Thiên Mệnh Khả Biến
Chương 372: Sỉ vả đã đủ chưa?
Không ngờ cũng có ngày, thấy ngươi lê lết trên mặt đất như vậy? Sao, bễ nghễ trên trời cao quen rồi nên quên cái thời quằn quại dưới đáy sao?
Trần Phùng từ trên trời giáng xuống, mang theo khí thế lôi đình, tạo nên dư uy rung động cả không khí xung quanh. Quần áo, tóc tai Vương Vũ Hoành, vốn bết lại bởi mồ hôi và máu, cũng bị gió thổi lay động.
- Phản bội lại Vương tộc, còn thích lắm mồm sao? - Vũ Hoành chỉ nhếch mép cười nhạt.
- Vương tộc? Ta, Trần gia, và Hắc Y Hội, chưa bao giờ coi ngươi là kẻ kế nghiệp Vương tộc.
- Ra vậy. Nên cho tới tận khi ta lên ngôi, các ngươi mới xúc tiến triển khai việc hạ bệ ta?
Trần Phùng không trả lời. Hắn chỉ nhắm mắt lại một cái, khi mở ra, hắn đã hóa thành một luồng chớp đánh thẳng tới Vương Vũ Hoành.
Uỳnh!!!
Một đấm mang theo sấm chớp lôi đình, đánh văng Vũ Hoành lên trời.
- Năm ta 16 tuổi, cha ta có gọi ta vào thư phòng.
Vừa nói, Trần Phùng vừa bay vọt lên không trung. Hắn giơ đầu gối húc thẳng vào đối thủ.
Hự!!
Vũ Hoành như đang bị tung hứng, lại nảy lên không trung cao hơn nữa.
- Ông nói cho ta biết, về nguồn gốc của Trần gia. Về Hắc Y Hội. Về nhiệm vụ hoàn thành ước nguyện của Vương Hiến Đế.
Rầm!!
Một luồng sấm sét từ trên trời đánh xuống, thẳng vào người Vương Vũ Hoành, tạo nên một vụ nổ lớn ngay trên bầu trời.
Sau đó, chỉ thấy Vương Vũ Hoành rơi thẳng xuống đất, khói bốc mù mịt.
- Ông có nói với ta, Hắc Y Hội, đời đời tận trung với Vương tộc, dù cho không ai biết chúng ta tồn tại đi nữa. Nhưng…
Vương Vũ Hoành vừa rơi xuống đất, đã thấy Trần Phùng cũng lao xuống, một nắm đấm giáng thẳng xuống, như Thiên Lôi giáng thế.
Uỳnhhhhhhhhh!!!!!!!
Vương Vũ Hoành như một con lật đật, vừa rơi xuống, đã bị đánh nảy lên, còn đang lơ lửng trên không, đã nhận lấy tới tấp những đòn đánh từ Trần Phùng.
Bốp!! Bốp!! Bốp!! Bốp!!…!!!
- Chúng ta chưa bao giờ công nhận một phế vật như ngươi! Trong mắt bọn ta, chỉ có Bá Thế Bệ hạ là người nối nghiệp xứng đáng của Đại Nam!
Sau một hồi đánh đấm, Trần Phùng bắt chéo hai cánh tay lại, hai bàn tay bám lấy hai vai của Vương Vũ Hoành. Hai cánh tay, như hai đầu Điện thế, phóng qua đó là một luồng điện khủng khiếp.
Luồng điện này chạy qua khắp người Vương Vũ Hoành, khiến hắn co giật vì đau đớn.
Toác!!
Chí Cường Hộ giáp của hắn cũng vì phân tán dòng điện này để bảo vệ hắn, mà vỡ toác.
Trong cơn đau đớn, Vương Vũ Hoành cũng đã cố phân tán điện tích xuống mặt đất, khiến đất đai 10m xung quanh đều vỡ nát, vằn vện. Nhưng khả năng sử dụng Địa Mạch của hắn sao có thể so bằng Vương Tuyết Trinh, phần lớn điện tích vẫn bị giữ lại, từng khắc từng giây tàn phá cơ thể hắn.
Chỉ trong vài giây, hắn cảm thấy từng tế bào, từng dây thần kinh, cùng với não bộ, tim mạch, đều đang bị phá hoại trầm trọng.
Trong lúc đối diện với Sinh Tử, Vương Vũ Hoành chỉ có thể tổng hợp toàn bộ những học vấn của mình, sửa lại dòng chảy trong cơ thể mình, dẫn dắt dòng điện chạy qua những lộ tuyến bớt nguy hiểm hơn, từ đó thoát ra ngoài.
Bùmmm!!! Toáccccc!!!
Khắp nơi trên người hắn, dòng điện phá toang ra, tạo nên những vết thương ghê rợn, máu thịt bầy nhầy. Khắp người hắn giờ đỏ lòm những máu.
Nhưng, điều quan trọng là hắn vẫn còn sống.
- Sỉ vả ta nhiều như vậy, tưởng ta nghe còn ít sao?
Vẫn nhếch mép cười được một cái, Vương Vũ Hoành đã tung nắm đấm phản công.
Tam Sắc Quyền!
Tam Sắc, tức là ba màu. Ánh sáng có 3 màu cơ bản, là Đỏ, Xanh dương, và Xanh lục. Đây là một kĩ năng kết hợp giữa Hội họa và Võ thuật.
Trần Phùng cũng đáp lại bằng một tia sét đánh xuống, đối kháng với Tam Sắc Quyền của Vũ Hoành.
Đúng lúc này, từ nắm tay còn lại, Vương Vũ Hoành lại đánh ra một cú Tam Sắc Quyền khác.
3 màu này trộn với chính nó, lại tạo nên 3 màu mới. Vàng, Lam, Tím. Vậy là có tất cả 6 màu.
Lục Sắc Quyền!
Số lượng màu sắc càng nhiều, độ biến hóa càng lớn. Tuy nhiên, Vương Vũ Hoành chỉ dừng lại ở 6 màu. Sau đó, hắn tung ra thêm một cú Âm Ba Quyền.
Âm Ba Quyền này, lại kết hợp với kĩ thuật Vibrato trong Nhạc lý.
Rung động!
6 màu sắc, lại bắt đầu rung động theo nhịp điệu.
Thứ nhịp điệu của 6 loại màu sắc, như trung hòa, như nuốt chửng sự dao động của dòng điện.
Banggg!!
Cả tia sét, lẫn Lục Sắc Quyền, đều tan biến thành những hạt bóng màu, bay tứ tán lên không trung, vô cùng đẹp mắt.
Nhưng Vương Vũ Hoành nào có thời gian thưởng thức. Chân hắn đã giậm xuống đất. Uỳnh một tiếng, một tảng đất lớn bay lên. Hắn lại đưa tay, dùng cảm giác của mình, tìm kiếm những tinh thể kim loại li ti trong tảng đất.
Giả Kim Thuật! Phân tách! Tổ hợp!
Sử dụng liên tiếp 2 bước trong Giả Kim Thuật, Vương Vũ Hoành tách những tinh thể kim loại ra khỏi đất, rồi ngưng tụ thành những mũi kim nhỏ. Những mũi kim được phóng thẳng về phía Trần Phùng.
Tất cả những chiêu thức của Vương Vũ Hoành nãy giờ, không hề khoa trương như hắn từng làm, mà vô cùng tinh tế, tỉ mỉ.
Những cây kim nhỏ bay phập phập trong không khí, rất khó để nhận ra. Nhưng xung quanh Trần Phùng là một trường điện từ lớn. Hắn lập tức phát hiện ra những cây kim, và dùng lực điện từ ngăn chúng lại.
Đúng khoảnh khắc những cây kim ngừng lại giữa không trung, Trần Phùng như ngớ người nhận ra điều gì.
Vị trí các cây kim trong không khí, sao giống… các Huyệt của một Trận pháp?
Tách! Tách! Tách!
Vương Vũ Hoành từ đằng xa đã nhanh chóng di chuyển những ngón tay của mình. Lại là Giả Kim Thuật.
Phân tách! Luyện chế!
Các cây kim dần tách ra một lớp kim loại lỏng đen kịt, vẽ trong không trung thành một vòng trận pháp nhỏ.
Hắn búng tay cái Tách một tiếng. Trận pháp đã phát động, mặc cho Trần Phùng cuống cuồng chạy trốn.
Trận Pháp này lại không phải là một Trận Pháp trực tiếp, mà chỉ là một Truyền Tống trận đơn giản. Thứ nó truyền tống tới, không thể nặng hơn 100g, nhờ vậy mới có thể phát động nhanh chỉ bằng vài cây kim. Nhưng 100g là đã đủ. Vì 100g thừa đủ cho một lá bùa.
Trên Ly dưới Chấn. Một trong 64 Trùng Quái của Dịch học.
Hỏa Lôi Phệ Hạp!!
Phệ Hạp tức là hút lấy. Kết hợp cùng Cách Không Bắt Vật, Trần Phùng như bị một hố đen khổng lồ hút về, không thể nào chạy thoát. Hắn bị kéo như bay về phía Vương Vũ Hoành.
Mà Âm Dương Quyền, đúng là chỉ mong đối thủ lao tới, vì như vậy lực đấm sẽ tăng lên gấp đôi.
Một đấm này, không phải thứ gì hoa mĩ, chỉ là một quyền, giáng thẳng xuống đầu Trần Phùng.
Uỳnh!!
Núi Minh Nguyệt lại thêm một lần rung động. Cả một khoảnh đất bị đánh sụt lún, bụi đất bay mịt mù. Giữa hố sâu ấy, Vương Vũ Hoành đang dí nắm đấm đè lên Trần Phùng. Tên này bị dính một đấm, thê thảm tột cùng, máu không ngừng trào ra, xem chừng khó mà gượng dậy nổi.
- Chỉ cỡ như vậy, mà có quyền sỉ vả ta là phế vật?
Vương Vũ Hoành phì cười.
Trần Phùng cũng phì cười.
- Phế vật, thì muôn đời vẫn chỉ là phế vật. Ta chẳng mong mình thắng được ngươi, nhưng câu giờ với ngươi, thì quá dư sức!
Đúng lúc này, một uy áp khủng khiếp phát ra từ phía Đông, khiến Vương Vũ Hoành cũng phải trợn trừng đôi mắt.
Áp lực này, là của Chí Tôn Cường giả, cùng với Thần khí. Hai thứ khủng khiếp này lại đi cùng với nhau.
Là Hà Chí Thương và Tỳ Bà Cầm. Cả hai đã đáp xuống Hải Thành.
- Ngươi nghĩ, Hà Chí Thương sẽ là một đồng minh đáng tin cậy sao?
Trần Phùng cười khành khạch. Hai tay hắn đã quắp chặt lấy cánh tay của Vương Vũ Hoành.
Trần Phùng từ trên trời giáng xuống, mang theo khí thế lôi đình, tạo nên dư uy rung động cả không khí xung quanh. Quần áo, tóc tai Vương Vũ Hoành, vốn bết lại bởi mồ hôi và máu, cũng bị gió thổi lay động.
- Phản bội lại Vương tộc, còn thích lắm mồm sao? - Vũ Hoành chỉ nhếch mép cười nhạt.
- Vương tộc? Ta, Trần gia, và Hắc Y Hội, chưa bao giờ coi ngươi là kẻ kế nghiệp Vương tộc.
- Ra vậy. Nên cho tới tận khi ta lên ngôi, các ngươi mới xúc tiến triển khai việc hạ bệ ta?
Trần Phùng không trả lời. Hắn chỉ nhắm mắt lại một cái, khi mở ra, hắn đã hóa thành một luồng chớp đánh thẳng tới Vương Vũ Hoành.
Uỳnh!!!
Một đấm mang theo sấm chớp lôi đình, đánh văng Vũ Hoành lên trời.
- Năm ta 16 tuổi, cha ta có gọi ta vào thư phòng.
Vừa nói, Trần Phùng vừa bay vọt lên không trung. Hắn giơ đầu gối húc thẳng vào đối thủ.
Hự!!
Vũ Hoành như đang bị tung hứng, lại nảy lên không trung cao hơn nữa.
- Ông nói cho ta biết, về nguồn gốc của Trần gia. Về Hắc Y Hội. Về nhiệm vụ hoàn thành ước nguyện của Vương Hiến Đế.
Rầm!!
Một luồng sấm sét từ trên trời đánh xuống, thẳng vào người Vương Vũ Hoành, tạo nên một vụ nổ lớn ngay trên bầu trời.
Sau đó, chỉ thấy Vương Vũ Hoành rơi thẳng xuống đất, khói bốc mù mịt.
- Ông có nói với ta, Hắc Y Hội, đời đời tận trung với Vương tộc, dù cho không ai biết chúng ta tồn tại đi nữa. Nhưng…
Vương Vũ Hoành vừa rơi xuống đất, đã thấy Trần Phùng cũng lao xuống, một nắm đấm giáng thẳng xuống, như Thiên Lôi giáng thế.
Uỳnhhhhhhhhh!!!!!!!
Vương Vũ Hoành như một con lật đật, vừa rơi xuống, đã bị đánh nảy lên, còn đang lơ lửng trên không, đã nhận lấy tới tấp những đòn đánh từ Trần Phùng.
Bốp!! Bốp!! Bốp!! Bốp!!…!!!
- Chúng ta chưa bao giờ công nhận một phế vật như ngươi! Trong mắt bọn ta, chỉ có Bá Thế Bệ hạ là người nối nghiệp xứng đáng của Đại Nam!
Sau một hồi đánh đấm, Trần Phùng bắt chéo hai cánh tay lại, hai bàn tay bám lấy hai vai của Vương Vũ Hoành. Hai cánh tay, như hai đầu Điện thế, phóng qua đó là một luồng điện khủng khiếp.
Luồng điện này chạy qua khắp người Vương Vũ Hoành, khiến hắn co giật vì đau đớn.
Toác!!
Chí Cường Hộ giáp của hắn cũng vì phân tán dòng điện này để bảo vệ hắn, mà vỡ toác.
Trong cơn đau đớn, Vương Vũ Hoành cũng đã cố phân tán điện tích xuống mặt đất, khiến đất đai 10m xung quanh đều vỡ nát, vằn vện. Nhưng khả năng sử dụng Địa Mạch của hắn sao có thể so bằng Vương Tuyết Trinh, phần lớn điện tích vẫn bị giữ lại, từng khắc từng giây tàn phá cơ thể hắn.
Chỉ trong vài giây, hắn cảm thấy từng tế bào, từng dây thần kinh, cùng với não bộ, tim mạch, đều đang bị phá hoại trầm trọng.
Trong lúc đối diện với Sinh Tử, Vương Vũ Hoành chỉ có thể tổng hợp toàn bộ những học vấn của mình, sửa lại dòng chảy trong cơ thể mình, dẫn dắt dòng điện chạy qua những lộ tuyến bớt nguy hiểm hơn, từ đó thoát ra ngoài.
Bùmmm!!! Toáccccc!!!
Khắp nơi trên người hắn, dòng điện phá toang ra, tạo nên những vết thương ghê rợn, máu thịt bầy nhầy. Khắp người hắn giờ đỏ lòm những máu.
Nhưng, điều quan trọng là hắn vẫn còn sống.
- Sỉ vả ta nhiều như vậy, tưởng ta nghe còn ít sao?
Vẫn nhếch mép cười được một cái, Vương Vũ Hoành đã tung nắm đấm phản công.
Tam Sắc Quyền!
Tam Sắc, tức là ba màu. Ánh sáng có 3 màu cơ bản, là Đỏ, Xanh dương, và Xanh lục. Đây là một kĩ năng kết hợp giữa Hội họa và Võ thuật.
Trần Phùng cũng đáp lại bằng một tia sét đánh xuống, đối kháng với Tam Sắc Quyền của Vũ Hoành.
Đúng lúc này, từ nắm tay còn lại, Vương Vũ Hoành lại đánh ra một cú Tam Sắc Quyền khác.
3 màu này trộn với chính nó, lại tạo nên 3 màu mới. Vàng, Lam, Tím. Vậy là có tất cả 6 màu.
Lục Sắc Quyền!
Số lượng màu sắc càng nhiều, độ biến hóa càng lớn. Tuy nhiên, Vương Vũ Hoành chỉ dừng lại ở 6 màu. Sau đó, hắn tung ra thêm một cú Âm Ba Quyền.
Âm Ba Quyền này, lại kết hợp với kĩ thuật Vibrato trong Nhạc lý.
Rung động!
6 màu sắc, lại bắt đầu rung động theo nhịp điệu.
Thứ nhịp điệu của 6 loại màu sắc, như trung hòa, như nuốt chửng sự dao động của dòng điện.
Banggg!!
Cả tia sét, lẫn Lục Sắc Quyền, đều tan biến thành những hạt bóng màu, bay tứ tán lên không trung, vô cùng đẹp mắt.
Nhưng Vương Vũ Hoành nào có thời gian thưởng thức. Chân hắn đã giậm xuống đất. Uỳnh một tiếng, một tảng đất lớn bay lên. Hắn lại đưa tay, dùng cảm giác của mình, tìm kiếm những tinh thể kim loại li ti trong tảng đất.
Giả Kim Thuật! Phân tách! Tổ hợp!
Sử dụng liên tiếp 2 bước trong Giả Kim Thuật, Vương Vũ Hoành tách những tinh thể kim loại ra khỏi đất, rồi ngưng tụ thành những mũi kim nhỏ. Những mũi kim được phóng thẳng về phía Trần Phùng.
Tất cả những chiêu thức của Vương Vũ Hoành nãy giờ, không hề khoa trương như hắn từng làm, mà vô cùng tinh tế, tỉ mỉ.
Những cây kim nhỏ bay phập phập trong không khí, rất khó để nhận ra. Nhưng xung quanh Trần Phùng là một trường điện từ lớn. Hắn lập tức phát hiện ra những cây kim, và dùng lực điện từ ngăn chúng lại.
Đúng khoảnh khắc những cây kim ngừng lại giữa không trung, Trần Phùng như ngớ người nhận ra điều gì.
Vị trí các cây kim trong không khí, sao giống… các Huyệt của một Trận pháp?
Tách! Tách! Tách!
Vương Vũ Hoành từ đằng xa đã nhanh chóng di chuyển những ngón tay của mình. Lại là Giả Kim Thuật.
Phân tách! Luyện chế!
Các cây kim dần tách ra một lớp kim loại lỏng đen kịt, vẽ trong không trung thành một vòng trận pháp nhỏ.
Hắn búng tay cái Tách một tiếng. Trận pháp đã phát động, mặc cho Trần Phùng cuống cuồng chạy trốn.
Trận Pháp này lại không phải là một Trận Pháp trực tiếp, mà chỉ là một Truyền Tống trận đơn giản. Thứ nó truyền tống tới, không thể nặng hơn 100g, nhờ vậy mới có thể phát động nhanh chỉ bằng vài cây kim. Nhưng 100g là đã đủ. Vì 100g thừa đủ cho một lá bùa.
Trên Ly dưới Chấn. Một trong 64 Trùng Quái của Dịch học.
Hỏa Lôi Phệ Hạp!!
Phệ Hạp tức là hút lấy. Kết hợp cùng Cách Không Bắt Vật, Trần Phùng như bị một hố đen khổng lồ hút về, không thể nào chạy thoát. Hắn bị kéo như bay về phía Vương Vũ Hoành.
Mà Âm Dương Quyền, đúng là chỉ mong đối thủ lao tới, vì như vậy lực đấm sẽ tăng lên gấp đôi.
Một đấm này, không phải thứ gì hoa mĩ, chỉ là một quyền, giáng thẳng xuống đầu Trần Phùng.
Uỳnh!!
Núi Minh Nguyệt lại thêm một lần rung động. Cả một khoảnh đất bị đánh sụt lún, bụi đất bay mịt mù. Giữa hố sâu ấy, Vương Vũ Hoành đang dí nắm đấm đè lên Trần Phùng. Tên này bị dính một đấm, thê thảm tột cùng, máu không ngừng trào ra, xem chừng khó mà gượng dậy nổi.
- Chỉ cỡ như vậy, mà có quyền sỉ vả ta là phế vật?
Vương Vũ Hoành phì cười.
Trần Phùng cũng phì cười.
- Phế vật, thì muôn đời vẫn chỉ là phế vật. Ta chẳng mong mình thắng được ngươi, nhưng câu giờ với ngươi, thì quá dư sức!
Đúng lúc này, một uy áp khủng khiếp phát ra từ phía Đông, khiến Vương Vũ Hoành cũng phải trợn trừng đôi mắt.
Áp lực này, là của Chí Tôn Cường giả, cùng với Thần khí. Hai thứ khủng khiếp này lại đi cùng với nhau.
Là Hà Chí Thương và Tỳ Bà Cầm. Cả hai đã đáp xuống Hải Thành.
- Ngươi nghĩ, Hà Chí Thương sẽ là một đồng minh đáng tin cậy sao?
Trần Phùng cười khành khạch. Hai tay hắn đã quắp chặt lấy cánh tay của Vương Vũ Hoành.
Tác giả :
Hắc Long