Thiên Sách
Chương 2: Kỳ tâm tất tru
- Trời đất có chính khí, tỏa ra cho muôn loài, là sông núi dưới đất, là trăng sao trên trời, ở người là hạo nhiên...
Từng lời nói ra trong miệng Phương Hiếu Lễ, rõ ràng là « Chính khí ca » do Nho đạo tiên thánh Văn Thiên Tường sáng tạo.
Nghe đồn khí đó, Văn Thiên Tường sinh ra một bài « chính khí ca », văn khí trùng thiên, hạo nhiên chính khí phun trào, chư tà bất xâm, yêu tà tránh lui, càng là dẫn tới thánh nhân trên chín tầng trời hạ xuống "Văn thánh chi bút", mỗi một chữ viết ra, đều chính khí vô cùng.
Mà không quá mấy năm, Văn Thiên Tường trực tiếp phá toái hư không, mà liên quan tới "Văn thánh chi bút" thì giữ ở trong hoàng thất, dùng để trấn áp yêu tà, phát dương khí vận!
Tuy Phương Hiếu Lễ không cách nào đạt đến trình độ cao như Văn Thiên Tường, nhưng hắn cũng có một thân chính khí, mỗi một chữ ra miệng, hạo nhiên chính khí trên thân liền nhiều hơn mấy phần, khiến cho Liễu Tam Đao cảm thấy con mắt đau nhói vô cùng, không cách nào mở ra.
Tương phản, bốn tên kiệu phu lại cảm thụ hoàn toàn bất đồng, bọn họ cảm giác khí huyết trong cơ thể chậm rãi bình ổn, thương thế bắt đầu phục hồi lại, ánh mắt nhìn về phía Phương Hiếu Lễ, đã hoàn toàn khác biệt.
- Tiên sinh lại còn có thủ đoạn như vậy, trước kia chỉ cho rằng hạo nhiên chính khí là một truyền thuyết, nhưng hiện tại xem ra, cũng không phải là thế, mà là thật sự tồn tại...
- Tiên sinh không tầm thường, theo tiên sinh, dù là sinh tử, cũng không oán không hối!
Giờ khắc này, trong lòng bốn tên kiệu phu sinh ra ý tưởng giống nhau.
- Nho đạo hạo nhiên, hạo nhiên chính khí! Ôi...
Cứ việc Liễu Tam Đao cảm giác được con mắt đau nhói vô cùng, nhưng giọng nói của hắn bắt đầu lạnh lẽo, dường như không mang theo tình cảm.
- Phương Hiếu Lễ, không ngờ trên thân ngươi lại hiện lên hạo nhiên chính khí, thế gian này, sợ khó chứa được ngươi, nhưng ngươi chớ cho rằng, chỉ bằng vào hạo nhiên chính khí thì có thể giết được ta? Thực lực của ngươi, không phải là đối thủ của ta!
Đao thứ hai của Tam Đao Đoạt Hồn... Vong hồn đao!
Cho dù hai mắt Liễu Tam Đao không cách nào mở ra, nhưng thực lực hắn không tầm thường, bằng vào giác quan, cũng có thể biết rõ Phương Hiếu Lễ ở chỗ nào. Giờ phút này, hắn chém ra đao thứ hai.
Một đao kia xé rách không khí, nhưng nơi thân đao quét qua, phát ra thanh âm "Ô ô", như trẻ con thút thít, như oán hận như quyến luyến, như kêu khóc như tố cáo, khiến người ta tê cả da đầu, trực tiếp làm cho tâm thần người ta tiến về phía tử vong.
Một đao kia, mạnh mẽ bức lui mấy phần hạo nhiên chính khí của Phương Hiếu Lễ.
- Cái gì?
Mấy người kiệu phu nhìn thấy một màn này, sắc mặt lại lần nữa biến đổi.
- Không ngờ hạo nhiên chính khí không đỡ nổi đao thứ hai của Liễu Tam Đao...
- ọe ~ "
Phương Hiếu Lễ chịu ảnh hưởng bởi sát khí, thân thể lại yếu đuối, lại chịu ngoại lực công kích, lập tức thần sắc cả người uể oải, phun ra một ngụm máu tươi.
- Tiên sinh!
- Hạo nhiên chính khí.của tiên sinh..
- Không xong, thực lực Liễu Tam Đao quá mạnh, tiên sinh tất nhiên có được hạo nhiên chính khí, nhưng thân thể lại không chịu nổi, không cách nào đem hạo nhiên chính khí phát huy ra hiệu dụng của chí dương chí cương, ngược lại bị chiếm tiện nghi, lần này không xong rồi...
Mấy người lo lắng trong lòng, nhưng Phương Hiếu Lễ tựa hồ không hề bị lay động, vẫn như cũ mở miệng.
- Vũ trụ đầy anh linh, khí hoà nhả trước sân, là gặp lúc thanh bình...
- Ta đã nói, hạo nhiên chính khí không có hiệu quả với ta đâu, cần gì phải lãng phí thời gian? Tam Đao Đoạn Hồn, tiếp đao thứ ba, ta xem ngươi tiếp nhận thế nào!
- Khi nào ta nói qua, là dùng hạo nhiên chính khí để đối phó ngươi?
Đúng lúc này, Phương Hiếu Lễ nhàn nhạt mở miệng nói.
- Hả?
- Hạo nhiên chính khí là dùng để đối phó yêu tà, ngươi đã nhập ma, đối với ngươi chính khí chỉ có tác dụng chấn nhiếp, lại không cách nào sinh ra tổn thương thật sự với ngươi...
- Vậy ngươi!
- Chỉ là muốn xem thương thế bốn người bọn họ có chuyển biến tốt đẹp chưa mà thôi...
Phương Hiếu Lễ mở miệng nói.
Bốn tên kiệu phu sững sờ, chợt dồn dập kiểm tra thân thể, quả thật phát hiện thương thế của bọn họ lấy một loại tốc độ không thể tượng tượng nổi mà khôi phục.
- Đây là...
- Là hạo nhiên chính khí!
- Nghe đồn rằng, hạo nhiên chính khí có thể dưỡng thân, không ngờ là thật... Tiên sinh không tầm thường, quả thực lợi hại.
...
- Đường đường là tiên sinh, thế mà chơi tâm cơ!
Thần sắc Liễu Tam Đao dữ tợn, sát khí bay lên, không hề nghĩ tới, đường đường là danh tướng Tây Tấn lúc sau, lại bị một kẻ đọc sách trêu đùa như thế, trong lòng hắn phẫn nộ, vẻ mặt hung ác.
Mà sát khí trên người hắn không ngừng tăng thêm, không ngừng tới gần Phương Hiếu Lễ, sát khí mạnh mẽ, không ngừng bức lui hạo nhiên chính khí, cuối cùng tất cả hạo nhiên chính khí co lại đến trong phạm vi một mét quanh thân Phương Hiếu Lễ.
Lại tiếp một đao, Liễu Tam Đao có thể trực tiếp công phá phòng ngự quanh thân Phương Hiếu Lễ, cho hắn một kích trí mạng.
- Tiên sinh!
Một tên kiệu phu muốn tiến lên, nhưng vừa đứng dậy, một đường ánh đao quét về phía hắn, hắn không cách nào tránh thoát, đón đỡ một đao.
Két ~!
Đoản đao vỡ vụn, thân hình kiệu phu bay ngược ra ngoài, lần này tổn thương càng nặng, ở ví trí trên vai hắn, có một vết thương sâu tận xương tủy!
- Phương Hiếu Lễ, lần này xem ai có thể cứu được ngươi!
Liễu Tam Đao quát lên, một đao rút ra, chém về phía Phương Hiếu Lễ.
- Quả thật cho rằng ta chỉ là một thư sinh trói gà không chặt thôi sao?
Ngay lúc này, hạo nhiên chính khí quanh thân Phương Hiếu Lễ thu lại, trong miệng hắn phun ra một chữ.
- Đoá!
Một chữ ra ngoài, thanh âm vang dội, như chuông lớn tiếng lớn, đinh tai nhức óc, sắc mặt Liễu Tam Đao lại lần nữa biến đổi, hắn cuối cùng cảm nhận được ma khí bị ngăn chặn.
- Phật học! Châm ngôn!
Nghe đồn rằng, cảnh giới chí cao của Phật học, mỗi một câu nói, mỗi một câu chữ đều tỏa ra ánh sáng vàng rực rỡ, sáng chói vô cùng, như ánh mặt trời, như trời sao tỏa sáng, người nghe được, càng thêm tỉnh ngộ, có thể trong khoảnh khắc từ ma đầu biến thành thế ngoại cao nhân giáo hóa vạn dân, mà loại ngôn lời này, cũng được xưng là "Điểm hóa".
Phương Hiếu Lễ thông hiểu tam học, mặc dù không bằng cao tăng, nhưng Phật pháp vô biên, lý giải đối với Phật học, không hề chỉ là lý giải ý nghĩa của mặt chữ.
Tương phản, tam học tồn tại, hỗ trợ lẫn nhau, ngược lại để hắn đều có kiến giải độc đáo đối với mỗi loại học thuyết.
Giờ phút này, ánh sáng vàng bao phủ toàn thân hắn, hạo nhiên chính khí trên thân triệt để thu lại, chỉ còn lại Phật quang vây quanh thân thể.
- Chỉ bằng vào thứ Phật học mèo ba chân mà đòi chống lại ta à? Chết đi cho ta!
Liễu Tam Đao vung ra một đao, quang mang màu mắt quấn quanh thân đao, lệ khí vô biên dường như muốn cắn nuốt Phương Hiếu Lễ.
Phương Hiếu Lễ ngồi thẳng trong kiệu, ở trước người hắn, hiện ra một bóng người màu vàng, là một vị Phật Đà.
- Trấn!
Phương Hiếu Lễ phun ra một chữ, sau đó tiếng nói vang lên.
- Các ngươi nhanh lên, ta không kiên trì được lâu...
Như thế, mới là trạng thái chân thực của Phương Hiếu Lễ.
Bốn tên kiệu phu nghe vậy, không chút nghĩ ngợi, lúc này phóng về phía Liễu Tam Đao.
- Phá!
Thần sắc Liễu Tam Đao biến đổi, một đao trảm lên thân Phật Đà, phát ra tiếng động như tiếng va chạm kim loại, nhưng mà khí thế Liễu Tam Đao chưa giảm, đao khí tới gần Phật Đà.
Ông ~!
Phật Đà và ánh đao đan vào nhau, ánh đao càng sâu, mà Phật quang càng suy yếu không ít.
Mà đồng dạng, dư ba đáng sợ trong nháy mắt xé nát chiếc kiệu chia năm xẻ bảy.
Khóe miệng Phương Hiếu Lễ tràn ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch!
Cảnh giới của hắn, chỉ là Chân khí nhất trọng thiên, cảnh giới dưỡng sinh... So sánh với cảnh giới huyết khí của Liễu Tam Đao, chênh lệch giữa hai người quá khổng lồ, có thể kiên trì đến giờ đã là không dễ... Mà đó còn phải nhờ có hạo nhiên chính khí và phật lực!
Cảnh giới của hắn không đủ, không cách nào chống đỡ lực lượng mạnh mẽ, một vị Phật Đà, đã hao phí hết thảy tâm lực, giờ phút này thân thể của hắn yếu đuối, thân hình như một chiếc thuyền con giữa biển cả mênh mông, lúc nào cũng có thể ngã xuống...
Nhưng vẫn cứ kiên trì mà đứng vững!
Riêng phần tín niệm này, đã để bốn tên kiệu phu khâm phục không thôi, so sanh với mình, tiên sinh mới thật sự là "Cường giả".
Bốn người phảng phất nhận ảnh hưởng bởi tâm tính của Phương Hiếu Lễ, trong lúc nhất thời, chiến ý tăng vọt, thực lực tăng lên hơn bao giờ hết.
- Phương Hiếu Lễ, chết đi cho ta!
Thanh âm phun trào, Liễu Tam Đao lại lần nữa chém xuống một đao.
Một đao kia, Phật Đà cơ hồ biến mất không còn thấy nữa, Phương Hiếu Lễ liên tục phun ra ba ngụm máu tươi, thân thể của hắn suýt nữa đứng không vững, nhưng ánh mắt của hắn vẫn vô bị, trong miệng lại lần nữa phun ra một chữ.
- Định!
- Thượng!
Ngay trong thời gian nháy mắt, bốn tên kiệu phu truy kích đến, trực tiếp tóm lấy Liễu Tam Đao, đao kiếm gác ở trên cổ, cho dù Liễu Tam Đao có ba đầu sáu tay, giờ khắc này, cũng như thịt cá trên thớt.
Ánh mắt Liễu Tam Đao nhìn Phương Hiếu Lễ chằm chằm, cất tiếng cười to:
- Tốt, đệ nhất tiên sinh Hàn Sơn, xứng danh như thực!
Thần sắc Phương Hiếu Lễ bình tĩnh, dùng tay nhè nhẹ lau vết máu khóe miệng, lúc này mới lên tiếng nói.
- Đao khách Tây Tấn, ba năm trước đây ngươi thân nhập ma đạo, những năm gần đây, nhiều lần phái binh tiến đánh Khai Nguyên hoàng triều, lập xuống không ít chiến công, nhưng thân vẫn ở biên cảnh, ít đến đất hoàng triều, lần này ngươi đến đây, không biết có chuyện gì? Đừng nói cho ta chỉ là đến thăm viếng mà thôi.
Liễu Tam Đao nhìn Phương Hiếu Lễ chằm chằm, trên mặt đầu tiên là ngạc nhiên, cuối cùng lại cười nói.
- Cổ có tiên sinh, không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng đọc sách thánh hiền, Phương Hiếu Lễ a Phương Hiếu Lễ, tốt lắm, một người thư sinh, du lịch bốn phía, kiến thức bất phàm, nếu ngươi có bản lĩnh, giỏi thì đoán xem, ta đến đất hoàng triều nơi đây đến tột cùng là vì sao?
Nhưng chợt giọng điệu Phương Hiếu Lễ xoay chuyển, giọng nói đột nhiên lạnh lẽo.
- Đao khách Tây Tấn, mặc kệ ngươi mang theo mục đích gì tới đây, cũng mặc kệ ngươi có tham vọng lớn gì, nhưng đến trấn Hà Sơn làm chuyện sai trái, ngươi —— tội lỗi đáng chém!
Trong lúc nhất thời, không khí ngưng kết, nhiệt độ quanh thân tựa hồ chợt giảm mấy phần, tất cả mọi người đều không rét mà run!
Nhưng sau một khắc, Phương Hiếu Lễ lại mở miệng nói ra.
- Ta cho ngươi hai con đường lựa chọn, tự sát hoặc là ta đến?!
...
Lời này nói ra, có vẻ lạnh lùng hiếm có, bốn tên kiệu phu giật mình, từ trước đến nay tiên sinh luôn ôn tồn lễ độ, cực ít lộ vẻ xúc động, song lần này... Bọn họ rõ ràng, tiên sinh đã thật sự tức giận!
- Đã rơi vào trong tay ngươi, thì không chuẩn bị còn sống trở về, chỉ là tôn nghiêm của võ giả, sao cho phép bị hủy trong tay kẻ đọc sách... Ngạch...
Lời nói vừa dứt, khóe miệng Liễu Tam Đao tràn ra máu tươi, thân thể chợt chậm rãi ngã xuống.
Một tên kiệu phu lập tức tiến lên kiểm tra, chỉ trong chốc lát, liền đi đến trước người Phương Hiếu Lễ.
- Phương tiên sinh, hắn đã cắn lưỡi tự vẫn.
Phương Hiếu Lễ nhìn xem thi thể Liễu Tam Đao, thần sắc bình tĩnh, chợt mở miệng nói.
- Xuống núi thôi...
- Vâng.
- Nhưng... Chiếc kiệu...
- Thân thể của ta không có tự đại đến thế, đi thôi, xuống núi.
Phương Hiếu Lễ thản nhiên nói, dẫn đầu đi xuống dưới núi, bốn tên kiệu phu theo sát bên thân.
Từng lời nói ra trong miệng Phương Hiếu Lễ, rõ ràng là « Chính khí ca » do Nho đạo tiên thánh Văn Thiên Tường sáng tạo.
Nghe đồn khí đó, Văn Thiên Tường sinh ra một bài « chính khí ca », văn khí trùng thiên, hạo nhiên chính khí phun trào, chư tà bất xâm, yêu tà tránh lui, càng là dẫn tới thánh nhân trên chín tầng trời hạ xuống "Văn thánh chi bút", mỗi một chữ viết ra, đều chính khí vô cùng.
Mà không quá mấy năm, Văn Thiên Tường trực tiếp phá toái hư không, mà liên quan tới "Văn thánh chi bút" thì giữ ở trong hoàng thất, dùng để trấn áp yêu tà, phát dương khí vận!
Tuy Phương Hiếu Lễ không cách nào đạt đến trình độ cao như Văn Thiên Tường, nhưng hắn cũng có một thân chính khí, mỗi một chữ ra miệng, hạo nhiên chính khí trên thân liền nhiều hơn mấy phần, khiến cho Liễu Tam Đao cảm thấy con mắt đau nhói vô cùng, không cách nào mở ra.
Tương phản, bốn tên kiệu phu lại cảm thụ hoàn toàn bất đồng, bọn họ cảm giác khí huyết trong cơ thể chậm rãi bình ổn, thương thế bắt đầu phục hồi lại, ánh mắt nhìn về phía Phương Hiếu Lễ, đã hoàn toàn khác biệt.
- Tiên sinh lại còn có thủ đoạn như vậy, trước kia chỉ cho rằng hạo nhiên chính khí là một truyền thuyết, nhưng hiện tại xem ra, cũng không phải là thế, mà là thật sự tồn tại...
- Tiên sinh không tầm thường, theo tiên sinh, dù là sinh tử, cũng không oán không hối!
Giờ khắc này, trong lòng bốn tên kiệu phu sinh ra ý tưởng giống nhau.
- Nho đạo hạo nhiên, hạo nhiên chính khí! Ôi...
Cứ việc Liễu Tam Đao cảm giác được con mắt đau nhói vô cùng, nhưng giọng nói của hắn bắt đầu lạnh lẽo, dường như không mang theo tình cảm.
- Phương Hiếu Lễ, không ngờ trên thân ngươi lại hiện lên hạo nhiên chính khí, thế gian này, sợ khó chứa được ngươi, nhưng ngươi chớ cho rằng, chỉ bằng vào hạo nhiên chính khí thì có thể giết được ta? Thực lực của ngươi, không phải là đối thủ của ta!
Đao thứ hai của Tam Đao Đoạt Hồn... Vong hồn đao!
Cho dù hai mắt Liễu Tam Đao không cách nào mở ra, nhưng thực lực hắn không tầm thường, bằng vào giác quan, cũng có thể biết rõ Phương Hiếu Lễ ở chỗ nào. Giờ phút này, hắn chém ra đao thứ hai.
Một đao kia xé rách không khí, nhưng nơi thân đao quét qua, phát ra thanh âm "Ô ô", như trẻ con thút thít, như oán hận như quyến luyến, như kêu khóc như tố cáo, khiến người ta tê cả da đầu, trực tiếp làm cho tâm thần người ta tiến về phía tử vong.
Một đao kia, mạnh mẽ bức lui mấy phần hạo nhiên chính khí của Phương Hiếu Lễ.
- Cái gì?
Mấy người kiệu phu nhìn thấy một màn này, sắc mặt lại lần nữa biến đổi.
- Không ngờ hạo nhiên chính khí không đỡ nổi đao thứ hai của Liễu Tam Đao...
- ọe ~ "
Phương Hiếu Lễ chịu ảnh hưởng bởi sát khí, thân thể lại yếu đuối, lại chịu ngoại lực công kích, lập tức thần sắc cả người uể oải, phun ra một ngụm máu tươi.
- Tiên sinh!
- Hạo nhiên chính khí.của tiên sinh..
- Không xong, thực lực Liễu Tam Đao quá mạnh, tiên sinh tất nhiên có được hạo nhiên chính khí, nhưng thân thể lại không chịu nổi, không cách nào đem hạo nhiên chính khí phát huy ra hiệu dụng của chí dương chí cương, ngược lại bị chiếm tiện nghi, lần này không xong rồi...
Mấy người lo lắng trong lòng, nhưng Phương Hiếu Lễ tựa hồ không hề bị lay động, vẫn như cũ mở miệng.
- Vũ trụ đầy anh linh, khí hoà nhả trước sân, là gặp lúc thanh bình...
- Ta đã nói, hạo nhiên chính khí không có hiệu quả với ta đâu, cần gì phải lãng phí thời gian? Tam Đao Đoạn Hồn, tiếp đao thứ ba, ta xem ngươi tiếp nhận thế nào!
- Khi nào ta nói qua, là dùng hạo nhiên chính khí để đối phó ngươi?
Đúng lúc này, Phương Hiếu Lễ nhàn nhạt mở miệng nói.
- Hả?
- Hạo nhiên chính khí là dùng để đối phó yêu tà, ngươi đã nhập ma, đối với ngươi chính khí chỉ có tác dụng chấn nhiếp, lại không cách nào sinh ra tổn thương thật sự với ngươi...
- Vậy ngươi!
- Chỉ là muốn xem thương thế bốn người bọn họ có chuyển biến tốt đẹp chưa mà thôi...
Phương Hiếu Lễ mở miệng nói.
Bốn tên kiệu phu sững sờ, chợt dồn dập kiểm tra thân thể, quả thật phát hiện thương thế của bọn họ lấy một loại tốc độ không thể tượng tượng nổi mà khôi phục.
- Đây là...
- Là hạo nhiên chính khí!
- Nghe đồn rằng, hạo nhiên chính khí có thể dưỡng thân, không ngờ là thật... Tiên sinh không tầm thường, quả thực lợi hại.
...
- Đường đường là tiên sinh, thế mà chơi tâm cơ!
Thần sắc Liễu Tam Đao dữ tợn, sát khí bay lên, không hề nghĩ tới, đường đường là danh tướng Tây Tấn lúc sau, lại bị một kẻ đọc sách trêu đùa như thế, trong lòng hắn phẫn nộ, vẻ mặt hung ác.
Mà sát khí trên người hắn không ngừng tăng thêm, không ngừng tới gần Phương Hiếu Lễ, sát khí mạnh mẽ, không ngừng bức lui hạo nhiên chính khí, cuối cùng tất cả hạo nhiên chính khí co lại đến trong phạm vi một mét quanh thân Phương Hiếu Lễ.
Lại tiếp một đao, Liễu Tam Đao có thể trực tiếp công phá phòng ngự quanh thân Phương Hiếu Lễ, cho hắn một kích trí mạng.
- Tiên sinh!
Một tên kiệu phu muốn tiến lên, nhưng vừa đứng dậy, một đường ánh đao quét về phía hắn, hắn không cách nào tránh thoát, đón đỡ một đao.
Két ~!
Đoản đao vỡ vụn, thân hình kiệu phu bay ngược ra ngoài, lần này tổn thương càng nặng, ở ví trí trên vai hắn, có một vết thương sâu tận xương tủy!
- Phương Hiếu Lễ, lần này xem ai có thể cứu được ngươi!
Liễu Tam Đao quát lên, một đao rút ra, chém về phía Phương Hiếu Lễ.
- Quả thật cho rằng ta chỉ là một thư sinh trói gà không chặt thôi sao?
Ngay lúc này, hạo nhiên chính khí quanh thân Phương Hiếu Lễ thu lại, trong miệng hắn phun ra một chữ.
- Đoá!
Một chữ ra ngoài, thanh âm vang dội, như chuông lớn tiếng lớn, đinh tai nhức óc, sắc mặt Liễu Tam Đao lại lần nữa biến đổi, hắn cuối cùng cảm nhận được ma khí bị ngăn chặn.
- Phật học! Châm ngôn!
Nghe đồn rằng, cảnh giới chí cao của Phật học, mỗi một câu nói, mỗi một câu chữ đều tỏa ra ánh sáng vàng rực rỡ, sáng chói vô cùng, như ánh mặt trời, như trời sao tỏa sáng, người nghe được, càng thêm tỉnh ngộ, có thể trong khoảnh khắc từ ma đầu biến thành thế ngoại cao nhân giáo hóa vạn dân, mà loại ngôn lời này, cũng được xưng là "Điểm hóa".
Phương Hiếu Lễ thông hiểu tam học, mặc dù không bằng cao tăng, nhưng Phật pháp vô biên, lý giải đối với Phật học, không hề chỉ là lý giải ý nghĩa của mặt chữ.
Tương phản, tam học tồn tại, hỗ trợ lẫn nhau, ngược lại để hắn đều có kiến giải độc đáo đối với mỗi loại học thuyết.
Giờ phút này, ánh sáng vàng bao phủ toàn thân hắn, hạo nhiên chính khí trên thân triệt để thu lại, chỉ còn lại Phật quang vây quanh thân thể.
- Chỉ bằng vào thứ Phật học mèo ba chân mà đòi chống lại ta à? Chết đi cho ta!
Liễu Tam Đao vung ra một đao, quang mang màu mắt quấn quanh thân đao, lệ khí vô biên dường như muốn cắn nuốt Phương Hiếu Lễ.
Phương Hiếu Lễ ngồi thẳng trong kiệu, ở trước người hắn, hiện ra một bóng người màu vàng, là một vị Phật Đà.
- Trấn!
Phương Hiếu Lễ phun ra một chữ, sau đó tiếng nói vang lên.
- Các ngươi nhanh lên, ta không kiên trì được lâu...
Như thế, mới là trạng thái chân thực của Phương Hiếu Lễ.
Bốn tên kiệu phu nghe vậy, không chút nghĩ ngợi, lúc này phóng về phía Liễu Tam Đao.
- Phá!
Thần sắc Liễu Tam Đao biến đổi, một đao trảm lên thân Phật Đà, phát ra tiếng động như tiếng va chạm kim loại, nhưng mà khí thế Liễu Tam Đao chưa giảm, đao khí tới gần Phật Đà.
Ông ~!
Phật Đà và ánh đao đan vào nhau, ánh đao càng sâu, mà Phật quang càng suy yếu không ít.
Mà đồng dạng, dư ba đáng sợ trong nháy mắt xé nát chiếc kiệu chia năm xẻ bảy.
Khóe miệng Phương Hiếu Lễ tràn ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch!
Cảnh giới của hắn, chỉ là Chân khí nhất trọng thiên, cảnh giới dưỡng sinh... So sánh với cảnh giới huyết khí của Liễu Tam Đao, chênh lệch giữa hai người quá khổng lồ, có thể kiên trì đến giờ đã là không dễ... Mà đó còn phải nhờ có hạo nhiên chính khí và phật lực!
Cảnh giới của hắn không đủ, không cách nào chống đỡ lực lượng mạnh mẽ, một vị Phật Đà, đã hao phí hết thảy tâm lực, giờ phút này thân thể của hắn yếu đuối, thân hình như một chiếc thuyền con giữa biển cả mênh mông, lúc nào cũng có thể ngã xuống...
Nhưng vẫn cứ kiên trì mà đứng vững!
Riêng phần tín niệm này, đã để bốn tên kiệu phu khâm phục không thôi, so sanh với mình, tiên sinh mới thật sự là "Cường giả".
Bốn người phảng phất nhận ảnh hưởng bởi tâm tính của Phương Hiếu Lễ, trong lúc nhất thời, chiến ý tăng vọt, thực lực tăng lên hơn bao giờ hết.
- Phương Hiếu Lễ, chết đi cho ta!
Thanh âm phun trào, Liễu Tam Đao lại lần nữa chém xuống một đao.
Một đao kia, Phật Đà cơ hồ biến mất không còn thấy nữa, Phương Hiếu Lễ liên tục phun ra ba ngụm máu tươi, thân thể của hắn suýt nữa đứng không vững, nhưng ánh mắt của hắn vẫn vô bị, trong miệng lại lần nữa phun ra một chữ.
- Định!
- Thượng!
Ngay trong thời gian nháy mắt, bốn tên kiệu phu truy kích đến, trực tiếp tóm lấy Liễu Tam Đao, đao kiếm gác ở trên cổ, cho dù Liễu Tam Đao có ba đầu sáu tay, giờ khắc này, cũng như thịt cá trên thớt.
Ánh mắt Liễu Tam Đao nhìn Phương Hiếu Lễ chằm chằm, cất tiếng cười to:
- Tốt, đệ nhất tiên sinh Hàn Sơn, xứng danh như thực!
Thần sắc Phương Hiếu Lễ bình tĩnh, dùng tay nhè nhẹ lau vết máu khóe miệng, lúc này mới lên tiếng nói.
- Đao khách Tây Tấn, ba năm trước đây ngươi thân nhập ma đạo, những năm gần đây, nhiều lần phái binh tiến đánh Khai Nguyên hoàng triều, lập xuống không ít chiến công, nhưng thân vẫn ở biên cảnh, ít đến đất hoàng triều, lần này ngươi đến đây, không biết có chuyện gì? Đừng nói cho ta chỉ là đến thăm viếng mà thôi.
Liễu Tam Đao nhìn Phương Hiếu Lễ chằm chằm, trên mặt đầu tiên là ngạc nhiên, cuối cùng lại cười nói.
- Cổ có tiên sinh, không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng đọc sách thánh hiền, Phương Hiếu Lễ a Phương Hiếu Lễ, tốt lắm, một người thư sinh, du lịch bốn phía, kiến thức bất phàm, nếu ngươi có bản lĩnh, giỏi thì đoán xem, ta đến đất hoàng triều nơi đây đến tột cùng là vì sao?
Nhưng chợt giọng điệu Phương Hiếu Lễ xoay chuyển, giọng nói đột nhiên lạnh lẽo.
- Đao khách Tây Tấn, mặc kệ ngươi mang theo mục đích gì tới đây, cũng mặc kệ ngươi có tham vọng lớn gì, nhưng đến trấn Hà Sơn làm chuyện sai trái, ngươi —— tội lỗi đáng chém!
Trong lúc nhất thời, không khí ngưng kết, nhiệt độ quanh thân tựa hồ chợt giảm mấy phần, tất cả mọi người đều không rét mà run!
Nhưng sau một khắc, Phương Hiếu Lễ lại mở miệng nói ra.
- Ta cho ngươi hai con đường lựa chọn, tự sát hoặc là ta đến?!
...
Lời này nói ra, có vẻ lạnh lùng hiếm có, bốn tên kiệu phu giật mình, từ trước đến nay tiên sinh luôn ôn tồn lễ độ, cực ít lộ vẻ xúc động, song lần này... Bọn họ rõ ràng, tiên sinh đã thật sự tức giận!
- Đã rơi vào trong tay ngươi, thì không chuẩn bị còn sống trở về, chỉ là tôn nghiêm của võ giả, sao cho phép bị hủy trong tay kẻ đọc sách... Ngạch...
Lời nói vừa dứt, khóe miệng Liễu Tam Đao tràn ra máu tươi, thân thể chợt chậm rãi ngã xuống.
Một tên kiệu phu lập tức tiến lên kiểm tra, chỉ trong chốc lát, liền đi đến trước người Phương Hiếu Lễ.
- Phương tiên sinh, hắn đã cắn lưỡi tự vẫn.
Phương Hiếu Lễ nhìn xem thi thể Liễu Tam Đao, thần sắc bình tĩnh, chợt mở miệng nói.
- Xuống núi thôi...
- Vâng.
- Nhưng... Chiếc kiệu...
- Thân thể của ta không có tự đại đến thế, đi thôi, xuống núi.
Phương Hiếu Lễ thản nhiên nói, dẫn đầu đi xuống dưới núi, bốn tên kiệu phu theo sát bên thân.
Tác giả :
Thâu Đông Tây Đích Lê