Thiên Sơn Khán Tà Dương
Quyển 1 - Chương 49
Editor: Kaori0kawa
Beta: Mai_kari
Từ sau khi ba người trao đổi tâm tư, việc sắc phong của Ninh Giác Phi vẫn được giữ kín chưa nói ra. Ngày hôm sau, Vân Thâm cũng không gọi Ninh Giác Phi vào triều cùng.
Ninh Giác Phi bình tĩnh, vẫn như cũ không nói gì, mỗi ngày uống thuốc, ngâm thuốc, xoa bóp, vận động, sau đó là nghiền ngẫm đao phổ Vân gia.
Đao pháp Vân gia tổng cộng chỉ có mười tám chiêu, tất cả đều là các chiêu đối địch trên chiến trường, chiêu thế trầm mãnh, đại khai đại hợp, đao ý quang minh lỗi lạc, khác xa những cách đấu võ hay tập kích trước đây Ninh Giác Phi từng luyện, nhưng rất hợp với tính cách hắn. Tổ tiên Vân gia đều là dũng tướng, nên cũng không viết quá nhiều từ văn nhã tinh xảo, tên gọi chiêu thức cũng rất mạnh mẽ, thực tế, như Ưng Kích Trường Không, Mãnh Hổ Hạ Sơn, Long Phi Cửu Thiên, Ngạ Hổ Phác Thực, Phong Cuồng Vũ Sậu, Thạch Phá Thiên Kinh. Tất cả đều mang bản sắc hào phóng của quân nhân, hơn nữa dễ hiểu dễ nhớ, hợp với khẩu vị của Ninh Giác Phi. Những chiêu thực này mặc dù có nhiều thứ khác nhau nhưng đều lực mạnh thế trầm, hơn nữa ưng đao chém sắt như chém bùn, vô kiên bất tồi, một đao hạ xuống, địch nhân dù có đỡ như thế nào, cũng khó tránh khỏi vận rủi.
Kiếp trước về phương diện quân sự, Ninh Giác Phi có ngộ tính còn hơn cả các bạn đồng lứa, dù là chiến thuật chiến lược hay chỉ huy thực chiến, tố chất bản thân, sử dụng vũ khí, đánh nhau tay không, bơi lội, leo núi, chạy việt dã,… không môn gì hắn không giỏi. Lúc này nhìn đao phổ, Ninh Giác Phi không chỉ rất nhanh liền bắt được thần tủy của đao pháp mà còn tùy tâm mà động, căn cứ theo những thế võ đã học, sáng tạo ra các biến chiêu.
Ngoại trừ ăn cùng trị liệu ra, cả ngày hắn đều ở trong phòng tập đao, tuy là khí lực không nhiều nhưng chiêu thức đã dần dần quen thuộc, rất tâm đắc ba chiêu trong đao phổ.
Cứ như vậy mà qua mười ngày, Vân Thâm luôn sớm đi tối về bỗng nhiên về vào lúc trưa. Trở về cùng y còn có Đạm Thai Mục.
Lúc này Ninh Giác Phi đang ở bên hồ luyện tập. Tuy rằng đao Vân gia ở trên lưng ngựa có uy lực rất lớn nhưng khi dùng trên đất bằng cũng uy phong lẫm lẫm, chỉ thấy trong tay hắn ánh đao loang loáng, nháy mắt di động, từng chiêu lại có nhiều biến chiêu, kéo dài liên miên, kẻ khác hoa cả mắt, khó lòng phòng bị.
Một bộ đao pháp vừa luyện xong, chợt nghe tiếng người ủng hộ: “Hay.”
Ninh Giác Phi quay đầu nhìn lại, ra là Vân Thâm và Đạm Thai Mục. Hắn mỉm cười, cầm lấy vỏ đao đặt tựa vào thân cây, cẩn thận tra đao vào vỏ, sau đó mới đi qua.
Đạm Thai Mục khen ngợi: “Giác Phi, ngươi luyện đao Vân gia chỉ ít lâu mà đã có thêm nhiều thế biến hóa như vậy, cho dù Ưng vương còn sống cũng phải mặc cảm. Đao pháp Vân gia không chỉ có người kế tục mà càng trở nên hoàn mỹ, thực đáng mừng.”
Vân Thâm mặt mày rạng rỡ: “Giác Phi, ta thấy ngươi so với ta càng như người Vân gia.”
Ninh Giác Phi cười nói: “Vậy chúng ta trao đổi, ngươi tới làm người Ninh gia. Từ nhỏ ta chỉ thích vũ đao lộng thương, mẫu thân ta bao giờ cũng đau đầu chuyện ta không thích học, nếu có nhi tử như ngươi, hẳn bà vui lắm.”
“Được thôi.” Vân Thâm không chút nghĩ ngợi liền chịu ngay.
Lúc này, thị tòng tuổi trẻ vẫn chăm sóc Ninh Giác Phi đi lại, nhận lấy đao từ tay Ninh Giác Phi. Thái độ của người này kính cẩn, lúc nào cũng tràn đầy vẻ ngưỡng mộ Giác Phi.
Vân Thâm nhìn thị tòng trẻ một chút, cười nói: “Giác Phi, Vân Dương là thế hệ con cháu trong tộc ta, hắn có thỉnh cầu ta vài thứ, hắn muốn đi theo ngươi, làm thiếp thân tùy tùng của ngươi, ngươi thấy có được không?”
Ninh Giác Phi suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc nói: “Tiểu Dương, những việc khác ngươi đều làm rất tốt, chăm sóc ta cũng rất cẩn thận, ta rất cảm kích. Thế nhưng, phàm là người muốn đi theo ta, dù là tố chất tại thân thể hay phẩm chất ý chí, yêu cầu của ta đều rất cao. Bởi vì quân đội ta dẫn dắt luôn luôn xuất hiện ở những địa phương nguy hiểm nhất, hoàn thành nhiệm vụ quan trọng nhất, thế nên tuyệt không thể lơi lỏng. Ngươi nếu có thể đeo 200 cân tải trọng, liên tục bộ hành trên thảo nguyên hai mươi dặm, hơn nữa vượt núi, lội sông, đi toàn bộ hành trình mà không ngã thì hãy đi theo ta. Ta tạm thời không mong ngươi có tốc độ đi nhanh hay thời gian đi trong bao lâu, chỉ cần ngươi làm được là được. Ngươi về tự lượng sức của mình, nếu được thì thử xem, nếu không được thì sau này cũng đừng nhắc đến chuyện này nữa.”
Đạm Thai Mục nghe xong liên tục gật đầu: “Nên như vậy.”
Vân Thâm cười cười với Vân Dương: “Thế nào? Nghe rõ chưa?”
“Dạ, đều nghe rõ.” Vân Dương quật cường gật đầu. “Ngày mai ta sẽ thử, nhất định làm được.”
Vân Thâm rất tán thưởng Vân Dương, bằng không sao lại đem hắn đến chăm sóc Ninh Giác Phi. Lúc này y thân thiết vỗ vỗ vai Vân Dương cổ vũ: “Ngươi nhất định làm được, ta tin ngươi.”
Vẻ mặt Vân Dương như tỏa sáng, cầm ưng đao, cung kính lui xuống.
Vân Thâm quay đầu nói với Ninh Giác Phi: “Chúng ta vào thư phòng.”
Ninh Giác Phi nghĩ bọn họ có chuyện quan trọng cần nói với mình. Hắn một chữ cũng không hỏi nhiều, chỉ gật đầu đi theo họ.
Đại nha hoàn Mai Tâm chuyên hầu hạ văn chương biết rõ quy củ Vân phủ, vội vã đưa trà và điểm tâm lên, rồi liền lui ra ngoài. Trước khi đi nàng còn đóng cửa phòng, thủ ở xa xa, không để người đến quấy rối hoặc nghe trộm.
Ba người ngồi vào chỗ của mình, Vân Thâm lấy ra một tập giấy, đưa ra cho họ xem. Ninh Giác Phi cầm lấy, nhìn một lần.
Mặt trên viết chữ phồn thể, nhưng đại bộ phận xấp xỉ chữ giản thể, ý cơ bản hắn vẫn hiểu.
Đây là một phần kế hoạch tác chiến còn kèm cả địa đồ.
Cuối cùng là minh thư của Tây Vũ và Nam Sở, hai nước hứa hẹn cùng nhau tấn công Bắc Kế, sau khi thành sẽ dùng núi Áo Đặc, Đoạn Hồn Cốc, đỉnh Bột Nhi Thiếp, sông Tháp Tự làm ranh giới, phân chia Bắc Kế. Hai nước đều biểu thị thành ý, quyết định hòa thân, hoàng đế Nam Sở Thuần Vu Hoành đem thân sinh nữ nhi, Thiên Kim công chúa gả cho Độc Cô Cập, mà Độc Cô Cập sẽ đem thân muội muội Cổ Lệ cách cách gả cho thái tử Thuần Vu Càn, hai cuộc hôn nhân này đã định tiến hành song song tại mùng chín tháng chín. Sau khi thu hoạch vụ thu, lương thảo đầy đủ, hai nước song song phát binh vào ngày mười lăm tháng mười, từ phía nam và phía tây tiến công Bắc Kế. Lần chiến sự này, thống soái Nam Sở là Du Huyền Chi mà Tây Vũ là do hoàng đế Độc Cô Cập ngự giá thân chinh.
Đạm Thai Mục cùng Vân Thâm đều đã xem rồi, rất kiên nhẫn chờ hắn đọc xong, không ai nói gì.
Ninh Giác Phi tỉ mỉ xem tường tận mọi thứ, sau đó đã hiểu vì sao lúc ấy Vân Thâm ngay cả mạng cũng không cần mà liều lĩnh từ Lâm Truy mang về tình báo tuyệt mật như thế. Hắn suy nghĩ một chút, cũng không nói gì đến nó nữa, chỉ hỏi: “Lần trước Tây Vũ đã dụng binh ở tây cương, còn bây giờ?”
“Đã sớm đình chiến rồi.” Đạm Thai Mục nói. “Từ khi chúng ta tổ chức lễ đua ngựa đã án theo lệ cũ mà ngừng chiến, Tây Vũ cũng không khai chiến nữa. Chúng ta còn tưởng rằng họ đã thay đổi kế hoạch, quyết định dưỡng sức, năm sau mới tái chiến. Hiện tại đang là lễ đua ngựa ở Tây Vũ, giờ các dũng sĩ trong quân đều đã chạy tới Minh đô, lại càng không thể chiến đấu.”
Ninh Giác Phi gật đầu: “Việc hòa thân, phải làm sao?”
Vân Thâm lãnh tĩnh nói: “Đội ngũ đưa dâu của hai nước đã đi rồi, trong cung hai nước bây giờ hừng hực khí thế.”
Ninh Giác Phi “Ừ” một tiếng: “Xem ra bọn họ còn chưa biết kế hoạch tác chiến và minh thư bị lộ.”
“Phải, bọn họ còn chưa biết.” Vân Thâm trịnh trọng gật đầu. “Thám tử chúng ta mai phục ở Nam Sở rất nhiều nhưng quan trọng nhất vẫn là người bên Thuần Vu Càn. Chức vị người này rất cao, vì đưa người này đến chức vị ấy, chúng ta đã phải trả một cái giá rất đắc, an bài vài thám tử để cho người này bắt, lấy lòng tin của Thuần Vu Càn. Kế hoạch tác chiến vốn là tuyệt mật, trong Nam Sở chưa có đến mười người biết, người này là một trong số đó. Vốn chúng ta cũng không nghĩ đến việc dùng đến người này, dặn hắn phải bí mật không được hành động nông nổi, phải nghĩ cho đại cuộc, nhưng sự tình này quá lớn, liên quan đến tồn vong sinh tử của nước ta. Bởi vậy người này mới phải mạo hiểm, ghi lại toàn bộ, đưa cho ta.”
Ninh Giác Phi gật đầu, không hỏi người đó là ai, chỉ ngưng thần lắng nghe.
Vân Thâm nhấp một ngụm trà, trầm thống nói: “Đại thái giám Cổ Nhĩ Hán kia, là người của chúng ta, là ông ta đã đưa ra minh thư hai nước. Lúc đầu, ở Lâm Truy, Thuần Vu Càn nói chúng ta lấy cơ mật của chúng, cũng không phải là hai cái này mà là kế hoạch ám sát ngươi. Giác Phi, giá trị ngươi rất lớn, cho dù ngươi gia nhập vào liên minh nào, đều có thể đánh vỡ cân đối giữa ba nước, sản sinh ra hiệu ứng dây chuyền không ai có thể biết trước. Thế nên, lúc ngươi vào Nam Sở, Thuần Vu Càn đã quyết tâm không tha cho ngươi đi. Kế hoạch đã sớm nghĩ ra, nói chung là dùng độc, ám sát, mỹ nhân kế, liên hoàn kế, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào nhưng vẫn không thành. Dù vậy không biết y nghĩ sao mà vẫn có ý chào mời ngươi, do dự không hạ thủ. Trong lúc họ ở phủ Du Huyền Chi mưu đồ bí mật giết ngươi thì bị thám tử ẩn núp trong phủ nghe trộm được, báo cho Cổ Nhĩ Hán. Cổ Nhĩ Hán thấy chuyện khẩn cấp liền mạo hiểm ban đêm xuất cung, lẻn vào Quốc Tân Quán nói cho ta. Ai biết ngày thứ hai ông liền bị Du Huyền Chi bắt, nghiêm hình khảo vấn. Thẳng đến Kiều Nghĩa nhảy ra, ta mới biết được Kiều Nghĩa là gian tế Nam Sở, bẩm báo cho Thuần Vu Càn … Nửa tháng trước chúng ta nghe tin, Cổ Nhĩ Hán mặc dù nhận hết cực hình nhưng chưa từng nói một chữ, đã…” Nói đến đây, mắt y rưng rưng, cúi đầu.
Đạm Thai Mục song quyền nắm chặt, hiển nhiên trong lòng cũng không chịu nổi.
Ninh Giác Phi biết đau khổ mất đi chiến hữu là cảm giác thế nào, nên trước mặt Đạm Thai Mục không biết phải an ủi Vân Thâm ra sao, chỉ có thể nhìn y, không nói một lời.
Sau một lát, Vân Thâm cũng bình tĩnh trở lại, ngẩng đầu nói tiếp: “Ngày đó, chúng ta đột nhiên nói muốn rời đi sớm, đã làm rối đến kế hoạch của Thuần Vu Càn, khiến chúng luống cuống tay chân. Nhưng y cũng thật ác, phản ứng rất nhanh, một bên cho Trương Vu Điền ngăn chặn chúng ta, một bên vội vội vàng vàng điều binh vây khốn, may mà chúng ta nhanh nhạy, thấy tình huống khác lạ liền hợp lực mở đường máu mà thoát, có thêm Chương Kỷ phá rối, Đại Đàn Sâm xảo diệu phối hợp tác chiến, còn có thân thủ và khí thế của ngươi nữa, Giác Phi, không chỉ kèm được Cảnh vương thân phận quý trọng mà còn làm ra vẻ muốn cùng chúng đồng quy vu tận mới khiến chúng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nhờ đó, chúng ta mới thuận lợi chạy trốn.” Nói đến đây, y cười.
Lúc này Ninh Giác Phi mới hiểu được tiền căn hậu quả của xung đột Lâm Truy ngày đó, không khỏi lắc đầu cười, không nói đến chuyện xưa nữa, mà trở lại chuyện chính: “Bắc Kế chúng ta tổng cộng có bao nhiêu quân đội?”
Đây là lần đầu tiên hắn dùng từ “Chúng ta” khi nhắc đến Bắc Kế, Vân Thâm vô cùng vui mừng, cười nói: “Khoảng tám mươi vạn.”
“Bao nhiêu kỵ binh? Bộ binh? Còn có binh chủng nào khác không?”
Đạm Thai Mục đáp: “Tất cả đều là kỵ binh, khinh kỵ và trọng kỵ mỗi bên một nửa.”
“Binh lực Tây Vũ thì sao?”
“Bọn họ khoảng chừng sáu mươi vạn, tất cả đều là kỵ binh, nhưng khinh kỵ chiếm đa số, thiết kỵ chỉ có ba phần.”
“Nam Sở?”
Vân Thâm và Đạm Thai Mục đều xem thường chẳng đáng nở nụ cười. Vân Thâm nói: “Chúng xưng là có trăm vạn đại quân, kỳ thực có thể chiến đấu chỉ có phân nửa mà thôi, cơ bản đều là bộ binh, kỵ binh nói là có hai mươi vạn, chẳng qua có binh mà không có ngựa ngoại trừ ngựa cho tướng lĩnh ra, toàn quân đại khái chỉ có năm vạn con ngựa, phần còn lại đều là ngựa già yếu, không thể dùng.”
“Nhưng không thể coi thường. Hiện tại Nam Sở là con rết trăm chân, chết mà không ngã, nếu như ai ai cũng liều chết, thế nhất định hung mãnh.” Đạm Thai Mục lý trí bổ sung. “Hai đội quân tinh nhuệ nhất của chúng đều ở trong tay Kinh gia và Du gia, hiện tại một trấn biên quan tây bắc, một trấn Yến Bắc thất quận.”
Ninh Giác Phi tỉ mỉ suy xét rồi nói: “Như vậy, việc cấp bách của chúng ta là chuẩn bị cho chiến đấu. Ta cần phải huấn luyện quân đội, chủ yếu là sự phối hợp tác chiến của họ. Theo những gì ta quan sát ở Bắc Kế, hầu như mỗi người đều có thể trở thành chiến sĩ tốt, bọn họ có khả năng cưỡi ngựa hoàn mỹ, tài bắn cung hay chiến đấu cũng nhanh nhẹn dũng mãnh, thứ thiếu chỉ có hiểu biết về chiến thuật, sự phối hợp trong tác chiến. Về phần quân đội của ta, nhất định phải là toàn năng, không chỉ có thể cưỡi ngựa bôn tập thiên lý trăm dặm, quay đầu lại có thể xuất kích như điện, có thể mang nặng chạy bộ đường dài, dù trên núi dưới sông, trèo đèo lội suối cũng phải như đi trên đất bằng, có thể đấu tranh anh dũng, có thể ám sát đánh lén, còn có thể thâm nhập địch doanh, quay về như thường. Ngoại trừ tác chiến ra, còn phải thành lập phân đội hạch tâm chiến và tiểu đội sự vụ…”
Nói đến đây hắn ngửa đầu ngừng một chút rồi cười: “Còn rất nhiều chuyện, nhất thời nói không hết được, nói chung, ta muốn thành lập một đội bộ đội chủng phi thường.”
Có thể ở đời này nói ra bốn chữ “bộ đội đặc chủng”, thật là những từ thân thiết không gì sánh được. Đời trước hắn là chiến sĩ của bộ đội đặc chủng, thành tích huấn luyện suất sắc, sau đó được thưởng công huân, được thượng cấp đưa vào học viện đào tạo chuyên sâu, quay về quân đội càng có thêm đất thi thố tài năng, tài hoa quân sự tỏa sáng, cuối cùng đặc biệt thăng chức thành tư lệnh bộ đội đặc chủng.
Khi đó, khi học đến phần các trận chiến điển hình thì hắn cùng bạn bè đều là quan quân thanh niên trai trẻ hùng tâm vạn trượng, mỗi người đều rất yêu thích thời đại vũ khí lạnh, hận không thể trở lại cổ đại, cưỡi ngựa ra chiến trường, thể nghiệm một phen, nếu được quả là vô giá. Ở hiện đại, phần lớn chiến tranh đều dùng máy tính chỉ huy chiến đấu, song phương gõ bàn phím, ấn công tắc là đã quyết định thắng bại, thật làm cho người ta chán nản.
Ninh Giác Phi luôn luôn thích tự thân tới chiến trận giết địch, đánh trận cũng nhiệt huyết sôi trào, cực kỳ hưng phấn, cho dù làm tư lệnh vẫn luôn tìm cơ hội chỉ huy chiến đấu, tự mình dẫn đội tiến công, đánh trận nào cũng làm gương cho binh sĩ, cổ vũ sĩ khí khiến quân tâm đại chấn, áp cả mãnh hổ. Đội của hắn trở thành “Đội quân thép” toàn quân nghe danh. Nghĩ đến đây, dù kiếp trước của hắn ngắn ngủi nhưng quả thật không có tiếc nuối.
Trong thời đại sử dụng đạn đạo, thuốc nổ, súng tự động, hắn lại cực kỳ ước ao anh hùng cổ đại, có đôi khi cũng sẽ mộng tưởng tự thân cưỡi ngựa vung đao, chỉ huy thiên quân vạn mã chém giết địch nhân. Thật không nghĩ tới, luân hồi một lần, hắn đã được như nguyện. Nghĩ đến đây, Ninh Giác Phi cười cực kỳ vui vẻ, còn pha thêm chút đắc ý trẻ con. Khà khà, nếu như chiến hữu của hắn mà biết được, chẳng biết chúng nó ước ao đến thế nào nữa.
Đạm Thai Mục nghe hắn chậm rãi mà nói thì càng ngày càng hưng phấn kích động, hầu như muốn hoa chân múa tay vui, vỗ bàn: “Tốt, Giác Phi, ngươi muốn làm gì cứ làm, ta nhất định ủng hộ đến cùng, muốn cái gì cứ nói ta. Đội quân của ngươi muốn tuyển thế nào do ngươi quyết định, Bắc Kế chúng ta thứ khác không có chứ dũng sĩ thì rất nhiều. Quý tộc chúng ta cũng là dũng tướng, tất cả bộ lạc đều là tinh binh, chịu rét, chịu khổ, kiên nhẫn trác tuyệt, không sợ chết, ngươi cứ huấn luyện, bọn họ tuyệt không kêu khổ.”
Beta: Mai_kari
Từ sau khi ba người trao đổi tâm tư, việc sắc phong của Ninh Giác Phi vẫn được giữ kín chưa nói ra. Ngày hôm sau, Vân Thâm cũng không gọi Ninh Giác Phi vào triều cùng.
Ninh Giác Phi bình tĩnh, vẫn như cũ không nói gì, mỗi ngày uống thuốc, ngâm thuốc, xoa bóp, vận động, sau đó là nghiền ngẫm đao phổ Vân gia.
Đao pháp Vân gia tổng cộng chỉ có mười tám chiêu, tất cả đều là các chiêu đối địch trên chiến trường, chiêu thế trầm mãnh, đại khai đại hợp, đao ý quang minh lỗi lạc, khác xa những cách đấu võ hay tập kích trước đây Ninh Giác Phi từng luyện, nhưng rất hợp với tính cách hắn. Tổ tiên Vân gia đều là dũng tướng, nên cũng không viết quá nhiều từ văn nhã tinh xảo, tên gọi chiêu thức cũng rất mạnh mẽ, thực tế, như Ưng Kích Trường Không, Mãnh Hổ Hạ Sơn, Long Phi Cửu Thiên, Ngạ Hổ Phác Thực, Phong Cuồng Vũ Sậu, Thạch Phá Thiên Kinh. Tất cả đều mang bản sắc hào phóng của quân nhân, hơn nữa dễ hiểu dễ nhớ, hợp với khẩu vị của Ninh Giác Phi. Những chiêu thực này mặc dù có nhiều thứ khác nhau nhưng đều lực mạnh thế trầm, hơn nữa ưng đao chém sắt như chém bùn, vô kiên bất tồi, một đao hạ xuống, địch nhân dù có đỡ như thế nào, cũng khó tránh khỏi vận rủi.
Kiếp trước về phương diện quân sự, Ninh Giác Phi có ngộ tính còn hơn cả các bạn đồng lứa, dù là chiến thuật chiến lược hay chỉ huy thực chiến, tố chất bản thân, sử dụng vũ khí, đánh nhau tay không, bơi lội, leo núi, chạy việt dã,… không môn gì hắn không giỏi. Lúc này nhìn đao phổ, Ninh Giác Phi không chỉ rất nhanh liền bắt được thần tủy của đao pháp mà còn tùy tâm mà động, căn cứ theo những thế võ đã học, sáng tạo ra các biến chiêu.
Ngoại trừ ăn cùng trị liệu ra, cả ngày hắn đều ở trong phòng tập đao, tuy là khí lực không nhiều nhưng chiêu thức đã dần dần quen thuộc, rất tâm đắc ba chiêu trong đao phổ.
Cứ như vậy mà qua mười ngày, Vân Thâm luôn sớm đi tối về bỗng nhiên về vào lúc trưa. Trở về cùng y còn có Đạm Thai Mục.
Lúc này Ninh Giác Phi đang ở bên hồ luyện tập. Tuy rằng đao Vân gia ở trên lưng ngựa có uy lực rất lớn nhưng khi dùng trên đất bằng cũng uy phong lẫm lẫm, chỉ thấy trong tay hắn ánh đao loang loáng, nháy mắt di động, từng chiêu lại có nhiều biến chiêu, kéo dài liên miên, kẻ khác hoa cả mắt, khó lòng phòng bị.
Một bộ đao pháp vừa luyện xong, chợt nghe tiếng người ủng hộ: “Hay.”
Ninh Giác Phi quay đầu nhìn lại, ra là Vân Thâm và Đạm Thai Mục. Hắn mỉm cười, cầm lấy vỏ đao đặt tựa vào thân cây, cẩn thận tra đao vào vỏ, sau đó mới đi qua.
Đạm Thai Mục khen ngợi: “Giác Phi, ngươi luyện đao Vân gia chỉ ít lâu mà đã có thêm nhiều thế biến hóa như vậy, cho dù Ưng vương còn sống cũng phải mặc cảm. Đao pháp Vân gia không chỉ có người kế tục mà càng trở nên hoàn mỹ, thực đáng mừng.”
Vân Thâm mặt mày rạng rỡ: “Giác Phi, ta thấy ngươi so với ta càng như người Vân gia.”
Ninh Giác Phi cười nói: “Vậy chúng ta trao đổi, ngươi tới làm người Ninh gia. Từ nhỏ ta chỉ thích vũ đao lộng thương, mẫu thân ta bao giờ cũng đau đầu chuyện ta không thích học, nếu có nhi tử như ngươi, hẳn bà vui lắm.”
“Được thôi.” Vân Thâm không chút nghĩ ngợi liền chịu ngay.
Lúc này, thị tòng tuổi trẻ vẫn chăm sóc Ninh Giác Phi đi lại, nhận lấy đao từ tay Ninh Giác Phi. Thái độ của người này kính cẩn, lúc nào cũng tràn đầy vẻ ngưỡng mộ Giác Phi.
Vân Thâm nhìn thị tòng trẻ một chút, cười nói: “Giác Phi, Vân Dương là thế hệ con cháu trong tộc ta, hắn có thỉnh cầu ta vài thứ, hắn muốn đi theo ngươi, làm thiếp thân tùy tùng của ngươi, ngươi thấy có được không?”
Ninh Giác Phi suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc nói: “Tiểu Dương, những việc khác ngươi đều làm rất tốt, chăm sóc ta cũng rất cẩn thận, ta rất cảm kích. Thế nhưng, phàm là người muốn đi theo ta, dù là tố chất tại thân thể hay phẩm chất ý chí, yêu cầu của ta đều rất cao. Bởi vì quân đội ta dẫn dắt luôn luôn xuất hiện ở những địa phương nguy hiểm nhất, hoàn thành nhiệm vụ quan trọng nhất, thế nên tuyệt không thể lơi lỏng. Ngươi nếu có thể đeo 200 cân tải trọng, liên tục bộ hành trên thảo nguyên hai mươi dặm, hơn nữa vượt núi, lội sông, đi toàn bộ hành trình mà không ngã thì hãy đi theo ta. Ta tạm thời không mong ngươi có tốc độ đi nhanh hay thời gian đi trong bao lâu, chỉ cần ngươi làm được là được. Ngươi về tự lượng sức của mình, nếu được thì thử xem, nếu không được thì sau này cũng đừng nhắc đến chuyện này nữa.”
Đạm Thai Mục nghe xong liên tục gật đầu: “Nên như vậy.”
Vân Thâm cười cười với Vân Dương: “Thế nào? Nghe rõ chưa?”
“Dạ, đều nghe rõ.” Vân Dương quật cường gật đầu. “Ngày mai ta sẽ thử, nhất định làm được.”
Vân Thâm rất tán thưởng Vân Dương, bằng không sao lại đem hắn đến chăm sóc Ninh Giác Phi. Lúc này y thân thiết vỗ vỗ vai Vân Dương cổ vũ: “Ngươi nhất định làm được, ta tin ngươi.”
Vẻ mặt Vân Dương như tỏa sáng, cầm ưng đao, cung kính lui xuống.
Vân Thâm quay đầu nói với Ninh Giác Phi: “Chúng ta vào thư phòng.”
Ninh Giác Phi nghĩ bọn họ có chuyện quan trọng cần nói với mình. Hắn một chữ cũng không hỏi nhiều, chỉ gật đầu đi theo họ.
Đại nha hoàn Mai Tâm chuyên hầu hạ văn chương biết rõ quy củ Vân phủ, vội vã đưa trà và điểm tâm lên, rồi liền lui ra ngoài. Trước khi đi nàng còn đóng cửa phòng, thủ ở xa xa, không để người đến quấy rối hoặc nghe trộm.
Ba người ngồi vào chỗ của mình, Vân Thâm lấy ra một tập giấy, đưa ra cho họ xem. Ninh Giác Phi cầm lấy, nhìn một lần.
Mặt trên viết chữ phồn thể, nhưng đại bộ phận xấp xỉ chữ giản thể, ý cơ bản hắn vẫn hiểu.
Đây là một phần kế hoạch tác chiến còn kèm cả địa đồ.
Cuối cùng là minh thư của Tây Vũ và Nam Sở, hai nước hứa hẹn cùng nhau tấn công Bắc Kế, sau khi thành sẽ dùng núi Áo Đặc, Đoạn Hồn Cốc, đỉnh Bột Nhi Thiếp, sông Tháp Tự làm ranh giới, phân chia Bắc Kế. Hai nước đều biểu thị thành ý, quyết định hòa thân, hoàng đế Nam Sở Thuần Vu Hoành đem thân sinh nữ nhi, Thiên Kim công chúa gả cho Độc Cô Cập, mà Độc Cô Cập sẽ đem thân muội muội Cổ Lệ cách cách gả cho thái tử Thuần Vu Càn, hai cuộc hôn nhân này đã định tiến hành song song tại mùng chín tháng chín. Sau khi thu hoạch vụ thu, lương thảo đầy đủ, hai nước song song phát binh vào ngày mười lăm tháng mười, từ phía nam và phía tây tiến công Bắc Kế. Lần chiến sự này, thống soái Nam Sở là Du Huyền Chi mà Tây Vũ là do hoàng đế Độc Cô Cập ngự giá thân chinh.
Đạm Thai Mục cùng Vân Thâm đều đã xem rồi, rất kiên nhẫn chờ hắn đọc xong, không ai nói gì.
Ninh Giác Phi tỉ mỉ xem tường tận mọi thứ, sau đó đã hiểu vì sao lúc ấy Vân Thâm ngay cả mạng cũng không cần mà liều lĩnh từ Lâm Truy mang về tình báo tuyệt mật như thế. Hắn suy nghĩ một chút, cũng không nói gì đến nó nữa, chỉ hỏi: “Lần trước Tây Vũ đã dụng binh ở tây cương, còn bây giờ?”
“Đã sớm đình chiến rồi.” Đạm Thai Mục nói. “Từ khi chúng ta tổ chức lễ đua ngựa đã án theo lệ cũ mà ngừng chiến, Tây Vũ cũng không khai chiến nữa. Chúng ta còn tưởng rằng họ đã thay đổi kế hoạch, quyết định dưỡng sức, năm sau mới tái chiến. Hiện tại đang là lễ đua ngựa ở Tây Vũ, giờ các dũng sĩ trong quân đều đã chạy tới Minh đô, lại càng không thể chiến đấu.”
Ninh Giác Phi gật đầu: “Việc hòa thân, phải làm sao?”
Vân Thâm lãnh tĩnh nói: “Đội ngũ đưa dâu của hai nước đã đi rồi, trong cung hai nước bây giờ hừng hực khí thế.”
Ninh Giác Phi “Ừ” một tiếng: “Xem ra bọn họ còn chưa biết kế hoạch tác chiến và minh thư bị lộ.”
“Phải, bọn họ còn chưa biết.” Vân Thâm trịnh trọng gật đầu. “Thám tử chúng ta mai phục ở Nam Sở rất nhiều nhưng quan trọng nhất vẫn là người bên Thuần Vu Càn. Chức vị người này rất cao, vì đưa người này đến chức vị ấy, chúng ta đã phải trả một cái giá rất đắc, an bài vài thám tử để cho người này bắt, lấy lòng tin của Thuần Vu Càn. Kế hoạch tác chiến vốn là tuyệt mật, trong Nam Sở chưa có đến mười người biết, người này là một trong số đó. Vốn chúng ta cũng không nghĩ đến việc dùng đến người này, dặn hắn phải bí mật không được hành động nông nổi, phải nghĩ cho đại cuộc, nhưng sự tình này quá lớn, liên quan đến tồn vong sinh tử của nước ta. Bởi vậy người này mới phải mạo hiểm, ghi lại toàn bộ, đưa cho ta.”
Ninh Giác Phi gật đầu, không hỏi người đó là ai, chỉ ngưng thần lắng nghe.
Vân Thâm nhấp một ngụm trà, trầm thống nói: “Đại thái giám Cổ Nhĩ Hán kia, là người của chúng ta, là ông ta đã đưa ra minh thư hai nước. Lúc đầu, ở Lâm Truy, Thuần Vu Càn nói chúng ta lấy cơ mật của chúng, cũng không phải là hai cái này mà là kế hoạch ám sát ngươi. Giác Phi, giá trị ngươi rất lớn, cho dù ngươi gia nhập vào liên minh nào, đều có thể đánh vỡ cân đối giữa ba nước, sản sinh ra hiệu ứng dây chuyền không ai có thể biết trước. Thế nên, lúc ngươi vào Nam Sở, Thuần Vu Càn đã quyết tâm không tha cho ngươi đi. Kế hoạch đã sớm nghĩ ra, nói chung là dùng độc, ám sát, mỹ nhân kế, liên hoàn kế, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào nhưng vẫn không thành. Dù vậy không biết y nghĩ sao mà vẫn có ý chào mời ngươi, do dự không hạ thủ. Trong lúc họ ở phủ Du Huyền Chi mưu đồ bí mật giết ngươi thì bị thám tử ẩn núp trong phủ nghe trộm được, báo cho Cổ Nhĩ Hán. Cổ Nhĩ Hán thấy chuyện khẩn cấp liền mạo hiểm ban đêm xuất cung, lẻn vào Quốc Tân Quán nói cho ta. Ai biết ngày thứ hai ông liền bị Du Huyền Chi bắt, nghiêm hình khảo vấn. Thẳng đến Kiều Nghĩa nhảy ra, ta mới biết được Kiều Nghĩa là gian tế Nam Sở, bẩm báo cho Thuần Vu Càn … Nửa tháng trước chúng ta nghe tin, Cổ Nhĩ Hán mặc dù nhận hết cực hình nhưng chưa từng nói một chữ, đã…” Nói đến đây, mắt y rưng rưng, cúi đầu.
Đạm Thai Mục song quyền nắm chặt, hiển nhiên trong lòng cũng không chịu nổi.
Ninh Giác Phi biết đau khổ mất đi chiến hữu là cảm giác thế nào, nên trước mặt Đạm Thai Mục không biết phải an ủi Vân Thâm ra sao, chỉ có thể nhìn y, không nói một lời.
Sau một lát, Vân Thâm cũng bình tĩnh trở lại, ngẩng đầu nói tiếp: “Ngày đó, chúng ta đột nhiên nói muốn rời đi sớm, đã làm rối đến kế hoạch của Thuần Vu Càn, khiến chúng luống cuống tay chân. Nhưng y cũng thật ác, phản ứng rất nhanh, một bên cho Trương Vu Điền ngăn chặn chúng ta, một bên vội vội vàng vàng điều binh vây khốn, may mà chúng ta nhanh nhạy, thấy tình huống khác lạ liền hợp lực mở đường máu mà thoát, có thêm Chương Kỷ phá rối, Đại Đàn Sâm xảo diệu phối hợp tác chiến, còn có thân thủ và khí thế của ngươi nữa, Giác Phi, không chỉ kèm được Cảnh vương thân phận quý trọng mà còn làm ra vẻ muốn cùng chúng đồng quy vu tận mới khiến chúng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nhờ đó, chúng ta mới thuận lợi chạy trốn.” Nói đến đây, y cười.
Lúc này Ninh Giác Phi mới hiểu được tiền căn hậu quả của xung đột Lâm Truy ngày đó, không khỏi lắc đầu cười, không nói đến chuyện xưa nữa, mà trở lại chuyện chính: “Bắc Kế chúng ta tổng cộng có bao nhiêu quân đội?”
Đây là lần đầu tiên hắn dùng từ “Chúng ta” khi nhắc đến Bắc Kế, Vân Thâm vô cùng vui mừng, cười nói: “Khoảng tám mươi vạn.”
“Bao nhiêu kỵ binh? Bộ binh? Còn có binh chủng nào khác không?”
Đạm Thai Mục đáp: “Tất cả đều là kỵ binh, khinh kỵ và trọng kỵ mỗi bên một nửa.”
“Binh lực Tây Vũ thì sao?”
“Bọn họ khoảng chừng sáu mươi vạn, tất cả đều là kỵ binh, nhưng khinh kỵ chiếm đa số, thiết kỵ chỉ có ba phần.”
“Nam Sở?”
Vân Thâm và Đạm Thai Mục đều xem thường chẳng đáng nở nụ cười. Vân Thâm nói: “Chúng xưng là có trăm vạn đại quân, kỳ thực có thể chiến đấu chỉ có phân nửa mà thôi, cơ bản đều là bộ binh, kỵ binh nói là có hai mươi vạn, chẳng qua có binh mà không có ngựa ngoại trừ ngựa cho tướng lĩnh ra, toàn quân đại khái chỉ có năm vạn con ngựa, phần còn lại đều là ngựa già yếu, không thể dùng.”
“Nhưng không thể coi thường. Hiện tại Nam Sở là con rết trăm chân, chết mà không ngã, nếu như ai ai cũng liều chết, thế nhất định hung mãnh.” Đạm Thai Mục lý trí bổ sung. “Hai đội quân tinh nhuệ nhất của chúng đều ở trong tay Kinh gia và Du gia, hiện tại một trấn biên quan tây bắc, một trấn Yến Bắc thất quận.”
Ninh Giác Phi tỉ mỉ suy xét rồi nói: “Như vậy, việc cấp bách của chúng ta là chuẩn bị cho chiến đấu. Ta cần phải huấn luyện quân đội, chủ yếu là sự phối hợp tác chiến của họ. Theo những gì ta quan sát ở Bắc Kế, hầu như mỗi người đều có thể trở thành chiến sĩ tốt, bọn họ có khả năng cưỡi ngựa hoàn mỹ, tài bắn cung hay chiến đấu cũng nhanh nhẹn dũng mãnh, thứ thiếu chỉ có hiểu biết về chiến thuật, sự phối hợp trong tác chiến. Về phần quân đội của ta, nhất định phải là toàn năng, không chỉ có thể cưỡi ngựa bôn tập thiên lý trăm dặm, quay đầu lại có thể xuất kích như điện, có thể mang nặng chạy bộ đường dài, dù trên núi dưới sông, trèo đèo lội suối cũng phải như đi trên đất bằng, có thể đấu tranh anh dũng, có thể ám sát đánh lén, còn có thể thâm nhập địch doanh, quay về như thường. Ngoại trừ tác chiến ra, còn phải thành lập phân đội hạch tâm chiến và tiểu đội sự vụ…”
Nói đến đây hắn ngửa đầu ngừng một chút rồi cười: “Còn rất nhiều chuyện, nhất thời nói không hết được, nói chung, ta muốn thành lập một đội bộ đội chủng phi thường.”
Có thể ở đời này nói ra bốn chữ “bộ đội đặc chủng”, thật là những từ thân thiết không gì sánh được. Đời trước hắn là chiến sĩ của bộ đội đặc chủng, thành tích huấn luyện suất sắc, sau đó được thưởng công huân, được thượng cấp đưa vào học viện đào tạo chuyên sâu, quay về quân đội càng có thêm đất thi thố tài năng, tài hoa quân sự tỏa sáng, cuối cùng đặc biệt thăng chức thành tư lệnh bộ đội đặc chủng.
Khi đó, khi học đến phần các trận chiến điển hình thì hắn cùng bạn bè đều là quan quân thanh niên trai trẻ hùng tâm vạn trượng, mỗi người đều rất yêu thích thời đại vũ khí lạnh, hận không thể trở lại cổ đại, cưỡi ngựa ra chiến trường, thể nghiệm một phen, nếu được quả là vô giá. Ở hiện đại, phần lớn chiến tranh đều dùng máy tính chỉ huy chiến đấu, song phương gõ bàn phím, ấn công tắc là đã quyết định thắng bại, thật làm cho người ta chán nản.
Ninh Giác Phi luôn luôn thích tự thân tới chiến trận giết địch, đánh trận cũng nhiệt huyết sôi trào, cực kỳ hưng phấn, cho dù làm tư lệnh vẫn luôn tìm cơ hội chỉ huy chiến đấu, tự mình dẫn đội tiến công, đánh trận nào cũng làm gương cho binh sĩ, cổ vũ sĩ khí khiến quân tâm đại chấn, áp cả mãnh hổ. Đội của hắn trở thành “Đội quân thép” toàn quân nghe danh. Nghĩ đến đây, dù kiếp trước của hắn ngắn ngủi nhưng quả thật không có tiếc nuối.
Trong thời đại sử dụng đạn đạo, thuốc nổ, súng tự động, hắn lại cực kỳ ước ao anh hùng cổ đại, có đôi khi cũng sẽ mộng tưởng tự thân cưỡi ngựa vung đao, chỉ huy thiên quân vạn mã chém giết địch nhân. Thật không nghĩ tới, luân hồi một lần, hắn đã được như nguyện. Nghĩ đến đây, Ninh Giác Phi cười cực kỳ vui vẻ, còn pha thêm chút đắc ý trẻ con. Khà khà, nếu như chiến hữu của hắn mà biết được, chẳng biết chúng nó ước ao đến thế nào nữa.
Đạm Thai Mục nghe hắn chậm rãi mà nói thì càng ngày càng hưng phấn kích động, hầu như muốn hoa chân múa tay vui, vỗ bàn: “Tốt, Giác Phi, ngươi muốn làm gì cứ làm, ta nhất định ủng hộ đến cùng, muốn cái gì cứ nói ta. Đội quân của ngươi muốn tuyển thế nào do ngươi quyết định, Bắc Kế chúng ta thứ khác không có chứ dũng sĩ thì rất nhiều. Quý tộc chúng ta cũng là dũng tướng, tất cả bộ lạc đều là tinh binh, chịu rét, chịu khổ, kiên nhẫn trác tuyệt, không sợ chết, ngươi cứ huấn luyện, bọn họ tuyệt không kêu khổ.”
Tác giả :
Mãn Tọa Y Quang Thắng Tuyết