Thiên Nguyệt Chi Mị
Quyển 4 - Chương 15: Nhàn sự
Sau khi nghe gia đình kia kể chuyện, ngày thứ hai nhóm người Thiên Nguyệt Thần tới Kiền Đức thành, Kiền Đức thành cách Nam Giang thành hai ngày đường, mà chuyến này nhóm người Thiên Nguyệt Thần lại bí mật xuất cung, cho nên không quan viên nào trong thành biết được. Mặc dù Kiền Đức thành gần Nam Giang thành, nhưng thiên tai ở Nam Giang thành không ảnh hưởng đến nơi này, thành dân ở đây an cư lạc nghiệp. Chẳng qua là...
Bọn họ vừa đi vào, phát hiện trong thành có rất nhiều khất cái.
"Van cầu ngài, van cầu ngài, cho ta xin một chút." Một hài tử khoảng bảy tuổi và một hài tử năm tuổi, đi dọc theo sạp xin ăn. Ngửi mùi bánh bao thơm ngào ngạt, tiểu hài tử đã chảy nước miếng.
"Bọn ăn mày, cút ngay." Lão bản lớn tiếng ồn ào.
"Lão bản, van cầu ngài, đã hai ngày bọn ta không ăn gì, nếu tiếp tục nhịn đói, đệ đệ của ta sẽ chết, van cầu ngài..." Hài tư lớn tuổi hơn đau khổ cầu khẩn.
"Ca ca, bụng ta rất đói... ." Một bên còn truyền đến tiếng khóc của đệ đệ.
"Cút ngay, đừng quấy rầy việc buôn bán của ta, nếu tên ăn mày nào cũng tới khóc lóc kể lể, ta có thể buôn bán sao." Lão bản đẩy hai huynh đệ. Bởi vì còn nhỏ, hai hài tử không cẩn thận ngã nhào trên đất, kết quả, khiến con ngựa vừa chạy đến kinh sợ, cẩm y công tử trên ngựa ngã nhào xuống đất.
"Công tử..." Người hầu thấy thế nhanh chóng đỡ cẩm y thiếu niên dậy.
"Cút ngay." Cẩm y thiếu niên vung tay lên, đẩy người hầu, lấy trường tiên (roi dài) trên ngựa hướng hai hài tử mà quật.
Đàn Thành chạy như bay qua, kéo trường tiên của cẩm y thiếu niên, sau đó dùng lực, cẩm y thiếu niên bị vứt sang một bên.
"Tiểu đệ đệ, không sao chứ?" Đàn Thành đỡ hai hài tử dậy, cẩm y thiếu niên vừa kịp phản ứng, mạnh mẽ cho Đàn Thành một roi sau lưng, Đàn Thành đang ôm hài tử, không tránh kịp. Tê... Y phục bị phá, ngay cả da thịt cũng lộ ra.
"Tiểu tử, ngươi thật to gan, ngay cả chuyện của bổn thiếu gia cũng dám quản, toàn bộ Kiền Đức thành ai dám quản chuyện của bổn thiếu gia, ngươi ăn gan trời sao?" Cẩm y thiếu niên trừng mắt giận dữ: "Người tới, đánh cho bổn thiếu gia." Cẩm y thiếu niên ra lệnh một tiếng, người hầu đồng loạt xông lên.
"Đánh." Thiên Nguyệt Thần nhả ra một chữ, sáu minh vệ xuất thủ, những người hầu kia sao có thể là đối thủ của minh vệ, mới một hai cái đã bị đánh bay.
"Các ngươi... Các ngươi chờ cho bổn thiếu gia." Cẩm y thiếu niên kéo y phục chạy trốn.
"Tiểu đệ đệ, các ngươi không sao chứ, đi thôi." Đàn Thành để hai hài tử xuống, song hài tử ôm chặt hắn không muốn rời đi. Này... Đàn Thành không biết làm thế nào mới tốt, xuất thủ là đã hết lòng giúp đỡ, đối với tiểu hài tử, hắn không có kinh nghiệm ứng phó.
"Đàn Thành, theo bổn điện thấy, ngươi hãy thu hai người bọn họ, ngày sau dưỡng lão." Thiên Nguyệt Triệt cười, tiến lên, mua mấy cái bánh bao, sau đó trở về cho hai hài tử trước mặt. Ánh mắt tiểu hài tử sáng lên, nhanh chóng tiếp lấy cắn từng miếng.
"Chủ tử, chớ có nói đùa." Đàn Thành luôn luôn không lộ biểu cảm, lúc này mặt mày co quắp, dưỡng lão? Thiếu chủ cũng nghĩ ra được, hắn chưa tới ba mươi, dưỡng lão là quá nhanh.
"Ha ha..." Thiên Nguyệt Triệt sảng lãng cười to: "Phụ hoàng, hôm nay chúng ta ở đây qua đêm sao?"
"Ân." Thiên Nguyệt Thần gật đầu, sau đó nhìn hai hài tử kia một cái, chân mày cau lại: "Đi thôi." Đàn Thành lấy ra một ít tiền giao cho hai hài tử, sau đó đuổi theo.
Tụ Đức Hiền An Sạn là tửu lâu tốt nhất Kiền Đức thành, với tính cách của Thiên Nguyệt Thần, hiển nhiên là chọn nơi này, nhưng bọn họ mới ngồi xuống, liền có rất nhiều khất cái đi vào, bất đắc dĩ khách điếm phải dùng vũ lực đối phó bọn họ.
"Chậm đã." Nặc Kiệt theo ý của Thiên Nguyệt Thần đi tới quầy: "Có chuyện xảy ra sao, bách tính của Mạn La đế quốc dù không phú giáp một phương, nhưng sao Kiền Đức thành lại có nhiều khất cái như vậy?"
"Khách nhân không phải thành dân ở đây, hiển nhiên không biết, Nam Giang thành gần Kiền Đức thành xảy ra thiên tai, khất cái ở đây hầu hết là thành dân Nam Giang thành chạy nạn." Chưởng quỹ thấy khách nhân hỏi thăm, cũng nói thực. Nặc Kiệt nghe nguyên do, đi tới nhẹ giọng nói cho Thiên Nguyệt Thần, nghe xong Thiên Nguyệt Thần phân phó lại tới quầy: "Chủ tử nhà ta phân phó, nấu nhiều cháo một chút, sau đó tìm chỗ trống phát cháo miễn phí, đây là tiền." Nặc Kiệt đem một túi ngân tệ đặt trên quầy.
Chưởng quỹ nhìn ngân tệ, tầm mắt chuyển hướng Thiên Nguyệt Thần. Nam nhân một thân cẩm y hắc sắc, diện mạo bất phàm, người bên cạnh đều dáng vẻ đường đường, hơn nữa xuất thủ hào phóng, lại càng cảm thấy kỳ lạ, dù người có tiền cũng không cho khất cái, mà nhóm người kia..."Khách nhân yên tâm, tại hạ sẽ làm tốt." Nặc Kiệt trở lại vị trí, mấy bàn xung quanh nghe được lời Nặc Kiệt, tất cả đều tò mò nhìn hướng bên này, trong một góc khách điêm vang lên thanh âm gảy đàn tỳ bà của nữ nhân.
Song mới hát được một nửa, một nhóm người tiến vào. Dẫn đầu là lam y nam tử, nam tử đi tới trước mặt nữ nhân gảy đàn tỳ bà."Kỳ hạn ba ngày đã đến, nếu không giao tiền, biết điều một chút theo ta trở về. "
"Không... Ta không về... Ta chết cũng không theo ngươi về..." Nữ nhân từ chối.
"Không biết tốt xấu, người tới, mang đi cho ta." Lam y nam tử hiển nhiên không kiên nhẫn: "Làm nữ nhân của ta thì không được xuất đầu lộ diện." Nam tử nói xong, hạ nhân lập tức đi qua trói nữ nhân lại.
"Các ngươi muốn làm gì, mau buông nữ nhi của ta ra." Trung niên nam tử sờ sờ gậy, là người mù, khó trách lúc kéo nhị hồ thì hai mắt vô thần.
"Lão già này, cút ngay." Một hạ nhân đá văng trung niên nam tử.
Trung niên nam tử ngã xuống đất, tay bắt được một cái ghế, cầm lấy đánh loạn xạ.
"Đại thúc, có chuyện gì vậy?" Mấy ngày qua Thiên Nguyệt Triệt nhàm chán cực độ, thật vất vả mới phát sinh chuyện hứng thú, liền đi đến tham gia náo nhiệt. Đại thúc nghe câu hỏi của thiếu niên, bắt đầu kể lể. Hóa ra nữ tử mại xướng (hát rong) bị lam y nam tử coi trọng, nhưng nữ tử không muốn, trung niên nam tử chính là phụ thân của nữ tử, vì hai mắt mù, đi lại khó khăn, nên không cẩn thận đụng ngã. Nữ tử mời đại phu xem bệnh, chỉ đả thương gân cốt, ăn chút dược sẽ tốt, nhưng ở Kiền Đức thành không ai dám bán dược cho nữ tử, nữ tử bất đắc dĩ chỉ có thể hướng lam y nam tử mua, lam y nam tử đề cao giá tiền, 100 ngân tệ, quy định ba ngày phải trả. Cho nên hôm nay mới xảy ra chuyện này.
Thiên Nguyệt Triệt cẩn thận quan sát nữ tử, đúng là xinh đẹp, nhưng, "Chẳng lẽ trong mắt nam tử kia không có luật pháp, dược điếm ở Kiền Đức thành do hắn điều khiển sao? Cường đoạt dân nữ là chuyện phạm pháp từ lúc khai quốc tới nay." Thiên Nguyệt Thần đã bất mãn vì tình hình thiên tai, hôm nay Mạn La đế quốc thái bình thịnh thế, đại khái là chuyện quốc gia rất an nhàn, giờ lại chuyện này nối tiếp chuyện kia.
Thanh âm lạnh lùng của Thiên Nguyệt Thần khiến nam tử ngồi bàn bên cạnh bất mãn: "Trời cao hoàng đế xa, Kiền Đức thành quá xa đế đô, cho nên đất này hiển nhiên là cường hào ác bá làm chủ, chưa kể Phù Nhĩ Đặc gia tộc quyền cao chức trọng, Phù Nhĩ Đặc đại nhân lại là nam tước, cho nên nơi này nghiễm nhiên là thiên hạ của bọn họ."
"Một nam tước nho nhỏ ngông cuồng như thế, ta muốn nhìn xem, hắn có khả năng gì." Ánh mắt Thiên Nguyệt Thần sắc bén: "Minh Nhị, cứu bọn họ." Minh Nhị là một trong sáu minh vệ.
"Vâng." Minh Nhị vừa dứt lời, bóng dáng đã đến nơi đó, một tay đỡ nam tử bị mù, một quyền đánh nam tử kia bay ra ngoài, nếu chủ tử mở miệng, đánh chết cũng không cần chịu trách nhiệm , Minh Nhị cười lạnh. Trong nháy mắt hạ nhân bị đánh ngã toàn bộ.
"Ngươi là ai? Dám ở Kiền Đức thành giương oai." Phù Nhĩ Đặc nhị công tử dò xét Minh Nhị.
"Gặp chuyện bất bình giúp đỡ." Minh Nhị đỡ nam tử trung niên đứng vững, sau đó đi đến bên cạnh Thiên Nguyệt Thần, theo động tác của hắn, tầm mắt của Phù Nhĩ Đặc nhị công tử cũng dời về phía bàn Thiên Nguyệt Thần. Đặc biệt là nam nhân vận cẩm y hắc sắc kia, khí chất hơn người, cảm giác áp bách mãnh liệt, toàn bộ Kiền Đức thành, sợ rằng không tìm ra người thứ hai. Mà bên cạnh nam nhân là tuyệt sắc thiếu niên, thiếu niên mỉm cười, nhưng trong mắt không hề có ý cười, thiếu niên phong hoa nguyệt mạo như thế, cũng chưa từng thấy qua. Nghĩ tới đây, Phù Nhĩ Đặc nhị công tử bắt đầu cảnh giác: "Nếu các hạ không quen biết với ta, việc nhàn sự cũng quản quá rộng?"
Bọn họ vừa đi vào, phát hiện trong thành có rất nhiều khất cái.
"Van cầu ngài, van cầu ngài, cho ta xin một chút." Một hài tử khoảng bảy tuổi và một hài tử năm tuổi, đi dọc theo sạp xin ăn. Ngửi mùi bánh bao thơm ngào ngạt, tiểu hài tử đã chảy nước miếng.
"Bọn ăn mày, cút ngay." Lão bản lớn tiếng ồn ào.
"Lão bản, van cầu ngài, đã hai ngày bọn ta không ăn gì, nếu tiếp tục nhịn đói, đệ đệ của ta sẽ chết, van cầu ngài..." Hài tư lớn tuổi hơn đau khổ cầu khẩn.
"Ca ca, bụng ta rất đói... ." Một bên còn truyền đến tiếng khóc của đệ đệ.
"Cút ngay, đừng quấy rầy việc buôn bán của ta, nếu tên ăn mày nào cũng tới khóc lóc kể lể, ta có thể buôn bán sao." Lão bản đẩy hai huynh đệ. Bởi vì còn nhỏ, hai hài tử không cẩn thận ngã nhào trên đất, kết quả, khiến con ngựa vừa chạy đến kinh sợ, cẩm y công tử trên ngựa ngã nhào xuống đất.
"Công tử..." Người hầu thấy thế nhanh chóng đỡ cẩm y thiếu niên dậy.
"Cút ngay." Cẩm y thiếu niên vung tay lên, đẩy người hầu, lấy trường tiên (roi dài) trên ngựa hướng hai hài tử mà quật.
Đàn Thành chạy như bay qua, kéo trường tiên của cẩm y thiếu niên, sau đó dùng lực, cẩm y thiếu niên bị vứt sang một bên.
"Tiểu đệ đệ, không sao chứ?" Đàn Thành đỡ hai hài tử dậy, cẩm y thiếu niên vừa kịp phản ứng, mạnh mẽ cho Đàn Thành một roi sau lưng, Đàn Thành đang ôm hài tử, không tránh kịp. Tê... Y phục bị phá, ngay cả da thịt cũng lộ ra.
"Tiểu tử, ngươi thật to gan, ngay cả chuyện của bổn thiếu gia cũng dám quản, toàn bộ Kiền Đức thành ai dám quản chuyện của bổn thiếu gia, ngươi ăn gan trời sao?" Cẩm y thiếu niên trừng mắt giận dữ: "Người tới, đánh cho bổn thiếu gia." Cẩm y thiếu niên ra lệnh một tiếng, người hầu đồng loạt xông lên.
"Đánh." Thiên Nguyệt Thần nhả ra một chữ, sáu minh vệ xuất thủ, những người hầu kia sao có thể là đối thủ của minh vệ, mới một hai cái đã bị đánh bay.
"Các ngươi... Các ngươi chờ cho bổn thiếu gia." Cẩm y thiếu niên kéo y phục chạy trốn.
"Tiểu đệ đệ, các ngươi không sao chứ, đi thôi." Đàn Thành để hai hài tử xuống, song hài tử ôm chặt hắn không muốn rời đi. Này... Đàn Thành không biết làm thế nào mới tốt, xuất thủ là đã hết lòng giúp đỡ, đối với tiểu hài tử, hắn không có kinh nghiệm ứng phó.
"Đàn Thành, theo bổn điện thấy, ngươi hãy thu hai người bọn họ, ngày sau dưỡng lão." Thiên Nguyệt Triệt cười, tiến lên, mua mấy cái bánh bao, sau đó trở về cho hai hài tử trước mặt. Ánh mắt tiểu hài tử sáng lên, nhanh chóng tiếp lấy cắn từng miếng.
"Chủ tử, chớ có nói đùa." Đàn Thành luôn luôn không lộ biểu cảm, lúc này mặt mày co quắp, dưỡng lão? Thiếu chủ cũng nghĩ ra được, hắn chưa tới ba mươi, dưỡng lão là quá nhanh.
"Ha ha..." Thiên Nguyệt Triệt sảng lãng cười to: "Phụ hoàng, hôm nay chúng ta ở đây qua đêm sao?"
"Ân." Thiên Nguyệt Thần gật đầu, sau đó nhìn hai hài tử kia một cái, chân mày cau lại: "Đi thôi." Đàn Thành lấy ra một ít tiền giao cho hai hài tử, sau đó đuổi theo.
Tụ Đức Hiền An Sạn là tửu lâu tốt nhất Kiền Đức thành, với tính cách của Thiên Nguyệt Thần, hiển nhiên là chọn nơi này, nhưng bọn họ mới ngồi xuống, liền có rất nhiều khất cái đi vào, bất đắc dĩ khách điếm phải dùng vũ lực đối phó bọn họ.
"Chậm đã." Nặc Kiệt theo ý của Thiên Nguyệt Thần đi tới quầy: "Có chuyện xảy ra sao, bách tính của Mạn La đế quốc dù không phú giáp một phương, nhưng sao Kiền Đức thành lại có nhiều khất cái như vậy?"
"Khách nhân không phải thành dân ở đây, hiển nhiên không biết, Nam Giang thành gần Kiền Đức thành xảy ra thiên tai, khất cái ở đây hầu hết là thành dân Nam Giang thành chạy nạn." Chưởng quỹ thấy khách nhân hỏi thăm, cũng nói thực. Nặc Kiệt nghe nguyên do, đi tới nhẹ giọng nói cho Thiên Nguyệt Thần, nghe xong Thiên Nguyệt Thần phân phó lại tới quầy: "Chủ tử nhà ta phân phó, nấu nhiều cháo một chút, sau đó tìm chỗ trống phát cháo miễn phí, đây là tiền." Nặc Kiệt đem một túi ngân tệ đặt trên quầy.
Chưởng quỹ nhìn ngân tệ, tầm mắt chuyển hướng Thiên Nguyệt Thần. Nam nhân một thân cẩm y hắc sắc, diện mạo bất phàm, người bên cạnh đều dáng vẻ đường đường, hơn nữa xuất thủ hào phóng, lại càng cảm thấy kỳ lạ, dù người có tiền cũng không cho khất cái, mà nhóm người kia..."Khách nhân yên tâm, tại hạ sẽ làm tốt." Nặc Kiệt trở lại vị trí, mấy bàn xung quanh nghe được lời Nặc Kiệt, tất cả đều tò mò nhìn hướng bên này, trong một góc khách điêm vang lên thanh âm gảy đàn tỳ bà của nữ nhân.
Song mới hát được một nửa, một nhóm người tiến vào. Dẫn đầu là lam y nam tử, nam tử đi tới trước mặt nữ nhân gảy đàn tỳ bà."Kỳ hạn ba ngày đã đến, nếu không giao tiền, biết điều một chút theo ta trở về. "
"Không... Ta không về... Ta chết cũng không theo ngươi về..." Nữ nhân từ chối.
"Không biết tốt xấu, người tới, mang đi cho ta." Lam y nam tử hiển nhiên không kiên nhẫn: "Làm nữ nhân của ta thì không được xuất đầu lộ diện." Nam tử nói xong, hạ nhân lập tức đi qua trói nữ nhân lại.
"Các ngươi muốn làm gì, mau buông nữ nhi của ta ra." Trung niên nam tử sờ sờ gậy, là người mù, khó trách lúc kéo nhị hồ thì hai mắt vô thần.
"Lão già này, cút ngay." Một hạ nhân đá văng trung niên nam tử.
Trung niên nam tử ngã xuống đất, tay bắt được một cái ghế, cầm lấy đánh loạn xạ.
"Đại thúc, có chuyện gì vậy?" Mấy ngày qua Thiên Nguyệt Triệt nhàm chán cực độ, thật vất vả mới phát sinh chuyện hứng thú, liền đi đến tham gia náo nhiệt. Đại thúc nghe câu hỏi của thiếu niên, bắt đầu kể lể. Hóa ra nữ tử mại xướng (hát rong) bị lam y nam tử coi trọng, nhưng nữ tử không muốn, trung niên nam tử chính là phụ thân của nữ tử, vì hai mắt mù, đi lại khó khăn, nên không cẩn thận đụng ngã. Nữ tử mời đại phu xem bệnh, chỉ đả thương gân cốt, ăn chút dược sẽ tốt, nhưng ở Kiền Đức thành không ai dám bán dược cho nữ tử, nữ tử bất đắc dĩ chỉ có thể hướng lam y nam tử mua, lam y nam tử đề cao giá tiền, 100 ngân tệ, quy định ba ngày phải trả. Cho nên hôm nay mới xảy ra chuyện này.
Thiên Nguyệt Triệt cẩn thận quan sát nữ tử, đúng là xinh đẹp, nhưng, "Chẳng lẽ trong mắt nam tử kia không có luật pháp, dược điếm ở Kiền Đức thành do hắn điều khiển sao? Cường đoạt dân nữ là chuyện phạm pháp từ lúc khai quốc tới nay." Thiên Nguyệt Thần đã bất mãn vì tình hình thiên tai, hôm nay Mạn La đế quốc thái bình thịnh thế, đại khái là chuyện quốc gia rất an nhàn, giờ lại chuyện này nối tiếp chuyện kia.
Thanh âm lạnh lùng của Thiên Nguyệt Thần khiến nam tử ngồi bàn bên cạnh bất mãn: "Trời cao hoàng đế xa, Kiền Đức thành quá xa đế đô, cho nên đất này hiển nhiên là cường hào ác bá làm chủ, chưa kể Phù Nhĩ Đặc gia tộc quyền cao chức trọng, Phù Nhĩ Đặc đại nhân lại là nam tước, cho nên nơi này nghiễm nhiên là thiên hạ của bọn họ."
"Một nam tước nho nhỏ ngông cuồng như thế, ta muốn nhìn xem, hắn có khả năng gì." Ánh mắt Thiên Nguyệt Thần sắc bén: "Minh Nhị, cứu bọn họ." Minh Nhị là một trong sáu minh vệ.
"Vâng." Minh Nhị vừa dứt lời, bóng dáng đã đến nơi đó, một tay đỡ nam tử bị mù, một quyền đánh nam tử kia bay ra ngoài, nếu chủ tử mở miệng, đánh chết cũng không cần chịu trách nhiệm , Minh Nhị cười lạnh. Trong nháy mắt hạ nhân bị đánh ngã toàn bộ.
"Ngươi là ai? Dám ở Kiền Đức thành giương oai." Phù Nhĩ Đặc nhị công tử dò xét Minh Nhị.
"Gặp chuyện bất bình giúp đỡ." Minh Nhị đỡ nam tử trung niên đứng vững, sau đó đi đến bên cạnh Thiên Nguyệt Thần, theo động tác của hắn, tầm mắt của Phù Nhĩ Đặc nhị công tử cũng dời về phía bàn Thiên Nguyệt Thần. Đặc biệt là nam nhân vận cẩm y hắc sắc kia, khí chất hơn người, cảm giác áp bách mãnh liệt, toàn bộ Kiền Đức thành, sợ rằng không tìm ra người thứ hai. Mà bên cạnh nam nhân là tuyệt sắc thiếu niên, thiếu niên mỉm cười, nhưng trong mắt không hề có ý cười, thiếu niên phong hoa nguyệt mạo như thế, cũng chưa từng thấy qua. Nghĩ tới đây, Phù Nhĩ Đặc nhị công tử bắt đầu cảnh giác: "Nếu các hạ không quen biết với ta, việc nhàn sự cũng quản quá rộng?"
Tác giả :
Tử Sắc Mộc Ốc