Thiên Nguyệt Chi Mị
Quyển 4 - Chương 14: Tức giận
Một tháng sau, Thiên Nguyệt Thần sắp xếp tốt chuyện triều đình, liền dẫn Thiên Nguyệt Triệt xuất cung. Năm tuấn mã kéo xe ngựa đơn giản mà sang quý, người trước người sau không nhiều lắm, chỉ có mười mấy người. Nặc Kiệt cưỡi ngựa đi trước dẫn đường, so với bình thường càng tăng thêm một phần uy phong lẫm lẫm, đi cùng là Liệt La Đặc, Đàn Thành và sáu minh vệ.
Nhưng từ lúc ra cung, sắc mặt Liệt La Đặc chưa từng tốt, bởi vì, hắn không ngờ tên khốn khiếp Địch Trạch hiển nhiên dám theo, theo còn chưa tính, lại còn dùng ánh mắt buồn nôn nhìn hắn.
"Phụ hoàng, tại sao cho phép Địch Trạch theo?" Thiên Nguyệt Triệt nằm trong lòng Thiên Nguyệt Thần, hai tay chơi đùa tóc của y, miệng nhỏ động động.
Thiên Nguyệt Thần bóc một múi quýt, bỏ vào miệng Thiên Nguyệt Triệt: "Triệt nhi không thấy đoạn đường này rất nhàm chán sao? Có người đi theo sẽ vui hơn, mà tuổi Liệt La Đặc không còn nhỏ."
Thiên Nguyệt Triệt ăn quýt, nghĩ thầm, đâu chỉ không còn nhỏ, rõ ràng là rất lớn, "Phụ hoàng sợ Liệt La Đặc liên tục đi theo khiến ta để ý sao? Ngay cả như vậy, cần gì phải giao hắn cho Địch Trạch?" Thiên Nguyệt Triệt không phải đứa ngốc, tâm tư của Thiên Nguyệt Thần, hắn rất hiểu.
"Nếu Triệt nhi biết cần gì phải hỏi phụ hoàng, ta thấy bọn họ rất xứng đôi." Đồng thời cho mình một múi quýt, Thiên Nguyệt Thần nói.
Đối với việc Liệt La Đặc và Địch Trạch xứng đôi, Thiên Nguyệt Triệt không có ý kiến gì, tính cách Liệt La Đặc, hắn hiển nhiên hiểu rõ, mà hắn cũng không chú ý quá nhiều đến Địch Trạch. Nếu như chán ghét một người, chỉ cần né tránh là được, không cần thiết tầm mắt đuổi theo nhất cử nhất động của người nọ, cho nên, Liệt La Đặc không hề vô tâm với Địch Trạch. Ai... Thiên Nguyệt Triệt thở dài, một người tốt lại gia nhập hàng ngũ đồng tính luyến ái.
"Phụ hoàng thật có bản lĩnh tác hợp uyên ương." Thiên Nguyệt Triệt rời khỏi lòng Thiên Nguyệt Thần, phía ngoài là một rừng cây, phong cảnh rất đẹp: "Phụ hoàng, ta muốn cưỡi ngựa?"
"Cưỡi ngựa không sợ mệt sao?" Thiên Nguyệt Thần hướng ngoài cửa sổ, ra hiệu, mã xa ngừng lại.
"Nhưng ngồi bên trong cũng rất nhàm chán." Thiên Nguyệt Triệt bay vọt ra, ngồi lên bạch mã.
"Triệt nhi." Ngay sau đó Thiên Nguyệt Thần cũng bay vọt ra, ngồi lên hắc mã của mình, nhất bạch nhất hắc, một trước một sau, hai con ngựa chạy đi.
Đường rừng rất rộng, giục ngựa chạy là một việc vô cùng thích ý, Liệt La Đặc và Địch Trạch đồng thời giục ngựa đi theo, nhưng mục thì bất đồng, "Uy, ngươi theo sau làm gì?" Địch Trạch nhanh một bước ngăn cản ngựa của Liệt La Đặc.
"Hiển nhiên là bảo vệ chủ tử, tránh ra." Tên nham hiểm này, dám chặn đường của hắn, muốn chết.
"Bảo vệ, chủ tử nhà ngươi cần ngươi bảo vệ sao? Đừng cản trở là tốt rồi, huống chi có gia ở đây, còn cần ngươi." Địch Trạch cười ha ha, cười Liệt La Đặc không biết tự lượng sức mình.
Liệt La Đặc tay phải kéo cương ngựa, tay trái nắm chặt, quang mang hỏa thạch xanh biếc phát ra, chỉ thấy đại thụ sau lưng Địch Trạch xẻ thành hai nửa. Địch Trạch sững sờ, có chút không dám tin.
"Đừng chọc ta." Liệt La Đặc hung hăng cảnh cáo, cưỡi ngựa lướt qua Địch Trạch, nhưng không đuổi theo Thiên Nguyệt Triệt, cũng không phát hiện nụ cười của Địch Trạch càng ngày càng sâu.
"Phụ hoàng, lần này trở về, chúng ta đi săn, ta rất muốn biết." Thiên Nguyệt Triệt hô lớn.
"Được." Thiên Nguyệt Thần nhận lời.
Này... Hai người lại bắt đầu ngươi chạy ta đuổi, nhưng... Đột nhiên nửa đường có một người lăn từ trên núi xuống, ngựa của Thiên Nguyệt Triệt quá nhanh, hưu... Mọi người lo lắng, bạch mã lướt qua chướng ngại vật. Thiên Nguyệt Triệt ổn định ngựa đang chấn kinh: "Phụ hoàng, sao người này lăn từ trên sơn đạo xuống?" Thiên Nguyệt Thần tới bên cạnh hắn, nhìn người nằm trên mặt đất còn hô hấp, y phục lôi thôi, tóc tai bù xù, giày đã bị hỏng.
"Bệ hạ... Tiểu điện hạ... ." Chú ý động tĩnh phía trước, tiếng kêu kinh thiên của Nặc Kiệt vang lên, chạy tới: "Bệ hạ... Tiểu điện hạ... Các ngươi không sao chứ? "
"Tới đúng lúc, mau nhìn xem người này bị gì?" Thiên Nguyệt Triệt kéo Nặc Kiệt qua.
Nhìn? Nặc Kiệt nhìn người nằm trên mặt đất, thật bẩn, Nặc Kiệt do dự vươn tay, nhưng... Trên thân người kia có mùi vị khác thường, giống như đã thật lâu không tắm rửa. Cuối cùng, Nặc Kiệt đành vươn tay lật lại người nằm trên đất, dù sắc mặt người nọ khô vàng, nhưng loáng thoáng có thể thấy được là một nam tử chừng ba mươi tuổi, nhưng núi hoang rừng hoang, nam tử này ở đây làm gì.
"Nước... nước... ." Thanh âm mơ mơ hồ hồ từ miệng nam tử truyền ra, hơi thở phi thường suy yếu.
Nặc Kiệt cởi bọc nước mang bên hông, cho nam tử một miếng, lúc này truyền đến tiếng nữ nhân và hài tử kêu gọi. "Phụ thân... . " " Tướng công... ." Sau đó một nữ nhân ăn mặc đơn giản có chút lôi thôi nắm tay một hài tử chạy tới, thấy nam tử nằm trên mặt đất, có chút kích động.
"Không sao, chẳng qua hắn quá lâu không uống nước." Môi nam tử đã khô khốc, môi hài tử cũng vậy.
Hài tử nhìn Thiên Nguyệt Triệt, thấy Thiên Nguyệt Triệt vận y phục hoa lệ, nhìn nhìn y phục xốc xếch của mình, trong lòng ủy khuất.
"Sao các ngươi lại chật vật như vậy, gặp cường đạo hay bị gì?" Nghĩ có cường đạo xuất nhập, Thiên Nguyệt Triệt hưng phấn, đánh cường đạo có thể giết thời gian.
"Ân nhân." Nam tử tỉnh lại, thấy Thiên Nguyệt Triệt hỏi bọn hắn, liền thành thật nói ra: "Bọn ta không có... ." Mới nói đến một nửa, bụng mấy người phát ra tiếng "Cô lỗ". Khuôn mặt vô cùng bẩn nhất thời khó xử.
"Nặc Kiệt, chuẩn bị thức ăn cho bọn họ, phân phó mọi người nghỉ ngơi ở đây." Thiên Nguyệt Thần ra lệnh.
"Vâng." Nặc Kiệt vội vàng trở về phân phó, đội ngũ không quá nhỏ liền dừng lại. Một nhà ba người giống lang hổ giải quyết thức ăn Nặc Kiệt lấy ra, ăn xong còn liếm liếm ngón tay, như chưa từng ăn đồ mỹ vị đến thế. Mà Thiên Nguyệt Triệt thấy tiểu hài tử nhìn chằm chằm vào hắn, xác thực là nhìn y phục trên người hắn, tựa hồ hiểu rõ, hắn nhìn y phục rách rưới bẩn thỉu trên người hài tử, lắc đầu.
"Hắn mấy tuổi ?" Nhỏ gầy, tay khẳng khích, trên mặt không chút ánh sáng, dù là Thiên Nguyệt Triệt cũng khó tránh khỏi thương cảm.
"Mười lăm." Nữ nhân thành thật trả lời.
"Mười lăm?" Thiên Nguyệt Triệt không tin, hài tử này nhìn qua còn nhỏ hơn hắn, đã mười lăm? Nặc Kiệt được Thiên Nguyệt Triệt phân phó, lấy ra hài bộ y phục mới: "Nè, cho ngươi." Mặc cái kia thật đơn bạc.
"Nếu không phải gặp cường đạo, sao lại chật vật như vậy?" Thiên Nguyệt Thần nhìn bọn hắn, nheo mắt hỏi.
"Ân công, bọn ta... Là thành dân của Nam Giang thành, gần một năm thiên tai liên tục, không có thu hoạch, lương thực năm ngoái và năm trước tồn lại đã ăn hết, cuộc sống của thành dân rất cực khổ."
"Hoang đường, tháng trước triều đình đã cung cấp tiền và lương thực cho nạn dân? Từ đế đô đến Nam Giang thành, ngày đêm lên đường, 15 ngày có thể tới nơi." Thiên Nguyệt Thần tin tưởng năng lực của Tu, lúc này trợ cấp thiên tai hẳn đã đến Nam Giang thành nửa tháng trước, dù không nửa tháng cũng đã 10 ngày.
"Giúp thiên tai?" Nam tử nghe thế phá lên cười: "Bệ hạ phát lương thực và bạc giúp nạn dân, nhưng nó không đến tay dân thường chúng ta."
"Nói tiếp." Thanh âm đột nhiên trở nên lạnh, hàn khí hiện lên trong mắt Thiên Nguyệt Thần, mà một nhà ba người thật thà không chú ý tới mình đang nói chuyện này với ai.
"Nghe nói Long quân đế đô mang bạc và lương thực tới nửa tháng trước giao cho thành chủ, ngày thứ hai thành chủ bắt đầu trợ giúp thiên tai, nhưng mới được hai ngày, tới ngày thứ ba bọn ta đến lấy lương thực, lại bị báo rằng những lương thực này phải dùng tiền mua, hơn nữa giá tiền cao hơn bình thường rất nhiều, bất đắc dĩ, bọn ta chỉ có thể lấy tiền ra, nhưng đáng giận là trong gạo còn có cát, ta dùng vài thùng nước đều không thể rửa sạch. Sau đó ở Nam Giang thành thật sự không qua được, một nhà ba người chúng ta ăn xin mà sống ra khỏi Nam Giang thành."
"Lớn mật." Thiên Nguyệt Thần nghe nam tử kể lại, sắc mặt khó coi cực điểm, tiếng rống giận khiến một nhà ba người run rẩy. Thiên Nguyệt Triệt kéo áo Thiên Nguyệt Thần: "Phụ thân, bớt giận." Thiên Nguyệt Thần tức giận không phải một chốc có thể hạ xuống. Thiên Nguyệt Triệt bất đắc dĩ, bảo Nặc Kiệt cho gia đình kia một số tiền, cũng thay quan viên của Nam Giang thành mà ai điếu, những ngày an nhàn của các ngươi sắp hết.
Nhưng từ lúc ra cung, sắc mặt Liệt La Đặc chưa từng tốt, bởi vì, hắn không ngờ tên khốn khiếp Địch Trạch hiển nhiên dám theo, theo còn chưa tính, lại còn dùng ánh mắt buồn nôn nhìn hắn.
"Phụ hoàng, tại sao cho phép Địch Trạch theo?" Thiên Nguyệt Triệt nằm trong lòng Thiên Nguyệt Thần, hai tay chơi đùa tóc của y, miệng nhỏ động động.
Thiên Nguyệt Thần bóc một múi quýt, bỏ vào miệng Thiên Nguyệt Triệt: "Triệt nhi không thấy đoạn đường này rất nhàm chán sao? Có người đi theo sẽ vui hơn, mà tuổi Liệt La Đặc không còn nhỏ."
Thiên Nguyệt Triệt ăn quýt, nghĩ thầm, đâu chỉ không còn nhỏ, rõ ràng là rất lớn, "Phụ hoàng sợ Liệt La Đặc liên tục đi theo khiến ta để ý sao? Ngay cả như vậy, cần gì phải giao hắn cho Địch Trạch?" Thiên Nguyệt Triệt không phải đứa ngốc, tâm tư của Thiên Nguyệt Thần, hắn rất hiểu.
"Nếu Triệt nhi biết cần gì phải hỏi phụ hoàng, ta thấy bọn họ rất xứng đôi." Đồng thời cho mình một múi quýt, Thiên Nguyệt Thần nói.
Đối với việc Liệt La Đặc và Địch Trạch xứng đôi, Thiên Nguyệt Triệt không có ý kiến gì, tính cách Liệt La Đặc, hắn hiển nhiên hiểu rõ, mà hắn cũng không chú ý quá nhiều đến Địch Trạch. Nếu như chán ghét một người, chỉ cần né tránh là được, không cần thiết tầm mắt đuổi theo nhất cử nhất động của người nọ, cho nên, Liệt La Đặc không hề vô tâm với Địch Trạch. Ai... Thiên Nguyệt Triệt thở dài, một người tốt lại gia nhập hàng ngũ đồng tính luyến ái.
"Phụ hoàng thật có bản lĩnh tác hợp uyên ương." Thiên Nguyệt Triệt rời khỏi lòng Thiên Nguyệt Thần, phía ngoài là một rừng cây, phong cảnh rất đẹp: "Phụ hoàng, ta muốn cưỡi ngựa?"
"Cưỡi ngựa không sợ mệt sao?" Thiên Nguyệt Thần hướng ngoài cửa sổ, ra hiệu, mã xa ngừng lại.
"Nhưng ngồi bên trong cũng rất nhàm chán." Thiên Nguyệt Triệt bay vọt ra, ngồi lên bạch mã.
"Triệt nhi." Ngay sau đó Thiên Nguyệt Thần cũng bay vọt ra, ngồi lên hắc mã của mình, nhất bạch nhất hắc, một trước một sau, hai con ngựa chạy đi.
Đường rừng rất rộng, giục ngựa chạy là một việc vô cùng thích ý, Liệt La Đặc và Địch Trạch đồng thời giục ngựa đi theo, nhưng mục thì bất đồng, "Uy, ngươi theo sau làm gì?" Địch Trạch nhanh một bước ngăn cản ngựa của Liệt La Đặc.
"Hiển nhiên là bảo vệ chủ tử, tránh ra." Tên nham hiểm này, dám chặn đường của hắn, muốn chết.
"Bảo vệ, chủ tử nhà ngươi cần ngươi bảo vệ sao? Đừng cản trở là tốt rồi, huống chi có gia ở đây, còn cần ngươi." Địch Trạch cười ha ha, cười Liệt La Đặc không biết tự lượng sức mình.
Liệt La Đặc tay phải kéo cương ngựa, tay trái nắm chặt, quang mang hỏa thạch xanh biếc phát ra, chỉ thấy đại thụ sau lưng Địch Trạch xẻ thành hai nửa. Địch Trạch sững sờ, có chút không dám tin.
"Đừng chọc ta." Liệt La Đặc hung hăng cảnh cáo, cưỡi ngựa lướt qua Địch Trạch, nhưng không đuổi theo Thiên Nguyệt Triệt, cũng không phát hiện nụ cười của Địch Trạch càng ngày càng sâu.
"Phụ hoàng, lần này trở về, chúng ta đi săn, ta rất muốn biết." Thiên Nguyệt Triệt hô lớn.
"Được." Thiên Nguyệt Thần nhận lời.
Này... Hai người lại bắt đầu ngươi chạy ta đuổi, nhưng... Đột nhiên nửa đường có một người lăn từ trên núi xuống, ngựa của Thiên Nguyệt Triệt quá nhanh, hưu... Mọi người lo lắng, bạch mã lướt qua chướng ngại vật. Thiên Nguyệt Triệt ổn định ngựa đang chấn kinh: "Phụ hoàng, sao người này lăn từ trên sơn đạo xuống?" Thiên Nguyệt Thần tới bên cạnh hắn, nhìn người nằm trên mặt đất còn hô hấp, y phục lôi thôi, tóc tai bù xù, giày đã bị hỏng.
"Bệ hạ... Tiểu điện hạ... ." Chú ý động tĩnh phía trước, tiếng kêu kinh thiên của Nặc Kiệt vang lên, chạy tới: "Bệ hạ... Tiểu điện hạ... Các ngươi không sao chứ? "
"Tới đúng lúc, mau nhìn xem người này bị gì?" Thiên Nguyệt Triệt kéo Nặc Kiệt qua.
Nhìn? Nặc Kiệt nhìn người nằm trên mặt đất, thật bẩn, Nặc Kiệt do dự vươn tay, nhưng... Trên thân người kia có mùi vị khác thường, giống như đã thật lâu không tắm rửa. Cuối cùng, Nặc Kiệt đành vươn tay lật lại người nằm trên đất, dù sắc mặt người nọ khô vàng, nhưng loáng thoáng có thể thấy được là một nam tử chừng ba mươi tuổi, nhưng núi hoang rừng hoang, nam tử này ở đây làm gì.
"Nước... nước... ." Thanh âm mơ mơ hồ hồ từ miệng nam tử truyền ra, hơi thở phi thường suy yếu.
Nặc Kiệt cởi bọc nước mang bên hông, cho nam tử một miếng, lúc này truyền đến tiếng nữ nhân và hài tử kêu gọi. "Phụ thân... . " " Tướng công... ." Sau đó một nữ nhân ăn mặc đơn giản có chút lôi thôi nắm tay một hài tử chạy tới, thấy nam tử nằm trên mặt đất, có chút kích động.
"Không sao, chẳng qua hắn quá lâu không uống nước." Môi nam tử đã khô khốc, môi hài tử cũng vậy.
Hài tử nhìn Thiên Nguyệt Triệt, thấy Thiên Nguyệt Triệt vận y phục hoa lệ, nhìn nhìn y phục xốc xếch của mình, trong lòng ủy khuất.
"Sao các ngươi lại chật vật như vậy, gặp cường đạo hay bị gì?" Nghĩ có cường đạo xuất nhập, Thiên Nguyệt Triệt hưng phấn, đánh cường đạo có thể giết thời gian.
"Ân nhân." Nam tử tỉnh lại, thấy Thiên Nguyệt Triệt hỏi bọn hắn, liền thành thật nói ra: "Bọn ta không có... ." Mới nói đến một nửa, bụng mấy người phát ra tiếng "Cô lỗ". Khuôn mặt vô cùng bẩn nhất thời khó xử.
"Nặc Kiệt, chuẩn bị thức ăn cho bọn họ, phân phó mọi người nghỉ ngơi ở đây." Thiên Nguyệt Thần ra lệnh.
"Vâng." Nặc Kiệt vội vàng trở về phân phó, đội ngũ không quá nhỏ liền dừng lại. Một nhà ba người giống lang hổ giải quyết thức ăn Nặc Kiệt lấy ra, ăn xong còn liếm liếm ngón tay, như chưa từng ăn đồ mỹ vị đến thế. Mà Thiên Nguyệt Triệt thấy tiểu hài tử nhìn chằm chằm vào hắn, xác thực là nhìn y phục trên người hắn, tựa hồ hiểu rõ, hắn nhìn y phục rách rưới bẩn thỉu trên người hài tử, lắc đầu.
"Hắn mấy tuổi ?" Nhỏ gầy, tay khẳng khích, trên mặt không chút ánh sáng, dù là Thiên Nguyệt Triệt cũng khó tránh khỏi thương cảm.
"Mười lăm." Nữ nhân thành thật trả lời.
"Mười lăm?" Thiên Nguyệt Triệt không tin, hài tử này nhìn qua còn nhỏ hơn hắn, đã mười lăm? Nặc Kiệt được Thiên Nguyệt Triệt phân phó, lấy ra hài bộ y phục mới: "Nè, cho ngươi." Mặc cái kia thật đơn bạc.
"Nếu không phải gặp cường đạo, sao lại chật vật như vậy?" Thiên Nguyệt Thần nhìn bọn hắn, nheo mắt hỏi.
"Ân công, bọn ta... Là thành dân của Nam Giang thành, gần một năm thiên tai liên tục, không có thu hoạch, lương thực năm ngoái và năm trước tồn lại đã ăn hết, cuộc sống của thành dân rất cực khổ."
"Hoang đường, tháng trước triều đình đã cung cấp tiền và lương thực cho nạn dân? Từ đế đô đến Nam Giang thành, ngày đêm lên đường, 15 ngày có thể tới nơi." Thiên Nguyệt Thần tin tưởng năng lực của Tu, lúc này trợ cấp thiên tai hẳn đã đến Nam Giang thành nửa tháng trước, dù không nửa tháng cũng đã 10 ngày.
"Giúp thiên tai?" Nam tử nghe thế phá lên cười: "Bệ hạ phát lương thực và bạc giúp nạn dân, nhưng nó không đến tay dân thường chúng ta."
"Nói tiếp." Thanh âm đột nhiên trở nên lạnh, hàn khí hiện lên trong mắt Thiên Nguyệt Thần, mà một nhà ba người thật thà không chú ý tới mình đang nói chuyện này với ai.
"Nghe nói Long quân đế đô mang bạc và lương thực tới nửa tháng trước giao cho thành chủ, ngày thứ hai thành chủ bắt đầu trợ giúp thiên tai, nhưng mới được hai ngày, tới ngày thứ ba bọn ta đến lấy lương thực, lại bị báo rằng những lương thực này phải dùng tiền mua, hơn nữa giá tiền cao hơn bình thường rất nhiều, bất đắc dĩ, bọn ta chỉ có thể lấy tiền ra, nhưng đáng giận là trong gạo còn có cát, ta dùng vài thùng nước đều không thể rửa sạch. Sau đó ở Nam Giang thành thật sự không qua được, một nhà ba người chúng ta ăn xin mà sống ra khỏi Nam Giang thành."
"Lớn mật." Thiên Nguyệt Thần nghe nam tử kể lại, sắc mặt khó coi cực điểm, tiếng rống giận khiến một nhà ba người run rẩy. Thiên Nguyệt Triệt kéo áo Thiên Nguyệt Thần: "Phụ thân, bớt giận." Thiên Nguyệt Thần tức giận không phải một chốc có thể hạ xuống. Thiên Nguyệt Triệt bất đắc dĩ, bảo Nặc Kiệt cho gia đình kia một số tiền, cũng thay quan viên của Nam Giang thành mà ai điếu, những ngày an nhàn của các ngươi sắp hết.
Tác giả :
Tử Sắc Mộc Ốc