Thiên Mệnh Khả Biến
Chương 43: 50% chiến lực!
Đám học sinh đang bu quanh mấy nhân viên y tế, bỗng có một đứa hộc tốc chạy vào, vừa thở hổn hển vừa hét:
- Bật tivi mau! Bật tivi!
- Có chuyện gì thế?
- Ngài Nam Đế... Bệ hạ.. Bệ hạ... Mau.. Mở tivi mau! - Vâng! Thưa quý cư dân của Đại Nam! Đoàn phóng viên chúng tôi đang có mặt tại buổi yến tiệc của ngài Nam Đế và phái đoàn Vrahta. Hiện tại, đang có một kẻ tình nghi là thủ phạm mang bom đòi ám sát Bệ hạ! Theo thông tin nhận được, đó là một lượng nhỏ Linh Thiết được làm giàu. Vâng, khối lượng này khi phát nổ sẽ không đáng kể, nhưng đối tượng đe doạ rằng có một khối lượng rất lớn Linh Thiết được làm giàu cất giấu trong bán kính 100m xung quanh hội trường này. Được biết, khi quả bom phát nổ, sẽ phát sinh cộng hưởng dẫn tới phản ứng dây chuyền. Ước tính, vụ nổ này sẽ có sức công phá vô cùng khủng khiếp. Lúc này đây, tôi đang phải liều lĩnh có mặt tại đây để truyền tin cho các bạn. Xin các bạn hãy tưởng nhớ đến tôi, phóng viên của đài Truyền hình Đại Nam, Hạnh Phú...
- Nam Đế! Chết đi!
Uỳnh!!
Một tiếng động khủng khiếp truyền qua sóng truyền hình. Khói bụi.
- Vâng! Thưa các bạn. Kẻ đánh bom đã phát nổ. Nhưng tôi... tôi vẫn không sao cả thưa quý vị. Không hề có phản ứng dây chuyền nào hết, chỉ là một vụ nhỏ thưa quý vị! Tạ ơn trời đất. Và Bệ hạ... Bệ hạ kia rồi. Bệ hạ cũng không bị sao cả. Đúng vậy! Bệ hạ của chúng ta tuy có bị bụi đất làm lấm lem một chút, nhưng vẫn oai phong lẫm liệt như thường ngày! Vị Đế vương đáng kính với 8 học vị Tiến sĩ của chúng ta sao có thể bị vụ nổ nhỏ nhoi ấy làm ảnh hưởng chứ! Và bây giờ, Thần xin mạn phép được phỏng vấn Bệ hạ vài lời...” Bên dưới trung tâm hội nghị, là một không gian cống ngầm rộng lớn.
Quang lau mồ hôi trán. 6 container chứa đến hơn 20 tấn Linh Thiết đã được làm giàu, cất trữ tại ngay dưới này. Phủ trên đó là những tấm kim loại làm bằng Vitalium.
Vitalium chính là loại vật chất mới được phát hiện, có khả năng thay thế cho Linh Thiết rất tốt, nhưng đáng kể nhất là khả năng hấp thu neutron gần như vô hạn, vừa không thể bị làm giàu, vừa có thể hoá giải trạng thái làm giàu vốn rất nguy hiểm của Linh thiết.
Biện pháp để xử lý Linh thiết bị làm giàu vốn có rất nhiều, không phải là chuyện gì quá khó khăn. Nhưng vấn đề chính là, có tìm ra được số Linh thiết ấy hay không.
Nếu không có lời gợi ý của Phạm Viết Phương, hắn và Vương Vũ Hoành có thể phát giác được kế hoạch này hay không, còn khó nói. 20 tấn Linh thiết bị làm giàu, khi phát nổ, có thể thổi bay cả Hải Thành này từ cảng biển thành vùng vịnh. Dù là Chí tôn cường giả như Vương Vũ Hoành cũng chưa chắc thoát chết.
Dàn xếp một vụ ám sát, lão Phương đã đưa ra những từ khoá gợi ý rất tinh tế. Nhưng bản thân vụ ám sát, cũng là một từ khoá.
“Ám Sát”.
Sản lượng Linh thiết sụt giảm, đã là một chuyện được tính toán từ nhiều năm về trước. Nó chỉ là cái cớ, để phía Vrahta có cơ hội gặp gỡ với Vương Vũ Hoành. Ngay tại Hải Thành này.
Dù vụ ám sát thành công hay thất bại, kẻ được lợi vẫn là Trần gia. Nếu Vương Vũ Hoành chết, Vương tộc như rắn không đầu, Đại Nam một ngày không vua. Nếu Vương Vũ Hoành còn sống, với tính sát phạt của hắn, hắn sẽ dẫn đại quân đi chinh phục Đại Nam. Kết quả cũng không có gì khác, Đại Nam vẫn rơi vào một ngày không vua. Trần gia, lại có đống Linh thiết khổng lồ để chế tạo vũ khí, có thể gọn gàng chiếm lấy Vương quyền. Nếu Vương tộc không xuất quân, mà chịu để thua thiệt về mặt vị thế, muốn dẹp loạn trong nước, xử đẹp Trần gia, thì Vrahta sẽ dẫn quân đánh úp. Hai mặt giáp công, đánh thẳng vào Vương tộc. Nên nhớ, ở Hải Thành hiện nay còn một nửa hạm đội hải quân và gần 1/3 các cường giả của Vrahta đang chực chờ.
Câu đố của Phạm Viết Phương gửi tới Vương Vũ Hoành, cũng là xoay quanh vấn đề đó. Lựa chọn cảu ngươi sẽ như thế nào? Và tuỳ vào lựa chọn đó, Phạm thị sẽ đưa ra quyết định tương ứng. Vào hùa với Trần gia để lật đổ Vương tộc, hay trợ giúp Vương tộc đánh đổ Trần gia, hay là toạ sơn quan hổ đấu, dù thế nào, Phạm thị mới là kẻ có lợi nhất.
Một câu đố, ba Đại gia tộc, hai thầy trò, hai quốc gia. Rốt cuộc, Vương Minh Quang chỉ là một kẻ đi ngang qua, có được cơ hội ngàn năm có một để chiêm ngưỡng một hồi nội đấu ngoại đá chốn cao tầng. Việc của hắn hiện nay, chỉ là xử lý đống Linh thiết này.
- Báo cáo, Linh thiết đã xử lý xong xuôi.
- Có bắt được tên nào khả nghi không?
- Thưa, sạch bách không còn một dấu vết. Nhưng tiểu đội 2 báo cáo, bọn họ phát hiện thấy một tên người Phú Sơn.
- Người Phú Sơn?
- Vâng, hắn cầm theo một thanh kiếm. Kiếm thuật rõ ràng là của Phú Sơn Đảo, nhưng không kịp bắt lại, hiện em đang cho người đuổi theo.
- Không cần thiết, nhiệm vụ chính của chúng ta là ở đây. Gọi bọn họ về đi.
Người Phú Sơn Đảo. Hình như tay pháp y gì đó có nói tới. Mà thôi, kệ đi. Chắc chả liên quan gì đâu. Sắp tới mới là bước quan trọng nhất trong kế hoạch, Quang thầm nghĩ. Lúc này, người dân toàn Đế quốc Đại Nam, Vrahta, cũng như không ít người trên thế giới đang chăm chú nhìn lên truyền hình.
Trong phòng thể chất trường Kình Ngư, một chiếc màn hình to treo trên tường. Cả đám học sinh lẫn giáo viên đều chăm chú nhìn lên. Có cả Vương Thành Văn.
Trên màn hình, là một người đàn ông, tuổi gần 40, mặc hoàng bào.
- Bệ hạ!
- Là Bệ hạ đấy!
- Nam Đế, biểu tượng sức mạnh của chúng ta!
- Một trong năm người mạnh nhất thế giới!
…
Đây là lần đầu tiên Vương Thành Văn nhìn thấy Nam Đế, hay đúng ra là nó nghĩ vậy. Giữa một ông bác bụi bặm, xuề xoà bên bãi biển và một vị Đế vương nghiêm trang lãnh khốc trên truyền hình, cách biệt quá lớn.
- Hỡi toàn con dân Đại Nam!!
Giọng nói bắt đầu vang vọng, đanh thép. Dù là trong nhà thể chất trường Kình Ngư, trong bất cứ một ngôi nhà nào, hay trên bất cứ một đại lộ, một ngã tư nào, giọng nói này vang động vào sâu trong mỗi người, khiến họ phải rùng mình.
- Hỡi toàn thể người dân Vrahta!! Và tất cả mọi người trên thế giới!!
- Ta, Đại Nam Đế vương, Vương Vũ Hoành, có vài lời muốn nói!!
- Đại Nam, và Vrahta, chung nhau một đường biên giới, uống chung nước một con sông, ngắm nhìn cùng một bầu trời! Đại Nam và Vrahta, vốn đã là đối tác chiến lược quan trọng trong suốt hàng trăm năm qua, người dân hai nước cũng không khác gì anh em ruột thịt!!!
- Năm vừa qua, sản phẩm khai thác mũi nhọn của Vrahta là Linh thiết đã bị sụt giảm nghiêm trọng!! Là đối tác chính nhập khẩu Linh thiết, Đại Nam ta cũng ngày đêm lo lắng về vấn đề này. Vương Vũ Hoành ta, càng đích thân dùng danh khí và uy tín nhỏ nhoi của mình, đứng ra tổ chức Hội nghị Thượng đỉnh tại Hải Thành, cử hơn 100 vị học giả để cùng tham gia thảo luận giúp đỡ cho Vrahta. Vậy mà!!
Vương Vũ Hoành nhắm mắt, cau mày, vẻ mặt bi thương, nắm chặt lấy trái tim mình, cúi gằm đầu xuống.
- Quốc vương Vrahta, Hoàng tộc Vrahta đã phản bội lại niềm tin của ta, phản bội lại mối giao kết linh thiêng hàng trăm năm qua, càng phản bội lại toàn bộ người dân Vrahta!!!
Hắn ngẩng đầu lên, mắt sáng quắc, giọng hùng hồn.
- Linh thiết, nguồn tài nguyên vô giá của Vrahta, bị sụt giảm nghiêm trọng, hoá ra là vì Hoàng tộc tham tàn đã vơ vét một cách ngu xuẩn, khiến nguồn tài nguyên vô giá này dần cạn kiệt!! Hỡi người dân Vrahta, tài nguyên thiên nhiên là tài sản của tất cả các người, tài sản của con cháu các người, lý nào lại để Hoàng tộc Abdar vơ vét cho cạn kiệt?!!! Thân là Đế vương của Đại Nam, ta phẫn nộ thay cho hậu duệ của các bạn!!
- Chưa hết!! Lợi dụng sự đón tiếp thành tâm, khẩn khoản của nhân dân Đại Nam, của chính Vương Vũ Hoành ta, Hoàng tộc Abdar lại dàn xếp một sát thủ để mưu sát ta! Mưu sát toàn bộ hơn 100 vị học giả Đại Nam, đồng thời là toàn bộ 118 vị học giả Vrahta đang có mặt tại đây, những người đang phải lao tâm khổ tứ, làm việc cực nhọc để giải quyết cho thứ hậu quả khốn kiếp mà Hoàng tộc Abdar gây ra!!
- Đây là đạo lý gì?! Đây là cách hành xử thế nào?! Lấy oán báo ân!! Ăn cháo đá bát!! Giết người diệt khẩu!! Bất tín bất nghĩa!! Đây là phản bội lại tình bạn thiêng liêng!! Phản bội lại toàn bộ dân chúng!! Phản bội lại Mẹ Thiên nhiên!! Phản bội lại lời thề bên dòng Mẫu Hà 600 năm trước!!
- Mỗi tội danh đều là Nghịch Thiên Đại Tội!! Trời không dung đất không tha!! Nay, ta, Vương Vũ Hoành!! Với tư cách là Chủ tịch khối kinh tế - quân sự Đại Nam, với tư cách là một người bạn trung thành của Vrahta, nén đau thương ra quyết định này!!
- Toàn bộ quân đội của Đại Nam Đế quốc, nhận lệnh!! Chinh phạt Hoàng tộc Vrahta. Lôi những kẻ đại nghịch bất đạo ấy ra trước công lý!!
Lời nói văng vẳng trong tai tất cả mọi người trên khắp Đế quốc. Là tiếng bàn tán kêu la thảm thiết của người dân Vrahta. Là tiếng ồ kinh ngạc của mọi người trên thế giới.
Tại Long Thành, trong một gia viên của Phạm thị, một lão già lọm khọm đang ngồi lim dim trên ghế, chiếc radio đặt bên cạnh. Mắt lão lim dim nhìn lên bầu trời xanh.
“Hàaaa. Chỉ vậy thôi sao? Đây là câu trả lời của ngươi sao? Cũng không sai... Nhưng... Ta đã mong chờ một thứ gì hoàn mỹ hơn...”
- Tuy nhiên!!
Giọng nói tiếp tục vang lên. Vương Vũ Hoành đạp một chân xuống mặt đất. Uỳnh một cái!! Hắn đã xuất hiện trên bầu trời.
Như đã được chuẩn bị từ trước, đài truyền hình ngay lập tức đổi máy quay. Hình ảnh Nam Đế ung dung đứng trên bầu trời lại xuất hiện trước máy truyền hình.
- Bay!!
- Đây rõ ràng là Khinh công trong truyền thuyết sao? Chỉ có những bậc Đại Cường giả mới có thể thực hiện!
- Còn cao cấp hơn cả Đạp Không Bộ! Đây rõ ràng là đạp lên không mà đứng!
- Không nghĩ cả đời này ta có dịp chứng kiến một Đại Cường giả bay trên trời!!
- Lần chinh phạt này chỉ nhắm vào Hoàng tộc Vrahta, không phải xâm lược toàn bộ đất nước Vrahta!! Đội quân Đại Nam là đội quân chính nghĩa, không phải là những kẻ xâm lược!! Bởi vậy, lần chinh phạt này, ta ra lệnh!!
- Đại Nam Đế quốc, xuất 50% chiến lực!!
Lời này vừa ra, khiến không ít người cảm thấy khó hiểu. Không lâu sau đó, những kẻ nhanh trí, như đã nhận ra vấn đề.
- 50% chiến lực, đừng nói là...
- Là Bệ hạ! Một mình Bệ hạ chính là 50% chiến lực của Đại Nam!!
- Bậy nào!! Đó vốn chỉ là một lời nói đùa! Ai dám cho là thật chứ?
- Thì đó, ông xem!! Rành rành trước mắt đây...
Toàn Đế quốc xôn xao. Vương Vũ Hoành ngừng lại một lát, như một vị diễn giả tạo khoảnh lặng cho đám thính giả. Hắn chắp tay sau lưng, bộ hoàng bào của hắn bay phất phơ trong gió. Vẻ mặt hời hợt, hơi ngẩng lên nhìn trời.
- Đúng vậy!! Đích thân một mình Trẫm, sẽ chinh phạt Hoàng tộc Vrahta!! Ngay bây giờ!!!!!!
Những lời kinh hô dồn dập vang vọng! Một cá nhân, đơn độc khiêu chiến cả một quốc gia!!! Đây mới chính là Cường giả. Đây mới chính là Nam Đế, là biểu tượng sức mạnh của Đại Nam. Là biểu tượng cho Vương triều vô địch mà bọn họ sùng bái.
- Nam Đế vô địch!
- Bệ hạ vạn tuế!
- Bệ hạ vạn tuế!
- Đại Nam vạn tuế!
Trong gia viên nhỏ, lão già bỗng nhiên nhỏm dậy.
- Ơ hơ. A ha. Ha ha ha ha ha ha....!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Tiếng cười dài quanh quẩn, vang vọng, như hoà vào những tiếng tung hô.
- Bật tivi mau! Bật tivi!
- Có chuyện gì thế?
- Ngài Nam Đế... Bệ hạ.. Bệ hạ... Mau.. Mở tivi mau! - Vâng! Thưa quý cư dân của Đại Nam! Đoàn phóng viên chúng tôi đang có mặt tại buổi yến tiệc của ngài Nam Đế và phái đoàn Vrahta. Hiện tại, đang có một kẻ tình nghi là thủ phạm mang bom đòi ám sát Bệ hạ! Theo thông tin nhận được, đó là một lượng nhỏ Linh Thiết được làm giàu. Vâng, khối lượng này khi phát nổ sẽ không đáng kể, nhưng đối tượng đe doạ rằng có một khối lượng rất lớn Linh Thiết được làm giàu cất giấu trong bán kính 100m xung quanh hội trường này. Được biết, khi quả bom phát nổ, sẽ phát sinh cộng hưởng dẫn tới phản ứng dây chuyền. Ước tính, vụ nổ này sẽ có sức công phá vô cùng khủng khiếp. Lúc này đây, tôi đang phải liều lĩnh có mặt tại đây để truyền tin cho các bạn. Xin các bạn hãy tưởng nhớ đến tôi, phóng viên của đài Truyền hình Đại Nam, Hạnh Phú...
- Nam Đế! Chết đi!
Uỳnh!!
Một tiếng động khủng khiếp truyền qua sóng truyền hình. Khói bụi.
- Vâng! Thưa các bạn. Kẻ đánh bom đã phát nổ. Nhưng tôi... tôi vẫn không sao cả thưa quý vị. Không hề có phản ứng dây chuyền nào hết, chỉ là một vụ nhỏ thưa quý vị! Tạ ơn trời đất. Và Bệ hạ... Bệ hạ kia rồi. Bệ hạ cũng không bị sao cả. Đúng vậy! Bệ hạ của chúng ta tuy có bị bụi đất làm lấm lem một chút, nhưng vẫn oai phong lẫm liệt như thường ngày! Vị Đế vương đáng kính với 8 học vị Tiến sĩ của chúng ta sao có thể bị vụ nổ nhỏ nhoi ấy làm ảnh hưởng chứ! Và bây giờ, Thần xin mạn phép được phỏng vấn Bệ hạ vài lời...” Bên dưới trung tâm hội nghị, là một không gian cống ngầm rộng lớn.
Quang lau mồ hôi trán. 6 container chứa đến hơn 20 tấn Linh Thiết đã được làm giàu, cất trữ tại ngay dưới này. Phủ trên đó là những tấm kim loại làm bằng Vitalium.
Vitalium chính là loại vật chất mới được phát hiện, có khả năng thay thế cho Linh Thiết rất tốt, nhưng đáng kể nhất là khả năng hấp thu neutron gần như vô hạn, vừa không thể bị làm giàu, vừa có thể hoá giải trạng thái làm giàu vốn rất nguy hiểm của Linh thiết.
Biện pháp để xử lý Linh thiết bị làm giàu vốn có rất nhiều, không phải là chuyện gì quá khó khăn. Nhưng vấn đề chính là, có tìm ra được số Linh thiết ấy hay không.
Nếu không có lời gợi ý của Phạm Viết Phương, hắn và Vương Vũ Hoành có thể phát giác được kế hoạch này hay không, còn khó nói. 20 tấn Linh thiết bị làm giàu, khi phát nổ, có thể thổi bay cả Hải Thành này từ cảng biển thành vùng vịnh. Dù là Chí tôn cường giả như Vương Vũ Hoành cũng chưa chắc thoát chết.
Dàn xếp một vụ ám sát, lão Phương đã đưa ra những từ khoá gợi ý rất tinh tế. Nhưng bản thân vụ ám sát, cũng là một từ khoá.
“Ám Sát”.
Sản lượng Linh thiết sụt giảm, đã là một chuyện được tính toán từ nhiều năm về trước. Nó chỉ là cái cớ, để phía Vrahta có cơ hội gặp gỡ với Vương Vũ Hoành. Ngay tại Hải Thành này.
Dù vụ ám sát thành công hay thất bại, kẻ được lợi vẫn là Trần gia. Nếu Vương Vũ Hoành chết, Vương tộc như rắn không đầu, Đại Nam một ngày không vua. Nếu Vương Vũ Hoành còn sống, với tính sát phạt của hắn, hắn sẽ dẫn đại quân đi chinh phục Đại Nam. Kết quả cũng không có gì khác, Đại Nam vẫn rơi vào một ngày không vua. Trần gia, lại có đống Linh thiết khổng lồ để chế tạo vũ khí, có thể gọn gàng chiếm lấy Vương quyền. Nếu Vương tộc không xuất quân, mà chịu để thua thiệt về mặt vị thế, muốn dẹp loạn trong nước, xử đẹp Trần gia, thì Vrahta sẽ dẫn quân đánh úp. Hai mặt giáp công, đánh thẳng vào Vương tộc. Nên nhớ, ở Hải Thành hiện nay còn một nửa hạm đội hải quân và gần 1/3 các cường giả của Vrahta đang chực chờ.
Câu đố của Phạm Viết Phương gửi tới Vương Vũ Hoành, cũng là xoay quanh vấn đề đó. Lựa chọn cảu ngươi sẽ như thế nào? Và tuỳ vào lựa chọn đó, Phạm thị sẽ đưa ra quyết định tương ứng. Vào hùa với Trần gia để lật đổ Vương tộc, hay trợ giúp Vương tộc đánh đổ Trần gia, hay là toạ sơn quan hổ đấu, dù thế nào, Phạm thị mới là kẻ có lợi nhất.
Một câu đố, ba Đại gia tộc, hai thầy trò, hai quốc gia. Rốt cuộc, Vương Minh Quang chỉ là một kẻ đi ngang qua, có được cơ hội ngàn năm có một để chiêm ngưỡng một hồi nội đấu ngoại đá chốn cao tầng. Việc của hắn hiện nay, chỉ là xử lý đống Linh thiết này.
- Báo cáo, Linh thiết đã xử lý xong xuôi.
- Có bắt được tên nào khả nghi không?
- Thưa, sạch bách không còn một dấu vết. Nhưng tiểu đội 2 báo cáo, bọn họ phát hiện thấy một tên người Phú Sơn.
- Người Phú Sơn?
- Vâng, hắn cầm theo một thanh kiếm. Kiếm thuật rõ ràng là của Phú Sơn Đảo, nhưng không kịp bắt lại, hiện em đang cho người đuổi theo.
- Không cần thiết, nhiệm vụ chính của chúng ta là ở đây. Gọi bọn họ về đi.
Người Phú Sơn Đảo. Hình như tay pháp y gì đó có nói tới. Mà thôi, kệ đi. Chắc chả liên quan gì đâu. Sắp tới mới là bước quan trọng nhất trong kế hoạch, Quang thầm nghĩ. Lúc này, người dân toàn Đế quốc Đại Nam, Vrahta, cũng như không ít người trên thế giới đang chăm chú nhìn lên truyền hình.
Trong phòng thể chất trường Kình Ngư, một chiếc màn hình to treo trên tường. Cả đám học sinh lẫn giáo viên đều chăm chú nhìn lên. Có cả Vương Thành Văn.
Trên màn hình, là một người đàn ông, tuổi gần 40, mặc hoàng bào.
- Bệ hạ!
- Là Bệ hạ đấy!
- Nam Đế, biểu tượng sức mạnh của chúng ta!
- Một trong năm người mạnh nhất thế giới!
…
Đây là lần đầu tiên Vương Thành Văn nhìn thấy Nam Đế, hay đúng ra là nó nghĩ vậy. Giữa một ông bác bụi bặm, xuề xoà bên bãi biển và một vị Đế vương nghiêm trang lãnh khốc trên truyền hình, cách biệt quá lớn.
- Hỡi toàn con dân Đại Nam!!
Giọng nói bắt đầu vang vọng, đanh thép. Dù là trong nhà thể chất trường Kình Ngư, trong bất cứ một ngôi nhà nào, hay trên bất cứ một đại lộ, một ngã tư nào, giọng nói này vang động vào sâu trong mỗi người, khiến họ phải rùng mình.
- Hỡi toàn thể người dân Vrahta!! Và tất cả mọi người trên thế giới!!
- Ta, Đại Nam Đế vương, Vương Vũ Hoành, có vài lời muốn nói!!
- Đại Nam, và Vrahta, chung nhau một đường biên giới, uống chung nước một con sông, ngắm nhìn cùng một bầu trời! Đại Nam và Vrahta, vốn đã là đối tác chiến lược quan trọng trong suốt hàng trăm năm qua, người dân hai nước cũng không khác gì anh em ruột thịt!!!
- Năm vừa qua, sản phẩm khai thác mũi nhọn của Vrahta là Linh thiết đã bị sụt giảm nghiêm trọng!! Là đối tác chính nhập khẩu Linh thiết, Đại Nam ta cũng ngày đêm lo lắng về vấn đề này. Vương Vũ Hoành ta, càng đích thân dùng danh khí và uy tín nhỏ nhoi của mình, đứng ra tổ chức Hội nghị Thượng đỉnh tại Hải Thành, cử hơn 100 vị học giả để cùng tham gia thảo luận giúp đỡ cho Vrahta. Vậy mà!!
Vương Vũ Hoành nhắm mắt, cau mày, vẻ mặt bi thương, nắm chặt lấy trái tim mình, cúi gằm đầu xuống.
- Quốc vương Vrahta, Hoàng tộc Vrahta đã phản bội lại niềm tin của ta, phản bội lại mối giao kết linh thiêng hàng trăm năm qua, càng phản bội lại toàn bộ người dân Vrahta!!!
Hắn ngẩng đầu lên, mắt sáng quắc, giọng hùng hồn.
- Linh thiết, nguồn tài nguyên vô giá của Vrahta, bị sụt giảm nghiêm trọng, hoá ra là vì Hoàng tộc tham tàn đã vơ vét một cách ngu xuẩn, khiến nguồn tài nguyên vô giá này dần cạn kiệt!! Hỡi người dân Vrahta, tài nguyên thiên nhiên là tài sản của tất cả các người, tài sản của con cháu các người, lý nào lại để Hoàng tộc Abdar vơ vét cho cạn kiệt?!!! Thân là Đế vương của Đại Nam, ta phẫn nộ thay cho hậu duệ của các bạn!!
- Chưa hết!! Lợi dụng sự đón tiếp thành tâm, khẩn khoản của nhân dân Đại Nam, của chính Vương Vũ Hoành ta, Hoàng tộc Abdar lại dàn xếp một sát thủ để mưu sát ta! Mưu sát toàn bộ hơn 100 vị học giả Đại Nam, đồng thời là toàn bộ 118 vị học giả Vrahta đang có mặt tại đây, những người đang phải lao tâm khổ tứ, làm việc cực nhọc để giải quyết cho thứ hậu quả khốn kiếp mà Hoàng tộc Abdar gây ra!!
- Đây là đạo lý gì?! Đây là cách hành xử thế nào?! Lấy oán báo ân!! Ăn cháo đá bát!! Giết người diệt khẩu!! Bất tín bất nghĩa!! Đây là phản bội lại tình bạn thiêng liêng!! Phản bội lại toàn bộ dân chúng!! Phản bội lại Mẹ Thiên nhiên!! Phản bội lại lời thề bên dòng Mẫu Hà 600 năm trước!!
- Mỗi tội danh đều là Nghịch Thiên Đại Tội!! Trời không dung đất không tha!! Nay, ta, Vương Vũ Hoành!! Với tư cách là Chủ tịch khối kinh tế - quân sự Đại Nam, với tư cách là một người bạn trung thành của Vrahta, nén đau thương ra quyết định này!!
- Toàn bộ quân đội của Đại Nam Đế quốc, nhận lệnh!! Chinh phạt Hoàng tộc Vrahta. Lôi những kẻ đại nghịch bất đạo ấy ra trước công lý!!
Lời nói văng vẳng trong tai tất cả mọi người trên khắp Đế quốc. Là tiếng bàn tán kêu la thảm thiết của người dân Vrahta. Là tiếng ồ kinh ngạc của mọi người trên thế giới.
Tại Long Thành, trong một gia viên của Phạm thị, một lão già lọm khọm đang ngồi lim dim trên ghế, chiếc radio đặt bên cạnh. Mắt lão lim dim nhìn lên bầu trời xanh.
“Hàaaa. Chỉ vậy thôi sao? Đây là câu trả lời của ngươi sao? Cũng không sai... Nhưng... Ta đã mong chờ một thứ gì hoàn mỹ hơn...”
- Tuy nhiên!!
Giọng nói tiếp tục vang lên. Vương Vũ Hoành đạp một chân xuống mặt đất. Uỳnh một cái!! Hắn đã xuất hiện trên bầu trời.
Như đã được chuẩn bị từ trước, đài truyền hình ngay lập tức đổi máy quay. Hình ảnh Nam Đế ung dung đứng trên bầu trời lại xuất hiện trước máy truyền hình.
- Bay!!
- Đây rõ ràng là Khinh công trong truyền thuyết sao? Chỉ có những bậc Đại Cường giả mới có thể thực hiện!
- Còn cao cấp hơn cả Đạp Không Bộ! Đây rõ ràng là đạp lên không mà đứng!
- Không nghĩ cả đời này ta có dịp chứng kiến một Đại Cường giả bay trên trời!!
- Lần chinh phạt này chỉ nhắm vào Hoàng tộc Vrahta, không phải xâm lược toàn bộ đất nước Vrahta!! Đội quân Đại Nam là đội quân chính nghĩa, không phải là những kẻ xâm lược!! Bởi vậy, lần chinh phạt này, ta ra lệnh!!
- Đại Nam Đế quốc, xuất 50% chiến lực!!
Lời này vừa ra, khiến không ít người cảm thấy khó hiểu. Không lâu sau đó, những kẻ nhanh trí, như đã nhận ra vấn đề.
- 50% chiến lực, đừng nói là...
- Là Bệ hạ! Một mình Bệ hạ chính là 50% chiến lực của Đại Nam!!
- Bậy nào!! Đó vốn chỉ là một lời nói đùa! Ai dám cho là thật chứ?
- Thì đó, ông xem!! Rành rành trước mắt đây...
Toàn Đế quốc xôn xao. Vương Vũ Hoành ngừng lại một lát, như một vị diễn giả tạo khoảnh lặng cho đám thính giả. Hắn chắp tay sau lưng, bộ hoàng bào của hắn bay phất phơ trong gió. Vẻ mặt hời hợt, hơi ngẩng lên nhìn trời.
- Đúng vậy!! Đích thân một mình Trẫm, sẽ chinh phạt Hoàng tộc Vrahta!! Ngay bây giờ!!!!!!
Những lời kinh hô dồn dập vang vọng! Một cá nhân, đơn độc khiêu chiến cả một quốc gia!!! Đây mới chính là Cường giả. Đây mới chính là Nam Đế, là biểu tượng sức mạnh của Đại Nam. Là biểu tượng cho Vương triều vô địch mà bọn họ sùng bái.
- Nam Đế vô địch!
- Bệ hạ vạn tuế!
- Bệ hạ vạn tuế!
- Đại Nam vạn tuế!
Trong gia viên nhỏ, lão già bỗng nhiên nhỏm dậy.
- Ơ hơ. A ha. Ha ha ha ha ha ha....!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Tiếng cười dài quanh quẩn, vang vọng, như hoà vào những tiếng tung hô.
Tác giả :
Hắc Long