Thiên Sư Chấp Vị - Phần 2
Quyển 4 - Chương 2
Quang cảnh trong núi vô cùng hùng vĩ, những rừng cây rậm rạp đan xen nhau, từ nhỏ A Khải đã lớn lên giữa núi rừng nên mặc dù chân bị tật nhưng vẫn bước đi như bay, bên đường ngẫu nhiên sẽ có vài con mèo rừng, thỏ rừng, các loài động vật nhỏ chạy qua, nhìn thấy người lạ nhưng không hề sợ hãi mà chỉ núp đằng sau bụi cây hiếu kì chăm chú nhìn bọn họ.
“Ở đây không phải thường có khách du lịch ghé qua sao? Sao bọn động vật nhỏ kia đều không sợ người?” Niếp Hành Phong kì quái hỏi.
“Đây là đường tắt, người ngoài không biết, bọn nó sẽ không đến những nơi hay có con người, mấy con vật nhỏ này thực ra rất là thông minh.” lúc A Khải nói chuyện, ánh mắt lộ ra nét ôn hòa giống như là đang khen ngợi những đứa con của chính mình vậy.
“Có người lên núi đi săn không?” mắt Trương Huyền liếc theo một con thỏ trông cực kì mập, thực sự muốn bắt nó lại để tối nướng thưởng thức.
“Có, nhưng đuổi những người săn bắn đi là trách nhiệm của tôi.” Nói tới việc săn bắn, ánh mắt A Khải lạnh xuống, “Nơi đây là khu bảo tồn thiên nhiên, theo quy định là không được phép săn bắn, nhưng vẫn có người lén lút tới đây săn trộm, kết quả không phải là trượt chân rơi xuống vực chết thì cũng là đi lạc đường, đợi đến lúc được tìm ra thì cũng nửa điên nửa dại, mọi người đều nói Li Sơn có thần núi bảo hộ, ngài sẽ trừng trị tất cả kẻ nào dám mạo phạm đến vùng đất của ngài.”
Trương Huyền quan sát con thỏ mập mạp kia rồi nuốt nước miếng, tự biết bản thân không bao giờ có thể chạm tới bữa tối phong phú này. Nhưng chuyến này đi cũng không phải là vô nghĩa, bên đường mọc rất nhiều cây xương bồ(1), lá dài nhọn xanh mượt, hương thơm nhàn nhạt bay đến mũi, dưới tình huống không có nhiều đạo phù, sự xuất hiện của loại dược thảo trừ tà này thực sự là cứu viện đúng lúc.
(1) cây xương bồ: một vị thuốc đông y
“Nếu tôi hái mấy ngọn cây này liệu có mạo phạm đến thần núi không?”
Sau khi nhận được đáp án phủ định, Trương Huyền chuyển ánh mắt tới Niếp Hành Phong, cười hì hì gọi: “Chủ tịch…”
Đợi đến lúc đến được thác nước Bạch Thao(2), trong ba lô du lịch của Niếp Hành Phong đã chất đầy lá cây xương bồ, A Khải hỏi: “Hai người hái cỏ dại để làm gì?”
(2) Bạch Thao: dải lụa trắng, chương trc có 1,2 chỗ cũng nói tên thác này rồi mà lúc ý bn buồn ngủ quá nên bỏ qua mất =.=
“Có thể sẽ hữu dụng.” nhìn Trương Huyền ở đằng xa đang cởi giày rồi đứng trước thác nước thử độ sâu, Niếp Hành Phong nhún vai, trả lời lấp lửng.
A Khải cũng không hỏi thêm mà chỉ nói: “Có muốn thăm quan phía trước thác nước không? Tôi giúp hai người chụp ảnh.”
“Không cần đâu, tôi đứng ngắm phong cảnh là được rồi.”
Thác nước Bạch Thao không lớn nhưng phong cảnh thì tuyệt đẹp, Niếp Hành Phong lấy máy ảnh ra, lựa chọn góc độ rồi chụp vài tấm ảnh, sau đó lại chụp cho Trương Huyền mấy kiểu, lúc chụp đến thác nước, Niếp Hành Phong nhìn thấy một vài bóng trắng bay qua trước ông kính.
Rất nhanh Trương Huyền liền quay lại, ngồi xuống bên cạnh Niếp Hành Phong rồi lật xem ảnh anh vừa chụp, Niếp Hành Phong nói: “Ở đây có rất nhiều thứ kì quái.”
“Đừng lo, cho tới giờ, tôi vẫn chưa cảm thấy bọn chúng có ác ý gì.”
Từ trước đến nay Niếp Hành Phong chưa bao giờ ôm hi vọng quá lớn với giác quan thứ sáu của Trương Huyền, “Thực ra vừa rồi lúc cậu xuống dưới nước, tôi thực sự lo lắng sẽ có một bộ thi thể đột nhiên nổi lên.”
Trương Huyền liếc mắt nhìn anh, rồi đột nhiên bật cười lớn: “Anh nghĩ quá nhiều rồi đi? Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, mỗi lần chúng ta đều đụng phải mấy chuyện quái dị.”
Niếp Hành Phong cũng bât cười, việc này không thể trách anh được, ai ngờ lúc anh với Trương Huyền ở cạnh nhau thì như là nam châm hút quỷ tự nhiên, nếu ngày nào đó mà không có chuyện gì xảy ra có lẽ sẽ còn cảm thấy không được tự nhiên là đằng khác.
A Khải đi dạo một vòng xung quanh, hái được một vài quả dại đưa cho bọn họ, quả vừa nhiều thịt vừa ngọt, ba người ăn xong lại ngồi nghỉ một lúc rồi mới đứng dậy đi về. Trên đường về, A Khải nói: “Trong núi còn có một vài cảnh đẹp khác, nếu hai người muốn chụp ảnh, mai tôi lại đưa hai người đi.”
Niếp Hành Phong đáp lại: “Không cần phiền phức vậy đâu, bọn tôi tự đi cũng được.”
“Địa hình Li Sơn rất phức tạp, nếu không có người dẫn đường rất dễ bị lạc, cây cối ở đây lại nhiều, tín hiệu điện thoại không tốt, nếu hai người tự đi thì phải nhớ không được đi quá xa.”
A Khải nghiêm túc dặn dò, nhưng Niếp Hành Phong có cảm giác, nói anh ta lo lắng cho an toàn của bọn họ không bằng nói anh ta không muốn bọn họ xông vào địa phận của mình thì đúng hơn, có lẽ đây là thói quen cẩn trọng của những người sống trong núi vì vậy liền gật đầu đáp ứng.
Quay về thôn, từ xa Trương Huyền đã nhìn thấy rất nhiều người đứng yên lặng ở một chỗ đất trống cách thôn không xa, mọi người đứng quanh trước một căn nhà lớn, còn mơ hồ nghe thấy tiếng ngâm hát truyền tới. Mắt cậu sáng lên, ở nơi đất khách quê người lại gặp được bạn cũ, không ngờ ở nơi hẻo lánh này lại có thể gặp được bạn cùng nghề.
Vội vàng bước đến gần liền nhìn thấy một người trung niên ăn mặc kiểu đạo sĩ đứng trước thần đàn(3) dựng tạm, tay cầm kiếm gỗ vừa nhảy vừa hát, người dân trong thôn đều thành kính đứng xung quanh ông ta. Căn nhà trước mặt bọn họ thực ra là một cái kho lớn bị bỏ hoang, rỉ sét loang lổ khắp nơi, giá gỗ trên trần nhà sớm đã mục rữa, mọc đầy rêu xanh, nhìn qua liền có thể biết nơi này đã bị bỏ hoang từ rất lâu rồi.
(3) thần đàn: đàn tế thần
Nhìn bước chân của vị đạo sĩ, Trương Huyền nghiêng đầu cười trộm, hóa ra còn có người tệ hơn cả cậu nữa, bước mười bước thì có tám bước sai phương hướng, trình độ đấy mà cũng dám ra ngoài lừa tiền sao?”
“Để hai người chê cười rồi.” A Khải xấu hổ nói: “Đây là tập tục cũ của thôn, thời gian này mỗi năm đều sẽ tổ chức đại pháp.”
“Là cầu cho mưa thuận gió hòa sao?” Trương Huyền nhìn phù cầu mưa được dán trên đàn tế hỏi.
“Không phải, là cầu xin những người chết oan cho bọn họ sống bình yên.” A Khải chỉ kho hàng bị bỏ hoang nói: “Nghe ông nội tôi nói, chỗ đó vốn là xưởng sản xuất pháo hoa, bốn mươi năm trước vì một trận hỏa hoạn mà làm chết rất nhiều người, sau đó trong thôn liền thường xuyên xuất hiện một vài chuyện kì quái, các cụ già đều nói là những người chết oan đang tác quái vì vậy liền mời đạo sĩ đến làm pháp, sau dần trở thành tập tục của thôn.”
Niếp Hành Phong và Trương Huyền nhìn nhau, A Khải vội vàng xua tay: “Tôi biết người bên ngoài các cậu sẽ không tin loại mê tín này, cứ coi như đang xem kịch là được rồi, hai người cũng biết, trong thôn không có trò vui gì nên nhìn đạo sĩ làm pháp cũng được coi là một hoạt động nghỉ ngơi.”
“Tôi không cảm thấy đó là mê tín a, thực ra tôi…”
“Đi cả ngày trời, bọn tôi quay về sắp xếp đồ đạc trước đã, hôm nay thực sự rất cảm ơn anh.” Niếp Hành Phong nói cắt đứt lời nói của Trương Huyền.
Lúc chia tay A Khải còn mời bọn họ đến nhà ăn cơm nhưng Niếp Hành Phong từ chối, nếu không sớm ăn hết mấy loại thịt với rau củ Trương Huyền mang theo thì nhất định sẽ hỏng hết mất.
Quay về nhà, hai người đi thay hương ở nhà thờ tổ trước, ai ngờ liền phát hiện ra hoa quả cúng trong đĩa đã vơi đi hơn nửa, đặc biệt là nho hầu như không còn lấy một chùm, Trương Huyền hét lớn: “Quá quá đáng rồi, lại có người dám trộm đồ cúng để ăn!”
Mùi hương nhàn nhạt bay trong từ đường, trong gió đêm lại càng rõ ràng, lần này Niếp Hành Phong dám khẳng định, đây tuyệt đối không phải là mùi lư hương mà là…
“Mùi của cây xương bồ.” Trương Huyền nói ra hoài nghi của Niếp Hành Phong.
Thôn dân ở đây rất mê tín, bọn trẻ con cho dù rất thèm ăn muốn lấy trộm cũng không dám to gan lấy như vậy hơn nữa còn là lấy đồ cúng của thiên sư, Trương Huyền tức mà không làm gì được đành cười: “Nếu để tôi biết được con tinh quái nào làm, tôi nhất định đánh nó đến hồn phi phách tán!”
“Tách, tách, tách…”
Âm nhanh nhè nhẹ truyền đến giống như tiếng hòn bi nảy trên mặt đất, Niếp Hành Phong ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà, nhưng âm thanh rất nhanh liền biến mất, dường như là bị khí tràng của Trương Huyền dọa sợ nên mới núp đi.
“Thôi được rồi, dù sao cũng mang theo khá nhiều hoa quả, tí nữa đặt lên thêm một chút là được.”
Niếp Hành Phong thắp hương xong liền kéo Trương Huyền rời đi, về nhà bắt đầu chuẩn bị cơm tối, đương nhiên là làm thịt nướng mà Trương Huyền vẫn luôn muốn ăn.
Hi vọng sẽ không bị đứt cầu dao, thấy Trương Huyền rất nhanh đã thay đổi tâm tình, hưng trí bừng bừng lấy chảo điện ra, rồi lấy rau củ đã được rửa sạch sẽ bỏ lên trên tấm sắt bắt đầu nướng, trong lòng Niếp Hành Phong liền cầu khấn các vị tổ tông.
Điện không mạnh nên qua rất lâu hương thịt nướng mới chầm chậm lan ra khắp không gian phòng khách, Trương Huyền vào phòng bếp lấy cốc giấy và đũa dùng một lần, sau khi quay lại đột nhiên hét lớn: “Chủ tịch, nấm hương của tôi đâu?”
Niếp Hành Phong đang ở phòng bên cạnh sắp xếp lại lá cây xương bồ vừa hái về, nghe thấy tiếng hét của Trương Huyền, vội vàng quay lại phòng khách thì thấy Trương Huyền đang đứng trước chảo điện, đôi con ngươi màu lam tức giận trừng anh, “Sao anh dám trộm ăn nấm hương của tôi, vừa rồi rõ ràng tôi đã nướng ba cây!”
Mắt Niếp Hành Phong đảo qua cây nấm hương duy nhất trên tấm nướng, dở khóc dở cười, “Không phải tôi.” việc Trương Huyền thích ăn nấm hương anh cũng không phải không biết, sẽ không tranh với cậu, hơn nữa không có đũa, anh không thể bốc ăn đi?
Bốn mắt nhìn nhau, đôi con ngươi màu lam của Trương Huyền đảo đảo, sau khi hiểu ra mới gật đầu căm tức nói: “Lại là mấy con tinh quái đáng ghét kia!”
Niếp Hành Phong nhìn tấm nướng, hình như thịt nướng cũng ít đi một chút, gió đêm thổi vào từ khe cửa sổ khép hờ, mang theo mùi hương nhàn nhạt quen thuộc, anh nhíu mi đi đến đóng cửa sổ lại.
Cũng may tiếp theo không có chuyện gì kì quái xảy ra, thịt nướng cùng với cơm nóng hổi khiến người ta thèm đến ứa nước miếng, Trương Huyền cũng đói rồi nên không thèm tiếp tục tính toán với mấy con tinh quái, cầm lấy chai bia, vừa ăn thịt nướng vừa uống bia với Niếp Hành Phong.
“Sớm biết vậy thì đã mang Tiểu Biên Bức theo, để nó phục vụ kiêm bắt quỷ thay chúng ta.”
Ăn xong, Trương Huyền vừa ngồi đun nước nóng trong phòng tắm vừa lẩm bẩm, Niếp Hành Phong ở bên trong thoải mái ngâm nước mà cậu chỉ có thể ở bên ngoài chăm chỉ đốt lửa, cảnh xuân gì gì đó đều không nhìn được.
“Nó không phải là người hầu.” Cách một tấm ván gỗ, Niếp Hành Phong nói.
“Nó đã không làm được một thức thần thì cứ cho nó làm người hầu đi.”
Chăm chỉ thêm củi để lửa cháy lớn hơn, Trương Huyền thở dài rồi đứng dậy, chuẩn bị đi vào cùng tắm chung bồn vui vẻ với chiêu tài miêu đáng yêu, ai ngờ Niếp Hành Phong đã bước ra, treo quần áo ngủ của cậu lên giá.
“Tôi đi trải chăn trước, cậu cứ tắm đi.”
“Ơ…” không chỉ việc tắm chung bồn trong tưởng tượng đã tan thành mây khói mà ngay cả phục vụ chà lưng cũng không được hưởng thụ, Trương Huyền trợn mắt nhìn Niếp Hành Phong rời đi, ảo não nghĩ vừa rồi không chăm chỉ thêm lửa như vậy liền tốt rồi.
Cởi quần áo bước vào bồn gỗ, nước cũng vừa đủ ấm, Trương Huyền dựa vào thành bồn, nhắm mắt ngâm nga một bài hát. Từ tối qua đến giờ cậu còn chưa được nghỉ ngơi, nước nóng vừa đúng lúc xóa tan mọi mệt mỏi của một ngày, cơn mệt mỏi dâng lên, đang mơ màng muốn ngủ đột nhiên một mùi thơm thoang thoảng truyền đến, sau đó là tiếng bước chân rất cẩn thận, Trương Huyền không mở mắt nhưng khóe môi cong lên nụ cười xấu xa.
“Lại là tên đại bịp bợm không biết gì hết, đạo sĩ thối! Ta cứ ăn hết sạch đồ của ngươi đó, xem ngươi làm thế nào đánh ta hồn phi phách tán được!”
Trương Huyền bật dậy, tiếng sột soạt lập tức biến mất, cậu nhảy ra khỏi bồn tắm, thuận tay lấy quần áo ngủ choàng vào người. Xung quanh không có ai nhưng trên mặt đất lại có dấu vết đôi chân nhỏ đang vội vàng bước ra ngoài, cậu rút ra Sách Hồn Ti ném về hướng có dấu chân, tiếng viên bi nảy lại vang lên, một cục xà bông trượt đến bên chân, cậu không phòng bị đúng lúc giẫm lên, sau đó…
Bộp!
Niếp Hành Phong nghe thấy tiếng động, vội vàng chạy đến, vừa bước tới liền nhìn thấy một đứa trẻ từ đầu hành lang bên kia bay nhanh đến, trong tay còn dắt theo một thứ gì đó màu trắng, nhìn kĩ thì hóa ra là một con tiểu hồ ly cao ngang với đứa trẻ, toàn thân màu trắng tuyết, hơi béo một chút, dưới màn đêm, một người một hồ tay trong tay chạy, quả thực là một cảm giác vô cùng quái dị.
Nhìn thấy anh, đứa trẻ lập tức dừng lại, sợ hãi không dám lại gần. Niếp Hành Phong nhường đường, anh biết đứa trẻ kia không phải là người nhưng trên người nó không hề có chút khí tức tàn ác nào, thân hình gầy yếu, khiến người ta cảm thấy đau lòng, đối với tinh quái như vậy, anh thực sự không nỡ làm khó.
Đứa bé trai kéo tiểu hồ li chạy như bay đi, đến chỗ ngoặt còn quay đầu lại, cười tươi nói với anh: “Cảm ơn anh!”
“Niếp Hành Phong đi đến buồng tắm, vừa đúng lúc nhìn thấy Trương Huyền đang chật vật bò dậy, vội vàng tiến lên đỡ cậu dậy, hỏi: “Cậu không sao chứ?”
“Anh nhìn bộ dạng này của tôi mà không sao sao?” Trương Huyền xoa hông hỏi anh, “Lúc anh đến có đụng phải con quái nào không?”
Niếp Hành Phong hơi chột dạ lắc đầu, “Tôi ôm cậu đi nhé?”
“Không cần.” Trương Huyền cầm lấy áo khoác treo trên giá, trên quần áo dính một vài sợi lông tơ màu trắng, cậu nhặt ra nhìn rồi bật cười. Sư chạy mất thì miếu vẫn còn đó, muốn chạy thoát khỏi lòng bàn tay cậu cũng không dễ thế đâu!
Quay về phòng ngủ, Niếp Hành Phong bật ti vi nhỏ ở đầu giường lên đáng tiếc tín hiệu quá yếu chỉ có thể miễn cưỡng xem được một vài kênh, còn không thì đều bị nhiễu sóng dẫn đến màn hình hơn nửa là trắng xóa, anh đành phải tắt ti vi. Trương Huyền nằm trong chăn, hý hoáy nghịch điện thoại, nhưng vẫn hoàn toàn không có tín hiệu, cậu thở dài: “Tôi còn mang theo cả laptop nữa, xem ra cũng không dùng được rồi.”
Không có ti vi không có mạng đối với người hiện đại mà nói là không thể tưởng tượng nổi, nhưng Niếp Hành Phong cảm thấy thỉnh thoảng hưởng thụ cuộc sống điền viên cách biệt với thế giới bên ngoài cũng không tệ lắm. Tắt đèn rồi nằm lên giường với Trương Huyền, nhớ lại đủ loại phi nhân loại hôm nay gặp được, còn có vài truyền thuyết A Khải nói với bọn họ, anh hỏi: “Cậu nói xem nơi này phong cảnh hữu tình như vậy, có phải là thực sự có thần núi phù hộ hay không?”
Trương Huyền cười khẩy, nói một cách thản nhiên: “Thế giới này vốn không có thần.”
“Cậu tin quỷ nhưng lại không tin thần sao?” thiên sư lại có thể không tin thần linh, Niếp Hành Phong đột nhiên phát hiện thỉnh thoảng anh không thể hiểu được Trương Huyền.
Trương Huyền đã bắt đầu buồn ngủ nên tùy tiện nói: “Tôi chỉ tin thứ chính mắt mình có thể nhìn thấy được, quỷ quái ngày nào tôi cũng gặp nhưng thần thì chưa bao giờ trông thấy.”
Trời không lạnh nhưng Niếp Hành Phong lại cảm thấy một cơn lạnh khó hiểu, sợ hãi dâng lên từ trong đáy lòng, không phải sợ Trương Huyền mà là sợ…một thứ mà anh không thể cảm giác được.
“Đừng như vậy.” anh vươn người ôm lấy Trương Huyền từ phía sau, “Tất cả mọi sự vật trên đời này, chỉ cần tin thì nó nhất định sẽ tồn tại.”
Cái ôm chặt chẽ thân mật đã che khuất đi sự bất an mới hiện lên vừa rồi, Niếp Hành Phong cười, hương thơm nhàn nhạt của cơ thể này là mê hoặc tuyệt đối, thời khắc này cảm giác yêu thích lại càng trở nên rõ rệt, dứt khoát siết chặt tay lại, cúi đầu hôn lên vành tai của Trương Huyền.
Có lẽ nên làm một chút giải trí còn thú vị hơn cả xem ti vi và lên mạng.
Tay bị đẩy ra, Trương Huyền lăn ra mép giường, lẩm bẩm: “Chủ tịch, yêu cầu không được phát tình với tài xế của anh.”
“Đó là nói đùa thôi.”
“Vậy thì cứ tiếp tục đùa đến cuối cùng…”
Tiếng hít thở đều đều dần chứng tỏ Trương Huyền đã đi vào cõi mộng rồi, Niếp Hành Phong cười khổ nằm lại về chỗ cũ, “Cái tên thần côn có thù tất báo này.”
“Hà xử hợp thành sầu, li nhân tâm thượng thu, tung ba tiêu bất vũ dã sưu sư…(4)”
(4) Search baidu thì mấy câu này nằm trong bài thơ “Đường đa lệnh – Tích biệt”, vì k tìm được bản tiếng Việt nào nên bn dịch phần dịch nghĩa search được của baidu tạm nhé:
Sao có thể tạo thành chữ “sầu”, là trên tim của người rời đi đặt thêm chữ thu
( Cái này lại phải giải thích tiếp, chữ sầu tiếng trung viết là “愁” tức là gồm chữ tâm “心” ở dưới và chữ thu “秋” ở trên)
Cho dù mưa thu đã ngừng lại, gió thổi qua cánh quạt ba tiêu cũng thổi ra hơi lạnh…
Không biết mn có hiểu gì k nữa, bn vốn ngu thơ văn nên chịu chỉ biết dịch tạm thế thôi T^T
Tiếng ngâm khẽ vấn vít bên tai, trầm bổng du dương, giống như nỗi xót xa dai dẳng khi người yêu rời đi, Tây Môn Đình mở trừng mắt. Lời nói kia vẫn còn vang vọng trong không gian, mê hoặc nửa mơ nửa thật, trong khoảnh khắc, Tây Môn Đình có lỗi giác như linh hồn xuất khiếu, cậu ngồi dậy, ngơ ngẩn nhìn về phía âm thanh truyền đến.
Không biết từ lúc nào cửa sổ đã bị mở ra, gió đêm làm rèm cửa cuộn nhẹ lên, thân hình một cô gái thướt tha dưới ánh trăng, tóc dài buông xõa cùng với tay áo cùng nhau bay nhẹ trong gió đêm, khóe môi mềm mại nhếch lên giống như đang cười nhưng giữa mày lại lộ ra ưu thương nhàn nhạt, giọng nói nhẹ nhàng róc rách, yếu ớt như bất cứ lúc nào cũng có thể hòa tan vào trong gió.
“Cô…”
Tim Tây Môn Đình đập thình thịch, bước xuống giường rồi chầm chậm lại gần cô gái. Giọng nói đầy thương tâm đau xót khiến cậu muốn bước đến vỗ về nỗi đau đó, sớm đã quên mất giờ đã là nửa đêm, sao lại có người xuất hiện trong phòng của mình, lại càng không chú ý đến cô gái mặc một chiếc váy tơ tằm mỏng hoàn toàn khác biệt với quần áo hiện đại.
Cô gái mỉm cười nhìn cậu, kinh sợ trước vẻ đẹp của thiên nhân, thần trí Tây Môn Đình càng trở nên hoảng hốt, đi đến trước mặt cô gái như một con rối gỗ, cô gái vươn tay ra trước mặt cậu, gọi: “A Ngôn, em đã tìm anh lâu lắm rồi…”
Giọng nói mềm mại như tiếng đàn khiến Tây Môn Đình hoàn toàn bị mê hoặc, nắm lấy tay của cô gái, hoảng hốt nói: “Tôi không phải là A Ngôn.”
“Rất nhiều năm về trước anh chính là A Ngôn.” Cô gái mỉm cười nhìn cậu, “Đi với em đi?”
Tây Môn Đình ngây ngốc gật đầu, ngay lập tức liền thấy trước mắt nhoáng lên một cái, cảnh vật xung quanh bắt đầu xoay chuyển, cuồng phong nổi lên, đợi đến lúc ngừng lại, cậu mở mắt ra liền phát hiện bản thân đã rời khỏi quán trọ, xung quanh đen kịt một màu, xa xa mây cuồn cuồn, gió xuyên qua những cành cây trong rừng tạo thành âm thanh xào xạc rất quỷ dị, khí tức âm trầm cổ quái tràn ngập khắp mọi nơi.
Thần trí vừa tỉnh táo lại, Tây Môn Đình liền bị dọa sợ đến mức lập tức giãy khỏi cô gái, lùi về phía sau mấy bước, hét lớn: “Cô là ai? Tại sao lại đưa tôi đến đây?”
Cô gái không hề tức giận mà vẫn cười dịu dàng như trước: “Anh quên rồi, đây chính là nơi chúng ta đính ước.”
“Đính ước?”
Tay bị kéo đến trước một cây tùng xanh, rêu xanh mọc loang lổ trên thân cây cổ thụ cao chọc trời, lá cây che lấp hết ánh sáng mặt trời chứng tỏ cây tùng xanh này đã có từ rất lâu rồi, cô gái chỉ vào nó nói: “Năm đó chúng ra ước định cả đời trước mặt cây tùng này, sống cùng nhà chết cùng mộ, anh quên rồi sao?”
Tây Môn Đình lắc đầu liên tục, cậu không nhớ đã cùng ước định tam thế với bất kì cô gái nào cả, có đại ca ác như quỷ dạ xoa ở bên cạnh quan sát, ngay đến kinh nghiệm cưa gái cậu còn không có nữa là cùng ước định chung thân.
“Cô nhận nhầm người rồi, tôi không phải là A Ngôn, xin hãy lập tức đưa tôi về.”
“Anh có thể nhớ lại được mà, nếu anh là A Ngôn khi nhìn thấy cây tùng xanh này nhất định có thể nhớ lại kiếp trước, mau nhớ lại đi! Nhớ lại đi!” bị phủ nhận, cô gái vô cùng nóng nảy, sự dịu dàng ngay lập tức biến mất không còn dấu vết, la lên một cách hung dữ với cậu.
Cổ tay bị nắm chặt đến phát đau, Tây Môn Đình cuối cùng cũng nổi giận, dùng lực hất tay của cô gái ra, nói: “Tôi không phải! Tôi không nhớ được bất kì cái gì hết vì tôi vốn không quen cô!”
“Anh…” cô gái loạng choạng lùi về sau mấy bước, nhìn anh, ánh mắt có phần hoảng hốt sau đó liền kêu lên đầy tuyệt vọng: “Tại sao? Tại sao cũng không phải anh? Anh dám lừa tôi!”
Tiếng hét lộ ra ngoan hận mãnh lệt, Tây Môn Đình hơi sợ hãi, trực giác cảm thấy cô gái này không phải là người nhưng cũng không giống như quỷ. Trông thấy ống tay áo của cô vung lên, khuôn mặt xinh đẹp vì căm giận mà trở nên dữ tợn, sát khí âm trầm áp đến, cậu không dám chậm trễ, vội vàng xoay người bỏ chạy, đáng tiếc mới chạy được mấy bước liền bị dây leo cuốn lại, ngã sấp xuống đất.
Đầu bị đập mạnh lên một cái gì đó rất cứng, dưới ánh trăng trong trẻo, Tây Môn Đình phát hiện đó chính là một cái đầu lâu người, nhìn tiếp sang bên cạnh, xung quanh cũng có không ít bộ xương người nằm rải rác, cậu sợ tới mức lập tức bò dậy cố gắng chạy đi, nhưng lại một lần nữa bị dây leo cuốn lại rồi ném lên mặt đất. Cô gái nhảy đến trước mặt cậu, không còn là hình người xinh đẹp nữa mà là hình thú đầy máu, một màu đỏ tràn đầy chết chóc.
Bị cô ta ấn xuống, Tây Môn Đình dù có đai đen TaeKwonDo cũng không giãy giụa được chút nào, ngay sau đó ngực bỗng cảm thấy đau đớn do bị móng vuốt sắc bén đâm vào. Âm khí xẹt qua, cô gái đã hóa thành ác thú, như sói như cáo, lại vừa vô cùng to lớn, mắt Tây Môn Đình trợn trừng nhìn tay cô ta vung lên, móng vuốt của loài thú đâm xuống yết hầu của cậu.
“A!”
Đúng lúc Tây Môn Đình cảm thấy cái chết đã đến gần thì mặt dây chuyền quan tài đeo trên cổ lộ ra ngoài cổ áo, quái thú bị cương khí trên quan tài bắn trúng, rống lên một tiếng, thân hình tạm thời biến mất trong không trung, Tây Môn Đình cũng bị âm lực của cô ta làm chấn động, người lăn vài vòng xuống sườn núi…
Trương Huyền mở trừng mắt, bật người dậy, Niếp Hành Phong ở bên cạnh cũng bị cậu đánh thức, vội vàng hỏi: “Sao vậy?”
Trời mới tờ mờ sáng, bên ngoài truyền đến tiếng mưa nhỏ, Trương Huyền giờ mới hiểu mình vừa mới nằm mơ, thở hắt ra, bóp bóp đầu rồi lại nằm xuống, “Gặp ác mộng, mơ thấy bị quỷ truy sát.”
“Cậu bị quỷ truy sát?”
“Xin anh, tôn trọng nghề nghiệp của tôi chút đi, thiên sư sao có thể bị quỷ truy sát? Tôi mơ thấy người khác.”
“Là ai?”
“Quên mất rồi.” Trương Huyền nằm xuống, ngáp một cái muốn ngủ tiếp, “Đợi tôi nhớ ra sẽ nói với anh.”
Lần này bấc giác ngủ đến tận khi trời sáng rõ, A Khải qua gọi bọn họ đi ăn cơm, Niếp Hành Phong từ chối khéo, bên này cũng có dụng cụ làm bếp, tự làm là được rồi, anh không muốn lúc nào cũng làm phiền đến người khác.
“Cậu thật lợi hại, ông chủ lớn mà cũng biết nấu cơm.” Lúc Trương Huyền tỉnh dậy liền nghe thấy A Khải dùng giọng nói ngưỡng mộ nói với Niếp Hành Phong.
“Tự mình làm khá là tiện lợi.”
“Tôi cứ nghĩ rằng lái xe kia sẽ làm.”
Nhìn qua Trương Huyền mặc áo ngủ vừa ra khỏi phòng ngủ mà mắt vẫn còn lim dim, Niếp Hành Phong cười nói: “Tài xế của tôi rất có giá.”
“Có muốn húp cháo rau không? Rau dại tôi vừa mới hái, rất tươi nhưng hơi đắng một chút.”
Niếp Hành Phong đồng ý, vì vậy A Khải liền đem rau dại đi rửa sạch, thái nhỏ rồi bắt đầu đun cháo. Anh ta làm rất nhanh, một lúc sau nhà bếp đã tràn ngập hương thơm của cháo rau.
“A Khải, cái gì anh cũng biết làm sao!” Trương Huyền rửa mặt xong, ngửi thấy mùi thơm liền chạy đến, “Cô gái nào được gả cho anh nhất định sẽ rất hạnh phúc.”
Bình nào không nên mở thì mở bình đó, Niếp Hành Phong trừng Trương Huyền, cũng may A Khải không chú ý tới, chỉ cười một cách thật thà: “Các cô gái ở trong thôn đều muốn gả đến thành phố, thanh niên trẻ tuổi khỏe khoắn còn không tìm được vợ, tàn tật như tôi đây lại càng không có hi vọng gì.”
Nói như vậy nhưng trên mặt A Khải không hề có chút tiếc nuối nào, Trương Huyền thấy rất kì lạ, muốn hỏi nhưng lại bị Niếp Hành Phong dùng mắt ngăn lại.
Sau khi nấu cơm xong, Niếp Hành Phong đang định giữ A Khải ở lại ăn thì nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến, một em bé chạy đến gọi A Khải, nói con chó trong nhà bị tảng đá đập bị thương, nhờ anh qua xem xem, A Khải chào tạm biệt rồi vội vã rời đi.
Niếp Hành Phong tiễn A Khải ra ngoài cửa, nhìn thấy mấy đứa trẻ đang đứng xung quanh chiếc xe nhìn đầy hiếu kì, anh quay người đi lấy sô cô la mà Trương Huyền mang theo, chia cho lũ trẻ rồi hỏi: “Trong thôn không có bác sĩ sao?”
“Có bác sĩ nhưng không bằng anh A Khải. Anh ấy giỏi lắm, biết rất nhiều dược thảo hơn nữa trị bệnh cũng không cần tiền.”
Vế sau mới là điều quan trọng nhất đi? Niếp Hành Phong mỉm cười, quay người vào nhà, Trương Huyền đã dọn cơm ra sẵn, đang ngồi đợi anh vào cùng ăn.
“Sau này đừng nhắc đến chuyện kết hôn trước mặt A Khải, sẽ khiến anh ấy không vui.” Vừa ăn cơm Niếp Hành Phong vừa dặn dò.
Trương Huyền không đồng ý: “Chủ tịch anh nghĩ quá nhiều rồi, tàn tật thì sao chứ? Chỉ cần có trách nhiệm thì chắc chắn sẽ có người thích mà.”
“Ừ hứ?”
“Không cần dùng mũi hừ tôi, nếu tôi thực sự thích một người, thì sẽ không để ý đến tướng mạo thân phận của người đấy, xem người đấy có tàn tật hay không.”
“Cậu chủ để ý xem người ta có tiền hay không thôi!” Niếp Hành Phong gắp một đũa nấm hương nhét vào mồm Trương Huyền.
Ăn xong hai người lại đi sang nhà thờ tổ, làn này đồ lễ không bị vơi bớt nhưng Trương Huyền phát hiện ra lông tơ màu trắng hệt như kia ở trên bàn thờ, xem ra con kia tối qua sợ quá nên không dám ăn trộm tiếp, nhưng nó nhất định sẽ quay trở lại. Nhân lúc Niếp Hành Phong đang cúi lạy dâng hương, ngón tay Trương Huyền vẽ lên không trung, tạo một cái kết giới trước bàn thờ.
Vừa vẽ xong liền bị Niếp Hành Phong kéo tới, bắt cậu cúi lạy tổ tiên, Trương Huyền quỳ xuống nhỏ giọng cầu khấn: “Các vị tổ tiên trên trời có linh, xin thứ cho hậu sinh vô lễ đã tạo kết giới bắt yêu trong này, xin hãy phù hộ cho hậu sinh có thể thuận lợi bắt hết lũ yêu quái lại, sau này hậu sinh xin dâng lên nhiều lễ hậu tạ hơn.”
“Cậu đang ở đó thì thầm cái gì thế?”
“Không có gì đâu, khó có được một lần đến đây, tôi chỉ đang nói chuyện với các vị tổ tiên một chút thôi, chủ tịch, anh có phải cũng muốn tham gia hay không? Thông linh đơn giản lắm, sẽ tính anh giá tình nhân mà.”
Bỏ qua vẻ mặt cười toe toét của Trương Huyền, Niếp Hành Phong đi ra khỏi từ đường. Một ngày nào đó anh không phải vì đuổi quỷ mệt chết thì cũng là bị Trương Huyền làm cho tức chết, mà tính hiện thực của cái thứ hai có vẻ cao hơn.
Về đến nhà, nhân lúc Trương Huyền vào phòng ngủ thay quần áo, Niếp Hành Phong lấy đồ ăn với hoa quả đặt vào một cái đĩa rồi đem ra ngoài hành lang, nói: “Nếu thích thì mấy cái này tặng cho hai đứa, đừng trộm ăn ở từ đường nữa, anh thiên sư sẽ tức giận đó.”
Trương Huyền đổi một bộ quần áo rộng rãi rồi đi ra sân sau tìm một cái sọt nhỏ, chuẩn bị vào trong núi hái nấm hương. Hôm qua trên đường đi đến thác Bạch Thao cậu đã nhìn thấy rồi, dù sao tế tổ chỉ cần hai lần sáng tối là được, có thể tận dụng hiệu quả khoảng thời gian trống, không thể ra khỏi núi tay không được. Nhưng lúc chuẩn bị hành trang cậu phát hiện đống lá cây xương bồ hôm qua hái đến một cọng cũng không thấy đâu nữa.
“Đồ tiểu yêu quái to gan lớn mật!” cậu tức giận mắng.
Nghe thấy lá xương bồ đã biến mất, Niếp Hành Phong cũng rất kì quái, đi vào phòng bếp phòng khách còn ra cả hành lang xem cũng không tìm thấy, nhưng hoa quả trong đĩa anh mới để thì đã biến mất, chỉ còn lại hai viên đá nhỏ ở trong, anh nhặt lên xem, phát hiện đó không phải là đá mà mà mã não tự nhiên, cả viên trong suốt lấp lánh, dưới ánh sáng mặt trời lại càng trở nên rực rỡ.
Niếp Hành Phong mỉm cười, cảm thấy đứa bé với con hồ tinh cũng không đáng ghét như lời Trương Huyền nói, nhưng vẫn là nên trả lại mã não thôi, anh nhẹ giọng nói: “Nếu hai đứa thích lần sau anh lại chuẩn bị cho, không cần đáp lễ đâu.”
Không biết hai vật nhỏ ở chỗ nào nhưng từ hương thơm mát của cây xương bồ anh có thể chắc chắn bọn nó nghe được lời anh nói. Quay người vào phòng, thấy Trương Huyền đang chuẩn bị đạo phù, Niếp Hành Phong vội vàng ngăn cậu lại, “Cậu nhầm rồi, chắc chắn không phải mấy con yêu quái đó trộm đâu.”
Trương Huyền nhìn anh, đôi con ngươi màu lam tràn đầy nghi hoặc, “Tại sao lại khẳng định như vậy?”
Không thể nói bọn yêu tinh nếu đã có thể lấy mã não đổi thức ăn thì hẳn sẽ không trộm đồ, Niếp Hành Phong đành phải hỏi ngược lại: “Cậu hái xương bồ để đối phó với yêu quái mà? Nếu đám yêu quái đã sợ nó thì sao lại còn dám lấy trộm chứ?”
“Cây xương bồ chưa thêm pháp lực vào thì chỉ có thể hù dọa bọn tiểu quỷ thông thường thôi, nếu tinh quái có chút đạo hạnh thì sẽ không sợ nữa, bọn nó nhất định là sợ tôi dùng xương bồ để đối phó với chúng nó.”
“Nếu thực sự sợ, vậy bọn nó hẳn là nên trốn đi chứ không phải là đi trộm xương bồ có đúng không?”
Trương Huyền nhíu mày, cảm thấy lời của chủ tịch cũng không phải là không có lý, nhưng đối với việc đống xương bồ tự dưng mất tích vẫn cảm thấy hơi bất an, lại nhớ lại giấc mơ cổ quái, vì vậy liền nói với Niếp Hành Phong: “Mấy ngày này anh phải luôn đi với tôi, không được làm gì một mình, biết chưa?”
“Biết rồi.” hiểu được nỗi lo của Trương Huyền, Niếp Hành Phong đồng ý rồi cười nói: “Có cậu ở bên cạnh, cho dù tôi muốn làm gì một mình cũng không có khả năng đâu.”
Vì sự mất tích của cây xương bồ, Trương Huyền tạm gác kế hoạch hái nấm hương lại chuyển thành đi hái xương bồ, đáng tiếc, sau khi nghe xong kế hoạch của bọn họ, A Khải lắc đầu nói tối qua trong núi có mưa làm cho đất đá sạt lở chặn lại mất một đoạn đường núi nên không thể đi được, nếu muốn đi hái nấm hương có thể đi tới gần thác nước nhưng xương bồ thì không thể hái được.
“Sẽ không trùng hợp như vậy chứ?” Trương Huyền thất vọng nhìn ra rừng cây rậm rạp phía xa rồi nói.
Hôm nay là một ngày nắng đẹp, thôn dân đều ngồi ra ngoài cửa tán gẫu với nhau, thuận tiện làm một vài đồ thêu thùa, bầu không khí điền viên rất ấm áp nhưng vẫn thấy thiếu thiếu chút gì đó. Niếp Hành Phong nhìn xưởng pháo hoa bỏ hoang phía xa, đột nhiên nghĩ ra là thiếu cái gì, quay sang hỏi A Khải: “Việc cúng bái xong rồi sao?”
“Chưa, vốn dự định làm trong ba ngày nhưng mới làm được hai ngày thì không biết đạo trưởng đã đi đâu mà xe thì vẫn đỗ ở bên kia.”
“Hay là lên núi ngắm cảnh rồi?”
“Hi vọng là như vậy, nhưng không nói tiếng nào đã đi vào trong núi, thật khiến người ta lo lắng, nếu không có người dẫn đường rất dễ lạc đường, chúng tôi đang thương lượng xem có nên vào trong núi tìm người không.” A Khải vô cùng lo lắng nói.
Niếp Hành Phong nhìn Trương Huyền, phát hiện cậu không hề chú ý đến cuộc nói chuyện mà đang nhìn chằm chằm tới chân núi phía xa.
“Cậu đang nhìn gì vậy?”
“Tảng đá kia to kinh!” hai mắt Trương Huyền sáng long lanh nói, cảm giác đó như không phải đang nhìn một tảng đá mà là nhìn thấy vàng vậy, nói xong liền hưng phấn chạy tới, ngó trái ngó phải, một lúc lâu mới nhụt chí nói: “Chỉ là tảng đá thôi.”
“Nó sẽ không vì khoảng cách gần lại mà biến thành vàng được.”
Niếp Hành Phong tự nhận mình với Trương Huyền đã gần như đạt đến trình độ tâm linh tương thông, nhưng chỉ là gần như mà thôi, giống như lúc này, anh hoàn toàn không hiểu nổi sự chấp nhất của Trương Huyền với tảng đá. Đó chỉ là một tảng nham thạch bình thường, nếu nói có gì khác thì nhiều nhất là kích thước có hơi lớn, niên đại cũng khá lâu đời, nhưng một tảng đá, cho dù có tồn tại trăm nghìn năm cũng không thể biến thành kim cương được.
“Nhưng mà, không thể a…” Trương Huyền sờ tảng đá, lẩm bẩm.
Vừa nãy đứng ở xa, cậu rõ ràng cảm thấy một nguồn năng lượng kì lạ phát ra từ đây, nhưng lúc đến gần thì cảm giác ấy lại đột nhiên biến mất, cậu nhìn lên đỉnh núi phía trước, bắt đầu hoài nghi năng lượng là từ trong rừng núi phát ra.
“Đi thôi, chúng ta đến chỗ khác dạo tiếp.”
Niếp Hành Phong nhìn ra A Khải đang lo lắng cho vị đạo sĩ, có thể sẽ cùng thôn dân đi vào trong núi tìm người, không muốn làm phiền anh thêm vì vậy liền kéo Trương Huyền đi, cũng may Trương Huyền không tiếp tục cố chấp với tảng đá mà còn hứng trí đề nghị: “Không bằng chúng ta đi câu cá đi?”
“Không phải cậu nói muốn đi hái nấm hương sao?”
“Đi câu cá trước rồi đi hái nấm hương sau.” Trương Huyền cười hì hì xác định lịch trình của ngày hôm nay.
Hai người đi dọc theo chân núi, chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Trương Huyền rút di động ra, nhìn vào màn hình rồi nhìn Niếp Hành Phong, “Điện thoại của Tây Môn Đình.”
Niếp Hành Phong ra hiệu bảo cậu nghe máy, Tây Môn Đình sẽ không vô duyên vô cớ gọi điện thoại cho bọn họ, tiếng chuông rất dồn dập khiến cho anh có dự cảm không tốt.
Ấn nghe điện thoại, bên kia truyền đến giọng nói lạnh lùng: [Là cậu Trương Huyền phải không? Tôi là Tây Môn Tuyết. ]
“Tôi đây, anh tìm tôi có chuyện?” câu nghi vấn thực ra hẳn là nên đổi thành câu khẳng định, vì bây giờ Trương Huyền có thể khẳng định nhất định đã có chuyện xảy ra, nếu không người liên lạc với cậu chắc chắn không phải là Tây Môn Tuyết.
[Xin hỏi hiện giờ hai người đang ở đâu? Có thể đến thôn Thập Lí một chuyến không? Tối qua A Đình mất tích rồi, tôi cần hai người giúp. ] Tây Môn Tuyết nói chuyện rất bình tĩnh nhưng lời nói hơi dồn dập đã thể hiện rõ sự bất an của hắn.
“Xảy ra chuyện gì? Có thể nói rõ hơn chút không?” Trương Huyền vừa đi vừa nói, rất nhanh phát hiện tín hiệu không ổn, tiếng nói bên kia chập chờn đứt quãng, cậu vội vàng chạy về lại chỗ vừa rồi, nghe thấy Tây Môn Tuyết nói: [Sự việc hơi phức tạp, không thể nói rõ ràng trong điện thoại được, nếu hai người không tiện rời khỏi thì tôi có thể đến tìm hai người. ]
Trương Huyền nhìn Niếp Hành Phong, thấy anh gật đầu liền nói: “Không cần, để bọn tôi qua đấy, đọc địa chỉ cho tôi.”
Sau khi đọc địa chỉ quán trọ cho bọn họ xong Tây Môn Đình cúp máy, Trương Huyền cầm điện thoại thử nghiệm xung quanh một lúc, phát hiện có một vài chỗ miễn cưỡng có thể nhận được tín hiệu, nhưng có vài chỗ thì hoàn toàn ngoài vùng phủ sóng.
“Đừng nghịch nữa, chúng ta lên đường thôi.” vừa rồi lúc Trương Huyền nghe điện thoại đã để âm lượng rất lớn nên đối thoại của hai người Niếp Hành Phong đều nghe thấy rất rõ ràng, mặc dù nguyên nhân hậu quả của sự việc vẫn còn chưa hiểu rõ nhưng muốn giải quyết vấn đề đương nhiên phải càng nhanh càng tốt.
Trương Huyền đi theo sau Niếp Hành Phong, thở dài, thất vọng phát hiện cá với nấm hương hẳn là không thể kiếm được rồi.
“Ở đây không phải thường có khách du lịch ghé qua sao? Sao bọn động vật nhỏ kia đều không sợ người?” Niếp Hành Phong kì quái hỏi.
“Đây là đường tắt, người ngoài không biết, bọn nó sẽ không đến những nơi hay có con người, mấy con vật nhỏ này thực ra rất là thông minh.” lúc A Khải nói chuyện, ánh mắt lộ ra nét ôn hòa giống như là đang khen ngợi những đứa con của chính mình vậy.
“Có người lên núi đi săn không?” mắt Trương Huyền liếc theo một con thỏ trông cực kì mập, thực sự muốn bắt nó lại để tối nướng thưởng thức.
“Có, nhưng đuổi những người săn bắn đi là trách nhiệm của tôi.” Nói tới việc săn bắn, ánh mắt A Khải lạnh xuống, “Nơi đây là khu bảo tồn thiên nhiên, theo quy định là không được phép săn bắn, nhưng vẫn có người lén lút tới đây săn trộm, kết quả không phải là trượt chân rơi xuống vực chết thì cũng là đi lạc đường, đợi đến lúc được tìm ra thì cũng nửa điên nửa dại, mọi người đều nói Li Sơn có thần núi bảo hộ, ngài sẽ trừng trị tất cả kẻ nào dám mạo phạm đến vùng đất của ngài.”
Trương Huyền quan sát con thỏ mập mạp kia rồi nuốt nước miếng, tự biết bản thân không bao giờ có thể chạm tới bữa tối phong phú này. Nhưng chuyến này đi cũng không phải là vô nghĩa, bên đường mọc rất nhiều cây xương bồ(1), lá dài nhọn xanh mượt, hương thơm nhàn nhạt bay đến mũi, dưới tình huống không có nhiều đạo phù, sự xuất hiện của loại dược thảo trừ tà này thực sự là cứu viện đúng lúc.
(1) cây xương bồ: một vị thuốc đông y
“Nếu tôi hái mấy ngọn cây này liệu có mạo phạm đến thần núi không?”
Sau khi nhận được đáp án phủ định, Trương Huyền chuyển ánh mắt tới Niếp Hành Phong, cười hì hì gọi: “Chủ tịch…”
Đợi đến lúc đến được thác nước Bạch Thao(2), trong ba lô du lịch của Niếp Hành Phong đã chất đầy lá cây xương bồ, A Khải hỏi: “Hai người hái cỏ dại để làm gì?”
(2) Bạch Thao: dải lụa trắng, chương trc có 1,2 chỗ cũng nói tên thác này rồi mà lúc ý bn buồn ngủ quá nên bỏ qua mất =.=
“Có thể sẽ hữu dụng.” nhìn Trương Huyền ở đằng xa đang cởi giày rồi đứng trước thác nước thử độ sâu, Niếp Hành Phong nhún vai, trả lời lấp lửng.
A Khải cũng không hỏi thêm mà chỉ nói: “Có muốn thăm quan phía trước thác nước không? Tôi giúp hai người chụp ảnh.”
“Không cần đâu, tôi đứng ngắm phong cảnh là được rồi.”
Thác nước Bạch Thao không lớn nhưng phong cảnh thì tuyệt đẹp, Niếp Hành Phong lấy máy ảnh ra, lựa chọn góc độ rồi chụp vài tấm ảnh, sau đó lại chụp cho Trương Huyền mấy kiểu, lúc chụp đến thác nước, Niếp Hành Phong nhìn thấy một vài bóng trắng bay qua trước ông kính.
Rất nhanh Trương Huyền liền quay lại, ngồi xuống bên cạnh Niếp Hành Phong rồi lật xem ảnh anh vừa chụp, Niếp Hành Phong nói: “Ở đây có rất nhiều thứ kì quái.”
“Đừng lo, cho tới giờ, tôi vẫn chưa cảm thấy bọn chúng có ác ý gì.”
Từ trước đến nay Niếp Hành Phong chưa bao giờ ôm hi vọng quá lớn với giác quan thứ sáu của Trương Huyền, “Thực ra vừa rồi lúc cậu xuống dưới nước, tôi thực sự lo lắng sẽ có một bộ thi thể đột nhiên nổi lên.”
Trương Huyền liếc mắt nhìn anh, rồi đột nhiên bật cười lớn: “Anh nghĩ quá nhiều rồi đi? Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, mỗi lần chúng ta đều đụng phải mấy chuyện quái dị.”
Niếp Hành Phong cũng bât cười, việc này không thể trách anh được, ai ngờ lúc anh với Trương Huyền ở cạnh nhau thì như là nam châm hút quỷ tự nhiên, nếu ngày nào đó mà không có chuyện gì xảy ra có lẽ sẽ còn cảm thấy không được tự nhiên là đằng khác.
A Khải đi dạo một vòng xung quanh, hái được một vài quả dại đưa cho bọn họ, quả vừa nhiều thịt vừa ngọt, ba người ăn xong lại ngồi nghỉ một lúc rồi mới đứng dậy đi về. Trên đường về, A Khải nói: “Trong núi còn có một vài cảnh đẹp khác, nếu hai người muốn chụp ảnh, mai tôi lại đưa hai người đi.”
Niếp Hành Phong đáp lại: “Không cần phiền phức vậy đâu, bọn tôi tự đi cũng được.”
“Địa hình Li Sơn rất phức tạp, nếu không có người dẫn đường rất dễ bị lạc, cây cối ở đây lại nhiều, tín hiệu điện thoại không tốt, nếu hai người tự đi thì phải nhớ không được đi quá xa.”
A Khải nghiêm túc dặn dò, nhưng Niếp Hành Phong có cảm giác, nói anh ta lo lắng cho an toàn của bọn họ không bằng nói anh ta không muốn bọn họ xông vào địa phận của mình thì đúng hơn, có lẽ đây là thói quen cẩn trọng của những người sống trong núi vì vậy liền gật đầu đáp ứng.
Quay về thôn, từ xa Trương Huyền đã nhìn thấy rất nhiều người đứng yên lặng ở một chỗ đất trống cách thôn không xa, mọi người đứng quanh trước một căn nhà lớn, còn mơ hồ nghe thấy tiếng ngâm hát truyền tới. Mắt cậu sáng lên, ở nơi đất khách quê người lại gặp được bạn cũ, không ngờ ở nơi hẻo lánh này lại có thể gặp được bạn cùng nghề.
Vội vàng bước đến gần liền nhìn thấy một người trung niên ăn mặc kiểu đạo sĩ đứng trước thần đàn(3) dựng tạm, tay cầm kiếm gỗ vừa nhảy vừa hát, người dân trong thôn đều thành kính đứng xung quanh ông ta. Căn nhà trước mặt bọn họ thực ra là một cái kho lớn bị bỏ hoang, rỉ sét loang lổ khắp nơi, giá gỗ trên trần nhà sớm đã mục rữa, mọc đầy rêu xanh, nhìn qua liền có thể biết nơi này đã bị bỏ hoang từ rất lâu rồi.
(3) thần đàn: đàn tế thần
Nhìn bước chân của vị đạo sĩ, Trương Huyền nghiêng đầu cười trộm, hóa ra còn có người tệ hơn cả cậu nữa, bước mười bước thì có tám bước sai phương hướng, trình độ đấy mà cũng dám ra ngoài lừa tiền sao?”
“Để hai người chê cười rồi.” A Khải xấu hổ nói: “Đây là tập tục cũ của thôn, thời gian này mỗi năm đều sẽ tổ chức đại pháp.”
“Là cầu cho mưa thuận gió hòa sao?” Trương Huyền nhìn phù cầu mưa được dán trên đàn tế hỏi.
“Không phải, là cầu xin những người chết oan cho bọn họ sống bình yên.” A Khải chỉ kho hàng bị bỏ hoang nói: “Nghe ông nội tôi nói, chỗ đó vốn là xưởng sản xuất pháo hoa, bốn mươi năm trước vì một trận hỏa hoạn mà làm chết rất nhiều người, sau đó trong thôn liền thường xuyên xuất hiện một vài chuyện kì quái, các cụ già đều nói là những người chết oan đang tác quái vì vậy liền mời đạo sĩ đến làm pháp, sau dần trở thành tập tục của thôn.”
Niếp Hành Phong và Trương Huyền nhìn nhau, A Khải vội vàng xua tay: “Tôi biết người bên ngoài các cậu sẽ không tin loại mê tín này, cứ coi như đang xem kịch là được rồi, hai người cũng biết, trong thôn không có trò vui gì nên nhìn đạo sĩ làm pháp cũng được coi là một hoạt động nghỉ ngơi.”
“Tôi không cảm thấy đó là mê tín a, thực ra tôi…”
“Đi cả ngày trời, bọn tôi quay về sắp xếp đồ đạc trước đã, hôm nay thực sự rất cảm ơn anh.” Niếp Hành Phong nói cắt đứt lời nói của Trương Huyền.
Lúc chia tay A Khải còn mời bọn họ đến nhà ăn cơm nhưng Niếp Hành Phong từ chối, nếu không sớm ăn hết mấy loại thịt với rau củ Trương Huyền mang theo thì nhất định sẽ hỏng hết mất.
Quay về nhà, hai người đi thay hương ở nhà thờ tổ trước, ai ngờ liền phát hiện ra hoa quả cúng trong đĩa đã vơi đi hơn nửa, đặc biệt là nho hầu như không còn lấy một chùm, Trương Huyền hét lớn: “Quá quá đáng rồi, lại có người dám trộm đồ cúng để ăn!”
Mùi hương nhàn nhạt bay trong từ đường, trong gió đêm lại càng rõ ràng, lần này Niếp Hành Phong dám khẳng định, đây tuyệt đối không phải là mùi lư hương mà là…
“Mùi của cây xương bồ.” Trương Huyền nói ra hoài nghi của Niếp Hành Phong.
Thôn dân ở đây rất mê tín, bọn trẻ con cho dù rất thèm ăn muốn lấy trộm cũng không dám to gan lấy như vậy hơn nữa còn là lấy đồ cúng của thiên sư, Trương Huyền tức mà không làm gì được đành cười: “Nếu để tôi biết được con tinh quái nào làm, tôi nhất định đánh nó đến hồn phi phách tán!”
“Tách, tách, tách…”
Âm nhanh nhè nhẹ truyền đến giống như tiếng hòn bi nảy trên mặt đất, Niếp Hành Phong ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà, nhưng âm thanh rất nhanh liền biến mất, dường như là bị khí tràng của Trương Huyền dọa sợ nên mới núp đi.
“Thôi được rồi, dù sao cũng mang theo khá nhiều hoa quả, tí nữa đặt lên thêm một chút là được.”
Niếp Hành Phong thắp hương xong liền kéo Trương Huyền rời đi, về nhà bắt đầu chuẩn bị cơm tối, đương nhiên là làm thịt nướng mà Trương Huyền vẫn luôn muốn ăn.
Hi vọng sẽ không bị đứt cầu dao, thấy Trương Huyền rất nhanh đã thay đổi tâm tình, hưng trí bừng bừng lấy chảo điện ra, rồi lấy rau củ đã được rửa sạch sẽ bỏ lên trên tấm sắt bắt đầu nướng, trong lòng Niếp Hành Phong liền cầu khấn các vị tổ tông.
Điện không mạnh nên qua rất lâu hương thịt nướng mới chầm chậm lan ra khắp không gian phòng khách, Trương Huyền vào phòng bếp lấy cốc giấy và đũa dùng một lần, sau khi quay lại đột nhiên hét lớn: “Chủ tịch, nấm hương của tôi đâu?”
Niếp Hành Phong đang ở phòng bên cạnh sắp xếp lại lá cây xương bồ vừa hái về, nghe thấy tiếng hét của Trương Huyền, vội vàng quay lại phòng khách thì thấy Trương Huyền đang đứng trước chảo điện, đôi con ngươi màu lam tức giận trừng anh, “Sao anh dám trộm ăn nấm hương của tôi, vừa rồi rõ ràng tôi đã nướng ba cây!”
Mắt Niếp Hành Phong đảo qua cây nấm hương duy nhất trên tấm nướng, dở khóc dở cười, “Không phải tôi.” việc Trương Huyền thích ăn nấm hương anh cũng không phải không biết, sẽ không tranh với cậu, hơn nữa không có đũa, anh không thể bốc ăn đi?
Bốn mắt nhìn nhau, đôi con ngươi màu lam của Trương Huyền đảo đảo, sau khi hiểu ra mới gật đầu căm tức nói: “Lại là mấy con tinh quái đáng ghét kia!”
Niếp Hành Phong nhìn tấm nướng, hình như thịt nướng cũng ít đi một chút, gió đêm thổi vào từ khe cửa sổ khép hờ, mang theo mùi hương nhàn nhạt quen thuộc, anh nhíu mi đi đến đóng cửa sổ lại.
Cũng may tiếp theo không có chuyện gì kì quái xảy ra, thịt nướng cùng với cơm nóng hổi khiến người ta thèm đến ứa nước miếng, Trương Huyền cũng đói rồi nên không thèm tiếp tục tính toán với mấy con tinh quái, cầm lấy chai bia, vừa ăn thịt nướng vừa uống bia với Niếp Hành Phong.
“Sớm biết vậy thì đã mang Tiểu Biên Bức theo, để nó phục vụ kiêm bắt quỷ thay chúng ta.”
Ăn xong, Trương Huyền vừa ngồi đun nước nóng trong phòng tắm vừa lẩm bẩm, Niếp Hành Phong ở bên trong thoải mái ngâm nước mà cậu chỉ có thể ở bên ngoài chăm chỉ đốt lửa, cảnh xuân gì gì đó đều không nhìn được.
“Nó không phải là người hầu.” Cách một tấm ván gỗ, Niếp Hành Phong nói.
“Nó đã không làm được một thức thần thì cứ cho nó làm người hầu đi.”
Chăm chỉ thêm củi để lửa cháy lớn hơn, Trương Huyền thở dài rồi đứng dậy, chuẩn bị đi vào cùng tắm chung bồn vui vẻ với chiêu tài miêu đáng yêu, ai ngờ Niếp Hành Phong đã bước ra, treo quần áo ngủ của cậu lên giá.
“Tôi đi trải chăn trước, cậu cứ tắm đi.”
“Ơ…” không chỉ việc tắm chung bồn trong tưởng tượng đã tan thành mây khói mà ngay cả phục vụ chà lưng cũng không được hưởng thụ, Trương Huyền trợn mắt nhìn Niếp Hành Phong rời đi, ảo não nghĩ vừa rồi không chăm chỉ thêm lửa như vậy liền tốt rồi.
Cởi quần áo bước vào bồn gỗ, nước cũng vừa đủ ấm, Trương Huyền dựa vào thành bồn, nhắm mắt ngâm nga một bài hát. Từ tối qua đến giờ cậu còn chưa được nghỉ ngơi, nước nóng vừa đúng lúc xóa tan mọi mệt mỏi của một ngày, cơn mệt mỏi dâng lên, đang mơ màng muốn ngủ đột nhiên một mùi thơm thoang thoảng truyền đến, sau đó là tiếng bước chân rất cẩn thận, Trương Huyền không mở mắt nhưng khóe môi cong lên nụ cười xấu xa.
“Lại là tên đại bịp bợm không biết gì hết, đạo sĩ thối! Ta cứ ăn hết sạch đồ của ngươi đó, xem ngươi làm thế nào đánh ta hồn phi phách tán được!”
Trương Huyền bật dậy, tiếng sột soạt lập tức biến mất, cậu nhảy ra khỏi bồn tắm, thuận tay lấy quần áo ngủ choàng vào người. Xung quanh không có ai nhưng trên mặt đất lại có dấu vết đôi chân nhỏ đang vội vàng bước ra ngoài, cậu rút ra Sách Hồn Ti ném về hướng có dấu chân, tiếng viên bi nảy lại vang lên, một cục xà bông trượt đến bên chân, cậu không phòng bị đúng lúc giẫm lên, sau đó…
Bộp!
Niếp Hành Phong nghe thấy tiếng động, vội vàng chạy đến, vừa bước tới liền nhìn thấy một đứa trẻ từ đầu hành lang bên kia bay nhanh đến, trong tay còn dắt theo một thứ gì đó màu trắng, nhìn kĩ thì hóa ra là một con tiểu hồ ly cao ngang với đứa trẻ, toàn thân màu trắng tuyết, hơi béo một chút, dưới màn đêm, một người một hồ tay trong tay chạy, quả thực là một cảm giác vô cùng quái dị.
Nhìn thấy anh, đứa trẻ lập tức dừng lại, sợ hãi không dám lại gần. Niếp Hành Phong nhường đường, anh biết đứa trẻ kia không phải là người nhưng trên người nó không hề có chút khí tức tàn ác nào, thân hình gầy yếu, khiến người ta cảm thấy đau lòng, đối với tinh quái như vậy, anh thực sự không nỡ làm khó.
Đứa bé trai kéo tiểu hồ li chạy như bay đi, đến chỗ ngoặt còn quay đầu lại, cười tươi nói với anh: “Cảm ơn anh!”
“Niếp Hành Phong đi đến buồng tắm, vừa đúng lúc nhìn thấy Trương Huyền đang chật vật bò dậy, vội vàng tiến lên đỡ cậu dậy, hỏi: “Cậu không sao chứ?”
“Anh nhìn bộ dạng này của tôi mà không sao sao?” Trương Huyền xoa hông hỏi anh, “Lúc anh đến có đụng phải con quái nào không?”
Niếp Hành Phong hơi chột dạ lắc đầu, “Tôi ôm cậu đi nhé?”
“Không cần.” Trương Huyền cầm lấy áo khoác treo trên giá, trên quần áo dính một vài sợi lông tơ màu trắng, cậu nhặt ra nhìn rồi bật cười. Sư chạy mất thì miếu vẫn còn đó, muốn chạy thoát khỏi lòng bàn tay cậu cũng không dễ thế đâu!
Quay về phòng ngủ, Niếp Hành Phong bật ti vi nhỏ ở đầu giường lên đáng tiếc tín hiệu quá yếu chỉ có thể miễn cưỡng xem được một vài kênh, còn không thì đều bị nhiễu sóng dẫn đến màn hình hơn nửa là trắng xóa, anh đành phải tắt ti vi. Trương Huyền nằm trong chăn, hý hoáy nghịch điện thoại, nhưng vẫn hoàn toàn không có tín hiệu, cậu thở dài: “Tôi còn mang theo cả laptop nữa, xem ra cũng không dùng được rồi.”
Không có ti vi không có mạng đối với người hiện đại mà nói là không thể tưởng tượng nổi, nhưng Niếp Hành Phong cảm thấy thỉnh thoảng hưởng thụ cuộc sống điền viên cách biệt với thế giới bên ngoài cũng không tệ lắm. Tắt đèn rồi nằm lên giường với Trương Huyền, nhớ lại đủ loại phi nhân loại hôm nay gặp được, còn có vài truyền thuyết A Khải nói với bọn họ, anh hỏi: “Cậu nói xem nơi này phong cảnh hữu tình như vậy, có phải là thực sự có thần núi phù hộ hay không?”
Trương Huyền cười khẩy, nói một cách thản nhiên: “Thế giới này vốn không có thần.”
“Cậu tin quỷ nhưng lại không tin thần sao?” thiên sư lại có thể không tin thần linh, Niếp Hành Phong đột nhiên phát hiện thỉnh thoảng anh không thể hiểu được Trương Huyền.
Trương Huyền đã bắt đầu buồn ngủ nên tùy tiện nói: “Tôi chỉ tin thứ chính mắt mình có thể nhìn thấy được, quỷ quái ngày nào tôi cũng gặp nhưng thần thì chưa bao giờ trông thấy.”
Trời không lạnh nhưng Niếp Hành Phong lại cảm thấy một cơn lạnh khó hiểu, sợ hãi dâng lên từ trong đáy lòng, không phải sợ Trương Huyền mà là sợ…một thứ mà anh không thể cảm giác được.
“Đừng như vậy.” anh vươn người ôm lấy Trương Huyền từ phía sau, “Tất cả mọi sự vật trên đời này, chỉ cần tin thì nó nhất định sẽ tồn tại.”
Cái ôm chặt chẽ thân mật đã che khuất đi sự bất an mới hiện lên vừa rồi, Niếp Hành Phong cười, hương thơm nhàn nhạt của cơ thể này là mê hoặc tuyệt đối, thời khắc này cảm giác yêu thích lại càng trở nên rõ rệt, dứt khoát siết chặt tay lại, cúi đầu hôn lên vành tai của Trương Huyền.
Có lẽ nên làm một chút giải trí còn thú vị hơn cả xem ti vi và lên mạng.
Tay bị đẩy ra, Trương Huyền lăn ra mép giường, lẩm bẩm: “Chủ tịch, yêu cầu không được phát tình với tài xế của anh.”
“Đó là nói đùa thôi.”
“Vậy thì cứ tiếp tục đùa đến cuối cùng…”
Tiếng hít thở đều đều dần chứng tỏ Trương Huyền đã đi vào cõi mộng rồi, Niếp Hành Phong cười khổ nằm lại về chỗ cũ, “Cái tên thần côn có thù tất báo này.”
“Hà xử hợp thành sầu, li nhân tâm thượng thu, tung ba tiêu bất vũ dã sưu sư…(4)”
(4) Search baidu thì mấy câu này nằm trong bài thơ “Đường đa lệnh – Tích biệt”, vì k tìm được bản tiếng Việt nào nên bn dịch phần dịch nghĩa search được của baidu tạm nhé:
Sao có thể tạo thành chữ “sầu”, là trên tim của người rời đi đặt thêm chữ thu
( Cái này lại phải giải thích tiếp, chữ sầu tiếng trung viết là “愁” tức là gồm chữ tâm “心” ở dưới và chữ thu “秋” ở trên)
Cho dù mưa thu đã ngừng lại, gió thổi qua cánh quạt ba tiêu cũng thổi ra hơi lạnh…
Không biết mn có hiểu gì k nữa, bn vốn ngu thơ văn nên chịu chỉ biết dịch tạm thế thôi T^T
Tiếng ngâm khẽ vấn vít bên tai, trầm bổng du dương, giống như nỗi xót xa dai dẳng khi người yêu rời đi, Tây Môn Đình mở trừng mắt. Lời nói kia vẫn còn vang vọng trong không gian, mê hoặc nửa mơ nửa thật, trong khoảnh khắc, Tây Môn Đình có lỗi giác như linh hồn xuất khiếu, cậu ngồi dậy, ngơ ngẩn nhìn về phía âm thanh truyền đến.
Không biết từ lúc nào cửa sổ đã bị mở ra, gió đêm làm rèm cửa cuộn nhẹ lên, thân hình một cô gái thướt tha dưới ánh trăng, tóc dài buông xõa cùng với tay áo cùng nhau bay nhẹ trong gió đêm, khóe môi mềm mại nhếch lên giống như đang cười nhưng giữa mày lại lộ ra ưu thương nhàn nhạt, giọng nói nhẹ nhàng róc rách, yếu ớt như bất cứ lúc nào cũng có thể hòa tan vào trong gió.
“Cô…”
Tim Tây Môn Đình đập thình thịch, bước xuống giường rồi chầm chậm lại gần cô gái. Giọng nói đầy thương tâm đau xót khiến cậu muốn bước đến vỗ về nỗi đau đó, sớm đã quên mất giờ đã là nửa đêm, sao lại có người xuất hiện trong phòng của mình, lại càng không chú ý đến cô gái mặc một chiếc váy tơ tằm mỏng hoàn toàn khác biệt với quần áo hiện đại.
Cô gái mỉm cười nhìn cậu, kinh sợ trước vẻ đẹp của thiên nhân, thần trí Tây Môn Đình càng trở nên hoảng hốt, đi đến trước mặt cô gái như một con rối gỗ, cô gái vươn tay ra trước mặt cậu, gọi: “A Ngôn, em đã tìm anh lâu lắm rồi…”
Giọng nói mềm mại như tiếng đàn khiến Tây Môn Đình hoàn toàn bị mê hoặc, nắm lấy tay của cô gái, hoảng hốt nói: “Tôi không phải là A Ngôn.”
“Rất nhiều năm về trước anh chính là A Ngôn.” Cô gái mỉm cười nhìn cậu, “Đi với em đi?”
Tây Môn Đình ngây ngốc gật đầu, ngay lập tức liền thấy trước mắt nhoáng lên một cái, cảnh vật xung quanh bắt đầu xoay chuyển, cuồng phong nổi lên, đợi đến lúc ngừng lại, cậu mở mắt ra liền phát hiện bản thân đã rời khỏi quán trọ, xung quanh đen kịt một màu, xa xa mây cuồn cuồn, gió xuyên qua những cành cây trong rừng tạo thành âm thanh xào xạc rất quỷ dị, khí tức âm trầm cổ quái tràn ngập khắp mọi nơi.
Thần trí vừa tỉnh táo lại, Tây Môn Đình liền bị dọa sợ đến mức lập tức giãy khỏi cô gái, lùi về phía sau mấy bước, hét lớn: “Cô là ai? Tại sao lại đưa tôi đến đây?”
Cô gái không hề tức giận mà vẫn cười dịu dàng như trước: “Anh quên rồi, đây chính là nơi chúng ta đính ước.”
“Đính ước?”
Tay bị kéo đến trước một cây tùng xanh, rêu xanh mọc loang lổ trên thân cây cổ thụ cao chọc trời, lá cây che lấp hết ánh sáng mặt trời chứng tỏ cây tùng xanh này đã có từ rất lâu rồi, cô gái chỉ vào nó nói: “Năm đó chúng ra ước định cả đời trước mặt cây tùng này, sống cùng nhà chết cùng mộ, anh quên rồi sao?”
Tây Môn Đình lắc đầu liên tục, cậu không nhớ đã cùng ước định tam thế với bất kì cô gái nào cả, có đại ca ác như quỷ dạ xoa ở bên cạnh quan sát, ngay đến kinh nghiệm cưa gái cậu còn không có nữa là cùng ước định chung thân.
“Cô nhận nhầm người rồi, tôi không phải là A Ngôn, xin hãy lập tức đưa tôi về.”
“Anh có thể nhớ lại được mà, nếu anh là A Ngôn khi nhìn thấy cây tùng xanh này nhất định có thể nhớ lại kiếp trước, mau nhớ lại đi! Nhớ lại đi!” bị phủ nhận, cô gái vô cùng nóng nảy, sự dịu dàng ngay lập tức biến mất không còn dấu vết, la lên một cách hung dữ với cậu.
Cổ tay bị nắm chặt đến phát đau, Tây Môn Đình cuối cùng cũng nổi giận, dùng lực hất tay của cô gái ra, nói: “Tôi không phải! Tôi không nhớ được bất kì cái gì hết vì tôi vốn không quen cô!”
“Anh…” cô gái loạng choạng lùi về sau mấy bước, nhìn anh, ánh mắt có phần hoảng hốt sau đó liền kêu lên đầy tuyệt vọng: “Tại sao? Tại sao cũng không phải anh? Anh dám lừa tôi!”
Tiếng hét lộ ra ngoan hận mãnh lệt, Tây Môn Đình hơi sợ hãi, trực giác cảm thấy cô gái này không phải là người nhưng cũng không giống như quỷ. Trông thấy ống tay áo của cô vung lên, khuôn mặt xinh đẹp vì căm giận mà trở nên dữ tợn, sát khí âm trầm áp đến, cậu không dám chậm trễ, vội vàng xoay người bỏ chạy, đáng tiếc mới chạy được mấy bước liền bị dây leo cuốn lại, ngã sấp xuống đất.
Đầu bị đập mạnh lên một cái gì đó rất cứng, dưới ánh trăng trong trẻo, Tây Môn Đình phát hiện đó chính là một cái đầu lâu người, nhìn tiếp sang bên cạnh, xung quanh cũng có không ít bộ xương người nằm rải rác, cậu sợ tới mức lập tức bò dậy cố gắng chạy đi, nhưng lại một lần nữa bị dây leo cuốn lại rồi ném lên mặt đất. Cô gái nhảy đến trước mặt cậu, không còn là hình người xinh đẹp nữa mà là hình thú đầy máu, một màu đỏ tràn đầy chết chóc.
Bị cô ta ấn xuống, Tây Môn Đình dù có đai đen TaeKwonDo cũng không giãy giụa được chút nào, ngay sau đó ngực bỗng cảm thấy đau đớn do bị móng vuốt sắc bén đâm vào. Âm khí xẹt qua, cô gái đã hóa thành ác thú, như sói như cáo, lại vừa vô cùng to lớn, mắt Tây Môn Đình trợn trừng nhìn tay cô ta vung lên, móng vuốt của loài thú đâm xuống yết hầu của cậu.
“A!”
Đúng lúc Tây Môn Đình cảm thấy cái chết đã đến gần thì mặt dây chuyền quan tài đeo trên cổ lộ ra ngoài cổ áo, quái thú bị cương khí trên quan tài bắn trúng, rống lên một tiếng, thân hình tạm thời biến mất trong không trung, Tây Môn Đình cũng bị âm lực của cô ta làm chấn động, người lăn vài vòng xuống sườn núi…
Trương Huyền mở trừng mắt, bật người dậy, Niếp Hành Phong ở bên cạnh cũng bị cậu đánh thức, vội vàng hỏi: “Sao vậy?”
Trời mới tờ mờ sáng, bên ngoài truyền đến tiếng mưa nhỏ, Trương Huyền giờ mới hiểu mình vừa mới nằm mơ, thở hắt ra, bóp bóp đầu rồi lại nằm xuống, “Gặp ác mộng, mơ thấy bị quỷ truy sát.”
“Cậu bị quỷ truy sát?”
“Xin anh, tôn trọng nghề nghiệp của tôi chút đi, thiên sư sao có thể bị quỷ truy sát? Tôi mơ thấy người khác.”
“Là ai?”
“Quên mất rồi.” Trương Huyền nằm xuống, ngáp một cái muốn ngủ tiếp, “Đợi tôi nhớ ra sẽ nói với anh.”
Lần này bấc giác ngủ đến tận khi trời sáng rõ, A Khải qua gọi bọn họ đi ăn cơm, Niếp Hành Phong từ chối khéo, bên này cũng có dụng cụ làm bếp, tự làm là được rồi, anh không muốn lúc nào cũng làm phiền đến người khác.
“Cậu thật lợi hại, ông chủ lớn mà cũng biết nấu cơm.” Lúc Trương Huyền tỉnh dậy liền nghe thấy A Khải dùng giọng nói ngưỡng mộ nói với Niếp Hành Phong.
“Tự mình làm khá là tiện lợi.”
“Tôi cứ nghĩ rằng lái xe kia sẽ làm.”
Nhìn qua Trương Huyền mặc áo ngủ vừa ra khỏi phòng ngủ mà mắt vẫn còn lim dim, Niếp Hành Phong cười nói: “Tài xế của tôi rất có giá.”
“Có muốn húp cháo rau không? Rau dại tôi vừa mới hái, rất tươi nhưng hơi đắng một chút.”
Niếp Hành Phong đồng ý, vì vậy A Khải liền đem rau dại đi rửa sạch, thái nhỏ rồi bắt đầu đun cháo. Anh ta làm rất nhanh, một lúc sau nhà bếp đã tràn ngập hương thơm của cháo rau.
“A Khải, cái gì anh cũng biết làm sao!” Trương Huyền rửa mặt xong, ngửi thấy mùi thơm liền chạy đến, “Cô gái nào được gả cho anh nhất định sẽ rất hạnh phúc.”
Bình nào không nên mở thì mở bình đó, Niếp Hành Phong trừng Trương Huyền, cũng may A Khải không chú ý tới, chỉ cười một cách thật thà: “Các cô gái ở trong thôn đều muốn gả đến thành phố, thanh niên trẻ tuổi khỏe khoắn còn không tìm được vợ, tàn tật như tôi đây lại càng không có hi vọng gì.”
Nói như vậy nhưng trên mặt A Khải không hề có chút tiếc nuối nào, Trương Huyền thấy rất kì lạ, muốn hỏi nhưng lại bị Niếp Hành Phong dùng mắt ngăn lại.
Sau khi nấu cơm xong, Niếp Hành Phong đang định giữ A Khải ở lại ăn thì nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến, một em bé chạy đến gọi A Khải, nói con chó trong nhà bị tảng đá đập bị thương, nhờ anh qua xem xem, A Khải chào tạm biệt rồi vội vã rời đi.
Niếp Hành Phong tiễn A Khải ra ngoài cửa, nhìn thấy mấy đứa trẻ đang đứng xung quanh chiếc xe nhìn đầy hiếu kì, anh quay người đi lấy sô cô la mà Trương Huyền mang theo, chia cho lũ trẻ rồi hỏi: “Trong thôn không có bác sĩ sao?”
“Có bác sĩ nhưng không bằng anh A Khải. Anh ấy giỏi lắm, biết rất nhiều dược thảo hơn nữa trị bệnh cũng không cần tiền.”
Vế sau mới là điều quan trọng nhất đi? Niếp Hành Phong mỉm cười, quay người vào nhà, Trương Huyền đã dọn cơm ra sẵn, đang ngồi đợi anh vào cùng ăn.
“Sau này đừng nhắc đến chuyện kết hôn trước mặt A Khải, sẽ khiến anh ấy không vui.” Vừa ăn cơm Niếp Hành Phong vừa dặn dò.
Trương Huyền không đồng ý: “Chủ tịch anh nghĩ quá nhiều rồi, tàn tật thì sao chứ? Chỉ cần có trách nhiệm thì chắc chắn sẽ có người thích mà.”
“Ừ hứ?”
“Không cần dùng mũi hừ tôi, nếu tôi thực sự thích một người, thì sẽ không để ý đến tướng mạo thân phận của người đấy, xem người đấy có tàn tật hay không.”
“Cậu chủ để ý xem người ta có tiền hay không thôi!” Niếp Hành Phong gắp một đũa nấm hương nhét vào mồm Trương Huyền.
Ăn xong hai người lại đi sang nhà thờ tổ, làn này đồ lễ không bị vơi bớt nhưng Trương Huyền phát hiện ra lông tơ màu trắng hệt như kia ở trên bàn thờ, xem ra con kia tối qua sợ quá nên không dám ăn trộm tiếp, nhưng nó nhất định sẽ quay trở lại. Nhân lúc Niếp Hành Phong đang cúi lạy dâng hương, ngón tay Trương Huyền vẽ lên không trung, tạo một cái kết giới trước bàn thờ.
Vừa vẽ xong liền bị Niếp Hành Phong kéo tới, bắt cậu cúi lạy tổ tiên, Trương Huyền quỳ xuống nhỏ giọng cầu khấn: “Các vị tổ tiên trên trời có linh, xin thứ cho hậu sinh vô lễ đã tạo kết giới bắt yêu trong này, xin hãy phù hộ cho hậu sinh có thể thuận lợi bắt hết lũ yêu quái lại, sau này hậu sinh xin dâng lên nhiều lễ hậu tạ hơn.”
“Cậu đang ở đó thì thầm cái gì thế?”
“Không có gì đâu, khó có được một lần đến đây, tôi chỉ đang nói chuyện với các vị tổ tiên một chút thôi, chủ tịch, anh có phải cũng muốn tham gia hay không? Thông linh đơn giản lắm, sẽ tính anh giá tình nhân mà.”
Bỏ qua vẻ mặt cười toe toét của Trương Huyền, Niếp Hành Phong đi ra khỏi từ đường. Một ngày nào đó anh không phải vì đuổi quỷ mệt chết thì cũng là bị Trương Huyền làm cho tức chết, mà tính hiện thực của cái thứ hai có vẻ cao hơn.
Về đến nhà, nhân lúc Trương Huyền vào phòng ngủ thay quần áo, Niếp Hành Phong lấy đồ ăn với hoa quả đặt vào một cái đĩa rồi đem ra ngoài hành lang, nói: “Nếu thích thì mấy cái này tặng cho hai đứa, đừng trộm ăn ở từ đường nữa, anh thiên sư sẽ tức giận đó.”
Trương Huyền đổi một bộ quần áo rộng rãi rồi đi ra sân sau tìm một cái sọt nhỏ, chuẩn bị vào trong núi hái nấm hương. Hôm qua trên đường đi đến thác Bạch Thao cậu đã nhìn thấy rồi, dù sao tế tổ chỉ cần hai lần sáng tối là được, có thể tận dụng hiệu quả khoảng thời gian trống, không thể ra khỏi núi tay không được. Nhưng lúc chuẩn bị hành trang cậu phát hiện đống lá cây xương bồ hôm qua hái đến một cọng cũng không thấy đâu nữa.
“Đồ tiểu yêu quái to gan lớn mật!” cậu tức giận mắng.
Nghe thấy lá xương bồ đã biến mất, Niếp Hành Phong cũng rất kì quái, đi vào phòng bếp phòng khách còn ra cả hành lang xem cũng không tìm thấy, nhưng hoa quả trong đĩa anh mới để thì đã biến mất, chỉ còn lại hai viên đá nhỏ ở trong, anh nhặt lên xem, phát hiện đó không phải là đá mà mà mã não tự nhiên, cả viên trong suốt lấp lánh, dưới ánh sáng mặt trời lại càng trở nên rực rỡ.
Niếp Hành Phong mỉm cười, cảm thấy đứa bé với con hồ tinh cũng không đáng ghét như lời Trương Huyền nói, nhưng vẫn là nên trả lại mã não thôi, anh nhẹ giọng nói: “Nếu hai đứa thích lần sau anh lại chuẩn bị cho, không cần đáp lễ đâu.”
Không biết hai vật nhỏ ở chỗ nào nhưng từ hương thơm mát của cây xương bồ anh có thể chắc chắn bọn nó nghe được lời anh nói. Quay người vào phòng, thấy Trương Huyền đang chuẩn bị đạo phù, Niếp Hành Phong vội vàng ngăn cậu lại, “Cậu nhầm rồi, chắc chắn không phải mấy con yêu quái đó trộm đâu.”
Trương Huyền nhìn anh, đôi con ngươi màu lam tràn đầy nghi hoặc, “Tại sao lại khẳng định như vậy?”
Không thể nói bọn yêu tinh nếu đã có thể lấy mã não đổi thức ăn thì hẳn sẽ không trộm đồ, Niếp Hành Phong đành phải hỏi ngược lại: “Cậu hái xương bồ để đối phó với yêu quái mà? Nếu đám yêu quái đã sợ nó thì sao lại còn dám lấy trộm chứ?”
“Cây xương bồ chưa thêm pháp lực vào thì chỉ có thể hù dọa bọn tiểu quỷ thông thường thôi, nếu tinh quái có chút đạo hạnh thì sẽ không sợ nữa, bọn nó nhất định là sợ tôi dùng xương bồ để đối phó với chúng nó.”
“Nếu thực sự sợ, vậy bọn nó hẳn là nên trốn đi chứ không phải là đi trộm xương bồ có đúng không?”
Trương Huyền nhíu mày, cảm thấy lời của chủ tịch cũng không phải là không có lý, nhưng đối với việc đống xương bồ tự dưng mất tích vẫn cảm thấy hơi bất an, lại nhớ lại giấc mơ cổ quái, vì vậy liền nói với Niếp Hành Phong: “Mấy ngày này anh phải luôn đi với tôi, không được làm gì một mình, biết chưa?”
“Biết rồi.” hiểu được nỗi lo của Trương Huyền, Niếp Hành Phong đồng ý rồi cười nói: “Có cậu ở bên cạnh, cho dù tôi muốn làm gì một mình cũng không có khả năng đâu.”
Vì sự mất tích của cây xương bồ, Trương Huyền tạm gác kế hoạch hái nấm hương lại chuyển thành đi hái xương bồ, đáng tiếc, sau khi nghe xong kế hoạch của bọn họ, A Khải lắc đầu nói tối qua trong núi có mưa làm cho đất đá sạt lở chặn lại mất một đoạn đường núi nên không thể đi được, nếu muốn đi hái nấm hương có thể đi tới gần thác nước nhưng xương bồ thì không thể hái được.
“Sẽ không trùng hợp như vậy chứ?” Trương Huyền thất vọng nhìn ra rừng cây rậm rạp phía xa rồi nói.
Hôm nay là một ngày nắng đẹp, thôn dân đều ngồi ra ngoài cửa tán gẫu với nhau, thuận tiện làm một vài đồ thêu thùa, bầu không khí điền viên rất ấm áp nhưng vẫn thấy thiếu thiếu chút gì đó. Niếp Hành Phong nhìn xưởng pháo hoa bỏ hoang phía xa, đột nhiên nghĩ ra là thiếu cái gì, quay sang hỏi A Khải: “Việc cúng bái xong rồi sao?”
“Chưa, vốn dự định làm trong ba ngày nhưng mới làm được hai ngày thì không biết đạo trưởng đã đi đâu mà xe thì vẫn đỗ ở bên kia.”
“Hay là lên núi ngắm cảnh rồi?”
“Hi vọng là như vậy, nhưng không nói tiếng nào đã đi vào trong núi, thật khiến người ta lo lắng, nếu không có người dẫn đường rất dễ lạc đường, chúng tôi đang thương lượng xem có nên vào trong núi tìm người không.” A Khải vô cùng lo lắng nói.
Niếp Hành Phong nhìn Trương Huyền, phát hiện cậu không hề chú ý đến cuộc nói chuyện mà đang nhìn chằm chằm tới chân núi phía xa.
“Cậu đang nhìn gì vậy?”
“Tảng đá kia to kinh!” hai mắt Trương Huyền sáng long lanh nói, cảm giác đó như không phải đang nhìn một tảng đá mà là nhìn thấy vàng vậy, nói xong liền hưng phấn chạy tới, ngó trái ngó phải, một lúc lâu mới nhụt chí nói: “Chỉ là tảng đá thôi.”
“Nó sẽ không vì khoảng cách gần lại mà biến thành vàng được.”
Niếp Hành Phong tự nhận mình với Trương Huyền đã gần như đạt đến trình độ tâm linh tương thông, nhưng chỉ là gần như mà thôi, giống như lúc này, anh hoàn toàn không hiểu nổi sự chấp nhất của Trương Huyền với tảng đá. Đó chỉ là một tảng nham thạch bình thường, nếu nói có gì khác thì nhiều nhất là kích thước có hơi lớn, niên đại cũng khá lâu đời, nhưng một tảng đá, cho dù có tồn tại trăm nghìn năm cũng không thể biến thành kim cương được.
“Nhưng mà, không thể a…” Trương Huyền sờ tảng đá, lẩm bẩm.
Vừa nãy đứng ở xa, cậu rõ ràng cảm thấy một nguồn năng lượng kì lạ phát ra từ đây, nhưng lúc đến gần thì cảm giác ấy lại đột nhiên biến mất, cậu nhìn lên đỉnh núi phía trước, bắt đầu hoài nghi năng lượng là từ trong rừng núi phát ra.
“Đi thôi, chúng ta đến chỗ khác dạo tiếp.”
Niếp Hành Phong nhìn ra A Khải đang lo lắng cho vị đạo sĩ, có thể sẽ cùng thôn dân đi vào trong núi tìm người, không muốn làm phiền anh thêm vì vậy liền kéo Trương Huyền đi, cũng may Trương Huyền không tiếp tục cố chấp với tảng đá mà còn hứng trí đề nghị: “Không bằng chúng ta đi câu cá đi?”
“Không phải cậu nói muốn đi hái nấm hương sao?”
“Đi câu cá trước rồi đi hái nấm hương sau.” Trương Huyền cười hì hì xác định lịch trình của ngày hôm nay.
Hai người đi dọc theo chân núi, chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Trương Huyền rút di động ra, nhìn vào màn hình rồi nhìn Niếp Hành Phong, “Điện thoại của Tây Môn Đình.”
Niếp Hành Phong ra hiệu bảo cậu nghe máy, Tây Môn Đình sẽ không vô duyên vô cớ gọi điện thoại cho bọn họ, tiếng chuông rất dồn dập khiến cho anh có dự cảm không tốt.
Ấn nghe điện thoại, bên kia truyền đến giọng nói lạnh lùng: [Là cậu Trương Huyền phải không? Tôi là Tây Môn Tuyết. ]
“Tôi đây, anh tìm tôi có chuyện?” câu nghi vấn thực ra hẳn là nên đổi thành câu khẳng định, vì bây giờ Trương Huyền có thể khẳng định nhất định đã có chuyện xảy ra, nếu không người liên lạc với cậu chắc chắn không phải là Tây Môn Tuyết.
[Xin hỏi hiện giờ hai người đang ở đâu? Có thể đến thôn Thập Lí một chuyến không? Tối qua A Đình mất tích rồi, tôi cần hai người giúp. ] Tây Môn Tuyết nói chuyện rất bình tĩnh nhưng lời nói hơi dồn dập đã thể hiện rõ sự bất an của hắn.
“Xảy ra chuyện gì? Có thể nói rõ hơn chút không?” Trương Huyền vừa đi vừa nói, rất nhanh phát hiện tín hiệu không ổn, tiếng nói bên kia chập chờn đứt quãng, cậu vội vàng chạy về lại chỗ vừa rồi, nghe thấy Tây Môn Tuyết nói: [Sự việc hơi phức tạp, không thể nói rõ ràng trong điện thoại được, nếu hai người không tiện rời khỏi thì tôi có thể đến tìm hai người. ]
Trương Huyền nhìn Niếp Hành Phong, thấy anh gật đầu liền nói: “Không cần, để bọn tôi qua đấy, đọc địa chỉ cho tôi.”
Sau khi đọc địa chỉ quán trọ cho bọn họ xong Tây Môn Đình cúp máy, Trương Huyền cầm điện thoại thử nghiệm xung quanh một lúc, phát hiện có một vài chỗ miễn cưỡng có thể nhận được tín hiệu, nhưng có vài chỗ thì hoàn toàn ngoài vùng phủ sóng.
“Đừng nghịch nữa, chúng ta lên đường thôi.” vừa rồi lúc Trương Huyền nghe điện thoại đã để âm lượng rất lớn nên đối thoại của hai người Niếp Hành Phong đều nghe thấy rất rõ ràng, mặc dù nguyên nhân hậu quả của sự việc vẫn còn chưa hiểu rõ nhưng muốn giải quyết vấn đề đương nhiên phải càng nhanh càng tốt.
Trương Huyền đi theo sau Niếp Hành Phong, thở dài, thất vọng phát hiện cá với nấm hương hẳn là không thể kiếm được rồi.
Tác giả :
Phiền Lạc