Thiện Lương Tử Thần
Chương 40: Thần Chi Thẩm Phán
Ba vị tù trưởng nhìn nhau, trên mặt toát ra vẻ mặt đau đớn, Tù trưởng bộ lạc phương Bắc nói:
- Những người này hẳn là thổ phỉ, bọn chúng tại lãnh địa Á Liễn Tộc hoành hành đã lâu, chuyên môn giết người cướp của. Nhiều bộ lạc chúng ta đã bị tấn công, những tộc nhân may mắn thoát được đều nói, đặc điểm lớn nhất của bọn chúng chính là tính cơ động phi thường mạnh mẽ, nhân số vẫn duy trì chừng ba nghìn, hoàn toàn do cao thủ khinh kỵ binh tạo thành, chúng dụng chiến thuật chiến dưỡng chiến duy trì cuộc sống, bọn chúng hành tung quỷ bí, chưa một ai biết bọn họ từ đâu đến, địa phương bị bọn chúng công kích luôn là gà chó không tha!
- Có thể nói trên thảo nguyên này, bọn chúng chính là một tiểu bộ lạc đoạt mệnh oan hồn. Không nghĩ tới đám hỗn đản đó thừa dịp chúng ta cử hành long trọng Ba Đồ Lỗ Lễ đến công kích chúng ta. Cám ơn các ngươi, các dũng sĩ ngoại tộc, nếu như không phải các ngươi tranh thủ thời gian, sợ là ba bộ lạc chúng ta đã bụi phi yên diệt. Nhưng những người này bị sao vậy, tại sao lại không hề nhúc nhích, hơn nữa đồng tử đều đã biến thành màu xám.
Nham Thạch lắc đầu, cười khổ:
- Những người này sinh cơ đã tuyệt, hẳn là do huynh đệ ta làm ra, đám thổ phí này đều đã xong đời a. Nếu bọn chúng có đến 3000 người, các ngươi hãy nhanh chóng chuẩn bị thật tốt, nếu như lại bị đánh lén nữa thì sẽ không may mắn như thế này đâu.
Ba vị tù trưởng kinh hãi.
- Cái gì, đám thổ phỉ đó đều do một tay huynh đệ ngươi giết chết sao? Hắn, hắn cũng quá lợi hại đi, một người mà lại có thể tiêu diệt nhiều thổ phỉ đến vậy. Chẳng lẽ, chẳng lẽ hắn đúng như những lời tên hắc y nhân kia nói, chính là tử thần sao? Cũng chỉ có tử thần mới có thể trong thời gian ngắn như vậy đem đám hỗn đản đó tất cả đều giết chết .
Nói tới đây, ba người trên mặt đều toát ra thần sắc hoảng sợ. Trước, bọn họ đã chứng kiến 3 khối thây khô, trong lòng vốn không yên.
Nham Thạch tự nhiên nhìn ra bất an trong lòng ba vị tù trưởng, nhíu nhíu mày, nói:
- Cái gì mà tử thần bất tử, các ngươi đừng nói lung tung. Chúng ta chỉ đi ngang qua nơi này mà thôi, nếu đám thổ phỉ đã bị tiêu diệt tạm thời tộc nhân các ngươi cũng được an toàn, các ngươi không cần sợ hãi, chúng ta sẽ không làm tổn hại các ngươi, hiện tại cũng là lúc nên rời đi rồi.
Tù trưởng bộ lạc phương Bắc chặn lại nói:
- Dũng sĩ, chúng ta cũng không phải có ý gì khác, cho dù huynh đệ ngài thật sự là tử thần cũng là một vị thiện lương Tử Thần! Hắn xuất hiện cứu hàng ngàn tính mạng tộc nhân chúng ta, chúng ta sao phải sợ hãi chứ? Các ngươi lưu lại đi, cho dù phải đi cũng nên đợi đến sáng mai hãy đi.
Mặc dù hắn nói có chút miễn cưỡng nhưng đáy mắt ánh lên vẻ chân thành.
Nham Thạch mặc dù muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, nhưng tình trạng Huyền Nguyệt cùng A Ngốc đều không lạc quan, bản thân cùng Nham Lực tham chiến cũng đã phi thường mệt mỏi, căn bản không nên lập tức rời đi. Hắn gật đầu, nói:
- Được rồi, phiền toái ngài sắp xếp cho chúng ta một trướng bồng sạch sẽ, huynh đệ ta cùng muội muội muốn hảo hảo nghỉ ngơi.
Tù trưởng bộ lạc phương Bắc mừng rỡ đáp ứng, vội vã sai người an bài.
- Các vị tù trưởng, các ngươi phải nhanh chóng tập hợp tráng niên lại, đám thổ phỉ đó còn hai ngàn người, bọn chúng có khả năng sẽ quay lại đánh lén, nhất định phải cẩn thận. Các ngươi nhân thủ đủ không?
Tù trưởng bộ lạc phương Nam vỗ vỗ ngực, nói:
- Dũng sĩ, ngươi yên tâm đi, nếu như không phải đánh lén đám hỗn đản đó căn bản không dám tới làm phiền chúng ta, chúng ta ba bộ lạc cũng có chừng ba, bốn chục chiến sĩ ấy chứ, tùy tiện người cái nào cũng có thể đàn áp đám thổ phỉ, căn bản không phải đối thủ.
Nham Thạch nói:
- Vậy là tốt rồi, hết thảy phải cẩn thận, bảo trì cảnh giác.
Á Liễn Tộc nhân vây xung quanh, Nham Thạch và Nham Lực mang theo A Ngốc cùng Huyền Nguyệt thoát ra trở lại cạnh ốc đảo nơi Tù trưởng bộ lạc phương Bắc đã an bài một cái lều vải thật lớn cho bọn họ nghỉ ngơi.
Huyền Nguyệt đơn thuần chỉ bị thoát lực, cũng không bị thương gì, nàng chỉ cần nghỉ ngơi là ổn. Nhưng A Ngốc thì lại quá lao lực, thể lực tiêu hao hầu như không còn, hơn nữa sau lưng lại bị thương nặng, tình trạng rất không lạc quan.
Nham Thạch cùng Nham Lực vì bảo trụ A Ngốc chỉ có thể luân lưu nghỉ ngơi, dùng đấu khí khơi thông kinh mạch A Ngốc, thúc giục sanh sanh chân khí luân chuyển. Qua mấy canh giờ, tình trạng A Ngốc mới xem như ổn định .
Á Liễn Tộc tam đại bộ lạc tại trải qua đánh lén, đều nhất loạt tập trung, chỉnh tề đội ngũ, sắp xếp trận địa sẵn sàng đón địch. Có lẽ đám thổ phỉ đó phát hiện sự đề phòng của Á Liễn Tộc nên không có tái xuất hiện, thời gian một đêm rốt cục cũng trôi qua. Đối với Á Liễn Tộc mà nói, này vốn là một đêm cuồng hoan! Hiện tại, tộc nhân tam đại bộ lạc lại tràn ngập bi thống, vì tộc nhân chết đi mà ai điếu.
Sáng sớm hôm sau, Huyền Nguyệt tỉnh lại trước, một đêm nghỉ ngơi, đã khiến nàng khôi phục được nửa thân ma pháp lực, nhẹ nhàng ngồi dậy, nàng dần nhớ lại hết thảy mọi việc đã phát sinh tối qua, vô cùng lo lắng nhưng nàng cũng đã phát hiện A Ngốc bên cạnh
A Ngốc bởi vì mất máu không ít, sắc mặt có chút tái nhợt, vẫn đang nặng nề ngủ, hắn chau mày, tựa hồ như đang trải qua thống khổ. Huyền Nguyệt trong lòng đau xót, tối qua, nếu như không phải vì cứu mình, A Ngốc cũng sẽ không bị trúng một đao như thế, lúc này lần đầu tiên Huyền Nguyệt cảm thấy hối hận khi xưa tại Giáo đình tại sao lại không chăm chỉ tu luyện, nếu như cố gắng tu luyện thực lực nàng tuyệt không thế này, tối thiểu cũng có thể giúp A Ngốc một ít.
Nham Thạch cùng Nham Lực đều ngồi ở một bên, Huyền Nguyệt lặng lẽ đặt đầu A Ngốc lên đùi mình, làm cho hắn ngủ thoải mái một chút, nhẹ nhàng vuốt ve trán A Ngốc, trong mắt tràn ngập nhu tình.
A Ngốc gối lên đùi Huyền Nguyệt, cảm giác mềm mại khiến chân mày hắn dần dần giãn ra, thoải mái ngủ.
Huyền Nguyệt cũng không có nhàn rỗi, nhắm mắt suy nghĩ nên dùng quang hệ ma pháp nào giúp A Ngốc khôi phục, đầu tiên nàng phải bảo trì trạng thái tốt nhất mới được.
Giữa trưa, bao gồm cả A Ngốc mấy người đều lần lượt tỉnh lại. Nham Thạch cùng Nham Lực ngồi xuống điều tức cơ thể cơ bản đã khôi phục trạng thái. Huyền Nguyệt ma pháp lực cũng đã khôi phục, duy chỉ có A Ngốc thân thể mất máu quá nhiều nên vẫn còn suy yếu, sau lưng vết thương càng đau nhức.
Khi hắn tỉnh lại liền phát hiện chính mình đang gối lên đùi Huyền Nguyệt, lập tức phát hoảng liền vội vã ngồi dậy, Huyền Nguyệt cũng bởi vì hắn ngồi dậy mà thanh tỉnh.
- Nguyệt Nguyệt, ta, ta như thế nào lại......
Huyền Nguyệt mặt đỏ lên, vội lảng sang chuyện khác:
- Thân thể ngươi có chỗ nào không tốt, còn đau chỗ nào không?
A Ngốc khóe miệng giật giật:
- Không, không có, ta tốt hơn nhiều rồi, chỉ hơi suy yếu mà thôi, qua 1, 2 ngày là hồi phục ý mà. Hôm qua, sau khi ta hôn mê, ngươi không bị thương chứ?
Huyền Nguyệt cúi thấp, lắc đầu, thấp giọng nói:
- Không có, ngươi liều mạng bảo vệ ta như vậy, ta như thế nào bị thương chứ.
Nham Lực bu lại, cười hắc hắc:
- Các ngươi làm sao vậy, sao ta thấy có chút bất bình thường a!
A Ngốc hoạt động thân thể vẫn còn chút cứng ngắc, miễn cưỡng nói:
- Ta, chúng ta không có gì bất bình thường cả! Nham Lực đại ca, hôm qua là các ngươi trở về cứu chúng ta sao? Lúc ta té xỉu chung quanh vẫn còn rất nhiều người a. Đám hắc y nhân đó thất đáng giận, sát hại nhiều Á Liễn Tộc nhân như vậy.
Nham Lực không kịp nhìn thấy ánh mắt ngăn cản của Nham Thạch, cười khổ nói:
- Chúng ta cứu các ngươi á? Hôm qua các ngươi thật khiến chúng ta quá đỗi kinh ngạc, lúc chúng ta chạy tới, đám thổ phỉ đó đều không còn nhúc nhích, dĩ nhiên là đã chết. A Ngốc, đã có chuyện gì xảy ra vậy?
Nghe xong, A Ngốc toàn thân đại chấn, hắn rõ ràng biết được đó đều do Minh Vương kiếm mà ra, đủ mọi tình cảnh khi đó không ngừng tại hiện trước mắt, liền vội hỏi:
- Nham Lực đại ca, ngươi nói cái gì? Một ngàn người đã chết sao?
Nham Lực đáp:
- Không phải nhưng cũng kém không nhiều lắm. Có mấy người chạy trốn nhưng đều đã bị chúng ta giết chết, đám hỗn đản đó đáng nhẽ nên sớm bị trừ khử, nghe Tù trưởng bộ lạc phương Bắc nói, bọn họ trên tay đã nhiễm không ít máu tươi a. Huynh đệ, ngươi mau nói cho ta biết, ngươi đã dùng biện pháp gì giết sạch đám hỗn đản đó vậy, cũng gần một ngàn người đó! Chẳng lẽ là ma pháp sao? Nhưng như thế nào lại không có thương tổn nhỉ?
A Ngốc sắc mặt trở nên dị thường tái nhợt, hắn tuyệt đối không ngờ trong giây lát phẫn nộ mà khiến hơn một ngàn người tử vong, áp lực đè nặng trong lồng ngực khiến hắn toàn thân run nhè, oa một tiếng, phun ra một bụm máu tươi, yếu đuối ngã xuống.
Huyền Nguyệt vô cùng hoảng sợ, vội vã ôm lấy A Ngốc, thương tâm:
- A Ngốc, A Ngốc, ngươi làm sao vậy?
A Ngốc ánh mắt trống rỗng, hai hàng nước mắt xuôi xuống, thì thào:
- Ta, ta đã giết hơn một ngàn người, ta là ác ma sao? Tại sao lại như vậy? Tại sao?
Huyền Nguyệt ôm sát đầu A Ngốc, nước mắt chảy ra
- A Ngốc, cái này không thể trách ngươi! Cũng không phải ngươi sai, đám hỗn đản đó đều đáng chết, ngươi giết bọn chúng cũng không có gì quá đáng, đừng nghĩ nữa, đừng suy nghĩ nhiều, chúng ta mau rời khỏi đây có được không!
Nói xong, nàng hung hăng trừng mắt liếc Nham Lực một cái, ngâm xướng chú ngữ Nguyên Khí khôi phục thuật.
Nham Thạch muốn ngăn cản Nham Lực liền nói:
- Sau này không nên nhắc lại chuyện phát sinh tối qua nữa.
Nham Lực gãi gãi đầu, thấp giọng hỏi:
- Đại ca, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy! Chẳng lẽ A Ngốc huynh đệ đã chịu đả kích gì. Sao tự dưng lại đột nhiên hộc máu vậy chứ?
Nham Thạch tức giận nói:
- Ngươi cho rằng ai cũng hiếu chiến như ngươi ư! A Ngốc đột nhiên phát hiện chính mình đã giết gần ngàn người, hắn vốn bản tính thiện lương, như thế nào có thể tiếp nhận đây chứ, mặc dù ta không biết hắn đã làm như thế nào nhưng sau này tốt nhất là đừng nên hỏi, hắn khi nào muốn nói sẽ tự nhiên nói cho chúng ta. Ngươi đi ra ngoài mượn tù trưởng mấy thớt ngựa, sau khi ăn xong, chúng ta sẽ lập tức rời khỏi đây, nhanh chóng lên đường. Ta sợ Á Liễn Tộc nhân sẽ đến hỏi A Ngốc. Bây giờ tốt nhất là không nên đả kích hắn.
Nham Lực đáp ứng một tiếng, rời đi. Nham Thạch nhìn bạch quang đang bao quanh A Ngốc cùng Huyền Nguyệt, có chút thở dài, hắn thật sự cũng rất muốn biết A Ngốc đã dùng phương pháp gì mà có thể tiêu diệt nhiều địch nhân cường đại như vậy. Nhưng nhìn bộ dạng hắn lúc này như thế nào có thể hỏi đây chứ. Thôi thì cứ thuận theo tự nhiên đi.
Dưới tác dụng của Nguyên khí khôi phục thuật từ Huyền Nguyệt, thương thế của A Ngốc gần như đã khỏi hẳn, nhưng áp lực trong lòng lại không hề thuyên giảm, cúi đầu không lên tiếng. Huyền Nguyệt mặc dù sốt ruột, nhưng cũng biết hiện tại không thể kích động hắn, đành ngồi bên cạnh, lẳng lặng đợi.
Trong chốc lát, Nham Lực đã trở về, hắn mang theo 3 con tuấn mã cùng rất nhiều đặc sản Á Liễn Tộc. Nham Thạch cùng Nham Lực ăn rất nhiều, vốn lượng cơm ăn lớn nhất luôn là A Ngốc mà giờ đây Huyền Nguyệt an ủi mãi hắn mới ăn một chút, vẻ mặt càng thêm ngốc trệ.
Sau khi ăn xong, Nham Thạch một mình đi về phía tam tù trưởng tam đại bộ lạc cáo từ, sau đó bốn người cưỡi tuấn mã, rời khỏi ốc đảo. Trước khi đi, Tù trưởng bộ lạc phương Bắc vì muốn cảm tạ sự tương trợ của bốn người, cố ý đem bảo vật nặng hai trăm cân huyền thiết cung dâng tặng. Huyền thiết cung này do cơ duyên xảo hợp mà bộ lạc phương Bắc mới có được, bọn họ cũng không biết huyền thiết cung này chân chính giá trị dường nào. Huyền thiết vật chất này, chỉ cần đao kiếm bình thường dung nhập một chút, có thể từ sắt thường biến thành lợi khí, trên đại lục, huyền thiết luôn luôn là khoáng thạch trân quý được trả giá rất cao, huyền thiết nhiều như vậy, giá trị cũng phải tương đương với mấy khối Cực phẩm ma pháp thủy tinh mà A Ngốc cùng Huyền Nguyệt đang mang theo.
Nham Thạch đem huyền thiết cung đưa cho A Ngốc, A Ngốc cũng không để ý, chỉ đơn giản đem huyền thiết cung thu vào trong Thần Long Chi Huyết.
Trên đại thảo nguyên mênh mông rộng lớn, tâm tình u ám của A Ngốc cũng dần dần sáng sủa hơn, mặc dù bóng ma vẫn còn nhưng hắn đã không còn quá cố chấp, dù sao, đám thổ phí đó cũng đều đáng chết.
Bởi vì lo lắng đến thương thế mới lành của A Ngốc cho nên tốc độ đi tới cũng không phải quá nhanh, mặc dù xế chiều mà khí trời vẫn còn nóng rực, thế nhưng lần này Huyền Nguyệt lại không hề kêu khổ, chỉ đem thân thể rúc vào trong lòng A Ngốc, hưởng thụ cảm giác ấm áp từ ngực hắn.
- A Ngốc, tối qua ngươi muốn nói gì với ta? Hiện tại có thể nói đi!
A Ngốc ngẩn người, vừa điều khiển tuấn mã, vừa thì thào nói:
- Nguyệt Nguyệt, ta, ta sẽ không nói đâu, chỉ là, chỉ là ta cảm giác được ngươi của hiện tại so với lúc mới gặp, thay đổi rất nhiều.
Huyền Nguyệt hì hì cười, nói:
- Vậy ngươi nói xem, ta thay đổi thế nào?
A Ngốc đáp:
- Lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, lúc đó ta mới biết nguyên lai nữ hài tử cũng có người xinh đẹp như vậy, lúc ấy vẻ đẹp của người khiến ta cơ hồ hít thở không thông. Nhưng mà tính tình của ngươi lại cực kỳ trái ngược, vô cùng điêu ngoa ngang ngược, quen được nuông chiều, luôn một bộ dạng hơn người. Ngươi khi đó căn bản khinh thường chỉ xem ta như một tiểu tử.
Nghe A Ngốc nói câu đầu tiên, Huyền Nguyệt có chút đắc ý, nhưng nghe đến câu sau, mặt không khỏi cúi thấp, quyệt cái miệng nhỏ nhắn nói:
- Ta có như vậy sao? Ai điêu ngoa ngang ngược, ngươi nói loạn.
Kỳ thật, nàng tâm lý cũng biết những lời A Ngốc nói đều là sự thật, chỉ bất quá không muốn thừa nhận mà thôi. Khi A Ngốc nói đến lúc chính mình xem thường hắn, đáy mắt rõ ràng toát ra một tia thương cảm. Huyền Nguyệt trong tâm có chút đau đớn.
A Ngốc cười khổ nói:
- Ta không có nói bậy, cũng không có nói dối. Ta chỉ nói cảm thụ bản thân mà thôi.
Huyền Nguyệt ngồi thẳng thân thể, nhìn A Ngốc hỏi:
- Vậy hiện tại thì sao? Hiện tại so với lúc chúng ta mới gặp có gì khác nhau?
A Ngốc trên mặt toát ra nét cười, nói:
- Ngươi trước ngồi xuống đã, ta sẽ tiếp tục nói cho ngươi. Ta cưỡi ngựa cũng không giỏi, cẩn thận té đó.
Nói xong, vươn tay phải, rất tự nhiên nắm thắt lưng mềm mại của Huyền Nguyệt kéo vào trong lòng mình. Huyền Nguyệt mặc dù trên mặt nóng ran, nhưng cũng không có phản kháng, trong lòng dâng lên một tia ngọt ý.
A Ngốc nhớ tới tối qua Huyền Nguyệt thình lình trở nên ôn nhu, trong lòng cảm giác khác thường hoàn toàn xua tan cảm giác đè nén ban đầu, trong lòng ôm thân thể mềm mại của Huyền Nguyệt, ngửi hương thơm từ người nàng, cảm giác động lòng người, hắn thấp giọng nói:
- Lúc khảo thí, không biết tại sao ma pháp của ngươi bị ta hấp thu. Sau đó ngươi đã nói ta khi dễ ngươi, ép ta làm người hầu của ngươi. Kỳ thật ta không muốn đi theo ngươi, ta chỉ nóng lòng muốn trở lại bên cạnh sư phụ mà thôi, nhưng chứng kiến ngươi khóc than, không hiểu tại sao trái tim ta lại mềm ra. Cho nên mới đáp ứng yêu cầu của ngươi. Sau đó tính tình của người biến hóa rất lớn, trong chốc lát đột nhiên tốt lắm, nhưng chốc lát sau lại hoàn toàn thay đổi. Ta căn bản không cách nào hiểu thấu, cho nên, ta chỉ có thể tận lực cách xa ngươi một chút, đem bảo toàn chính mình, đỡ lại bị ngươi đả thương cùng châm chọc.
Nghe xong, Huyền Nguyệt thân thể có chút chấn động, nắm bàn tay của A Ngốc bên hông mình, cúi đầu, nhỏ giọng nói:
- Thực xin lỗi, ta không biết bởi vì ta mà ngươi phải chịu thương tổn lớn như vậy.
A Ngốc nhìn bộ dạng Huyền Nguyệt khổ sở, trong lòng đau xót, nói tiếp:
- Nhưng sau đó ngươi lại thay đổi. Từ khi tiến vào lãnh địa Phổ Nham Tộc, ngươi đã bắt đầu từ từ chuyển biến. Ngươi làm cho ta phát hiện một mặt tính cách thiện lương của ngươi. Ngươi dùng ma pháp cứu Nham Thạch đại ca, khi đó, ta thật sự phi thường cảm kích. Nếu như không nhờ Tĩnh Tâm Chú của ngươi, sợ rằng Nham Thạch đại ca sớm đã chết, hơn nữa cũng sẽ tìm không ra hung thủ đã sát hại thê tử hắn. Từ đó về sau, ngươi càng thay đổi, đã không còn các tật xấu trước kia nữa. Trong Tinh Linh sâm lâm cũng tốt, tại Á Liễn Tộc cũng tốt, ngươi cùng trước kia khác nhau rất nhiều. Ngươi cũng đã biết quan tâm người khác.
A Ngốc chân thành nói, thật sâu đánh động vào tâm hồn thiếu nữ của Huyền Nguyệt, nàng gắt gao đem thân thể rúc vào lòng A Ngốc, thì thào:
- A Ngốc, ta không biết trước kia mình như thế nào, cũng không rõ hiện tại mình ra sao. Nhưng ta lại biết, nguyên nhân làm ta thay đổi, chỉ có một.
A Ngốc ngẩn người, hỏi:
- Là gì?
Huyền Nguyệt ngẩng đầu, nhìn thẳng A Ngốc, ôn nhu nói:
- Là bởi vì ngươi. Là ngươi làm cho ta thay đổi. Ngươi thích ta của hiện tại chứ?
A Ngốc tránh né ánh mắt rực lửa của Huyền Nguyệt, có chút mờ mịt gật đầu, hắn không ngừng tự hỏi, tại sao Nguyệt Nguyệt lại nói vì mình mà thay đổi. Nhưng bất luận hắn có nghĩ thế nào cũng không ra, dù sao hắn vẫn chỉ là một hài tử 18 tuổi mà thôi.
Huyền Nguyệt mỉm cười, nói:
- Ngươi thích là được, ta nhất định sẽ khiến ngươi càng ngày càng thích.
Nói xong những lời này, Huyền Nguyệt che mặt cười nóng ran, đem thân thể hoàn toàn thu trong ma pháp bào, tâm hồn thiếu nữ kịch liệt run rẩy.
Nham Thạch cùng Nham Lực một mực cưỡi ngựa đi phía trước, bọn họ cũng đã sớm cảm giác được quan hệ giữa Huyền Nguyệt và A Ngốc có chút biến hóa. Huynh đệ hai người rất ăn ý không đi quấy rầy bọn họ.
Một hồi lâu, Huyền Nguyệt đột nhiên nắm tay A Ngốc, thấp giọng nói:
- A Ngốc, tối qua cám ơn ngươi đã cứu ta.
A Ngốc ngẩn người, lắc đầu, nói:
- Là ngươi trước đã cứu chúng ta mới đúng, nếu như không có ngươi thi triển Hỏa Phượng Hoàng, chỉ sợ ta cũng không có cơ hội trợ giúp Nham Thạch cùng Nham Lực đại ca lao ra. Hiện tại nghĩ lại mà sợ, nếu như chúng ta hôm qua chết trong tay thổ phỉ, sợ rằng linh hồn ta cũng không được tha thứ, bởi vì ta đã làm liên lụy đến ngươi! Nhưng mà đã giết nhiều người như vậy, ta thật sự rất hối hận a.
Nói xong, hắn thống khổ cúi đầu. Huyền Nguyệt nắm chặt tay A Ngốc, ôn nhu nói:
- Đừng khổ sở, bọn chúng đều là người xấu, cho dù ngươi không giết bọn họ, bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ gặp báo ứng, vì bọn chúng thương cảm là không đáng. Bất quá, Minh Vương kiếm uy lực thật sự quá lớn, ta nếu không có Phượng Hoàng Chi Huyết cũng sẽ không bảo vệ được chính mình.
A Ngốc hiện tại nhớ lại trong lòng sợ hãi không thôi,
- Lúc ấy ta chỉ là muốn cùng bọn họ liều mạng, đầu óc nóng lên, xuất ra Minh Vương kiếm. Nếu như ngươi cũng bị tà khí Minh Vương kiếm xâm nhập, ta......
Huyền Nguyệt che miệng A Ngốc, mỉm cười:
- Đừng nói nữa, hiện tại ta không phải không có việc gì sao? Phượng Hoàng Chi Huyết dù sao cũng là thần khí, chỉ cần ngươi không dùng Minh Vương kiếm công kích ta, tà khí chắc chắn phá không được Phượng Hoàng Chi Huyết hộ thân. Bất quá, sau này hãy dùng Minh Vương kiếm cho thỏa đáng, nó rất tà ác, ta thấy nếu không có hơi thở thần thánh hoặc là công lực cao cường hộ thân, chỉ cần bị tà khí xâm nhập, ắt phải chết không thể nghi ngờ, rất dễ dàng ngộ thương người khác.
A Ngốc ngưng trọng gật đầu:
- Sau này nếu không đối diện thời khắc sinh tử, ta tuyệt không dụng Minh Vương kiếm. Lực lượng của nó quả thực rất đáng sợ. Vừa động đã khiến hơn một ngàn nhân mạng tử vong, lòng ta dị thường áp lực.
Huyền Nguyệt nói:
- Vậy đừng nghĩ nữa, hết thảy đều đã tốt.
Lúc Huyền Nguyệt cùng A Ngốc nhỏ nhẹ trao đổi, trong Thần Long Chi Huyết nơi ngực A Ngốc, khối Long đản khi xưa Tinh Linh Nữ vương đưa cho, bị kích thích bởi hơi thở tử vong đã bắt đầu không ngừng xao động, một tiểu sinh mệnh đã ngủ say hàng ngàn năm nay lại động đậy không ngừng hấp thu năng lượng của Thần Long Chi Huyết, cũng bởi vì đã hấp thụ tà khí hôm qua mà nảy sinh biến hóa.
Giữa trưa hai ngày sau khi đám A Ngốc rời đi, Hồng y tế tự Huyền Dạ cùng thủ hạ đã đi đến bộ lạc phương Bắc Á Liễn Tộc. Rời khỏi Tinh Linh sâm lâm, Huyền Dạ tâm tình buông lỏng không ít, chỉ cần khẳng định nữ nhi không đi đến Tử Vong sơn mạch, hết thảy đều có thể giải quyết .
Hắn hiện tại duy nhất lo lắng chính là người đang sở hữu chí tà Minh Vương kiếm – A Ngốc. Mặc dù bề ngoài xem ra A Ngốc như một thiếu niên thiện lương, hơn nữa còn có chút ngu độn, nhưng hắn cũng không dám khinh thường, nhất là khi nghe Tinh Linh Nữ vương nói A Ngốc cùng Huyền Nguyệt có quan hệ mật thiết, hắn lại càng lo lắng. Minh Vương kiếm là vật Giáo đình phải thu hồi, đồng thời hắn cũng quyết định phải đem nữ nhi quay về.
Hiện tại là giữa trưa, lúc sáng sớm, Á Liễn Tộc phương Đông bộ lạc cùng phía Nam bộ lạc đều đã rời đi, hai ngày nay, bọn họ vẫn luôn cảnh giác đám thổ phỉ đến trả thù, toàn bộ tinh thần đề phòng. Mặc dù hy sinh mấy trăm tộc nhân, nhưng dù sao cũng tiêu diệt hơn một ngàn danh thổ phỉ, bi thương cũng dần qua đi, đại bộ phận đều đã hưng phấn trở lại.
Nhưng đã qua hai ngày mà chưa có chút hiện tượng dị thưởng nào xuất hiện. Ba vị tù trưởng đồng thời nhận định, đám thổ phỉ đó chắc hẳn đã rời đi. Dù sao, bọn họ trước nay đều hành động một kích ký lui, lúc này hẳn cũng không ngoại lệ. Nhưng bọn họ đều đã quên một việc, đám thổ phỉ này ở đây đã tổn thất một phần ba nhân thủ, một ngàn nhân đánh lén toàn quân bị diệt, bọn họ sao có thể từ bỏ ý đồ chứ?
Đám người Huyền Dạ vừa tiến vào trong ốc đảo, bởi vì trang phục đặc trưng rất nhanh bọn họ đã được phát hiện. Mặc dù Á Liễn Tộc nhân cũng chưa từng thấy qua, nhưng trang phục của tế tự thì ai cũng có thể nhận biết, dù sao bọn họ cũng đều là những tín đồ trung thành của Thần Thánh Giáo đình.
Tù trưởng bộ lạc phương Bắc tự mình nghênh xuất, nghênh đón đám người Huyền Dạ vào trong bộ lạc.
- Tôn kính Hồng y tế tự đại nhân, hoan nghênh ngài tới phương Bắc bộ lạc Á Liễn Tộc, là tín đồ trung thành, chúng ta Á Liễn Tộc vẫn luôn khát vọng được Giáo đình chỉ dẫn. Không biết chúng ta có thể vì ngài cống hiến sức lực? Như vậy đại bộ lạc phương Bắc ta vô cùng vinh hạnh.
Tù trưởng bộ lạc phương Bắc vóc dáng tiều tụy nói.
Hồng y tế tự đi tới nơi này đã khiến hắn vô cùng kinh ngạc! Có thể nhìn thấy các đại nhân trong khoảng cách gần như vậy cũng khiến hắn tràn ngập kinh hỉ.
Loại bộ dạng khúm núm này Huyền Dạ đã gặp qua khá nhiều, hơn nữa cũng không có hảo cảm với đám người da đen này, hắn đi thẳng vào vấn đề hỏi:
- Tù trưởng, hai ngày trước, ngài có trông thấy bốn người đi tới nơi này, trong đó có một nữ hài tử, trông rất xinh đẹp?
Tù trưởng bộ lạc phương Bắc trong lòng cả kinh, biểu hiện kinh thế hãi tục của A Ngốc khiến hắn đến bây giờ lòng vẫn còn sợ hãi, mặc dù A Ngốc tiêu diệt chính là địch nhân xâm chiếm nhưng tử trạng kinh khủng của đám thổ phỉ đó khiến hắn in sâu nỗi sợ hãi, cho nên đám người A Ngốc sáng sớm hôm sau đã rời đi hắn cũng không có giữ lại.
Vừa nghe câu hỏi của Huyền Dạ, hắn nghĩ ngay đến đám người A Ngốc là trọng phạm của Giáo định, vội vã đem mọi chuyện phát sinh hai hôm trước chi tiết kể lại.
Nghe xong tự thuật của tù trưởng, Huyền Dạ trong lòng kinh hãi, mặc dù hắn đã sớm nghe nói Minh Vương kiếm có uy lực cường đại, nhưng cũng không nghĩ tới lại mạnh mẽ đến như thế.
- Nơi đám thổ phỉ đó đã chết ở chỗ nào, ngươi dẫn ta đi xem một chút.
- Hồng y giáo chủ đại nhân, đám thổ phỉ đó đều đã được chôn. Trờ nóng như vậy nếu không nhanh chóng sợ rằng thi thể đều đã hư thối, ta xem......
Huyền Dạ nhíu nhíu mày:
- Vậy được rồi, ngươi đem tình trạng chết khi đó của đám thổ phỉ miêu tả cẩn thận lại một lần cho ta.
Tù trưởng bộ lạc phương Bắc như nhận được đại xá, vội vã thêm mắm muối miêu tả.
Huyền Dạ cảm xúc khó tả, nghe xong thở dài nói:
- Minh Vương kiếm không hổ là thiên hạ chí tà, chỉ dựa vào tà khí đã có thể hấp thu linh hồn. Thật sự là đáng sợ!
Đúng lúc này, một gã Á Liễn Tộc nhân kích động chạy vào
- Tù trưởng, tù trưởng, không tốt!
Tù trưởng bộ lạc phương Bắc nổi giận nói:
- Cái gì? Không thấy Hồng y giáo chủ đại nhân đang ở đây sao? Đừng tới quấy rầy đại nhân.
Tên Á Liễn Tộc nhân kia đầu tiên nhìn Huyền Dạ liếc mắt một cái, sau đó quanh co nói:
- Nhưng là, nhưng là thổ phỉ tới.
Tù trưởng kinh hãi:
- Ngươi nói cái gì? Thổ phỉ tới?. Điều này sao có thể, bọn họ không phải đã bỏ chạy rồi sao?
Tên Á Liễn Tộc nhân kia thầm nghĩ, ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai đây?
- Bọn họ có khoảng hai ngàn người, đang hướng chúng ta tiến tới, tộc nhân chúng ta đã đi ngăn cản, nhưng chúng ta nhân số không chiếm ưu thế, sợ rằng, sợ rằng......
Huyền Dạ không đợi tù trưởng đáp lời, giành nói:
- Bất quá chỉ là đám thổ phỉ mà thôi, không cần kinh hoảng, đợi ta đi xem một chút. Thần sẽ phù hộ Á Liễn Tộc các ngươi!
Tù trưởng lúc này mới ý thức được đại viện ở bên, nhanh chóng nói:
- Thỉnh Giáo chủ đại nhân thương xót những tín đồ trung thành chúng ta.
Huyền Dạ khẽ gật đầu, hắn cũng muốn xem một chút, đám thổ phỉ đó rốt cuộc có bản lĩnh gì. Cũng xem như đám thổ phỉ đó xui xẻo. Bọn họ mới vừa bị diệt gần ngàn người dưới tay A Ngốc, giờ lại gặp sát tinh Huyền Dạ. Đối với thế lực tà ác, Huyền Dạ chưa bao giờ lưu thủ.
Lấy ốc đảo làm trung tâm bộ lạc phương bắc đã rối loạn cả lên, đám thổ phỉ gồm hai ngàn kỵ binh đã vọt tới, mặc dù chiến sĩ trong tộc cũng liều mạng ngăn cản nhưng về mặt nhân số cùng chiến đấu lực đều có một ít chênh lệch, trong chốc lát đã có hơn trăm người thương vong.
Tù trưởng bộ lạc phương Bắc sắc mặt tái nhợt, trong ba ngày lần nữa lại nhận đả kích, tâm hắn đã chìm xuống tận đáy cốc.
- Đó chính là đám thổ phỉ đã hoành hành thảo nguyên sao?
Huyền Dạ thản nhiên hỏi. Tù trưởng nhanh chóng trả lời:
- Đúng vậy! Giáo chủ đại nhân, ngài nhất định phải cứu bộ lạc chúng ta, đám thổ phỉ tại thảo nguyên đã đồ sát bao nhiêu người, cũng mang đi không ít tài sản, bọn họ tuyệt đối là thần khinh nhờn giả, bọn họ dám khiêu chiến tôn nghiêm của thần a!
Huyền Dạ có chút mất kiên nhẫn liếc nhìn tù trưởng một cái, lạnh nhạt nói:
- Thần nhất định sẽ trừng phạt đám thổ phỉ đó. Thần chi thẩm phán chuẩn bị.
Theo Huyền Dạ ra lệnh, 12 cao cấp tế tự đi theo hắn nhanh chóng bố trận vây quanh hắn làm trung ương, mà tù trưởng cùng Á Liễn Tộc nhân đi theo đều bị ngân giáp thẩm phán giả mời đứng sang bên.
Huyền Dạ đối với đám thổ phỉ đó mà nói, đích xác không thể nghi ngờ là một hồi ác mộng. Hắn nhàn nhạt ngâm xướng:
- Thiên Thần Nộ, mượn nhữ thần uy, quán chú vu tâm, diệt trừ tà ác.
Kim quang hiện lên, Thiên Thần Nộ hạ xuống trên tay Huyền Dạ. Chung quanh 12 cao cấp tế tự bắt đầu không ngừng ngâm xướng Thần chi cầu nguyện chú ngữ, ánh sáng trắng thần thánh vây quanh thân thể Huyền Dạ. Hơi thở thần thánh chợt đại thịnh.
- Vĩ đại Thiên thần! Ngài có được thần lực vô tận, làm thờ phụng giả trung thành của ngài, ta thỉnh cầu ngài, đem thần lực giao cho ta.
Dưới chân Huyền Dạ, một ma pháp lục mang tinh màu trắng xuất hiện, đưa hắn toàn thân bao vây ở bên trong, Thiên Thần Nộ không ngừng lóe ra kim quang chói mắt. Đám thổ phỉ hiển nhiên phát hiện tình huống phát sinh bên này, phân ra 500 người, liều mạng vọt tới.
- Những người này hẳn là thổ phỉ, bọn chúng tại lãnh địa Á Liễn Tộc hoành hành đã lâu, chuyên môn giết người cướp của. Nhiều bộ lạc chúng ta đã bị tấn công, những tộc nhân may mắn thoát được đều nói, đặc điểm lớn nhất của bọn chúng chính là tính cơ động phi thường mạnh mẽ, nhân số vẫn duy trì chừng ba nghìn, hoàn toàn do cao thủ khinh kỵ binh tạo thành, chúng dụng chiến thuật chiến dưỡng chiến duy trì cuộc sống, bọn chúng hành tung quỷ bí, chưa một ai biết bọn họ từ đâu đến, địa phương bị bọn chúng công kích luôn là gà chó không tha!
- Có thể nói trên thảo nguyên này, bọn chúng chính là một tiểu bộ lạc đoạt mệnh oan hồn. Không nghĩ tới đám hỗn đản đó thừa dịp chúng ta cử hành long trọng Ba Đồ Lỗ Lễ đến công kích chúng ta. Cám ơn các ngươi, các dũng sĩ ngoại tộc, nếu như không phải các ngươi tranh thủ thời gian, sợ là ba bộ lạc chúng ta đã bụi phi yên diệt. Nhưng những người này bị sao vậy, tại sao lại không hề nhúc nhích, hơn nữa đồng tử đều đã biến thành màu xám.
Nham Thạch lắc đầu, cười khổ:
- Những người này sinh cơ đã tuyệt, hẳn là do huynh đệ ta làm ra, đám thổ phí này đều đã xong đời a. Nếu bọn chúng có đến 3000 người, các ngươi hãy nhanh chóng chuẩn bị thật tốt, nếu như lại bị đánh lén nữa thì sẽ không may mắn như thế này đâu.
Ba vị tù trưởng kinh hãi.
- Cái gì, đám thổ phỉ đó đều do một tay huynh đệ ngươi giết chết sao? Hắn, hắn cũng quá lợi hại đi, một người mà lại có thể tiêu diệt nhiều thổ phỉ đến vậy. Chẳng lẽ, chẳng lẽ hắn đúng như những lời tên hắc y nhân kia nói, chính là tử thần sao? Cũng chỉ có tử thần mới có thể trong thời gian ngắn như vậy đem đám hỗn đản đó tất cả đều giết chết .
Nói tới đây, ba người trên mặt đều toát ra thần sắc hoảng sợ. Trước, bọn họ đã chứng kiến 3 khối thây khô, trong lòng vốn không yên.
Nham Thạch tự nhiên nhìn ra bất an trong lòng ba vị tù trưởng, nhíu nhíu mày, nói:
- Cái gì mà tử thần bất tử, các ngươi đừng nói lung tung. Chúng ta chỉ đi ngang qua nơi này mà thôi, nếu đám thổ phỉ đã bị tiêu diệt tạm thời tộc nhân các ngươi cũng được an toàn, các ngươi không cần sợ hãi, chúng ta sẽ không làm tổn hại các ngươi, hiện tại cũng là lúc nên rời đi rồi.
Tù trưởng bộ lạc phương Bắc chặn lại nói:
- Dũng sĩ, chúng ta cũng không phải có ý gì khác, cho dù huynh đệ ngài thật sự là tử thần cũng là một vị thiện lương Tử Thần! Hắn xuất hiện cứu hàng ngàn tính mạng tộc nhân chúng ta, chúng ta sao phải sợ hãi chứ? Các ngươi lưu lại đi, cho dù phải đi cũng nên đợi đến sáng mai hãy đi.
Mặc dù hắn nói có chút miễn cưỡng nhưng đáy mắt ánh lên vẻ chân thành.
Nham Thạch mặc dù muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, nhưng tình trạng Huyền Nguyệt cùng A Ngốc đều không lạc quan, bản thân cùng Nham Lực tham chiến cũng đã phi thường mệt mỏi, căn bản không nên lập tức rời đi. Hắn gật đầu, nói:
- Được rồi, phiền toái ngài sắp xếp cho chúng ta một trướng bồng sạch sẽ, huynh đệ ta cùng muội muội muốn hảo hảo nghỉ ngơi.
Tù trưởng bộ lạc phương Bắc mừng rỡ đáp ứng, vội vã sai người an bài.
- Các vị tù trưởng, các ngươi phải nhanh chóng tập hợp tráng niên lại, đám thổ phỉ đó còn hai ngàn người, bọn chúng có khả năng sẽ quay lại đánh lén, nhất định phải cẩn thận. Các ngươi nhân thủ đủ không?
Tù trưởng bộ lạc phương Nam vỗ vỗ ngực, nói:
- Dũng sĩ, ngươi yên tâm đi, nếu như không phải đánh lén đám hỗn đản đó căn bản không dám tới làm phiền chúng ta, chúng ta ba bộ lạc cũng có chừng ba, bốn chục chiến sĩ ấy chứ, tùy tiện người cái nào cũng có thể đàn áp đám thổ phỉ, căn bản không phải đối thủ.
Nham Thạch nói:
- Vậy là tốt rồi, hết thảy phải cẩn thận, bảo trì cảnh giác.
Á Liễn Tộc nhân vây xung quanh, Nham Thạch và Nham Lực mang theo A Ngốc cùng Huyền Nguyệt thoát ra trở lại cạnh ốc đảo nơi Tù trưởng bộ lạc phương Bắc đã an bài một cái lều vải thật lớn cho bọn họ nghỉ ngơi.
Huyền Nguyệt đơn thuần chỉ bị thoát lực, cũng không bị thương gì, nàng chỉ cần nghỉ ngơi là ổn. Nhưng A Ngốc thì lại quá lao lực, thể lực tiêu hao hầu như không còn, hơn nữa sau lưng lại bị thương nặng, tình trạng rất không lạc quan.
Nham Thạch cùng Nham Lực vì bảo trụ A Ngốc chỉ có thể luân lưu nghỉ ngơi, dùng đấu khí khơi thông kinh mạch A Ngốc, thúc giục sanh sanh chân khí luân chuyển. Qua mấy canh giờ, tình trạng A Ngốc mới xem như ổn định .
Á Liễn Tộc tam đại bộ lạc tại trải qua đánh lén, đều nhất loạt tập trung, chỉnh tề đội ngũ, sắp xếp trận địa sẵn sàng đón địch. Có lẽ đám thổ phỉ đó phát hiện sự đề phòng của Á Liễn Tộc nên không có tái xuất hiện, thời gian một đêm rốt cục cũng trôi qua. Đối với Á Liễn Tộc mà nói, này vốn là một đêm cuồng hoan! Hiện tại, tộc nhân tam đại bộ lạc lại tràn ngập bi thống, vì tộc nhân chết đi mà ai điếu.
Sáng sớm hôm sau, Huyền Nguyệt tỉnh lại trước, một đêm nghỉ ngơi, đã khiến nàng khôi phục được nửa thân ma pháp lực, nhẹ nhàng ngồi dậy, nàng dần nhớ lại hết thảy mọi việc đã phát sinh tối qua, vô cùng lo lắng nhưng nàng cũng đã phát hiện A Ngốc bên cạnh
A Ngốc bởi vì mất máu không ít, sắc mặt có chút tái nhợt, vẫn đang nặng nề ngủ, hắn chau mày, tựa hồ như đang trải qua thống khổ. Huyền Nguyệt trong lòng đau xót, tối qua, nếu như không phải vì cứu mình, A Ngốc cũng sẽ không bị trúng một đao như thế, lúc này lần đầu tiên Huyền Nguyệt cảm thấy hối hận khi xưa tại Giáo đình tại sao lại không chăm chỉ tu luyện, nếu như cố gắng tu luyện thực lực nàng tuyệt không thế này, tối thiểu cũng có thể giúp A Ngốc một ít.
Nham Thạch cùng Nham Lực đều ngồi ở một bên, Huyền Nguyệt lặng lẽ đặt đầu A Ngốc lên đùi mình, làm cho hắn ngủ thoải mái một chút, nhẹ nhàng vuốt ve trán A Ngốc, trong mắt tràn ngập nhu tình.
A Ngốc gối lên đùi Huyền Nguyệt, cảm giác mềm mại khiến chân mày hắn dần dần giãn ra, thoải mái ngủ.
Huyền Nguyệt cũng không có nhàn rỗi, nhắm mắt suy nghĩ nên dùng quang hệ ma pháp nào giúp A Ngốc khôi phục, đầu tiên nàng phải bảo trì trạng thái tốt nhất mới được.
Giữa trưa, bao gồm cả A Ngốc mấy người đều lần lượt tỉnh lại. Nham Thạch cùng Nham Lực ngồi xuống điều tức cơ thể cơ bản đã khôi phục trạng thái. Huyền Nguyệt ma pháp lực cũng đã khôi phục, duy chỉ có A Ngốc thân thể mất máu quá nhiều nên vẫn còn suy yếu, sau lưng vết thương càng đau nhức.
Khi hắn tỉnh lại liền phát hiện chính mình đang gối lên đùi Huyền Nguyệt, lập tức phát hoảng liền vội vã ngồi dậy, Huyền Nguyệt cũng bởi vì hắn ngồi dậy mà thanh tỉnh.
- Nguyệt Nguyệt, ta, ta như thế nào lại......
Huyền Nguyệt mặt đỏ lên, vội lảng sang chuyện khác:
- Thân thể ngươi có chỗ nào không tốt, còn đau chỗ nào không?
A Ngốc khóe miệng giật giật:
- Không, không có, ta tốt hơn nhiều rồi, chỉ hơi suy yếu mà thôi, qua 1, 2 ngày là hồi phục ý mà. Hôm qua, sau khi ta hôn mê, ngươi không bị thương chứ?
Huyền Nguyệt cúi thấp, lắc đầu, thấp giọng nói:
- Không có, ngươi liều mạng bảo vệ ta như vậy, ta như thế nào bị thương chứ.
Nham Lực bu lại, cười hắc hắc:
- Các ngươi làm sao vậy, sao ta thấy có chút bất bình thường a!
A Ngốc hoạt động thân thể vẫn còn chút cứng ngắc, miễn cưỡng nói:
- Ta, chúng ta không có gì bất bình thường cả! Nham Lực đại ca, hôm qua là các ngươi trở về cứu chúng ta sao? Lúc ta té xỉu chung quanh vẫn còn rất nhiều người a. Đám hắc y nhân đó thất đáng giận, sát hại nhiều Á Liễn Tộc nhân như vậy.
Nham Lực không kịp nhìn thấy ánh mắt ngăn cản của Nham Thạch, cười khổ nói:
- Chúng ta cứu các ngươi á? Hôm qua các ngươi thật khiến chúng ta quá đỗi kinh ngạc, lúc chúng ta chạy tới, đám thổ phỉ đó đều không còn nhúc nhích, dĩ nhiên là đã chết. A Ngốc, đã có chuyện gì xảy ra vậy?
Nghe xong, A Ngốc toàn thân đại chấn, hắn rõ ràng biết được đó đều do Minh Vương kiếm mà ra, đủ mọi tình cảnh khi đó không ngừng tại hiện trước mắt, liền vội hỏi:
- Nham Lực đại ca, ngươi nói cái gì? Một ngàn người đã chết sao?
Nham Lực đáp:
- Không phải nhưng cũng kém không nhiều lắm. Có mấy người chạy trốn nhưng đều đã bị chúng ta giết chết, đám hỗn đản đó đáng nhẽ nên sớm bị trừ khử, nghe Tù trưởng bộ lạc phương Bắc nói, bọn họ trên tay đã nhiễm không ít máu tươi a. Huynh đệ, ngươi mau nói cho ta biết, ngươi đã dùng biện pháp gì giết sạch đám hỗn đản đó vậy, cũng gần một ngàn người đó! Chẳng lẽ là ma pháp sao? Nhưng như thế nào lại không có thương tổn nhỉ?
A Ngốc sắc mặt trở nên dị thường tái nhợt, hắn tuyệt đối không ngờ trong giây lát phẫn nộ mà khiến hơn một ngàn người tử vong, áp lực đè nặng trong lồng ngực khiến hắn toàn thân run nhè, oa một tiếng, phun ra một bụm máu tươi, yếu đuối ngã xuống.
Huyền Nguyệt vô cùng hoảng sợ, vội vã ôm lấy A Ngốc, thương tâm:
- A Ngốc, A Ngốc, ngươi làm sao vậy?
A Ngốc ánh mắt trống rỗng, hai hàng nước mắt xuôi xuống, thì thào:
- Ta, ta đã giết hơn một ngàn người, ta là ác ma sao? Tại sao lại như vậy? Tại sao?
Huyền Nguyệt ôm sát đầu A Ngốc, nước mắt chảy ra
- A Ngốc, cái này không thể trách ngươi! Cũng không phải ngươi sai, đám hỗn đản đó đều đáng chết, ngươi giết bọn chúng cũng không có gì quá đáng, đừng nghĩ nữa, đừng suy nghĩ nhiều, chúng ta mau rời khỏi đây có được không!
Nói xong, nàng hung hăng trừng mắt liếc Nham Lực một cái, ngâm xướng chú ngữ Nguyên Khí khôi phục thuật.
Nham Thạch muốn ngăn cản Nham Lực liền nói:
- Sau này không nên nhắc lại chuyện phát sinh tối qua nữa.
Nham Lực gãi gãi đầu, thấp giọng hỏi:
- Đại ca, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy! Chẳng lẽ A Ngốc huynh đệ đã chịu đả kích gì. Sao tự dưng lại đột nhiên hộc máu vậy chứ?
Nham Thạch tức giận nói:
- Ngươi cho rằng ai cũng hiếu chiến như ngươi ư! A Ngốc đột nhiên phát hiện chính mình đã giết gần ngàn người, hắn vốn bản tính thiện lương, như thế nào có thể tiếp nhận đây chứ, mặc dù ta không biết hắn đã làm như thế nào nhưng sau này tốt nhất là đừng nên hỏi, hắn khi nào muốn nói sẽ tự nhiên nói cho chúng ta. Ngươi đi ra ngoài mượn tù trưởng mấy thớt ngựa, sau khi ăn xong, chúng ta sẽ lập tức rời khỏi đây, nhanh chóng lên đường. Ta sợ Á Liễn Tộc nhân sẽ đến hỏi A Ngốc. Bây giờ tốt nhất là không nên đả kích hắn.
Nham Lực đáp ứng một tiếng, rời đi. Nham Thạch nhìn bạch quang đang bao quanh A Ngốc cùng Huyền Nguyệt, có chút thở dài, hắn thật sự cũng rất muốn biết A Ngốc đã dùng phương pháp gì mà có thể tiêu diệt nhiều địch nhân cường đại như vậy. Nhưng nhìn bộ dạng hắn lúc này như thế nào có thể hỏi đây chứ. Thôi thì cứ thuận theo tự nhiên đi.
Dưới tác dụng của Nguyên khí khôi phục thuật từ Huyền Nguyệt, thương thế của A Ngốc gần như đã khỏi hẳn, nhưng áp lực trong lòng lại không hề thuyên giảm, cúi đầu không lên tiếng. Huyền Nguyệt mặc dù sốt ruột, nhưng cũng biết hiện tại không thể kích động hắn, đành ngồi bên cạnh, lẳng lặng đợi.
Trong chốc lát, Nham Lực đã trở về, hắn mang theo 3 con tuấn mã cùng rất nhiều đặc sản Á Liễn Tộc. Nham Thạch cùng Nham Lực ăn rất nhiều, vốn lượng cơm ăn lớn nhất luôn là A Ngốc mà giờ đây Huyền Nguyệt an ủi mãi hắn mới ăn một chút, vẻ mặt càng thêm ngốc trệ.
Sau khi ăn xong, Nham Thạch một mình đi về phía tam tù trưởng tam đại bộ lạc cáo từ, sau đó bốn người cưỡi tuấn mã, rời khỏi ốc đảo. Trước khi đi, Tù trưởng bộ lạc phương Bắc vì muốn cảm tạ sự tương trợ của bốn người, cố ý đem bảo vật nặng hai trăm cân huyền thiết cung dâng tặng. Huyền thiết cung này do cơ duyên xảo hợp mà bộ lạc phương Bắc mới có được, bọn họ cũng không biết huyền thiết cung này chân chính giá trị dường nào. Huyền thiết vật chất này, chỉ cần đao kiếm bình thường dung nhập một chút, có thể từ sắt thường biến thành lợi khí, trên đại lục, huyền thiết luôn luôn là khoáng thạch trân quý được trả giá rất cao, huyền thiết nhiều như vậy, giá trị cũng phải tương đương với mấy khối Cực phẩm ma pháp thủy tinh mà A Ngốc cùng Huyền Nguyệt đang mang theo.
Nham Thạch đem huyền thiết cung đưa cho A Ngốc, A Ngốc cũng không để ý, chỉ đơn giản đem huyền thiết cung thu vào trong Thần Long Chi Huyết.
Trên đại thảo nguyên mênh mông rộng lớn, tâm tình u ám của A Ngốc cũng dần dần sáng sủa hơn, mặc dù bóng ma vẫn còn nhưng hắn đã không còn quá cố chấp, dù sao, đám thổ phí đó cũng đều đáng chết.
Bởi vì lo lắng đến thương thế mới lành của A Ngốc cho nên tốc độ đi tới cũng không phải quá nhanh, mặc dù xế chiều mà khí trời vẫn còn nóng rực, thế nhưng lần này Huyền Nguyệt lại không hề kêu khổ, chỉ đem thân thể rúc vào trong lòng A Ngốc, hưởng thụ cảm giác ấm áp từ ngực hắn.
- A Ngốc, tối qua ngươi muốn nói gì với ta? Hiện tại có thể nói đi!
A Ngốc ngẩn người, vừa điều khiển tuấn mã, vừa thì thào nói:
- Nguyệt Nguyệt, ta, ta sẽ không nói đâu, chỉ là, chỉ là ta cảm giác được ngươi của hiện tại so với lúc mới gặp, thay đổi rất nhiều.
Huyền Nguyệt hì hì cười, nói:
- Vậy ngươi nói xem, ta thay đổi thế nào?
A Ngốc đáp:
- Lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, lúc đó ta mới biết nguyên lai nữ hài tử cũng có người xinh đẹp như vậy, lúc ấy vẻ đẹp của người khiến ta cơ hồ hít thở không thông. Nhưng mà tính tình của ngươi lại cực kỳ trái ngược, vô cùng điêu ngoa ngang ngược, quen được nuông chiều, luôn một bộ dạng hơn người. Ngươi khi đó căn bản khinh thường chỉ xem ta như một tiểu tử.
Nghe A Ngốc nói câu đầu tiên, Huyền Nguyệt có chút đắc ý, nhưng nghe đến câu sau, mặt không khỏi cúi thấp, quyệt cái miệng nhỏ nhắn nói:
- Ta có như vậy sao? Ai điêu ngoa ngang ngược, ngươi nói loạn.
Kỳ thật, nàng tâm lý cũng biết những lời A Ngốc nói đều là sự thật, chỉ bất quá không muốn thừa nhận mà thôi. Khi A Ngốc nói đến lúc chính mình xem thường hắn, đáy mắt rõ ràng toát ra một tia thương cảm. Huyền Nguyệt trong tâm có chút đau đớn.
A Ngốc cười khổ nói:
- Ta không có nói bậy, cũng không có nói dối. Ta chỉ nói cảm thụ bản thân mà thôi.
Huyền Nguyệt ngồi thẳng thân thể, nhìn A Ngốc hỏi:
- Vậy hiện tại thì sao? Hiện tại so với lúc chúng ta mới gặp có gì khác nhau?
A Ngốc trên mặt toát ra nét cười, nói:
- Ngươi trước ngồi xuống đã, ta sẽ tiếp tục nói cho ngươi. Ta cưỡi ngựa cũng không giỏi, cẩn thận té đó.
Nói xong, vươn tay phải, rất tự nhiên nắm thắt lưng mềm mại của Huyền Nguyệt kéo vào trong lòng mình. Huyền Nguyệt mặc dù trên mặt nóng ran, nhưng cũng không có phản kháng, trong lòng dâng lên một tia ngọt ý.
A Ngốc nhớ tới tối qua Huyền Nguyệt thình lình trở nên ôn nhu, trong lòng cảm giác khác thường hoàn toàn xua tan cảm giác đè nén ban đầu, trong lòng ôm thân thể mềm mại của Huyền Nguyệt, ngửi hương thơm từ người nàng, cảm giác động lòng người, hắn thấp giọng nói:
- Lúc khảo thí, không biết tại sao ma pháp của ngươi bị ta hấp thu. Sau đó ngươi đã nói ta khi dễ ngươi, ép ta làm người hầu của ngươi. Kỳ thật ta không muốn đi theo ngươi, ta chỉ nóng lòng muốn trở lại bên cạnh sư phụ mà thôi, nhưng chứng kiến ngươi khóc than, không hiểu tại sao trái tim ta lại mềm ra. Cho nên mới đáp ứng yêu cầu của ngươi. Sau đó tính tình của người biến hóa rất lớn, trong chốc lát đột nhiên tốt lắm, nhưng chốc lát sau lại hoàn toàn thay đổi. Ta căn bản không cách nào hiểu thấu, cho nên, ta chỉ có thể tận lực cách xa ngươi một chút, đem bảo toàn chính mình, đỡ lại bị ngươi đả thương cùng châm chọc.
Nghe xong, Huyền Nguyệt thân thể có chút chấn động, nắm bàn tay của A Ngốc bên hông mình, cúi đầu, nhỏ giọng nói:
- Thực xin lỗi, ta không biết bởi vì ta mà ngươi phải chịu thương tổn lớn như vậy.
A Ngốc nhìn bộ dạng Huyền Nguyệt khổ sở, trong lòng đau xót, nói tiếp:
- Nhưng sau đó ngươi lại thay đổi. Từ khi tiến vào lãnh địa Phổ Nham Tộc, ngươi đã bắt đầu từ từ chuyển biến. Ngươi làm cho ta phát hiện một mặt tính cách thiện lương của ngươi. Ngươi dùng ma pháp cứu Nham Thạch đại ca, khi đó, ta thật sự phi thường cảm kích. Nếu như không nhờ Tĩnh Tâm Chú của ngươi, sợ rằng Nham Thạch đại ca sớm đã chết, hơn nữa cũng sẽ tìm không ra hung thủ đã sát hại thê tử hắn. Từ đó về sau, ngươi càng thay đổi, đã không còn các tật xấu trước kia nữa. Trong Tinh Linh sâm lâm cũng tốt, tại Á Liễn Tộc cũng tốt, ngươi cùng trước kia khác nhau rất nhiều. Ngươi cũng đã biết quan tâm người khác.
A Ngốc chân thành nói, thật sâu đánh động vào tâm hồn thiếu nữ của Huyền Nguyệt, nàng gắt gao đem thân thể rúc vào lòng A Ngốc, thì thào:
- A Ngốc, ta không biết trước kia mình như thế nào, cũng không rõ hiện tại mình ra sao. Nhưng ta lại biết, nguyên nhân làm ta thay đổi, chỉ có một.
A Ngốc ngẩn người, hỏi:
- Là gì?
Huyền Nguyệt ngẩng đầu, nhìn thẳng A Ngốc, ôn nhu nói:
- Là bởi vì ngươi. Là ngươi làm cho ta thay đổi. Ngươi thích ta của hiện tại chứ?
A Ngốc tránh né ánh mắt rực lửa của Huyền Nguyệt, có chút mờ mịt gật đầu, hắn không ngừng tự hỏi, tại sao Nguyệt Nguyệt lại nói vì mình mà thay đổi. Nhưng bất luận hắn có nghĩ thế nào cũng không ra, dù sao hắn vẫn chỉ là một hài tử 18 tuổi mà thôi.
Huyền Nguyệt mỉm cười, nói:
- Ngươi thích là được, ta nhất định sẽ khiến ngươi càng ngày càng thích.
Nói xong những lời này, Huyền Nguyệt che mặt cười nóng ran, đem thân thể hoàn toàn thu trong ma pháp bào, tâm hồn thiếu nữ kịch liệt run rẩy.
Nham Thạch cùng Nham Lực một mực cưỡi ngựa đi phía trước, bọn họ cũng đã sớm cảm giác được quan hệ giữa Huyền Nguyệt và A Ngốc có chút biến hóa. Huynh đệ hai người rất ăn ý không đi quấy rầy bọn họ.
Một hồi lâu, Huyền Nguyệt đột nhiên nắm tay A Ngốc, thấp giọng nói:
- A Ngốc, tối qua cám ơn ngươi đã cứu ta.
A Ngốc ngẩn người, lắc đầu, nói:
- Là ngươi trước đã cứu chúng ta mới đúng, nếu như không có ngươi thi triển Hỏa Phượng Hoàng, chỉ sợ ta cũng không có cơ hội trợ giúp Nham Thạch cùng Nham Lực đại ca lao ra. Hiện tại nghĩ lại mà sợ, nếu như chúng ta hôm qua chết trong tay thổ phỉ, sợ rằng linh hồn ta cũng không được tha thứ, bởi vì ta đã làm liên lụy đến ngươi! Nhưng mà đã giết nhiều người như vậy, ta thật sự rất hối hận a.
Nói xong, hắn thống khổ cúi đầu. Huyền Nguyệt nắm chặt tay A Ngốc, ôn nhu nói:
- Đừng khổ sở, bọn chúng đều là người xấu, cho dù ngươi không giết bọn họ, bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ gặp báo ứng, vì bọn chúng thương cảm là không đáng. Bất quá, Minh Vương kiếm uy lực thật sự quá lớn, ta nếu không có Phượng Hoàng Chi Huyết cũng sẽ không bảo vệ được chính mình.
A Ngốc hiện tại nhớ lại trong lòng sợ hãi không thôi,
- Lúc ấy ta chỉ là muốn cùng bọn họ liều mạng, đầu óc nóng lên, xuất ra Minh Vương kiếm. Nếu như ngươi cũng bị tà khí Minh Vương kiếm xâm nhập, ta......
Huyền Nguyệt che miệng A Ngốc, mỉm cười:
- Đừng nói nữa, hiện tại ta không phải không có việc gì sao? Phượng Hoàng Chi Huyết dù sao cũng là thần khí, chỉ cần ngươi không dùng Minh Vương kiếm công kích ta, tà khí chắc chắn phá không được Phượng Hoàng Chi Huyết hộ thân. Bất quá, sau này hãy dùng Minh Vương kiếm cho thỏa đáng, nó rất tà ác, ta thấy nếu không có hơi thở thần thánh hoặc là công lực cao cường hộ thân, chỉ cần bị tà khí xâm nhập, ắt phải chết không thể nghi ngờ, rất dễ dàng ngộ thương người khác.
A Ngốc ngưng trọng gật đầu:
- Sau này nếu không đối diện thời khắc sinh tử, ta tuyệt không dụng Minh Vương kiếm. Lực lượng của nó quả thực rất đáng sợ. Vừa động đã khiến hơn một ngàn nhân mạng tử vong, lòng ta dị thường áp lực.
Huyền Nguyệt nói:
- Vậy đừng nghĩ nữa, hết thảy đều đã tốt.
Lúc Huyền Nguyệt cùng A Ngốc nhỏ nhẹ trao đổi, trong Thần Long Chi Huyết nơi ngực A Ngốc, khối Long đản khi xưa Tinh Linh Nữ vương đưa cho, bị kích thích bởi hơi thở tử vong đã bắt đầu không ngừng xao động, một tiểu sinh mệnh đã ngủ say hàng ngàn năm nay lại động đậy không ngừng hấp thu năng lượng của Thần Long Chi Huyết, cũng bởi vì đã hấp thụ tà khí hôm qua mà nảy sinh biến hóa.
Giữa trưa hai ngày sau khi đám A Ngốc rời đi, Hồng y tế tự Huyền Dạ cùng thủ hạ đã đi đến bộ lạc phương Bắc Á Liễn Tộc. Rời khỏi Tinh Linh sâm lâm, Huyền Dạ tâm tình buông lỏng không ít, chỉ cần khẳng định nữ nhi không đi đến Tử Vong sơn mạch, hết thảy đều có thể giải quyết .
Hắn hiện tại duy nhất lo lắng chính là người đang sở hữu chí tà Minh Vương kiếm – A Ngốc. Mặc dù bề ngoài xem ra A Ngốc như một thiếu niên thiện lương, hơn nữa còn có chút ngu độn, nhưng hắn cũng không dám khinh thường, nhất là khi nghe Tinh Linh Nữ vương nói A Ngốc cùng Huyền Nguyệt có quan hệ mật thiết, hắn lại càng lo lắng. Minh Vương kiếm là vật Giáo đình phải thu hồi, đồng thời hắn cũng quyết định phải đem nữ nhi quay về.
Hiện tại là giữa trưa, lúc sáng sớm, Á Liễn Tộc phương Đông bộ lạc cùng phía Nam bộ lạc đều đã rời đi, hai ngày nay, bọn họ vẫn luôn cảnh giác đám thổ phỉ đến trả thù, toàn bộ tinh thần đề phòng. Mặc dù hy sinh mấy trăm tộc nhân, nhưng dù sao cũng tiêu diệt hơn một ngàn danh thổ phỉ, bi thương cũng dần qua đi, đại bộ phận đều đã hưng phấn trở lại.
Nhưng đã qua hai ngày mà chưa có chút hiện tượng dị thưởng nào xuất hiện. Ba vị tù trưởng đồng thời nhận định, đám thổ phỉ đó chắc hẳn đã rời đi. Dù sao, bọn họ trước nay đều hành động một kích ký lui, lúc này hẳn cũng không ngoại lệ. Nhưng bọn họ đều đã quên một việc, đám thổ phỉ này ở đây đã tổn thất một phần ba nhân thủ, một ngàn nhân đánh lén toàn quân bị diệt, bọn họ sao có thể từ bỏ ý đồ chứ?
Đám người Huyền Dạ vừa tiến vào trong ốc đảo, bởi vì trang phục đặc trưng rất nhanh bọn họ đã được phát hiện. Mặc dù Á Liễn Tộc nhân cũng chưa từng thấy qua, nhưng trang phục của tế tự thì ai cũng có thể nhận biết, dù sao bọn họ cũng đều là những tín đồ trung thành của Thần Thánh Giáo đình.
Tù trưởng bộ lạc phương Bắc tự mình nghênh xuất, nghênh đón đám người Huyền Dạ vào trong bộ lạc.
- Tôn kính Hồng y tế tự đại nhân, hoan nghênh ngài tới phương Bắc bộ lạc Á Liễn Tộc, là tín đồ trung thành, chúng ta Á Liễn Tộc vẫn luôn khát vọng được Giáo đình chỉ dẫn. Không biết chúng ta có thể vì ngài cống hiến sức lực? Như vậy đại bộ lạc phương Bắc ta vô cùng vinh hạnh.
Tù trưởng bộ lạc phương Bắc vóc dáng tiều tụy nói.
Hồng y tế tự đi tới nơi này đã khiến hắn vô cùng kinh ngạc! Có thể nhìn thấy các đại nhân trong khoảng cách gần như vậy cũng khiến hắn tràn ngập kinh hỉ.
Loại bộ dạng khúm núm này Huyền Dạ đã gặp qua khá nhiều, hơn nữa cũng không có hảo cảm với đám người da đen này, hắn đi thẳng vào vấn đề hỏi:
- Tù trưởng, hai ngày trước, ngài có trông thấy bốn người đi tới nơi này, trong đó có một nữ hài tử, trông rất xinh đẹp?
Tù trưởng bộ lạc phương Bắc trong lòng cả kinh, biểu hiện kinh thế hãi tục của A Ngốc khiến hắn đến bây giờ lòng vẫn còn sợ hãi, mặc dù A Ngốc tiêu diệt chính là địch nhân xâm chiếm nhưng tử trạng kinh khủng của đám thổ phỉ đó khiến hắn in sâu nỗi sợ hãi, cho nên đám người A Ngốc sáng sớm hôm sau đã rời đi hắn cũng không có giữ lại.
Vừa nghe câu hỏi của Huyền Dạ, hắn nghĩ ngay đến đám người A Ngốc là trọng phạm của Giáo định, vội vã đem mọi chuyện phát sinh hai hôm trước chi tiết kể lại.
Nghe xong tự thuật của tù trưởng, Huyền Dạ trong lòng kinh hãi, mặc dù hắn đã sớm nghe nói Minh Vương kiếm có uy lực cường đại, nhưng cũng không nghĩ tới lại mạnh mẽ đến như thế.
- Nơi đám thổ phỉ đó đã chết ở chỗ nào, ngươi dẫn ta đi xem một chút.
- Hồng y giáo chủ đại nhân, đám thổ phỉ đó đều đã được chôn. Trờ nóng như vậy nếu không nhanh chóng sợ rằng thi thể đều đã hư thối, ta xem......
Huyền Dạ nhíu nhíu mày:
- Vậy được rồi, ngươi đem tình trạng chết khi đó của đám thổ phỉ miêu tả cẩn thận lại một lần cho ta.
Tù trưởng bộ lạc phương Bắc như nhận được đại xá, vội vã thêm mắm muối miêu tả.
Huyền Dạ cảm xúc khó tả, nghe xong thở dài nói:
- Minh Vương kiếm không hổ là thiên hạ chí tà, chỉ dựa vào tà khí đã có thể hấp thu linh hồn. Thật sự là đáng sợ!
Đúng lúc này, một gã Á Liễn Tộc nhân kích động chạy vào
- Tù trưởng, tù trưởng, không tốt!
Tù trưởng bộ lạc phương Bắc nổi giận nói:
- Cái gì? Không thấy Hồng y giáo chủ đại nhân đang ở đây sao? Đừng tới quấy rầy đại nhân.
Tên Á Liễn Tộc nhân kia đầu tiên nhìn Huyền Dạ liếc mắt một cái, sau đó quanh co nói:
- Nhưng là, nhưng là thổ phỉ tới.
Tù trưởng kinh hãi:
- Ngươi nói cái gì? Thổ phỉ tới?. Điều này sao có thể, bọn họ không phải đã bỏ chạy rồi sao?
Tên Á Liễn Tộc nhân kia thầm nghĩ, ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai đây?
- Bọn họ có khoảng hai ngàn người, đang hướng chúng ta tiến tới, tộc nhân chúng ta đã đi ngăn cản, nhưng chúng ta nhân số không chiếm ưu thế, sợ rằng, sợ rằng......
Huyền Dạ không đợi tù trưởng đáp lời, giành nói:
- Bất quá chỉ là đám thổ phỉ mà thôi, không cần kinh hoảng, đợi ta đi xem một chút. Thần sẽ phù hộ Á Liễn Tộc các ngươi!
Tù trưởng lúc này mới ý thức được đại viện ở bên, nhanh chóng nói:
- Thỉnh Giáo chủ đại nhân thương xót những tín đồ trung thành chúng ta.
Huyền Dạ khẽ gật đầu, hắn cũng muốn xem một chút, đám thổ phỉ đó rốt cuộc có bản lĩnh gì. Cũng xem như đám thổ phỉ đó xui xẻo. Bọn họ mới vừa bị diệt gần ngàn người dưới tay A Ngốc, giờ lại gặp sát tinh Huyền Dạ. Đối với thế lực tà ác, Huyền Dạ chưa bao giờ lưu thủ.
Lấy ốc đảo làm trung tâm bộ lạc phương bắc đã rối loạn cả lên, đám thổ phỉ gồm hai ngàn kỵ binh đã vọt tới, mặc dù chiến sĩ trong tộc cũng liều mạng ngăn cản nhưng về mặt nhân số cùng chiến đấu lực đều có một ít chênh lệch, trong chốc lát đã có hơn trăm người thương vong.
Tù trưởng bộ lạc phương Bắc sắc mặt tái nhợt, trong ba ngày lần nữa lại nhận đả kích, tâm hắn đã chìm xuống tận đáy cốc.
- Đó chính là đám thổ phỉ đã hoành hành thảo nguyên sao?
Huyền Dạ thản nhiên hỏi. Tù trưởng nhanh chóng trả lời:
- Đúng vậy! Giáo chủ đại nhân, ngài nhất định phải cứu bộ lạc chúng ta, đám thổ phỉ tại thảo nguyên đã đồ sát bao nhiêu người, cũng mang đi không ít tài sản, bọn họ tuyệt đối là thần khinh nhờn giả, bọn họ dám khiêu chiến tôn nghiêm của thần a!
Huyền Dạ có chút mất kiên nhẫn liếc nhìn tù trưởng một cái, lạnh nhạt nói:
- Thần nhất định sẽ trừng phạt đám thổ phỉ đó. Thần chi thẩm phán chuẩn bị.
Theo Huyền Dạ ra lệnh, 12 cao cấp tế tự đi theo hắn nhanh chóng bố trận vây quanh hắn làm trung ương, mà tù trưởng cùng Á Liễn Tộc nhân đi theo đều bị ngân giáp thẩm phán giả mời đứng sang bên.
Huyền Dạ đối với đám thổ phỉ đó mà nói, đích xác không thể nghi ngờ là một hồi ác mộng. Hắn nhàn nhạt ngâm xướng:
- Thiên Thần Nộ, mượn nhữ thần uy, quán chú vu tâm, diệt trừ tà ác.
Kim quang hiện lên, Thiên Thần Nộ hạ xuống trên tay Huyền Dạ. Chung quanh 12 cao cấp tế tự bắt đầu không ngừng ngâm xướng Thần chi cầu nguyện chú ngữ, ánh sáng trắng thần thánh vây quanh thân thể Huyền Dạ. Hơi thở thần thánh chợt đại thịnh.
- Vĩ đại Thiên thần! Ngài có được thần lực vô tận, làm thờ phụng giả trung thành của ngài, ta thỉnh cầu ngài, đem thần lực giao cho ta.
Dưới chân Huyền Dạ, một ma pháp lục mang tinh màu trắng xuất hiện, đưa hắn toàn thân bao vây ở bên trong, Thiên Thần Nộ không ngừng lóe ra kim quang chói mắt. Đám thổ phỉ hiển nhiên phát hiện tình huống phát sinh bên này, phân ra 500 người, liều mạng vọt tới.
Tác giả :
Đường Gia Tam Thiếu