Thiên Nhai Khách
Chương 35: Lục Yêu
Chu Tử Thư ngẩng đầu nhìn kỹ mỹ nhân này, nét mặt tương đối nhu hòa, nhẹ nhàng hỏi: “Cô nương, tại hạ biết cô sao?”
Mỹ nhân kia cười nói: “Chẳng lẽ ngươi không biết ta thì không muốn mời ta uống rượu sao?”
Chu Tử Thư cười cười nói: “Sao lại không muốn, đừng nói một bầu rượu, với nhân phẩm như cô nương, cho dù muốn ăn thịt uống máu ta, tại hạ cũng tuyệt không chớp mắt – tiểu nhị, cho một bầu rượu ngon.”
Sau đó dừng một chút, nhìn lướt qua Ôn Khách Hành sắc mặt không tốt, lại chỉ y nói với điếm tiểu nhị: “Tính vào của y.”
Cố Tương vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy chủ nhân nhà mình có vẻ mặt muôn hồng nghìn tía như vậy, nhất thời cảm thấy bữa cơm này quả thực đáng giá chết được.
Mỹ nhân kia cười run rẩy hết cả người, âm thanh như ngân châu lạc ngọc, khúc của Mị Âm Tần Tùng so với nàng quả thực chẳng tính là gì. Rượu nhanh chóng được đưa lên, Chu Tử Thư nói: “Mời cô nương ngồi.”
Mỹ nhân dùng bàn tay xinh vịn vai y, ôn nhu nói: “Không ngồi, ta uống xong đi ngay.”
Chu Tử Thư “a” một tiếng, hơi lộ vẻ thất vọng, Ôn Khách Hành lại hừ lạnh một tiếng nói: “Đúng vậy, bàn này hơi chật.”
Mỹ nhân kia nhìn quét Ôn Khách Hành một cái, bưng ly rượu uống một hơi cạn sạch, ngay cả dáng vẻ uống rượu cũng đẹp hơn người khác nhiều, giơ tay nhấc chân quả thực không đâu không đẹp, ánh mắt Chu Tử Thư giống như không nỡ rời mặt nàng giây lát. Chỉ thấy mỹ nhân nọ buông ly rượu sạch trơn, chìa ngón tay nhẹ nhàng lướt qua mặt Chu Tử Thư, hỏi: “Ta phải đi đây, ngươi có đi theo không?”
Chu Tử Thư không nói hai lời đứng lên đi theo, thậm chí không quay đầu. Chỉ nghe “rắc” một tiếng, đũa trong tay Ôn Khách Hành gãy làm đôi, Cố Tương và Trương Thành Lĩnh lập tức cúi đầu vờ như không thấy gì hết. Tào Úy Ninh vẻ mặt nghĩa phẫn chỉ phương hướng đôi cẩu nam nữ đi xa bất bình nói: “Uổng cho Ôn huynh ngươi tình sâu thắm thiết với y, y làm sao có thể thấy sắc… thấy sắc…”
Thấy sắc quên nghĩa? Hình như cũng không đúng, Tào Úy Ninh cắn lưỡi.
Ôn Khách Hành quay đầu nhìn y, lần đầu tiên cảm thấy tiểu tử ngốc họ Tào này thuận mắt như thế, vẻ mặt rưng rưng chực khóc tìm kiếm an ủi – vì thế lần này đổi thành Cố Tương cắn lưỡi.
Song Tào Úy Ninh cân nhắc một lát, lại nghiêm mặt nói với Ôn Khách Hành: “Việc này… ta cứ cảm thấy không đơn giản như vậy, ôi, Ôn huynh, vừa rồi là ta láu táu, ngươi nhất thiết đừng để bụng, Chu huynh không phải người như thế, nhất định là có nỗi khổ gì bất đắc dĩ mới ra hạ sách này, ngươi đừng hiểu lầm y.”
Cố Tương lập tức phụ họa: “Đúng vậy chủ nhân, ngài đừng hiểu lầm, ngài coi Chu Nhứ kia gót chân cũng hướng về phía ngài, đủ thấy y đi miễn cưỡng biết mấy.”
Lúc này cho dù là Tào Úy Ninh cũng thấy Cố Tương nói chuyện kỳ cục, chỉ có thể vừa bất đắc dĩ vừa ngượng ngùng nhìn nàng.
Trương Thành Lĩnh nói: “Cố Tương tỷ tỷ, tỷ đừng nói nữa.”
Ôn Khách Hành bỗng nhiên không nói không rằng đứng dậy, lập tức quay lưng đuổi theo Chu Tử Thư, để lại ba người đưa mắt nhìn nhau. Cố Tương nuốt nước bọt, nhỏ giọng nói: “Chủ nhân nhà ta sốt ruột rồi.”
Tào Úy Ninh lắc đầu than thở: “Thật là đêm nghe tiếng mưa gió, nước mắt chảy bao nhiêu… Tự cổ một chữ tình, tổn thương người sâu nhất, có biện pháp gì đâu?”
Trương Thành Lĩnh thầm nghĩ, ta còn có thể nói gì đây? Vì thế im lặng cúi đầu ăn cơm.
Mỹ nhân nọ đưa Chu Tử Thư đến tận một ngõ nhỏ, rẽ phải rẽ trái, vào một tiểu viện, trong viện trồng mấy gốc mai, còn chưa tới mùa nở hoa, mỹ nhân đẩy một cánh cửa, kế đó mùi hoa mai thoang thoảng xông vào mũi, mỹ nhân kéo rèm che, dựa cạnh cửa, tươi cười xinh đẹp nói: “Thế nào, ngươi không vào sao?”
Chu Tử Thư theo ánh mắt nàng nhìn lướt bên trong, từ cánh cửa nhỏ mở ra kia, có thể nhìn thấy bình phong sạp hương lờ mờ bên trong, đài trang điểm lệch qua một góc, bên gương đồng treo một chiếc váy dài của nữ tử, hộp son phấn chưa hề đậy, gương lược bừa bộn – hương ôn nhu trong truyền thuyết cũng chẳng qua như thế.
Chu Tử Thư cười lắc đầu: “Khuê phòng cô nương, tại hạ một xú nam nhân, sao có thể tùy tiện vào?”
Mỹ nhân cười nói: “Ngươi lúc này còn quân tử, ta mời ngươi vào, ngươi cũng không vào sao?”
Chu Tử Thư lại cười, cúi đầu nhìn mũi giày nói: “Cô nương tha tội, tại hạ cho dù thêm một lá gan cũng chẳng dám chui vào gian phòng đốt ‘Yên chi chủng’ này, phải vào đứng ra ngang mất thôi.”
Nụ cười bên khóe miệng mỹ nhân hơi cứng lại, rồi lập tức cười nói: “Nam nhân các ngươi, không phải nói chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu à? Sao ngươi đã theo ta đến đây rồi mà lúc này lại không dùng được nữa?”
Chu Tử Thư nói: “Nói thì như vậy, nhưng có thể sống thì sống vẫn hơn, thời gian dài một chút, cũng có thể qua dưới hoa mẫu đơn thêm vài lần, cô nói có phải không? Hơn nữa, ta đâu có sức quyến rũ trong ngàn vạn người, khiến cô vừa nhìn là nhất định muốn gả cho, điểm tự mình hiểu lấy ấy tại hạ vẫn có, cô nương thật sự quá đề cao rồi, chi bằng chúng ta thống khoái một chút, nói thẳng cô mưu đồ cái gì, nói ra không chừng… cũng dễ thương lượng.”
Mỹ nhân dò xét y, thở dài xa xăm nói: “Không dẫn ngươi đi thì còn có thể dẫn ai đây? Đám các ngươi không phải nữ nhân thì là tiểu hài tử không hiểu chuyện, còn có một tiểu tử ngốc, chỉ một lòng quan tâm cô nương ngốc kia, người còn lại…”
Nàng hơi dừng một chút: “Người còn lại càng kỳ quái, từ sau khi ta vào thì chẳng nhìn ta cái nào, chỉ nhìn chằm chằm một ‘xú nam nhân’ ngươi, ngươi nói có quái không? Ôi, nhìn tới nhìn lui lại chỉ có một nam nhân bình thường là ngươi, ta không dẫn ngươi đi thì còn có thể dẫn ai đi đây?”
Chu Tử Thư ho một tiếng, lập tức hối hận vì đã hỏi vấn đề này, thế là trực tiếp nói: “Cô nương nếu là vì Lưu Ly giáp thì có thể về rồi, trên tay ta không hề có Lưu Ly giáp của Trương gia, trái lại nghe nói hôm qua Cao đại hiệp và Thẩm đại hiệp đều tự lấy ra một mảnh, nếu cô có tâm, chi bằng đi hỏi thử họ.”
Mỹ nhân hơi nheo mắt, buông bàn tay đang vén rèm, nhẹ nhàng nói: “Lưu Ly giáp, ta chung quy sẽ lấy toàn bộ, không cần biết là trong tay ai, ngươi nói không có, ta lại dựa vào cái gì để tin ngươi? Nam nhân các ngươi không phải thích nhất là gạt người sao?”
Chu Tử Thư chỉ dựa gốc mai, vừa không gật đầu cũng chẳng lắc đầu, biểu cảm bình tĩnh nhìn chằm chằm mặt mỹ nhân một hồi, bỗng nhiên cảm khái: “Cô nương hình dáng cử chỉ, trong rất nhiều nữ tử ta từng gặp, cũng coi như nổi bật.”
Đây vốn là một câu khen ngợi, nhưng không biết vì sao, mỹ nhân kia nghe thấy thế, nụ cười trên mặt lập tức không bảo trì được, lại hơi luống cuống the thé giọng hỏi: “Ngươi nói cái gì?”
Chu Tử Thư lắc đầu, nhẹ giọng bảo: “Ta chỉ nói, cô nương đã rất đẹp, cho dù ngũ quan bình bình, cũng coi như một loại lệ chất khó che khác, hà tất chấp mê bề ngoài, ngược lại rơi xuống tầm thường? Ta có một vị bằng hữu từng nói, tướng mạo tự nhiên, nên là thế nào thì chính là thế ấy, hơi có cải biến là có thể khiến người ta nhìn ra manh mối, ta thấy cô nương cũng coi như tay nghề tinh xảo, sao lại không hiểu đạo lý này?”
Mỹ nhân sắc mặt lạnh hẳn: “Vậy ngươi còn đi theo, lẽ nào là vì làm nhục ta?”
Chu Tử Thư chỉ lắc đầu, nhu hòa nói: “Tại hạ không hề có ý này.” – thuật dịch dung, người ngoài nghề không nhìn ra cuối cùng, người trong nghề môn đạo liền nhiều, Chu Tử Thư quen nhìn người, vừa nhìn là biết nữ nhân này tuy rằng phong tư yểu điệu nhưng khẳng định không nhỏ tuổi, song màu da mặt cổ thậm chí trên tay đều hết sức tự nhiên, tự nhiên đến mức tưởng như là thật, chẳng mảy may sơ hở, thiên hạ có thể làm đến loại trình độ này… Chỉ có tuyệt kỹ Tứ Quý trang năm đó truyền xuống – tuy rằng không biết nàng học được từ đâu.
Chỉ thấy mỹ nhân này bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, nói: “Được, thế thì cho ngươi biết.”
Nàng rút từ trong lòng ra một chiếc khăn gấm cùng một lọ thuốc nhỏ, đổ thuốc lên khăn, sau đó bắt đầu lau mặt, khuôn mặt xinh đẹp như họa theo động tác của nàng bong ra từng chút, da dẻ mất màu, ngũ quan thay đổi hình dạng, sau đó từ nửa bên mặt trái lột xuống một mảnh mặt nạ da người như cánh ve, quả thực như là họa bì trong truyền thuyết.
Chu Tử Thư ngừng thở, bản thân nữ tử này không hề xấu, tuy không kinh thế hãi tục bằng nàng vẽ nhưng cũng tuyệt đối tính là một mỹ nhân – nếu không phải nửa mặt bên trái có vết sẹo bỏng lồi lõm quỷ dị đáng sợ kia.
Một khắc sau y liền biết nữ nhân này là ai, vì thế buột miệng hỏi: “Ngươi là… Lục Yêu Liễu Thiên Xảo?”
Lục Yêu Liễu Thiên Xảo, tuyệt đối không tốt lành gì, nghe nói thân mang ngàn tấm họa bì, tinh thông thuật mị hoặc, yêu nhất là hóa thành mỹ nhân dụ dỗ nam tử tuổi trẻ, hút tinh khí đến chết. Trên tay chẳng biết đã gây bao nhiêu án, nhưng nàng thật sự biến hóa đa đoan, không ai có thể bắt được.
Liễu Thiên Xảo cười lạnh nói: “Giờ thì ngươi đã hiểu vì sao ta nhất định phải lấy được Lưu Ly giáp rồi chứ?”
Chu Tử Thư im lặng một lát: “Ngươi không phải vì Phong Sơn kiếm, mà là vì Âm Dương sách.”
Nàng biến hóa đa đoan, nhưng khuôn mặt kia của bản thân cả đời cũng không thể lộ ra giữa ban ngày, nữ tử thích đẹp là đạo lý hiển nhiên, một nữ nhân bình thường vì bề ngoài đẹp còn có thể làm không ít chuyện khiến người ta giật mình, huống chi là nàng.
Người tinh thuật dịch dung, nếu không giữ được trái tim kia mà chấp nhất bề ngoài, ngàn vạn tấm mặt nạ đổi tới đổi lui, bản thân cũng thường xuyên không làm rõ được mình họ chi tên gì, là đẹp hay xấu, thế chẳng phải cách điên không xa sao?
Chu Tử Thư lắc đầu nói: “Lưu Ly giáp của Trương gia, thật sự không có trên người bất cứ ai trong chúng ta.”
Liễu Thiên Xảo cười khẩy, trong tay lóe sáng một thanh đoản kiếm, không nói tiếng nào đâm ngay đến Chu Tử Thư, Chu Tử Thư xoay người nghiêng tránh, gập ngón tay bóp cổ tay nàng, không ngờ trên cổ tay nàng bỗng nhiên bắn ra một vòng châm như nhím, đều phiếm lam quang, sau đó một cụm sương mù bốc ra từ tay áo, Chu Tử Thư vội vàng rụt tay, nín thở lui liền ba bước, Liễu Thiên Xảo thoáng chốc đã chẳng thấy bóng dáng đâu.
Chỉ để lại một câu: “Ngươi cứ chờ đấy!”
Chu Tử Thư thở dài, đột nhiên sầu lo về con đường phía trước, hôm nay có Lục Yêu, ngày mai sẽ đến ai đây? Trương Thành Lĩnh này quả là phiền toái lớn nhất trên đời, chẳng trách hai lão cáo già Cao Sùng Triệu Kính kia ngày ấy mặc mình dẫn mối họa này đi như vậy.
Y quay người đi ra ngoài, mới đẩy cửa việnthì bỗng nhiên bên cạnh vươn ra một bàn tay chụp bả vai y bằng động tác nhanh như điện, Chu Tử Thư theo phản xạ thấp vai co khuỷu, thụi hụt lập tức biến chiêu, nghiêng chưởng bổ qua, người nọ bị một cú khẽ kêu lên một tiếng, không thuận không tha nhào lên người y, miệng kêu la: “Mưu sát chồng…”
Chu Tử Thư đá văng y, khoanh tay trước ngực nhíu mày nói: “Ôn cốc chủ, ngươi hôm nay lại quên uống thuốc à?”
Ôn Khách Hành méo mặt ôm xương sườn, dáng vẻ như phải gãy, ngoài miệng lại không buông tha: “Ngươi lại bỏ đi với nữ nhân ngay trước mặt ta! Ngươi lại đi theo ả đến nơi thế này hẹn hò, ban ngày ban mặt cô nam quả nữ…”
Chu Tử Thư buột miệng nói ngay một câu: “Không phải ngươi cả ngày đi Câu Lan viện lêu lổng sao?”
Chu Tử Thư vừa thốt ra thì ngay lập tức hối hận đến mức suýt nữa nuốt cả lưỡi, thầm nghĩ mình nhất định là bị chọc tức hồ đồ rồi, lời kiểu này mà cũng nói được.
Ôn Khách Hành đầu tiên giật mình, sau đó cười hì hì mặt dày mày dạn bám đến: “Từ sau khi quyết định quấn ngươi, ta chưa từng chạm vào người khác đâu.”
Chu Tử Thư ngoài cười trong không cười nói: “Đa tạ cốc chủ hậu ái, thật sự không phải, ta lại chẳng quyết định quấn ‘cốc chủ’ ngươi.”
Ôn Khách Hành ngẫm nghĩ, dường như cảm thấy cũng có đạo lý, vì thế gật đầu nói: “Thế cũng phải – chẳng qua ngươi có thể tùy tiện hẹn hò thì ta cũng có thể tùy thời nghe lỏm.”
Chu Tử Thư hỏi: “Ôn cốc chủ, ngươi biết hai chữ ‘vô sỉ’ viết như thế nào chứ?”
Ôn Khách Hành dõng dạc nói: “Khi nên vô sỉ, phải vô sỉ.”
Chu Tử Thư cúi đầu, hao hết sức của chín trâu hai hổ mới vuốt bằng được những ngón tay đang nắm thành đấm, ai ngờ năm ngón tay kia cứ liều mạng kề vào nhau như mắc bệnh tương tư, hơn nữa cực kỳ rục rịch muốn làm một cú trên mặt người trước mắt.
Vì thế y bắt buộc mình không nhìn mặt Ôn Khách Hành, thất khiếu bốc khói quay người bỏ đi – lại quên khuấy cả việc đòi túi tiền.
Mỹ nhân kia cười nói: “Chẳng lẽ ngươi không biết ta thì không muốn mời ta uống rượu sao?”
Chu Tử Thư cười cười nói: “Sao lại không muốn, đừng nói một bầu rượu, với nhân phẩm như cô nương, cho dù muốn ăn thịt uống máu ta, tại hạ cũng tuyệt không chớp mắt – tiểu nhị, cho một bầu rượu ngon.”
Sau đó dừng một chút, nhìn lướt qua Ôn Khách Hành sắc mặt không tốt, lại chỉ y nói với điếm tiểu nhị: “Tính vào của y.”
Cố Tương vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy chủ nhân nhà mình có vẻ mặt muôn hồng nghìn tía như vậy, nhất thời cảm thấy bữa cơm này quả thực đáng giá chết được.
Mỹ nhân kia cười run rẩy hết cả người, âm thanh như ngân châu lạc ngọc, khúc của Mị Âm Tần Tùng so với nàng quả thực chẳng tính là gì. Rượu nhanh chóng được đưa lên, Chu Tử Thư nói: “Mời cô nương ngồi.”
Mỹ nhân dùng bàn tay xinh vịn vai y, ôn nhu nói: “Không ngồi, ta uống xong đi ngay.”
Chu Tử Thư “a” một tiếng, hơi lộ vẻ thất vọng, Ôn Khách Hành lại hừ lạnh một tiếng nói: “Đúng vậy, bàn này hơi chật.”
Mỹ nhân kia nhìn quét Ôn Khách Hành một cái, bưng ly rượu uống một hơi cạn sạch, ngay cả dáng vẻ uống rượu cũng đẹp hơn người khác nhiều, giơ tay nhấc chân quả thực không đâu không đẹp, ánh mắt Chu Tử Thư giống như không nỡ rời mặt nàng giây lát. Chỉ thấy mỹ nhân nọ buông ly rượu sạch trơn, chìa ngón tay nhẹ nhàng lướt qua mặt Chu Tử Thư, hỏi: “Ta phải đi đây, ngươi có đi theo không?”
Chu Tử Thư không nói hai lời đứng lên đi theo, thậm chí không quay đầu. Chỉ nghe “rắc” một tiếng, đũa trong tay Ôn Khách Hành gãy làm đôi, Cố Tương và Trương Thành Lĩnh lập tức cúi đầu vờ như không thấy gì hết. Tào Úy Ninh vẻ mặt nghĩa phẫn chỉ phương hướng đôi cẩu nam nữ đi xa bất bình nói: “Uổng cho Ôn huynh ngươi tình sâu thắm thiết với y, y làm sao có thể thấy sắc… thấy sắc…”
Thấy sắc quên nghĩa? Hình như cũng không đúng, Tào Úy Ninh cắn lưỡi.
Ôn Khách Hành quay đầu nhìn y, lần đầu tiên cảm thấy tiểu tử ngốc họ Tào này thuận mắt như thế, vẻ mặt rưng rưng chực khóc tìm kiếm an ủi – vì thế lần này đổi thành Cố Tương cắn lưỡi.
Song Tào Úy Ninh cân nhắc một lát, lại nghiêm mặt nói với Ôn Khách Hành: “Việc này… ta cứ cảm thấy không đơn giản như vậy, ôi, Ôn huynh, vừa rồi là ta láu táu, ngươi nhất thiết đừng để bụng, Chu huynh không phải người như thế, nhất định là có nỗi khổ gì bất đắc dĩ mới ra hạ sách này, ngươi đừng hiểu lầm y.”
Cố Tương lập tức phụ họa: “Đúng vậy chủ nhân, ngài đừng hiểu lầm, ngài coi Chu Nhứ kia gót chân cũng hướng về phía ngài, đủ thấy y đi miễn cưỡng biết mấy.”
Lúc này cho dù là Tào Úy Ninh cũng thấy Cố Tương nói chuyện kỳ cục, chỉ có thể vừa bất đắc dĩ vừa ngượng ngùng nhìn nàng.
Trương Thành Lĩnh nói: “Cố Tương tỷ tỷ, tỷ đừng nói nữa.”
Ôn Khách Hành bỗng nhiên không nói không rằng đứng dậy, lập tức quay lưng đuổi theo Chu Tử Thư, để lại ba người đưa mắt nhìn nhau. Cố Tương nuốt nước bọt, nhỏ giọng nói: “Chủ nhân nhà ta sốt ruột rồi.”
Tào Úy Ninh lắc đầu than thở: “Thật là đêm nghe tiếng mưa gió, nước mắt chảy bao nhiêu… Tự cổ một chữ tình, tổn thương người sâu nhất, có biện pháp gì đâu?”
Trương Thành Lĩnh thầm nghĩ, ta còn có thể nói gì đây? Vì thế im lặng cúi đầu ăn cơm.
Mỹ nhân nọ đưa Chu Tử Thư đến tận một ngõ nhỏ, rẽ phải rẽ trái, vào một tiểu viện, trong viện trồng mấy gốc mai, còn chưa tới mùa nở hoa, mỹ nhân đẩy một cánh cửa, kế đó mùi hoa mai thoang thoảng xông vào mũi, mỹ nhân kéo rèm che, dựa cạnh cửa, tươi cười xinh đẹp nói: “Thế nào, ngươi không vào sao?”
Chu Tử Thư theo ánh mắt nàng nhìn lướt bên trong, từ cánh cửa nhỏ mở ra kia, có thể nhìn thấy bình phong sạp hương lờ mờ bên trong, đài trang điểm lệch qua một góc, bên gương đồng treo một chiếc váy dài của nữ tử, hộp son phấn chưa hề đậy, gương lược bừa bộn – hương ôn nhu trong truyền thuyết cũng chẳng qua như thế.
Chu Tử Thư cười lắc đầu: “Khuê phòng cô nương, tại hạ một xú nam nhân, sao có thể tùy tiện vào?”
Mỹ nhân cười nói: “Ngươi lúc này còn quân tử, ta mời ngươi vào, ngươi cũng không vào sao?”
Chu Tử Thư lại cười, cúi đầu nhìn mũi giày nói: “Cô nương tha tội, tại hạ cho dù thêm một lá gan cũng chẳng dám chui vào gian phòng đốt ‘Yên chi chủng’ này, phải vào đứng ra ngang mất thôi.”
Nụ cười bên khóe miệng mỹ nhân hơi cứng lại, rồi lập tức cười nói: “Nam nhân các ngươi, không phải nói chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu à? Sao ngươi đã theo ta đến đây rồi mà lúc này lại không dùng được nữa?”
Chu Tử Thư nói: “Nói thì như vậy, nhưng có thể sống thì sống vẫn hơn, thời gian dài một chút, cũng có thể qua dưới hoa mẫu đơn thêm vài lần, cô nói có phải không? Hơn nữa, ta đâu có sức quyến rũ trong ngàn vạn người, khiến cô vừa nhìn là nhất định muốn gả cho, điểm tự mình hiểu lấy ấy tại hạ vẫn có, cô nương thật sự quá đề cao rồi, chi bằng chúng ta thống khoái một chút, nói thẳng cô mưu đồ cái gì, nói ra không chừng… cũng dễ thương lượng.”
Mỹ nhân dò xét y, thở dài xa xăm nói: “Không dẫn ngươi đi thì còn có thể dẫn ai đây? Đám các ngươi không phải nữ nhân thì là tiểu hài tử không hiểu chuyện, còn có một tiểu tử ngốc, chỉ một lòng quan tâm cô nương ngốc kia, người còn lại…”
Nàng hơi dừng một chút: “Người còn lại càng kỳ quái, từ sau khi ta vào thì chẳng nhìn ta cái nào, chỉ nhìn chằm chằm một ‘xú nam nhân’ ngươi, ngươi nói có quái không? Ôi, nhìn tới nhìn lui lại chỉ có một nam nhân bình thường là ngươi, ta không dẫn ngươi đi thì còn có thể dẫn ai đi đây?”
Chu Tử Thư ho một tiếng, lập tức hối hận vì đã hỏi vấn đề này, thế là trực tiếp nói: “Cô nương nếu là vì Lưu Ly giáp thì có thể về rồi, trên tay ta không hề có Lưu Ly giáp của Trương gia, trái lại nghe nói hôm qua Cao đại hiệp và Thẩm đại hiệp đều tự lấy ra một mảnh, nếu cô có tâm, chi bằng đi hỏi thử họ.”
Mỹ nhân hơi nheo mắt, buông bàn tay đang vén rèm, nhẹ nhàng nói: “Lưu Ly giáp, ta chung quy sẽ lấy toàn bộ, không cần biết là trong tay ai, ngươi nói không có, ta lại dựa vào cái gì để tin ngươi? Nam nhân các ngươi không phải thích nhất là gạt người sao?”
Chu Tử Thư chỉ dựa gốc mai, vừa không gật đầu cũng chẳng lắc đầu, biểu cảm bình tĩnh nhìn chằm chằm mặt mỹ nhân một hồi, bỗng nhiên cảm khái: “Cô nương hình dáng cử chỉ, trong rất nhiều nữ tử ta từng gặp, cũng coi như nổi bật.”
Đây vốn là một câu khen ngợi, nhưng không biết vì sao, mỹ nhân kia nghe thấy thế, nụ cười trên mặt lập tức không bảo trì được, lại hơi luống cuống the thé giọng hỏi: “Ngươi nói cái gì?”
Chu Tử Thư lắc đầu, nhẹ giọng bảo: “Ta chỉ nói, cô nương đã rất đẹp, cho dù ngũ quan bình bình, cũng coi như một loại lệ chất khó che khác, hà tất chấp mê bề ngoài, ngược lại rơi xuống tầm thường? Ta có một vị bằng hữu từng nói, tướng mạo tự nhiên, nên là thế nào thì chính là thế ấy, hơi có cải biến là có thể khiến người ta nhìn ra manh mối, ta thấy cô nương cũng coi như tay nghề tinh xảo, sao lại không hiểu đạo lý này?”
Mỹ nhân sắc mặt lạnh hẳn: “Vậy ngươi còn đi theo, lẽ nào là vì làm nhục ta?”
Chu Tử Thư chỉ lắc đầu, nhu hòa nói: “Tại hạ không hề có ý này.” – thuật dịch dung, người ngoài nghề không nhìn ra cuối cùng, người trong nghề môn đạo liền nhiều, Chu Tử Thư quen nhìn người, vừa nhìn là biết nữ nhân này tuy rằng phong tư yểu điệu nhưng khẳng định không nhỏ tuổi, song màu da mặt cổ thậm chí trên tay đều hết sức tự nhiên, tự nhiên đến mức tưởng như là thật, chẳng mảy may sơ hở, thiên hạ có thể làm đến loại trình độ này… Chỉ có tuyệt kỹ Tứ Quý trang năm đó truyền xuống – tuy rằng không biết nàng học được từ đâu.
Chỉ thấy mỹ nhân này bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, nói: “Được, thế thì cho ngươi biết.”
Nàng rút từ trong lòng ra một chiếc khăn gấm cùng một lọ thuốc nhỏ, đổ thuốc lên khăn, sau đó bắt đầu lau mặt, khuôn mặt xinh đẹp như họa theo động tác của nàng bong ra từng chút, da dẻ mất màu, ngũ quan thay đổi hình dạng, sau đó từ nửa bên mặt trái lột xuống một mảnh mặt nạ da người như cánh ve, quả thực như là họa bì trong truyền thuyết.
Chu Tử Thư ngừng thở, bản thân nữ tử này không hề xấu, tuy không kinh thế hãi tục bằng nàng vẽ nhưng cũng tuyệt đối tính là một mỹ nhân – nếu không phải nửa mặt bên trái có vết sẹo bỏng lồi lõm quỷ dị đáng sợ kia.
Một khắc sau y liền biết nữ nhân này là ai, vì thế buột miệng hỏi: “Ngươi là… Lục Yêu Liễu Thiên Xảo?”
Lục Yêu Liễu Thiên Xảo, tuyệt đối không tốt lành gì, nghe nói thân mang ngàn tấm họa bì, tinh thông thuật mị hoặc, yêu nhất là hóa thành mỹ nhân dụ dỗ nam tử tuổi trẻ, hút tinh khí đến chết. Trên tay chẳng biết đã gây bao nhiêu án, nhưng nàng thật sự biến hóa đa đoan, không ai có thể bắt được.
Liễu Thiên Xảo cười lạnh nói: “Giờ thì ngươi đã hiểu vì sao ta nhất định phải lấy được Lưu Ly giáp rồi chứ?”
Chu Tử Thư im lặng một lát: “Ngươi không phải vì Phong Sơn kiếm, mà là vì Âm Dương sách.”
Nàng biến hóa đa đoan, nhưng khuôn mặt kia của bản thân cả đời cũng không thể lộ ra giữa ban ngày, nữ tử thích đẹp là đạo lý hiển nhiên, một nữ nhân bình thường vì bề ngoài đẹp còn có thể làm không ít chuyện khiến người ta giật mình, huống chi là nàng.
Người tinh thuật dịch dung, nếu không giữ được trái tim kia mà chấp nhất bề ngoài, ngàn vạn tấm mặt nạ đổi tới đổi lui, bản thân cũng thường xuyên không làm rõ được mình họ chi tên gì, là đẹp hay xấu, thế chẳng phải cách điên không xa sao?
Chu Tử Thư lắc đầu nói: “Lưu Ly giáp của Trương gia, thật sự không có trên người bất cứ ai trong chúng ta.”
Liễu Thiên Xảo cười khẩy, trong tay lóe sáng một thanh đoản kiếm, không nói tiếng nào đâm ngay đến Chu Tử Thư, Chu Tử Thư xoay người nghiêng tránh, gập ngón tay bóp cổ tay nàng, không ngờ trên cổ tay nàng bỗng nhiên bắn ra một vòng châm như nhím, đều phiếm lam quang, sau đó một cụm sương mù bốc ra từ tay áo, Chu Tử Thư vội vàng rụt tay, nín thở lui liền ba bước, Liễu Thiên Xảo thoáng chốc đã chẳng thấy bóng dáng đâu.
Chỉ để lại một câu: “Ngươi cứ chờ đấy!”
Chu Tử Thư thở dài, đột nhiên sầu lo về con đường phía trước, hôm nay có Lục Yêu, ngày mai sẽ đến ai đây? Trương Thành Lĩnh này quả là phiền toái lớn nhất trên đời, chẳng trách hai lão cáo già Cao Sùng Triệu Kính kia ngày ấy mặc mình dẫn mối họa này đi như vậy.
Y quay người đi ra ngoài, mới đẩy cửa việnthì bỗng nhiên bên cạnh vươn ra một bàn tay chụp bả vai y bằng động tác nhanh như điện, Chu Tử Thư theo phản xạ thấp vai co khuỷu, thụi hụt lập tức biến chiêu, nghiêng chưởng bổ qua, người nọ bị một cú khẽ kêu lên một tiếng, không thuận không tha nhào lên người y, miệng kêu la: “Mưu sát chồng…”
Chu Tử Thư đá văng y, khoanh tay trước ngực nhíu mày nói: “Ôn cốc chủ, ngươi hôm nay lại quên uống thuốc à?”
Ôn Khách Hành méo mặt ôm xương sườn, dáng vẻ như phải gãy, ngoài miệng lại không buông tha: “Ngươi lại bỏ đi với nữ nhân ngay trước mặt ta! Ngươi lại đi theo ả đến nơi thế này hẹn hò, ban ngày ban mặt cô nam quả nữ…”
Chu Tử Thư buột miệng nói ngay một câu: “Không phải ngươi cả ngày đi Câu Lan viện lêu lổng sao?”
Chu Tử Thư vừa thốt ra thì ngay lập tức hối hận đến mức suýt nữa nuốt cả lưỡi, thầm nghĩ mình nhất định là bị chọc tức hồ đồ rồi, lời kiểu này mà cũng nói được.
Ôn Khách Hành đầu tiên giật mình, sau đó cười hì hì mặt dày mày dạn bám đến: “Từ sau khi quyết định quấn ngươi, ta chưa từng chạm vào người khác đâu.”
Chu Tử Thư ngoài cười trong không cười nói: “Đa tạ cốc chủ hậu ái, thật sự không phải, ta lại chẳng quyết định quấn ‘cốc chủ’ ngươi.”
Ôn Khách Hành ngẫm nghĩ, dường như cảm thấy cũng có đạo lý, vì thế gật đầu nói: “Thế cũng phải – chẳng qua ngươi có thể tùy tiện hẹn hò thì ta cũng có thể tùy thời nghe lỏm.”
Chu Tử Thư hỏi: “Ôn cốc chủ, ngươi biết hai chữ ‘vô sỉ’ viết như thế nào chứ?”
Ôn Khách Hành dõng dạc nói: “Khi nên vô sỉ, phải vô sỉ.”
Chu Tử Thư cúi đầu, hao hết sức của chín trâu hai hổ mới vuốt bằng được những ngón tay đang nắm thành đấm, ai ngờ năm ngón tay kia cứ liều mạng kề vào nhau như mắc bệnh tương tư, hơn nữa cực kỳ rục rịch muốn làm một cú trên mặt người trước mắt.
Vì thế y bắt buộc mình không nhìn mặt Ôn Khách Hành, thất khiếu bốc khói quay người bỏ đi – lại quên khuấy cả việc đòi túi tiền.
Tác giả :
Priest