[Thiện Nữ + Đấu La] 818 Những Ngày Ở Đấu La Đại Lục Cùng Nhân Vật Chính
Chương 46
Đại Sư hỏi: "Còn trận còn lại thì sao?"
Cảnh Duệ nhìn sang phía Đường Tam, lúc này Đường Tam đã từ trạng thái ngượng ngùng không dám nhìn Tiểu Vũ chuyển sang tinh thần phấn chấn. Đôi mắt khẽ liếc nhìn anh rồi lại vội vàng chuyển đi.
Nuốt một ngụm nước miếng, Cảnh Duệ nhanh chóng dời tầm mắt khỏi ánh mắt cháy nóng ấy, khẽ nói: “Tiểu Tam coi thường kĩ năng của Tiểu Vũ, khiến hắn dễ dàng bị mê hoặc, không biết hồn kĩ thứ ba của nàng mà phóng ra át chủ bài càng khiến hắn bị động. Còn Tiểu Vũ lại bị hồn kĩ của mình khống chế về khoảng cách, hơn nữa khi kẹp được cổ Tiểu Tam đã dễ dàng kết luận mình đã thắng, vô cùng nóng vội.”
“A Thanh... “ Cảnh Duệ ngập ngừng một chút. Kĩ năng chiến đầu của họ còn phải tính thêm cả phản ứng theo bản năng giống trong game, nhưng vẫn có khuyết điểm: “Hắn thiếu kinh nghiệm chiến đấu thực tế, có nhiều lúc không thể phán đoán đúng thời cơ để thi triển kĩ năng. Hơn nữa A Thanh tu luyện theo trường phái pháp công, nhưng khi phối hợp cùng Tiểu Vũ lại lựa chọn làm khống chế khiến…"
"... Ba người thưa ngài" Cảnh Duệ nói xong liền im lặng. Ba người này chính là Mã Hồng Tuấn, Oscar cùng với người có đấu pháp anh quá quen thuộc - Vũ Văn Thanh. Không biết vì vấn đề gì, mặc dù các kĩ năng tấn công của anh vẫn được lên cấp, nhưng tốc độ lên cấp rất chậm, còn không bằng các skill hỗ trợ và trị liệu, dù cho anh tu là độc sư chứ chẳng phải y sư.
So với họ, Đường Tam anh chỉ đánh ngang, tiết tấu của anh không theo kịp Tiểu Vũ cùng Chu Trúc Thanh, lực tấn công không bằng Đái Mộc Bạch. Nói thật thì ngoài việc quan sát tốt, có thể chỉ huy ra, anh khó mà thắng bọn họ.
Ông nói: "Hôm nay các ngươi thật khiến ta thất vọng, mỗi người đều mắc phải những lỗi không thể tha thứ. Đặc biệt là Cảnh Duệ!" Ông liếc xéo một cái, thấy anh cúi đầu nhận sai liền hừ một tiếng. Chỉ là nhất thời ham muốn mà nhảy nhót lung tung không suy nghĩ gì, không phạt nặng thì chắc chắn tên nhóc này sẽ không ghi nhớ gì hết!
"Đã làm sai, thì phải nhận phạt. Từ giờ đến giữa trưa, các ngươi giám sát lẫn nhau, mỗi người chạy mười vòng. Riêng Đường Tam và Cảnh Duệ, lỗi các ngươi nặng nhất, phạt hai mươi vòng, Vũ Văn Thanh mười lăm vòng."
Đường Tam và Vũ Văn lập tức vọt ra ngoài, những người khác cũng đi theo ngay sau đó. Lời của Đại Sư chính là mệnh lệnh trong lòng Đường Tam, còn Vũ Văn là do tập luyện ké với Đường Tam, bị Đại Sư chỉnh đốn không biết bao nhiêu lần, đã luyện thành thói quen giống Đường Tam. Còn những người khác, đệ tử mình đều phạt nặng như thế, họ cũng không thể nói gì Đại Sư.
Mặc dù không sử dụng hồn lực, nhưng bọn hắn đều là hồn sư, sau nhiều năm thân thể được hồn lực cải tạo, giúp cho cơ thể so với người bình thường khoẻ hơn rất nhiều. Nhưng nếu chỉ là chạy thì không đạt được mục đích của đại sư. Từ học viện tới Tác Thác thành khoảng cách không quá xa, nhưng cũng đến ba bốn dặm, qua lại mười lần, vị chi là sáu bảy mươi dặm, lại có thêm phụ trọng, hoàn toàn không phải là việc dễ dàng.
Nhìn thân ảnh nhóm Đường Tam năm người bắt đầu chạy, Ninh Vinh Vinh không khỏi nuốt nụ cười vào trong bụng, tuy nhiên, khuôn mặt tươi cười cũng không duy trì quá lâu.
"Các ngươi tại sao không chạy?" Âm thanh Đại Sư lạnh lùng vang lên.
"Ách…, chúng ta cũng phải chạy?" Ninh Vinh Vinh giật mình nhìn đại sư.
Vẻ mặt Đại Sư lộ vẻ đương nhiên: "Ta nói chính là tất cả các ngươi."
Ninh Vinh Vinh nhất thời có chút nóng nảy, "Điều này không công bằng, ta cùng Trúc Thanh không có phạm sai lầm a!"
Đại sư lạnh nhạt nói: "Ta hỏi ngươi, bọn chúng là gì của ngươi?"
Ninh Vinh Vinh sửng sốt một chút, "Đồng học, đồng bọn"
Đại Sư lại nói: "Có một câu nói đồng cam cộng khổ, ngươi có nghe qua không? Các ngươi là đồng bọn, muốn có thể đem lưng của mình giao cho bọn chúng, ngươi có thể ngồi đây nghỉ ngơi nhìn bọn chúng bị chừng phạt hay sao chứ?"
"Ta.." Ninh Vinh Vinh á khẩu, mà Chu Trúc Thanh lúc này đã chạy ra ngoài.
Lúc chín người trước sau chạy tới cửa học viện, họ phát hiện, mọi thứ đã được chuẩn bị kỹ từ trước. Chín cái giỏ tre, bên trong mỗi cái giỏ tre là một tảng đá lớn bé bất đồng, trên mỗi tảng đá đều viết tên một người. Trong đó, Đường Tam, Đái Mộc Bạch, Mã Hồng Tuấn ba người nhận 3 giỏ tre trong có 3 tảng đá lớn nhất, tiếp theo là Cảnh Duệ và Vũ Văn, sau đó đến Tiểu Vũ, Chu Trúc Thanh cùng Oscar ba người. Tảng đá trong giỏ tre của Ninh Vinh Vinh là nhỏ nhất. Ninh Vinh Vinh chứng kiến giỏ tre cùng tảng đá ghi tên mình, bất mãn trong lòng nhất thời giảm đi vài phần. Trong lòng thầm nghĩ, vị Đại Sư này cũng không quá mức bất cận nhân tình.
Đại Sư nhìn chín cái giỏ tre sau lưng mọi người, khuôn mặt cứng ngắc không khỏi toát ra một tia mỉm cười nhàn nhạt.
Vừa đeo giỏ lên lưng, Cảnh Duệ thoáng nhìn về phía sau một chút, thấy Phất Lan Đức đi tới cùng Đại Sư nói gì đó, hai người nói quá nhỏ, đến cuối anh chỉ nghe loáng thoáng vài tiếng "kinh phí có hạn".
Vũ Văn thấy bạn tốt cứ nhìn về phía sau bèn huých nhẹ anh một phát, dùng ánh mắt hỏi: "Có chuyện gì?"
Cảnh Duệ hất đầu nhìn phía Đường Tam đã bắt đầu chạy, ý nói vừa chạy vừa nói. Hai người bắt đầu chạy lên, chẳng mấy chốc trong kênh chat của Vũ Văn đã vang lên tiếng báo.
[Hảo hữu] Cảnh Duệ: Tao nghe thấy họ nói kinh phí có hạn gì đó.
[Hảo hữu] Vũ Văn Thanh: Chuyện bình thường mà, nhìn cái học viện là biết.
[Hảo hữu] Cảnh Duệ: Nhưng tao tưởng cái có hạn của họ là có hạn bình thường, xem ra tao đoán sai rồi.
[Hảo hữu] Cảnh Duệ: Mà nói sau đi, chúng ta tụt về phía sau lắm rồi.
[Hảo hữu] Vũ Văn Thanh: Oke.
Chạy trước nhất chính là Đường Tam cùng với Đái Mộc Bạch. Hiện tại tốc độ của họ đã chậm lại, vì họ ý thức được rằng nếu không có hồn lực thì họ sẽ chẳng kiên trì được bao lâu. Nhưng họ vẫn cách đám Tiểu Vũ một đoạn khá xa, nhưng xa họ nhất vẫn là hai người mang trọng lượng kém hơn họ một xíu - hai vị họ Cảnh và họ Vũ Văn, hai người này còn ở phía sau cả Ninh Vinh Vinh.
"Mộc Bạch, chúng ta …. trước tiên nghỉ một chút có sao không?" Đường Tam trong lúc chạy đột nhiên ngừng cước bộ. Lúc này, mặc dù mới chạy không xa, nhưng trên trán hắn đã lấm tấm mồ hôi.
"Tiểu Tam, làm sao vậy?" Đái Mộc Bạch ngừng lại, có chút nghi hoặc nhìn Đường Tam. "Mười vòng cũng không có ngắn chút nào, sao không mau chạy nhanh đi."
Là đệ tử duy nhất của đại sư, Đường Tam hiển nhiên là hiểu rất rõ Đại Sư. Sau khi ghe hắn giải thích, Đái Mộc Bạch chậm rãi gật đầu, "E rằng đây là sự thật, chờ bọn chúng đi lên, chúng ta … trước tiên thương lượng một chút."
Cảnh Duệ nhìn họ chợt đứng lại nói gì đó với nhau, hẳn là đang tìm cách giải quyết vấn đề mà Đại Sư đưa ra.
Rất nhanh bảy người đã tập hợp lại chỗ Đường Tam, nghe hắn nói ý kiến của bản thân.
Oscar nhíu mày nói: "Ta cho rằng Đường Tam nói rất đúng. Đại sư hẳn là muốn khảo nghiệm chúng ta. Phụ trọng của chúng ta đều bất đồng, hẳn là Đại Sư đã có tính toán cực hạn thể lực mà chúng ta có thể chịu đựng được. Giống như trường hợp của Đường Tam và Đái lão đại, hẳn là vừa đạt tới cực hạn để có thể hoàn thành, thậm chí còn có thể dư thể lực. Giống như Mập Mạp hẳn là vừa chạm tới mức cực hạn, tự nhiên cũng có thể vượt qua phạm vi cực hạn có thể thừa nhận. Chỉ cần các ngươi thông qua việc hợp lực, mới có thể hoàn thành. Quá khả năng chịu đựng phụ trọng, chỉ sợ không chỉ có mình ta, mà còn có Vinh Vinh."
Nói xong câu cuối cùng, trên mặt hắn không khỏi lộ vẻ cười khổ. Lúc này mới chạy được bao lâu, trên người hắn đã sớm ướt sẫm mồ hôi rồi.
Mã Hồng Tuấn lẫm liệt nói thật to: "Không bằng chúng ta gian lận đi. Chúng ta len lén dùng xúc xích hồi phục của Tiểu Áo, còn sợ thiếu thể lực sao?"
Cảnh Duệ lập tức phủ nhận: "Ngươi nói như thế, trừng phạt này còn tính trừng phạt sao?"
---------------------------------------
Lâu rồi không gõ chữ, não trống rỗng, chữ bay đi mất bỏ lại mình tui rồi mấy bợn ơi ????