lốc xoáy hắc ám, đại môn âm phủ nháy mắt đóng cửa.
Gió lạnh thổi qua, bên tai Niếp Hành Phong có tiếng gào khóc thảm thiết xa xa từ địa ngục vang tới, tựa hồ nhìn thấy Trương Huyền cùng hồng tuyến rơi vào viêm ngục khôn cùng, đôi mắt xanh thẳm như nước biển, xẹt qua giữa ngọn lửa như sao băng.
“Trương Huyền!”
Cổ họng khó thở, bị Lâm Thuần Khánh hung hăng bóp chặt từ phía sau, Niếp Hành Phong trở tay ra sau đem lưỡi dao sắc bén đâm tới, Lâm Thuần Khánh phát ra một tiếng rống sợ hãi, ngã nhào xuống đất.
Niếp Hành Phong quay đầu lại, Ôn Sở Hoa và Lâm Thuần Khánh đều đã té xỉu, trong tay truyền đến cảm giác lạnh băng, anh cúi đầu nhìn tê nhận nằm trong lòng bàn tay, đồ cổ này là thứ anh vô ý có được trong sự kiện chiếu linh, anh sợ nó làm hại tới Trương Huyền, cho nên bảo Nhan Khai đem nó phong ấn trong cơ thể của mình, không có chú ngữ của Nhan Khai, không người nào có thể lấy được tê nhận, nhưng hiện tại tê nhận lại tự động bài trừ phong ấn.
Trên lưỡi đao bảy màu xen kẽ loé sáng, lóng lánh diễm lệ quỷ dị, rồi sau đó sắc thái nhạt dần chuyển sang trong suốt, chậm rãi biến mất ở trong lòng bàn tay anh.
“Xảy ra chuyện gì?” Ôn Sở Hoa tỉnh, mờ mịt hỏi.
Tê nhận trảm thần trừ ma, cho nên có thể đánh lui Cửu Anh bám thân, lại vô hại với người thường, Lâm Thuần Khánh cũng tỉnh lại, nhớ tới chuyện xảy ra lúc nãy, thầm kêu không tốt, chạy nhanh tới chỗ làm tế trước thần án, đáng tiếc lô lửa đã tắt, trên que hương chỉ còn cháy lên ánh lửa xanh nhạt cuối cùng, biến thành tro tẫn.
Máu tươi từ đầu vai chảy xuống, chậm rãi chảy vào lòng bàn tay, Niếp Hành Phong đưa tay nắm chặt.
Đáng chết, tại sao anh lại ngu ngốc như vậy? Cửu Anh đã có chín đạo nguyên thần, tự nhiên có thể đồng thời nhập vào mấy người một lúc, tại sao anh không nghĩ tới việc đề phòng Lâm Thuần Khánh, nếu anh sớm có phòng bị, Trương Huyền sẽ không xảy ra chuyện gì. . . . . .
“Niếp tiên sinh, anh bị thương!”
Không nhìn Ôn Sở Hoa kêu sợ hãi, Niếp Hành Phong vọt tới trước mặt Lâm Thuần Khánh, kêu lên: “Mau một lần nữa mở ra quỷ môn quan, tôi muốn đi cứu bọn họ!”
“Vô dụng, không có âm phù của vô thường, cho dù mở ra quỷ môn quan, cậu cũng không vào được.”
“Vậy có biện pháp nào khác hay không?”
Lâm Thuần Khánh nhìn xem thân thể Trương Huyền nằm trên mặt đất, lắc đầu, “Nhập ngục cứu người, vốn đã vi phạm thiên đạo, cậu là người thường, chỉ sợ còn chưa tới gần bát đại địa ngục, sẽ bị đốt thành tro tàn, đừng có nghịch thiên cưỡng cầu .”
“Không có cưỡng cầu, tôi chính là thiên!”
Niếp Hành Phong cầm lấy chồng tiền âm phủ ở trên thần án, ném vào chậu lô, châm lửa , kêu to: “Vô thường hiện thân!”
Tiền có thể sai quỷ, cũng có thể gọi thần, chỉ cần vô thường hiện thân, anh còn có biện pháp yêu cầu một tờ lệnh phù âm phủ khác, đáng tiếc tiền không ngừng quăng vào đổi lấy chính là ngọn lửa cháy mạnh thành một đống tro tàn.
“Âm dương khác biệt, một tờ âm phù đã là sự khai ân đặc biệt, vô thường sẽ không tùy tiện đưa nó cho người thường, cho dù cậu tiêu phí bao nhiêu tiền đi nữa.”
Mua được không được quỷ sứ, vậy nhất định còn có cái khác biện pháp. . . . . .
Niếp Hành Phong lung tung nhìn chung quanh bốn phía, máu theo đầu ngón tay không ngừng rơi xuống, anh lại không chút nào để ý, nhìn thấy ánh mắt âm lệ màu đỏ của anh, Ôn Sở Hoa sợ tới mức thối lui đến một bên không dám lên tiếng.
Niếp Hành Phong ánh mắt cuối cùng dừng lại ở trên thân thể của Tiểu Bạch, anh nghĩ tới cái gì đó, nói với Lâm Thuần Khánh: “Lâm tiên sinh, tôi muốn nhờ chú tiếp tục niệm chú hộ pháp cho Trương Huyền, đốt thêm nhiều pháp khí, càng mạnh càng tốt, chờ sự tình giải quyết xong thù lao tùy chú quyết định.”
Anh tùy tiện băng bó miệng vết thương đầu vai, đi đến trước mặt Tiểu Bạch, cởi bỏ viên ngọc xanh trên cổ nó quấn vào trên cổ tay, xoay người đi ra ngoài, Lâm Thuần Khánh vội hỏi: “Cậu đi đâu?”
“Đi cứu bọn họ!”
Niếp Hành Phong ra khỏi nhà, ngồi vào xe của Trương Huyền, vừa bật nguồn điện thoại, không hề ngạc nhiên hộp thư đến toàn là tin nhắn của Ngụy Chính Nghĩa.
Bất chấp lúc này đã là đêm khuya, Niếp Hành Phong trực tiếp gọi điện, Ngụy Chính Nghĩa cư nhiên không có ngủ, vừa tiếp nghe xong, vội vàng nói: “Chủ tịch, anh cuối cùng đã trả lời, tôi hiện tại đang ở bệnh viện Thánh An, Ngụy Mĩ Phượng đã xảy ra chuyện, anh lập tức đến đây đi.”
Quả nhiên đã xảy ra chuyện, Niếp Hành Phong buông điện thoại, nhanh chóng lái xe tới đó.
Phòng bệnh trong bệnh viện Thánh An vắng vẻ yên tĩnh, Ngụy Chính Nghĩa cùng một cảnh sát mặc y phục thường đứng trông coi ở hành lang, nhìn thấy Niếp Hành Phong, vội chạy tới.
“Ngụy Mĩ Phượng thế nào ?”
“Tạm thời thoát khỏi thời kì nguy hiểm, nhưng bác sĩ nói không dám cam đoan có bị sống đời sống thực vật hay không.”
Chạng vạng, khi Ngụy Mĩ Phượng đi mua sắm ở cửa hàng tổng hợp, đột nhiên bị ngã từ trên cầu thang xuống, gáy va đập nghiêm trọng dẫn đến não bị xuất huyết trong, may mà Ngụy Chính Nghĩa lúc ấy đang theo dõi ngay gần đó, kịp thời đem Ngụy Mĩ Phượng đưa vào bệnh viện.
“Con trai chị ta đâu?”
“Còn coi giữ ở trong phòng bệnh, lúc Ngụy Mĩ Phượng gặp chuyện không may đứa bé đứng ngay bên cạnh, có thể là sợ hãi, đến bây giờ một câu cũng không nói.” Ngụy Chính Nghĩa mang Niếp Hành Phong đi phòng bệnh, nhỏ giọng hỏi: “Người phụ nữ này ngã rất kỳ lạ, có phải có liên quan đến vụ án lừa đảo, giết người, cướp bóc nào đó, cho nên bị người ta diệt khẩu hay không?”
Nhìn xem cảnh sát ‘nhiệt huyết’ vẻ mặt hưng phấn, Niếp Hành Phong thật sự không nghĩ đả kích sự nhiệt tình của cậu ta, “Đều không phải, chị ta chỉ là một người phụ nữ bình thường, đừng suy nghĩ lung tung, trở về nghỉ ngơi đi, chuyện nơi này giao cho tôi.”
Vừa nghe không có liên quan gì đến đại án trọng án, mặt Ngụy Chính Nghĩa xìu xuống, nhưng vì chủ tịch là người lảnh đạo trực tiếp của sư phụ, cậu không dám oán giận, buồn bực cáo từ rời đi.
Niếp Hành Phong đi vào phòng bệnh không có bật đèn, bên trong thật âm u, nương theo ánh đèn ngoài hành lang, anh nhìn thấy Ngụy Mĩ Phượng nằm thẳng ở trên giường, trên mặt có chụp ống thởt, hô hấp mỏng manh, Tiểu Hổ thì lẳng lặng ngồi ở một bên giường, nghe được tiếng vang, ngẩng đầu, yên lặng nhìn anh đến gần.
Niếp Hành Phong đi vào bên giường, nhìn Ngụy Mĩ Phượng, rồi chuyển hướng sang Tiểu Hổ, nhẹ nhàng nói: “Kỳ thật ta vẫn đều nghĩ sai, người bị Cửu Anh nhập vào không phải Ngụy Mĩ Phượng, mà là ngươi, người bỏ thuốc gây ảo giác trong trà của ta cũng là ngươi đúng không?”
Đứa nhỏ ánh mắt đen bóng nhìn anh, không nói gì.
Kẻ yếu luôn làm cho người ta có ấn tượng sai lệch, khi nhìn thấy Ngụy Mĩ Phượng đánh chửi Tiểu Hổ, Niếp Hành Phong thực tự nhiên nổi lên lòng nghi ngờ Ngụy Mĩ Phượng, lại không nghĩ rằng bản thân chân chính của Cửu Anh chính là đứa bé nhìn rất yếu ớt này.
“Là ngươi dùng ý niệm khống chế Ngụy Mĩ Phượng thường xuyên đến bệnh viện xem bệnh, cũng nhân cơ hội khống chế bác sĩ Chu giúp ngươi tìm kiếm những người có mệnh trụ thập linh, sau đó sai hỏa hồ thay ngươi giết người, lợi dụng hồn phách bọn họ trợ giúp ngươi sống lại, người cuối cùng mang mệnh trụ thập linh mà chúng ta không tra được chính là Tiểu Hổ, ngươi nhập vào thân nó, cũng phá hủy hồ sơ của nó trong máy tính, làm cho người ta không thể nào tra ra được.”
“Ngươi thực thông minh, bất quá có nghĩ đến hậu quả khi một mình tới tìm ta không?” Tiểu Hổ mỉm cười, nụ cười ở trong bóng tối hiện lên vẻ quỷ dị khiến kẻ khác sởn gai ốc.
“Tiểu Hổ từ khi sinh ra đã mang bệnh, không có ta nhập vào, nó đã sớm chết.” Hắn vươn bàn tay nhỏ bé vuốt ve tóc Ngụy Mĩ Phượng, tiếp tục vui vẻ cười: “Ngươi cho là nữ nhân này không biết sao? Thứ cô ta cần chính là cái cớ để an ủi mình mà thôi, cho dù đó là giả. Cô ta rất nghe lời ta, ta nói không thích bác sĩChu, thế là cô ta không đến tìm hắn nữa, ta nói chán ghét gặp người lạ, cô ta liền mang ta đến thôn nhỏ hẻo lánh sống. . . . . .”
“Vậy mà ngươi còn giết chị ta!”
“Đó là lỗi của ngươi! Ngày đó nếu ngươi không lắm miệng, thì cô ta sẽ không có ý muốn chạy đến bệnh viện tìm đến bác sĩ Chu, sẽ không phát hiện ra hắn ta đã chết, cô ta đoán ra là ta làm, không có biện pháp, ta chỉ không chú ý đẩy cô ta một chút, ha ha. . . . . .”
Nguyên lai Ngụy Mĩ Phượng thật sự là người yêu của bác sĩ Chu, chị ta vẫn không biết tin bác sĩ Chu qua đời, chị ta đến bệnh viện là bởi vì muốn gặp anh ta, mà không phải là giết mình, mình sao lại ngu xuẩn đến nổi để cho lão yêu quái này lừa xoay mòng mòng như vậy?
Nhìn thấy Tiểu Hổ chớp chớp mắt đầy hồn nhiên, Niếp Hành Phong hận không thể tiến lên cho hắn một đấm.
Giọng nói đứa nhỏ thay đổi, đổi thành tiếng khàn khàn của một lão già, “Kỳ thật ta không có thị huyết như ngươi nghĩ đâu, ta chưa từng làm hại những người không liên quan gì đến thập linh, càng không có gây nên sự kinh hoảng, người ta giết chết cũng không có dẫn đến nhiều người cùng chết khi bị tai nạn giao thông, nếu không phải ngươi nhúng tay, tin tưởng những người mệnh trụ thập linh mà chết rồi thì cũng nhanh chóng bị quên lãng.”
Ánh đèn ngoài hành lang chiếu sáng vào khuôn mặt nghiêng nghiêng của Tiểu Hổ, làm cho Niếp Hành Phong rõ ràng nhìn đến khóe môi hắn hơi hơi nhếch lên, âm trầm làm người khác không rét mà run.
“Đừng có tìm cớ cho hành vi phạm tội của mình! Ngươi không dám đi giết chóc nhiều, chẳng qua là bởi vì linh lực ngươi không đủ, sợ bị người khám phá ra mà thôi, ta không hiểu được, với đạo hạnh của hỏa hồ, sao lại bị ngươi khống chế?”
“Rất đơn giản, ta khôn khéo sử dụng diệu kế đoạt lấy nội đan của trượng phu ả, bất đắc dĩ, ả chỉ có thể theo ta lập huyết khế (khế ước bằng máu).” Đứa nhỏ cười khanh khách vươn tay vuốt ve hai má của mẹ nó, nhưng ngay sau đó ngón tay dài ra, hung hăng bóp chặt cổ chị ta.
“Kỳ thật ta nên cám ơn ngươi, ngụy giới ở núi Vân Vụ là cửa vào âm phủ, nơi nơi tràn ngập yêu ma quỷ quái, ta nhập vào Tiểu Hổ mượn âm khí ở đó tu hành, bị quỷ bà nhìn ra, bà ta mấy lần tới tìm ta gây phiền toái, lại bị ngươi đả thương, có ngươi tương trợ, hiện tại ta không cần dựa vào khối thân thể phàm tục này nữa, ha ha!”
“Dừng tay!”
Ngụy Mĩ Phượng cổ vì bị áp chế phát ra thở dốc thống khổ, Niếp Hành Phong vội vàng tiến lên kéo tay Tiểu Hổ ra, ai ngờ hô hấp như ngừng lại, bị thứ xúc giác lạnh như băng đè lại trên đỉnh đầu, trước mắt ánh lửa bắn ra bốn phía, quái thú hiện ra nguyên hình, sau lưng Tiểu Hổ lộ ra thân hình xà chín đầu đang biến hoá, cổ vặn vẹo, gắt gao vây khốn Niếp Hành Phong, anh nhất thời cảm thấy trong cơ thể có luồng sinh khí mãnh liệt đang bị hút nhanh ra khỏi người, tim đau đớn vô cùng, tựa như cảm giác đã trải qua lần trước ở kho hồ sơ.
Thanh âm khàn khàn ở bên tai cười gằn: “Sức mạnh cũng không đại biểu tất cả, chỉ cần tìm được nhược điểm của đối phương, muốn đánh bại bọn họ một chút cũng không khó, ví dụ như nhược điểm của hỏa hồ là trượng phu ả, mà nhược điểm của ngươi chính là em trai ngươi và Trương Huyền.”
“Chẳng lẽ mục đích cuối cùng ngươi hại Ngụy Mĩ Phượng là vì dẫn ta tới đây?” Sức lực từng chút bị hút ra, Niếp Hành Phong giữa lúc hoảng hốt trong đầu chợt lóe, nghĩ tới cái gì.
“Ha ha, không tồi, ngay từ đầu thứ ta muốn không phải thập linh, mà là ngươi! Bọn họ chính là thuốc dẫn trợ ta tu hành, mà ngươi mới là thuốc tốt chân chính, biểu hiện của ngươi ở kho hồ sơ đã chứng minh ta không nhìn lầm, hút linh khí của ngươi, ta liền chân chính sống lại, bất quá lúc ấy ngươi trên người có huyết chú của Trương Huyền, ta không thể hoàn toàn đoạt được hết linh lực của ngươi, cho nên chỉ có thể tạm thời buông tha, hiện tại bảo hộ linh của ngươi đang bảo vệ cho em trai ngươi, Trương Huyền ở địa ngục, huyết chú đã muốn mất đi hiệu lực, mà Lâm Thuần Khánh thì đang vội vàng vì niệm thần chú cầu phúc cho cậu ta, như vậy, ngẫm lại xem, còn có ai có thể cứu được ngươi?”
Khó trách Duệ Đình dù không phải là bốn trụ thập linh, lại vẫn bị truy sát, Hoá ra nó chính là mồi câu thứ hai dẫn mình mắc câu.
Hô hấp càng ngày càng khó khăn, Niếp Hành Phong trước mắt nhanh chóng hiện lên những hình ảnh liên tiếp —— Thẩm Kiện chết, em trai gặp nạn, Chu Lâm Lâm bị tai nạn xe cộ, còn có Tiểu Bạch sống lại, tựa hồ tất cả từ khi bắt đầu liền đều đã được thiết lập tốt. . . . . .
Anh vươn tay ấn mạnh chuông gọi ở đầu giường, lại không thấy có ai đáp lại, pháp lực Cửu Anh không ngừng tăng cường, âm khí tràn ngập cả gian phòng bệnh, cường lệ đến trình độ anh vô pháp chống đỡ.
Tê nhận, cổ khí tê nhận. . . . . .
Giãy dụa nâng tay lên, mắt lạnh nhạt nhìn khuôn mặt xấu xí dữ tợn trước mặt, đây không phải khuôn mặt một đứa bé nên có, tràn ngập tàn bạo và hung ác, giống như ác quỷ địa ngục.
“Sức mạnh có đôi khi đại biểu cho tất cả!”
Tê nhận rốt cục theo ý niệm mãnh liệt hiện lên trong bàn tay, phóng ra ánh sáng chói mắt, Niếp Hành Phong giơ tay chém xuống, lưỡi đao xẹt qua một luồng ánh sáng, cắm vào trước ngực cơ thể người của Cửu Anh, lạnh giọng quát: “Đến địa ngục đi!”
“Không. . . . . .”
Ánh sáng bảy màu lấp lánh, trong mắt Tiểu Hổ hiện lên sự sợ hãi, phát ra một tiếng gào thét thê thảm, run rẩy té trên mặt đất, Cửu Anh tuy nói là có chín mệnh, nhưng lại không có hoàn toàn thoát ly nhân thể trói buộc, không thể ngăn cản được sự sắc bén của cổ khí.
Quái thú chín chi tản ra, hóa thành khói đen từ trên đỉnh đầu Tiểu Hổ thoát ra, ở không trung không ngừng biến ảo thành các loại hình thể quỷ dị, lập tức bị ánh sáng rực rỡ bốn phía của tê nhận đánh trúng, một hạt châu rơi xuống, xung quanh hạt châu hiện lên sắc đỏ nhàn nhạt, thản nhiên an bình.
Đây chính là nội đan của hỏa hồ, Niếp Hành Phong xoay người nhặt lên, chậm rãi đi ra ngoài, ra phòng bệnh, mới nghe được tiếng chuông gọi vang ầm, y tá vội vàng chạy tới, hỏi anh, “Tiên sinh, xảy ra chuyện gì?”
Kinh hồn chưa định, Niếp Hành Phong mệt mỏi tựa vào trên vách tường, chỉ chỉ phòng bệnh, “Đi xem đi, mẹ con bọn họ có thể có nguy hiểm.”
Y tá chạy vào, bên trong rất nhanh vang lên âm thanh báo động dồn dập, sau đó có vài y tá từ phòng trực ban vội vàng chạy đến, vọt vào phòng bệnh, Niếp Hành Phong quay đầu nhìn lại, thấy trên cửa phòng bệnh ánh đèn cấp cứu sáng lên.
Anh im lặng xoay người, đi vào ban công ở cuối hành lang, bên ngoài gió thổi mạnh, hai má có chút lạnh lẽo, là mưa thu lạnh như băng đập vào mặt.
Niếp Hành Phong trong lòng thầm gọi Nhan Khai, rất nhanh, thân hình Nhan Khai liền xuất hiện ở trước mắt, hắn sớm cảm ứng được Niếp Hành Phong gặp nguy hiểm, nhưng không có mệnh lệnh của chủ nhân nên không thể tiến đến cứu giúp.
“Duệ Đình bọn họ vẫn khỏe chứ?”
“Còn đang ngủ say.”
Để tránh phiền toái, ngủ là biện pháp tốt nhất, cho nên Nhan Khai thi pháp làm cho đám Niếp Duệ Đình vẫn bảo trì tình trạng chìm trong giấc ngủ.
Niếp Hành Phong đem nội đan hỏa hồ giao cho Nhan Khai, “Hắn là phụ thân của Tiểu Ly, bị Cửu Anh vây khốn nguyên hình, ngươi xem dùng pháp thuật gì mới có thể làm cho hắn khôi phục.”
Nhan Khai tiếp được, thấy Niếp Hành Phong xoay người rời đi, vội đuổi theo, đưa tay đặt ở đầu vai anh, cảm giác mát lạnh lướt nhẹ qua, miệng vết thương trên vai Niếp Hành Phong đã hoàn toàn khép lại, Nhan Khai thỉnh cầu nói: “Chủ nhân, xin cho ta cùng đi với ngài.”
“Giúp ta chăm sóc Duệ Đình và ông nội, ta sẽ trở lại nhanh thôi.” Nếu như có thể toàn mạng quay về.
Niếp Hành Phong đi vài bước lại dừng lại, xoay người hỏi: “Dưới tình huống gì, thứ bị phong ấn có thể tự động giải ấn?”
“Khi sức mạnh của nó cao hơn linh lực của người phong ấn, hoặc là. . . . . .” Nhan Khai nhìn chăm chú Niếp Hành Phong, “Lúc nó nhận chủ.”
Sau khi ăn xong Lâm Thuần Khánh đi chuẩn bị pháp khí, nghe nói có liên quan đến chiêu hồn, Ôn Sở Hoa cũng đi theo giúp đỡ, Trương Huyền đi phòng ngủ bổ giấc, Niếp Hành Phong lại không hề buồn ngủ, đến phòng dành cho khách tìm
sách cổ trên giá sách, lại kỳ quái phát hiện không thấy nó đâu nữa.
Niếp Hành Phong ngón tay chậm rãi lướt qua giữa giá sách, anh không nghĩ mình nhớ lầm vị trí đặt sách, xem ra là có người sợ anh hiểu biết sự tình chân tướng, lén cầm sách đi, nhưng ngược lại là giấu đầu hở đuôi, làm cho anh càng khẳng định cảnh báo là sự thật.
Di động vang lên, là dãy số xa lạ, Niếp Hành Phong nghi hoặc mở ra tiếp nghe, không ngờ là Ngự Bạch Phong.
“Ngươi từ lấy di động ở đâu ra?”
“Mượn.” Liếc liếc mắt nhìn một tên côn đồ ở bên cạnh bị chính mình đánh cho mặt mũi bầm dập, Ngự Bạch Phong thản nhiên nói: “Đêm nay giờ sửu Trương Huyền hẳn là sẽ đi cứu Tiểu Hồ ly, ta muốn cùng đi với cậu ta.”
“Chúng ta hiện tại ở Lâm gia, ngươi lại đây, cùng nhau thương lượng nên làm như thế nào.”
“Lại đó để bị cậu ta đánh sao?” Ngự Bạch Phong cười lạnh: “Ta hiện tại chính là đang nói cho anh biết suy nghĩ của ta, không phải ở trưng cầu sự đồng ý của anh.”
Người này khi làm người còn kiêu ngạo hơn khi làm mèo, bất quá những gì đã nói thật ra đều là lời nói thật.
Điện thoại trầm mặc một hồi, hơn nữa ngày Ngự Bạch Phong lại thấp giọng chậm rãi nói: “Kỳ thật ta cũng là thân bất do kỷ, Tiểu Hồ ly đã chết, người thống khổ nhất không phải Trương Huyền, là ta.”
“Có thể nói cho ta biết nguyên nhân không?” Niếp Hành Phong hỏi.
“Nguyên nhân rất đơn giản, chính là lời nguyền mà ta phải mang.”
Đời đời kiếp kiếp đều chắc chắn mất đi thứ trân quý nhất, luân hồi không ngừng, nguyền rủa liền mãi không kết thúc, mà mỗi lần sau khi hắn mất đi, mới có thể nhớ lại luân hồi đã trải qua.
Ngự Bạch Phong kiếp trước là hoàng tộc Minh triều, sau khi sinh đã bị khẳng định là có đại kiếp nạn, cho nên bị đưa đến chỗ Ngọc Đức chân nhân để tu hành, đáng tiếc kết quả hắn vẫn không thể thoát khỏi sự trêu cợt của vận mệnh, mười lăm năm sau, hắn đánh tan một hồn phách vô tội, hồn phách đó chính là huynh trưởng thân sinh của hắn.
Sự thật tàn khốc đã nghiệm chứng bất luận hắn trốn tránh như thế nào, đều không thể thoát khỏi lời nguyền, mất hết hy vọng Ngự Bạch Phong lấy tử vong để chấm dứt kiếp sống, cũng nhờ sư phụ mua chuộc quỷ sứ cho hắn đầu thai làm động vật, lại không nghĩ rằng xác chết của mình lại vẫn được bảo tồn đến tận bây giờ, có thể là sư phụ không đành lòng nhìn hắn chịu khổ ở lộ trình làm động vật, cho nên thi pháp đưa thân thể hắn ẩn nấu trong núi Vân Vụ nơi ranh giới giữa âm dương, hy vọng có một ngày hắn có thể thoát khỏi nguyền rủa, đáng tiếc vòng mấy vòng, lại quay trở về điểm xuất phát.
Niếp Hành Phong nhớ tới quẻ thiên thủy tụng Trương Huyền đã bói, rốt cục hiểu được ẩn ý của quẻ bói.
Bầu trời dưới nước, hai người vĩnh viễn không thể kết hợp, liền như thân phận thiên sư và hồ tinh, sau khi Ngự Bạch Phong hồi hồn, bánh răng vận mệnh vốn đang ngừng liền bắt đầu vận chuyển một lần nữa, chính mình không thể trách hắn đã giết Tiểu Ly, bởi vì hắn cũng là người đáng thương bị vận mệnh trêu đùa.
“Không thể xoá bỏ lời nguyền sao? Ngươi còn nhớ rõ là ai đã hạ chú ngữ không?”
“Ta không nhớ rõ, ta chỉ nhớ rõ về kiếp mới đây nhất.”
Tất cả trí nhớ của hắn chỉ khi lời nguyền ứng nghiệm mới nháy mắt sống lại, nói cách khác, tối hôm qua vào khoảnh khắc hắn giết Tiểu Bạch, hắn nhớ lại những gì đã trải qua, Gồm cả nguyên nhân bị nguyền rủa, cùng với quen biết Niếp Hành Phong như thế nào, nhưng vài hình ảnh này liền nhanh chóng biến mất khỏi đầu hắn, lưu lại chỉ có trí nhớ của một kiếp trước.
“Tiểu hồ ly vô tội, ta phải cứu nó, không tiếc trả bất cứ giá nào.”
Nghe ra sự dứt khoát trong giọng nói của Ngự Bạch Phong, Niếp Hành Phong hỏi: “Cứu người có phải rất nguy hiểm hay không?”
“Đúng vậy, chỉ không cẩn thận một chút liền có thể vĩnh viễn ở lại địa ngục, ta đã sống đủ rồi, với ta mà nói ở nơi nào đều giống nhau, chính là Trương Huyền thì khác, cho nên ta hy vọng anh có thể giúp ta.”
Tiểu thần côn sẽ không đồng ý.
Không ai hiểu biết Trương Huyền hơn anh, với sự yêu thương của cậu đối với Hoắc Ly, lần này đi địa ngục là nhất định rồi.
Niếp Hành Phong nghĩ nghĩ, nói: “Phải cứu Tiểu Ly không nhất định là phải đi địa ngục, ta có việc khác muốn ngươi hỗ trợ.”
Nói chuyện với Ngự Bạch Phong xong, Niếp Hành Phong lại gọi điện thoại cho Ngụy Chính Nghĩa, điện thoại vừa được tiếp anh còn chưa kịp nói gì bên kia đã bắt đầu ào ào oanh tạc.
“Chủ tịch, chuyện Ôn Sở Hoa giải quyết xong chưa? Hai người có tìm được Diêu Lâm hay không? Còn có cái gì cần tôi cống hiến sức lực không? Tôi hôm nay khá rãnh, có chuyện cứ việc phân phó.”
Hai thầy trò cùng một loại đức hạnh, Niếp Hành Phong nở nụ cười, “Là có việc muốn cậu giúp đỡ, đi theo dõi một người, nếu phát hiện chị ta có hành động gì kỳ quái, lập tức bắt chị ta.”
“Buôn người hay là buôn ma tuý?”
“Là một người phụ nữ bình thường, nhưng không thể xem thường, chuyện này liên quan đến sinh mệnh của Trương Huyền.” Niếp Hành Phong nói: “Chị ta tên là Ngụy Mĩ Phượng.”
Niếp Hành Phong nghĩ thông suốt nguyên nhân tối hôm qua mình bị ảo giác quấy nhiễu, là cốc trà nóng Ngụy Mĩ Phượng cho anh uống có bỏ thuốc gây ảo giác, mới làm cho thần trí anh sau đó bị rối loạn, sinh ra ảo giác.
Ngụy Mĩ Phượng bưng trà cho anh là trước khi anh phát hiện ra đơn thuốc, nói cách khác, ngay từ đầu, Ngụy Mĩ Phượng đã nghĩ đẩy anh vào chỗ chết, chị ta có lẽ là bị Cửu Anh bám thân, cũng có lẽ là đồng đảng của Cửu Anh, người bạn gái không biết tung tích của bác sĩ Chu nói không chừng chính là Ngụy Mĩ Phượng, mục đích thật sự chị ta đến phòng hồ sơ có lẽ không phải là vì hỏi thăm bác sĩ Chu, mà là nghĩ muốn nhân cơ hội giết mình, sau khi thấy mình may mắn thoát được, liền lại bỏ thuốc vào trong trà.
Cho nên Niếp Hành Phong mới sai Ngụy Chính Nghĩa theo dõi chặt chẽ Ngụy Mĩ Phượng, sức mạnh của Cửu Anh cũng không mạnh giống như trong tưởng tượng, nếu không sẽ không cần hao tâm tổn trí ngụy trang những vụ giết người thành tai nạn ngoài ý muốn, lại càng không cần mất công bỏ thuốc hại mình, cho nên, cảnh sát hẳn là có thể khống chế được chị ta, để tránh chị ta quấy nhiễu việc cúng bái hành lễ đêm nay.
Niếp Hành Phong trở lại phòng ngủ, Trương Huyền đang ngủ say, anh không quấy rầy, ngồi ở ghế mây bên cạnh ngủ gật, chờ đến khi tỉnh lại, Trương Huyền đã tỉnh, nhìn anh, vẻ mặt cười tủm tỉm.
“Giường lớn như vậy kiểu gì không chứa nổi hai người, anh ngồi trên ghế ngủ làm gì, giống như tôi khi dễ anh vậy.”
“Rất nguy hiểm, phải không?” Không để ý tới Trương Huyền trêu đùa, Niếp Hành Phong nhìn thẳng vào cậu, hỏi.
“Anh hôm nay mới biết được làm thiên sư nguy hiểm sao? Chủ tịch, có nghĩ đến việc tăng lương cho tôi không?” Trương Huyền khóe miệng gợi lên mỉm cười.
“Bình an trở về, tôi lo lắng.”
Chiêu tài miêu keo kiệt, chưa bao giờ nói theo cậu, làm những lời nói đùa của cậu trở nên vô nghĩa.
Trương Huyền đi đến bên người Niếp Hành Phong, ranh mãnh nháy mắt mấy cái, “Nâng tay trái lên một chút.”
Niếp Hành Phong không hiểu gì nâng tay trái lên, Trương Huyền lại nói: “Lại nâng tay phải lên một chút.”
Càng thêm khó hiểu, Niếp Hành Phong đành phải tiếp tục làm theo, rất ít thấy anh nghe lời như vậy, Trương Huyền vui vẻ dùng sức gật đầu, “Lần này nâng cả hai tay.”
“Cậu lại làm cái gì!”
Mắng to một câu, thình lình bị Trương Huyền ôm cổ, tới gần anh, hít sâu một hơi, nói: “Taytrái chiêu phúc, tay phải chiêu tài, chủ tịch thân ái, anh phải phù hộ tôi lần này xuất hành tài phúc song hành đấy.”
Hoá ra tiểu thần côn thực sự xem anh như chiêu tài miêu, Niếp Hành Phong trên trán hiện lên ba đường gân xanh, Trương Huyền không có nhìn thấy được, vỗ vỗ phía sau lưng anh, tiếp tục nói: “Đừng lo lắng, tôi còn chưa ‘ăn’ được anh, làm sao cam lòng ở lại địa ngục không quay về cho được?”
Trên trán gân xanh càng rõ ràng, Niếp Hành Phong nắm chặt cổ tay Trương Huyền cổ tay kéo giật ra phía ngoài, cười lạnh: “Ăn tôi? Chỉ dựa vào cậu?”
Không cam lòng yếu thế, Trương Huyền giơ chân đá ra, “Chủ tịch, hãy chú ý khẩu khí nói chuyện của anh!”
“Tôi tự nhận là thái độ vô cùng tốt!”
Niếp Hành Phong thoải mái tránh thoát cú đá của Trương Huyền, lập tức tay ấn xuống, đem cậu ta đè xuống sàn, Trương Huyền thuận thế vùng ra, cũng đem Niếp Hành Phong đẩy ngã.
Trên lầu không ngừng vang lên những chấn vang kinh động, hai người đang nghĩ ngơi ở dưới – Ôn Sở Hoa ngẩng đầu nhìn nhìn trần nhà, trên mặt lộ ra nụ cười mờ ám, “Bọn họ thật là kịch liệt a.”
Lâm Thuần Khánh uống ngụm trà, thản nhiên nói: “Người trẻ tuổi, vẫn là kiềm chế một chút thì tốt hơn.”
Chạng vạng hai người xuống lầu, thấy Trương Huyền ôm thắt lưng mắt nháy nháy, Ôn Sở Hoa lo lắng nói: “Sắc mặt cậu thật không tốt lắm.”
“Không có việc gì.”
Trương Huyền khiêu khích nhìn Niếp Hành Phong, chiêu tài miêu khóe miệng có vết bầm, là do cậu ra tay, dám cùng cậu chơi đùa quyền cước, chút vết thương ấy là vẫn còn nhẹ đấy.
Đêm khuya, Lâm Thuần Khánh đi vào trước thần án, cung kính thắp ba nén hương cho tổ sư gia, quay đầu nhìnTrương Huyền, nói: “Giờ sửu tối âm, quỷ môn mở rộng, cậu có lệnh phù hộ thân của vô thường, địa ngục chúng quỷ sẽ không làm gì cậu, nhưng bát đại địa ngục là thuộc tầng thấp nhất ở địa ngục, âm khí nặng nhất, cũng là nơi khốc nhiệt nhất, lửa hừng hực tùy thời sẽ cắn nuốt cậu, tôi ở dương gian niệm chú hộ pháp, chống đỡ âm khí cho cậu, nhưng cậu chỉ có một canh giờ, mặc kệ có tìm được hồn phách hay không, đều phải quay về trong một canh giờ, nếu không trọn đời sẽ bị vây trong liệt hỏa ở địa ngục.”
Ông lấy ra một sợi hồng tuyến (dây đỏ), một đầu dây buộc vào cái chuông vàng, rồi quấn qua lư hương trên bàn thờ, lấy bùa đính lên, đầu kia thì buộc trên cổ tay Trương Huyền, “Địa ngục khôn cùng, cậu nhất định sẽ bị lạc đường, đến lúc đó tôi sẽ lắc chuông gọi cậu, đây là sợi dây cứu mạng dẫn cậu hồi hồn, dây đứt là mệnh đoạn, nhớ lấy!”
Trương Huyền gật đầu, thấy Niếp Hành Phong đứng ở bên cạnh vẻ mặt căng thẳng, liền đi lên dùng đầu vai đụng vào anh một chút, nhỏ giọng cười nói: “Chờ tôi trở lại, chúng ta lại so xem ai thắng.”
Lâm Thuần Khánh dặn dò xong, vươn tay đốt que hương có dán bùa ngay phía trước, dùng bảo kiếm khêu lá bùa trên thần án lên, tay cũng giơ lên không trung vẽ bùa, quát: “Thượng vi thiên, hạ vi địa, trung vi vô thường quỷ môn cư, hoàng tuyền lộ thượng phân âm dương, trực hướng tiền tẩu mạc lưu đình, đi!”
Phía trước một luồng ám quang xẹt qua, gió lạnh đột nhiên nổi lên, trong gió hiện ra một vòng xoáy hắc ám, Lâm Thuần Khánh tay chụp lên giữa lưng Trương Huyền, Niếp Hành Phong nhìn thấy hồng tuyến lập tức bắn về phía lốc xoáy hắc ám, Trương Huyền thân hình lại thẳng tắp ngã về phía sau, vội đỡ lấy cậu đặt nhẹ nhàng lên trên mặt sàn.
“Tiểu tử này vô hồn vô phách, chỉ bằng một cỗ linh khí thanh trọc (trong sạch không nhuốm bẩn), hẳn là không có việc gì.”
Lâm Thuần Khánh an ủi Niếp Hành Phong một câu, ngồi xếp bằng xuống bắt đầu thầm đọc pháp chú, pháp khí bằng giấy cùng tượng gỗ đặt ở thần án bị ông ta theo thứ tự ném vào chậu than, pháp khí dương gian không có hiệu quả ở âm phủ, những pháp khí bằng giấy này có thể có công dụng, tượng gỗ là thế thân của Trương Huyền, sẽ chắn tai hoạ cho cậu trong lúc nguy cấp.
Niếp Hành Phong nhìn sợi hồng tuyến kia, nó run rẩy nhè nhẹ, phần cuối lại nhập vào lốc xoáy hắc ám khôn cùng ở phía trước, không biết đi đâu.
“Cái này rốt cuộc là pháp thuật gì? Làm như vậy thật sự có thể xua đuổi ma quỷ sao?” Ôn Sở Hoa ở một bên rất căng thẳng hỏi.
“Có thể.” Niếp Hành Phong trả lời chị ta.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, hương và bùa chậm rãi cháy, hồng tuyến khi thì đứng yên, khi thì rung mạnh, Niếp Hành Phong bình tĩnh nhìn sợi dây, một lòng tập trung vào đó.
Ngoài phòng có tiếng vang truyền đến, là gió thổi làm phong linh kêu vang, trong đêm yên tĩnh từ từ len lõi vào, mang theo vẻ âm trầm vắng lặng.
Ôn Sở Hoa chấn động toàn thân, khi ngẩng đầu lên sắc mặt đã trở nên đờ đẫn, mắt thì biến thành màu đỏ đậm, bất quá Niếp Hành Phong chỉ lo chú ý sợi dây, không cảm thấy được sự khác thường của chị ta.
Ôn Sở Hoa chậm rãi đứng lên, đột nhiên giơ tay nắm lấy hồng tuyến, tình cảnh hết sức nguy hiểm, Niếp Hành Phong túm chặt cổ tay chị ta, “Cô muốn làm gì?”
Ôn Sở Hoa không đáp, sắc mặt âm lệ, tay kia thì chộp tới mặt Niếp Hành Phong, tiếp đó còn giơ chân đá lư hương mà hồng tuyến quấn qua một vòng, lại bị Niếp Hành Phong đẩy mạnh, vẫy bình sứ trong tay ra, nước văng hết lên trên người chị ta, nhất thời khói trắng bốc lên, chị ta kêu thảm một tiếng ngả văng ra, hai mắt đỏ đậm hung tợn nhìn chằm chằm Niếp Hành Phong, rống hỏi: “Ngươi làm sao thấy được?”
“Bởi vì ta không có ngốc như ngươi nghĩ.”
Từ lúc Ôn Sở Hoa bị tập kích ở biệt thự , Niếp Hành Phong liền phát hiện chị ta khác thường, chị ta luôn biểu hiện rất bình thường, rồi sau đó khi bọn họ đến bảo Ôn Sở Hoa đến Lâm gia, chị ta nửa ngày không mở cửa, nói là tắm rửa, nhưng tóc lại rất khô ráo, căn bản không giống là vừa tắm xong, chứng minh chị ta từng rời khỏi đó, mới lấy tắm rửa làm cái cớ che dấu, bất quá chỉ có những chi tiết này, Niếp Hành Phong cũng không dám kết luận chị ta có vấn đề, bởi vì Trương Huyền và Lâm Thuần Khánh đều nhìn không ra chị ta bị quỷ nhập, kết giới đuổi ma của Lâm gia cũng không có tác dụng với chị ta, cho đến sau đó anh thấy được tư liệu về Cửu Anh, mới bừng tỉnh đại ngộ.
Cửu Anh là viễn cổ tinh quái, bị Hậu Nghệ bắn chết sau chỉ còn lại một cỗ tinh khí sinh tồn, cho nên bùa và kết giới không có tác dụng với nó, bản sách cổ hỏa hồ dùng để cảnh báo mình nhất định là bị Ôn Sở Hoa dấu đi.
Trương Huyền nói loại tinh quái bám thân này chỉ lúc tấn công mới để lộ tà khí, nước bùa lúc ấy mới có thể trừ tà hiệu quả, cho nên Niếp Hành Phong vẫn không vạch trần, chỉ chờ Ôn Sở Hoa ra tay mới đưa nước bùa vẫy ra, trong nước bùa ngoại trừ hắc cẩu huyết, còn lẫn lộn kim sa (cát vàng), kim là khắc tinh của tà ma quỷ quái, Ôn Sở Hoa quả nhiên chịu không được.
Thừa dịp chị ta ngã xuống đất không dậy nổi, Niếp Hành Phong đem bùa đã chuẩn bị tốt trước đó đập vào trên người chị ta, quát: “Lập tức lăn ra đây!”
Trên lá bùa kim quang ẩn hiện, Ôn Sở Hoa phát ra một tiếng kêu, mười ngón móng tay chợt dài ra, kéo bùa xuống, xoay người đánh về phía Niếp Hành Phong, hai luồng hỏa nhiệt bức bách làm Niếp Hành Phong bị ngã, Ôn Sở Hoa giơ móng tay lên định cắm xuyên vào mắt anh.
Niếp Hành Phong vội vàng xoay người lăn sang một bên, móng tay sắc nhọn hung hăng cắm vào sàn nhà ngay sắt bên má anh, sát khí âm lãnh làm anh run lên, nhưng vẫn không quên trêu chọc, “Tiểu thư, cô nên cắt móng tay .”
Ôn Sở Hoa rút ra ngón tay đang muốn tiếp tục công kích, bị Ngự Bạch Phong vọt vào chưởng một phát đánh bay, Niếp Hành Phong nhẹ nhàng thở ra, “Ngươi tới thật là chậm.”
“Bởi vì ngươi thoạt nhìn rất thành thạo.” Ngự Bạch Phong vẫn là một thân cổ trang, từ từ nói.
Ngự Bạch Phong bị Niếp Hành Phong nhờ âm thầm hộ pháp, vừa rồi khi Ôn Sở Hoa trở nên khác thường động thủ hắn đã muốn ra tay, lại bị mấy tiểu yêu tinh ngoài phòng cuốn lấy, là Cửu Anh sống lại, sát khí làm kinh động chúng nó, Ngự Bạch Phong diệt xong bọn nó mới tiến vào, bất quá quá trình diễn ra hắn lười giải thích.
Chuông vàng đột nhiên vang lên dồn dã, Niếp Hành Phong quay đầu, thấy sợi dây đỏ run lên không ngừng, hương đã cháy quá một nửa, Lâm Thuần Khánh đang đem pháp khí bằng giấy cùng tượng gỗ ném vào chậu than, bỗng nhiên ngừng lại, tay giơ lên kéo đứt sợi dây quấn trên lư hương.
“Dừng tay!”
Chuyện xảy ra quá đột ngột, Niếp Hành Phong cuống quít xông lên nắm lấy sợi dây, trước mắt loáng lên một cái, kéo đã đâm vào vai trái anh, Lâm Thuần Khánh mặt không chút thay đổi rút ra, lại đâm về phía ngực anh.
Ngự Bạch Phong hất tay đem đống đồ sứ bên cạnh ném tới, hất văng kéo, hồng tuyến bị mất đi sự trấn giữ của bùa, nhanh chóng trượt về phía trước, Niếp Hành Phong cố sức kéo, chợt nghe phía sau có tiếng gió, Ôn Sở Hoa lủi đi lên, móng tay hung ác cắm lên miệng vết thương ở trên đầu vai của anh, tiếp đó dùng tay đánh anh văng ra, khí lực của chị ta vô cùng lớn nên Niếp Hành Phong dễ dàng bị đánh bại, nắm không được hồng tuyến, trơ mắt nhìn thấy nó tuột ra khỏi lòng bàn tay mình.
May mà thời khắc mấu chốt Ngự Bạch Phong vươn người túm lấy đầu sợi, nhưng vòng xoáy hắc ám phía trước truyền đến lực hút quá mạnh làm hắn không ngừng bị sợi dây kéo lướt về phía nó.
Ôn Sở Hoa xoay người nhào về phía Niếp Hành Phong, giơ tay đâm mạnh vào trước ngực anh, Niếp Hành Phong ra sức cản lại, nhưng bàn tay kia nặng như ngàn cân, một chút một chút tới gần sát ngực anh, móng tay sắc nhọn loé lên ánh sáng.
Hai tay Niếp Hành Phong rung lên kịch liệt, nhìn Ngự Bạch Phong cùng sợi dây đã bị kéo đến gần vòng xoáy hắc ám, Lâm Thuần Khánh còn đuổi theo đánh về phía hắn, dưới tình thế cấp bách, anh cảm thấy ngực nóng lên, nhiệt lưu theo hơi thở dũng mãnh xông vào lòng bàn tay, trước mắt ánh sáng chợt lóe, một thanh cổ khí lạnh như băng hiện lên trong lòng bàn tay, bảy sắc màu loang loáng chạy dọc trên mũi đao, không rảnh nhìn kỹ, Niếp Hành Phong thuận tay đâm Ôn Sở Hoa, trong tiếng hét kinh động, một đoàn lửa đen từ trên đỉnh đầu chị ta vọt ra, chị ta lập tức suy sụp ngã xuống đất.
Niếp Hành Phong vội vàng bò lên, đi kéo Ngự Bạch Phong, cuối cùng vẫn chậm một bước, tay hai người khó khăn lắm mới chạm được nhau, Ngự Bạch Phong đã bị gió lạnh lôi vào lốc xoáy hắc ám, đại môn âm phủ nháy mắt đóng cửa.
Gió lạnh thổi qua, bên tai Niếp Hành Phong có tiếng gào khóc thảm thiết xa xa từ địa ngục vang tới, tựa hồ nhìn thấy Trương Huyền cùng hồng tuyến rơi vào viêm ngục khôn cùng, đôi mắt xanh thẳm như nước biển, xẹt qua giữa ngọn lửa như sao băng.
“Trương Huyền!”
Cổ họng khó thở, bị Lâm Thuần Khánh hung hăng bóp chặt từ phía sau, Niếp Hành Phong trở tay ra sau đem lưỡi dao sắc bén đâm tới, Lâm Thuần Khánh phát ra một tiếng rống sợ hãi, ngã nhào xuống đất.
Niếp Hành Phong quay đầu lại, Ôn Sở Hoa và Lâm Thuần Khánh đều đã té xỉu, trong tay truyền đến cảm giác lạnh băng, anh cúi đầu nhìn tê nhận nằm trong lòng bàn tay, đồ cổ này là thứ anh vô ý có được trong sự kiện chiếu linh, anh sợ nó làm hại tới Trương Huyền, cho nên bảo Nhan Khai đem nó phong ấn trong cơ thể của mình, không có chú ngữ của Nhan Khai, không người nào có thể lấy được tê nhận, nhưng hiện tại tê nhận lại tự động bài trừ phong ấn.
Trên lưỡi đao bảy màu xen kẽ loé sáng, lóng lánh diễm lệ quỷ dị, rồi sau đó sắc thái nhạt dần chuyển sang trong suốt, chậm rãi biến mất ở trong lòng bàn tay anh.
“Xảy ra chuyện gì?” Ôn Sở Hoa tỉnh, mờ mịt hỏi.
Tê nhận trảm thần trừ ma, cho nên có thể đánh lui Cửu Anh bám thân, lại vô hại với người thường, Lâm Thuần Khánh cũng tỉnh lại, nhớ tới chuyện xảy ra lúc nãy, thầm kêu không tốt, chạy nhanh tới chỗ làm tế trước thần án, đáng tiếc lô lửa đã tắt, trên que hương chỉ còn cháy lên ánh lửa xanh nhạt cuối cùng, biến thành tro tẫn.
Máu tươi từ đầu vai chảy xuống, chậm rãi chảy vào lòng bàn tay, Niếp Hành Phong đưa tay nắm chặt.
Đáng chết, tại sao anh lại ngu ngốc như vậy? Cửu Anh đã có chín đạo nguyên thần, tự nhiên có thể đồng thời nhập vào mấy người một lúc, tại sao anh không nghĩ tới việc đề phòng Lâm Thuần Khánh, nếu anh sớm có phòng bị, Trương Huyền sẽ không xảy ra chuyện gì. . . . . .
“Niếp tiên sinh, anh bị thương!”
Không nhìn Ôn Sở Hoa kêu sợ hãi, Niếp Hành Phong vọt tới trước mặt Lâm Thuần Khánh, kêu lên: “Mau một lần nữa mở ra quỷ môn quan, tôi muốn đi cứu bọn họ!”
“Vô dụng, không có âm phù của vô thường, cho dù mở ra quỷ môn quan, cậu cũng không vào được.”
“Vậy có biện pháp nào khác hay không?”
Lâm Thuần Khánh nhìn xem thân thể Trương Huyền nằm trên mặt đất, lắc đầu, “Nhập ngục cứu người, vốn đã vi phạm thiên đạo, cậu là người thường, chỉ sợ còn chưa tới gần bát đại địa ngục, sẽ bị đốt thành tro tàn, đừng có nghịch thiên cưỡng cầu .”
“Không có cưỡng cầu, tôi chính là thiên!”
Niếp Hành Phong cầm lấy chồng tiền âm phủ ở trên thần án, ném vào chậu lô, châm lửa , kêu to: “Vô thường hiện thân!”
Tiền có thể sai quỷ, cũng có thể gọi thần, chỉ cần vô thường hiện thân, anh còn có biện pháp yêu cầu một tờ lệnh phù âm phủ khác, đáng tiếc tiền không ngừng quăng vào đổi lấy chính là ngọn lửa cháy mạnh thành một đống tro tàn.
“Âm dương khác biệt, một tờ âm phù đã là sự khai ân đặc biệt, vô thường sẽ không tùy tiện đưa nó cho người thường, cho dù cậu tiêu phí bao nhiêu tiền đi nữa.”
Mua được không được quỷ sứ, vậy nhất định còn có cái khác biện pháp. . . . . .
Niếp Hành Phong lung tung nhìn chung quanh bốn phía, máu theo đầu ngón tay không ngừng rơi xuống, anh lại không chút nào để ý, nhìn thấy ánh mắt âm lệ màu đỏ của anh, Ôn Sở Hoa sợ tới mức thối lui đến một bên không dám lên tiếng.
Niếp Hành Phong ánh mắt cuối cùng dừng lại ở trên thân thể của Tiểu Bạch, anh nghĩ tới cái gì đó, nói với Lâm Thuần Khánh: “Lâm tiên sinh, tôi muốn nhờ chú tiếp tục niệm chú hộ pháp cho Trương Huyền, đốt thêm nhiều pháp khí, càng mạnh càng tốt, chờ sự tình giải quyết xong thù lao tùy chú quyết định.”
Anh tùy tiện băng bó miệng vết thương đầu vai, đi đến trước mặt Tiểu Bạch, cởi bỏ viên ngọc xanh trên cổ nó quấn vào trên cổ tay, xoay người đi ra ngoài, Lâm Thuần Khánh vội hỏi: “Cậu đi đâu?”
“Đi cứu bọn họ!”
Niếp Hành Phong ra khỏi nhà, ngồi vào xe của Trương Huyền, vừa bật nguồn điện thoại, không hề ngạc nhiên hộp thư đến toàn là tin nhắn của Ngụy Chính Nghĩa.
Bất chấp lúc này đã là đêm khuya, Niếp Hành Phong trực tiếp gọi điện, Ngụy Chính Nghĩa cư nhiên không có ngủ, vừa tiếp nghe xong, vội vàng nói: “Chủ tịch, anh cuối cùng đã trả lời, tôi hiện tại đang ở bệnh viện Thánh An, Ngụy Mĩ Phượng đã xảy ra chuyện, anh lập tức đến đây đi.”
Quả nhiên đã xảy ra chuyện, Niếp Hành Phong buông điện thoại, nhanh chóng lái xe tới đó.
Phòng bệnh trong bệnh viện Thánh An vắng vẻ yên tĩnh, Ngụy Chính Nghĩa cùng một cảnh sát mặc y phục thường đứng trông coi ở hành lang, nhìn thấy Niếp Hành Phong, vội chạy tới.
“Ngụy Mĩ Phượng thế nào ?”
“Tạm thời thoát khỏi thời kì nguy hiểm, nhưng bác sĩ nói không dám cam đoan có bị sống đời sống thực vật hay không.”
Chạng vạng, khi Ngụy Mĩ Phượng đi mua sắm ở cửa hàng tổng hợp, đột nhiên bị ngã từ trên cầu thang xuống, gáy va đập nghiêm trọng dẫn đến não bị xuất huyết trong, may mà Ngụy Chính Nghĩa lúc ấy đang theo dõi ngay gần đó, kịp thời đem Ngụy Mĩ Phượng đưa vào bệnh viện.
“Con trai chị ta đâu?”
“Còn coi giữ ở trong phòng bệnh, lúc Ngụy Mĩ Phượng gặp chuyện không may đứa bé đứng ngay bên cạnh, có thể là sợ hãi, đến bây giờ một câu cũng không nói.” Ngụy Chính Nghĩa mang Niếp Hành Phong đi phòng bệnh, nhỏ giọng hỏi: “Người phụ nữ này ngã rất kỳ lạ, có phải có liên quan đến vụ án lừa đảo, giết người, cướp bóc nào đó, cho nên bị người ta diệt khẩu hay không?”
Nhìn xem cảnh sát ‘nhiệt huyết’ vẻ mặt hưng phấn, Niếp Hành Phong thật sự không nghĩ đả kích sự nhiệt tình của cậu ta, “Đều không phải, chị ta chỉ là một người phụ nữ bình thường, đừng suy nghĩ lung tung, trở về nghỉ ngơi đi, chuyện nơi này giao cho tôi.”
Vừa nghe không có liên quan gì đến đại án trọng án, mặt Ngụy Chính Nghĩa xìu xuống, nhưng vì chủ tịch là người lảnh đạo trực tiếp của sư phụ, cậu không dám oán giận, buồn bực cáo từ rời đi.
Niếp Hành Phong đi vào phòng bệnh không có bật đèn, bên trong thật âm u, nương theo ánh đèn ngoài hành lang, anh nhìn thấy Ngụy Mĩ Phượng nằm thẳng ở trên giường, trên mặt có chụp ống thởt, hô hấp mỏng manh, Tiểu Hổ thì lẳng lặng ngồi ở một bên giường, nghe được tiếng vang, ngẩng đầu, yên lặng nhìn anh đến gần.
Niếp Hành Phong đi vào bên giường, nhìn Ngụy Mĩ Phượng, rồi chuyển hướng sang Tiểu Hổ, nhẹ nhàng nói: “Kỳ thật ta vẫn đều nghĩ sai, người bị Cửu Anh nhập vào không phải Ngụy Mĩ Phượng, mà là ngươi, người bỏ thuốc gây ảo giác trong trà của ta cũng là ngươi đúng không?”
Đứa nhỏ ánh mắt đen bóng nhìn anh, không nói gì.
Kẻ yếu luôn làm cho người ta có ấn tượng sai lệch, khi nhìn thấy Ngụy Mĩ Phượng đánh chửi Tiểu Hổ, Niếp Hành Phong thực tự nhiên nổi lên lòng nghi ngờ Ngụy Mĩ Phượng, lại không nghĩ rằng bản thân chân chính của Cửu Anh chính là đứa bé nhìn rất yếu ớt này.
“Là ngươi dùng ý niệm khống chế Ngụy Mĩ Phượng thường xuyên đến bệnh viện xem bệnh, cũng nhân cơ hội khống chế bác sĩ Chu giúp ngươi tìm kiếm những người có mệnh trụ thập linh, sau đó sai hỏa hồ thay ngươi giết người, lợi dụng hồn phách bọn họ trợ giúp ngươi sống lại, người cuối cùng mang mệnh trụ thập linh mà chúng ta không tra được chính là Tiểu Hổ, ngươi nhập vào thân nó, cũng phá hủy hồ sơ của nó trong máy tính, làm cho người ta không thể nào tra ra được.”
“Ngươi thực thông minh, bất quá có nghĩ đến hậu quả khi một mình tới tìm ta không?” Tiểu Hổ mỉm cười, nụ cười ở trong bóng tối hiện lên vẻ quỷ dị khiến kẻ khác sởn gai ốc.
“Tiểu Hổ từ khi sinh ra đã mang bệnh, không có ta nhập vào, nó đã sớm chết.” Hắn vươn bàn tay nhỏ bé vuốt ve tóc Ngụy Mĩ Phượng, tiếp tục vui vẻ cười: “Ngươi cho là nữ nhân này không biết sao? Thứ cô ta cần chính là cái cớ để an ủi mình mà thôi, cho dù đó là giả. Cô ta rất nghe lời ta, ta nói không thích bác sĩChu, thế là cô ta không đến tìm hắn nữa, ta nói chán ghét gặp người lạ, cô ta liền mang ta đến thôn nhỏ hẻo lánh sống. . . . . .”
“Vậy mà ngươi còn giết chị ta!”
“Đó là lỗi của ngươi! Ngày đó nếu ngươi không lắm miệng, thì cô ta sẽ không có ý muốn chạy đến bệnh viện tìm đến bác sĩ Chu, sẽ không phát hiện ra hắn ta đã chết, cô ta đoán ra là ta làm, không có biện pháp, ta chỉ không chú ý đẩy cô ta một chút, ha ha. . . . . .”
Nguyên lai Ngụy Mĩ Phượng thật sự là người yêu của bác sĩ Chu, chị ta vẫn không biết tin bác sĩ Chu qua đời, chị ta đến bệnh viện là bởi vì muốn gặp anh ta, mà không phải là giết mình, mình sao lại ngu xuẩn đến nổi để cho lão yêu quái này lừa xoay mòng mòng như vậy?
Nhìn thấy Tiểu Hổ chớp chớp mắt đầy hồn nhiên, Niếp Hành Phong hận không thể tiến lên cho hắn một đấm.
Giọng nói đứa nhỏ thay đổi, đổi thành tiếng khàn khàn của một lão già, “Kỳ thật ta không có thị huyết như ngươi nghĩ đâu, ta chưa từng làm hại những người không liên quan gì đến thập linh, càng không có gây nên sự kinh hoảng, người ta giết chết cũng không có dẫn đến nhiều người cùng chết khi bị tai nạn giao thông, nếu không phải ngươi nhúng tay, tin tưởng những người mệnh trụ thập linh mà chết rồi thì cũng nhanh chóng bị quên lãng.”
Ánh đèn ngoài hành lang chiếu sáng vào khuôn mặt nghiêng nghiêng của Tiểu Hổ, làm cho Niếp Hành Phong rõ ràng nhìn đến khóe môi hắn hơi hơi nhếch lên, âm trầm làm người khác không rét mà run.
“Đừng có tìm cớ cho hành vi phạm tội của mình! Ngươi không dám đi giết chóc nhiều, chẳng qua là bởi vì linh lực ngươi không đủ, sợ bị người khám phá ra mà thôi, ta không hiểu được, với đạo hạnh của hỏa hồ, sao lại bị ngươi khống chế?”
“Rất đơn giản, ta khôn khéo sử dụng diệu kế đoạt lấy nội đan của trượng phu ả, bất đắc dĩ, ả chỉ có thể theo ta lập huyết khế (khế ước bằng máu).” Đứa nhỏ cười khanh khách vươn tay vuốt ve hai má của mẹ nó, nhưng ngay sau đó ngón tay dài ra, hung hăng bóp chặt cổ chị ta.
“Kỳ thật ta nên cám ơn ngươi, ngụy giới ở núi Vân Vụ là cửa vào âm phủ, nơi nơi tràn ngập yêu ma quỷ quái, ta nhập vào Tiểu Hổ mượn âm khí ở đó tu hành, bị quỷ bà nhìn ra, bà ta mấy lần tới tìm ta gây phiền toái, lại bị ngươi đả thương, có ngươi tương trợ, hiện tại ta không cần dựa vào khối thân thể phàm tục này nữa, ha ha!”
“Dừng tay!”
Ngụy Mĩ Phượng cổ vì bị áp chế phát ra thở dốc thống khổ, Niếp Hành Phong vội vàng tiến lên kéo tay Tiểu Hổ ra, ai ngờ hô hấp như ngừng lại, bị thứ xúc giác lạnh như băng đè lại trên đỉnh đầu, trước mắt ánh lửa bắn ra bốn phía, quái thú hiện ra nguyên hình, sau lưng Tiểu Hổ lộ ra thân hình xà chín đầu đang biến hoá, cổ vặn vẹo, gắt gao vây khốn Niếp Hành Phong, anh nhất thời cảm thấy trong cơ thể có luồng sinh khí mãnh liệt đang bị hút nhanh ra khỏi người, tim đau đớn vô cùng, tựa như cảm giác đã trải qua lần trước ở kho hồ sơ.
Thanh âm khàn khàn ở bên tai cười gằn: “Sức mạnh cũng không đại biểu tất cả, chỉ cần tìm được nhược điểm của đối phương, muốn đánh bại bọn họ một chút cũng không khó, ví dụ như nhược điểm của hỏa hồ là trượng phu ả, mà nhược điểm của ngươi chính là em trai ngươi và Trương Huyền.”
“Chẳng lẽ mục đích cuối cùng ngươi hại Ngụy Mĩ Phượng là vì dẫn ta tới đây?” Sức lực từng chút bị hút ra, Niếp Hành Phong giữa lúc hoảng hốt trong đầu chợt lóe, nghĩ tới cái gì.
“Ha ha, không tồi, ngay từ đầu thứ ta muốn không phải thập linh, mà là ngươi! Bọn họ chính là thuốc dẫn trợ ta tu hành, mà ngươi mới là thuốc tốt chân chính, biểu hiện của ngươi ở kho hồ sơ đã chứng minh ta không nhìn lầm, hút linh khí của ngươi, ta liền chân chính sống lại, bất quá lúc ấy ngươi trên người có huyết chú của Trương Huyền, ta không thể hoàn toàn đoạt được hết linh lực của ngươi, cho nên chỉ có thể tạm thời buông tha, hiện tại bảo hộ linh của ngươi đang bảo vệ cho em trai ngươi, Trương Huyền ở địa ngục, huyết chú đã muốn mất đi hiệu lực, mà Lâm Thuần Khánh thì đang vội vàng vì niệm thần chú cầu phúc cho cậu ta, như vậy, ngẫm lại xem, còn có ai có thể cứu được ngươi?”
Khó trách Duệ Đình dù không phải là bốn trụ thập linh, lại vẫn bị truy sát, Hoá ra nó chính là mồi câu thứ hai dẫn mình mắc câu.
Hô hấp càng ngày càng khó khăn, Niếp Hành Phong trước mắt nhanh chóng hiện lên những hình ảnh liên tiếp —— Thẩm Kiện chết, em trai gặp nạn, Chu Lâm Lâm bị tai nạn xe cộ, còn có Tiểu Bạch sống lại, tựa hồ tất cả từ khi bắt đầu liền đều đã được thiết lập tốt. . . . . .
Anh vươn tay ấn mạnh chuông gọi ở đầu giường, lại không thấy có ai đáp lại, pháp lực Cửu Anh không ngừng tăng cường, âm khí tràn ngập cả gian phòng bệnh, cường lệ đến trình độ anh vô pháp chống đỡ.
Tê nhận, cổ khí tê nhận. . . . . .
Giãy dụa nâng tay lên, mắt lạnh nhạt nhìn khuôn mặt xấu xí dữ tợn trước mặt, đây không phải khuôn mặt một đứa bé nên có, tràn ngập tàn bạo và hung ác, giống như ác quỷ địa ngục.
“Sức mạnh có đôi khi đại biểu cho tất cả!”
Tê nhận rốt cục theo ý niệm mãnh liệt hiện lên trong bàn tay, phóng ra ánh sáng chói mắt, Niếp Hành Phong giơ tay chém xuống, lưỡi đao xẹt qua một luồng ánh sáng, cắm vào trước ngực cơ thể người của Cửu Anh, lạnh giọng quát: “Đến địa ngục đi!”
“Không. . . . . .”
Ánh sáng bảy màu lấp lánh, trong mắt Tiểu Hổ hiện lên sự sợ hãi, phát ra một tiếng gào thét thê thảm, run rẩy té trên mặt đất, Cửu Anh tuy nói là có chín mệnh, nhưng lại không có hoàn toàn thoát ly nhân thể trói buộc, không thể ngăn cản được sự sắc bén của cổ khí.
Quái thú chín chi tản ra, hóa thành khói đen từ trên đỉnh đầu Tiểu Hổ thoát ra, ở không trung không ngừng biến ảo thành các loại hình thể quỷ dị, lập tức bị ánh sáng rực rỡ bốn phía của tê nhận đánh trúng, một hạt châu rơi xuống, xung quanh hạt châu hiện lên sắc đỏ nhàn nhạt, thản nhiên an bình.
Đây chính là nội đan của hỏa hồ, Niếp Hành Phong xoay người nhặt lên, chậm rãi đi ra ngoài, ra phòng bệnh, mới nghe được tiếng chuông gọi vang ầm, y tá vội vàng chạy tới, hỏi anh, “Tiên sinh, xảy ra chuyện gì?”
Kinh hồn chưa định, Niếp Hành Phong mệt mỏi tựa vào trên vách tường, chỉ chỉ phòng bệnh, “Đi xem đi, mẹ con bọn họ có thể có nguy hiểm.”
Y tá chạy vào, bên trong rất nhanh vang lên âm thanh báo động dồn dập, sau đó có vài y tá từ phòng trực ban vội vàng chạy đến, vọt vào phòng bệnh, Niếp Hành Phong quay đầu nhìn lại, thấy trên cửa phòng bệnh ánh đèn cấp cứu sáng lên.
Anh im lặng xoay người, đi vào ban công ở cuối hành lang, bên ngoài gió thổi mạnh, hai má có chút lạnh lẽo, là mưa thu lạnh như băng đập vào mặt.
Niếp Hành Phong trong lòng thầm gọi Nhan Khai, rất nhanh, thân hình Nhan Khai liền xuất hiện ở trước mắt, hắn sớm cảm ứng được Niếp Hành Phong gặp nguy hiểm, nhưng không có mệnh lệnh của chủ nhân nên không thể tiến đến cứu giúp.
“Duệ Đình bọn họ vẫn khỏe chứ?”
“Còn đang ngủ say.”
Để tránh phiền toái, ngủ là biện pháp tốt nhất, cho nên Nhan Khai thi pháp làm cho đám Niếp Duệ Đình vẫn bảo trì tình trạng chìm trong giấc ngủ.
Niếp Hành Phong đem nội đan hỏa hồ giao cho Nhan Khai, “Hắn là phụ thân của Tiểu Ly, bị Cửu Anh vây khốn nguyên hình, ngươi xem dùng pháp thuật gì mới có thể làm cho hắn khôi phục.”
Nhan Khai tiếp được, thấy Niếp Hành Phong xoay người rời đi, vội đuổi theo, đưa tay đặt ở đầu vai anh, cảm giác mát lạnh lướt nhẹ qua, miệng vết thương trên vai Niếp Hành Phong đã hoàn toàn khép lại, Nhan Khai thỉnh cầu nói: “Chủ nhân, xin cho ta cùng đi với ngài.”
“Giúp ta chăm sóc Duệ Đình và ông nội, ta sẽ trở lại nhanh thôi.” Nếu như có thể toàn mạng quay về.
Niếp Hành Phong đi vài bước lại dừng lại, xoay người hỏi: “Dưới tình huống gì, thứ bị phong ấn có thể tự động giải ấn?”
“Khi sức mạnh của nó cao hơn linh lực của người phong ấn, hoặc là. . . . . .” Nhan Khai nhìn chăm chú Niếp Hành Phong, “Lúc nó nhận chủ.”
Tác giả :
Phiền Lạc