Thiên Nguyệt Chi Mị
Quyển 4 - Chương 36
"Tiểu công tử không biết, đây là quy củ của Hán Lệ thành, nữ tử xuất giá phải đi quanh núi một vòng, đã là truyền thống trăm ngàn năm qua." Hạ nhân giải thích.
Nhiều chỗ có phong tục phiền toái, Thiên Nguyệt Triệt biết phong tục là một loại tín ngưỡng, nếu gắng bắt bọn họ đổi, chi bằng theo bọn họ. "Tìm khắp nơi xem có dấu vết gì không?" Thiên Nguyệt Triệt quan sát bốn phía, phân phó, "Cẩn thận vẫn hơn."
"Vâng." Minh vệ lập tức phân tán, nhưng lần này Nặc Kiệt luôn luôn chăm chỉ lại chậm rì rì, bởi vì, hắn sợ quỷ, nhìn núi, rồi nghĩ tới tân nương quỷ, Thủ Điện Đồng một thân giá y, cả người hắn lạnh lẽo. Từ từ theo sau Thiên Nguyệt Triệt, hắn cảm thấy Thiên Nguyệt Triệt đáng tin, mặt khác, trong đoàn người chỉ có Thiên Nguyệt Triệt là hài tử, cần bảo vệ.
"Ngươi theo ta làm gì?" Thiên Nguyệt Triệt đi một lúc, cảm giác có điều không đúng, hắn đi tới đâu thì người mập mạp này theo tới đó.
"Đương nhiên là bảo vệ tiểu điện hạ." Nặc Kiệt thản nhiên nói, còn rất hùng hồn.
Phì... Thiên Nguyệt Triệt không phát ra tiếng cười đã là nể mặt Nặc Kiệt: "Coi chừng nga, trong núi có rắn độc, mộ hoang rất nhiều, thậm chí đã sụp, không khéo đạp trúng mộ." Thiên Nguyệt Triệt uy hiếp, quả nhiên, Nặc Kiệt nghe xong liền lạnh run, rụt đầu, như rùa đen, cẩn cẩn dực dực nhìn bốn phía, đồng thời vô thức nhích lại gần Thiên Nguyệt Triệt. Một lát sau, Thiên Nguyệt Triệt tới bên cạnh Thiên Nguyệt Thần: "Phụ hoàng có phát hiện gì không?"
Thiên Nguyệt Thần lắc đầu: "Dường như không có dấu vết gì." Có lẽ thời gian quá lâu, nhưng bất kì đâu, đã đi qua hẳn để lại dấu vết.
"Mấy người các ngươi chú ý những lộ khẩu có thể chạy trốn, đến lúc Bỉ tiểu thư xuất giá, canh giữ những lộ khẩu đó." Thiên Nguyệt Thần nói với minh vệ, võ công của minh vệ không kém, để bọn họ trông chừng lộ khẩu, khá yên tâm.
Hai ngày sau, hôn lễ của Bỉ tiểu thư cử hành long trọng, Thiên Nguyệt Thần được Bỉ lão gia mời làm chủ hôn, nên ngồi ở chủ vị, Bỉ lão gia là thủ phủ nơi này, nữ nhi xuất giá, hiển nhiên khách nhân không ít. Thành chủ cũng không ngoại lệ, mà khi thành chủ thấy chủ hôn là Thiên Nguyệt Thần, rất bất ngờ.
Mấy ngày qua hắn phái người theo dõi Thiên Nguyệt Thần và Thiên Nguyệt Triệt, ngoài đêm hôm đó mất dấu, thì không còn chuyện gì xảy ra, mà người hắn phái tới Nam Giang thành vẫn chưa về, nên lúc này, hắn chỉ có thể suy đoán thân phận của nhóm Thiên Nguyệt Triệt. Hôn lễ cử hành vô cùng thành công, đây là đương nhiên, với địa vị của Bỉ lão gia ở Hán Lệ thành, ai không nể mặt, huống chi có Thiên Nguyệt Thần trấn giữ, càng khiến Bỉ lão gia hãnh diện. Tân nương lên kiệu hoa, Thiên Nguyệt Thần, Thiên Nguyệt Triệt vẫn chưa đi cùng, dọc đường để minh vệ hộ tống. Đến lộ khẩu từng kiểm tra trước đó...
Lúc Thiên Nguyệt Thần chạy tới, đội ngũ rước dâu như cũ, nhưng trong kiệu hoa đã không còn bóng dáng tân nương tử. Chuyện gì xảy ra?
"Chủ tử." Minh vệ từ Minh Nhị đến Minh Ngũ đều cúi đầu, "Thỉnh chủ tử trách tội, thuộc hạ hành sự bất lực." Thiên Nguyệt Thần hiểu rõ. Sở dĩ y cách rất xa là sợ đối phương chú ý, nhưng chỉ trong nháy mắt, liền không thấy bóng dáng tân nương tử. Tốc độ này, Thiên Nguyệt Thần tự nhận chính mình cũng không nhanh như vậy, "Có gì khác thường?" Không trách tội bọn họ.
"Lúc ấy bốn bề tỏa sương khói, khiến mọi người nhắm mắt lại, không nhìn thấy gì, lúc mở mắt thì Bỉ tiểu thư đã biến mất, nhưng tìm kiếm dọc đường, không có ai khác rời đi." Hơn nữa, đối phương muốn bắt một người, tốc độ không thể nhanh như vậy.
"Vậy sao? Tìm chung quanh xem có dấu vết lưu lại không, đội ngũ rước dâu tiếp tục." Thiên Nguyệt Thần hạ lệnh.
Tiếp tục? Nhất thời đội ngũ rước dâu không rõ ý của Thiên Nguyệt Thần, tân nương tử không còn, tiếp tục cái gì?
"Chủ nhân, Bỉ tiểu thư đã bị cướp đi." Nặc Kiệt nhắc nhở. Nghĩ thầm, chẳng lẽ bệ hạ choáng đầu? Không có tân nương tử, làm sao ăn nói với Bỉ lão gia, còn tiếp tục cái gì a? Lúc này trong kiệu hoa truyền đến thanh âm, mọi người sững sờ, cho là vật gì đó, tiếp theo hai mắt trừng lớn, Bỉ tiểu thư vén kiệu hoa lên. Đây là?
Mọi người đầy nghi ngờ, không phải tân nương tử bị cướp ư? Sao còn ở đây? Bà mối lanh lợi hơn, nếu tân nương tử không có chuyện, đương nhiên tiếp tục, một lát sau kèn trống vang lên, đội ngũ rước dâu vô cùng náo nhiệt trở về.
"Bệ hạ, xảy ra chuyện gì? Nếu Bỉ tiểu thư còn, vậy người bị cướp đi là ai?" Nặc Kiệt kéo dài lỗ tai.
Thiên Nguyệt Thần khiêu mi: "Ngươi đoán xem." Đoán? Nặc Kiệt chán nản, chuyện gì bệ hạ cũng giống tiểu điện hạ, thích bắt người khác suy đoán? Ai không biết Nặc Kiệt hắn kém khoản này, hắn đâu phải tiểu tử Liệt La Đặc, thích đánh đố. Ai...
Nặc Kiệt thở dài, lại khi dễ người thành thật như hắn, bệ hạ không chịu nói, hắn hỏi tiểu điện hạ vậy, nhưng... Ánh mắt đảo chung quanh, tiểu... Tiểu điện hạ, người đâu?
"Không tốt... Bệ hạ, không tốt, tiểu điện hạ không thấy... A... ." Nặc Kiệt đột nhiên hô to, "Bệ hạ, người bị cướp đi không phải là... Không phải là tiểu điện hạ chứ?"
Ánh mắt Thiên Nguyệt Thần hiện lên tán thưởng: "Ngươi cũng có lúc thông minh." Không đơn giản a, không có người nhắc nhở mà hắn cũng đoán đúng, dù ngoài ý muốn, nhưng đáng khen ngợi. Nhưng lúc này Nặc Kiệt không vui vẻ vì được Thiên Nguyệt Thần khen ngợi, mà trở nên nghiêm túc, còn có chút bi thương. Bi thương? Thiên Nguyệt Thần khó hiểu.
"Tiểu điện hạ... Tiểu điện hạ trở thành tân nương của người khác, ô ô ô... Tiểu điện hạ của ta lại trở thành tân nương tử của người khác, hơn nữa còn bị ép buộc làm tân nương tử." Nặc Kiệt đỏ mắt, không ngờ bệ hạ để tiểu điện hạ thành tân nương tử của người khác. Nặc Kiệt luôn luôn nghe lời Thiên Nguyệt Thần răm rắp, lần đầu tiên hướng Thiên Nguyệt Thần phát ra ai oán, hơn nữa còn nhìn chằm chằm Thiên Nguyệt Thần.
"Chủ tử, bên này có đầu mối." Minh Nhị đứng bên cạnh gốc cây hô. Thiên Nguyệt Thần, và những minh vệ khác nhanh chóng đi qua, Nặc Kiệt càng thêm tích cực: "Nơi nào... Nơi nào..." Đưa tay đẩy minh vệ, phi thường gấp gáp, tiểu điện hạ vẫn chờ hắn đến cứu. Nghĩ tới đây lại ai oán nhìn Thiên Nguyệt Thần một cái, động tác này khiến minh vệ sởn gai ốc, giống như Thiên Nguyệt Thần bội tình bạc nghĩa với hắn.
"Chủ tử, nhìn xem." Minh vệ thối lui, đứng sang một bên để Thiên Nguyệt Thần nhìn rõ, "Những dấu vết này lúc đi chưa có, giống như bị lợi khí xẹt qua." Thiên Nguyệt Thần tiến lên, dấu vết trên cây, đích thật là dấu vết mới, còn có mùi nhựa cây, hình bán nguyệt, tựa hồ bị người dùng đồ gì đó rất mảnh xẹt qua.
"Các ngươi tìm chung quanh, còn có dấu vết như vậy không." Thiên Nguyệt Thần xem xét dấu vết mới, sau đó quan sát mấy cây bên cạnh, gần như đều cùng hình dáng, bất quá các dấu vết khác đã phai nhạt, có một số hơi cao. Hẳn là dấu vết lúc trước, bởi vì cây cao lên, cho nên dấu vết cũ hơi nhích cao so với dấu vết mới.
"Chủ tử, ở đây." Minh vệ hô lên. Nhìn những dấu vết này, Thiên Nguyệt Thần hiểu rõ: "Thảo nào tốc độ của đối phương có thể nhanh như vậy, mà trên mặt đất không có dấu chân của hắn, thật ra đối phương chỉ vừa rời khỏi nơi này, lúc đối phương tạo sương khói, đoạt đi tân nương tử, hắn vẫn ở trong phạm vi tìm kiếm, chẳng qua, hắn ở trên cao."
"Chủ tử, nghĩa là thế nào?" Minh Nhị khó hiểu.
"Đạo lý rất đơn giản, mượn lực sử lực." Thiên Nguyệt Thần giải thích.
"Ta hiểu, ý của chủ tử là đối phương dùng lực của những cái cây này, bởi vì một khi dùng nội tức để bay, chắc chắn chúng ta sẽ cảm giác được hắn đến gần, dễ dàng lộ hành tung, dùng cây, chỉ cần ổn định nội tức, trong một chốc, chúng ta không nhận thấy." Minh Ngũ nói.
"Đúng." Đối phương thực cao minh, tu vi của minh vệ không cảm giác được, nhưng với tu vi của Triệt nhi, dù lúc đầu không cảm giác được, thì một khi đối phương đến gần, nhất định cảm giác được. Nếu Triệt nhi có phòng bị, chắc chắn không ai có thể dễ dàng bắt đi, Thiên Nguyệt Thần tự nhận mình cũng làm không được. Triệt nhi để đối phương bắt, chỉ có hai lý do, một là Triệt nhi cố ý đi cùng đối phương, hai là Triệt nhi mất ý thức."Tìm kiếm khắp nơi, phát hiện cái gì, lập tức báo lại."
"Vâng."
Mà bên kia, Thiên Nguyệt Triệt mở mắt thì phát hiện mình ở trong mật thất, mật thất không có cửa sổ.
Trong mật thất không chỉ một mình hắn, Thiên Nguyệt Triệt cảm giác có hơi thở tồn tại, nhìn khắp bốn phía, Thiên Nguyệt Triệt phát hiện những người khác cũng tò mò nhìn hắn. Càng khiến hắn kinh ngạc chính là, các nàng mặc giá y giống mình, chẳng lẽ các nàng đều là tân nương tử mất tích? Người gì kỳ quái, đem tân nương tử tới rồi nhốt lại, có ý gì?
Nhiều chỗ có phong tục phiền toái, Thiên Nguyệt Triệt biết phong tục là một loại tín ngưỡng, nếu gắng bắt bọn họ đổi, chi bằng theo bọn họ. "Tìm khắp nơi xem có dấu vết gì không?" Thiên Nguyệt Triệt quan sát bốn phía, phân phó, "Cẩn thận vẫn hơn."
"Vâng." Minh vệ lập tức phân tán, nhưng lần này Nặc Kiệt luôn luôn chăm chỉ lại chậm rì rì, bởi vì, hắn sợ quỷ, nhìn núi, rồi nghĩ tới tân nương quỷ, Thủ Điện Đồng một thân giá y, cả người hắn lạnh lẽo. Từ từ theo sau Thiên Nguyệt Triệt, hắn cảm thấy Thiên Nguyệt Triệt đáng tin, mặt khác, trong đoàn người chỉ có Thiên Nguyệt Triệt là hài tử, cần bảo vệ.
"Ngươi theo ta làm gì?" Thiên Nguyệt Triệt đi một lúc, cảm giác có điều không đúng, hắn đi tới đâu thì người mập mạp này theo tới đó.
"Đương nhiên là bảo vệ tiểu điện hạ." Nặc Kiệt thản nhiên nói, còn rất hùng hồn.
Phì... Thiên Nguyệt Triệt không phát ra tiếng cười đã là nể mặt Nặc Kiệt: "Coi chừng nga, trong núi có rắn độc, mộ hoang rất nhiều, thậm chí đã sụp, không khéo đạp trúng mộ." Thiên Nguyệt Triệt uy hiếp, quả nhiên, Nặc Kiệt nghe xong liền lạnh run, rụt đầu, như rùa đen, cẩn cẩn dực dực nhìn bốn phía, đồng thời vô thức nhích lại gần Thiên Nguyệt Triệt. Một lát sau, Thiên Nguyệt Triệt tới bên cạnh Thiên Nguyệt Thần: "Phụ hoàng có phát hiện gì không?"
Thiên Nguyệt Thần lắc đầu: "Dường như không có dấu vết gì." Có lẽ thời gian quá lâu, nhưng bất kì đâu, đã đi qua hẳn để lại dấu vết.
"Mấy người các ngươi chú ý những lộ khẩu có thể chạy trốn, đến lúc Bỉ tiểu thư xuất giá, canh giữ những lộ khẩu đó." Thiên Nguyệt Thần nói với minh vệ, võ công của minh vệ không kém, để bọn họ trông chừng lộ khẩu, khá yên tâm.
Hai ngày sau, hôn lễ của Bỉ tiểu thư cử hành long trọng, Thiên Nguyệt Thần được Bỉ lão gia mời làm chủ hôn, nên ngồi ở chủ vị, Bỉ lão gia là thủ phủ nơi này, nữ nhi xuất giá, hiển nhiên khách nhân không ít. Thành chủ cũng không ngoại lệ, mà khi thành chủ thấy chủ hôn là Thiên Nguyệt Thần, rất bất ngờ.
Mấy ngày qua hắn phái người theo dõi Thiên Nguyệt Thần và Thiên Nguyệt Triệt, ngoài đêm hôm đó mất dấu, thì không còn chuyện gì xảy ra, mà người hắn phái tới Nam Giang thành vẫn chưa về, nên lúc này, hắn chỉ có thể suy đoán thân phận của nhóm Thiên Nguyệt Triệt. Hôn lễ cử hành vô cùng thành công, đây là đương nhiên, với địa vị của Bỉ lão gia ở Hán Lệ thành, ai không nể mặt, huống chi có Thiên Nguyệt Thần trấn giữ, càng khiến Bỉ lão gia hãnh diện. Tân nương lên kiệu hoa, Thiên Nguyệt Thần, Thiên Nguyệt Triệt vẫn chưa đi cùng, dọc đường để minh vệ hộ tống. Đến lộ khẩu từng kiểm tra trước đó...
Lúc Thiên Nguyệt Thần chạy tới, đội ngũ rước dâu như cũ, nhưng trong kiệu hoa đã không còn bóng dáng tân nương tử. Chuyện gì xảy ra?
"Chủ tử." Minh vệ từ Minh Nhị đến Minh Ngũ đều cúi đầu, "Thỉnh chủ tử trách tội, thuộc hạ hành sự bất lực." Thiên Nguyệt Thần hiểu rõ. Sở dĩ y cách rất xa là sợ đối phương chú ý, nhưng chỉ trong nháy mắt, liền không thấy bóng dáng tân nương tử. Tốc độ này, Thiên Nguyệt Thần tự nhận chính mình cũng không nhanh như vậy, "Có gì khác thường?" Không trách tội bọn họ.
"Lúc ấy bốn bề tỏa sương khói, khiến mọi người nhắm mắt lại, không nhìn thấy gì, lúc mở mắt thì Bỉ tiểu thư đã biến mất, nhưng tìm kiếm dọc đường, không có ai khác rời đi." Hơn nữa, đối phương muốn bắt một người, tốc độ không thể nhanh như vậy.
"Vậy sao? Tìm chung quanh xem có dấu vết lưu lại không, đội ngũ rước dâu tiếp tục." Thiên Nguyệt Thần hạ lệnh.
Tiếp tục? Nhất thời đội ngũ rước dâu không rõ ý của Thiên Nguyệt Thần, tân nương tử không còn, tiếp tục cái gì?
"Chủ nhân, Bỉ tiểu thư đã bị cướp đi." Nặc Kiệt nhắc nhở. Nghĩ thầm, chẳng lẽ bệ hạ choáng đầu? Không có tân nương tử, làm sao ăn nói với Bỉ lão gia, còn tiếp tục cái gì a? Lúc này trong kiệu hoa truyền đến thanh âm, mọi người sững sờ, cho là vật gì đó, tiếp theo hai mắt trừng lớn, Bỉ tiểu thư vén kiệu hoa lên. Đây là?
Mọi người đầy nghi ngờ, không phải tân nương tử bị cướp ư? Sao còn ở đây? Bà mối lanh lợi hơn, nếu tân nương tử không có chuyện, đương nhiên tiếp tục, một lát sau kèn trống vang lên, đội ngũ rước dâu vô cùng náo nhiệt trở về.
"Bệ hạ, xảy ra chuyện gì? Nếu Bỉ tiểu thư còn, vậy người bị cướp đi là ai?" Nặc Kiệt kéo dài lỗ tai.
Thiên Nguyệt Thần khiêu mi: "Ngươi đoán xem." Đoán? Nặc Kiệt chán nản, chuyện gì bệ hạ cũng giống tiểu điện hạ, thích bắt người khác suy đoán? Ai không biết Nặc Kiệt hắn kém khoản này, hắn đâu phải tiểu tử Liệt La Đặc, thích đánh đố. Ai...
Nặc Kiệt thở dài, lại khi dễ người thành thật như hắn, bệ hạ không chịu nói, hắn hỏi tiểu điện hạ vậy, nhưng... Ánh mắt đảo chung quanh, tiểu... Tiểu điện hạ, người đâu?
"Không tốt... Bệ hạ, không tốt, tiểu điện hạ không thấy... A... ." Nặc Kiệt đột nhiên hô to, "Bệ hạ, người bị cướp đi không phải là... Không phải là tiểu điện hạ chứ?"
Ánh mắt Thiên Nguyệt Thần hiện lên tán thưởng: "Ngươi cũng có lúc thông minh." Không đơn giản a, không có người nhắc nhở mà hắn cũng đoán đúng, dù ngoài ý muốn, nhưng đáng khen ngợi. Nhưng lúc này Nặc Kiệt không vui vẻ vì được Thiên Nguyệt Thần khen ngợi, mà trở nên nghiêm túc, còn có chút bi thương. Bi thương? Thiên Nguyệt Thần khó hiểu.
"Tiểu điện hạ... Tiểu điện hạ trở thành tân nương của người khác, ô ô ô... Tiểu điện hạ của ta lại trở thành tân nương tử của người khác, hơn nữa còn bị ép buộc làm tân nương tử." Nặc Kiệt đỏ mắt, không ngờ bệ hạ để tiểu điện hạ thành tân nương tử của người khác. Nặc Kiệt luôn luôn nghe lời Thiên Nguyệt Thần răm rắp, lần đầu tiên hướng Thiên Nguyệt Thần phát ra ai oán, hơn nữa còn nhìn chằm chằm Thiên Nguyệt Thần.
"Chủ tử, bên này có đầu mối." Minh Nhị đứng bên cạnh gốc cây hô. Thiên Nguyệt Thần, và những minh vệ khác nhanh chóng đi qua, Nặc Kiệt càng thêm tích cực: "Nơi nào... Nơi nào..." Đưa tay đẩy minh vệ, phi thường gấp gáp, tiểu điện hạ vẫn chờ hắn đến cứu. Nghĩ tới đây lại ai oán nhìn Thiên Nguyệt Thần một cái, động tác này khiến minh vệ sởn gai ốc, giống như Thiên Nguyệt Thần bội tình bạc nghĩa với hắn.
"Chủ tử, nhìn xem." Minh vệ thối lui, đứng sang một bên để Thiên Nguyệt Thần nhìn rõ, "Những dấu vết này lúc đi chưa có, giống như bị lợi khí xẹt qua." Thiên Nguyệt Thần tiến lên, dấu vết trên cây, đích thật là dấu vết mới, còn có mùi nhựa cây, hình bán nguyệt, tựa hồ bị người dùng đồ gì đó rất mảnh xẹt qua.
"Các ngươi tìm chung quanh, còn có dấu vết như vậy không." Thiên Nguyệt Thần xem xét dấu vết mới, sau đó quan sát mấy cây bên cạnh, gần như đều cùng hình dáng, bất quá các dấu vết khác đã phai nhạt, có một số hơi cao. Hẳn là dấu vết lúc trước, bởi vì cây cao lên, cho nên dấu vết cũ hơi nhích cao so với dấu vết mới.
"Chủ tử, ở đây." Minh vệ hô lên. Nhìn những dấu vết này, Thiên Nguyệt Thần hiểu rõ: "Thảo nào tốc độ của đối phương có thể nhanh như vậy, mà trên mặt đất không có dấu chân của hắn, thật ra đối phương chỉ vừa rời khỏi nơi này, lúc đối phương tạo sương khói, đoạt đi tân nương tử, hắn vẫn ở trong phạm vi tìm kiếm, chẳng qua, hắn ở trên cao."
"Chủ tử, nghĩa là thế nào?" Minh Nhị khó hiểu.
"Đạo lý rất đơn giản, mượn lực sử lực." Thiên Nguyệt Thần giải thích.
"Ta hiểu, ý của chủ tử là đối phương dùng lực của những cái cây này, bởi vì một khi dùng nội tức để bay, chắc chắn chúng ta sẽ cảm giác được hắn đến gần, dễ dàng lộ hành tung, dùng cây, chỉ cần ổn định nội tức, trong một chốc, chúng ta không nhận thấy." Minh Ngũ nói.
"Đúng." Đối phương thực cao minh, tu vi của minh vệ không cảm giác được, nhưng với tu vi của Triệt nhi, dù lúc đầu không cảm giác được, thì một khi đối phương đến gần, nhất định cảm giác được. Nếu Triệt nhi có phòng bị, chắc chắn không ai có thể dễ dàng bắt đi, Thiên Nguyệt Thần tự nhận mình cũng làm không được. Triệt nhi để đối phương bắt, chỉ có hai lý do, một là Triệt nhi cố ý đi cùng đối phương, hai là Triệt nhi mất ý thức."Tìm kiếm khắp nơi, phát hiện cái gì, lập tức báo lại."
"Vâng."
Mà bên kia, Thiên Nguyệt Triệt mở mắt thì phát hiện mình ở trong mật thất, mật thất không có cửa sổ.
Trong mật thất không chỉ một mình hắn, Thiên Nguyệt Triệt cảm giác có hơi thở tồn tại, nhìn khắp bốn phía, Thiên Nguyệt Triệt phát hiện những người khác cũng tò mò nhìn hắn. Càng khiến hắn kinh ngạc chính là, các nàng mặc giá y giống mình, chẳng lẽ các nàng đều là tân nương tử mất tích? Người gì kỳ quái, đem tân nương tử tới rồi nhốt lại, có ý gì?
Tác giả :
Tử Sắc Mộc Ốc