Thiên Nguyệt Chi Mị
Quyển 2 - Chương 18: Ba trăm năm trước
Mở miệng một tiếng là công tử khiến Thiên Nguyệt Triệt có chút không thích ứng, nói như thế nào hắn cũng chỉ có năm tuổi, được gọi là công tử thoáng cái lớn hơn rất nhiều.
“Nếu như bổn điện hạ biết, lúc này sẽ không ở đây nghe ngươi nói nhảm.” Tức giận liếc Thụy Miện một cái, trình độ dài dòng của nam nhân này cùng nữ quỷ ngu ngốc trong chiếc nhẫn có thể sánh với nhau.
Thụy Miện không để ý ngôn ngữ không lễ phép của Thiên Nguyệt Triệt, đối với hài tử còn nên làm nũng trong ngực phụ mẫu này, hắn thích, mục mâu trong suốt ẩn hiện sự trầm ổn chỉ thuộc về nam nhân.
Hơi thở tinh thuần (trong sạch) mang theo cao ngạo, đây chính là tử tôn của hoàng tộc Thiên Nguyệt sao?
“Bởi vì 300 năm trước, trong một đêm, cư dân trên đảo này bị giết một nửa, máu tươi chảy khắp thành trấn, huyết khí xông thẳng trời cao, ta nghĩ, nếu như trời cao thật sự có thần linh, thấycảnh tượng như vậy cũng không khỏi kinh hoàng. Ngày hôm nay,Thiên Nguyệt công tử rất may mắn có thể nhìn thấy cảnh tượng này.” Đều nói năm thước có thần minh, chuyện phát sinh trên đảo, ai có thể cứu bọn họ.
“Ngươi có ý gì?” Thấy cảnh tượng này lặp lại? Chẳng lẽ nói lịch sử sẽ tái diễn?
Nhìn thần sắc Thiên Nguyệt Triệt, Thụy Miện biết hắn suy nghĩ cái gì: “Công tử nghĩ không sai, tới lúc, quỷ hồn trên đảo này sẽ tập hợp chung một chỗ, bọn ta có thể thấy rõ ràng huyết án năm đó diễn ra như thế nào, những cư dân bị nhốt ở đảo này vô tội cỡ nào. Đương nhiên những người này đều là con dân Mạn La đế quốc, hoặc là con dân của Thiên Nguyệt công tử.
Năm đó ta là ngoại nhân duy nhất thấy được trận huyết án này, sau đó bị phát hiện, bị bọn họ đuổi giết, ta gặp một tiểu quỷ cùng tuổi với công tử, ta đem linh hồn tiểu quỷ tinh lọc, đưa đầu thai, tiếp đến, chạy trốn tới nơi này, dùng sen sinh mệnh lập vòng phòng hộ.
Nhưng nơi này không có thức ăn, cho nên ta dùng đạo thuật để thân thể ta xuất hiện trạng thái chết giả, linh hồn rời khỏi thân thể, chỉ có chết giả, thân thể mới không phải chịu nỗi khổ dân sinh.
Nếu Thiên Nguyệt công tử không ngại cùng tại hạ đi ra ngoài nhìn, nhưng trước tiên phải xử lý tốt chuyện ở khách điếm.”
Thụy Phi, đệ đệ của hắn, không thể gặp kết cục năm xưa, năm đó khi mình biết chuyện đã quá muộn, bây giờ thì ngược lại, cho dù tới kịp, tự hỏi có thể cứu những người này?
Không thể, Thụy Miện không chỉ nghĩ tới vấn đề này một lần.
Bởi vì nghỉ ngơi trong chốc lát, nên mặc dù thân thể Thụy Miện vẫn còn chút cứng ngắc, nhưng miễn cưỡng cũng có thể đi lại.
Nhìn cước bộ Thụy Miện chậm chạp, Thánh Anh tiến lên, muốn đỡ hắn, nhưng bị Thụy Miện cự tuyệt, thứ nhất là bởi vì nam nữ thụ thụ bất thân, thứ hai là bởi vì tự ái của nam nhân không cho phép hắn nhu nhược.
Ba người ra khỏi phòng.
“Hình như không có ai đến quấy rầy nơi này.” Thiên Nguyệt Triệt tính thời gian, bọn họ ở chỗ này đã chừng hai mươi phút, nhưng vẫn không thấy có âm hồn tới quấy rầy.
“Bọn họ đã không còn đề phòng ta.” Thụy Miện nhún vai: ” Bọn họ hạ chú ngữ ở bốn phía, căn bản là ta không ra được.”
“Nga? Tại sao lúc bọn ta đi vào không có cảm giác?” Chú ngữ? Thiên Nguyệt Triệt nghi ngờ.
” Người tiến vào không cảm giác, đi ra ngoài sẽ có cảm giác, âm khí bao phủ vòng phòng hộ sen sinh mạng của ta, căn cứ âm dương ngũ hành đan xen, ta nghiên cứu mười năm cũng không ra cho nên vẫn bị giam ở đây.” Thụy Miện giải thích cho Thiên Nguyệt Triệt giải thích, nếu như có thể đi ra ngoài, hắn còn ở đây sao.
“Nói như vậy người hạ âm khí cũng thật sự có tài.” Không tệ, nếu như có thể thu phục vậy thì càng tốt.
“Đó là dùng thi thể người chết, nói cách khác bọn ta muốn đi ra ngoài, vậy trước tiên phải phá vòng âm khí này, bất quá chúng ta là người ở bên trong, không có cách nào phá.” Thụy Miện biết đả kích lòng tin của tiểu hài tử là chuyện rất không có đạo đức, thật đúng là không đành lòng nhìn tiểu bằng hữu này thất vọng.
“Hừ, bổn điện hạ và ngươi không cùng một cấp bậc.” Nam nhân không thú vị này xem thường hắn sao?
“Đã như vậy thì làm phiền Thiên Nguyệt công tử .” Thụy Miện không câu chấp, tuyệt không cảm thấy giao chuyện này cho một hài tử năm tuổi không thích hợp cỡ nào.
Thiên Nguyệt Triệt khiêu mi: “Vì sao bổn điện hạ không nhìn ra thành ý nhờ cậy của ngươi.”
Hai người thoải mái nói chuyện với nhau không thích hợp với cảnh tượng lúc này, nhưng khiến người ta cảm thấy an tâm, chủ tử rất có hảo cảm với nam nhân này, Thánh Anh nghĩ thầm.
“Vâng vâng, nhờ cậy ngươi, thỉnh cầu ngươi… .” Thụy Miện cũng dứt khoát.
Mặc dù đối với việc nói cho có lệ của Thụy Miện Thiên, Nguyệt Triệt không tuyệt đối hài lòng, nhưng miễn cưỡng cũng có thể tiếp thu, có lẽ là tình hữu nghị giữa nam nhân.
Quang mang kim sắc lại một lần nữa phát ra từ trên người Thiên Nguyệt Triệt, mục mâu kim sắc hiện lên khí tức nhu hòa, tia sáng lan tràn dưới nền đất, tạo nên một vòng lại một vòng tròn.
Thụy Miện kinh ngạc há to miệng, nước miếng không tự chủ được từ khóe miệng của hắn chảy ra.
Cảm giác được dưới đất buông lỏng, vô số con địa long từ bốn phương tám hướng bò lên, mặc dù không hiểu biết nhiều về ma pháp nhưng Thụy Miện biết đây chính là ma pháp hệ thổ, hài tử này, vẫn chỉ là hài tử, ma pháp của hắn cao đến cảnh giới này.
Sợi tóc đen nhánh lay động nơi thắt lưng, khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm mang theo hồn nhiên cùng hơi thở tà mị, khoảnh khắc, trong mắt Thụy Miện hiện lên cái gì đó, phảng phất, tầm mắt không ròi đi.
Là động tình, hay là tâm động, hắn không thể nào biết, từ đó về sau hắn chẳng qua là toàn tâm toàn ý muốn bảo vệ hài tử này.
Toàn tâm toàn ý, ước định cả đời của hắn, cũng tạo nên một đại tông sư.
Thiên Nguyệt Triệt ngồi xổm xuống, vươn tay phải vuốt đầu địa long.
Cảm giác ấm áp giống như ánh mặt trời sau giờ ngọ, giờ khắc này, hài tử này cực kỳ giống tuyết liên, thuần khiết vô hạ.
Rất nhanh, địa long vốn tụ chung một chỗ tản ra các phương hướng khác nhau, mà từ đầu đến cuối Thiên Nguyệt Triệt vẫn chỉ nhàn nhạt cười.
“Chủ nhân, đây là?” Thánh Anh tò mò hỏi.
Nghe vậy, nụ cười trên khóe miệng Thiên Nguyệt Triệt càng sâu: “Nếu ngũ hành đan xen, chỉ cần đánh gãy một, cho nên bổn điện hạ phân phó chúng nó tìm khoảng một dặm trong lòng đất những thi thể hoặc là hài cốt được chôn giấu, Thánh Anh không cảm thấy đối phó với thứ chướng mắt, hủy diệt không phải là phương pháp đơn giản nhất sao?”
Cái gì?
Thụy Miện nghe, tâm không khỏi run lên, hài tử này, rốt cục hài tử này…
“Thánh Anh thụ giáo, tạ chủ tử nhắc nhở.” Thánh Anh ôn hòa cười, đối với nàng mà nói chủ nhân cũng là trời, hắn nói cái gì thì là cái đó.
Bởi vì có vô số địa long nên hiệu suất làm việc rất nhanh chóng, tử nền đất bùn, trong nháy mắt, ba người thấy được địa long mang theo một bộ xương trắng xuất hiện trước mắt.
Thiên Nguyệt Triệt lại ngồi xổm xuống một lần nữa: “Cám ơn các ngươi, các ngươi đều là hảo hài tử.”
Mặc dù địa long không nói, nhưng cũng không chứng tỏ bọn nó ngu ngốc, bọn nó tha bộ xương trắng này tới đây là vì cảm thấy vật này có lẽ làm Thiên Nguyệt Triệt thích, cho nên mới lấy lòng hắn.
Thiên Nguyệt Triệt đi một vòng quanh bạch cốt, hài lòng gật đầu, vật này thật sự không tệ.
Sau đó là một trận bạch quang, bạch cốt ở trước mắt biến mất, hiển nhiên là bị Thiên Nguyệt Triệt thu vào trong chiếc nhẫn.
Ngũ hành nếu thiếu Thổ, như vậy cái gọi là âm khí sẽ bị phá.
“Sao ngươi có thể đi ra ngoài?” Phía trước âm hồn thủ vệ nhất định canh giữ rất nghiêm ngặt, mang theo nam nhân tay chân không lưu loát đi ra ngoài, có chút khó khăn, phải lo nghĩ hết sức, Thiên Nguyệt Triệt đột nhiên ác cười có chút tà, không biết đem vị đạo sĩ này cùng nữ quỷ kia giam chung một chỗ sẽ thành tình cảnh như thế nào.
Thánh Anh quá mức quen thuộc với Thiên Nguyệt Triệt, thường thường, lúc khuôn mặt chủ tử lộ ra tươi cười, là lúc chủ tử có hứng thú với việc của người nào đó hoặc với đồ vật nào đó, cho nên an toàn là trên hết, Thánh Anh tránh xa nam nhân này mấy bước.
“Thụy Miện.” Thanh âm non nớt từ trong miệng Thiên Nguyệt Triệt truyền đến.
“Ân?” Thụy Miện vừa lên tiếng trả lời, chỉ thấy một cỗ bạch sắc quang mang đánh tới…
Thiên Nguyệt Triệt sờ sờ chiếc nhẫn trên tay trái, không chỉ ở trong mắt mà cả trong tâm cũng thoải mái nở nụ cười.
“Chủ nhân, hắn chưa đồng ý, chỉ sợ… .” Thánh Anh không nói ra, nhưng Thiên Nguyệt Triệt rõ ràng.
Nam nhân kia rất kiêu ngạo, cho nên không hỏi qua hắn sợ hắn không cho phép, chẳng qua là: “Thánh Anh, ngươi chỉ cần nhớ kỹ đây là một thế giới cường giả sinh tồn, giờ phút này hắn không có quyền cự tuyệt, mà bổn điện hạ… Bổn điện hạ chưa bao giờ hỏi qua người khác có nguyện ý hay không.”
Trong bóng tối mục mâu tự tin hơn bất luận kẻ nào, đó là xuất phát từ linh hồn đầy kiêu ngạo.
“Thánh Anh rõ ràng.” Cúi đầu, vì hoài nghi vừa rồi của mình mà cảm thấy xấu hổ.
“Vừa rồi dùng ma pháp hệ thổ, sức mạnh tiêu hao quá nhiều, ngươi ôm ta rời đi, ta cần nghỉ ngơi một lát, đến khách điếm gọi ta.”
Có hơi chút dựa vào đối phương, sẽ làm đối phương càng thêm mừng rỡ, Thiên Nguyệt Triệt rõ ràng đạo lý này, huống chi mình thật sự mệt chết.
“Vâng.” Thánh Anh mừng rỡ vạn phần ôm lấy Thiên Nguyệt Triệt, hành động của linh thể so sánh với thật thể nhanh hơn rất nhiều, huống chi Thánh Anh là Tinh Linh hệ mộc.
“Nếu như bổn điện hạ biết, lúc này sẽ không ở đây nghe ngươi nói nhảm.” Tức giận liếc Thụy Miện một cái, trình độ dài dòng của nam nhân này cùng nữ quỷ ngu ngốc trong chiếc nhẫn có thể sánh với nhau.
Thụy Miện không để ý ngôn ngữ không lễ phép của Thiên Nguyệt Triệt, đối với hài tử còn nên làm nũng trong ngực phụ mẫu này, hắn thích, mục mâu trong suốt ẩn hiện sự trầm ổn chỉ thuộc về nam nhân.
Hơi thở tinh thuần (trong sạch) mang theo cao ngạo, đây chính là tử tôn của hoàng tộc Thiên Nguyệt sao?
“Bởi vì 300 năm trước, trong một đêm, cư dân trên đảo này bị giết một nửa, máu tươi chảy khắp thành trấn, huyết khí xông thẳng trời cao, ta nghĩ, nếu như trời cao thật sự có thần linh, thấycảnh tượng như vậy cũng không khỏi kinh hoàng. Ngày hôm nay,Thiên Nguyệt công tử rất may mắn có thể nhìn thấy cảnh tượng này.” Đều nói năm thước có thần minh, chuyện phát sinh trên đảo, ai có thể cứu bọn họ.
“Ngươi có ý gì?” Thấy cảnh tượng này lặp lại? Chẳng lẽ nói lịch sử sẽ tái diễn?
Nhìn thần sắc Thiên Nguyệt Triệt, Thụy Miện biết hắn suy nghĩ cái gì: “Công tử nghĩ không sai, tới lúc, quỷ hồn trên đảo này sẽ tập hợp chung một chỗ, bọn ta có thể thấy rõ ràng huyết án năm đó diễn ra như thế nào, những cư dân bị nhốt ở đảo này vô tội cỡ nào. Đương nhiên những người này đều là con dân Mạn La đế quốc, hoặc là con dân của Thiên Nguyệt công tử.
Năm đó ta là ngoại nhân duy nhất thấy được trận huyết án này, sau đó bị phát hiện, bị bọn họ đuổi giết, ta gặp một tiểu quỷ cùng tuổi với công tử, ta đem linh hồn tiểu quỷ tinh lọc, đưa đầu thai, tiếp đến, chạy trốn tới nơi này, dùng sen sinh mệnh lập vòng phòng hộ.
Nhưng nơi này không có thức ăn, cho nên ta dùng đạo thuật để thân thể ta xuất hiện trạng thái chết giả, linh hồn rời khỏi thân thể, chỉ có chết giả, thân thể mới không phải chịu nỗi khổ dân sinh.
Nếu Thiên Nguyệt công tử không ngại cùng tại hạ đi ra ngoài nhìn, nhưng trước tiên phải xử lý tốt chuyện ở khách điếm.”
Thụy Phi, đệ đệ của hắn, không thể gặp kết cục năm xưa, năm đó khi mình biết chuyện đã quá muộn, bây giờ thì ngược lại, cho dù tới kịp, tự hỏi có thể cứu những người này?
Không thể, Thụy Miện không chỉ nghĩ tới vấn đề này một lần.
Bởi vì nghỉ ngơi trong chốc lát, nên mặc dù thân thể Thụy Miện vẫn còn chút cứng ngắc, nhưng miễn cưỡng cũng có thể đi lại.
Nhìn cước bộ Thụy Miện chậm chạp, Thánh Anh tiến lên, muốn đỡ hắn, nhưng bị Thụy Miện cự tuyệt, thứ nhất là bởi vì nam nữ thụ thụ bất thân, thứ hai là bởi vì tự ái của nam nhân không cho phép hắn nhu nhược.
Ba người ra khỏi phòng.
“Hình như không có ai đến quấy rầy nơi này.” Thiên Nguyệt Triệt tính thời gian, bọn họ ở chỗ này đã chừng hai mươi phút, nhưng vẫn không thấy có âm hồn tới quấy rầy.
“Bọn họ đã không còn đề phòng ta.” Thụy Miện nhún vai: ” Bọn họ hạ chú ngữ ở bốn phía, căn bản là ta không ra được.”
“Nga? Tại sao lúc bọn ta đi vào không có cảm giác?” Chú ngữ? Thiên Nguyệt Triệt nghi ngờ.
” Người tiến vào không cảm giác, đi ra ngoài sẽ có cảm giác, âm khí bao phủ vòng phòng hộ sen sinh mạng của ta, căn cứ âm dương ngũ hành đan xen, ta nghiên cứu mười năm cũng không ra cho nên vẫn bị giam ở đây.” Thụy Miện giải thích cho Thiên Nguyệt Triệt giải thích, nếu như có thể đi ra ngoài, hắn còn ở đây sao.
“Nói như vậy người hạ âm khí cũng thật sự có tài.” Không tệ, nếu như có thể thu phục vậy thì càng tốt.
“Đó là dùng thi thể người chết, nói cách khác bọn ta muốn đi ra ngoài, vậy trước tiên phải phá vòng âm khí này, bất quá chúng ta là người ở bên trong, không có cách nào phá.” Thụy Miện biết đả kích lòng tin của tiểu hài tử là chuyện rất không có đạo đức, thật đúng là không đành lòng nhìn tiểu bằng hữu này thất vọng.
“Hừ, bổn điện hạ và ngươi không cùng một cấp bậc.” Nam nhân không thú vị này xem thường hắn sao?
“Đã như vậy thì làm phiền Thiên Nguyệt công tử .” Thụy Miện không câu chấp, tuyệt không cảm thấy giao chuyện này cho một hài tử năm tuổi không thích hợp cỡ nào.
Thiên Nguyệt Triệt khiêu mi: “Vì sao bổn điện hạ không nhìn ra thành ý nhờ cậy của ngươi.”
Hai người thoải mái nói chuyện với nhau không thích hợp với cảnh tượng lúc này, nhưng khiến người ta cảm thấy an tâm, chủ tử rất có hảo cảm với nam nhân này, Thánh Anh nghĩ thầm.
“Vâng vâng, nhờ cậy ngươi, thỉnh cầu ngươi… .” Thụy Miện cũng dứt khoát.
Mặc dù đối với việc nói cho có lệ của Thụy Miện Thiên, Nguyệt Triệt không tuyệt đối hài lòng, nhưng miễn cưỡng cũng có thể tiếp thu, có lẽ là tình hữu nghị giữa nam nhân.
Quang mang kim sắc lại một lần nữa phát ra từ trên người Thiên Nguyệt Triệt, mục mâu kim sắc hiện lên khí tức nhu hòa, tia sáng lan tràn dưới nền đất, tạo nên một vòng lại một vòng tròn.
Thụy Miện kinh ngạc há to miệng, nước miếng không tự chủ được từ khóe miệng của hắn chảy ra.
Cảm giác được dưới đất buông lỏng, vô số con địa long từ bốn phương tám hướng bò lên, mặc dù không hiểu biết nhiều về ma pháp nhưng Thụy Miện biết đây chính là ma pháp hệ thổ, hài tử này, vẫn chỉ là hài tử, ma pháp của hắn cao đến cảnh giới này.
Sợi tóc đen nhánh lay động nơi thắt lưng, khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm mang theo hồn nhiên cùng hơi thở tà mị, khoảnh khắc, trong mắt Thụy Miện hiện lên cái gì đó, phảng phất, tầm mắt không ròi đi.
Là động tình, hay là tâm động, hắn không thể nào biết, từ đó về sau hắn chẳng qua là toàn tâm toàn ý muốn bảo vệ hài tử này.
Toàn tâm toàn ý, ước định cả đời của hắn, cũng tạo nên một đại tông sư.
Thiên Nguyệt Triệt ngồi xổm xuống, vươn tay phải vuốt đầu địa long.
Cảm giác ấm áp giống như ánh mặt trời sau giờ ngọ, giờ khắc này, hài tử này cực kỳ giống tuyết liên, thuần khiết vô hạ.
Rất nhanh, địa long vốn tụ chung một chỗ tản ra các phương hướng khác nhau, mà từ đầu đến cuối Thiên Nguyệt Triệt vẫn chỉ nhàn nhạt cười.
“Chủ nhân, đây là?” Thánh Anh tò mò hỏi.
Nghe vậy, nụ cười trên khóe miệng Thiên Nguyệt Triệt càng sâu: “Nếu ngũ hành đan xen, chỉ cần đánh gãy một, cho nên bổn điện hạ phân phó chúng nó tìm khoảng một dặm trong lòng đất những thi thể hoặc là hài cốt được chôn giấu, Thánh Anh không cảm thấy đối phó với thứ chướng mắt, hủy diệt không phải là phương pháp đơn giản nhất sao?”
Cái gì?
Thụy Miện nghe, tâm không khỏi run lên, hài tử này, rốt cục hài tử này…
“Thánh Anh thụ giáo, tạ chủ tử nhắc nhở.” Thánh Anh ôn hòa cười, đối với nàng mà nói chủ nhân cũng là trời, hắn nói cái gì thì là cái đó.
Bởi vì có vô số địa long nên hiệu suất làm việc rất nhanh chóng, tử nền đất bùn, trong nháy mắt, ba người thấy được địa long mang theo một bộ xương trắng xuất hiện trước mắt.
Thiên Nguyệt Triệt lại ngồi xổm xuống một lần nữa: “Cám ơn các ngươi, các ngươi đều là hảo hài tử.”
Mặc dù địa long không nói, nhưng cũng không chứng tỏ bọn nó ngu ngốc, bọn nó tha bộ xương trắng này tới đây là vì cảm thấy vật này có lẽ làm Thiên Nguyệt Triệt thích, cho nên mới lấy lòng hắn.
Thiên Nguyệt Triệt đi một vòng quanh bạch cốt, hài lòng gật đầu, vật này thật sự không tệ.
Sau đó là một trận bạch quang, bạch cốt ở trước mắt biến mất, hiển nhiên là bị Thiên Nguyệt Triệt thu vào trong chiếc nhẫn.
Ngũ hành nếu thiếu Thổ, như vậy cái gọi là âm khí sẽ bị phá.
“Sao ngươi có thể đi ra ngoài?” Phía trước âm hồn thủ vệ nhất định canh giữ rất nghiêm ngặt, mang theo nam nhân tay chân không lưu loát đi ra ngoài, có chút khó khăn, phải lo nghĩ hết sức, Thiên Nguyệt Triệt đột nhiên ác cười có chút tà, không biết đem vị đạo sĩ này cùng nữ quỷ kia giam chung một chỗ sẽ thành tình cảnh như thế nào.
Thánh Anh quá mức quen thuộc với Thiên Nguyệt Triệt, thường thường, lúc khuôn mặt chủ tử lộ ra tươi cười, là lúc chủ tử có hứng thú với việc của người nào đó hoặc với đồ vật nào đó, cho nên an toàn là trên hết, Thánh Anh tránh xa nam nhân này mấy bước.
“Thụy Miện.” Thanh âm non nớt từ trong miệng Thiên Nguyệt Triệt truyền đến.
“Ân?” Thụy Miện vừa lên tiếng trả lời, chỉ thấy một cỗ bạch sắc quang mang đánh tới…
Thiên Nguyệt Triệt sờ sờ chiếc nhẫn trên tay trái, không chỉ ở trong mắt mà cả trong tâm cũng thoải mái nở nụ cười.
“Chủ nhân, hắn chưa đồng ý, chỉ sợ… .” Thánh Anh không nói ra, nhưng Thiên Nguyệt Triệt rõ ràng.
Nam nhân kia rất kiêu ngạo, cho nên không hỏi qua hắn sợ hắn không cho phép, chẳng qua là: “Thánh Anh, ngươi chỉ cần nhớ kỹ đây là một thế giới cường giả sinh tồn, giờ phút này hắn không có quyền cự tuyệt, mà bổn điện hạ… Bổn điện hạ chưa bao giờ hỏi qua người khác có nguyện ý hay không.”
Trong bóng tối mục mâu tự tin hơn bất luận kẻ nào, đó là xuất phát từ linh hồn đầy kiêu ngạo.
“Thánh Anh rõ ràng.” Cúi đầu, vì hoài nghi vừa rồi của mình mà cảm thấy xấu hổ.
“Vừa rồi dùng ma pháp hệ thổ, sức mạnh tiêu hao quá nhiều, ngươi ôm ta rời đi, ta cần nghỉ ngơi một lát, đến khách điếm gọi ta.”
Có hơi chút dựa vào đối phương, sẽ làm đối phương càng thêm mừng rỡ, Thiên Nguyệt Triệt rõ ràng đạo lý này, huống chi mình thật sự mệt chết.
“Vâng.” Thánh Anh mừng rỡ vạn phần ôm lấy Thiên Nguyệt Triệt, hành động của linh thể so sánh với thật thể nhanh hơn rất nhiều, huống chi Thánh Anh là Tinh Linh hệ mộc.
Tác giả :
Tử Sắc Mộc Ốc