Thiên Nga Thích Ăn Thịt Cóc
Chương 11: Hắc Bạch xứng đôi のỞ chung một chút
【Khoảng khắc anh im lặng, nâng tay hạ mắt kính trên mắt của tôi xuống, sờ sờ đầu của tôi, mỗi câu mỗi chữ không nhanh không chậm nói: “Hạ Tiểu Bạch, nếu về sau muốn gả cho anh, lo lắng cho mình một chút đi?” Đầu óc tôi cứng đờ, mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn anh— —Khóe miệng chứa ý cười, ánh mắt hiện ra sự ấm áp, bộ dáng kia mặc dù không phải nghiêm trang, nhưng cũng không giống như là đang nói cười, thật làm cho tôi nhất thời không rõ trong lời nói này của anh có mấy phần nghiêm túc.】
※※※
Buổi chiều, bởi vì ký túc xá thật sự rất hấp người, chiếc quạt điện nho nhỏ không thể mang đến cho tôi một chút mát lạnh nào. Tôi ôm laptop cùng Mộ Nghịch Hắc đi sang phòng trọ của anh.《bigbab0l.wordpress.com》
Điều hòa rì rì mà thổi gió mát, nhiệt độ bên trong thật dễ chịu. Mộ Nghịch Hắc ở trước máy vi tính sửa chữa bản thiết kế, trên sống mũi đeo một cái kính đen, cả người hiện ra vẻ đẹp lộng lẫy thanh cao, hào hoa phong nhã.
Tôi ôm bút ký ngồi xếp bằng trên giường anh, vừa ăn đồ ăn vặt bên cạnh. Ở trên QQ thấy Tình Ương login, tôi ngay lập tức gửi một tin nhắn qua— —
〖Bạch﹏Bạch〗: Ương Ương ~~~ ở???
【Ương_Ương】: Gì? Bạch Bạch, mày ở ký túc xá à?
〖Bạch﹏Bạch〗: Ở Mỗ Hắc oa lợi dụng điều hòa……=_=”||
【Ương_Ương】: Gì? Tận dụng thời cơ, không thể đánh mất! Bạch Bạch, dũng cản hạ gục anh ta đi!
【Ương_Ương】Hạ Gục! Hạ Gục! Hạ Gục ~~~b[ ̄▽ ̄]d~~
〖Bạch﹏Bạch〗: = =b……《bigbab0l.wordpress.com》
〖Bạch﹏Bạch〗: Tượng gỗ một mực phòng bị sao mà hạ gục được?
【Ương_Ương】:[﹁﹁]~~~→ Ồ? Chẳng lẽ… Hay là……?『 dâm/cười……
〖Bạch﹏Bạch〗: Mày đứa con gái này, có thể đừng dùng buồng trứng tự hỏi tự trả lời được hay không?
【Ương_Ương】:……
【Ương_Ương】: Buồng trứng? (╬ ̄皿 ̄)=○ xem quyền ~~~
〖Bạch﹏Bạch〗: = =#
〖Bạch﹏Bạch〗: Mỗ hắc oa tuy rằng là con sói cô đơn, nhưng nhiều lắm được cho là sắc lang, không phải loại sói đói– –anh ta cũng không có đến tình trạng đói bụng ăn lung tung đâu?《bigbab0l.wordpress.com》
【Ương_Ương】: Bạch Bạch mày chớ có khiêm tốn! Thật ra, mơ hồ vừa nhìn, mày cũng miễn cưỡng được cho tú sắc khả cơm đi!
〖Bạch﹏Bạch〗: ⊙︿⊙ Cứt! Tao gần là tú sắc khả cơm sao? Sắc đẹp của tao kia rõ ràng gọi là người thèm chảy nước miếng muốn cưa?
“Thèm chảy nước miếng?”
Một tiếng động âm dương kỳ quái vang ở đỉnh đầu tôi, lông tơ toàn thân tôi ngay lập tức dựng đứng!
Xoay người, Mộ Nghịch Hắc hai tay ôm ngực đứng ở ta phía sau liếc tôi, một đôi mắt đen như mực giấu ở phía sau kính, không phân rõ cảm xúc.
Tôi vội vàng gấp lại máy tính, giương mắt trừng anh: “Anh anh đây như thế nào cùng quỷ giống nhau? Không thanh không âm đã bay tới phía sau em, muốn hù chết người à?”
Khóe miệng anh mở ra, lộ ra hàm răng đều đặn: “Tiểu Bạch, kỳ thật anh đói bụng rất lâu.”
Tôi nuốt nuốt nước bọt, đem khoai chiên bên người đưa đến: “Ăn trước cái này cho đỡ đói……”《bigbab0l.wordpress.com》
Khóe mắt anh cong xuống, cười đến bí hiểm: “Anh là động vật ăn thịt.”
“Em, em, em trên người đều là xương, không có, không có, không có đến hai lạng thịt!”
“Hả?” Đuôi lông mày anh nâng lên, vẻ mặt cười gian: “Em không phải là『3213』 sao? Như thế nào lại không có hai lạng thịt?”
Tôi: “……”
Câu nói kia nói như thế nào nhỉ? Tự tạo nghiệp chướng không thể sống?
Tôi cùng anh tán dóc cái gì là『3213』 à? Tôi đây không phải là lấy đá đập chính chân mình mà!
Ý cười của anh dịu dàng mà đi tới ngồi xuống bên người tôi, cả người tôi run run, ôm máy tính di chuyển về phía cuối giường.
Anh trừng mắt nhìn, nâng bàn tay sờ đầu của tôi: “Đừng sợ! Em nói đối, anh tuy rằng háo sắc, nhưng còn chưa đói bụng đến ăn lung tung.”
Nói xong, lấy laptop từ trong tay tôi ra. Mở ra, nhìn lướt qua bản ghi nhớ trong khung đối thoại, ngón tay thanh tú của anh lướt nhẹ ở trên bàn phím mà gõ gõ, sau khi nhập vào một đoạn đối thoại, đem máy tính đưa cho tôi.《bigbab0l.wordpress.com》
Tôi ngay lập tức mở ra khung đối thoại— —
【Ương_Ương】: Nôn mửa……
【Ương_Ương】: Bạch Bạch, mày có thể coi là khiến cho người ta「 thèm nhỏ dãi 」, Mộ đại thần kia quả thật khiến cho tao「Phi thẳng xuống ba ngàn thước」a a a~~~
【Ương_Ương】: Đúng rồi, tao vừa rồi nhìn thấy một bộ phim [He’s Just Not That Into You]. Bên trong có một câu đặc biệt kinh điển:「 Anh là đàn ông, nếu anh thích em, anh sẽ hôn em, sẽ muốn nhìn thấy thân thể em mặc hay không mặc nội y.」Khà khà……Bạch Bạch, mày hiểu chưa!『 dâm ﹏ cười……《bigbab0l.wordpress.com》
【Ương_Ương】:???
【Ương_Ương】: Làm sao không nói lời nào?
【Ương_Ương】: Tay trắng chân trắng mông trắng, Tiểu Bạch Tiểu Bạch mau nói nói ~~~~~
〖Bạch﹏Bạch〗: Anh là Mộ Nghịch Hắc.
【Ương_Ương】: Hả?
〖Bạch﹏Bạch〗: Hạ Tiểu Bạch như vậy làm cho người ta 「thèm nhỏ dãi」mắt sói anh như thế nào có thể không ăn Tiểu Bạch chứ? Vẫn là để lại sinh sói con đi!
【Ương_Ương】: ……≡(▔﹏▔)≡
〖Bạch﹏Bạch〗: Phi thẳng xuống ba ngàn thước? Thật có lỗi, anh không biết em là thác nước Lư Sơn.
【Ương_Ương】: 囧﹏囧~~~~《bigbab0l.wordpress.com》
Tôi đang chờ Tình Ương trả lời, avatar của nó bỗng nhiên tối xuống.
Mấy chục giây sau, máy của tôi vang lên “đinh đinh”. Cầm lấy vừa nhìn— —
『Người gửi thư』: Ương Ương
『 nội dung 』:
Hạ Tiểu Bạch, thiên lôi đánh xuống quỷ đông tây mày đi! Mày như thế nào đem khung ghi chép nói chuyện cho Mộ Nghịch Hắc xem? Cái mặt mo của tao đâu phải nhẵn bóng! Tao hận mày!!! Ô ô…… Đại thần nói tao là thác nước Lư Sơn~~~ đau lòng ~ing……
Tôi oan ức ngẩng đầu nhìn Mộ Nghịch Hắc, anh đang nằm ở trên giường dùng cánh tay nâng đầu hướng tôi cười: “Tiểu Bạch, làm một người đàn ông hàng thật giá thật, anh cảm thấy câu kia nói rất đúng.”
Tôi bối rối: “Câu nào?”《bigbab0l.wordpress.com》
“Anh là đàn ông, nếu anh thích em, anh sẽ……”
“Ngừng lại! Ngừng lại!” Tôi đưa tay ngăn cản anh tiếp tục, liên tục gật đầu: “Em đã biết, em biết anh nói câu nào rồi!”
Đàn ông đều là cầm thú. Những lời này thật sự một chút cũng không sai!
Anh trừng mắt nhìn, không tiếp tục nữa, liếc mắt một cái nhìn laptop của tôi, từ từ lên tiếng: “Tiểu Bạch, thêm QQ của anh đi!”
Tôi ngạc nhiên: “A! Lão gia ngài cũng chơi QQ?”
Anh gật gật đầu, mi mắt cong lại cười: “Đúng rồi, em không biết à? QQ là từ người trái đất bọn anh rơi vào tay người ngoài không gian bọn em.”
Tôi: “……”
Tôi đây không phải không có việc gì tìm nghẹn sao?
Ở phần truy tìm nhập vào dãy số anh nói, nhìn thấy kết quả truy tìm, tôi nở nụ cười!
「MR. Mười bốn 」?《bigbab0l.wordpress.com》
A ha! Tên trên mạng của Mộ Nghịch Hắc rõ ràng gọi là「MR. Mười bốn 」! Mister mười bốn? Ngài mười bốn?
Sau khi tôi nhấn nút『Thêm bạn』, xoay mặt hỏi anh: “Ngài mười bốn, ngài thần tượng Ái Tân Giác La – Dận Đề[1] sao?”
Anh cười, lịch sự: “Như thế nào phải? Anh càng yêu thích tứ ca Dận Chân[4] của ông ta.”
“Vậy sao anh không gọi「MR. Tứ 」?
“Bởi vì chữ ‘Mộ’ có mười bốn nét.”
Tôi nhíu mày, vẻ mặt giật mình: “Ồ! Thì ra ‘Mười bốn phi’ là như vậy có?”《bigbab0l.wordpress.com》
Anh tiếp tục cười, trước sau như một lịch sự tao nhã: “Đúng rồi, đúng lúc em không có việc gì. Đi lên mạng tìm làm sao duy trì hô hấp bình thường khi hôn môi.”
Tôi mặt đầy hắc tuyến: “……”
Tôi có tội! Tôi không nên đùa giỡn anh ta! Tôi không nên quên đi vết sẹo đau thương này!
Sau khi anh kiểm tra thân phận của tôi xong, tôi ở trên tư liệu QQ của anh nhập vào tên gọi: 【Hắc﹏Hắc】, cũng đem tên mình gần đó đổi tên nhóm thành『 Bạch の Hắc 』, kéo anh vào.
?QQ danh sách bạn tốt?:
——— —————— —————— —————— —————
?『 Bạch の Hắc 』[2/2]?
〖 Bạch ﹏ Bạch 〗: {Hoa hướng dương luôn hướng thân về phía bầu trời, chính là luôn phải hướng về phía trước.}
【Hắc﹏Hắc】: {You’re like my own personal brand of heroin……}
?『 Bạch の Bạn cùng phòng 』[1/3]?
?『 Bạch のBạn thân』[3/11]?
?『 Bạch のBạn vẽ』[12/36]?
?『 Bạch のBạn tốt』[25/67]?
……
Anh khẽ liếc mắt màn hình QQ của tôi, ánh mắt dừng trên chữ ký Q của tôi một chút, vẻ mặt chợt trở nên có chút cổ quái — —thật sự dịu dàng đến kỳ lạ!《bigbab0l.wordpress.com》
Một lát, anh khẽ nhếch mày một chút, nhìn tôi tựa cười mà như không cười nói: “Hắc Hắc? Em đều như vậy lén lút gọi anh như vậy? Hả?”
“Mới không phải!” Tôi phản bác: “Em đây là muốn duy trì vẻ đẹp trang chủ của QQ! Anh không biết là 【Hắc﹏Hắc】 thoạt nhìn rất giống hé ra khuôn mặt tươi cười sao?”
“Khuôn mặt tươi cười? Rõ ràng là khuôn mặt khổ qua[2]!”
Tôi cười mà không nói.
Đây chính là anh tự nói, tôi cái gì cũng chưa nói.
Đem thử con chuột di chuyển đến chữ ký của anh, “You’re like my own personal brand of heroin.” Tôi cúi đầu đọc lại một lần, quay đầu hỏi anh: “Những lời này là trong lời thoại của 《The Twilight sagaのChạng Vạng》 phải không?”
Anh gật đầu, trong con mắt của tôi chứa đầy màu nhàn nhạt: “Biết có ý nghĩa gì không?”
Tôi lắc đầu: “Tiếng anh cấp bốn của em chính xác là dùng ba mươi đồng tiền mua, em không biết!”《bigbab0l.wordpress.com》
Anh cười cười, ngả người về phía trước, gần vào lỗ tai của tôi, âm thanh ấm áp nói: “Hạ Tiểu Bạch, em là ma túy của riêng anh……”
Chiếc môi ấm áp nhẹ nhàng đụng chạm đến vành tai của tôi, lồng ngực của tôi nhảy một cái, lỗ tai lập tức biến thành cái tai lợn màu hồng……
Sau khi chạm nhẹ qua, anh nâng thân mình lên, tay hạ cái kính trên mũi xuống, vẻ mặt trầm tĩnh hỏi tôi: “Ngày mai mấy giờ soát vé xe?”
Tôi sửng sốt một chút, đáp: “Buổi sáng tám giờ mười phút.”
“Ngày mai dậy sớm một chút, ăn xong bữa sang anh đưa em đến nhà ga.”
“Được!”《bigbab0l.wordpress.com》
Tôi lên tiếng, nâng tay gãi gãi lỗ tai đỏ rực.
Ánh mắt anh lóe lên, cầm cái kính trong tay đeo lên mắt của tôi, sau khi cẩn thận đeo, gật đầu nói: “Đeo mắt kính, thoạt nhìn thông minh hơn hẳn, hơn cả phong cách của nữ văn nghệ sĩ thanh niên.”
“Em có thể là nữ văn nghệ sĩ thanh niên được hay không?”
Anh cười: “Em rõ ràng là nữ lưu manh văn hóa thanh niên.”
“Anh mới là tên lưu manh văn hóa đấy! Anh từ trong ra ngoài, tư tưởng từ sâu bên trong thân thể hoàn toàn là lưu manh!”
Ánh mắt anh nheo lại, cũng không phản bác, chỉ tà tà nhướng mày nhìn tôi, mang theo một chút mờ ám.
Bởi vì gọng kính có vẻ rộng, mắt kính trượt xuống bên dưới, dừng lại trên mũi của tôi. Tôi đảo đảo tròng mắt, từ gọng kính nhìn lên mặt anh: “Mắt kính này của anh có độ không? Em đeo cảm giác hơi choáng.”
“Anh không bị cận thị, nhưng là tản quang.”
“Khó trách!” Tôi than thở một tiếng, hỏi: “Anh bình thường không mang mắt kính, có phải hay không nhìn mọi vật đều là ảo ảnh?”
Lông mày anh cong lên: “Đúng, nếu không anh như thế nào nhìn trúng em?”《bigbab0l.wordpress.com》
Tôi đem gọng kính đẩy đẩy lên trên, vẻ mặt khinh thường: “Em ước gì anh không nhìn trúng em!”
Anh cười: “Như thế nào? Em có gì ủy khuất sao?”
“Đương nhiên ủy khuất!” tôi giương cằm lên, có một bộ dạng ngông cuồng: “Hai mắt em Hạ Tiểu bạch này nhưng là thị lực tốt 5.0, kết đôi với mắt bị tản quang như anh có phải là ủy khuất không?”
Cái trán truyền đến cảm giác cốc cốc đau đớn, tôi hơi rụt đầu lại.
“Thị lực tốt là bởi vì em chưa học đến chuyên ngành!” Anh rút lại cái tay gõ đầu tôi, nhìn tôi, ánh mắt sâu xa: “Tiểu Bạch, sau khi nghỉ hè em đã là năm thứ tư, có nghĩ muốn làm nghiên cứu hay không?”
Tôi sợ run một chút, đáp: “Không.”
“Vậy bây giờ nghĩ lại.” Anh dừng một chút, còn nói: “Năm nay tháng 11 em phải thực tập, không nghiên cứu, nên chuẩn bị đi làm.”
“Ai nói? Em còn có thể lập gia đình nha? Hiện tại không phải có câu gọi là‘Tất hôn tộc[4]’ sao? Đầu tiên tốt nghiệp, gả cái kẻ có tiền nhàn dưỡng ở nhà, đem mình trở thành một phu nhân cũng không phải là lựa chọn tồi?”《bigbab0l.wordpress.com》
Ánh mắt anh nheo lại, lấy ngón tay lay lay cái cằm của tôi, vẻ mặt khinh thường hỏi: “Với nhan sắc này của em, người nào có tiền để ý em?”
“Anh không phải coi trọng em sao?” Tôi nhìn anh, ánh nước trong mắt sáng rõ, “Không khó khăn, anh không phải người có tiền sao?”
Anh nhếch khóe môi lên, chỉ cười không nói.
Vừa không thừa nhận, cũng không phản bác— —phản ứng như vậy phù hớp với phong cách trước sau như một của anh, lại khiến cho tôi mơ hồ có chút mất mát.
Chuyển ánh mắt nhìn sang phía mã tâu Thụy Sĩ số lượng có hạn trên bàn kia, suy nghĩ của tôi có chút mơ hồ.
Khoảng khắc anh im lặng, nâng tay hạ mắt kính trên mắt của tôi xuống, sờ sờ đầu của tôi, mỗi câu mỗi chữ không nhanh không chậm nói: “Hạ Tiểu Bạch, nếu về sau muốn gả cho anh, lo lắng cho mình một chút đi?”
Đầu óc tôi cứng đờ, mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn anh— —
Khóe miệng chứa ý cười, ánh mắt hiện ra sự ấm áp, bộ dáng kia mặc dù không phải nghiêm trang, nhưng cũng không giống như là đang nói cười, thật làm cho tôi nhất thời không rõ trong lời nói này của anh có mấy phần nghiêm túc.《bigbab0l.wordpress.com》
Tôi tuy rằng có chút rụt rè, nhưng cũng không tính là người chất phác; Mặc dù không chính thức nói qua yêu đương, nhưng trong lúc đó nhiều ít cũng biết một chút kỹ xảo tán tỉnh của trai gái; Mặc dù không hiểu trong lời nói của anh có mấy phần thật lòng, nhưng cũng hiểu được đó là lời nói dối giả mà cũng mỉm cười phụ họa theo— —
“Được!” Tôi nghiêng đầu ra, đối anh cười: “Đến lúc đó nhìn biểu hiện của anh! Nếu anh không nuôi nổi em, em cũng không cần anh a!”
Khóe mắt anh cong cong, làm như đang cười, ánh sáng trong mắt lại mờ tối.《bigbab0l.wordpress.com》
Tôi dừng lại nhìn một lúc, anh đành chịu mà nói một câu: “Hạ Tiểu Bạch, thật không biết em là khờ thật hay lag giả ngốc!”
Tôi cúi mặt xuống, cười đến long lanh: “Đương nhiên là giả ngốc!”
Anh không nói, chỉ nhìn tôi, vẫn là nhìn tôi, ánh vàng lưu chuyển trong mắt, ánh mắt tỏa sáng. Tôi bị anh nhìn chằm chằm cả người không được tự nhiên, đón nhận ánh mắt anh đi vào trong, dường như cảm thấy đáy mắt anh quấn quít lấy một loại sâu tối khó dò gì đó, thuộc về tôi, lại hoàn toàn không thuộc về tôi.
Trình Quân nói: Ánh mắt là sẽ không gạt người.
Giờ phút này, ánh mắt anh sáng rõ như vậy là có ý gì?
Với công phu tu luyện này của tôi, cuối cùng vẫn là đọc không hiểu anh.
※※※
Ngày thứ hai.
Thời gian: Buổi sáng 7:50.
Địa điểm: Phòng lớn trạm đợi xe ô tô thành phố S.
Mộ Nghịch Hắc đứng ở trước cửa kiểm tra vé, mang theo ba lô cùng túi máy tính của tôi, khẽ dặn: “Trên đường chú ý an toàn, sau khi về nhà gọi điện thoại cho anh.”
“Vâng.” Tôi gật đầu.《bigbab0l.wordpress.com》
“Trên xe ăn ít đồ ăn vặt. Dạ dày em không tốt, giữa đường ở khu nghỉ ngơi, nhớ rõ xuống xe ăn cơm trưa.”
Tôi ngẩng đầu nhìn anh cười: “Đã biết, em cũng không phải lần đầu tiên ngồi xe khách đường dài về nhà. Dong dài!”
“Cái miệng sói của em!” anh gấp ngón tay gõ gõ đầu của tôi, đem ba lô cùng túi máy tính đưa cho tôi: “Tốt lắm, soát vé vào trạm đi!”
Tôi tiếp nhận ba lô, nghĩ nghĩ, kéo khóa trong ba lô lấy ra một cái hộp nhỏ cho anh: “Đây, đưa cho anh.”
Anh tiếp nhận hộp, khóe môi uốn thành hình vòng cung: “Cái gì?”
“Bom hẹn giờ!”
Khóe mắt anh khẽ nhếch, tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy tôi, hôn hôn mắt của tôi: “Em dám tặng, anh liền dám thịt nát xương tan……”
Xe khách rời khỏi trạm xe, tôi cách kính xe hướng Mộ Nghịch Hắc đang dựa vào chiếc xe màu cam ở bên đường vẫy tay chào. Anh hướng tôi giơ giơ di động trong tay lên, dùng môi nói: “Liên hệ điện thoại.”
Xe càng lúc càng xa, bóng dáng của anh cũng dần dần mơ hồ. Di động “Đinh đinh” vang lên, mở ra hộp tin nhắn, chỉ có ít ỏi mấy lời nói:
『Người gửi thư』: Hắc oa
『 Nội dung 』: Tiểu Bạch, anh rất thích……
Tôi cười cười, ngả đầu tựa lưng vào ghế ngồi, con mắt cảm thấy cay cay, trướng trướng.
Lần đầu tiên, khi về nhà lại đối với thành phố này có chút tình cảm lưu luyến không rời.《bigbab0l.wordpress.com》
Chú thích
[1] Ái Tân Giác La-Dận Đề: em trai cùng mẹ của Ung Chính hoàng đế, hoàng tử thứ mười bốn.
[2] Tứ aka Dận Chân: con trai thứ tư của vua Khang Hy-hoàng tử thứ tư, sau này trở thành vua Ung Chính.
[3]khổ qua: quả mướp đắng.
[4]: Tât hôn tộc(marry-upon-graduation): chỉ một số sinh viên sau khi tốt nghiệp liền kết hôn.
Hết chương 11
【央_央】 : 【Ương_Ương】
〖白﹏白〗: 〖Bạch﹏Bạch〗
【黑﹏黑】: 【Hắc﹏Hắc】
※※※
Buổi chiều, bởi vì ký túc xá thật sự rất hấp người, chiếc quạt điện nho nhỏ không thể mang đến cho tôi một chút mát lạnh nào. Tôi ôm laptop cùng Mộ Nghịch Hắc đi sang phòng trọ của anh.《bigbab0l.wordpress.com》
Điều hòa rì rì mà thổi gió mát, nhiệt độ bên trong thật dễ chịu. Mộ Nghịch Hắc ở trước máy vi tính sửa chữa bản thiết kế, trên sống mũi đeo một cái kính đen, cả người hiện ra vẻ đẹp lộng lẫy thanh cao, hào hoa phong nhã.
Tôi ôm bút ký ngồi xếp bằng trên giường anh, vừa ăn đồ ăn vặt bên cạnh. Ở trên QQ thấy Tình Ương login, tôi ngay lập tức gửi một tin nhắn qua— —
〖Bạch﹏Bạch〗: Ương Ương ~~~ ở???
【Ương_Ương】: Gì? Bạch Bạch, mày ở ký túc xá à?
〖Bạch﹏Bạch〗: Ở Mỗ Hắc oa lợi dụng điều hòa……=_=”||
【Ương_Ương】: Gì? Tận dụng thời cơ, không thể đánh mất! Bạch Bạch, dũng cản hạ gục anh ta đi!
【Ương_Ương】Hạ Gục! Hạ Gục! Hạ Gục ~~~b[ ̄▽ ̄]d~~
〖Bạch﹏Bạch〗: = =b……《bigbab0l.wordpress.com》
〖Bạch﹏Bạch〗: Tượng gỗ một mực phòng bị sao mà hạ gục được?
【Ương_Ương】:[﹁﹁]~~~→ Ồ? Chẳng lẽ… Hay là……?『 dâm/cười……
〖Bạch﹏Bạch〗: Mày đứa con gái này, có thể đừng dùng buồng trứng tự hỏi tự trả lời được hay không?
【Ương_Ương】:……
【Ương_Ương】: Buồng trứng? (╬ ̄皿 ̄)=○ xem quyền ~~~
〖Bạch﹏Bạch〗: = =#
〖Bạch﹏Bạch〗: Mỗ hắc oa tuy rằng là con sói cô đơn, nhưng nhiều lắm được cho là sắc lang, không phải loại sói đói– –anh ta cũng không có đến tình trạng đói bụng ăn lung tung đâu?《bigbab0l.wordpress.com》
【Ương_Ương】: Bạch Bạch mày chớ có khiêm tốn! Thật ra, mơ hồ vừa nhìn, mày cũng miễn cưỡng được cho tú sắc khả cơm đi!
〖Bạch﹏Bạch〗: ⊙︿⊙ Cứt! Tao gần là tú sắc khả cơm sao? Sắc đẹp của tao kia rõ ràng gọi là người thèm chảy nước miếng muốn cưa?
“Thèm chảy nước miếng?”
Một tiếng động âm dương kỳ quái vang ở đỉnh đầu tôi, lông tơ toàn thân tôi ngay lập tức dựng đứng!
Xoay người, Mộ Nghịch Hắc hai tay ôm ngực đứng ở ta phía sau liếc tôi, một đôi mắt đen như mực giấu ở phía sau kính, không phân rõ cảm xúc.
Tôi vội vàng gấp lại máy tính, giương mắt trừng anh: “Anh anh đây như thế nào cùng quỷ giống nhau? Không thanh không âm đã bay tới phía sau em, muốn hù chết người à?”
Khóe miệng anh mở ra, lộ ra hàm răng đều đặn: “Tiểu Bạch, kỳ thật anh đói bụng rất lâu.”
Tôi nuốt nuốt nước bọt, đem khoai chiên bên người đưa đến: “Ăn trước cái này cho đỡ đói……”《bigbab0l.wordpress.com》
Khóe mắt anh cong xuống, cười đến bí hiểm: “Anh là động vật ăn thịt.”
“Em, em, em trên người đều là xương, không có, không có, không có đến hai lạng thịt!”
“Hả?” Đuôi lông mày anh nâng lên, vẻ mặt cười gian: “Em không phải là『3213』 sao? Như thế nào lại không có hai lạng thịt?”
Tôi: “……”
Câu nói kia nói như thế nào nhỉ? Tự tạo nghiệp chướng không thể sống?
Tôi cùng anh tán dóc cái gì là『3213』 à? Tôi đây không phải là lấy đá đập chính chân mình mà!
Ý cười của anh dịu dàng mà đi tới ngồi xuống bên người tôi, cả người tôi run run, ôm máy tính di chuyển về phía cuối giường.
Anh trừng mắt nhìn, nâng bàn tay sờ đầu của tôi: “Đừng sợ! Em nói đối, anh tuy rằng háo sắc, nhưng còn chưa đói bụng đến ăn lung tung.”
Nói xong, lấy laptop từ trong tay tôi ra. Mở ra, nhìn lướt qua bản ghi nhớ trong khung đối thoại, ngón tay thanh tú của anh lướt nhẹ ở trên bàn phím mà gõ gõ, sau khi nhập vào một đoạn đối thoại, đem máy tính đưa cho tôi.《bigbab0l.wordpress.com》
Tôi ngay lập tức mở ra khung đối thoại— —
【Ương_Ương】: Nôn mửa……
【Ương_Ương】: Bạch Bạch, mày có thể coi là khiến cho người ta「 thèm nhỏ dãi 」, Mộ đại thần kia quả thật khiến cho tao「Phi thẳng xuống ba ngàn thước」a a a~~~
【Ương_Ương】: Đúng rồi, tao vừa rồi nhìn thấy một bộ phim [He’s Just Not That Into You]. Bên trong có một câu đặc biệt kinh điển:「 Anh là đàn ông, nếu anh thích em, anh sẽ hôn em, sẽ muốn nhìn thấy thân thể em mặc hay không mặc nội y.」Khà khà……Bạch Bạch, mày hiểu chưa!『 dâm ﹏ cười……《bigbab0l.wordpress.com》
【Ương_Ương】:???
【Ương_Ương】: Làm sao không nói lời nào?
【Ương_Ương】: Tay trắng chân trắng mông trắng, Tiểu Bạch Tiểu Bạch mau nói nói ~~~~~
〖Bạch﹏Bạch〗: Anh là Mộ Nghịch Hắc.
【Ương_Ương】: Hả?
〖Bạch﹏Bạch〗: Hạ Tiểu Bạch như vậy làm cho người ta 「thèm nhỏ dãi」mắt sói anh như thế nào có thể không ăn Tiểu Bạch chứ? Vẫn là để lại sinh sói con đi!
【Ương_Ương】: ……≡(▔﹏▔)≡
〖Bạch﹏Bạch〗: Phi thẳng xuống ba ngàn thước? Thật có lỗi, anh không biết em là thác nước Lư Sơn.
【Ương_Ương】: 囧﹏囧~~~~《bigbab0l.wordpress.com》
Tôi đang chờ Tình Ương trả lời, avatar của nó bỗng nhiên tối xuống.
Mấy chục giây sau, máy của tôi vang lên “đinh đinh”. Cầm lấy vừa nhìn— —
『Người gửi thư』: Ương Ương
『 nội dung 』:
Hạ Tiểu Bạch, thiên lôi đánh xuống quỷ đông tây mày đi! Mày như thế nào đem khung ghi chép nói chuyện cho Mộ Nghịch Hắc xem? Cái mặt mo của tao đâu phải nhẵn bóng! Tao hận mày!!! Ô ô…… Đại thần nói tao là thác nước Lư Sơn~~~ đau lòng ~ing……
Tôi oan ức ngẩng đầu nhìn Mộ Nghịch Hắc, anh đang nằm ở trên giường dùng cánh tay nâng đầu hướng tôi cười: “Tiểu Bạch, làm một người đàn ông hàng thật giá thật, anh cảm thấy câu kia nói rất đúng.”
Tôi bối rối: “Câu nào?”《bigbab0l.wordpress.com》
“Anh là đàn ông, nếu anh thích em, anh sẽ……”
“Ngừng lại! Ngừng lại!” Tôi đưa tay ngăn cản anh tiếp tục, liên tục gật đầu: “Em đã biết, em biết anh nói câu nào rồi!”
Đàn ông đều là cầm thú. Những lời này thật sự một chút cũng không sai!
Anh trừng mắt nhìn, không tiếp tục nữa, liếc mắt một cái nhìn laptop của tôi, từ từ lên tiếng: “Tiểu Bạch, thêm QQ của anh đi!”
Tôi ngạc nhiên: “A! Lão gia ngài cũng chơi QQ?”
Anh gật gật đầu, mi mắt cong lại cười: “Đúng rồi, em không biết à? QQ là từ người trái đất bọn anh rơi vào tay người ngoài không gian bọn em.”
Tôi: “……”
Tôi đây không phải không có việc gì tìm nghẹn sao?
Ở phần truy tìm nhập vào dãy số anh nói, nhìn thấy kết quả truy tìm, tôi nở nụ cười!
「MR. Mười bốn 」?《bigbab0l.wordpress.com》
A ha! Tên trên mạng của Mộ Nghịch Hắc rõ ràng gọi là「MR. Mười bốn 」! Mister mười bốn? Ngài mười bốn?
Sau khi tôi nhấn nút『Thêm bạn』, xoay mặt hỏi anh: “Ngài mười bốn, ngài thần tượng Ái Tân Giác La – Dận Đề[1] sao?”
Anh cười, lịch sự: “Như thế nào phải? Anh càng yêu thích tứ ca Dận Chân[4] của ông ta.”
“Vậy sao anh không gọi「MR. Tứ 」?
“Bởi vì chữ ‘Mộ’ có mười bốn nét.”
Tôi nhíu mày, vẻ mặt giật mình: “Ồ! Thì ra ‘Mười bốn phi’ là như vậy có?”《bigbab0l.wordpress.com》
Anh tiếp tục cười, trước sau như một lịch sự tao nhã: “Đúng rồi, đúng lúc em không có việc gì. Đi lên mạng tìm làm sao duy trì hô hấp bình thường khi hôn môi.”
Tôi mặt đầy hắc tuyến: “……”
Tôi có tội! Tôi không nên đùa giỡn anh ta! Tôi không nên quên đi vết sẹo đau thương này!
Sau khi anh kiểm tra thân phận của tôi xong, tôi ở trên tư liệu QQ của anh nhập vào tên gọi: 【Hắc﹏Hắc】, cũng đem tên mình gần đó đổi tên nhóm thành『 Bạch の Hắc 』, kéo anh vào.
?QQ danh sách bạn tốt?:
——— —————— —————— —————— —————
?『 Bạch の Hắc 』[2/2]?
〖 Bạch ﹏ Bạch 〗: {Hoa hướng dương luôn hướng thân về phía bầu trời, chính là luôn phải hướng về phía trước.}
【Hắc﹏Hắc】: {You’re like my own personal brand of heroin……}
?『 Bạch の Bạn cùng phòng 』[1/3]?
?『 Bạch のBạn thân』[3/11]?
?『 Bạch のBạn vẽ』[12/36]?
?『 Bạch のBạn tốt』[25/67]?
……
Anh khẽ liếc mắt màn hình QQ của tôi, ánh mắt dừng trên chữ ký Q của tôi một chút, vẻ mặt chợt trở nên có chút cổ quái — —thật sự dịu dàng đến kỳ lạ!《bigbab0l.wordpress.com》
Một lát, anh khẽ nhếch mày một chút, nhìn tôi tựa cười mà như không cười nói: “Hắc Hắc? Em đều như vậy lén lút gọi anh như vậy? Hả?”
“Mới không phải!” Tôi phản bác: “Em đây là muốn duy trì vẻ đẹp trang chủ của QQ! Anh không biết là 【Hắc﹏Hắc】 thoạt nhìn rất giống hé ra khuôn mặt tươi cười sao?”
“Khuôn mặt tươi cười? Rõ ràng là khuôn mặt khổ qua[2]!”
Tôi cười mà không nói.
Đây chính là anh tự nói, tôi cái gì cũng chưa nói.
Đem thử con chuột di chuyển đến chữ ký của anh, “You’re like my own personal brand of heroin.” Tôi cúi đầu đọc lại một lần, quay đầu hỏi anh: “Những lời này là trong lời thoại của 《The Twilight sagaのChạng Vạng》 phải không?”
Anh gật đầu, trong con mắt của tôi chứa đầy màu nhàn nhạt: “Biết có ý nghĩa gì không?”
Tôi lắc đầu: “Tiếng anh cấp bốn của em chính xác là dùng ba mươi đồng tiền mua, em không biết!”《bigbab0l.wordpress.com》
Anh cười cười, ngả người về phía trước, gần vào lỗ tai của tôi, âm thanh ấm áp nói: “Hạ Tiểu Bạch, em là ma túy của riêng anh……”
Chiếc môi ấm áp nhẹ nhàng đụng chạm đến vành tai của tôi, lồng ngực của tôi nhảy một cái, lỗ tai lập tức biến thành cái tai lợn màu hồng……
Sau khi chạm nhẹ qua, anh nâng thân mình lên, tay hạ cái kính trên mũi xuống, vẻ mặt trầm tĩnh hỏi tôi: “Ngày mai mấy giờ soát vé xe?”
Tôi sửng sốt một chút, đáp: “Buổi sáng tám giờ mười phút.”
“Ngày mai dậy sớm một chút, ăn xong bữa sang anh đưa em đến nhà ga.”
“Được!”《bigbab0l.wordpress.com》
Tôi lên tiếng, nâng tay gãi gãi lỗ tai đỏ rực.
Ánh mắt anh lóe lên, cầm cái kính trong tay đeo lên mắt của tôi, sau khi cẩn thận đeo, gật đầu nói: “Đeo mắt kính, thoạt nhìn thông minh hơn hẳn, hơn cả phong cách của nữ văn nghệ sĩ thanh niên.”
“Em có thể là nữ văn nghệ sĩ thanh niên được hay không?”
Anh cười: “Em rõ ràng là nữ lưu manh văn hóa thanh niên.”
“Anh mới là tên lưu manh văn hóa đấy! Anh từ trong ra ngoài, tư tưởng từ sâu bên trong thân thể hoàn toàn là lưu manh!”
Ánh mắt anh nheo lại, cũng không phản bác, chỉ tà tà nhướng mày nhìn tôi, mang theo một chút mờ ám.
Bởi vì gọng kính có vẻ rộng, mắt kính trượt xuống bên dưới, dừng lại trên mũi của tôi. Tôi đảo đảo tròng mắt, từ gọng kính nhìn lên mặt anh: “Mắt kính này của anh có độ không? Em đeo cảm giác hơi choáng.”
“Anh không bị cận thị, nhưng là tản quang.”
“Khó trách!” Tôi than thở một tiếng, hỏi: “Anh bình thường không mang mắt kính, có phải hay không nhìn mọi vật đều là ảo ảnh?”
Lông mày anh cong lên: “Đúng, nếu không anh như thế nào nhìn trúng em?”《bigbab0l.wordpress.com》
Tôi đem gọng kính đẩy đẩy lên trên, vẻ mặt khinh thường: “Em ước gì anh không nhìn trúng em!”
Anh cười: “Như thế nào? Em có gì ủy khuất sao?”
“Đương nhiên ủy khuất!” tôi giương cằm lên, có một bộ dạng ngông cuồng: “Hai mắt em Hạ Tiểu bạch này nhưng là thị lực tốt 5.0, kết đôi với mắt bị tản quang như anh có phải là ủy khuất không?”
Cái trán truyền đến cảm giác cốc cốc đau đớn, tôi hơi rụt đầu lại.
“Thị lực tốt là bởi vì em chưa học đến chuyên ngành!” Anh rút lại cái tay gõ đầu tôi, nhìn tôi, ánh mắt sâu xa: “Tiểu Bạch, sau khi nghỉ hè em đã là năm thứ tư, có nghĩ muốn làm nghiên cứu hay không?”
Tôi sợ run một chút, đáp: “Không.”
“Vậy bây giờ nghĩ lại.” Anh dừng một chút, còn nói: “Năm nay tháng 11 em phải thực tập, không nghiên cứu, nên chuẩn bị đi làm.”
“Ai nói? Em còn có thể lập gia đình nha? Hiện tại không phải có câu gọi là‘Tất hôn tộc[4]’ sao? Đầu tiên tốt nghiệp, gả cái kẻ có tiền nhàn dưỡng ở nhà, đem mình trở thành một phu nhân cũng không phải là lựa chọn tồi?”《bigbab0l.wordpress.com》
Ánh mắt anh nheo lại, lấy ngón tay lay lay cái cằm của tôi, vẻ mặt khinh thường hỏi: “Với nhan sắc này của em, người nào có tiền để ý em?”
“Anh không phải coi trọng em sao?” Tôi nhìn anh, ánh nước trong mắt sáng rõ, “Không khó khăn, anh không phải người có tiền sao?”
Anh nhếch khóe môi lên, chỉ cười không nói.
Vừa không thừa nhận, cũng không phản bác— —phản ứng như vậy phù hớp với phong cách trước sau như một của anh, lại khiến cho tôi mơ hồ có chút mất mát.
Chuyển ánh mắt nhìn sang phía mã tâu Thụy Sĩ số lượng có hạn trên bàn kia, suy nghĩ của tôi có chút mơ hồ.
Khoảng khắc anh im lặng, nâng tay hạ mắt kính trên mắt của tôi xuống, sờ sờ đầu của tôi, mỗi câu mỗi chữ không nhanh không chậm nói: “Hạ Tiểu Bạch, nếu về sau muốn gả cho anh, lo lắng cho mình một chút đi?”
Đầu óc tôi cứng đờ, mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn anh— —
Khóe miệng chứa ý cười, ánh mắt hiện ra sự ấm áp, bộ dáng kia mặc dù không phải nghiêm trang, nhưng cũng không giống như là đang nói cười, thật làm cho tôi nhất thời không rõ trong lời nói này của anh có mấy phần nghiêm túc.《bigbab0l.wordpress.com》
Tôi tuy rằng có chút rụt rè, nhưng cũng không tính là người chất phác; Mặc dù không chính thức nói qua yêu đương, nhưng trong lúc đó nhiều ít cũng biết một chút kỹ xảo tán tỉnh của trai gái; Mặc dù không hiểu trong lời nói của anh có mấy phần thật lòng, nhưng cũng hiểu được đó là lời nói dối giả mà cũng mỉm cười phụ họa theo— —
“Được!” Tôi nghiêng đầu ra, đối anh cười: “Đến lúc đó nhìn biểu hiện của anh! Nếu anh không nuôi nổi em, em cũng không cần anh a!”
Khóe mắt anh cong cong, làm như đang cười, ánh sáng trong mắt lại mờ tối.《bigbab0l.wordpress.com》
Tôi dừng lại nhìn một lúc, anh đành chịu mà nói một câu: “Hạ Tiểu Bạch, thật không biết em là khờ thật hay lag giả ngốc!”
Tôi cúi mặt xuống, cười đến long lanh: “Đương nhiên là giả ngốc!”
Anh không nói, chỉ nhìn tôi, vẫn là nhìn tôi, ánh vàng lưu chuyển trong mắt, ánh mắt tỏa sáng. Tôi bị anh nhìn chằm chằm cả người không được tự nhiên, đón nhận ánh mắt anh đi vào trong, dường như cảm thấy đáy mắt anh quấn quít lấy một loại sâu tối khó dò gì đó, thuộc về tôi, lại hoàn toàn không thuộc về tôi.
Trình Quân nói: Ánh mắt là sẽ không gạt người.
Giờ phút này, ánh mắt anh sáng rõ như vậy là có ý gì?
Với công phu tu luyện này của tôi, cuối cùng vẫn là đọc không hiểu anh.
※※※
Ngày thứ hai.
Thời gian: Buổi sáng 7:50.
Địa điểm: Phòng lớn trạm đợi xe ô tô thành phố S.
Mộ Nghịch Hắc đứng ở trước cửa kiểm tra vé, mang theo ba lô cùng túi máy tính của tôi, khẽ dặn: “Trên đường chú ý an toàn, sau khi về nhà gọi điện thoại cho anh.”
“Vâng.” Tôi gật đầu.《bigbab0l.wordpress.com》
“Trên xe ăn ít đồ ăn vặt. Dạ dày em không tốt, giữa đường ở khu nghỉ ngơi, nhớ rõ xuống xe ăn cơm trưa.”
Tôi ngẩng đầu nhìn anh cười: “Đã biết, em cũng không phải lần đầu tiên ngồi xe khách đường dài về nhà. Dong dài!”
“Cái miệng sói của em!” anh gấp ngón tay gõ gõ đầu của tôi, đem ba lô cùng túi máy tính đưa cho tôi: “Tốt lắm, soát vé vào trạm đi!”
Tôi tiếp nhận ba lô, nghĩ nghĩ, kéo khóa trong ba lô lấy ra một cái hộp nhỏ cho anh: “Đây, đưa cho anh.”
Anh tiếp nhận hộp, khóe môi uốn thành hình vòng cung: “Cái gì?”
“Bom hẹn giờ!”
Khóe mắt anh khẽ nhếch, tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy tôi, hôn hôn mắt của tôi: “Em dám tặng, anh liền dám thịt nát xương tan……”
Xe khách rời khỏi trạm xe, tôi cách kính xe hướng Mộ Nghịch Hắc đang dựa vào chiếc xe màu cam ở bên đường vẫy tay chào. Anh hướng tôi giơ giơ di động trong tay lên, dùng môi nói: “Liên hệ điện thoại.”
Xe càng lúc càng xa, bóng dáng của anh cũng dần dần mơ hồ. Di động “Đinh đinh” vang lên, mở ra hộp tin nhắn, chỉ có ít ỏi mấy lời nói:
『Người gửi thư』: Hắc oa
『 Nội dung 』: Tiểu Bạch, anh rất thích……
Tôi cười cười, ngả đầu tựa lưng vào ghế ngồi, con mắt cảm thấy cay cay, trướng trướng.
Lần đầu tiên, khi về nhà lại đối với thành phố này có chút tình cảm lưu luyến không rời.《bigbab0l.wordpress.com》
Chú thích
[1] Ái Tân Giác La-Dận Đề: em trai cùng mẹ của Ung Chính hoàng đế, hoàng tử thứ mười bốn.
[2] Tứ aka Dận Chân: con trai thứ tư của vua Khang Hy-hoàng tử thứ tư, sau này trở thành vua Ung Chính.
[3]khổ qua: quả mướp đắng.
[4]: Tât hôn tộc(marry-upon-graduation): chỉ một số sinh viên sau khi tốt nghiệp liền kết hôn.
Hết chương 11
【央_央】 : 【Ương_Ương】
〖白﹏白〗: 〖Bạch﹏Bạch〗
【黑﹏黑】: 【Hắc﹏Hắc】
Tác giả :
Tang Nghê