Thiên Nga Thích Ăn Thịt Cóc
Chương 34: Hắc Bạch xứng đôi の Anh muốn chính là trái tim của em
【Anh chăm chú nhìn tôi, khóe môi nhếch lên, chậm rì rì nói: “Hạ Tiểu Bạch, em không phải rất coi trọng chính mình? Em cho rằng, chỉ bằng nhan sắc cùng thân thể này, cũng đáng để anh ‘Bá Vương ngạnh thượng cung’? ” 】
※※※
Dưới tốc độ cực nhanh thì, đã đến gần rạng sáng.
Ở ngoài dự đoán của tôi là, Tử Du không lái xe đi vào một bệnh viện nào, mà trực tiếp tiến vào một khu phố cổ nhỏ xa hoa ở trong thành phố S.
Sau khi xe chạy một vòng ở trong khu phố nhỏ, đứng ở trước một biệt thự ba tầng kiểu Tây Âu rất khác biệt.
Tắt động cơ, rút chìa khóa ra, Tử Du quay đầu nói với tôi: “Thập Tứ sợ cha anh ấy biết sau đó lo lắng, nên không ở lại bệnh viện. Nhị Mộc mời bác sĩ cùng y tá tốt nhất về đây, ngược lại ở nhà tốt hơn một chút.”
Tôi gật gật đầu, thuận theo xuống dưới xe.
Cô ấy đẩy chiếc cửa sắt hoa kiểu Baroque ra, vừa dẫn tôi đi vào, vừa hỏi: “Cậu trước đây chưa tới qua nơi này?”
“Chưa từng.”
“Nơi này là nơi trước đây khi Thập Tứ còn bé lớn lên. Bình thường, thỉnh thoảng ngoài ở khu nhà trọ ở trường ra, anh ấy đều ở nơi này.”
Tôi gật đầu: “Ừm.”
Vào phòng, một dì khuôn mặt hiền lành, quần áo mộc mạc mỉm cười tiến lên tiếp đón: “Tử Du tiểu thư, tiểu thư cũng đến rồi! Chu thiếu gia vừa ở trên tầng nổi giận với bác sĩ, cũng không biết một lúc rồi đã hết giận chưa. Tiểu thư đi lên khuyên nhủ thiếu gia đi!”
“Được!” Tử Du cười cười, đem tôi kéo tới trước mặt, giới thiệu với dì ấy: “Dì Tịnh, đây là Hạ Tiểu Bạch.”
Tôi mỉm cười gật gật đầu với dì ấy: “Chào dì!”
Dì Tịnh đem tôi đánh giá một phen, trong mắt hơi hơi lộ ra vẻ ngạc nhiên, nhíu mày lại nhìn tôi, hỏi: “Hạ tiểu thư, chúng ta trước đây có phải đã gặp qua hay không?”
Tôi nhìn dì ấy, cũng không cảm thấy quen mắt, vì thế đáp: “Cháu không có ấn tượng với dì, hẳn là chưa gặp qua.”
Dì ấy “A” một tiếng, cười nói: “Xem tôi, người già rồi, trí nhớ sẽ không được tốt! Hạ tiểu thư, tiểu thư dù sao cũng đừng chê trách!”
“Đâu có!”
Khi cùng Tử Du lên trên tầng, cô ấy giải thích với tôi: “Dì Tịnh đã theo Thập Tứ từ nhỏ, địa vị ở nhà rất đặc biệt. Tính tình dì ấy tốt lắm rất hòa thuận, mọi người đều rất tôn trọng dì ấy.”
Tôi gật đầu: “Ừm.”
“Còn có, dì ấy từ nhỏ đã làm việc ở Chu gia, trong gia tộc cách gọi cũ ‘Thiếu gia’,‘Tiểu thư’ tới bây giờ cũng không sửa được. Mọi người đều do dì ấy gọi, cậu nghe xong không cần phải cảm thấy quá trang trọng.”
Tôi bên này vừa gật đầu đáp lời, bên kia vừa ngẩn đầu lên, đã nhìn đến Chu Diệp Lâm nghiêng người tựa vào cuối hành lang, hai tay ôm ở trước ngực, nhíu đuôi lông mày nhìn tôi.
“Hả? Nhị Mộc, cậu không theo dõi ở trong phòng, khi nào thì trở thành thần giữ cửa ở chỗ này vậy?”
Đối với câu hỏi của Tử Du, Chu Diệp Lâm nhếch nhếch chiếc cằm lên, vẻ mặt biếng nhác lơ đãng trả lời: “Anh tôi vừa mới truyền nước xong, ngủ rồi.”
Nói xong, anh ta đem ánh mắt chuyển qua hướng tôi, nhếch khóe môi một chút, có chút quỷ quái vô lại cười với tôi: “Cải trắng, cái giá của cô cũng thật lớn! Tính ra phải đợi Tam Mộc hoàng hậu của chúng tôi mới mời tới được!”
Tôi im lặng.
Từ Du tiến lên huých cậu ta một cái, tức giận nói: “Cậu nói nói gì vậy? Tôi cũng đúng lúc phải về đó, tiện đường đưa Tiểu Bạch cùng đến thôi! Cái gì mời hay không mời?”
“Thật không?” Góc miệng cậu ta sâu sâu, ý tứ mang theo vài phần chế giễu, “Nếu cải trắng đến đây, có lẽ tôi cũng không cần phải canh giữ ở nơi này, về trước đây. Ngày mai, tôi lại đến.”
Nói xong, liền nâng bước xuống lầu.
Khi đi qua bên người tôi, anh ta hơi hơi nghiêng đầu, mang theo cảnh cáo nói: “Cải trắng, tôi đem anh trai tôi giao cho cô. Cô phải chăm sóc thật tốt. Bằng không……” Bỏ lại một nụ cười ý vị sâu xa, bước chân anh ta lười nhác bước xuống lầu.
“Tiểu tử này, thật sự là cần sửa chữa!” Tử Du ở sau mặt cậu ta khua khua nắm tay, “Tiểu Bạch, tớ nói với cậu. Mỗi lần chỉ cần Sơ Kiến không ở đây, thằng nhãi Nhị Mộc lại âm dướng quái khí, giống như chứng bệnh buồn bực nóng nảy. Vậy đấy, hai ngày trước Sơ Kiến mới bay ra nước ngoài gặp cha mẹ cô ấy, cậu ta ở đây bệnh cũ liền tái phát. Trong lời nói của cậu ta, cậu ngàn vạn lần cũng đừng để bụng!”
Tôi cười gật đầu: “Không có việc gì, tôi sẽ không để ý.”
“Chỉ biết cậu không phải người lòng dạ hẹp hòi!” Cô ấy cười sang sảng, chỉ chỉ một gian phòng ở phía trước, “Đây là phòng ngủ của Thập Tứ, tự cậu đi vào đi! Tớ lái xe lâu như vậy, bụng đói sớm dẹp lép, đi xuống trước xin dì Tịnh chút đồ ăn!”
“Ừ.”
Đẩy cửa ra, trong phòng bay ra chút hơi thuốc nước.
Phòng anh, trang trí cực kỳ đơn giản tự nhiên. Chủ yếu là màu lạnh, đồ dùng phối với hai màu đen trắng, bức họa trang trí tạo hình màu sắc đơn giản, tổng thể nhìn qua tao nhã thời thượng, phong cách trang trí theo xu hướng sau hiện đại chủ nghĩa.
Đưa nhẹ bước chân ở trên sàn gỗ hoa văn nhẵn nhụi, tôi từng bước từng bước đi đến trước giường.
Sau khi đứng yên, tôi cúi đầu quan sát, lẳng lặng nhìn anh ——
Giờ này phút này, mái tóc anh hỗn loạn dựng trên đầu, cau mày, nhắm chặt hai mắt, sắc mặt môi tái nhợt hoàn toàn nằm ở kia, đầu hơi lệch, hơn nửa bên mặt vùi ở trong chiếc gối màu xanh đen, nhìn qua lại giống như đứa trẻ lớn đầy bệnh tật, cả người không một chút hơi thở lạnh thấu xương.
Yếu ớt như vậy.
Làm cho người ta đau lòng như vậy.
Chiếc máy hơi nước đầu giường, im lặng phun lên hơi nước màu trắng.
Tôi ngồi ở bên giường, nâng tay dè dặt cầm tay trái đầy băng trắng của anh. Khi ngón tay anh lạnh lẽo gầy gộc chạm vào tôi, khóe mắt tôi khẽ ướt, nước mắt đã không thể kiểm soát mà rơi xuống.
Một giọt một giọt, nước mắt kia mau chóng rơi xuống như mưa. Chỉ chốc lát, đã ướt đẫm cả khuôn mặt.
Tôi cho rằng, tôi ngụy trang đã thật hoàn hảo!
Ngày không có anh, tôi có thể vui vẻ xinh đẹp đùa giỡn cùng cha mẹ, có thể cùng bạn bè nói chuyện tám nhảm, có thể giả vờ không nghĩ tới anh…… Hơn nữa, cũng không cảm thấy trái tim này có bao nhiêu quằn quại.
Đúng.
Lúc này, nhìn thấy anh mới biết được, thì ra cho tới bây giờ trái tim so với trong tưởng tượng tôi bị thương đã rất nghiêm trọng rồi.
Hơn nữa, trái tim vốn mềm mại, từ lâu ở trong bất tri bất giác, bị bưng mủ, thành vết thương xấu xí mà lại cứng.
Trương Ái Linh nói qua: “Đã sinh ở trên đời, tình cảm không giống nhau không phải ngàn vỡ trăm nát.”
Trước kia, tôi không hiểu.
Nay, tầng vảy vết thương như không thể để lộ kia bị vạch trần, mới biết bà ấy gọi là trăm vỡ ngàn nát, vết thương đầy rẫy.
Nếu yêu một người.
Toàn bộ phẫn nộ, khổ sở cùng đau yếu của anh ta, cũng sẽ trở thành miệng vết thương trong lòng mình?
Bởi vì, em so đo với trong tưởng tượng của bản thân em yêu anh.
Cho nên, bây giờ em mới so với trong tưởng tượng bị trọng thương.
※※※
“Vì sao lại khóc?” (ặc b0l đang nghĩ có bụt xuất hiện >.<)
Tôi ngước mắt, xuyên qua làn hơi nước mờ mịt, đón nhận con ngươi đen âm trầm của anh.
Nâng bàn tay lau đi nước mắt trên gò má tôi, giọng anh khàn khàn hỏi tôi: “Hạ Tiểu Bạch, em không phải không yêu anh sao? Em không yêu anh, vì cái gì phải khóc?”
Tôi dựng thẳng người, nâng lên mu bàn tay qua quýt lau nước mắt trên mặt, giọng nói nghẹn ngào nói: “Tôi khóc, không phải bởi vì tôi yêu anh. Tôi khóc, là vì —— ”
“Bởi vì sao?” Anh ấm áp cười hỏi.
Cắn răng, tôi quay đầu nhìn anh trả lời: “Bởi vì, tôi cảm thấy cái bộ dạng này của anh thật đáng thương.”
“Đáng thương?” Anh cúi đầu cười, có chút đùa cợt hỏi tôi, “Hạ Tiểu Bạch, lúc này anh hẳn là nên khen em ‘Lòng dạ mềm yếu’, hay cần phải oán hận em ‘Trái tim tàn ác?”
Tôi cắn cắn môi dưới, lạnh lùng đáp: “Anh nghĩ tôi như thế nào, tôi cũng chẳng sao!”
“Đúng không?”
“Đúng!”
Anh im lặng một lúc, giọng nói lạnh như băng hỏi tôi: “Đó không đúng, anh đối với em như thế nào, em cũng không có cảm giác gì?”
Tôi còn chưa kịp phản ứng lại ý nghĩ sâu xa trong lời nói của anh, anh duỗi cánh tay ra, một tay túm lấy tôi ngã ở trên giường. Suy nghĩ tôi còn mờ mịt, sợ hãi không kịp kêu lên, anh đã xoay người, đem tôi đặt ở dưới thân.
Mở mắt ra, anh đen bóng, ánh sáng trong con ngươi toát ra gần trong gang tấc.
Từ từ nhếch môi lên, anh chỉnh khuôn mặt ấm áp lại gần tôi, hơi thở nóng rực phả ở trên mặt tôi, kinh hoàng sợ hãi: “Hạ Tiểu Bạch, đến tột cùng em vì cái gì, đến tột cùng vì cái gì đột nhiên biến thành cái dạng này? Em nói cho anh biết, cuối cùng anh làm sai ở chỗ nào? Hả?”
Trong một âm cuối cùng đó, ẩn giấu ôn nhu cùng dụ dỗ, làm cho trái tim nát vụn của tôi loạn một nhịp.
Mộ Nghịch Hắc.
Anh đã sai ở—— lựa chọn sai người.
Tôi nhìn vào đôi mắt kích động mà nóng chảy của anh, khinh miệt nhếch nhếch khóe miệng, hỏi anh: “Mộ Nghịch Hắc, anh bây giờ, là muốn hủy diệt một chút ‘thích’ của tôi đối với anh sao?”
Nghe vậy, anh híp mắt lại, cặp mắt diều hâu sắc nhọn khóa trụ ánh mắt tôi. Hơi nhìn một lúc, giọng điệu anh kiêm quyết nói: “Hạ Tiểu Bạch, em nói dối. Không phải em thích anh, em yêu anh!”
Tôi cười lạnh một tiếng, lơ đãng nhìn anh cười: “Đúng! Mộ Nghịch Hắc! Tôi yêu anh, quả thật tôi yêu anh đến chết! Anh chính là tâm can tì phế của tôi, là ngũ tạng lục phủ của tôi! Không có anh, tôi không sống nổi một phút giây nào!” Trừng mắt nhìn, tôi hỏi anh: “Gia, trả lời như vậy, ngài vừa lòng không?”
Có lẽ là tôi thái độ chẳng hề để ý làm anh tức giận, có lẽ là lời nói dáng vẻ lưu manh của tôi chọc giận anh, ánh mắt lạnh băng trong mắt anh lóe sáng, sắc mặt trong nháy mắt bị che lấp đi.
Xương ngón tay nắm chặt cổ tay tôi, anh giống như tức giận trừng mắt nhìn tôi, lớn tiếng chất vấn: “Hạ Tiểu Bạch, sao em lại trở thành cái dạng này?”
Tôi vô tội cười: “Gia, thiếp vẫn là cái dạng này, ngài không phải là người hiểu rõ nhất chứ?”
Anh trầm mặc. Con ngươi tĩnh mịch như vực sâu gắt gao nhìn tôi, gắt gao giữ lấy tôi.
Nếu ánh mắt là đao……
Lúc này, tôi nhất định đã bị anh ngàn, đao, vạn, xử!
“Hạ Tiểu Bạch, em đã cứng mềm không ăn, anh cũng không phải tốn thời gian đối với em……”
Từ âm cuối cùng tan rã, anh hôn giống như gió bão mưa to cuốn sạch tiến đến, cắn mút hút gặm, trong nháy mắt liền lấy ngàn quân càn quét tất cả hô hấp cùng rên rỉ của tôi——
Nụ hôn này, thô bạo ngang ngược như vậy, hận ý tàn sát bừa bãi như vậy, tham lam cuồng dã như vậy, làm cho tôi đột nhiên hiểu được: Thì ra, anh cũng có thể tổn thương con người của em như vậy.
Chỉ cần anh muốn——
Thương tâm.
Thương thần.
Thương thân.
Thương nhân.[1]
Đều dễ như trở bàn tay.
Kỳ thật, tôi cũng không biết nước mắt từ khi nào thẫm ướt khuôn mặt.
Cho nên, khi anh ôn nhu hôn lên nước mắt ở trên mí mắt tôi, cúi đầu dùng âm thanh trầm khàn hỏi tôi: “Tiểu Bạch, em sợ anh đếm như vậy sao?” Thì, trong đầu tôi trống rỗng.
Tôi không biết, vì sao anh bỗng nhiên trở nên ôn nhu như vậy.
Chỉ có thể mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn anh.
Ngón tay từ trán dọc theo một đường lướt xuống dưới, cuối cùng dừng lại ở cằm tôi. Ngón tay nhẹ nhàng vuốt vuốt cằm tôi, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị cùng đôi môi mỏng lạnh một chút tới gần, hơi thở nóng bỏng một chút một chút phả trong hơi thở tôi, anh chăm chú nhìn tôi, khóe môi nhếch lên, chậm rì rì nói: “Hạ Tiểu Bạch, em không phải rất coi trọng chính mình? Em cho rằng, chỉ bằng nhan sắc cùng thân thể này, cũng đáng để anh ‘Bá Vương ngạnh thượng cung’?”
Ánh mắt tôi mờ mịt nhìn anh.
Cúi đầu cười, anh từng chữ nói đến chém đinh chặt sắt, âm thanh vang vang: “Hạ Tiểu Bạch, anh muốn trái tim của em. Bây giờ anh nói lời cuối cùng——”
Tạm dừng.
Cười mờ ám: “Cuối cùng sẽ có một ngày, em sẽ phải cam tâm tình nguyên đem tất cả của em giao cho anh——từ tinh thần tư tưởng đến thân thể một tấc một, tấc, không, dời!”
Tôi nâng tay lau môi, nhìn anh, thản nhiên nói: “Mộ Nghịch Hắc, anh quá kiêu ngạo.”
Anh bắt lấy tay của tôi,“Hạ Tiểu Bạch, hôm nay anh dạy cho em một câu ——” Cúi đầu hôn lên mu bàn tay của tôi, anh không đàng hoàng nhíu mày nhìn tôi: “Người kiêu ngạo có thể chữa, người tự ti——không, thể, cứu!”
Tôi ngơ ngác.
Xương ngón tay nắm tay tôi chợt buộc chặt: “Hạ Tiểu Bạch, nếu em vẫn tự ti như vậy, em mãi mãi cũng không thể cứu chữa được, em mãi mãi cũng không có tư cách có được hạnh phúc!”
Thì ra, cho tới bây giờ anh đều rất hiểu tôi.
Ở trước mặt anh, tất cả ngụy trang của em đều uổng phí.
Mộ Nghịch Hắc.
Sở dĩ em làm việc không lùi bước cố đẩy anh ra như vậy, vốn nguyên nhân anh đã nhìn rõ.
Vì sao anh không thể thả em, cũng thả chính anh?
Em vốn không tự ti, bởi vì anh mới tự ti.
Nếu em không thể cứu chữa, không xứng đáng hạnh phúc, anh mang theo cũng thế.
Hèn mọn như em.
Rời đi anh——là khả năng một chuyện tốt nhất bây giờ em có thể nghĩ đến làm cho anh!
[1]: Câu nay b0l giữ nguyên hán việt. Nghĩa: tâm-trái tim, thần-tinh thần, thân-cơ thể, nhân-người.
Hết chương 34.
※※※
Dưới tốc độ cực nhanh thì, đã đến gần rạng sáng.
Ở ngoài dự đoán của tôi là, Tử Du không lái xe đi vào một bệnh viện nào, mà trực tiếp tiến vào một khu phố cổ nhỏ xa hoa ở trong thành phố S.
Sau khi xe chạy một vòng ở trong khu phố nhỏ, đứng ở trước một biệt thự ba tầng kiểu Tây Âu rất khác biệt.
Tắt động cơ, rút chìa khóa ra, Tử Du quay đầu nói với tôi: “Thập Tứ sợ cha anh ấy biết sau đó lo lắng, nên không ở lại bệnh viện. Nhị Mộc mời bác sĩ cùng y tá tốt nhất về đây, ngược lại ở nhà tốt hơn một chút.”
Tôi gật gật đầu, thuận theo xuống dưới xe.
Cô ấy đẩy chiếc cửa sắt hoa kiểu Baroque ra, vừa dẫn tôi đi vào, vừa hỏi: “Cậu trước đây chưa tới qua nơi này?”
“Chưa từng.”
“Nơi này là nơi trước đây khi Thập Tứ còn bé lớn lên. Bình thường, thỉnh thoảng ngoài ở khu nhà trọ ở trường ra, anh ấy đều ở nơi này.”
Tôi gật đầu: “Ừm.”
Vào phòng, một dì khuôn mặt hiền lành, quần áo mộc mạc mỉm cười tiến lên tiếp đón: “Tử Du tiểu thư, tiểu thư cũng đến rồi! Chu thiếu gia vừa ở trên tầng nổi giận với bác sĩ, cũng không biết một lúc rồi đã hết giận chưa. Tiểu thư đi lên khuyên nhủ thiếu gia đi!”
“Được!” Tử Du cười cười, đem tôi kéo tới trước mặt, giới thiệu với dì ấy: “Dì Tịnh, đây là Hạ Tiểu Bạch.”
Tôi mỉm cười gật gật đầu với dì ấy: “Chào dì!”
Dì Tịnh đem tôi đánh giá một phen, trong mắt hơi hơi lộ ra vẻ ngạc nhiên, nhíu mày lại nhìn tôi, hỏi: “Hạ tiểu thư, chúng ta trước đây có phải đã gặp qua hay không?”
Tôi nhìn dì ấy, cũng không cảm thấy quen mắt, vì thế đáp: “Cháu không có ấn tượng với dì, hẳn là chưa gặp qua.”
Dì ấy “A” một tiếng, cười nói: “Xem tôi, người già rồi, trí nhớ sẽ không được tốt! Hạ tiểu thư, tiểu thư dù sao cũng đừng chê trách!”
“Đâu có!”
Khi cùng Tử Du lên trên tầng, cô ấy giải thích với tôi: “Dì Tịnh đã theo Thập Tứ từ nhỏ, địa vị ở nhà rất đặc biệt. Tính tình dì ấy tốt lắm rất hòa thuận, mọi người đều rất tôn trọng dì ấy.”
Tôi gật đầu: “Ừm.”
“Còn có, dì ấy từ nhỏ đã làm việc ở Chu gia, trong gia tộc cách gọi cũ ‘Thiếu gia’,‘Tiểu thư’ tới bây giờ cũng không sửa được. Mọi người đều do dì ấy gọi, cậu nghe xong không cần phải cảm thấy quá trang trọng.”
Tôi bên này vừa gật đầu đáp lời, bên kia vừa ngẩn đầu lên, đã nhìn đến Chu Diệp Lâm nghiêng người tựa vào cuối hành lang, hai tay ôm ở trước ngực, nhíu đuôi lông mày nhìn tôi.
“Hả? Nhị Mộc, cậu không theo dõi ở trong phòng, khi nào thì trở thành thần giữ cửa ở chỗ này vậy?”
Đối với câu hỏi của Tử Du, Chu Diệp Lâm nhếch nhếch chiếc cằm lên, vẻ mặt biếng nhác lơ đãng trả lời: “Anh tôi vừa mới truyền nước xong, ngủ rồi.”
Nói xong, anh ta đem ánh mắt chuyển qua hướng tôi, nhếch khóe môi một chút, có chút quỷ quái vô lại cười với tôi: “Cải trắng, cái giá của cô cũng thật lớn! Tính ra phải đợi Tam Mộc hoàng hậu của chúng tôi mới mời tới được!”
Tôi im lặng.
Từ Du tiến lên huých cậu ta một cái, tức giận nói: “Cậu nói nói gì vậy? Tôi cũng đúng lúc phải về đó, tiện đường đưa Tiểu Bạch cùng đến thôi! Cái gì mời hay không mời?”
“Thật không?” Góc miệng cậu ta sâu sâu, ý tứ mang theo vài phần chế giễu, “Nếu cải trắng đến đây, có lẽ tôi cũng không cần phải canh giữ ở nơi này, về trước đây. Ngày mai, tôi lại đến.”
Nói xong, liền nâng bước xuống lầu.
Khi đi qua bên người tôi, anh ta hơi hơi nghiêng đầu, mang theo cảnh cáo nói: “Cải trắng, tôi đem anh trai tôi giao cho cô. Cô phải chăm sóc thật tốt. Bằng không……” Bỏ lại một nụ cười ý vị sâu xa, bước chân anh ta lười nhác bước xuống lầu.
“Tiểu tử này, thật sự là cần sửa chữa!” Tử Du ở sau mặt cậu ta khua khua nắm tay, “Tiểu Bạch, tớ nói với cậu. Mỗi lần chỉ cần Sơ Kiến không ở đây, thằng nhãi Nhị Mộc lại âm dướng quái khí, giống như chứng bệnh buồn bực nóng nảy. Vậy đấy, hai ngày trước Sơ Kiến mới bay ra nước ngoài gặp cha mẹ cô ấy, cậu ta ở đây bệnh cũ liền tái phát. Trong lời nói của cậu ta, cậu ngàn vạn lần cũng đừng để bụng!”
Tôi cười gật đầu: “Không có việc gì, tôi sẽ không để ý.”
“Chỉ biết cậu không phải người lòng dạ hẹp hòi!” Cô ấy cười sang sảng, chỉ chỉ một gian phòng ở phía trước, “Đây là phòng ngủ của Thập Tứ, tự cậu đi vào đi! Tớ lái xe lâu như vậy, bụng đói sớm dẹp lép, đi xuống trước xin dì Tịnh chút đồ ăn!”
“Ừ.”
Đẩy cửa ra, trong phòng bay ra chút hơi thuốc nước.
Phòng anh, trang trí cực kỳ đơn giản tự nhiên. Chủ yếu là màu lạnh, đồ dùng phối với hai màu đen trắng, bức họa trang trí tạo hình màu sắc đơn giản, tổng thể nhìn qua tao nhã thời thượng, phong cách trang trí theo xu hướng sau hiện đại chủ nghĩa.
Đưa nhẹ bước chân ở trên sàn gỗ hoa văn nhẵn nhụi, tôi từng bước từng bước đi đến trước giường.
Sau khi đứng yên, tôi cúi đầu quan sát, lẳng lặng nhìn anh ——
Giờ này phút này, mái tóc anh hỗn loạn dựng trên đầu, cau mày, nhắm chặt hai mắt, sắc mặt môi tái nhợt hoàn toàn nằm ở kia, đầu hơi lệch, hơn nửa bên mặt vùi ở trong chiếc gối màu xanh đen, nhìn qua lại giống như đứa trẻ lớn đầy bệnh tật, cả người không một chút hơi thở lạnh thấu xương.
Yếu ớt như vậy.
Làm cho người ta đau lòng như vậy.
Chiếc máy hơi nước đầu giường, im lặng phun lên hơi nước màu trắng.
Tôi ngồi ở bên giường, nâng tay dè dặt cầm tay trái đầy băng trắng của anh. Khi ngón tay anh lạnh lẽo gầy gộc chạm vào tôi, khóe mắt tôi khẽ ướt, nước mắt đã không thể kiểm soát mà rơi xuống.
Một giọt một giọt, nước mắt kia mau chóng rơi xuống như mưa. Chỉ chốc lát, đã ướt đẫm cả khuôn mặt.
Tôi cho rằng, tôi ngụy trang đã thật hoàn hảo!
Ngày không có anh, tôi có thể vui vẻ xinh đẹp đùa giỡn cùng cha mẹ, có thể cùng bạn bè nói chuyện tám nhảm, có thể giả vờ không nghĩ tới anh…… Hơn nữa, cũng không cảm thấy trái tim này có bao nhiêu quằn quại.
Đúng.
Lúc này, nhìn thấy anh mới biết được, thì ra cho tới bây giờ trái tim so với trong tưởng tượng tôi bị thương đã rất nghiêm trọng rồi.
Hơn nữa, trái tim vốn mềm mại, từ lâu ở trong bất tri bất giác, bị bưng mủ, thành vết thương xấu xí mà lại cứng.
Trương Ái Linh nói qua: “Đã sinh ở trên đời, tình cảm không giống nhau không phải ngàn vỡ trăm nát.”
Trước kia, tôi không hiểu.
Nay, tầng vảy vết thương như không thể để lộ kia bị vạch trần, mới biết bà ấy gọi là trăm vỡ ngàn nát, vết thương đầy rẫy.
Nếu yêu một người.
Toàn bộ phẫn nộ, khổ sở cùng đau yếu của anh ta, cũng sẽ trở thành miệng vết thương trong lòng mình?
Bởi vì, em so đo với trong tưởng tượng của bản thân em yêu anh.
Cho nên, bây giờ em mới so với trong tưởng tượng bị trọng thương.
※※※
“Vì sao lại khóc?” (ặc b0l đang nghĩ có bụt xuất hiện >.<)
Tôi ngước mắt, xuyên qua làn hơi nước mờ mịt, đón nhận con ngươi đen âm trầm của anh.
Nâng bàn tay lau đi nước mắt trên gò má tôi, giọng anh khàn khàn hỏi tôi: “Hạ Tiểu Bạch, em không phải không yêu anh sao? Em không yêu anh, vì cái gì phải khóc?”
Tôi dựng thẳng người, nâng lên mu bàn tay qua quýt lau nước mắt trên mặt, giọng nói nghẹn ngào nói: “Tôi khóc, không phải bởi vì tôi yêu anh. Tôi khóc, là vì —— ”
“Bởi vì sao?” Anh ấm áp cười hỏi.
Cắn răng, tôi quay đầu nhìn anh trả lời: “Bởi vì, tôi cảm thấy cái bộ dạng này của anh thật đáng thương.”
“Đáng thương?” Anh cúi đầu cười, có chút đùa cợt hỏi tôi, “Hạ Tiểu Bạch, lúc này anh hẳn là nên khen em ‘Lòng dạ mềm yếu’, hay cần phải oán hận em ‘Trái tim tàn ác?”
Tôi cắn cắn môi dưới, lạnh lùng đáp: “Anh nghĩ tôi như thế nào, tôi cũng chẳng sao!”
“Đúng không?”
“Đúng!”
Anh im lặng một lúc, giọng nói lạnh như băng hỏi tôi: “Đó không đúng, anh đối với em như thế nào, em cũng không có cảm giác gì?”
Tôi còn chưa kịp phản ứng lại ý nghĩ sâu xa trong lời nói của anh, anh duỗi cánh tay ra, một tay túm lấy tôi ngã ở trên giường. Suy nghĩ tôi còn mờ mịt, sợ hãi không kịp kêu lên, anh đã xoay người, đem tôi đặt ở dưới thân.
Mở mắt ra, anh đen bóng, ánh sáng trong con ngươi toát ra gần trong gang tấc.
Từ từ nhếch môi lên, anh chỉnh khuôn mặt ấm áp lại gần tôi, hơi thở nóng rực phả ở trên mặt tôi, kinh hoàng sợ hãi: “Hạ Tiểu Bạch, đến tột cùng em vì cái gì, đến tột cùng vì cái gì đột nhiên biến thành cái dạng này? Em nói cho anh biết, cuối cùng anh làm sai ở chỗ nào? Hả?”
Trong một âm cuối cùng đó, ẩn giấu ôn nhu cùng dụ dỗ, làm cho trái tim nát vụn của tôi loạn một nhịp.
Mộ Nghịch Hắc.
Anh đã sai ở—— lựa chọn sai người.
Tôi nhìn vào đôi mắt kích động mà nóng chảy của anh, khinh miệt nhếch nhếch khóe miệng, hỏi anh: “Mộ Nghịch Hắc, anh bây giờ, là muốn hủy diệt một chút ‘thích’ của tôi đối với anh sao?”
Nghe vậy, anh híp mắt lại, cặp mắt diều hâu sắc nhọn khóa trụ ánh mắt tôi. Hơi nhìn một lúc, giọng điệu anh kiêm quyết nói: “Hạ Tiểu Bạch, em nói dối. Không phải em thích anh, em yêu anh!”
Tôi cười lạnh một tiếng, lơ đãng nhìn anh cười: “Đúng! Mộ Nghịch Hắc! Tôi yêu anh, quả thật tôi yêu anh đến chết! Anh chính là tâm can tì phế của tôi, là ngũ tạng lục phủ của tôi! Không có anh, tôi không sống nổi một phút giây nào!” Trừng mắt nhìn, tôi hỏi anh: “Gia, trả lời như vậy, ngài vừa lòng không?”
Có lẽ là tôi thái độ chẳng hề để ý làm anh tức giận, có lẽ là lời nói dáng vẻ lưu manh của tôi chọc giận anh, ánh mắt lạnh băng trong mắt anh lóe sáng, sắc mặt trong nháy mắt bị che lấp đi.
Xương ngón tay nắm chặt cổ tay tôi, anh giống như tức giận trừng mắt nhìn tôi, lớn tiếng chất vấn: “Hạ Tiểu Bạch, sao em lại trở thành cái dạng này?”
Tôi vô tội cười: “Gia, thiếp vẫn là cái dạng này, ngài không phải là người hiểu rõ nhất chứ?”
Anh trầm mặc. Con ngươi tĩnh mịch như vực sâu gắt gao nhìn tôi, gắt gao giữ lấy tôi.
Nếu ánh mắt là đao……
Lúc này, tôi nhất định đã bị anh ngàn, đao, vạn, xử!
“Hạ Tiểu Bạch, em đã cứng mềm không ăn, anh cũng không phải tốn thời gian đối với em……”
Từ âm cuối cùng tan rã, anh hôn giống như gió bão mưa to cuốn sạch tiến đến, cắn mút hút gặm, trong nháy mắt liền lấy ngàn quân càn quét tất cả hô hấp cùng rên rỉ của tôi——
Nụ hôn này, thô bạo ngang ngược như vậy, hận ý tàn sát bừa bãi như vậy, tham lam cuồng dã như vậy, làm cho tôi đột nhiên hiểu được: Thì ra, anh cũng có thể tổn thương con người của em như vậy.
Chỉ cần anh muốn——
Thương tâm.
Thương thần.
Thương thân.
Thương nhân.[1]
Đều dễ như trở bàn tay.
Kỳ thật, tôi cũng không biết nước mắt từ khi nào thẫm ướt khuôn mặt.
Cho nên, khi anh ôn nhu hôn lên nước mắt ở trên mí mắt tôi, cúi đầu dùng âm thanh trầm khàn hỏi tôi: “Tiểu Bạch, em sợ anh đếm như vậy sao?” Thì, trong đầu tôi trống rỗng.
Tôi không biết, vì sao anh bỗng nhiên trở nên ôn nhu như vậy.
Chỉ có thể mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn anh.
Ngón tay từ trán dọc theo một đường lướt xuống dưới, cuối cùng dừng lại ở cằm tôi. Ngón tay nhẹ nhàng vuốt vuốt cằm tôi, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị cùng đôi môi mỏng lạnh một chút tới gần, hơi thở nóng bỏng một chút một chút phả trong hơi thở tôi, anh chăm chú nhìn tôi, khóe môi nhếch lên, chậm rì rì nói: “Hạ Tiểu Bạch, em không phải rất coi trọng chính mình? Em cho rằng, chỉ bằng nhan sắc cùng thân thể này, cũng đáng để anh ‘Bá Vương ngạnh thượng cung’?”
Ánh mắt tôi mờ mịt nhìn anh.
Cúi đầu cười, anh từng chữ nói đến chém đinh chặt sắt, âm thanh vang vang: “Hạ Tiểu Bạch, anh muốn trái tim của em. Bây giờ anh nói lời cuối cùng——”
Tạm dừng.
Cười mờ ám: “Cuối cùng sẽ có một ngày, em sẽ phải cam tâm tình nguyên đem tất cả của em giao cho anh——từ tinh thần tư tưởng đến thân thể một tấc một, tấc, không, dời!”
Tôi nâng tay lau môi, nhìn anh, thản nhiên nói: “Mộ Nghịch Hắc, anh quá kiêu ngạo.”
Anh bắt lấy tay của tôi,“Hạ Tiểu Bạch, hôm nay anh dạy cho em một câu ——” Cúi đầu hôn lên mu bàn tay của tôi, anh không đàng hoàng nhíu mày nhìn tôi: “Người kiêu ngạo có thể chữa, người tự ti——không, thể, cứu!”
Tôi ngơ ngác.
Xương ngón tay nắm tay tôi chợt buộc chặt: “Hạ Tiểu Bạch, nếu em vẫn tự ti như vậy, em mãi mãi cũng không thể cứu chữa được, em mãi mãi cũng không có tư cách có được hạnh phúc!”
Thì ra, cho tới bây giờ anh đều rất hiểu tôi.
Ở trước mặt anh, tất cả ngụy trang của em đều uổng phí.
Mộ Nghịch Hắc.
Sở dĩ em làm việc không lùi bước cố đẩy anh ra như vậy, vốn nguyên nhân anh đã nhìn rõ.
Vì sao anh không thể thả em, cũng thả chính anh?
Em vốn không tự ti, bởi vì anh mới tự ti.
Nếu em không thể cứu chữa, không xứng đáng hạnh phúc, anh mang theo cũng thế.
Hèn mọn như em.
Rời đi anh——là khả năng một chuyện tốt nhất bây giờ em có thể nghĩ đến làm cho anh!
[1]: Câu nay b0l giữ nguyên hán việt. Nghĩa: tâm-trái tim, thần-tinh thần, thân-cơ thể, nhân-người.
Hết chương 34.
Tác giả :
Tang Nghê