Thiên Lý Khởi Giải
Chương 26: Nô lệ cho tình yêu
Nhưng nào ngờ, đây chỉ là ảo giác.
Yêu, là không nên thấp hèn.
Yêu cũng không cần biến bản thân trở nên thấp hèn như vậy.
Thế nhưng, khát khao được yêu thương cực độ và lo lắng sẽ đánh mất tình yêu lại xui khiến con người trở nên thấp hèn.
——
Hôm đó, Kế Hiểu dẫn Thiên Việt đến nơi hắn từng sống trước đây.
Đó là một căn hộ nhỏ, do đơn vị của cha Kế Hiểu góp tiền lại mua, vốn dành cho Kế Hiểu ở sau khi kết hôn. Bây giờ lại bỏ trống. Có lẽ đã định sẵn chủ ý, Kế Hiểu không để Thu Y và người nhà họ Từ biết nơi này.
Đó là căn hộ một phòng khách một phòng ngủ, Thiên Việt nhớ trước kia, Kế Hiểu chưa bao giờ dẫn mình đến đây.
Phòng ốc sạch sẽ ngăn nắp, trên tường cũng hoàn toàn trống trải, không nhìn thấy bất cứ đồ vật gì tiết lộ thân phận của chủ nhân căn hộ.
Thiên Việt khi bước vào nhà đầu óc vẫn quay cuồng, thân thể như phân thành hai người nho nhỏ, một người liều mạng vùng vẫy muốn rời khỏi, một người lại cuộn tròn thành một khối, chỉ muốn ở lại, ở lại bên cạnh con người luôn miệng nói rất nhớ cậu này.
Kế Hiểu nhìn Thiên Việt siết chặt ngón tay thon dài, ngồi im không lên tiếng, hắn rót một cốc nước nóng, đặt vào trong tay cậu. Thiên Việt dường như bị nhiệt độ của cốc nước thức tỉnh, hơi ngẩng đầu, ngón tay bao phủ thành cốc.
Kế Hiểu nói: “Thiên Việt, lạnh lắm sao? Đợi một lát, anh bật điều hòa, không khí sẽ ấm lên nhanh thôi.”
Thiên Việt vẫn không nói gì, không phải cố tỏ vẻ lãnh đạm, mà là cậu thật sự không nói nên lời. Cậu rất hoảng loạn, sợ hãi rồi lại chờ mong. Giống như nhìn thấy ánh sáng mơ hồ phía trước, e ngại đến gần mới hay đó chỉ là ảo ảnh.
Kế Hiểu ngồi xổm trước mặt cậu, chuyện này rất hiếm thấy, Kế Hiểu xưa nay luôn chú trọng bề ngoài và phong độ của mình, hắn mặc âu phục sẽ không bao giờ ngồi xổm như thế. Hắn vươn tay chậm rãi vuốt tóc Thiên Việt, mềm mại mượt mà, sạch sẽ, còn phảng phất mùi hương của dầu gội, Kế Hiểu vẫn nhớ thói quen của Thiên Việt, mỗi ngày đều phải gội đầu mới ngủ được. Xa nhau gần một năm, khí tức trên người Thiên Việt vẫn hấp dẫn Kế Hiểu như vậy, hắn nhịn không được ghé lại gần, ở bên tai Thiên Việt êm ái cọ xát, ngón tay hắn cũng thuận thế luồn vào trong cổ áo Thiên Việt, lần tới xương quai xanh có hơi nhô lên, hắn nhớ thiếu niên này trước đây cũng không gầy đến thế.
Thiên Việt như bị kim đâm bật dậy, cốc nước trong tay cũng nghiêng ngả, phân nửa đều tràn ra ngoài, văng lên mu bàn tay, cậu vội đặt cốc xuống, hoảng hốt chạy ra cửa.
Kế Hiểu từ đằng sau ôm lấy thắt lưng cậu, dễ dàng kéo trở về, Thiên Việt ở trong lòng hắn cứng đờ, hô hấp dồn dập.
Kế Hiểu giữ chặt Thiên Việt trong ngực, thì thầm bên tai: “Thiên Việt, Thiên Việt, xin lỗi, xin lỗi.”
Thiên Việt thở gấp nói: “Tôi biết. Anh buông ra được rồi.”
Kế Hiểu xoay người cậu lại, bàn tay khô ráo vẫn như trước đây chậm rãi vuốt ve khuôn mặt, bụng ngón tay lại có những vết chai mỏng, trước đây Thiên Việt cũng lấy làm lạ, người như hắn sao lại có đôi tay nhiều vết chai đến thế. Thiên Việt còn nhớ, trước kia Kế Hiểu thường sờ sờ vết chai trên ngón tay, khoan thai nói: “Thật ra ta từng chịu khổ chịu cực. Lúc nhỏ… có một quãng thời gian cha anh bị người chèn ép, cuộc sống không được như ý, cho nên, anh nghĩ, phải tìm một cuộc sống hoàn toàn khác. Em hiểu không, Thiên Việt.” Nhớ khi đó hắn nắm lấy tay mình, lật tới lật lui, vuốt từng ngón từng ngón, nói: “Bàn tay của một người có thể biểu thị tầng lớp của người đó.” Thiên Việt không hiểu tại sao trong lúc này mình lại nhớ đến những chuyện vụn vặt trước kia, rồi thả hồn mặc cho Kế Hiểu bồng mình, ngồi lên giường, ngay sau đó đôi môi ướt át dán tới: “Thiên Việt,” Kế Hiểu nỉ non, “Anh nhớ em. Chúng ta…”
Thiên Việt không đợi hắn nói xong, đã cảm thấy có loại cảm giác buồn nôn không nén được, dốc toàn bộ khí lực đẩy hắn ra, lao khỏi phòng ngủ tìm nhà vệ sinh nôn kịch liệt. Dạ dày cậu quặn thắt, không thể không ngồi bệt xuống nền gạch.
Kế Hiểu bước qua, ôm lấy cậu: “Ngoan nào, em khó chịu ở đâu?”
Hắn nắm tay Thiên Việt, đặt bên hông mình, dìu thiếu niên đứng lên, đi về phòng khách ngồi xuống sofa, lại nói: “Thiên Việt, những người như chúng ta, việc anh làm, đích xác đều là bắt buộc. Có lẽ một ngày nào đó, em cũng sẽ làm như vậy, nhưng trong lòng anh… Thiên Việt, em không biết, em không biết anh nhớ em thế nào đâu. Anh yêu em, Thiên Việt. Em còn nhớ không? Anh từng nói, còn có anh bên em. Lời này, xưa nay vẫn vậy không hề thay đổi.”
Thiên Việt chỉ cảm thấy thân thể càng lúc càng lạnh, trong lòng càng lúc càng tuyệt vọng, bởi vì cậu phát hiện bản thân làm sao cũng không thể cự tuyệt con người này, không thể cự tuyệt những lời đối phương nói.
Cuối cùng, Thiên Việt dần dần nắm chặt lưng áo Kế Hiểu, vùi đầu vào vai hắn.
Có thật là khi ấy mình yêu Kế Hiểu? Những ngày tháng sau đó, Thiên Việt vô số lần tự hỏi, là đã từng yêu, đồng thời còn có cảm giác được yêu chăng?
Nhưng nào ngờ, đây chỉ là ảo giác.
Yêu, là không nên thấp hèn.
Yêu cũng không cần biến bản thân trở nên thấp hèn như vậy.
Thế nhưng, khát khao được yêu thương cực độ cùng lo lắng sẽ đánh mất tình yêu lại xui khiến con người trở nên thấp hèn.
Thấp hèn đến mức thành nô lệ cho tình yêu.
Sa ngã trong bụi trần, cũng không thể, nở hoa.
Từ đó, Thiên Việt trở thành tình nhân bí mật của Kế Hiểu.
Kế Hiểu hễ rảnh rỗi sẽ hẹn cậu cùng đi ăn, hầu hết là vào buổi trưa, sau đó cùng trở về căn hộ kia của Kế Hiểu. Buổi tối, Kế Hiểu rất ít khi ra ngoài, cuối tuần càng phi thường cẩn thận, phần lớn thời gian đều ở trong nhà. Bọn họ gặp nhau, hầu như toàn là buổi trưa, với Kế Hiểu, thời điểm đó tương đối an toàn. Nhưng hắn cũng không đem vẻ ray rứt trưng trên mặt, hắn cảm thấy như vậy rất buồn nôn, rất tầm thường, chỉ khi gặp nhau hắn mới có biểu hiện đặc biệt thâm tình, như thể hắn, thật sự, toàn tâm toàn ý, yêu Thiên Việt. Hắn làm thêm một chiếc chìa khóa đưa cho Thiên Việt, thỉnh thoảng Thiên Việt sẽ ở lại một đêm.
Có một lần, Thu Y đi công tác, Kế Hiểu đột nhiên rất muốn gặp Thiên Việt, hắn viện cớ về nhà thăm cha mẹ, vừa ra ngoài, liền gọi điện cho Thiên Việt, Thiên Việt đã tắt máy. Trong lòng hắn trỗi lên một ý niệm, giống như giác quan thứ sáu, đón xe đến căn hộ của mình, mở cửa đi vào.
Quả nhiên, trong nhà có ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn nhỏ. Thiên Việt vừa từ phòng tắm bước ra, đuôi tóc vẫn còn nhỏ nước chưa kịp lau khô, thấy Kế Hiểu vào nhà, Thiên Việt cũng sửng sốt, Kế Hiểu lại nảy sinh một cảm giác trước giờ chưa từng có, tim đập nhanh như mối tình đầu, một loại vui sướng gần như chua xót, hắn khẩn thiết nhào lên, ôm chầm lấy Thiên Việt. Tóc Thiên Việt thấm ướt một mảng trên vai hắn, hòa lẫn vị đạo của hơi nước, khiến Kế Hiểu gần như muốn khóc. Khoảnh khắc ấy, Kế Hiểu thật sự yêu Thiên Việt. Thế nhưng, hắn đối với tình yêu, cũng chỉ giới hạn trong điều kiện bảo toàn bản thân trước hết thảy. Đôi lúc hắn cũng tự hỏi, nếu như không có chuyện xảy ra sau đó, hắn có thể cùng thiếu niên này cứ như vậy tiếp tục chăng? Đương nhiên, tiền đề là, không bị phát hiện.
Có lần Kế Hiểu dẫn Thiên Việt đến một nhà hàng Nhật ăn trưa.
Buổi trưa ở đây không quá đông người, rất yên tĩnh, Kế Hiểu bao một phòng, ngồi đối diện với Thiên Việt. Thiên Việt lần đầu ăn món Nhật, có chút hiếu kỳ, trên mặt lộ nét trẻ con, vui vẻ ngắm nhìn những món ăn tinh mỹ.
Đột nhiên, cửa phòng soạt một tiếng bị kéo mạnh ra, một người đàn ông cao to, bộ dạng ngà ngà say, loạng choạng định bước vào, nhưng khi nhìn rõ bọn họ là ai thì sửng sốt một hồi, sau đó cười lớn: “Ha ha ha ha, đi nhầm chỗ đi nhầm chỗ. Không ngờ gặp được bạn cũ ở đây. Kế xứ (chữ xứ này trong chức Chánh xứ của Kế Hiểu)cũng ở nhà hàng này dùng cơm sao?”
Kế Hiểu không vui nhíu mày, nhưng rất nhanh liền khôi phục như thường: “Thì ra là ông chủ Cừu.”
Người được gọi là ông chủ Cừu kia sải bước tiến vào ngồi xuống: “Thật trùng hợp, Kế xứ, hiếm khi có duyên như vậy. Bữa này tôi mời. Hửm, đây là…”
Kế Hiểu nhàn nhạt nói: “À, đây là em họ tôi, con của dì. Đồ ăn trong trường đại học không ngon, thỉnh thoảng sẽ dẫn em ấy ra ngoài đổi khẩu vị một chút.”
Ông chủ Cừu bèn chìa tay: “Ồ, người thân của Kế xứ, hân hạnh hân hạnh.”
Thiên Việt có chút bị động mặc gã dùng sức nắm tay.
Ông chủ Cừu lại nói: “Không phiền hai người, bên tôi còn có khách. Kế xứ, hôm khác gặp lại.”
Ông chủ Cừu đi rồi, Kế Hiểu nói: “Một gã nhà giàu mới nổi, không cần để ý hắn.”
Lúc thanh toán, nữ phục vụ điềm đạm nói: “Một vị Cừu tiên sinh đã trả tiền cho quý khách rồi.”
Sau đó, bọn họ không ngờ tình cờ gặp lại ông chủ Cừu một lần nữa, Thiên Việt cũng không mấy để tâm.
Không lâu sau, Kế Hiểu xảy ra chút chuyện.
Nhưng Thiên Việt không hề hay biết.
Sau này cậu mới hiểu ra mọi chuyện.
Yêu, là không nên thấp hèn.
Yêu cũng không cần biến bản thân trở nên thấp hèn như vậy.
Thế nhưng, khát khao được yêu thương cực độ và lo lắng sẽ đánh mất tình yêu lại xui khiến con người trở nên thấp hèn.
——
Hôm đó, Kế Hiểu dẫn Thiên Việt đến nơi hắn từng sống trước đây.
Đó là một căn hộ nhỏ, do đơn vị của cha Kế Hiểu góp tiền lại mua, vốn dành cho Kế Hiểu ở sau khi kết hôn. Bây giờ lại bỏ trống. Có lẽ đã định sẵn chủ ý, Kế Hiểu không để Thu Y và người nhà họ Từ biết nơi này.
Đó là căn hộ một phòng khách một phòng ngủ, Thiên Việt nhớ trước kia, Kế Hiểu chưa bao giờ dẫn mình đến đây.
Phòng ốc sạch sẽ ngăn nắp, trên tường cũng hoàn toàn trống trải, không nhìn thấy bất cứ đồ vật gì tiết lộ thân phận của chủ nhân căn hộ.
Thiên Việt khi bước vào nhà đầu óc vẫn quay cuồng, thân thể như phân thành hai người nho nhỏ, một người liều mạng vùng vẫy muốn rời khỏi, một người lại cuộn tròn thành một khối, chỉ muốn ở lại, ở lại bên cạnh con người luôn miệng nói rất nhớ cậu này.
Kế Hiểu nhìn Thiên Việt siết chặt ngón tay thon dài, ngồi im không lên tiếng, hắn rót một cốc nước nóng, đặt vào trong tay cậu. Thiên Việt dường như bị nhiệt độ của cốc nước thức tỉnh, hơi ngẩng đầu, ngón tay bao phủ thành cốc.
Kế Hiểu nói: “Thiên Việt, lạnh lắm sao? Đợi một lát, anh bật điều hòa, không khí sẽ ấm lên nhanh thôi.”
Thiên Việt vẫn không nói gì, không phải cố tỏ vẻ lãnh đạm, mà là cậu thật sự không nói nên lời. Cậu rất hoảng loạn, sợ hãi rồi lại chờ mong. Giống như nhìn thấy ánh sáng mơ hồ phía trước, e ngại đến gần mới hay đó chỉ là ảo ảnh.
Kế Hiểu ngồi xổm trước mặt cậu, chuyện này rất hiếm thấy, Kế Hiểu xưa nay luôn chú trọng bề ngoài và phong độ của mình, hắn mặc âu phục sẽ không bao giờ ngồi xổm như thế. Hắn vươn tay chậm rãi vuốt tóc Thiên Việt, mềm mại mượt mà, sạch sẽ, còn phảng phất mùi hương của dầu gội, Kế Hiểu vẫn nhớ thói quen của Thiên Việt, mỗi ngày đều phải gội đầu mới ngủ được. Xa nhau gần một năm, khí tức trên người Thiên Việt vẫn hấp dẫn Kế Hiểu như vậy, hắn nhịn không được ghé lại gần, ở bên tai Thiên Việt êm ái cọ xát, ngón tay hắn cũng thuận thế luồn vào trong cổ áo Thiên Việt, lần tới xương quai xanh có hơi nhô lên, hắn nhớ thiếu niên này trước đây cũng không gầy đến thế.
Thiên Việt như bị kim đâm bật dậy, cốc nước trong tay cũng nghiêng ngả, phân nửa đều tràn ra ngoài, văng lên mu bàn tay, cậu vội đặt cốc xuống, hoảng hốt chạy ra cửa.
Kế Hiểu từ đằng sau ôm lấy thắt lưng cậu, dễ dàng kéo trở về, Thiên Việt ở trong lòng hắn cứng đờ, hô hấp dồn dập.
Kế Hiểu giữ chặt Thiên Việt trong ngực, thì thầm bên tai: “Thiên Việt, Thiên Việt, xin lỗi, xin lỗi.”
Thiên Việt thở gấp nói: “Tôi biết. Anh buông ra được rồi.”
Kế Hiểu xoay người cậu lại, bàn tay khô ráo vẫn như trước đây chậm rãi vuốt ve khuôn mặt, bụng ngón tay lại có những vết chai mỏng, trước đây Thiên Việt cũng lấy làm lạ, người như hắn sao lại có đôi tay nhiều vết chai đến thế. Thiên Việt còn nhớ, trước kia Kế Hiểu thường sờ sờ vết chai trên ngón tay, khoan thai nói: “Thật ra ta từng chịu khổ chịu cực. Lúc nhỏ… có một quãng thời gian cha anh bị người chèn ép, cuộc sống không được như ý, cho nên, anh nghĩ, phải tìm một cuộc sống hoàn toàn khác. Em hiểu không, Thiên Việt.” Nhớ khi đó hắn nắm lấy tay mình, lật tới lật lui, vuốt từng ngón từng ngón, nói: “Bàn tay của một người có thể biểu thị tầng lớp của người đó.” Thiên Việt không hiểu tại sao trong lúc này mình lại nhớ đến những chuyện vụn vặt trước kia, rồi thả hồn mặc cho Kế Hiểu bồng mình, ngồi lên giường, ngay sau đó đôi môi ướt át dán tới: “Thiên Việt,” Kế Hiểu nỉ non, “Anh nhớ em. Chúng ta…”
Thiên Việt không đợi hắn nói xong, đã cảm thấy có loại cảm giác buồn nôn không nén được, dốc toàn bộ khí lực đẩy hắn ra, lao khỏi phòng ngủ tìm nhà vệ sinh nôn kịch liệt. Dạ dày cậu quặn thắt, không thể không ngồi bệt xuống nền gạch.
Kế Hiểu bước qua, ôm lấy cậu: “Ngoan nào, em khó chịu ở đâu?”
Hắn nắm tay Thiên Việt, đặt bên hông mình, dìu thiếu niên đứng lên, đi về phòng khách ngồi xuống sofa, lại nói: “Thiên Việt, những người như chúng ta, việc anh làm, đích xác đều là bắt buộc. Có lẽ một ngày nào đó, em cũng sẽ làm như vậy, nhưng trong lòng anh… Thiên Việt, em không biết, em không biết anh nhớ em thế nào đâu. Anh yêu em, Thiên Việt. Em còn nhớ không? Anh từng nói, còn có anh bên em. Lời này, xưa nay vẫn vậy không hề thay đổi.”
Thiên Việt chỉ cảm thấy thân thể càng lúc càng lạnh, trong lòng càng lúc càng tuyệt vọng, bởi vì cậu phát hiện bản thân làm sao cũng không thể cự tuyệt con người này, không thể cự tuyệt những lời đối phương nói.
Cuối cùng, Thiên Việt dần dần nắm chặt lưng áo Kế Hiểu, vùi đầu vào vai hắn.
Có thật là khi ấy mình yêu Kế Hiểu? Những ngày tháng sau đó, Thiên Việt vô số lần tự hỏi, là đã từng yêu, đồng thời còn có cảm giác được yêu chăng?
Nhưng nào ngờ, đây chỉ là ảo giác.
Yêu, là không nên thấp hèn.
Yêu cũng không cần biến bản thân trở nên thấp hèn như vậy.
Thế nhưng, khát khao được yêu thương cực độ cùng lo lắng sẽ đánh mất tình yêu lại xui khiến con người trở nên thấp hèn.
Thấp hèn đến mức thành nô lệ cho tình yêu.
Sa ngã trong bụi trần, cũng không thể, nở hoa.
Từ đó, Thiên Việt trở thành tình nhân bí mật của Kế Hiểu.
Kế Hiểu hễ rảnh rỗi sẽ hẹn cậu cùng đi ăn, hầu hết là vào buổi trưa, sau đó cùng trở về căn hộ kia của Kế Hiểu. Buổi tối, Kế Hiểu rất ít khi ra ngoài, cuối tuần càng phi thường cẩn thận, phần lớn thời gian đều ở trong nhà. Bọn họ gặp nhau, hầu như toàn là buổi trưa, với Kế Hiểu, thời điểm đó tương đối an toàn. Nhưng hắn cũng không đem vẻ ray rứt trưng trên mặt, hắn cảm thấy như vậy rất buồn nôn, rất tầm thường, chỉ khi gặp nhau hắn mới có biểu hiện đặc biệt thâm tình, như thể hắn, thật sự, toàn tâm toàn ý, yêu Thiên Việt. Hắn làm thêm một chiếc chìa khóa đưa cho Thiên Việt, thỉnh thoảng Thiên Việt sẽ ở lại một đêm.
Có một lần, Thu Y đi công tác, Kế Hiểu đột nhiên rất muốn gặp Thiên Việt, hắn viện cớ về nhà thăm cha mẹ, vừa ra ngoài, liền gọi điện cho Thiên Việt, Thiên Việt đã tắt máy. Trong lòng hắn trỗi lên một ý niệm, giống như giác quan thứ sáu, đón xe đến căn hộ của mình, mở cửa đi vào.
Quả nhiên, trong nhà có ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn nhỏ. Thiên Việt vừa từ phòng tắm bước ra, đuôi tóc vẫn còn nhỏ nước chưa kịp lau khô, thấy Kế Hiểu vào nhà, Thiên Việt cũng sửng sốt, Kế Hiểu lại nảy sinh một cảm giác trước giờ chưa từng có, tim đập nhanh như mối tình đầu, một loại vui sướng gần như chua xót, hắn khẩn thiết nhào lên, ôm chầm lấy Thiên Việt. Tóc Thiên Việt thấm ướt một mảng trên vai hắn, hòa lẫn vị đạo của hơi nước, khiến Kế Hiểu gần như muốn khóc. Khoảnh khắc ấy, Kế Hiểu thật sự yêu Thiên Việt. Thế nhưng, hắn đối với tình yêu, cũng chỉ giới hạn trong điều kiện bảo toàn bản thân trước hết thảy. Đôi lúc hắn cũng tự hỏi, nếu như không có chuyện xảy ra sau đó, hắn có thể cùng thiếu niên này cứ như vậy tiếp tục chăng? Đương nhiên, tiền đề là, không bị phát hiện.
Có lần Kế Hiểu dẫn Thiên Việt đến một nhà hàng Nhật ăn trưa.
Buổi trưa ở đây không quá đông người, rất yên tĩnh, Kế Hiểu bao một phòng, ngồi đối diện với Thiên Việt. Thiên Việt lần đầu ăn món Nhật, có chút hiếu kỳ, trên mặt lộ nét trẻ con, vui vẻ ngắm nhìn những món ăn tinh mỹ.
Đột nhiên, cửa phòng soạt một tiếng bị kéo mạnh ra, một người đàn ông cao to, bộ dạng ngà ngà say, loạng choạng định bước vào, nhưng khi nhìn rõ bọn họ là ai thì sửng sốt một hồi, sau đó cười lớn: “Ha ha ha ha, đi nhầm chỗ đi nhầm chỗ. Không ngờ gặp được bạn cũ ở đây. Kế xứ (chữ xứ này trong chức Chánh xứ của Kế Hiểu)cũng ở nhà hàng này dùng cơm sao?”
Kế Hiểu không vui nhíu mày, nhưng rất nhanh liền khôi phục như thường: “Thì ra là ông chủ Cừu.”
Người được gọi là ông chủ Cừu kia sải bước tiến vào ngồi xuống: “Thật trùng hợp, Kế xứ, hiếm khi có duyên như vậy. Bữa này tôi mời. Hửm, đây là…”
Kế Hiểu nhàn nhạt nói: “À, đây là em họ tôi, con của dì. Đồ ăn trong trường đại học không ngon, thỉnh thoảng sẽ dẫn em ấy ra ngoài đổi khẩu vị một chút.”
Ông chủ Cừu bèn chìa tay: “Ồ, người thân của Kế xứ, hân hạnh hân hạnh.”
Thiên Việt có chút bị động mặc gã dùng sức nắm tay.
Ông chủ Cừu lại nói: “Không phiền hai người, bên tôi còn có khách. Kế xứ, hôm khác gặp lại.”
Ông chủ Cừu đi rồi, Kế Hiểu nói: “Một gã nhà giàu mới nổi, không cần để ý hắn.”
Lúc thanh toán, nữ phục vụ điềm đạm nói: “Một vị Cừu tiên sinh đã trả tiền cho quý khách rồi.”
Sau đó, bọn họ không ngờ tình cờ gặp lại ông chủ Cừu một lần nữa, Thiên Việt cũng không mấy để tâm.
Không lâu sau, Kế Hiểu xảy ra chút chuyện.
Nhưng Thiên Việt không hề hay biết.
Sau này cậu mới hiểu ra mọi chuyện.
Tác giả :
Vị Tịch