Thiên Mộc Sắc Kiếm
Chương 7: Phá hoại
Gân cổ Mạc Từ Anh nổi lên cao, hai mắt trợn trừng:
- Tô Tiệp, nếu như bọn ta y theo điều kiện cuả ngươi thì sẽ có kết quả tốt ?
Tô Tiệp gật đầu, đồng thời giọng nói cũng trở nên nhỏ nhẹ hơn:
- Đương nhiên rồi ! Bọn ta chưa bao giờ gây khó dễ cho kẻ khác.
Mạc Tài Anh nhìn các huynh đệ cuả mình một lượt, lắc đầu nói:
- Không, bọn ta không bao giờ muốn có kết quả tốt.
Diễn biến sự việc đang có chuyển biến tốt, đột nhiên thay đổi thật bất ngờ ngoài dự định của Tô Tiệp. Sửng sốt một hồi, Tô Tiệp mới từ từ lên tiếng:
- Ý ngươi muốn nói bọn ngươi kiên quyết đến cùng ?
Mạc Tài Anh trầm giọng:
- Trong giang hồ có nhiều chuyện rất khó nói. Cuả đã nuốt vào không thể nào nhả ra được. Nếu như bọn ta không làm vậy, sau này làm sao không có chỗ đứng trong giang hồ nữa chứ ! Bởi vậy, dù biết tình thế trước mắt không mấy thuận lợi, nhưng bọn ta không thể không cương quyết đến cùng được.
Tô Tiệp nổi giận giậm chân quát khẽ:
- Quả thật là không biết lý lẽ ! Mạc Tài Anh, rượu mời ngươi không uống lại muốn uống rượu phạt. Như vậy đừng trách sao bọn ta không dung tình !
Mạc Tài Anh cười nhạt:
- U Hình ngũ quỷ sống đến tuổi này, không biết đã bị hù dọa bao nhiêu lần. Ta không tin rằng đám người của ngươi làm gì được bọn ta.
Hai mắt Tô Tiệp đỏ rực như hai hòn lửa, nhưng giọng nói thì lạnh như băng:
- Ta không cần biết những việc này. Nhưng làm người nếu được chết toai. nguyện thì đây cũng là một điều tốt.
Hắc Long Tư Đồ Đảm là người xuất thủ đầu tiên. Chỉ thấy một bóng đen phóng nhanh đén, ánh đao sáng loáng chém thẳng vào đầu Mạc Tài Anh
Mạc Tài Anh đã có đề phòng sẵn, nên khi Tư Đồ Đảm vừa xuất chiêu, gã ta đã vọt người sang bên hai trượng. Thanh Quỉ đầu đao trong tay Tư Đồ Đảm liền cuốn gió đuổi theo.
Chẳng mấy chốc, song phương đã giao đấu kịch liệt.
Tô Tiệp lập tức hạ lệnh:
- Lão Đà Tử, ngươi hãy mau thu phục ngũ quỉ lão nhị Khuê Đại Quí
Gã lưng gù liền nhếch mép cười, toàn thân lập tức bay nhanh về phía trước.
Khi thân hình đang còn ở trên không, trong tay Đà Tử đã xuất hiện một luồng ánh sáng bạc. Thật ra đấy chính là thanh Trảo Hồn kích.
U Hình ngũ quỷ lão nhị Khuê Đại Qúi phản ứng cũng cực kỳ nhanh lẹ. Gã ta vội cúi sát người xuống mình ngựa, cùng lúc một cặp lưu tinh chùy trong tay bay thẳng về phía đối phương.
Thân hình chưa kịp rơi xuống đất. Đà Tử đã liên tiếp tung người bay ngược trở ra sau. Bởi vậy, thế phản đòn cuả Khuê Đại Qúi chỉ đánh vào khoảng không.
Tô Tiệp tiếp tục hạ lệnh:
- Đường Lân, U Hình ngũ quỷ lão tam Bạch Tuấn, giao cho ngươi.
Gã thanh niên anh tuấn đứng đằng sau Tô Tiệp dạ một tiếng rồi từ từ bước lên. Khi còn cách đối phương hơn một trượng, tay trái Đường Lân vung lên. Một cái lưới lớn bung ra chụp xuống đầu Bạch Tuấn. Thanh câu liêm xuất hiện bên tay phải Đường Luân cũng cùng lúc tấn công ngaỵ U Hình ngũ quỷ lão tam Bạch Tuấn quát lớn lên một tiếng, rồi rút binh khí ra nghinh chiến.
- Chu Hán Giáp, phần ngươi hãy lo liệu Sài Bân cho ta.
Tô Tiệp ra lệnh tiếp.
Gã trung niên nãy giờ đứng lặng im kia, chính là Chu Hán Giáp. Binh khí của gã sử dụng là cây côn tam khúc.
Chắc có lẽ không cam tâm bị đối phương tấn công trước nên Sài Bân vội rút trường côn ra, rời khỏi ngựa tấn công Chu Hán Giáp ngay.
Cây côn tam khúc trong tay Chu Hán Giáp chẳng khác gì con mãnh hổ tả xung hưũ đột, nên vừa giao đấu chẳng được mấy hiệp, Sài Bân đã rơi vào thế hạ phong.
Lúc này chỉ có một mình Tống Hiến Trúc là chưa xông vào trận chiến. Hắn ta đưa mắt nhìn Tô Tiệp cười quái ác:
- Tô Tiệp, tất cả thuộc hạ của ngươi đều đã xuất trận. Xem ra chỉ còn mình ngươi hầu hạ ta mà thôi.
Tô Tiệp không những không giận dữ, ngược lại còn mỉm cười đáp:
- Được, bổn cô nương sẽ chiều theo ý ngươi.
Tống Hiến Trúc chậm rãi rút cây thiết côn trong người ra, gằn giọng:
- Tiện nhân, ta sẽ cho ngươi nếm mùi thiết côn cuả ta.
Tô Tiệp không hề thay đổi sắc mặt:
- Tống Hiến Trúc, nãy giờ ta đang chờ đợi ngươi đây.
Hai tay Tống Hiến Trúc nắm chặt cây thiết côn, ánh mắt không rời khỏi Tô Tiệp, rồi một chân hắn ta từ từ bỏ qua yen ngựa. Đúng ngay lúc ấy...
Một luồng ánh sáng loé lên. Luồng ánh sáng này đến thật nhanh và ra đi cũng thật lẹ.
Thanh thiết côn trong tay Tống Hiến Trúc chưa kịp đưa lên đỡ, nhưng may hắn nghiêng đầu kịp, nên trên trán gã chỉ bị chém một đường dài.
Lúc này Tô Tiệp đứng cách xa gã hơn hai thước, trong tay đang cầm đôi đoản kiếm sáng như lưu lỵ Đôi đoạn kiếm này của Tô Tiệp có tên gọi là "Hạt Vẫn", khi xuất chiêu nhanh như chớp. Là loại binh khí truy hồn đoạt mệnh.
Hiện tại, Tống Hiến Trúc đã nếm sơ qua mùi vị của Hạt Vẫn kiếm.
Máu tươi từ trên trán chảy xuống che cả hai mắt, đẩm ướt cả mặt. Hắn tức giận chùi nhanh rồi hét một tiếng lớn, vung cây thiết côn tấn công Tô Tiệp tới tấp.
Tô Tiệp nhẹ nhàng tránh né những đòn công kích của Tống Hiến Trúc, đoạn hét to:
- Đoản Thanh Tử, ba người vây lấy tên họ Tống này cho ta.
Ba tên đại hán đi theo Tư Đồ Đảm dạ rân, đồng xuất thủ. Hai quả chuỳ, một cây roi va một đôi chuỷ thủ nhất tề tấn công Tống Hiến Trúc từ ba phương vị khác nhau.
Đang định truy kích Tô Tiệp nhưng bị ba gã đại hán vây lấy. Khiến cho Tống Hiến Trúc tức không sao chịu được. Hắn ta vừa ra sức phản công vừa lớn tiếng mắng:
- Tô Tiệp, ngươi là đồ tiện nhân. Nếu có bản lĩnh cứ quyết đấu sinh tử với ta, chứ đừng tìm cách tránh né như vậy.
Tô Tiệp không cần để ý đến hắn ta, chỉ đứng lặng im quan sát toàn trường đấu.
Gã hán tử sử dụng song chùy chợt lên tiếng:
- Họ Tống kia, ngươi tưởng ngươi là thứ gì mà đòi một chọi một với tiểu thư cuả bọn ta chứ ? Ta nghĩ với thân phận cuả ngươi còn chưa đủ tư cách xách hài cho tiểu thư cuả bọn ta nữa là khác.
Tống Hiến Trúc còn chưa lên tiếng, gã đại hán dùng roi đã lên giọng:
- Người ta thường nói " Ngựa không biết mặt mình dài". Trên trán ngươi vẫn còn chảy máu, bộ ngươi không biết hay sao ? Vậy thì đây không phải đang phân cao thấp hay sao ?
Tống Hiến Trúc vừa giao đấu với ba người vừa lớn tiếng mắng:
- Ba người bọn ngươi không cần phải giả vờ dương oai hùng hổ như vậy. Tống ngũ gia ta ngay cả diêm vương còn phải nể mặt, đừng nói chi là bọn tiểu quỷ các ngươi. Để ta siêu độ các cho ngươi trước, rồi sẽ đến lượt ả tiện nhân kia.
Đúng ngay lúc ấy, một tia sáng nữa lại loé lên, nhanh lẹ và tàn khốc
Tống Hiến Trúc đang thi triển thân pháp đối phó với ba gã đại hán, nên sao lãng đi sự cảnh giác. Chính ngay lúc ấy, hắn nghe ngực mình bị chém "soạt" một tiếng. Máu tươi bực ra ướt cả ngực áo.
Đương nhiên chiêu vừa rồi chính Tô Tiệp ra tay.
Sau khi đắc thủ, Tô Tiệp lại vọt mình ra xa hơn ba trượng, rồi rơi nhẹ nhàng xuống đất. Sau đó tiếp tục thản nhiên nhìn trận đấu, như thể vết thương trên ngực Tống Hiến Trúc không liên quan gì đến mình.
Đến lúc này, Tống Hiến Trúc mới biết được dụng tâm của Tô Tiệp. Nàng ta ra lệnh cho ba tên thủ hạ vây đánh đối phương, còn mình đứng chờ cơ hội tốt để ra taỵ Âm mưu này quả thật vô cùng độc ác.
Tống Hiến Trúc hiểu rất rõ, nếu như Tô Tiệp cứ ra tay như vậy, sớm muộn hắn cũng sẽ bại trận cho nên mặt hắn ta chợt hơi biến sắc.
TâmtTrạng này của hắn không sao qua lọt mắt Tô Tiệp. Nàng ta cười nhẹ:
- Tống Hiến Trúc, chắc bây giờ ngươi biết được dụng ý của ta rồi chứ ? Ngươi nghĩ thế nào ? Ta dùng cách này để đối phó với ngươi có thiết thực hay không ?
Máu từ vết thương trên trán Tống Hiến Trúc chẩy xuống không ngừng. Hắn ta có vẻ đã đuối sức, thở dốc:
- Binh khí cuả ngươi không lợi hại bằng một nửa sự thâm độc trong con người của ngươi. Tô Tiệp ! Bấy lâu nay ngươi ngang dọc trên giang hồ, hoá ra toàn dùng những thủ đoạn hạ tiện như vậy cả, phải không ?
Tô Tiệp thản nhiên như chẳng có chuyện gì:
- Chỉ cần có thể đạt được mục đích, còn dùng cách nào việc ấy không quan trọng. Hơn nữa đối với hạng người như ngươi, không thể không dùng kế sách hạ tiện được.
Ngừng lại giây lát, Tô Tiệp lại lên tiếng căn dặn bọn thuộc hạ:
- Tên họ Tống kia đã trúng hai kiếm, giỏi lắm là chống đỡ thêm một lát nữa thôi, ba người mau lo liệu việc hắn ta.
Tô Tiệp vừa nói xong là ba gã đại hán liền tăng nhanh tốc độ công kích Tống Hiến Trúc, khiến hắn trở tay vô cùng khó khăn.
Cách đó không xa, Hắc Long Tư Đồ Đảm đang độc chiến vời Mạc Tài Anh. Còn Lão Đồ Tử đối phó với Khuê Đại Qúy và đang có phần chiếm thế thượng phong.
Lão Đà Tử tuy bị gù nhưng phản ứng cực kỳ nhanh lẹ và hiểm ác. Khuê Đại Qúy thân phận là lão nhị trong U Hình ngũ quỷ, thế nhưng luận về võ công vẫn thấp hơn Lão Đà Tử một bậc. Cho nên hắn ta chỉ chống đỡ, không có cơ hội phản công.
Đường Lân có biệt hiệu là Tà Võng Độc Mâu, đừng nhìn vào bề ngoài vẻ thư sinh nho nhã cuả hắn ta mà xem thường thì đấy là một sai lầm lớn.
Đường Lân năm nay hai mươi bảy tuổi, nguyên xuất thân từ Đại Bích Lịch bang, là một bang hội hàng đầu ở vùng quan ngoại.
Năm mới mười tám tuổi Đường Lân đã đảm nhận chức vị Đại Bá Đầu trong Đại Bích Lịch bang. Đảm nhận chức vị này trong toàn bang chỉ có sáu người. Ngoài đại đường và nhị đại đường gia ra, chức vị Đại Bá Đầu được xếp hàng thứ bạ Nếu không có chân bãn lĩnh, thì làm sao đảm nhận được chức vụ này !
Bây giờ Bạch Tuấn gặp phải Đường Lân, đừng nói là muốn thắng, ngay cả tính mạng e cũng khó giữ được.
Quả thật không sai. Chỉ mới giao đấu trên vài mươi hiệp mà trên trán Bạch Tuấn mồ hôi đã tuôn nhỏ giọt.
Về phần Chu Hán Giáp vốn là người Hán, mẫu thân là người dân tộc vùng Miêu Cương. Cho nên võ công của Chu Hán Giáp thuộc về các loại võ công tà môn ở vùng Miêu cương.
Sau kho học xong võ công, người khôn cuả khó, Chu Hán Giáp thất nghiệp, không có việc làm. Hắn ta mới tập trung một đám Miêu Phỉ trong vùng đi cướp giật. Từ đấy, hắn ta nghiễm nhiên trở thành thủ lãnh cuả một tổ chức.
Trong một lần đụng độ với Tô Tiệp, hắn ta đã bại trong tay ả. Được nương tay, Chu Hán Giáp cảm phục cam tâm tình nguyện đi theo Tô Tiệp tung hoành giang hồ.
Có thể nói Chu Hán Giáp là cánh tay đắc lực của Tô Tiệp. Một trợ thủ quan trọng không thể thiếu được trong các trận chiến.
U Hình Ngũ quỷ lão tứ Sài Bân võ công cũng không phải thuộc loại hạng thường. Nhưng xui cho hắn, đối thủ lần này lại là Chu Hán Giáp, nên hiện tại Sài Bân đành hoàn toàn rơi vào thế bị động, lo thủ còn chẳng nổi nói gì đến phản công.
Nãy giờ Trang Dực vẫn ẩn mình phía sau tảng đá quan sát trận đầu. Tình hình quá rõ ràng. Bên phiá Tô Tiệp đã hoàn toàn chiếm ưu thế và chuyện chiến thắng chỉ là việc sớm muộn mà thôi.
Sắc mặt Tô Tiệp lúc này vẫn bình thường, không hề tỏ ra một chút vui mừng. Bởi vì kết cuộc sẽ không ngoài dự liệu của ả. Cho nên chả có gì đáng phải thích thú cả.
Đột nhiên ngay lúc ấy, cây côn tam khúc trong tay Chu Hán Giáp lướt ngang qua trán Sài Bân. Máu tươi phún ra chảy đầm đìa xuống ướt cả mặt hắn.
Sài Bân vừa thối lui ra sau liên tục vừa lớn tiếng nói:
- Lão đại, hãy mau nghĩ cách để bảo toàn lực lượng. Nếu như tình thế cứ tiếp tục như vầy, năm chúng ta nhất định sẽ đại bại.
Mạc tài Anh một mặt tiếp chiêu Tư Đồ Đảm, mặt khác cũng lớn tiếng đáp lại:
- Các huynh đệ hãy cố gắng lên. Cho dù chúng ta có phải bỏ mạng cũng không khuất phục bọn chúng. Mọi người cũng nên nhớ rằng, bọn chúng thân thể bằng da bằng thịt như chúng ta, không có gì đáng sợ cả.
Nghe nhũng lời nói nầy, Tô Tiệp không nhịn được phá lên cười:
- Mạc Tài Anh, nếu như U Hình ngũ quỷ các ngươi cứ ngoan cố như vậy, ta nghĩ sẽ biến thành quỷ thật đấy. Không lẽ chỉ vì chút tiền tài ngoại thân mà các ngươi chịu biến thành quỷ sao ?
Mạc tài Anh để cho Tư Đồ Đảm công liên tiếp bẩy chiêu, mới phản công lại ba chiêu, đồng thời miệng quát lớn:
- Tiện nhân, ngươi đừng hòng dùng lời nói để làm ta nao núng. Bọn ta kiên quyết chiến đấu với các ngươi đến cùng.
Mạc Tài Anh vừa dứt lời, bên kia Tống Hiến Trúc chợt nghiêng hẳn người sang một bên. Hoá ra thanh thiết côn của hắn bình thường vẫn thẳng băng, lúc này đã có thêm một lưỡi dao nhỏ. Khi gã đại hán sử dụng song chùy vừa hét lên một tiếng, thì lưỡi dao đó đã đâm xiên tim hắn.
Gần như trong thời gian ấy, ngọn roi của một gã đán hán khác đã bay tới quấn chặt lấy cổ Tống Hiên Trúc giật mạnh hắn ta ra sau. Trong lúc gã lảo đảo, gã đại hán còn lại nhanh như chớp, cắm sâu cặp chuỷ thủ vào giữa bụng Tống Hiến Trúc. U Hình ngũ quỷ lão tam Bạch Tuấn vì đang ở gần đấy, tận mắt nhìn thấy thảm trạng nên trong lòng vô cùng bi thương đau đớn, không còn tập trung được nữa. Vì phân tâm nên Bạch Tuấn bị Đường Lân đánh trúng vào sau gáy một roi, văng óc ra ngoài té nhào xuống đất.
Khi thấy Bạch Tuấn rơi vào thế hiểm, Mạc Tài Anh định phóng sang trợ giúp một tay, nhưng đã muộn. Thêm vào đấy động tác bị hơi hoảng loạn, lưỡi đao trong tay Tư Đồ Đảm nhanh như chớp chém mạnh vào giữa lưng Mạc Tài Anh
Nghiến răng chịu một đao, Mạc Tài Anh tung mình vọt người ra sau, đồng thời thanh trường kiếm trong tay lão phát ra liên tục ba chiêu, mới có thể chận được đợt tấn công thứ hai của Tư Đồ Đảm. Bất chợt lúc ấy có một đám người xuất hiện, tổng cộng gồm có tám người. Người dẫn đầu không ai khác hơn là Nộ mục Thiên Tuế Phạm Oai. Hơn nữa binh khí trong tay mỗi người đều đã rời khỏi vỏ, sát khí đằng đằng. Nhìn là biết ngay bọn họ đến đây hoàn toàn không có hảo ý.
Vừa nhìn thấy đám người Phạm Oai, không những Tô Tiệp hơi biến sắc, ngay cả Trang Dực cũng cảm thấy lo lắng dùm.
Tô Tiệp đột nhiên hạ lệnh:
- Dừng tay !
Tư Đồ Đảm, Đà Tử, Đường Lân và Chu Hán Giáp lập tức ngừng tay lại, vọt người ra khỏi vòng chiến.
Hai tên đại hán sử dụng roi da và chuỷ thủ cũng rút khỏi trận chiến, sau đó cùng với hai tên đại hán còn lại bày ra trận thế nghinh địch mới.
U Hình Ngũ Quỷ có nằm mơ cũng không ngờ đến tình hình lại xảy ra kỳ lạ đến như vậy.
Bây giờ ngũ quỷ năm người chỉ còn lại có bạ Bọn họ không thể nào hiểu được tại sao Tô Tiệp lại hành đồng như thế. Bởi vì người cuả ả đang thắng thế, tại sao lại dừng tay ? Và chúng cũng không hiểu đám người Phạm Oai xuất hiện với mục đích gì ? Nhưng có một việc bọn chúng hiểu rất rõ, đấy là bọn họ có thể tạm thời được nghỉ tay một lát, đồng thời tạm thời thoát khỏi thế hiểm.
Phạm Oai dẫn bọn thuộc hạ cuả hắn đến gần, rồi đưa mắt nhìn Tô Tiệp. Sau đó hắn mới nhìn đến những xác chết nằm trên đất, sau cùng mới cung tay lên nói:
Chắc có lẽ vị này chính là U Hình ngũ quỷ Mạc lão đại, đã lừng danh trong thiên hạ ? Tại hạ tên Phạm Oai, bằng hữu trên giang hồ gọi là Nộ Mục Thiên Tuế, Không biết Mạc Tài Anh huynh có từng nghe qua chưa ?
Hẳn nhiên Mạc Tài Anh biết được Phạm Oai là nhân vật ra sao. Nhưng điều khiến lão ta không hiểu, chính là dựa vào thân phận của Phạm Oai, cần gì hắn ta phải khách sáo với lão như vậy ! Đặc biệt trong lúc lão ta đang thất thế.
Theo phản ứng bản năng, lão ta tự nhiên phải đề phòng, cảnh giác lê tiếng:
- Tại hạ chính là Mạc Tài Anh. Oai danh của Phạm đương gia, khắp lưu vực sông Hoàng Hà ai mà chẳng biết đến. Không biết đương gia giá lâm đến đây vào lúc này, phải chăng có điều chi chỉ giáo ?
Phạm Oai cườ ha hả:
- Tài Anh huynh, chúng ta đã là người giang hồ, nếu thỉnh thoảng có hoạn nạn cũng cần giúp đỡ. Lần này tại hạ đến đây đương nhiên là vì muốn giúp Tài Anh huynh một tay, chứ hoàn toàn không có ý gì khác. Phạm mỗ này bình sanh rất xem trọng việc trượng nghiã, ghét việc ác như kẻ thù. Bây giờ tận mắt thấy bọn người này ỷ thế hiếp cô, làm sao kêu tại hạ đành đứng nhìn cho được.
Nghe những câu nói này, Mạc Tài Anh không khỏi sửng sốt. Bởi lẽ xưa nay lão chưa từng qua lại với Phạm Oai nên không thể nào nói là giang hồ đồng đạo. Nếu chỉ dựa vào lý do và hiệp nghĩa, không thể nào khiến cho Phạm Oai đem sinh mạng mình ra thách đố. Điều này quả thật khiến cho người ta không thể nào dám tin tưởng. Nhưng không cần biết đối phương có mưu đồ gì. Điều cần kíp lúc này là nên nắm lấy cơ hội trước rồi hãy hay.
Nghĩ vậy, Mạc tài Anh liền mỉm cười, cố lấy giọng cảm kích đáp:
- U Hình ngũ quỷ vô tài vô năng. Nay rơi vào tình thế hoạn nạn, được Phạm đương gia đây là người trọng việc nghĩa ra tay tương trợ, khiến cho các huynh đệ tại hạ vô cùng cảm lích.
Phạm oai vẻ khẳng khái nói:
- Tài Anh huynh, người không cần phải khách sáo. Tục ngữ có câu, gặp chuyện bất bình phải ra tay tương trợ. Ả họ Tô kia dựa vào đâu mà dám giết người bừa bãi chứ ? Cho dù hôm nay có phải mất mạng. Phạm mỗ ta cũng không thể làm ngơ chuyện này.
Trong lòng Mạc Tài Anh mừng thầm, ngoài cúi người thi lễ:
- Đa tạ ! Đa tạ ! Phạm đương gia ra tay giúp đỡ.
Tô Tiệp nãy giờ vẫn đứng im lặng, bây giờ mới lên tiếng nói:
- Ngươi đã diễn xong vở kịch hay chưa ?
Phạm Oai trừng mắt nhìn Tô Tiệp vẻ hằn hộc:
- Tô Tiệp, kẻ làm việc bất nghiã, chính là tự tìm hại cho bản thân. Thủ đoạn ngươi độc ác, lòng dạ xấu xạ Nên từ lâu đã làm trời đât oán hận. Hôm nay Phạm mỗ ta thừa lệnh trời hành đạo, trừ hại cho dân. Tô Tiệp, đây là giờ phút trả báo của các ngươi !
Tô Tiệp lắc lắc đầu, giọng đầy châm biếm:
- Quả thật ngươi nói còn hay hơn cả hát xướng, chỉ có điều đáng tiếc là thiếu chuông trống mà thôi. Nếu muốn, ngươi cũng có thể cùng lên đài chứ cần gì phải làm như vậy ! Ngươi làm thế này chả giống cái gì cả !
Phạm Oai cười nhạt:
- Nể mặt ngươi, ngươi lại không muốn. Ha ha ! Tô Tiệp, ngươi định giở chứng ? Ta còn chứng hơn cả ngươi. Quả thật có lẽ ngươi đã thấy thế nào là lợi hại. Tất cả những chuyện này là do ngươi tự tìm lấy đấy !
Tô Tiệp vẫn thản nhiên không hề sợ hãi:
- Phạm Oai, ta từng thành thật nói với ngươi. Tất cả những việc ngươi làm đều phải trả giá cho nó. Nếu như ngươi không tin thì cứ việc thử.
Phạm Oai trừng mắt giận dữ:
- Phạm mỗ ta không hề khiếp sợ trước những lời nói này cuả ngươi. Ta chỉ biết một điều, ngươi đã giúp sư đệ ngươi đi cướp mối làm ăn lớn cuả tạ Như vậy bảo ta ngồi yên sao được ? Vì vậy ta chỉ còn cách liều mạng với các ngươi, cho dù phải hy sinh tánh mạng.
Phạm Oai nghiến răng ken két:
- Lần này ngươi chết chắc. Tô Tiệp, ta giết bọn ngươi trước, để xem sư đệ của ngươi và đồng đảng của hắn phải xoay sở như thế nào ?
Tô Tiệp đột nhiên cười tươi như hoa:
- Phạm Oai, nếu nói thì ai chả nói được. Điều mà ta muốn xem là công phu thật sự cuả ngươi kìa.
Phạm Oai không đáp lại, chỉ đưa tay lên phẩy mạnh một cái.
Lập tức có hai tên thuộc hạ đứng phiá sau hắn, liền xông lên trước. Một tên trọc đầu tướng mạo vô cùng dữ tợn. Còn tên kia có thân hình cao lớn.
tên trọc đầu có biệt hiệu là Nhĩ La Hán, tên gọi Quản Trường Sanh. Còn gã cao ốm tên Lí Chấn, hiệu là Thiên Vương Lý.
Binh khí cuả Quản Trường Sanh và Lý Chấn sử dụng đều là đại đao, nặng đến mấy trăm cân. Nếu là những kẻ bình thường, không thể nào nhắc nổi đại đao của họ.
Ti6 TRiệp đôi mắt long lanh như thu thuỷ, nhìn hai gã hung thần cất tiếng:
- Hai vị nỡ nào định giết ta sao ?
Nhị La Hán Quản Trường Sanh chợt đứng ngẩn người ra, hắn ta nhất thời quên đi cần phải làm gì.
Còn Lí Chấn tay nắm chặt đại đao, nhưng cũng không biết phải trả lời như thế nào.
Phạm Oai thấy vậy chợt nổi nóng quát:
- Quả Trường Sanh, Lí Chấn ! Ả tiện nhân kia chính là hồ ly tinh biến thành người. Các ngươi đừng bao giờ trúng kế của ả, phải thẳng tay giết nó cho ta.
hai tên Quản, Lí nhất tề la lên một tiếng, rồi chia ra hai hướng sưa? soạn tấn công.
Bên kia Đường Lân cũng từ từ bước lên nói với Tô Tiệp:
- Tiểu thư, để thuộc hạ giải quyết hai tên này cho.
Tô Tiệp mỉm cười hỏi lại:
- Chỉ một mình ngươi ?
Đường Lân đáp:
- Sớm muộn gì cũng xảy ra một trận hỗn chiến. Bây giờ một đấu một hay một đấu hai cũng vậy thôi.
Tô Tiệp gật gật đầu:
- Được, nhưng nhớ phải cẩn thận.
Đường Lân liền bước lên án ngữ phía trước Tô Tiệp, hai mắt nhìn thẳng về phía đối phương.
Quản Trường Sanh lúc ấy bất ngờ hét lớn một tiếng, bắt đầu tấn công. Thanh đại đao trong tay cuốn mạnh về phía Đường Lân.
Đường Lân nhanh nhẹn bước sang bên né tránh, đồng thời cái lưới được tung ra và thiết mâu cũng cùng lúc đâm tới.
" Keng" một tiếng, Quản trường Sanh bị chấn dội, lùi về sau hai ba bước dài.
Thiên Vương Lí Lí Chấn thừa cơ hội đối phương không để ý, liền vung đại đao chém từ phiá sau gáy tới.
Nhưng Đường Lân phản ứng không hề chậm chạp. Cái lưới trong tay hắn lập tức được bung về phiá sau, trùm lấy thanh đại đao cuả Lí Chấn, tiếp theo là cây thiết mâu như một con rắn nhanh nhẹn phóng mạnh về phiá đối phương.
Lí Chấn không sao đỡ được đòn phản công hiểm ác này, nên đành hét lớn một tiếng rồi... lùi ra sau tránh đòn.
Cái lưới và cây thiết mâu của Đường Lân khi xuất phát lanh lẹ như tia chớp, chỉ cần tung ra hai lần, Đường Lân có thể đẩy lùi hai đối thủ.
Tô Tiệp nhìn thấy vậy, liền cười ha hả nói:
- Phạm Oai, hai tên thuộc hạ của ngươi xem ra dường như không có một chút bản lãnh nào cả. Tướng mạo bọn chúng nhìn rất hung tợn, nhưng thực chất chỉ có vậy mà thôi.
Phạm Oai tức giận, lại tội cho hàm răng bị nghiến lần nữa:
- Ai lấy được mạng Tô Tiệp, kẻ đó lập công đầu.
Trong năm tên thuộc hạ còn lại đứng phía sau Phạm Oai, có hai tên bước lên trên.
Hai người này, một người có thân hình như hộ pháp, tên gọi Thượng Quan Đắc Thủ, biết hiệu Thích Ưng Xoa. Binh khí gã sử dụng là một cây chỉa ba rất dài. Còn gã mập lùn có biệt hiệu Phi Lang tên gọi Thường Chấn Vũ. Dùng một loại đao có hình thù kỳ quái, giống như lưỡi cưa.
Khi vừa nhìn thấy Thượng Quan Đắc Thủ và Thường Chấn Vũ bước lên, Phạm Oai liền khuyến khích bọn họ:
- Thượng Quang Quan Đắc Thủ, Thường Chấn Vũ, hai ngươi ráng lập công đầu cho ta.
Thường Chấn Vũ hướng về Phạm Oai cung kính đáp:
- Đại đường gia cứ yên tâm. Thuộc hạ và Thượng Quang huynh nhất định sẽ lấy thủ cấp ả tiện nhân này giao cho người
Nói xong, hắn quay sang Thượng Quan Đắc Thủ:
- Thượng Quang huynh, chúng ta lên !
Cả hai liền song song bước về phía trước.
- Tô Tiệp, nếu như bọn ta y theo điều kiện cuả ngươi thì sẽ có kết quả tốt ?
Tô Tiệp gật đầu, đồng thời giọng nói cũng trở nên nhỏ nhẹ hơn:
- Đương nhiên rồi ! Bọn ta chưa bao giờ gây khó dễ cho kẻ khác.
Mạc Tài Anh nhìn các huynh đệ cuả mình một lượt, lắc đầu nói:
- Không, bọn ta không bao giờ muốn có kết quả tốt.
Diễn biến sự việc đang có chuyển biến tốt, đột nhiên thay đổi thật bất ngờ ngoài dự định của Tô Tiệp. Sửng sốt một hồi, Tô Tiệp mới từ từ lên tiếng:
- Ý ngươi muốn nói bọn ngươi kiên quyết đến cùng ?
Mạc Tài Anh trầm giọng:
- Trong giang hồ có nhiều chuyện rất khó nói. Cuả đã nuốt vào không thể nào nhả ra được. Nếu như bọn ta không làm vậy, sau này làm sao không có chỗ đứng trong giang hồ nữa chứ ! Bởi vậy, dù biết tình thế trước mắt không mấy thuận lợi, nhưng bọn ta không thể không cương quyết đến cùng được.
Tô Tiệp nổi giận giậm chân quát khẽ:
- Quả thật là không biết lý lẽ ! Mạc Tài Anh, rượu mời ngươi không uống lại muốn uống rượu phạt. Như vậy đừng trách sao bọn ta không dung tình !
Mạc Tài Anh cười nhạt:
- U Hình ngũ quỷ sống đến tuổi này, không biết đã bị hù dọa bao nhiêu lần. Ta không tin rằng đám người của ngươi làm gì được bọn ta.
Hai mắt Tô Tiệp đỏ rực như hai hòn lửa, nhưng giọng nói thì lạnh như băng:
- Ta không cần biết những việc này. Nhưng làm người nếu được chết toai. nguyện thì đây cũng là một điều tốt.
Hắc Long Tư Đồ Đảm là người xuất thủ đầu tiên. Chỉ thấy một bóng đen phóng nhanh đén, ánh đao sáng loáng chém thẳng vào đầu Mạc Tài Anh
Mạc Tài Anh đã có đề phòng sẵn, nên khi Tư Đồ Đảm vừa xuất chiêu, gã ta đã vọt người sang bên hai trượng. Thanh Quỉ đầu đao trong tay Tư Đồ Đảm liền cuốn gió đuổi theo.
Chẳng mấy chốc, song phương đã giao đấu kịch liệt.
Tô Tiệp lập tức hạ lệnh:
- Lão Đà Tử, ngươi hãy mau thu phục ngũ quỉ lão nhị Khuê Đại Quí
Gã lưng gù liền nhếch mép cười, toàn thân lập tức bay nhanh về phía trước.
Khi thân hình đang còn ở trên không, trong tay Đà Tử đã xuất hiện một luồng ánh sáng bạc. Thật ra đấy chính là thanh Trảo Hồn kích.
U Hình ngũ quỷ lão nhị Khuê Đại Qúi phản ứng cũng cực kỳ nhanh lẹ. Gã ta vội cúi sát người xuống mình ngựa, cùng lúc một cặp lưu tinh chùy trong tay bay thẳng về phía đối phương.
Thân hình chưa kịp rơi xuống đất. Đà Tử đã liên tiếp tung người bay ngược trở ra sau. Bởi vậy, thế phản đòn cuả Khuê Đại Qúi chỉ đánh vào khoảng không.
Tô Tiệp tiếp tục hạ lệnh:
- Đường Lân, U Hình ngũ quỷ lão tam Bạch Tuấn, giao cho ngươi.
Gã thanh niên anh tuấn đứng đằng sau Tô Tiệp dạ một tiếng rồi từ từ bước lên. Khi còn cách đối phương hơn một trượng, tay trái Đường Lân vung lên. Một cái lưới lớn bung ra chụp xuống đầu Bạch Tuấn. Thanh câu liêm xuất hiện bên tay phải Đường Luân cũng cùng lúc tấn công ngaỵ U Hình ngũ quỷ lão tam Bạch Tuấn quát lớn lên một tiếng, rồi rút binh khí ra nghinh chiến.
- Chu Hán Giáp, phần ngươi hãy lo liệu Sài Bân cho ta.
Tô Tiệp ra lệnh tiếp.
Gã trung niên nãy giờ đứng lặng im kia, chính là Chu Hán Giáp. Binh khí của gã sử dụng là cây côn tam khúc.
Chắc có lẽ không cam tâm bị đối phương tấn công trước nên Sài Bân vội rút trường côn ra, rời khỏi ngựa tấn công Chu Hán Giáp ngay.
Cây côn tam khúc trong tay Chu Hán Giáp chẳng khác gì con mãnh hổ tả xung hưũ đột, nên vừa giao đấu chẳng được mấy hiệp, Sài Bân đã rơi vào thế hạ phong.
Lúc này chỉ có một mình Tống Hiến Trúc là chưa xông vào trận chiến. Hắn ta đưa mắt nhìn Tô Tiệp cười quái ác:
- Tô Tiệp, tất cả thuộc hạ của ngươi đều đã xuất trận. Xem ra chỉ còn mình ngươi hầu hạ ta mà thôi.
Tô Tiệp không những không giận dữ, ngược lại còn mỉm cười đáp:
- Được, bổn cô nương sẽ chiều theo ý ngươi.
Tống Hiến Trúc chậm rãi rút cây thiết côn trong người ra, gằn giọng:
- Tiện nhân, ta sẽ cho ngươi nếm mùi thiết côn cuả ta.
Tô Tiệp không hề thay đổi sắc mặt:
- Tống Hiến Trúc, nãy giờ ta đang chờ đợi ngươi đây.
Hai tay Tống Hiến Trúc nắm chặt cây thiết côn, ánh mắt không rời khỏi Tô Tiệp, rồi một chân hắn ta từ từ bỏ qua yen ngựa. Đúng ngay lúc ấy...
Một luồng ánh sáng loé lên. Luồng ánh sáng này đến thật nhanh và ra đi cũng thật lẹ.
Thanh thiết côn trong tay Tống Hiến Trúc chưa kịp đưa lên đỡ, nhưng may hắn nghiêng đầu kịp, nên trên trán gã chỉ bị chém một đường dài.
Lúc này Tô Tiệp đứng cách xa gã hơn hai thước, trong tay đang cầm đôi đoản kiếm sáng như lưu lỵ Đôi đoạn kiếm này của Tô Tiệp có tên gọi là "Hạt Vẫn", khi xuất chiêu nhanh như chớp. Là loại binh khí truy hồn đoạt mệnh.
Hiện tại, Tống Hiến Trúc đã nếm sơ qua mùi vị của Hạt Vẫn kiếm.
Máu tươi từ trên trán chảy xuống che cả hai mắt, đẩm ướt cả mặt. Hắn tức giận chùi nhanh rồi hét một tiếng lớn, vung cây thiết côn tấn công Tô Tiệp tới tấp.
Tô Tiệp nhẹ nhàng tránh né những đòn công kích của Tống Hiến Trúc, đoạn hét to:
- Đoản Thanh Tử, ba người vây lấy tên họ Tống này cho ta.
Ba tên đại hán đi theo Tư Đồ Đảm dạ rân, đồng xuất thủ. Hai quả chuỳ, một cây roi va một đôi chuỷ thủ nhất tề tấn công Tống Hiến Trúc từ ba phương vị khác nhau.
Đang định truy kích Tô Tiệp nhưng bị ba gã đại hán vây lấy. Khiến cho Tống Hiến Trúc tức không sao chịu được. Hắn ta vừa ra sức phản công vừa lớn tiếng mắng:
- Tô Tiệp, ngươi là đồ tiện nhân. Nếu có bản lĩnh cứ quyết đấu sinh tử với ta, chứ đừng tìm cách tránh né như vậy.
Tô Tiệp không cần để ý đến hắn ta, chỉ đứng lặng im quan sát toàn trường đấu.
Gã hán tử sử dụng song chùy chợt lên tiếng:
- Họ Tống kia, ngươi tưởng ngươi là thứ gì mà đòi một chọi một với tiểu thư cuả bọn ta chứ ? Ta nghĩ với thân phận cuả ngươi còn chưa đủ tư cách xách hài cho tiểu thư cuả bọn ta nữa là khác.
Tống Hiến Trúc còn chưa lên tiếng, gã đại hán dùng roi đã lên giọng:
- Người ta thường nói " Ngựa không biết mặt mình dài". Trên trán ngươi vẫn còn chảy máu, bộ ngươi không biết hay sao ? Vậy thì đây không phải đang phân cao thấp hay sao ?
Tống Hiến Trúc vừa giao đấu với ba người vừa lớn tiếng mắng:
- Ba người bọn ngươi không cần phải giả vờ dương oai hùng hổ như vậy. Tống ngũ gia ta ngay cả diêm vương còn phải nể mặt, đừng nói chi là bọn tiểu quỷ các ngươi. Để ta siêu độ các cho ngươi trước, rồi sẽ đến lượt ả tiện nhân kia.
Đúng ngay lúc ấy, một tia sáng nữa lại loé lên, nhanh lẹ và tàn khốc
Tống Hiến Trúc đang thi triển thân pháp đối phó với ba gã đại hán, nên sao lãng đi sự cảnh giác. Chính ngay lúc ấy, hắn nghe ngực mình bị chém "soạt" một tiếng. Máu tươi bực ra ướt cả ngực áo.
Đương nhiên chiêu vừa rồi chính Tô Tiệp ra tay.
Sau khi đắc thủ, Tô Tiệp lại vọt mình ra xa hơn ba trượng, rồi rơi nhẹ nhàng xuống đất. Sau đó tiếp tục thản nhiên nhìn trận đấu, như thể vết thương trên ngực Tống Hiến Trúc không liên quan gì đến mình.
Đến lúc này, Tống Hiến Trúc mới biết được dụng tâm của Tô Tiệp. Nàng ta ra lệnh cho ba tên thủ hạ vây đánh đối phương, còn mình đứng chờ cơ hội tốt để ra taỵ Âm mưu này quả thật vô cùng độc ác.
Tống Hiến Trúc hiểu rất rõ, nếu như Tô Tiệp cứ ra tay như vậy, sớm muộn hắn cũng sẽ bại trận cho nên mặt hắn ta chợt hơi biến sắc.
TâmtTrạng này của hắn không sao qua lọt mắt Tô Tiệp. Nàng ta cười nhẹ:
- Tống Hiến Trúc, chắc bây giờ ngươi biết được dụng ý của ta rồi chứ ? Ngươi nghĩ thế nào ? Ta dùng cách này để đối phó với ngươi có thiết thực hay không ?
Máu từ vết thương trên trán Tống Hiến Trúc chẩy xuống không ngừng. Hắn ta có vẻ đã đuối sức, thở dốc:
- Binh khí cuả ngươi không lợi hại bằng một nửa sự thâm độc trong con người của ngươi. Tô Tiệp ! Bấy lâu nay ngươi ngang dọc trên giang hồ, hoá ra toàn dùng những thủ đoạn hạ tiện như vậy cả, phải không ?
Tô Tiệp thản nhiên như chẳng có chuyện gì:
- Chỉ cần có thể đạt được mục đích, còn dùng cách nào việc ấy không quan trọng. Hơn nữa đối với hạng người như ngươi, không thể không dùng kế sách hạ tiện được.
Ngừng lại giây lát, Tô Tiệp lại lên tiếng căn dặn bọn thuộc hạ:
- Tên họ Tống kia đã trúng hai kiếm, giỏi lắm là chống đỡ thêm một lát nữa thôi, ba người mau lo liệu việc hắn ta.
Tô Tiệp vừa nói xong là ba gã đại hán liền tăng nhanh tốc độ công kích Tống Hiến Trúc, khiến hắn trở tay vô cùng khó khăn.
Cách đó không xa, Hắc Long Tư Đồ Đảm đang độc chiến vời Mạc Tài Anh. Còn Lão Đồ Tử đối phó với Khuê Đại Qúy và đang có phần chiếm thế thượng phong.
Lão Đà Tử tuy bị gù nhưng phản ứng cực kỳ nhanh lẹ và hiểm ác. Khuê Đại Qúy thân phận là lão nhị trong U Hình ngũ quỷ, thế nhưng luận về võ công vẫn thấp hơn Lão Đà Tử một bậc. Cho nên hắn ta chỉ chống đỡ, không có cơ hội phản công.
Đường Lân có biệt hiệu là Tà Võng Độc Mâu, đừng nhìn vào bề ngoài vẻ thư sinh nho nhã cuả hắn ta mà xem thường thì đấy là một sai lầm lớn.
Đường Lân năm nay hai mươi bảy tuổi, nguyên xuất thân từ Đại Bích Lịch bang, là một bang hội hàng đầu ở vùng quan ngoại.
Năm mới mười tám tuổi Đường Lân đã đảm nhận chức vị Đại Bá Đầu trong Đại Bích Lịch bang. Đảm nhận chức vị này trong toàn bang chỉ có sáu người. Ngoài đại đường và nhị đại đường gia ra, chức vị Đại Bá Đầu được xếp hàng thứ bạ Nếu không có chân bãn lĩnh, thì làm sao đảm nhận được chức vụ này !
Bây giờ Bạch Tuấn gặp phải Đường Lân, đừng nói là muốn thắng, ngay cả tính mạng e cũng khó giữ được.
Quả thật không sai. Chỉ mới giao đấu trên vài mươi hiệp mà trên trán Bạch Tuấn mồ hôi đã tuôn nhỏ giọt.
Về phần Chu Hán Giáp vốn là người Hán, mẫu thân là người dân tộc vùng Miêu Cương. Cho nên võ công của Chu Hán Giáp thuộc về các loại võ công tà môn ở vùng Miêu cương.
Sau kho học xong võ công, người khôn cuả khó, Chu Hán Giáp thất nghiệp, không có việc làm. Hắn ta mới tập trung một đám Miêu Phỉ trong vùng đi cướp giật. Từ đấy, hắn ta nghiễm nhiên trở thành thủ lãnh cuả một tổ chức.
Trong một lần đụng độ với Tô Tiệp, hắn ta đã bại trong tay ả. Được nương tay, Chu Hán Giáp cảm phục cam tâm tình nguyện đi theo Tô Tiệp tung hoành giang hồ.
Có thể nói Chu Hán Giáp là cánh tay đắc lực của Tô Tiệp. Một trợ thủ quan trọng không thể thiếu được trong các trận chiến.
U Hình Ngũ quỷ lão tứ Sài Bân võ công cũng không phải thuộc loại hạng thường. Nhưng xui cho hắn, đối thủ lần này lại là Chu Hán Giáp, nên hiện tại Sài Bân đành hoàn toàn rơi vào thế bị động, lo thủ còn chẳng nổi nói gì đến phản công.
Nãy giờ Trang Dực vẫn ẩn mình phía sau tảng đá quan sát trận đầu. Tình hình quá rõ ràng. Bên phiá Tô Tiệp đã hoàn toàn chiếm ưu thế và chuyện chiến thắng chỉ là việc sớm muộn mà thôi.
Sắc mặt Tô Tiệp lúc này vẫn bình thường, không hề tỏ ra một chút vui mừng. Bởi vì kết cuộc sẽ không ngoài dự liệu của ả. Cho nên chả có gì đáng phải thích thú cả.
Đột nhiên ngay lúc ấy, cây côn tam khúc trong tay Chu Hán Giáp lướt ngang qua trán Sài Bân. Máu tươi phún ra chảy đầm đìa xuống ướt cả mặt hắn.
Sài Bân vừa thối lui ra sau liên tục vừa lớn tiếng nói:
- Lão đại, hãy mau nghĩ cách để bảo toàn lực lượng. Nếu như tình thế cứ tiếp tục như vầy, năm chúng ta nhất định sẽ đại bại.
Mạc tài Anh một mặt tiếp chiêu Tư Đồ Đảm, mặt khác cũng lớn tiếng đáp lại:
- Các huynh đệ hãy cố gắng lên. Cho dù chúng ta có phải bỏ mạng cũng không khuất phục bọn chúng. Mọi người cũng nên nhớ rằng, bọn chúng thân thể bằng da bằng thịt như chúng ta, không có gì đáng sợ cả.
Nghe nhũng lời nói nầy, Tô Tiệp không nhịn được phá lên cười:
- Mạc Tài Anh, nếu như U Hình ngũ quỷ các ngươi cứ ngoan cố như vậy, ta nghĩ sẽ biến thành quỷ thật đấy. Không lẽ chỉ vì chút tiền tài ngoại thân mà các ngươi chịu biến thành quỷ sao ?
Mạc tài Anh để cho Tư Đồ Đảm công liên tiếp bẩy chiêu, mới phản công lại ba chiêu, đồng thời miệng quát lớn:
- Tiện nhân, ngươi đừng hòng dùng lời nói để làm ta nao núng. Bọn ta kiên quyết chiến đấu với các ngươi đến cùng.
Mạc Tài Anh vừa dứt lời, bên kia Tống Hiến Trúc chợt nghiêng hẳn người sang một bên. Hoá ra thanh thiết côn của hắn bình thường vẫn thẳng băng, lúc này đã có thêm một lưỡi dao nhỏ. Khi gã đại hán sử dụng song chùy vừa hét lên một tiếng, thì lưỡi dao đó đã đâm xiên tim hắn.
Gần như trong thời gian ấy, ngọn roi của một gã đán hán khác đã bay tới quấn chặt lấy cổ Tống Hiên Trúc giật mạnh hắn ta ra sau. Trong lúc gã lảo đảo, gã đại hán còn lại nhanh như chớp, cắm sâu cặp chuỷ thủ vào giữa bụng Tống Hiến Trúc. U Hình ngũ quỷ lão tam Bạch Tuấn vì đang ở gần đấy, tận mắt nhìn thấy thảm trạng nên trong lòng vô cùng bi thương đau đớn, không còn tập trung được nữa. Vì phân tâm nên Bạch Tuấn bị Đường Lân đánh trúng vào sau gáy một roi, văng óc ra ngoài té nhào xuống đất.
Khi thấy Bạch Tuấn rơi vào thế hiểm, Mạc Tài Anh định phóng sang trợ giúp một tay, nhưng đã muộn. Thêm vào đấy động tác bị hơi hoảng loạn, lưỡi đao trong tay Tư Đồ Đảm nhanh như chớp chém mạnh vào giữa lưng Mạc Tài Anh
Nghiến răng chịu một đao, Mạc Tài Anh tung mình vọt người ra sau, đồng thời thanh trường kiếm trong tay lão phát ra liên tục ba chiêu, mới có thể chận được đợt tấn công thứ hai của Tư Đồ Đảm. Bất chợt lúc ấy có một đám người xuất hiện, tổng cộng gồm có tám người. Người dẫn đầu không ai khác hơn là Nộ mục Thiên Tuế Phạm Oai. Hơn nữa binh khí trong tay mỗi người đều đã rời khỏi vỏ, sát khí đằng đằng. Nhìn là biết ngay bọn họ đến đây hoàn toàn không có hảo ý.
Vừa nhìn thấy đám người Phạm Oai, không những Tô Tiệp hơi biến sắc, ngay cả Trang Dực cũng cảm thấy lo lắng dùm.
Tô Tiệp đột nhiên hạ lệnh:
- Dừng tay !
Tư Đồ Đảm, Đà Tử, Đường Lân và Chu Hán Giáp lập tức ngừng tay lại, vọt người ra khỏi vòng chiến.
Hai tên đại hán sử dụng roi da và chuỷ thủ cũng rút khỏi trận chiến, sau đó cùng với hai tên đại hán còn lại bày ra trận thế nghinh địch mới.
U Hình Ngũ Quỷ có nằm mơ cũng không ngờ đến tình hình lại xảy ra kỳ lạ đến như vậy.
Bây giờ ngũ quỷ năm người chỉ còn lại có bạ Bọn họ không thể nào hiểu được tại sao Tô Tiệp lại hành đồng như thế. Bởi vì người cuả ả đang thắng thế, tại sao lại dừng tay ? Và chúng cũng không hiểu đám người Phạm Oai xuất hiện với mục đích gì ? Nhưng có một việc bọn chúng hiểu rất rõ, đấy là bọn họ có thể tạm thời được nghỉ tay một lát, đồng thời tạm thời thoát khỏi thế hiểm.
Phạm Oai dẫn bọn thuộc hạ cuả hắn đến gần, rồi đưa mắt nhìn Tô Tiệp. Sau đó hắn mới nhìn đến những xác chết nằm trên đất, sau cùng mới cung tay lên nói:
Chắc có lẽ vị này chính là U Hình ngũ quỷ Mạc lão đại, đã lừng danh trong thiên hạ ? Tại hạ tên Phạm Oai, bằng hữu trên giang hồ gọi là Nộ Mục Thiên Tuế, Không biết Mạc Tài Anh huynh có từng nghe qua chưa ?
Hẳn nhiên Mạc Tài Anh biết được Phạm Oai là nhân vật ra sao. Nhưng điều khiến lão ta không hiểu, chính là dựa vào thân phận của Phạm Oai, cần gì hắn ta phải khách sáo với lão như vậy ! Đặc biệt trong lúc lão ta đang thất thế.
Theo phản ứng bản năng, lão ta tự nhiên phải đề phòng, cảnh giác lê tiếng:
- Tại hạ chính là Mạc Tài Anh. Oai danh của Phạm đương gia, khắp lưu vực sông Hoàng Hà ai mà chẳng biết đến. Không biết đương gia giá lâm đến đây vào lúc này, phải chăng có điều chi chỉ giáo ?
Phạm Oai cườ ha hả:
- Tài Anh huynh, chúng ta đã là người giang hồ, nếu thỉnh thoảng có hoạn nạn cũng cần giúp đỡ. Lần này tại hạ đến đây đương nhiên là vì muốn giúp Tài Anh huynh một tay, chứ hoàn toàn không có ý gì khác. Phạm mỗ này bình sanh rất xem trọng việc trượng nghiã, ghét việc ác như kẻ thù. Bây giờ tận mắt thấy bọn người này ỷ thế hiếp cô, làm sao kêu tại hạ đành đứng nhìn cho được.
Nghe những câu nói này, Mạc Tài Anh không khỏi sửng sốt. Bởi lẽ xưa nay lão chưa từng qua lại với Phạm Oai nên không thể nào nói là giang hồ đồng đạo. Nếu chỉ dựa vào lý do và hiệp nghĩa, không thể nào khiến cho Phạm Oai đem sinh mạng mình ra thách đố. Điều này quả thật khiến cho người ta không thể nào dám tin tưởng. Nhưng không cần biết đối phương có mưu đồ gì. Điều cần kíp lúc này là nên nắm lấy cơ hội trước rồi hãy hay.
Nghĩ vậy, Mạc tài Anh liền mỉm cười, cố lấy giọng cảm kích đáp:
- U Hình ngũ quỷ vô tài vô năng. Nay rơi vào tình thế hoạn nạn, được Phạm đương gia đây là người trọng việc nghĩa ra tay tương trợ, khiến cho các huynh đệ tại hạ vô cùng cảm lích.
Phạm oai vẻ khẳng khái nói:
- Tài Anh huynh, người không cần phải khách sáo. Tục ngữ có câu, gặp chuyện bất bình phải ra tay tương trợ. Ả họ Tô kia dựa vào đâu mà dám giết người bừa bãi chứ ? Cho dù hôm nay có phải mất mạng. Phạm mỗ ta cũng không thể làm ngơ chuyện này.
Trong lòng Mạc Tài Anh mừng thầm, ngoài cúi người thi lễ:
- Đa tạ ! Đa tạ ! Phạm đương gia ra tay giúp đỡ.
Tô Tiệp nãy giờ vẫn đứng im lặng, bây giờ mới lên tiếng nói:
- Ngươi đã diễn xong vở kịch hay chưa ?
Phạm Oai trừng mắt nhìn Tô Tiệp vẻ hằn hộc:
- Tô Tiệp, kẻ làm việc bất nghiã, chính là tự tìm hại cho bản thân. Thủ đoạn ngươi độc ác, lòng dạ xấu xạ Nên từ lâu đã làm trời đât oán hận. Hôm nay Phạm mỗ ta thừa lệnh trời hành đạo, trừ hại cho dân. Tô Tiệp, đây là giờ phút trả báo của các ngươi !
Tô Tiệp lắc lắc đầu, giọng đầy châm biếm:
- Quả thật ngươi nói còn hay hơn cả hát xướng, chỉ có điều đáng tiếc là thiếu chuông trống mà thôi. Nếu muốn, ngươi cũng có thể cùng lên đài chứ cần gì phải làm như vậy ! Ngươi làm thế này chả giống cái gì cả !
Phạm Oai cười nhạt:
- Nể mặt ngươi, ngươi lại không muốn. Ha ha ! Tô Tiệp, ngươi định giở chứng ? Ta còn chứng hơn cả ngươi. Quả thật có lẽ ngươi đã thấy thế nào là lợi hại. Tất cả những chuyện này là do ngươi tự tìm lấy đấy !
Tô Tiệp vẫn thản nhiên không hề sợ hãi:
- Phạm Oai, ta từng thành thật nói với ngươi. Tất cả những việc ngươi làm đều phải trả giá cho nó. Nếu như ngươi không tin thì cứ việc thử.
Phạm Oai trừng mắt giận dữ:
- Phạm mỗ ta không hề khiếp sợ trước những lời nói này cuả ngươi. Ta chỉ biết một điều, ngươi đã giúp sư đệ ngươi đi cướp mối làm ăn lớn cuả tạ Như vậy bảo ta ngồi yên sao được ? Vì vậy ta chỉ còn cách liều mạng với các ngươi, cho dù phải hy sinh tánh mạng.
Phạm Oai nghiến răng ken két:
- Lần này ngươi chết chắc. Tô Tiệp, ta giết bọn ngươi trước, để xem sư đệ của ngươi và đồng đảng của hắn phải xoay sở như thế nào ?
Tô Tiệp đột nhiên cười tươi như hoa:
- Phạm Oai, nếu nói thì ai chả nói được. Điều mà ta muốn xem là công phu thật sự cuả ngươi kìa.
Phạm Oai không đáp lại, chỉ đưa tay lên phẩy mạnh một cái.
Lập tức có hai tên thuộc hạ đứng phiá sau hắn, liền xông lên trước. Một tên trọc đầu tướng mạo vô cùng dữ tợn. Còn tên kia có thân hình cao lớn.
tên trọc đầu có biệt hiệu là Nhĩ La Hán, tên gọi Quản Trường Sanh. Còn gã cao ốm tên Lí Chấn, hiệu là Thiên Vương Lý.
Binh khí cuả Quản Trường Sanh và Lý Chấn sử dụng đều là đại đao, nặng đến mấy trăm cân. Nếu là những kẻ bình thường, không thể nào nhắc nổi đại đao của họ.
Ti6 TRiệp đôi mắt long lanh như thu thuỷ, nhìn hai gã hung thần cất tiếng:
- Hai vị nỡ nào định giết ta sao ?
Nhị La Hán Quản Trường Sanh chợt đứng ngẩn người ra, hắn ta nhất thời quên đi cần phải làm gì.
Còn Lí Chấn tay nắm chặt đại đao, nhưng cũng không biết phải trả lời như thế nào.
Phạm Oai thấy vậy chợt nổi nóng quát:
- Quả Trường Sanh, Lí Chấn ! Ả tiện nhân kia chính là hồ ly tinh biến thành người. Các ngươi đừng bao giờ trúng kế của ả, phải thẳng tay giết nó cho ta.
hai tên Quản, Lí nhất tề la lên một tiếng, rồi chia ra hai hướng sưa? soạn tấn công.
Bên kia Đường Lân cũng từ từ bước lên nói với Tô Tiệp:
- Tiểu thư, để thuộc hạ giải quyết hai tên này cho.
Tô Tiệp mỉm cười hỏi lại:
- Chỉ một mình ngươi ?
Đường Lân đáp:
- Sớm muộn gì cũng xảy ra một trận hỗn chiến. Bây giờ một đấu một hay một đấu hai cũng vậy thôi.
Tô Tiệp gật gật đầu:
- Được, nhưng nhớ phải cẩn thận.
Đường Lân liền bước lên án ngữ phía trước Tô Tiệp, hai mắt nhìn thẳng về phía đối phương.
Quản Trường Sanh lúc ấy bất ngờ hét lớn một tiếng, bắt đầu tấn công. Thanh đại đao trong tay cuốn mạnh về phía Đường Lân.
Đường Lân nhanh nhẹn bước sang bên né tránh, đồng thời cái lưới được tung ra và thiết mâu cũng cùng lúc đâm tới.
" Keng" một tiếng, Quản trường Sanh bị chấn dội, lùi về sau hai ba bước dài.
Thiên Vương Lí Lí Chấn thừa cơ hội đối phương không để ý, liền vung đại đao chém từ phiá sau gáy tới.
Nhưng Đường Lân phản ứng không hề chậm chạp. Cái lưới trong tay hắn lập tức được bung về phiá sau, trùm lấy thanh đại đao cuả Lí Chấn, tiếp theo là cây thiết mâu như một con rắn nhanh nhẹn phóng mạnh về phiá đối phương.
Lí Chấn không sao đỡ được đòn phản công hiểm ác này, nên đành hét lớn một tiếng rồi... lùi ra sau tránh đòn.
Cái lưới và cây thiết mâu của Đường Lân khi xuất phát lanh lẹ như tia chớp, chỉ cần tung ra hai lần, Đường Lân có thể đẩy lùi hai đối thủ.
Tô Tiệp nhìn thấy vậy, liền cười ha hả nói:
- Phạm Oai, hai tên thuộc hạ của ngươi xem ra dường như không có một chút bản lãnh nào cả. Tướng mạo bọn chúng nhìn rất hung tợn, nhưng thực chất chỉ có vậy mà thôi.
Phạm Oai tức giận, lại tội cho hàm răng bị nghiến lần nữa:
- Ai lấy được mạng Tô Tiệp, kẻ đó lập công đầu.
Trong năm tên thuộc hạ còn lại đứng phía sau Phạm Oai, có hai tên bước lên trên.
Hai người này, một người có thân hình như hộ pháp, tên gọi Thượng Quan Đắc Thủ, biết hiệu Thích Ưng Xoa. Binh khí gã sử dụng là một cây chỉa ba rất dài. Còn gã mập lùn có biệt hiệu Phi Lang tên gọi Thường Chấn Vũ. Dùng một loại đao có hình thù kỳ quái, giống như lưỡi cưa.
Khi vừa nhìn thấy Thượng Quan Đắc Thủ và Thường Chấn Vũ bước lên, Phạm Oai liền khuyến khích bọn họ:
- Thượng Quang Quan Đắc Thủ, Thường Chấn Vũ, hai ngươi ráng lập công đầu cho ta.
Thường Chấn Vũ hướng về Phạm Oai cung kính đáp:
- Đại đường gia cứ yên tâm. Thuộc hạ và Thượng Quang huynh nhất định sẽ lấy thủ cấp ả tiện nhân này giao cho người
Nói xong, hắn quay sang Thượng Quan Đắc Thủ:
- Thượng Quang huynh, chúng ta lên !
Cả hai liền song song bước về phía trước.
Tác giả :
Độc Cô Hồng