Thiên Nhai Khách
Chương 79: Ngoại truyện 2: Tiền thế kim sinh
Có người chết rồi, hồi tưởng cuộc đời mình, cảm thấy không hề vướng bận, ba hồn bảy phách liền tan điPhiên ngoại 2: Tiền thế kim sinh
Có người chết rồi, hồi tưởng cuộc đời mình, cảm thấy không hề vướng bận, ba hồn bảy phách liền tan đi quá nửa, theo câu hồn sứ đần độn bước lên đường Hoàng Tuyền, dọc đường vừa đi vừa quên, chẳng biết giờ là buổi nào thì đã đến cầu Nại Hà. Lại bưng bát nước vong tình kia, kiếp trước liền triệt để qua đi.
Kẻ làm thiện được luận công đức, kẻ làm ác phải xuống âm tào, nên đầu thai thì đầu thai, nên chuyển thế thì chuyển thế, tái nhập luân hồi, xong hết mọi chuyện, vẫn là tâm trí trắng tinh như tuyết, bắt đầu một lần nữa.
Cho nên một người trước khi nhắm mắt có tâm nguyện gì chưa xong, người sống đều sẽ tận lực thỏa mãn, tránh cho y phải chịu tội trên đường Hoàng Tuyền.
Còn có người trước khi chết chấp niệm chưa xong, hồn phách đi theo rồi cũng không tình nguyện, vì công danh lợi lộc của dương thế tam gian ấy, liền để y xuống suối vàng kia tẩy một hồi, nghĩ thông suốt lại cho người đưa đò kéo lên rồi đưa đi đầu thai.
Chuyện của người sống, người chết không quan tâm.
Đường Hoàng Tuyền dài nhường nào, dài nhường nào có thể quên được, thì dài nhường ấy.
Chỉ có kẻ không quên được tình, đi bốn ngàn bốn trăm bốn mươi bốn trượng vẫn ngoái đầu lại, liền ở ngay dưới cầu Nại Hà chờ người y muốn chờ, có lúc chờ một hai ngày, có lúc một hai mươi năm, có lúc là cả một đời của phàm nhân.
Có khi đợi được người đến, người nọ lại vô tri vô giác, chẳng còn nhớ mình nữa, chợt có người nhớ được, lại là kẻ thanh xuân trẻ tuổi, kẻ đã già nua còng lưng, dẫu gặp cũng chẳng nhận ra, cầm tay nhìn nhau mắt đẫm lệ, quỷ sai bên cạnh đã giục: “Hai vị, đến giờ rồi, lên đường thôi-“
Tình yêu trần thế, luôn thích nói những thề non hẹn biển, nhưng chẳng qua vài chục năm, chẳng qua sinh tử một lần luân hồi, liền ngươi là ngươi, ta là ta, không phải buồn cười quá sao?
Lời này là Tào Úy Ninh nghe quỷ sai nói với Mạnh Bà khi ngồi bên cầu Nại Hà.
Quỷ sai tự xưng khi còn sống họ Hồ tên Già, là kẻ ưa cảm khái, Tào Úy Ninh nghe hắn quấn lấy Mạnh Bà mà lải nhải không thôi, Mạnh Bà cũng chẳng để ý, tự nấu canh việc mình, cầu Nại Hà biến ảo không ngừng, truyền thuyết nước vong tình uống xuống có bao nhiêu thì cầu Nại Hà rộng bấy nhiêu, một chén quên đời, bụi về bụi đất về đất.
Quỷ sai Hồ Già lải nhải nửa ngày, không thấy Mạnh Bà kia ngẩng đầu, liền sán đến bắt chuyện với Tào Úy Ninh: “Tiểu tử, làm gì mà không uống canh, cũng chờ người à?”
Phàm nhân phúc bạc ái mỏng, đều là hạng tầm thường, khó được có một kẻ thanh tỉnh như vậy, dù là u minh quỷ tiên cũng sẵn lòng trò chuyện vài câu.
“A…” Tào Úy Ninh vẫn là lần đầu tiên nói chuyện với quỷ sai, ít nhiều được sủng mà kinh, “Ha ha, phải rồi, ngài đây là…”
Hồ Già hoàn toàn không có ý tưởng trao đổi với y, đại khái chỉ là rỗi rãi đến khó chịu nên muốn tìm một kẻ nói chuyện, trực tiếp ngắt lời y: “Trước kia cũng có một người, ở đây chờ cố nhân, chờ một lần ba trăm năm liền.”
Tào Úy Ninh sửng sốt, run rẩy hỏi: “Ba, ba trăm năm… Ai mà sống lâu như vậy? Người y chờ, chẳng lẽ là họ Diệp?”
“Ôi, quan tâm chi y họ gì, họ gì tên gì đều thế, đời này họ hoàng họ đế, nhảy xuống sông luân hồi kia rồi kiếp sau không chừng sẽ họ heo họ chó, ai mà biết được.” Hồ Già khoát tay, chỉ hòn đá Tam Sinh nói, “Y ấy à, ngồi ngay đây này, đợi ba trăm năm, về đến nơi bắt đầu quen biết người nọ, nhưng mà, thế nào đây?”
Tào Úy Ninh cổ động hỏi: “Thế nào đây?”
“Chọn lương phối khác.” Hồ Già sụt sịt nói.
Lúc này, Mạnh Bà rốt cuộc ngẩng đầu nhìn hắn một cái, mặt không biểu cảm nói: “Hồ quỷ sai, nói cẩn thận.”
Hồ Già “ôi” một tiếng, nói: “Thôi đành, người này là hạng đế vương quan tướng, tự có duyên pháp, không nói được – tiểu tử, ngươi lại chờ người nào thế?”
Tào Úy Ninh nói: “Ta chờ tức phụ.”
Hồ Già không hề cảm thấy ngạc nhiên, chỉ hỏi: “Lúc ngươi chết, tức phụ ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”
Tào Úy Ninh thành thật nói: “Mười bảy.”
“Mười bảy… Năm đó lúc ta chết, trong nhà cũng có một tiểu tức phụ mười bảy, đáng tiếc…” Hồ Già lắc đầu, niên đại quá xa xưa, hắn đã không nhớ rõ bộ dáng của tiểu tức phụ kia, bảo với Tào Úy Ninh: “Ta khuyên ngươi thôi đừng chờ nữa, nàng đời này còn dài lắm, chờ nàng xuống cũng thành lão thái bà bảy tám mươi rồi, sớm chẳng nhớ nổi nam nhân thời điểm mười sáu mười bảy tuổi kia. Ta đã thấy rất nhiều người, chờ tới chờ lui, cũng chẳng qua chờ mong một hồi rồi thương tâm một hồi. Ngươi đó, sớm nghĩ thoáng một chút, uống một vại canh Mạnh Bà, tức phụ tiểu thiếp gì cũng quên sạch.”
Mạnh Bà lại ngẩng đầu lên, mặt không biểu cảm nói: “Hồ quỷ sai, nói cẩn thận.”
Hồ Già mặt xám mày tro câm miệng, lại thấy Tào Úy Ninh cười rộ nói: “Thế thì vừa hay, ta đang ngóng trông, tốt nhất nàng không nhớ nổi ta trông thế nào, chẳng chút vướng bận tươi cười đi qua trước mắt, ta thấy nàng qua rồi cũng sẽ không còn bận lòng nữa.”
Hồ Già ngạc nhiên nói: “Ngươi không cảm thấy không cam tâm sao?”
Tào Úy Ninh lấy làm kỳ lạ nhìn hắn một cái, hỏi ngược: “Thế thì có gì mà phải không cam tâm, đó là tức phụ chứ nào phải kẻ thù, thấy nàng sống tốt ta không cao hứng sao?”
Hồ Già im lặng một lát rồi cười nói: “Ngươi nghĩ thoáng thật.”
Tào Úy Ninh gãi đầu, khá xấu hổ nói: “Không phải sao, ta đời này chẳng có chỗ tốt nào khác, chỉ được cái mọi việc nghĩ thoáng… Ôi, chỉ là có một chuyện, ta là bị sư phụ đánh chết, ta sợ tức phụ ta nghĩ không thoáng, không xong với ông ấy.”
Hồ Già ngạc nhiên nói: “Ngươi đã làm chuyện đại nghịch bất đạo gì mà sư phụ ngươi phải đánh chết ngươi?”
Tào Úy Ninh nói: “Khụ, còn có thể vì sao, chính tà thế bất lưỡng lập chút việc này thôi, họ nói tức phụ ta là ác nhân Quỷ cốc, ta lại nhất định đi theo nàng, sư phụ dưới cơn giận dữ, bị bẽ mặt, liền đánh chết ta.”
Giọng điệu lại khá có sự thoải mái khi đứng nói chuyện không đau lưng, chẳng mảy may nghe ra là đang nhắc đến mình chết như thế nào, Hồ Già hứng thú ngồi xổm bên cạnh y mà hỏi: “Ngươi không ghi hận à?”
Tào Úy Ninh chỉ một câu hồn sứ đang dẫn quỷ hồn bay sang bên này nói: “Ta dọc đường nghe vị đại nhân kia niệm ‘bụi về bụi, đất về đất’ mà qua đây, trong lòng liền cảm thấy, thù oán lớn nhường nào cũng chẳng có gì phải hận, đều xuống mồ làm an, còn hận cái gì, không phải làm khó chính mình sao?”
Hồ Già giương mắt nhìn qua, chỉ thấy Hắc Vô Thường khuôn mặt đen sì bay qua trước mắt, liền nhỏ giọng cảm thán: “Ôi chao, ngươi đừng nghe họ, câu hồn sứ của âm phủ chúng ta trước nay đều chỉ biết nói mỗi một câu, chẳng biết nói bao nhiêu năm rồi, chưa từng thay đổi…”
Mạnh Bà lại lom lom ánh mắt trừng qua, lần thứ ba mặt không biểu cảm nói: “Hồ quỷ sai, nói cẩn thận.”
Hồ Già thở dài, chỉ Mạnh Bà nhỏ giọng nói với Tào Úy Ninh: “Thấy chưa, Mạnh Bà của chúng ta cũng thế, ta ở trên cầu Nại Hà tới tới lui lui mấy trăm năm, bà ta tới tới lui lui chỉ nói với ta đúng một câu ‘Hồ quỷ sai, nói cẩn thận’ như vậy, nơi âm u này thật đúng là tịch mịch.”
Tào Úy Ninh cười cười, vừa nghe vị quỷ sai đại nhân tịch mịch này lải nhải bên tai, vừa nhìn đường qua lại, nghĩ A Tương nếu biến thành một lão thái thái từ bên kia qua đây sẽ là như thế nào nhỉ? Chắc chắn cũng là một lão thái thái tinh thần tràn đầy, vừa lưu loát vừa chua ngoa, nàng…
Bỗng nhiên, Tào Úy Ninh đứng thẳng, mắt trợn tròn, y thấy nơi không xa, thiếu nữ quen thuộc kia đang nhảy nhót theo câu hồn sứ qua bên này, nàng vừa đi còn vừa không ngừng hỏi câu hồn sứ, câu hồn sứ kia định lực rất mạnh, im lặng đi không hề để ý tới nàng, bức nóng cũng chỉ một câu “Bụi về bụi, đất về đất”.
Tào Úy Ninh mở miệng gọi: “A Tương…”
Cố Tương chợt ngừng bước, nghiêng đầu nhìn qua, nhất thời ngớ ra, đầu tiên giống như muốn khóc, cuối cùng lại nén hết về, chỉ hóa thành khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, như chim nhỏ bổ đến kêu: “Tào đại ca, ta biết ngay huynh đang chờ ta mà!”
Tào Úy Ninh như là đã một đời chưa gặp nàng, ôm chặt lấy, nhưng lại nghĩ, A Tương đến thế này, chưa biến thành lão thái thái, thế không phải là chết trẻ sao, lại sốt ruột khó chịu, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nước mắt liền rơi xuống suối vàng, lan ra từng vòng gợn sóng, ngay cả người đưa đò cũng kinh động.
Hồ Già ngậm miệng, mang theo một chút ý cười xa xăm mà nhìn hai người ôm nhau.
Chỉ gặp nhau ở đầu cầu Nại Hà này, như là chạy dài đến địa lão thiên hoang.
Trên cầu có quỷ sai khác gọi: “Hai vị, đến giờ rồi, lên đường thôi-“
Tựa như cái đồng hồ quả lắc tận trung chức thủ, năm đến năm đi trong miệng chỉ có đúng một câu như vậy.
Cố Tương từ trong lòng Tào Úy Ninh ngẩng đầu lên, hung tợn trừng quỷ sai trên cầu kia, mắng: “Giục gì mà giục? Mẹ kiếp ngươi gọi hồn hả?!”
Vị trên cầu kia ngây ra, thầm nghĩ, đây không phải là đang gọi hồn sao?
Hồ Già lại cười rộ lên, bình luận: “Hay cho một tiểu nương tử đanh đá, tiểu tử, nhà có hãn thê nha.”
Tào Úy Ninh ngấn nước mắt, miệng lại vẫn hớn hở mà khách khí nói: “Hổ thẹn hổ thẹn.”
Hồ Già đứng dậy, chỉ cầu Nại Hà nói: “Được rồi, lên đường thôi, đừng để lỡ giờ đầu thai, lỡ nhất thời, không chừng đại phú đại quý sẽ thành khất cái ven đường, hai vị nếu là duyên phận chưa tận, kiếp sau cũng có thể nối lại.”
Dứt lời dẫn hai người lên cầu Nại Hà, dừng lại trước canh Mạnh Bà của Mạnh Bà, Cố Tương chần chừ một chút rồi nói: “Uống cái này rồi có phải sẽ quên hết hay không, bà bà, có thể không uống chứ?”
Mạnh Bà nhìn nàng với khuôn mặt mỹ nhân như gỗ, yên lặng lắc đầu.
Quỷ sai Hồ Già nói: “Tiểu cô nương, cô không uống canh Mạnh Bà, kiếp sau phải làm trâu làm ngựa đấy, uống đi.”
Đôi mắt Cố Tương phút chốc lại đỏ hoe, nàng cúi đầu, mặc người ta khuyên thế nào cũng không muốn động, Hồ Già có chút không nỡ, liền nói với Mạnh Bà: “Ngài coi, cho chút thuận tiện đi, việc này cũng đâu dễ dàng, chỗ chúng ta mấy ngàn năm mấy trăm năm, chưa chắc nhìn thấy một đôi có tình cuối cùng có thể thành quyến thuộc, thật sự là…”
Mạnh Bà nói: “Hồ quỷ sai…”
Hồ Già vội tiếp lời: “Vâng vâng, ta nói cẩn thận, ta nói cẩn thận.”
Mạnh Bà chần chừ giây lát, bỗng nhiên lấy từ trong lòng ra hai sợi tơ hồng, bỏ trong tay đưa tới trước mặt Cố Tương. Cố Tương sửng sốt, Hồ Già ở bên vội nói: “Tiểu nương tử, mau nhận đi, Mạnh Bà lão nhân gia phát từ bi đấy. Đây là cơ duyên mấy đời cũng chưa chắc có thể tu được. Nhận lấy buộc lên cổ tay, kiếp sau khỏi phải gặp lại mà không nhận được nhau.”
Cố Tương vội nhận sợi thừng đỏ trên tay Mạnh Bà, vụng về buộc lên cổ tay Tào Úy Ninh và mình. Hai người lúc này mới nắm tay nhau, cùng uống nước vong tình kia mà tái nhập luân hồi.
Phía sau nghe thanh âm xa xăm của câu hồn sứ nọ: “Bụi về bụi, đất về đất-“
Còn có Hồ Già cảm khái: “Hỏi thế gian tình là vật gì – ngay cả Mạnh Bà cũng mở mắt.”
Mạnh Bà chỉ đành tiếp tục nói: “Hồ quỷ sai, nói cẩn thận.”
Mười lăm năm sau, trong thành Lạc Dương, tiểu thư nhà Lý viên ngoại làm lễ cập kê, Tống đại hiệp huynh đệ kết bái của Lý viên ngoại thời trẻ dẫn độc tử đến, một vì chúc thọ, hai vì đề thân.
Đôi tiểu nhi này lúc còn quấn tã từng nuôi chung một chỗ, người lớn dỗ đám trẻ, liền phát hiện hai tiểu gia Ngoại truyện 2: Tiền thế kim sinh
Có người chết rồi, hồi tưởng cuộc đời mình, cảm thấy không hề vướng bận, ba hồn bảy phách liền tan đi quá nửa, theo câu hồn sứ đần độn bước lên đường Hoàng Tuyền, dọc đường vừa đi vừa quên, chẳng biết giờ là buổi nào thì đã đến cầu Nại Hà. Lại bưng bát nước vong tình kia, kiếp trước liền triệt để qua đi.
Kẻ làm thiện được luận công đức, kẻ làm ác phải xuống âm tào, nên đầu thai thì đầu thai, nên chuyển thế thì chuyển thế, tái nhập luân hồi, xong hết mọi chuyện, vẫn là tâm trí trắng tinh như tuyết, bắt đầu một lần nữa.
Cho nên một người trước khi nhắm mắt có tâm nguyện gì chưa xong, người sống đều sẽ tận lực thỏa mãn, tránh cho y phải chịu tội trên đường Hoàng Tuyền.
Còn có người trước khi chết chấp niệm chưa xong, hồn phách đi theo rồi cũng không tình nguyện, vì công danh lợi lộc của dương thế tam gian ấy, liền để y xuống suối vàng kia tẩy một hồi, nghĩ thông suốt lại cho người đưa đò kéo lên rồi đưa đi đầu thai.
Chuyện của người sống, người chết không quan tâm.
Đường Hoàng Tuyền dài nhường nào, dài nhường nào có thể quên được, thì dài nhường ấy.
Chỉ có kẻ không quên được tình, đi bốn ngàn bốn trăm bốn mươi bốn trượng vẫn ngoái đầu lại, liền ở ngay dưới cầu Nại Hà chờ người y muốn chờ, có lúc chờ một hai ngày, có lúc một hai mươi năm, có lúc là cả một đời của phàm nhân.
Có khi đợi được người đến, người nọ lại vô tri vô giác, chẳng còn nhớ mình nữa, chợt có người nhớ được, lại là kẻ thanh xuân trẻ tuổi, kẻ đã già nua còng lưng, dẫu gặp cũng chẳng nhận ra, cầm tay nhìn nhau mắt đẫm lệ, quỷ sai bên cạnh đã giục: “Hai vị, đến giờ rồi, lên đường thôi-“
Tình yêu trần thế, luôn thích nói những thề non hẹn biển, nhưng chẳng qua vài chục năm, chẳng qua sinh tử một lần luân hồi, liền ngươi là ngươi, ta là ta, không phải buồn cười quá sao?
Lời này là Tào Úy Ninh nghe quỷ sai nói với Mạnh Bà khi ngồi bên cầu Nại Hà.
Quỷ sai tự xưng khi còn sống họ Hồ tên Già, là kẻ ưa cảm khái, Tào Úy Ninh nghe hắn quấn lấy Mạnh Bà mà lải nhải không thôi, Mạnh Bà cũng chẳng để ý, tự nấu canh việc mình, cầu Nại Hà biến ảo không ngừng, truyền thuyết nước vong tình uống xuống có bao nhiêu thì cầu Nại Hà rộng bấy nhiêu, một chén quên đời, bụi về bụi đất về đất.
Quỷ sai Hồ Già lải nhải nửa ngày, không thấy Mạnh Bà kia ngẩng đầu, liền sán đến bắt chuyện với Tào Úy Ninh: “Tiểu tử, làm gì mà không uống canh, cũng chờ người à?”
Phàm nhân phúc bạc ái mỏng, đều là hạng tầm thường, khó được có một kẻ thanh tỉnh như vậy, dù là u minh quỷ tiên cũng sẵn lòng trò chuyện vài câu.
“A…” Tào Úy Ninh vẫn là lần đầu tiên nói chuyện với quỷ sai, ít nhiều được sủng mà kinh, “Ha ha, phải rồi, ngài đây là…”
Hồ Già hoàn toàn không có ý tưởng trao đổi với y, đại khái chỉ là rỗi rãi đến khó chịu nên muốn tìm một kẻ nói chuyện, trực tiếp ngắt lời y: “Trước kia cũng có một người, ở đây chờ cố nhân, chờ một lần ba trăm năm liền.”
Tào Úy Ninh sửng sốt, run rẩy hỏi: “Ba, ba trăm năm… Ai mà sống lâu như vậy? Người y chờ, chẳng lẽ là họ Diệp?”
“Ôi, quan tâm chi y họ gì, họ gì tên gì đều thế, đời này họ hoàng họ đế, nhảy xuống sông luân hồi kia rồi kiếp sau không chừng sẽ họ heo họ chó, ai mà biết được.” Hồ Già khoát tay, chỉ hòn đá Tam Sinh nói, “Y ấy à, ngồi ngay đây này, đợi ba trăm năm, về đến nơi bắt đầu quen biết người nọ, nhưng mà, thế nào đây?”
Tào Úy Ninh cổ động hỏi: “Thế nào đây?”
“Chọn lương phối khác.” Hồ Già sụt sịt nói.
Lúc này, Mạnh Bà rốt cuộc ngẩng đầu nhìn hắn một cái, mặt không biểu cảm nói: “Hồ quỷ sai, nói cẩn thận.”
Hồ Già “ôi” một tiếng, nói: “Thôi đành, người này là hạng đế vương quan tướng, tự có duyên pháp, không nói được – tiểu tử, ngươi lại chờ người nào thế?”
Tào Úy Ninh nói: “Ta chờ tức phụ.”
Hồ Già không hề cảm thấy ngạc nhiên, chỉ hỏi: “Lúc ngươi chết, tức phụ ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”
Tào Úy Ninh thành thật nói: “Mười bảy.”
“Mười bảy… Năm đó lúc ta chết, trong nhà cũng có một tiểu tức phụ mười bảy, đáng tiếc…” Hồ Già lắc đầu, niên đại quá xa xưa, hắn đã không nhớ rõ bộ dáng của tiểu tức phụ kia, bảo với Tào Úy Ninh: “Ta khuyên ngươi thôi đừng chờ nữa, nàng đời này còn dài lắm, chờ nàng xuống cũng thành lão thái bà bảy tám mươi rồi, sớm chẳng nhớ nổi nam nhân thời điểm mười sáu mười bảy tuổi kia. Ta đã thấy rất nhiều người, chờ tới chờ lui, cũng chẳng qua chờ mong một hồi rồi thương tâm một hồi. Ngươi đó, sớm nghĩ thoáng một chút, uống một vại canh Mạnh Bà, tức phụ tiểu thiếp gì cũng quên sạch.”
Mạnh Bà lại ngẩng đầu lên, mặt không biểu cảm nói: “Hồ quỷ sai, nói cẩn thận.”
Hồ Già mặt xám mày tro câm miệng, lại thấy Tào Úy Ninh cười rộ nói: “Thế thì vừa hay, ta đang ngóng trông, tốt nhất nàng không nhớ nổi ta trông thế nào, chẳng chút vướng bận tươi cười đi qua trước mắt, ta thấy nàng qua rồi cũng sẽ không còn bận lòng nữa.”
Hồ Già ngạc nhiên nói: “Ngươi không cảm thấy không cam tâm sao?”
Tào Úy Ninh lấy làm kỳ lạ nhìn hắn một cái, hỏi ngược: “Thế thì có gì mà phải không cam tâm, đó là tức phụ chứ nào phải kẻ thù, thấy nàng sống tốt ta không cao hứng sao?”
Hồ Già im lặng một lát rồi cười nói: “Ngươi nghĩ thoáng thật.”
Tào Úy Ninh gãi đầu, khá xấu hổ nói: “Không phải sao, ta đời này chẳng có chỗ tốt nào khác, chỉ được cái mọi việc nghĩ thoáng… Ôi, chỉ là có một chuyện, ta là bị sư phụ đánh chết, ta sợ tức phụ ta nghĩ không thoáng, không xong với ông ấy.”
Hồ Già ngạc nhiên nói: “Ngươi đã làm chuyện đại nghịch bất đạo gì mà sư phụ ngươi phải đánh chết ngươi?”
Tào Úy Ninh nói: “Khụ, còn có thể vì sao, chính tà thế bất lưỡng lập chút việc này thôi, họ nói tức phụ ta là ác nhân Quỷ cốc, ta lại nhất định đi theo nàng, sư phụ dưới cơn giận dữ, bị bẽ mặt, liền đánh chết ta.”
Giọng điệu lại khá có sự thoải mái khi đứng nói chuyện không đau lưng, chẳng mảy may nghe ra là đang nhắc đến mình chết như thế nào, Hồ Già hứng thú ngồi xổm bên cạnh y mà hỏi: “Ngươi không ghi hận à?”
Tào Úy Ninh chỉ một câu hồn sứ đang dẫn quỷ hồn bay sang bên này nói: “Ta dọc đường nghe vị đại nhân kia niệm ‘bụi về bụi, đất về đất’ mà qua đây, trong lòng liền cảm thấy, thù oán lớn nhường nào cũng chẳng có gì phải hận, đều xuống mồ làm an, còn hận cái gì, không phải làm khó chính mình sao?”
Hồ Già giương mắt nhìn qua, chỉ thấy Hắc Vô Thường khuôn mặt đen sì bay qua trước mắt, liền nhỏ giọng cảm thán: “Ôi chao, ngươi đừng nghe họ, câu hồn sứ của âm phủ chúng ta trước nay đều chỉ biết nói mỗi một câu, chẳng biết nói bao nhiêu năm rồi, chưa từng thay đổi…”
Mạnh Bà lại lom lom ánh mắt trừng qua, lần thứ ba mặt không biểu cảm nói: “Hồ quỷ sai, nói cẩn thận.”
Hồ Già thở dài, chỉ Mạnh Bà nhỏ giọng nói với Tào Úy Ninh: “Thấy chưa, Mạnh Bà của chúng ta cũng thế, ta ở trên cầu Nại Hà tới tới lui lui mấy trăm năm, bà ta tới tới lui lui chỉ nói với ta đúng một câu ‘Hồ quỷ sai, nói cẩn thận’ như vậy, nơi âm u này thật đúng là tịch mịch.”
Tào Úy Ninh cười cười, vừa nghe vị quỷ sai đại nhân tịch mịch này lải nhải bên tai, vừa nhìn đường qua lại, nghĩ A Tương nếu biến thành một lão thái thái từ bên kia qua đây sẽ là như thế nào nhỉ? Chắc chắn cũng là một lão thái thái tinh thần tràn đầy, vừa lưu loát vừa chua ngoa, nàng…
Bỗng nhiên, Tào Úy Ninh đứng thẳng, mắt trợn tròn, y thấy nơi không xa, thiếu nữ quen thuộc kia đang nhảy nhót theo câu hồn sứ qua bên này, nàng vừa đi còn vừa không ngừng hỏi câu hồn sứ, câu hồn sứ kia định lực rất mạnh, im lặng đi không hề để ý tới nàng, bức nóng cũng chỉ một câu “Bụi về bụi, đất về đất”.
Tào Úy Ninh mở miệng gọi: “A Tương…”
Cố Tương chợt ngừng bước, nghiêng đầu nhìn qua, nhất thời ngớ ra, đầu tiên giống như muốn khóc, cuối cùng lại nén hết về, chỉ hóa thành khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, như chim nhỏ bổ đến kêu: “Tào đại ca, ta biết ngay huynh đang chờ ta mà!”
Tào Úy Ninh như là đã một đời chưa gặp nàng, ôm chặt lấy, nhưng lại nghĩ, A Tương đến thế này, chưa biến thành lão thái thái, thế không phải là chết trẻ sao, lại sốt ruột khó chịu, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nước mắt liền rơi xuống suối vàng, lan ra từng vòng gợn sóng, ngay cả người đưa đò cũng kinh động.
Hồ Già ngậm miệng, mang theo một chút ý cười xa xăm mà nhìn hai người ôm nhau.
Chỉ gặp nhau ở đầu cầu Nại Hà này, như là chạy dài đến địa lão thiên hoang.
Trên cầu có quỷ sai khác gọi: “Hai vị, đến giờ rồi, lên đường thôi-“
Tựa như cái đồng hồ quả lắc tận trung chức thủ, năm đến năm đi trong miệng chỉ có đúng một câu như vậy.
Cố Tương từ trong lòng Tào Úy Ninh ngẩng đầu lên, hung tợn trừng quỷ sai trên cầu kia, mắng: “Giục gì mà giục? Mẹ kiếp ngươi gọi hồn hả?!”
Vị trên cầu kia ngây ra, thầm nghĩ, đây không phải là đang gọi hồn sao?
Hồ Già lại cười rộ lên, bình luận: “Hay cho một tiểu nương tử đanh đá, tiểu tử, nhà có hãn thê nha.”
Tào Úy Ninh ngấn nước mắt, miệng lại vẫn hớn hở mà khách khí nói: “Hổ thẹn hổ thẹn.”
Hồ Già đứng dậy, chỉ cầu Nại Hà nói: “Được rồi, lên đường thôi, đừng để lỡ giờ đầu thai, lỡ nhất thời, không chừng đại phú đại quý sẽ thành khất cái ven đường, hai vị nếu là duyên phận chưa tận, kiếp sau cũng có thể nối lại.”
Dứt lời dẫn hai người lên cầu Nại Hà, dừng lại trước canh Mạnh Bà của Mạnh Bà, Cố Tương chần chừ một chút rồi nói: “Uống cái này rồi có phải sẽ quên hết hay không, bà bà, có thể không uống chứ?”
Mạnh Bà nhìn nàng với khuôn mặt mỹ nhân như gỗ, yên lặng lắc đầu.
Quỷ sai Hồ Già nói: “Tiểu cô nương, cô không uống canh Mạnh Bà, kiếp sau phải làm trâu làm ngựa đấy, uống đi.”
Đôi mắt Cố Tương phút chốc lại đỏ hoe, nàng cúi đầu, mặc người ta khuyên thế nào cũng không muốn động, Hồ Già có chút không nỡ, liền nói với Mạnh Bà: “Ngài coi, cho chút thuận tiện đi, việc này cũng đâu dễ dàng, chỗ chúng ta mấy ngàn năm mấy trăm năm, chưa chắc nhìn thấy một đôi có tình cuối cùng có thể thành quyến thuộc, thật sự là…”
Mạnh Bà nói: “Hồ quỷ sai…”
Hồ Già vội tiếp lời: “Vâng vâng, ta nói cẩn thận, ta nói cẩn thận.”
Mạnh Bà chần chừ giây lát, bỗng nhiên lấy từ trong lòng ra hai sợi tơ hồng, bỏ trong tay đưa tới trước mặt Cố Tương. Cố Tương sửng sốt, Hồ Già ở bên vội nói: “Tiểu nương tử, mau nhận đi, Mạnh Bà lão nhân gia phát từ bi đấy. Đây là cơ duyên mấy đời cũng chưa chắc có thể tu được. Nhận lấy buộc lên cổ tay, kiếp sau khỏi phải gặp lại mà không nhận được nhau.”
Cố Tương vội nhận sợi thừng đỏ trên tay Mạnh Bà, vụng về buộc lên cổ tay Tào Úy Ninh và mình. Hai người lúc này mới nắm tay nhau, cùng uống nước vong tình kia mà tái nhập luân hồi.
Phía sau nghe thanh âm xa xăm của câu hồn sứ nọ: “Bụi về bụi, đất về đất-“
Còn có Hồ Già cảm khái: “Hỏi thế gian tình là vật gì – ngay cả Mạnh Bà cũng mở mắt.”
Mạnh Bà chỉ đành tiếp tục nói: “Hồ quỷ sai, nói cẩn thận.”
Mười lăm năm sau, trong thành Lạc Dương, tiểu thư nhà Lý viên ngoại làm lễ cập kê, Tống đại hiệp huynh đệ kết bái của Lý viên ngoại thời trẻ dẫn độc tử đến, một vì chúc thọ, hai vì đề thân.
Đôi tiểu nhi này lúc còn quấn tã từng nuôi chung một chỗ, người lớn dỗ đám trẻ, liền phát hiện hai tiểu gia hỏa này, một đứa trên tay trái có vết đỏ, một đứa trên tay phải có vết đỏ, đây chẳng phải là duyên phận từ trong thai sao? Vì thế liền đính thân cho hai bé.
Chính là mùa thanh mai, có chàng nọ cưỡi trúc mã đến…hỏa này, một đứa trên tay trái có vết đỏ, một đứa trên tay phải có vết đỏ, đây chẳng phải là duyên phận từ trong thai sao? Vì thế liền đính thân cho hai bé.
Chính là mùa thanh mai, có chàng nọ cưỡi trúc mã đến… quá nửa, theo câu hồn sứ đần độn bước lên đường Hoàng Tuyền, dọc đường vừa đi vừa quên, chẳng biết giờ là buổi nào thì đã đến cầu Nại Hà. Lại bưng bát nước vong tình kia, kiếp trước liền triệt để qua đi.
Kẻ làm thiện được luận công đức, kẻ làm ác phải xuống âm tào, nên đầu thai thì đầu thai, nên chuyển thế thì chuyển thế, tái nhập luân hồi, xong hết mọi chuyện, vẫn là tâm trí trắng tinh như tuyết, bắt đầu một lần nữa.
Cho nên một người trước khi nhắm mắt có tâm nguyện gì chưa xong, người sống đều sẽ tận lực thỏa mãn, tránh cho y phải chịu tội trên đường Hoàng Tuyền.
Còn có người trước khi chết chấp niệm chưa xong, hồn phách đi theo rồi cũng không tình nguyện, vì công danh lợi lộc của dương thế tam gian ấy, liền để y xuống suối vàng kia tẩy một hồi, nghĩ thông suốt lại cho người đưa đò kéo lên rồi đưa đi đầu thai.
Chuyện của người sống, người chết không quan tâm.
Đường Hoàng Tuyền dài nhường nào, dài nhường nào có thể quên được, thì dài nhường ấy.
Chỉ có kẻ không quên được tình, đi bốn ngàn bốn trăm bốn mươi bốn trượng vẫn ngoái đầu lại, liền ở ngay dưới cầu Nại Hà chờ người y muốn chờ, có lúc chờ một hai ngày, có lúc một hai mươi năm, có lúc là cả một đời của phàm nhân.
Có khi đợi được người đến, người nọ lại vô tri vô giác, chẳng còn nhớ mình nữa, chợt có người nhớ được, lại là kẻ thanh xuân trẻ tuổi, kẻ đã già nua còng lưng, dẫu gặp cũng chẳng nhận ra, cầm tay nhìn nhau mắt đẫm lệ, quỷ sai bên cạnh đã giục: “Hai vị, đến giờ rồi, lên đường thôi-“
Tình yêu trần thế, luôn thích nói những thề non hẹn biển, nhưng chẳng qua vài chục năm, chẳng qua sinh tử một lần luân hồi, liền ngươi là ngươi, ta là ta, không phải buồn cười quá sao?
Lời này là Tào Úy Ninh nghe quỷ sai nói với Mạnh Bà khi ngồi bên cầu Nại Hà.
Quỷ sai tự xưng khi còn sống họ Hồ tên Già, là kẻ ưa cảm khái, Tào Úy Ninh nghe hắn quấn lấy Mạnh Bà mà lải nhải không thôi, Mạnh Bà cũng chẳng để ý, tự nấu canh việc mình, cầu Nại Hà biến ảo không ngừng, truyền thuyết nước vong tình uống xuống có bao nhiêu thì cầu Nại Hà rộng bấy nhiêu, một chén quên đời, bụi về bụi đất về đất.
Quỷ sai Hồ Già lải nhải nửa ngày, không thấy Mạnh Bà kia ngẩng đầu, liền sán đến bắt chuyện với Tào Úy Ninh: “Tiểu tử, làm gì mà không uống canh, cũng chờ người à?”
Phàm nhân phúc bạc ái mỏng, đều là hạng tầm thường, khó được có một kẻ thanh tỉnh như vậy, dù là u minh quỷ tiên cũng sẵn lòng trò chuyện vài câu.
“A…” Tào Úy Ninh vẫn là lần đầu tiên nói chuyện với quỷ sai, ít nhiều được sủng mà kinh, “Ha ha, phải rồi, ngài đây là…”
Hồ Già hoàn toàn không có ý tưởng trao đổi với y, đại khái chỉ là rỗi rãi đến khó chịu nên muốn tìm một kẻ nói chuyện, trực tiếp ngắt lời y: “Trước kia cũng có một người, ở đây chờ cố nhân, chờ một lần ba trăm năm liền.”
Tào Úy Ninh sửng sốt, run rẩy hỏi: “Ba, ba trăm năm… Ai mà sống lâu như vậy? Người y chờ, chẳng lẽ là họ Diệp?”
“Ôi, quan tâm chi y họ gì, họ gì tên gì đều thế, đời này họ hoàng họ đế, nhảy xuống sông luân hồi kia rồi kiếp sau không chừng sẽ họ heo họ chó, ai mà biết được.” Hồ Già khoát tay, chỉ hòn đá Tam Sinh nói, “Y ấy à, ngồi ngay đây này, đợi ba trăm năm, về đến nơi bắt đầu quen biết người nọ, nhưng mà, thế nào đây?”
Tào Úy Ninh cổ động hỏi: “Thế nào đây?”
“Chọn lương phối khác.” Hồ Già sụt sịt nói.
Lúc này, Mạnh Bà rốt cuộc ngẩng đầu nhìn hắn một cái, mặt không biểu cảm nói: “Hồ quỷ sai, nói cẩn thận.”
Hồ Già “ôi” một tiếng, nói: “Thôi đành, người này là hạng đế vương quan tướng, tự có duyên pháp, không nói được – tiểu tử, ngươi lại chờ người nào thế?”
Tào Úy Ninh nói: “Ta chờ tức phụ.”
Hồ Già không hề cảm thấy ngạc nhiên, chỉ hỏi: “Lúc ngươi chết, tức phụ ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”
Tào Úy Ninh thành thật nói: “Mười bảy.”
“Mười bảy… Năm đó lúc ta chết, trong nhà cũng có một tiểu tức phụ mười bảy, đáng tiếc…” Hồ Già lắc đầu, niên đại quá xa xưa, hắn đã không nhớ rõ bộ dáng của tiểu tức phụ kia, bảo với Tào Úy Ninh: “Ta khuyên ngươi thôi đừng chờ nữa, nàng đời này còn dài lắm, chờ nàng xuống cũng thành lão thái bà bảy tám mươi rồi, sớm chẳng nhớ nổi nam nhân thời điểm mười sáu mười bảy tuổi kia. Ta đã thấy rất nhiều người, chờ tới chờ lui, cũng chẳng qua chờ mong một hồi rồi thương tâm một hồi. Ngươi đó, sớm nghĩ thoáng một chút, uống một vại canh Mạnh Bà, tức phụ tiểu thiếp gì cũng quên sạch.”
Mạnh Bà lại ngẩng đầu lên, mặt không biểu cảm nói: “Hồ quỷ sai, nói cẩn thận.”
Hồ Già mặt xám mày tro câm miệng, lại thấy Tào Úy Ninh cười rộ nói: “Thế thì vừa hay, ta đang ngóng trông, tốt nhất nàng không nhớ nổi ta trông thế nào, chẳng chút vướng bận tươi cười đi qua trước mắt, ta thấy nàng qua rồi cũng sẽ không còn bận lòng nữa.”
Hồ Già ngạc nhiên nói: “Ngươi không cảm thấy không cam tâm sao?”
Tào Úy Ninh lấy làm kỳ lạ nhìn hắn một cái, hỏi ngược: “Thế thì có gì mà phải không cam tâm, đó là tức phụ chứ nào phải kẻ thù, thấy nàng sống tốt ta không cao hứng sao?”
Hồ Già im lặng một lát rồi cười nói: “Ngươi nghĩ thoáng thật.”
Tào Úy Ninh gãi đầu, khá xấu hổ nói: “Không phải sao, ta đời này chẳng có chỗ tốt nào khác, chỉ được cái mọi việc nghĩ thoáng… Ôi, chỉ là có một chuyện, ta là bị sư phụ đánh chết, ta sợ tức phụ ta nghĩ không thoáng, không xong với ông ấy.”
Hồ Già ngạc nhiên nói: “Ngươi đã làm chuyện đại nghịch bất đạo gì mà sư phụ ngươi phải đánh chết ngươi?”
Tào Úy Ninh nói: “Khụ, còn có thể vì sao, chính tà thế bất lưỡng lập chút việc này thôi, họ nói tức phụ ta là ác nhân Quỷ cốc, ta lại nhất định đi theo nàng, sư phụ dưới cơn giận dữ, bị bẽ mặt, liền đánh chết ta.”
Giọng điệu lại khá có sự thoải mái khi đứng nói chuyện không đau lưng, chẳng mảy may nghe ra là đang nhắc đến mình chết như thế nào, Hồ Già hứng thú ngồi xổm bên cạnh y mà hỏi: “Ngươi không ghi hận à?”
Tào Úy Ninh chỉ một câu hồn sứ đang dẫn quỷ hồn bay sang bên này nói: “Ta dọc đường nghe vị đại nhân kia niệm ‘bụi về bụi, đất về đất’ mà qua đây, trong lòng liền cảm thấy, thù oán lớn nhường nào cũng chẳng có gì phải hận, đều xuống mồ làm an, còn hận cái gì, không phải làm khó chính mình sao?”
Hồ Già giương mắt nhìn qua, chỉ thấy Hắc Vô Thường khuôn mặt đen sì bay qua trước mắt, liền nhỏ giọng cảm thán: “Ôi chao, ngươi đừng nghe họ, câu hồn sứ của âm phủ chúng ta trước nay đều chỉ biết nói mỗi một câu, chẳng biết nói bao nhiêu năm rồi, chưa từng thay đổi…”
Mạnh Bà lại lom lom ánh mắt trừng qua, lần thứ ba mặt không biểu cảm nói: “Hồ quỷ sai, nói cẩn thận.”
Hồ Già thở dài, chỉ Mạnh Bà nhỏ giọng nói với Tào Úy Ninh: “Thấy chưa, Mạnh Bà của chúng ta cũng thế, ta ở trên cầu Nại Hà tới tới lui lui mấy trăm năm, bà ta tới tới lui lui chỉ nói với ta đúng một câu ‘Hồ quỷ sai, nói cẩn thận’ như vậy, nơi âm u này thật đúng là tịch mịch.”
Tào Úy Ninh cười cười, vừa nghe vị quỷ sai đại nhân tịch mịch này lải nhải bên tai, vừa nhìn đường qua lại, nghĩ A Tương nếu biến thành một lão thái thái từ bên kia qua đây sẽ là như thế nào nhỉ? Chắc chắn cũng là một lão thái thái tinh thần tràn đầy, vừa lưu loát vừa chua ngoa, nàng…
Bỗng nhiên, Tào Úy Ninh đứng thẳng, mắt trợn tròn, y thấy nơi không xa, thiếu nữ quen thuộc kia đang nhảy nhót theo câu hồn sứ qua bên này, nàng vừa đi còn vừa không ngừng hỏi câu hồn sứ, câu hồn sứ kia định lực rất mạnh, im lặng đi không hề để ý tới nàng, bức nóng cũng chỉ một câu “Bụi về bụi, đất về đất”.
Tào Úy Ninh mở miệng gọi: “A Tương…”
Cố Tương chợt ngừng bước, nghiêng đầu nhìn qua, nhất thời ngớ ra, đầu tiên giống như muốn khóc, cuối cùng lại nén hết về, chỉ hóa thành khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, như chim nhỏ bổ đến kêu: “Tào đại ca, ta biết ngay huynh đang chờ ta mà!”
Tào Úy Ninh như là đã một đời chưa gặp nàng, ôm chặt lấy, nhưng lại nghĩ, A Tương đến thế này, chưa biến thành lão thái thái, thế không phải là chết trẻ sao, lại sốt ruột khó chịu, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nước mắt liền rơi xuống suối vàng, lan ra từng vòng gợn sóng, ngay cả người đưa đò cũng kinh động.
Hồ Già ngậm miệng, mang theo một chút ý cười xa xăm mà nhìn hai người ôm nhau.
Chỉ gặp nhau ở đầu cầu Nại Hà này, như là chạy dài đến địa lão thiên hoang.
Trên cầu có quỷ sai khác gọi: “Hai vị, đến giờ rồi, lên đường thôi-“
Tựa như cái đồng hồ quả lắc tận trung chức thủ, năm đến năm đi trong miệng chỉ có đúng một câu như vậy.
Cố Tương từ trong lòng Tào Úy Ninh ngẩng đầu lên, hung tợn trừng quỷ sai trên cầu kia, mắng: “Giục gì mà giục? Mẹ kiếp ngươi gọi hồn hả?!”
Vị trên cầu kia ngây ra, thầm nghĩ, đây không phải là đang gọi hồn sao?
Hồ Già lại cười rộ lên, bình luận: “Hay cho một tiểu nương tử đanh đá, tiểu tử, nhà có hãn thê nha.”
Tào Úy Ninh ngấn nước mắt, miệng lại vẫn hớn hở mà khách khí nói: “Hổ thẹn hổ thẹn.”
Hồ Già đứng dậy, chỉ cầu Nại Hà nói: “Được rồi, lên đường thôi, đừng để lỡ giờ đầu thai, lỡ nhất thời, không chừng đại phú đại quý sẽ thành khất cái ven đường, hai vị nếu là duyên phận chưa tận, kiếp sau cũng có thể nối lại.”
Dứt lời dẫn hai người lên cầu Nại Hà, dừng lại trước canh Mạnh Bà của Mạnh Bà, Cố Tương chần chừ một chút rồi nói: “Uống cái này rồi có phải sẽ quên hết hay không, bà bà, có thể không uống chứ?”
Mạnh Bà nhìn nàng với khuôn mặt mỹ nhân như gỗ, yên lặng lắc đầu.
Quỷ sai Hồ Già nói: “Tiểu cô nương, cô không uống canh Mạnh Bà, kiếp sau phải làm trâu làm ngựa đấy, uống đi.”
Đôi mắt Cố Tương phút chốc lại đỏ hoe, nàng cúi đầu, mặc người ta khuyên thế nào cũng không muốn động, Hồ Già có chút không nỡ, liền nói với Mạnh Bà: “Ngài coi, cho chút thuận tiện đi, việc này cũng đâu dễ dàng, chỗ chúng ta mấy ngàn năm mấy trăm năm, chưa chắc nhìn thấy một đôi có tình cuối cùng có thể thành quyến thuộc, thật sự là…”
Mạnh Bà nói: “Hồ quỷ sai…”
Hồ Già vội tiếp lời: “Vâng vâng, ta nói cẩn thận, ta nói cẩn thận.”
Mạnh Bà chần chừ giây lát, bỗng nhiên lấy từ trong lòng ra hai sợi tơ hồng, bỏ trong tay đưa tới trước mặt Cố Tương. Cố Tương sửng sốt, Hồ Già ở bên vội nói: “Tiểu nương tử, mau nhận đi, Mạnh Bà lão nhân gia phát từ bi đấy. Đây là cơ duyên mấy đời cũng chưa chắc có thể tu được. Nhận lấy buộc lên cổ tay, kiếp sau khỏi phải gặp lại mà không nhận được nhau.”
Cố Tương vội nhận sợi thừng đỏ trên tay Mạnh Bà, vụng về buộc lên cổ tay Tào Úy Ninh và mình. Hai người lúc này mới nắm tay nhau, cùng uống nước vong tình kia mà tái nhập luân hồi.
Phía sau nghe thanh âm xa xăm của câu hồn sứ nọ: “Bụi về bụi, đất về đất-“
Còn có Hồ Già cảm khái: “Hỏi thế gian tình là vật gì – ngay cả Mạnh Bà cũng mở mắt.”
Mạnh Bà chỉ đành tiếp tục nói: “Hồ quỷ sai, nói cẩn thận.”
Mười lăm năm sau, trong thành Lạc Dương, tiểu thư nhà Lý viên ngoại làm lễ cập kê, Tống đại hiệp huynh đệ kết bái của Lý viên ngoại thời trẻ dẫn độc tử đến, một vì chúc thọ, hai vì đề thân.
Đôi tiểu nhi này lúc còn quấn tã từng nuôi chung một chỗ, người lớn dỗ đám trẻ, liền phát hiện hai tiểu gia hỏa này, một đứa trên tay trái có vết đỏ, một đứa trên tay phải có vết đỏ, đây chẳng phải là duyên phận từ trong thai sao? Vì thế liền đính thân cho hai bé.
Chính là mùa thanh mai, có chàng nọ cưỡi trúc mã đến…
Có người chết rồi, hồi tưởng cuộc đời mình, cảm thấy không hề vướng bận, ba hồn bảy phách liền tan đi quá nửa, theo câu hồn sứ đần độn bước lên đường Hoàng Tuyền, dọc đường vừa đi vừa quên, chẳng biết giờ là buổi nào thì đã đến cầu Nại Hà. Lại bưng bát nước vong tình kia, kiếp trước liền triệt để qua đi.
Kẻ làm thiện được luận công đức, kẻ làm ác phải xuống âm tào, nên đầu thai thì đầu thai, nên chuyển thế thì chuyển thế, tái nhập luân hồi, xong hết mọi chuyện, vẫn là tâm trí trắng tinh như tuyết, bắt đầu một lần nữa.
Cho nên một người trước khi nhắm mắt có tâm nguyện gì chưa xong, người sống đều sẽ tận lực thỏa mãn, tránh cho y phải chịu tội trên đường Hoàng Tuyền.
Còn có người trước khi chết chấp niệm chưa xong, hồn phách đi theo rồi cũng không tình nguyện, vì công danh lợi lộc của dương thế tam gian ấy, liền để y xuống suối vàng kia tẩy một hồi, nghĩ thông suốt lại cho người đưa đò kéo lên rồi đưa đi đầu thai.
Chuyện của người sống, người chết không quan tâm.
Đường Hoàng Tuyền dài nhường nào, dài nhường nào có thể quên được, thì dài nhường ấy.
Chỉ có kẻ không quên được tình, đi bốn ngàn bốn trăm bốn mươi bốn trượng vẫn ngoái đầu lại, liền ở ngay dưới cầu Nại Hà chờ người y muốn chờ, có lúc chờ một hai ngày, có lúc một hai mươi năm, có lúc là cả một đời của phàm nhân.
Có khi đợi được người đến, người nọ lại vô tri vô giác, chẳng còn nhớ mình nữa, chợt có người nhớ được, lại là kẻ thanh xuân trẻ tuổi, kẻ đã già nua còng lưng, dẫu gặp cũng chẳng nhận ra, cầm tay nhìn nhau mắt đẫm lệ, quỷ sai bên cạnh đã giục: “Hai vị, đến giờ rồi, lên đường thôi-“
Tình yêu trần thế, luôn thích nói những thề non hẹn biển, nhưng chẳng qua vài chục năm, chẳng qua sinh tử một lần luân hồi, liền ngươi là ngươi, ta là ta, không phải buồn cười quá sao?
Lời này là Tào Úy Ninh nghe quỷ sai nói với Mạnh Bà khi ngồi bên cầu Nại Hà.
Quỷ sai tự xưng khi còn sống họ Hồ tên Già, là kẻ ưa cảm khái, Tào Úy Ninh nghe hắn quấn lấy Mạnh Bà mà lải nhải không thôi, Mạnh Bà cũng chẳng để ý, tự nấu canh việc mình, cầu Nại Hà biến ảo không ngừng, truyền thuyết nước vong tình uống xuống có bao nhiêu thì cầu Nại Hà rộng bấy nhiêu, một chén quên đời, bụi về bụi đất về đất.
Quỷ sai Hồ Già lải nhải nửa ngày, không thấy Mạnh Bà kia ngẩng đầu, liền sán đến bắt chuyện với Tào Úy Ninh: “Tiểu tử, làm gì mà không uống canh, cũng chờ người à?”
Phàm nhân phúc bạc ái mỏng, đều là hạng tầm thường, khó được có một kẻ thanh tỉnh như vậy, dù là u minh quỷ tiên cũng sẵn lòng trò chuyện vài câu.
“A…” Tào Úy Ninh vẫn là lần đầu tiên nói chuyện với quỷ sai, ít nhiều được sủng mà kinh, “Ha ha, phải rồi, ngài đây là…”
Hồ Già hoàn toàn không có ý tưởng trao đổi với y, đại khái chỉ là rỗi rãi đến khó chịu nên muốn tìm một kẻ nói chuyện, trực tiếp ngắt lời y: “Trước kia cũng có một người, ở đây chờ cố nhân, chờ một lần ba trăm năm liền.”
Tào Úy Ninh sửng sốt, run rẩy hỏi: “Ba, ba trăm năm… Ai mà sống lâu như vậy? Người y chờ, chẳng lẽ là họ Diệp?”
“Ôi, quan tâm chi y họ gì, họ gì tên gì đều thế, đời này họ hoàng họ đế, nhảy xuống sông luân hồi kia rồi kiếp sau không chừng sẽ họ heo họ chó, ai mà biết được.” Hồ Già khoát tay, chỉ hòn đá Tam Sinh nói, “Y ấy à, ngồi ngay đây này, đợi ba trăm năm, về đến nơi bắt đầu quen biết người nọ, nhưng mà, thế nào đây?”
Tào Úy Ninh cổ động hỏi: “Thế nào đây?”
“Chọn lương phối khác.” Hồ Già sụt sịt nói.
Lúc này, Mạnh Bà rốt cuộc ngẩng đầu nhìn hắn một cái, mặt không biểu cảm nói: “Hồ quỷ sai, nói cẩn thận.”
Hồ Già “ôi” một tiếng, nói: “Thôi đành, người này là hạng đế vương quan tướng, tự có duyên pháp, không nói được – tiểu tử, ngươi lại chờ người nào thế?”
Tào Úy Ninh nói: “Ta chờ tức phụ.”
Hồ Già không hề cảm thấy ngạc nhiên, chỉ hỏi: “Lúc ngươi chết, tức phụ ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”
Tào Úy Ninh thành thật nói: “Mười bảy.”
“Mười bảy… Năm đó lúc ta chết, trong nhà cũng có một tiểu tức phụ mười bảy, đáng tiếc…” Hồ Già lắc đầu, niên đại quá xa xưa, hắn đã không nhớ rõ bộ dáng của tiểu tức phụ kia, bảo với Tào Úy Ninh: “Ta khuyên ngươi thôi đừng chờ nữa, nàng đời này còn dài lắm, chờ nàng xuống cũng thành lão thái bà bảy tám mươi rồi, sớm chẳng nhớ nổi nam nhân thời điểm mười sáu mười bảy tuổi kia. Ta đã thấy rất nhiều người, chờ tới chờ lui, cũng chẳng qua chờ mong một hồi rồi thương tâm một hồi. Ngươi đó, sớm nghĩ thoáng một chút, uống một vại canh Mạnh Bà, tức phụ tiểu thiếp gì cũng quên sạch.”
Mạnh Bà lại ngẩng đầu lên, mặt không biểu cảm nói: “Hồ quỷ sai, nói cẩn thận.”
Hồ Già mặt xám mày tro câm miệng, lại thấy Tào Úy Ninh cười rộ nói: “Thế thì vừa hay, ta đang ngóng trông, tốt nhất nàng không nhớ nổi ta trông thế nào, chẳng chút vướng bận tươi cười đi qua trước mắt, ta thấy nàng qua rồi cũng sẽ không còn bận lòng nữa.”
Hồ Già ngạc nhiên nói: “Ngươi không cảm thấy không cam tâm sao?”
Tào Úy Ninh lấy làm kỳ lạ nhìn hắn một cái, hỏi ngược: “Thế thì có gì mà phải không cam tâm, đó là tức phụ chứ nào phải kẻ thù, thấy nàng sống tốt ta không cao hứng sao?”
Hồ Già im lặng một lát rồi cười nói: “Ngươi nghĩ thoáng thật.”
Tào Úy Ninh gãi đầu, khá xấu hổ nói: “Không phải sao, ta đời này chẳng có chỗ tốt nào khác, chỉ được cái mọi việc nghĩ thoáng… Ôi, chỉ là có một chuyện, ta là bị sư phụ đánh chết, ta sợ tức phụ ta nghĩ không thoáng, không xong với ông ấy.”
Hồ Già ngạc nhiên nói: “Ngươi đã làm chuyện đại nghịch bất đạo gì mà sư phụ ngươi phải đánh chết ngươi?”
Tào Úy Ninh nói: “Khụ, còn có thể vì sao, chính tà thế bất lưỡng lập chút việc này thôi, họ nói tức phụ ta là ác nhân Quỷ cốc, ta lại nhất định đi theo nàng, sư phụ dưới cơn giận dữ, bị bẽ mặt, liền đánh chết ta.”
Giọng điệu lại khá có sự thoải mái khi đứng nói chuyện không đau lưng, chẳng mảy may nghe ra là đang nhắc đến mình chết như thế nào, Hồ Già hứng thú ngồi xổm bên cạnh y mà hỏi: “Ngươi không ghi hận à?”
Tào Úy Ninh chỉ một câu hồn sứ đang dẫn quỷ hồn bay sang bên này nói: “Ta dọc đường nghe vị đại nhân kia niệm ‘bụi về bụi, đất về đất’ mà qua đây, trong lòng liền cảm thấy, thù oán lớn nhường nào cũng chẳng có gì phải hận, đều xuống mồ làm an, còn hận cái gì, không phải làm khó chính mình sao?”
Hồ Già giương mắt nhìn qua, chỉ thấy Hắc Vô Thường khuôn mặt đen sì bay qua trước mắt, liền nhỏ giọng cảm thán: “Ôi chao, ngươi đừng nghe họ, câu hồn sứ của âm phủ chúng ta trước nay đều chỉ biết nói mỗi một câu, chẳng biết nói bao nhiêu năm rồi, chưa từng thay đổi…”
Mạnh Bà lại lom lom ánh mắt trừng qua, lần thứ ba mặt không biểu cảm nói: “Hồ quỷ sai, nói cẩn thận.”
Hồ Già thở dài, chỉ Mạnh Bà nhỏ giọng nói với Tào Úy Ninh: “Thấy chưa, Mạnh Bà của chúng ta cũng thế, ta ở trên cầu Nại Hà tới tới lui lui mấy trăm năm, bà ta tới tới lui lui chỉ nói với ta đúng một câu ‘Hồ quỷ sai, nói cẩn thận’ như vậy, nơi âm u này thật đúng là tịch mịch.”
Tào Úy Ninh cười cười, vừa nghe vị quỷ sai đại nhân tịch mịch này lải nhải bên tai, vừa nhìn đường qua lại, nghĩ A Tương nếu biến thành một lão thái thái từ bên kia qua đây sẽ là như thế nào nhỉ? Chắc chắn cũng là một lão thái thái tinh thần tràn đầy, vừa lưu loát vừa chua ngoa, nàng…
Bỗng nhiên, Tào Úy Ninh đứng thẳng, mắt trợn tròn, y thấy nơi không xa, thiếu nữ quen thuộc kia đang nhảy nhót theo câu hồn sứ qua bên này, nàng vừa đi còn vừa không ngừng hỏi câu hồn sứ, câu hồn sứ kia định lực rất mạnh, im lặng đi không hề để ý tới nàng, bức nóng cũng chỉ một câu “Bụi về bụi, đất về đất”.
Tào Úy Ninh mở miệng gọi: “A Tương…”
Cố Tương chợt ngừng bước, nghiêng đầu nhìn qua, nhất thời ngớ ra, đầu tiên giống như muốn khóc, cuối cùng lại nén hết về, chỉ hóa thành khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, như chim nhỏ bổ đến kêu: “Tào đại ca, ta biết ngay huynh đang chờ ta mà!”
Tào Úy Ninh như là đã một đời chưa gặp nàng, ôm chặt lấy, nhưng lại nghĩ, A Tương đến thế này, chưa biến thành lão thái thái, thế không phải là chết trẻ sao, lại sốt ruột khó chịu, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nước mắt liền rơi xuống suối vàng, lan ra từng vòng gợn sóng, ngay cả người đưa đò cũng kinh động.
Hồ Già ngậm miệng, mang theo một chút ý cười xa xăm mà nhìn hai người ôm nhau.
Chỉ gặp nhau ở đầu cầu Nại Hà này, như là chạy dài đến địa lão thiên hoang.
Trên cầu có quỷ sai khác gọi: “Hai vị, đến giờ rồi, lên đường thôi-“
Tựa như cái đồng hồ quả lắc tận trung chức thủ, năm đến năm đi trong miệng chỉ có đúng một câu như vậy.
Cố Tương từ trong lòng Tào Úy Ninh ngẩng đầu lên, hung tợn trừng quỷ sai trên cầu kia, mắng: “Giục gì mà giục? Mẹ kiếp ngươi gọi hồn hả?!”
Vị trên cầu kia ngây ra, thầm nghĩ, đây không phải là đang gọi hồn sao?
Hồ Già lại cười rộ lên, bình luận: “Hay cho một tiểu nương tử đanh đá, tiểu tử, nhà có hãn thê nha.”
Tào Úy Ninh ngấn nước mắt, miệng lại vẫn hớn hở mà khách khí nói: “Hổ thẹn hổ thẹn.”
Hồ Già đứng dậy, chỉ cầu Nại Hà nói: “Được rồi, lên đường thôi, đừng để lỡ giờ đầu thai, lỡ nhất thời, không chừng đại phú đại quý sẽ thành khất cái ven đường, hai vị nếu là duyên phận chưa tận, kiếp sau cũng có thể nối lại.”
Dứt lời dẫn hai người lên cầu Nại Hà, dừng lại trước canh Mạnh Bà của Mạnh Bà, Cố Tương chần chừ một chút rồi nói: “Uống cái này rồi có phải sẽ quên hết hay không, bà bà, có thể không uống chứ?”
Mạnh Bà nhìn nàng với khuôn mặt mỹ nhân như gỗ, yên lặng lắc đầu.
Quỷ sai Hồ Già nói: “Tiểu cô nương, cô không uống canh Mạnh Bà, kiếp sau phải làm trâu làm ngựa đấy, uống đi.”
Đôi mắt Cố Tương phút chốc lại đỏ hoe, nàng cúi đầu, mặc người ta khuyên thế nào cũng không muốn động, Hồ Già có chút không nỡ, liền nói với Mạnh Bà: “Ngài coi, cho chút thuận tiện đi, việc này cũng đâu dễ dàng, chỗ chúng ta mấy ngàn năm mấy trăm năm, chưa chắc nhìn thấy một đôi có tình cuối cùng có thể thành quyến thuộc, thật sự là…”
Mạnh Bà nói: “Hồ quỷ sai…”
Hồ Già vội tiếp lời: “Vâng vâng, ta nói cẩn thận, ta nói cẩn thận.”
Mạnh Bà chần chừ giây lát, bỗng nhiên lấy từ trong lòng ra hai sợi tơ hồng, bỏ trong tay đưa tới trước mặt Cố Tương. Cố Tương sửng sốt, Hồ Già ở bên vội nói: “Tiểu nương tử, mau nhận đi, Mạnh Bà lão nhân gia phát từ bi đấy. Đây là cơ duyên mấy đời cũng chưa chắc có thể tu được. Nhận lấy buộc lên cổ tay, kiếp sau khỏi phải gặp lại mà không nhận được nhau.”
Cố Tương vội nhận sợi thừng đỏ trên tay Mạnh Bà, vụng về buộc lên cổ tay Tào Úy Ninh và mình. Hai người lúc này mới nắm tay nhau, cùng uống nước vong tình kia mà tái nhập luân hồi.
Phía sau nghe thanh âm xa xăm của câu hồn sứ nọ: “Bụi về bụi, đất về đất-“
Còn có Hồ Già cảm khái: “Hỏi thế gian tình là vật gì – ngay cả Mạnh Bà cũng mở mắt.”
Mạnh Bà chỉ đành tiếp tục nói: “Hồ quỷ sai, nói cẩn thận.”
Mười lăm năm sau, trong thành Lạc Dương, tiểu thư nhà Lý viên ngoại làm lễ cập kê, Tống đại hiệp huynh đệ kết bái của Lý viên ngoại thời trẻ dẫn độc tử đến, một vì chúc thọ, hai vì đề thân.
Đôi tiểu nhi này lúc còn quấn tã từng nuôi chung một chỗ, người lớn dỗ đám trẻ, liền phát hiện hai tiểu gia Ngoại truyện 2: Tiền thế kim sinh
Có người chết rồi, hồi tưởng cuộc đời mình, cảm thấy không hề vướng bận, ba hồn bảy phách liền tan đi quá nửa, theo câu hồn sứ đần độn bước lên đường Hoàng Tuyền, dọc đường vừa đi vừa quên, chẳng biết giờ là buổi nào thì đã đến cầu Nại Hà. Lại bưng bát nước vong tình kia, kiếp trước liền triệt để qua đi.
Kẻ làm thiện được luận công đức, kẻ làm ác phải xuống âm tào, nên đầu thai thì đầu thai, nên chuyển thế thì chuyển thế, tái nhập luân hồi, xong hết mọi chuyện, vẫn là tâm trí trắng tinh như tuyết, bắt đầu một lần nữa.
Cho nên một người trước khi nhắm mắt có tâm nguyện gì chưa xong, người sống đều sẽ tận lực thỏa mãn, tránh cho y phải chịu tội trên đường Hoàng Tuyền.
Còn có người trước khi chết chấp niệm chưa xong, hồn phách đi theo rồi cũng không tình nguyện, vì công danh lợi lộc của dương thế tam gian ấy, liền để y xuống suối vàng kia tẩy một hồi, nghĩ thông suốt lại cho người đưa đò kéo lên rồi đưa đi đầu thai.
Chuyện của người sống, người chết không quan tâm.
Đường Hoàng Tuyền dài nhường nào, dài nhường nào có thể quên được, thì dài nhường ấy.
Chỉ có kẻ không quên được tình, đi bốn ngàn bốn trăm bốn mươi bốn trượng vẫn ngoái đầu lại, liền ở ngay dưới cầu Nại Hà chờ người y muốn chờ, có lúc chờ một hai ngày, có lúc một hai mươi năm, có lúc là cả một đời của phàm nhân.
Có khi đợi được người đến, người nọ lại vô tri vô giác, chẳng còn nhớ mình nữa, chợt có người nhớ được, lại là kẻ thanh xuân trẻ tuổi, kẻ đã già nua còng lưng, dẫu gặp cũng chẳng nhận ra, cầm tay nhìn nhau mắt đẫm lệ, quỷ sai bên cạnh đã giục: “Hai vị, đến giờ rồi, lên đường thôi-“
Tình yêu trần thế, luôn thích nói những thề non hẹn biển, nhưng chẳng qua vài chục năm, chẳng qua sinh tử một lần luân hồi, liền ngươi là ngươi, ta là ta, không phải buồn cười quá sao?
Lời này là Tào Úy Ninh nghe quỷ sai nói với Mạnh Bà khi ngồi bên cầu Nại Hà.
Quỷ sai tự xưng khi còn sống họ Hồ tên Già, là kẻ ưa cảm khái, Tào Úy Ninh nghe hắn quấn lấy Mạnh Bà mà lải nhải không thôi, Mạnh Bà cũng chẳng để ý, tự nấu canh việc mình, cầu Nại Hà biến ảo không ngừng, truyền thuyết nước vong tình uống xuống có bao nhiêu thì cầu Nại Hà rộng bấy nhiêu, một chén quên đời, bụi về bụi đất về đất.
Quỷ sai Hồ Già lải nhải nửa ngày, không thấy Mạnh Bà kia ngẩng đầu, liền sán đến bắt chuyện với Tào Úy Ninh: “Tiểu tử, làm gì mà không uống canh, cũng chờ người à?”
Phàm nhân phúc bạc ái mỏng, đều là hạng tầm thường, khó được có một kẻ thanh tỉnh như vậy, dù là u minh quỷ tiên cũng sẵn lòng trò chuyện vài câu.
“A…” Tào Úy Ninh vẫn là lần đầu tiên nói chuyện với quỷ sai, ít nhiều được sủng mà kinh, “Ha ha, phải rồi, ngài đây là…”
Hồ Già hoàn toàn không có ý tưởng trao đổi với y, đại khái chỉ là rỗi rãi đến khó chịu nên muốn tìm một kẻ nói chuyện, trực tiếp ngắt lời y: “Trước kia cũng có một người, ở đây chờ cố nhân, chờ một lần ba trăm năm liền.”
Tào Úy Ninh sửng sốt, run rẩy hỏi: “Ba, ba trăm năm… Ai mà sống lâu như vậy? Người y chờ, chẳng lẽ là họ Diệp?”
“Ôi, quan tâm chi y họ gì, họ gì tên gì đều thế, đời này họ hoàng họ đế, nhảy xuống sông luân hồi kia rồi kiếp sau không chừng sẽ họ heo họ chó, ai mà biết được.” Hồ Già khoát tay, chỉ hòn đá Tam Sinh nói, “Y ấy à, ngồi ngay đây này, đợi ba trăm năm, về đến nơi bắt đầu quen biết người nọ, nhưng mà, thế nào đây?”
Tào Úy Ninh cổ động hỏi: “Thế nào đây?”
“Chọn lương phối khác.” Hồ Già sụt sịt nói.
Lúc này, Mạnh Bà rốt cuộc ngẩng đầu nhìn hắn một cái, mặt không biểu cảm nói: “Hồ quỷ sai, nói cẩn thận.”
Hồ Già “ôi” một tiếng, nói: “Thôi đành, người này là hạng đế vương quan tướng, tự có duyên pháp, không nói được – tiểu tử, ngươi lại chờ người nào thế?”
Tào Úy Ninh nói: “Ta chờ tức phụ.”
Hồ Già không hề cảm thấy ngạc nhiên, chỉ hỏi: “Lúc ngươi chết, tức phụ ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”
Tào Úy Ninh thành thật nói: “Mười bảy.”
“Mười bảy… Năm đó lúc ta chết, trong nhà cũng có một tiểu tức phụ mười bảy, đáng tiếc…” Hồ Già lắc đầu, niên đại quá xa xưa, hắn đã không nhớ rõ bộ dáng của tiểu tức phụ kia, bảo với Tào Úy Ninh: “Ta khuyên ngươi thôi đừng chờ nữa, nàng đời này còn dài lắm, chờ nàng xuống cũng thành lão thái bà bảy tám mươi rồi, sớm chẳng nhớ nổi nam nhân thời điểm mười sáu mười bảy tuổi kia. Ta đã thấy rất nhiều người, chờ tới chờ lui, cũng chẳng qua chờ mong một hồi rồi thương tâm một hồi. Ngươi đó, sớm nghĩ thoáng một chút, uống một vại canh Mạnh Bà, tức phụ tiểu thiếp gì cũng quên sạch.”
Mạnh Bà lại ngẩng đầu lên, mặt không biểu cảm nói: “Hồ quỷ sai, nói cẩn thận.”
Hồ Già mặt xám mày tro câm miệng, lại thấy Tào Úy Ninh cười rộ nói: “Thế thì vừa hay, ta đang ngóng trông, tốt nhất nàng không nhớ nổi ta trông thế nào, chẳng chút vướng bận tươi cười đi qua trước mắt, ta thấy nàng qua rồi cũng sẽ không còn bận lòng nữa.”
Hồ Già ngạc nhiên nói: “Ngươi không cảm thấy không cam tâm sao?”
Tào Úy Ninh lấy làm kỳ lạ nhìn hắn một cái, hỏi ngược: “Thế thì có gì mà phải không cam tâm, đó là tức phụ chứ nào phải kẻ thù, thấy nàng sống tốt ta không cao hứng sao?”
Hồ Già im lặng một lát rồi cười nói: “Ngươi nghĩ thoáng thật.”
Tào Úy Ninh gãi đầu, khá xấu hổ nói: “Không phải sao, ta đời này chẳng có chỗ tốt nào khác, chỉ được cái mọi việc nghĩ thoáng… Ôi, chỉ là có một chuyện, ta là bị sư phụ đánh chết, ta sợ tức phụ ta nghĩ không thoáng, không xong với ông ấy.”
Hồ Già ngạc nhiên nói: “Ngươi đã làm chuyện đại nghịch bất đạo gì mà sư phụ ngươi phải đánh chết ngươi?”
Tào Úy Ninh nói: “Khụ, còn có thể vì sao, chính tà thế bất lưỡng lập chút việc này thôi, họ nói tức phụ ta là ác nhân Quỷ cốc, ta lại nhất định đi theo nàng, sư phụ dưới cơn giận dữ, bị bẽ mặt, liền đánh chết ta.”
Giọng điệu lại khá có sự thoải mái khi đứng nói chuyện không đau lưng, chẳng mảy may nghe ra là đang nhắc đến mình chết như thế nào, Hồ Già hứng thú ngồi xổm bên cạnh y mà hỏi: “Ngươi không ghi hận à?”
Tào Úy Ninh chỉ một câu hồn sứ đang dẫn quỷ hồn bay sang bên này nói: “Ta dọc đường nghe vị đại nhân kia niệm ‘bụi về bụi, đất về đất’ mà qua đây, trong lòng liền cảm thấy, thù oán lớn nhường nào cũng chẳng có gì phải hận, đều xuống mồ làm an, còn hận cái gì, không phải làm khó chính mình sao?”
Hồ Già giương mắt nhìn qua, chỉ thấy Hắc Vô Thường khuôn mặt đen sì bay qua trước mắt, liền nhỏ giọng cảm thán: “Ôi chao, ngươi đừng nghe họ, câu hồn sứ của âm phủ chúng ta trước nay đều chỉ biết nói mỗi một câu, chẳng biết nói bao nhiêu năm rồi, chưa từng thay đổi…”
Mạnh Bà lại lom lom ánh mắt trừng qua, lần thứ ba mặt không biểu cảm nói: “Hồ quỷ sai, nói cẩn thận.”
Hồ Già thở dài, chỉ Mạnh Bà nhỏ giọng nói với Tào Úy Ninh: “Thấy chưa, Mạnh Bà của chúng ta cũng thế, ta ở trên cầu Nại Hà tới tới lui lui mấy trăm năm, bà ta tới tới lui lui chỉ nói với ta đúng một câu ‘Hồ quỷ sai, nói cẩn thận’ như vậy, nơi âm u này thật đúng là tịch mịch.”
Tào Úy Ninh cười cười, vừa nghe vị quỷ sai đại nhân tịch mịch này lải nhải bên tai, vừa nhìn đường qua lại, nghĩ A Tương nếu biến thành một lão thái thái từ bên kia qua đây sẽ là như thế nào nhỉ? Chắc chắn cũng là một lão thái thái tinh thần tràn đầy, vừa lưu loát vừa chua ngoa, nàng…
Bỗng nhiên, Tào Úy Ninh đứng thẳng, mắt trợn tròn, y thấy nơi không xa, thiếu nữ quen thuộc kia đang nhảy nhót theo câu hồn sứ qua bên này, nàng vừa đi còn vừa không ngừng hỏi câu hồn sứ, câu hồn sứ kia định lực rất mạnh, im lặng đi không hề để ý tới nàng, bức nóng cũng chỉ một câu “Bụi về bụi, đất về đất”.
Tào Úy Ninh mở miệng gọi: “A Tương…”
Cố Tương chợt ngừng bước, nghiêng đầu nhìn qua, nhất thời ngớ ra, đầu tiên giống như muốn khóc, cuối cùng lại nén hết về, chỉ hóa thành khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, như chim nhỏ bổ đến kêu: “Tào đại ca, ta biết ngay huynh đang chờ ta mà!”
Tào Úy Ninh như là đã một đời chưa gặp nàng, ôm chặt lấy, nhưng lại nghĩ, A Tương đến thế này, chưa biến thành lão thái thái, thế không phải là chết trẻ sao, lại sốt ruột khó chịu, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nước mắt liền rơi xuống suối vàng, lan ra từng vòng gợn sóng, ngay cả người đưa đò cũng kinh động.
Hồ Già ngậm miệng, mang theo một chút ý cười xa xăm mà nhìn hai người ôm nhau.
Chỉ gặp nhau ở đầu cầu Nại Hà này, như là chạy dài đến địa lão thiên hoang.
Trên cầu có quỷ sai khác gọi: “Hai vị, đến giờ rồi, lên đường thôi-“
Tựa như cái đồng hồ quả lắc tận trung chức thủ, năm đến năm đi trong miệng chỉ có đúng một câu như vậy.
Cố Tương từ trong lòng Tào Úy Ninh ngẩng đầu lên, hung tợn trừng quỷ sai trên cầu kia, mắng: “Giục gì mà giục? Mẹ kiếp ngươi gọi hồn hả?!”
Vị trên cầu kia ngây ra, thầm nghĩ, đây không phải là đang gọi hồn sao?
Hồ Già lại cười rộ lên, bình luận: “Hay cho một tiểu nương tử đanh đá, tiểu tử, nhà có hãn thê nha.”
Tào Úy Ninh ngấn nước mắt, miệng lại vẫn hớn hở mà khách khí nói: “Hổ thẹn hổ thẹn.”
Hồ Già đứng dậy, chỉ cầu Nại Hà nói: “Được rồi, lên đường thôi, đừng để lỡ giờ đầu thai, lỡ nhất thời, không chừng đại phú đại quý sẽ thành khất cái ven đường, hai vị nếu là duyên phận chưa tận, kiếp sau cũng có thể nối lại.”
Dứt lời dẫn hai người lên cầu Nại Hà, dừng lại trước canh Mạnh Bà của Mạnh Bà, Cố Tương chần chừ một chút rồi nói: “Uống cái này rồi có phải sẽ quên hết hay không, bà bà, có thể không uống chứ?”
Mạnh Bà nhìn nàng với khuôn mặt mỹ nhân như gỗ, yên lặng lắc đầu.
Quỷ sai Hồ Già nói: “Tiểu cô nương, cô không uống canh Mạnh Bà, kiếp sau phải làm trâu làm ngựa đấy, uống đi.”
Đôi mắt Cố Tương phút chốc lại đỏ hoe, nàng cúi đầu, mặc người ta khuyên thế nào cũng không muốn động, Hồ Già có chút không nỡ, liền nói với Mạnh Bà: “Ngài coi, cho chút thuận tiện đi, việc này cũng đâu dễ dàng, chỗ chúng ta mấy ngàn năm mấy trăm năm, chưa chắc nhìn thấy một đôi có tình cuối cùng có thể thành quyến thuộc, thật sự là…”
Mạnh Bà nói: “Hồ quỷ sai…”
Hồ Già vội tiếp lời: “Vâng vâng, ta nói cẩn thận, ta nói cẩn thận.”
Mạnh Bà chần chừ giây lát, bỗng nhiên lấy từ trong lòng ra hai sợi tơ hồng, bỏ trong tay đưa tới trước mặt Cố Tương. Cố Tương sửng sốt, Hồ Già ở bên vội nói: “Tiểu nương tử, mau nhận đi, Mạnh Bà lão nhân gia phát từ bi đấy. Đây là cơ duyên mấy đời cũng chưa chắc có thể tu được. Nhận lấy buộc lên cổ tay, kiếp sau khỏi phải gặp lại mà không nhận được nhau.”
Cố Tương vội nhận sợi thừng đỏ trên tay Mạnh Bà, vụng về buộc lên cổ tay Tào Úy Ninh và mình. Hai người lúc này mới nắm tay nhau, cùng uống nước vong tình kia mà tái nhập luân hồi.
Phía sau nghe thanh âm xa xăm của câu hồn sứ nọ: “Bụi về bụi, đất về đất-“
Còn có Hồ Già cảm khái: “Hỏi thế gian tình là vật gì – ngay cả Mạnh Bà cũng mở mắt.”
Mạnh Bà chỉ đành tiếp tục nói: “Hồ quỷ sai, nói cẩn thận.”
Mười lăm năm sau, trong thành Lạc Dương, tiểu thư nhà Lý viên ngoại làm lễ cập kê, Tống đại hiệp huynh đệ kết bái của Lý viên ngoại thời trẻ dẫn độc tử đến, một vì chúc thọ, hai vì đề thân.
Đôi tiểu nhi này lúc còn quấn tã từng nuôi chung một chỗ, người lớn dỗ đám trẻ, liền phát hiện hai tiểu gia hỏa này, một đứa trên tay trái có vết đỏ, một đứa trên tay phải có vết đỏ, đây chẳng phải là duyên phận từ trong thai sao? Vì thế liền đính thân cho hai bé.
Chính là mùa thanh mai, có chàng nọ cưỡi trúc mã đến…hỏa này, một đứa trên tay trái có vết đỏ, một đứa trên tay phải có vết đỏ, đây chẳng phải là duyên phận từ trong thai sao? Vì thế liền đính thân cho hai bé.
Chính là mùa thanh mai, có chàng nọ cưỡi trúc mã đến… quá nửa, theo câu hồn sứ đần độn bước lên đường Hoàng Tuyền, dọc đường vừa đi vừa quên, chẳng biết giờ là buổi nào thì đã đến cầu Nại Hà. Lại bưng bát nước vong tình kia, kiếp trước liền triệt để qua đi.
Kẻ làm thiện được luận công đức, kẻ làm ác phải xuống âm tào, nên đầu thai thì đầu thai, nên chuyển thế thì chuyển thế, tái nhập luân hồi, xong hết mọi chuyện, vẫn là tâm trí trắng tinh như tuyết, bắt đầu một lần nữa.
Cho nên một người trước khi nhắm mắt có tâm nguyện gì chưa xong, người sống đều sẽ tận lực thỏa mãn, tránh cho y phải chịu tội trên đường Hoàng Tuyền.
Còn có người trước khi chết chấp niệm chưa xong, hồn phách đi theo rồi cũng không tình nguyện, vì công danh lợi lộc của dương thế tam gian ấy, liền để y xuống suối vàng kia tẩy một hồi, nghĩ thông suốt lại cho người đưa đò kéo lên rồi đưa đi đầu thai.
Chuyện của người sống, người chết không quan tâm.
Đường Hoàng Tuyền dài nhường nào, dài nhường nào có thể quên được, thì dài nhường ấy.
Chỉ có kẻ không quên được tình, đi bốn ngàn bốn trăm bốn mươi bốn trượng vẫn ngoái đầu lại, liền ở ngay dưới cầu Nại Hà chờ người y muốn chờ, có lúc chờ một hai ngày, có lúc một hai mươi năm, có lúc là cả một đời của phàm nhân.
Có khi đợi được người đến, người nọ lại vô tri vô giác, chẳng còn nhớ mình nữa, chợt có người nhớ được, lại là kẻ thanh xuân trẻ tuổi, kẻ đã già nua còng lưng, dẫu gặp cũng chẳng nhận ra, cầm tay nhìn nhau mắt đẫm lệ, quỷ sai bên cạnh đã giục: “Hai vị, đến giờ rồi, lên đường thôi-“
Tình yêu trần thế, luôn thích nói những thề non hẹn biển, nhưng chẳng qua vài chục năm, chẳng qua sinh tử một lần luân hồi, liền ngươi là ngươi, ta là ta, không phải buồn cười quá sao?
Lời này là Tào Úy Ninh nghe quỷ sai nói với Mạnh Bà khi ngồi bên cầu Nại Hà.
Quỷ sai tự xưng khi còn sống họ Hồ tên Già, là kẻ ưa cảm khái, Tào Úy Ninh nghe hắn quấn lấy Mạnh Bà mà lải nhải không thôi, Mạnh Bà cũng chẳng để ý, tự nấu canh việc mình, cầu Nại Hà biến ảo không ngừng, truyền thuyết nước vong tình uống xuống có bao nhiêu thì cầu Nại Hà rộng bấy nhiêu, một chén quên đời, bụi về bụi đất về đất.
Quỷ sai Hồ Già lải nhải nửa ngày, không thấy Mạnh Bà kia ngẩng đầu, liền sán đến bắt chuyện với Tào Úy Ninh: “Tiểu tử, làm gì mà không uống canh, cũng chờ người à?”
Phàm nhân phúc bạc ái mỏng, đều là hạng tầm thường, khó được có một kẻ thanh tỉnh như vậy, dù là u minh quỷ tiên cũng sẵn lòng trò chuyện vài câu.
“A…” Tào Úy Ninh vẫn là lần đầu tiên nói chuyện với quỷ sai, ít nhiều được sủng mà kinh, “Ha ha, phải rồi, ngài đây là…”
Hồ Già hoàn toàn không có ý tưởng trao đổi với y, đại khái chỉ là rỗi rãi đến khó chịu nên muốn tìm một kẻ nói chuyện, trực tiếp ngắt lời y: “Trước kia cũng có một người, ở đây chờ cố nhân, chờ một lần ba trăm năm liền.”
Tào Úy Ninh sửng sốt, run rẩy hỏi: “Ba, ba trăm năm… Ai mà sống lâu như vậy? Người y chờ, chẳng lẽ là họ Diệp?”
“Ôi, quan tâm chi y họ gì, họ gì tên gì đều thế, đời này họ hoàng họ đế, nhảy xuống sông luân hồi kia rồi kiếp sau không chừng sẽ họ heo họ chó, ai mà biết được.” Hồ Già khoát tay, chỉ hòn đá Tam Sinh nói, “Y ấy à, ngồi ngay đây này, đợi ba trăm năm, về đến nơi bắt đầu quen biết người nọ, nhưng mà, thế nào đây?”
Tào Úy Ninh cổ động hỏi: “Thế nào đây?”
“Chọn lương phối khác.” Hồ Già sụt sịt nói.
Lúc này, Mạnh Bà rốt cuộc ngẩng đầu nhìn hắn một cái, mặt không biểu cảm nói: “Hồ quỷ sai, nói cẩn thận.”
Hồ Già “ôi” một tiếng, nói: “Thôi đành, người này là hạng đế vương quan tướng, tự có duyên pháp, không nói được – tiểu tử, ngươi lại chờ người nào thế?”
Tào Úy Ninh nói: “Ta chờ tức phụ.”
Hồ Già không hề cảm thấy ngạc nhiên, chỉ hỏi: “Lúc ngươi chết, tức phụ ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”
Tào Úy Ninh thành thật nói: “Mười bảy.”
“Mười bảy… Năm đó lúc ta chết, trong nhà cũng có một tiểu tức phụ mười bảy, đáng tiếc…” Hồ Già lắc đầu, niên đại quá xa xưa, hắn đã không nhớ rõ bộ dáng của tiểu tức phụ kia, bảo với Tào Úy Ninh: “Ta khuyên ngươi thôi đừng chờ nữa, nàng đời này còn dài lắm, chờ nàng xuống cũng thành lão thái bà bảy tám mươi rồi, sớm chẳng nhớ nổi nam nhân thời điểm mười sáu mười bảy tuổi kia. Ta đã thấy rất nhiều người, chờ tới chờ lui, cũng chẳng qua chờ mong một hồi rồi thương tâm một hồi. Ngươi đó, sớm nghĩ thoáng một chút, uống một vại canh Mạnh Bà, tức phụ tiểu thiếp gì cũng quên sạch.”
Mạnh Bà lại ngẩng đầu lên, mặt không biểu cảm nói: “Hồ quỷ sai, nói cẩn thận.”
Hồ Già mặt xám mày tro câm miệng, lại thấy Tào Úy Ninh cười rộ nói: “Thế thì vừa hay, ta đang ngóng trông, tốt nhất nàng không nhớ nổi ta trông thế nào, chẳng chút vướng bận tươi cười đi qua trước mắt, ta thấy nàng qua rồi cũng sẽ không còn bận lòng nữa.”
Hồ Già ngạc nhiên nói: “Ngươi không cảm thấy không cam tâm sao?”
Tào Úy Ninh lấy làm kỳ lạ nhìn hắn một cái, hỏi ngược: “Thế thì có gì mà phải không cam tâm, đó là tức phụ chứ nào phải kẻ thù, thấy nàng sống tốt ta không cao hứng sao?”
Hồ Già im lặng một lát rồi cười nói: “Ngươi nghĩ thoáng thật.”
Tào Úy Ninh gãi đầu, khá xấu hổ nói: “Không phải sao, ta đời này chẳng có chỗ tốt nào khác, chỉ được cái mọi việc nghĩ thoáng… Ôi, chỉ là có một chuyện, ta là bị sư phụ đánh chết, ta sợ tức phụ ta nghĩ không thoáng, không xong với ông ấy.”
Hồ Già ngạc nhiên nói: “Ngươi đã làm chuyện đại nghịch bất đạo gì mà sư phụ ngươi phải đánh chết ngươi?”
Tào Úy Ninh nói: “Khụ, còn có thể vì sao, chính tà thế bất lưỡng lập chút việc này thôi, họ nói tức phụ ta là ác nhân Quỷ cốc, ta lại nhất định đi theo nàng, sư phụ dưới cơn giận dữ, bị bẽ mặt, liền đánh chết ta.”
Giọng điệu lại khá có sự thoải mái khi đứng nói chuyện không đau lưng, chẳng mảy may nghe ra là đang nhắc đến mình chết như thế nào, Hồ Già hứng thú ngồi xổm bên cạnh y mà hỏi: “Ngươi không ghi hận à?”
Tào Úy Ninh chỉ một câu hồn sứ đang dẫn quỷ hồn bay sang bên này nói: “Ta dọc đường nghe vị đại nhân kia niệm ‘bụi về bụi, đất về đất’ mà qua đây, trong lòng liền cảm thấy, thù oán lớn nhường nào cũng chẳng có gì phải hận, đều xuống mồ làm an, còn hận cái gì, không phải làm khó chính mình sao?”
Hồ Già giương mắt nhìn qua, chỉ thấy Hắc Vô Thường khuôn mặt đen sì bay qua trước mắt, liền nhỏ giọng cảm thán: “Ôi chao, ngươi đừng nghe họ, câu hồn sứ của âm phủ chúng ta trước nay đều chỉ biết nói mỗi một câu, chẳng biết nói bao nhiêu năm rồi, chưa từng thay đổi…”
Mạnh Bà lại lom lom ánh mắt trừng qua, lần thứ ba mặt không biểu cảm nói: “Hồ quỷ sai, nói cẩn thận.”
Hồ Già thở dài, chỉ Mạnh Bà nhỏ giọng nói với Tào Úy Ninh: “Thấy chưa, Mạnh Bà của chúng ta cũng thế, ta ở trên cầu Nại Hà tới tới lui lui mấy trăm năm, bà ta tới tới lui lui chỉ nói với ta đúng một câu ‘Hồ quỷ sai, nói cẩn thận’ như vậy, nơi âm u này thật đúng là tịch mịch.”
Tào Úy Ninh cười cười, vừa nghe vị quỷ sai đại nhân tịch mịch này lải nhải bên tai, vừa nhìn đường qua lại, nghĩ A Tương nếu biến thành một lão thái thái từ bên kia qua đây sẽ là như thế nào nhỉ? Chắc chắn cũng là một lão thái thái tinh thần tràn đầy, vừa lưu loát vừa chua ngoa, nàng…
Bỗng nhiên, Tào Úy Ninh đứng thẳng, mắt trợn tròn, y thấy nơi không xa, thiếu nữ quen thuộc kia đang nhảy nhót theo câu hồn sứ qua bên này, nàng vừa đi còn vừa không ngừng hỏi câu hồn sứ, câu hồn sứ kia định lực rất mạnh, im lặng đi không hề để ý tới nàng, bức nóng cũng chỉ một câu “Bụi về bụi, đất về đất”.
Tào Úy Ninh mở miệng gọi: “A Tương…”
Cố Tương chợt ngừng bước, nghiêng đầu nhìn qua, nhất thời ngớ ra, đầu tiên giống như muốn khóc, cuối cùng lại nén hết về, chỉ hóa thành khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, như chim nhỏ bổ đến kêu: “Tào đại ca, ta biết ngay huynh đang chờ ta mà!”
Tào Úy Ninh như là đã một đời chưa gặp nàng, ôm chặt lấy, nhưng lại nghĩ, A Tương đến thế này, chưa biến thành lão thái thái, thế không phải là chết trẻ sao, lại sốt ruột khó chịu, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nước mắt liền rơi xuống suối vàng, lan ra từng vòng gợn sóng, ngay cả người đưa đò cũng kinh động.
Hồ Già ngậm miệng, mang theo một chút ý cười xa xăm mà nhìn hai người ôm nhau.
Chỉ gặp nhau ở đầu cầu Nại Hà này, như là chạy dài đến địa lão thiên hoang.
Trên cầu có quỷ sai khác gọi: “Hai vị, đến giờ rồi, lên đường thôi-“
Tựa như cái đồng hồ quả lắc tận trung chức thủ, năm đến năm đi trong miệng chỉ có đúng một câu như vậy.
Cố Tương từ trong lòng Tào Úy Ninh ngẩng đầu lên, hung tợn trừng quỷ sai trên cầu kia, mắng: “Giục gì mà giục? Mẹ kiếp ngươi gọi hồn hả?!”
Vị trên cầu kia ngây ra, thầm nghĩ, đây không phải là đang gọi hồn sao?
Hồ Già lại cười rộ lên, bình luận: “Hay cho một tiểu nương tử đanh đá, tiểu tử, nhà có hãn thê nha.”
Tào Úy Ninh ngấn nước mắt, miệng lại vẫn hớn hở mà khách khí nói: “Hổ thẹn hổ thẹn.”
Hồ Già đứng dậy, chỉ cầu Nại Hà nói: “Được rồi, lên đường thôi, đừng để lỡ giờ đầu thai, lỡ nhất thời, không chừng đại phú đại quý sẽ thành khất cái ven đường, hai vị nếu là duyên phận chưa tận, kiếp sau cũng có thể nối lại.”
Dứt lời dẫn hai người lên cầu Nại Hà, dừng lại trước canh Mạnh Bà của Mạnh Bà, Cố Tương chần chừ một chút rồi nói: “Uống cái này rồi có phải sẽ quên hết hay không, bà bà, có thể không uống chứ?”
Mạnh Bà nhìn nàng với khuôn mặt mỹ nhân như gỗ, yên lặng lắc đầu.
Quỷ sai Hồ Già nói: “Tiểu cô nương, cô không uống canh Mạnh Bà, kiếp sau phải làm trâu làm ngựa đấy, uống đi.”
Đôi mắt Cố Tương phút chốc lại đỏ hoe, nàng cúi đầu, mặc người ta khuyên thế nào cũng không muốn động, Hồ Già có chút không nỡ, liền nói với Mạnh Bà: “Ngài coi, cho chút thuận tiện đi, việc này cũng đâu dễ dàng, chỗ chúng ta mấy ngàn năm mấy trăm năm, chưa chắc nhìn thấy một đôi có tình cuối cùng có thể thành quyến thuộc, thật sự là…”
Mạnh Bà nói: “Hồ quỷ sai…”
Hồ Già vội tiếp lời: “Vâng vâng, ta nói cẩn thận, ta nói cẩn thận.”
Mạnh Bà chần chừ giây lát, bỗng nhiên lấy từ trong lòng ra hai sợi tơ hồng, bỏ trong tay đưa tới trước mặt Cố Tương. Cố Tương sửng sốt, Hồ Già ở bên vội nói: “Tiểu nương tử, mau nhận đi, Mạnh Bà lão nhân gia phát từ bi đấy. Đây là cơ duyên mấy đời cũng chưa chắc có thể tu được. Nhận lấy buộc lên cổ tay, kiếp sau khỏi phải gặp lại mà không nhận được nhau.”
Cố Tương vội nhận sợi thừng đỏ trên tay Mạnh Bà, vụng về buộc lên cổ tay Tào Úy Ninh và mình. Hai người lúc này mới nắm tay nhau, cùng uống nước vong tình kia mà tái nhập luân hồi.
Phía sau nghe thanh âm xa xăm của câu hồn sứ nọ: “Bụi về bụi, đất về đất-“
Còn có Hồ Già cảm khái: “Hỏi thế gian tình là vật gì – ngay cả Mạnh Bà cũng mở mắt.”
Mạnh Bà chỉ đành tiếp tục nói: “Hồ quỷ sai, nói cẩn thận.”
Mười lăm năm sau, trong thành Lạc Dương, tiểu thư nhà Lý viên ngoại làm lễ cập kê, Tống đại hiệp huynh đệ kết bái của Lý viên ngoại thời trẻ dẫn độc tử đến, một vì chúc thọ, hai vì đề thân.
Đôi tiểu nhi này lúc còn quấn tã từng nuôi chung một chỗ, người lớn dỗ đám trẻ, liền phát hiện hai tiểu gia hỏa này, một đứa trên tay trái có vết đỏ, một đứa trên tay phải có vết đỏ, đây chẳng phải là duyên phận từ trong thai sao? Vì thế liền đính thân cho hai bé.
Chính là mùa thanh mai, có chàng nọ cưỡi trúc mã đến…
Tác giả :
Priest