Thiên La Địa Võng
Chương 9: Cùng nhau lên giường
Tần Lam Gia chưa từng đến nhà Đàm Lăng Việt, Đàm Lăng Việt bình thường tiền tiêu vặt rất nhiều, Tần Lam Gia nghĩ nhà y hẳn là rất giàu có. Nhưng khi nhìn đến một biệt thự xinh đẹp trang nhã 3 tầng này, Tần Lam Gia kinh ngạc trố mắt nhìn.
“Nhà cậu thật lớn nha.” Tần Lam Gia được Đàm Lăng Việt dìu lấy, xuyên qua một vườn hoa nhỏ vào nhà, Tần Lam Gia không nhịn được thở dài.
Đàm Lăng Việt chỉ cười cười, không nói gì.
Vào cửa, bên trong là một màu trắng tao nhã thuần khiết thể hiện rõ đẳng cấp của gia chủ. Tần Lam Gia không khỏi nhớ tới người cha có thường thức tầm thường của mình, khắp nhà toàn là màu vàng, cái gì thoạt nhìn quý giá đều đem trưng bày trong nhà, giờ nghĩ đến thật hâm mộ Đàm Lăng Việt.
“Nhà cậu thật đẹp, thật muốn để cho cha tớ tới tham quan, cái gì mới là đẳng cấp, là phong cách. ” Tần Lam Gia tấm tắt tán dương.
Đàm Lăng Việt để hắn ngồi ở ghế sô pha, lấy một hộp cứu thương nhỏ ra, thuần thục lấy thuốc cùng tăm bông, thay hắn sát miệng vết thương.
Chất lỏng lành lạnh vừa chạm vào cái trán, Tần Lam Gia liền nhịn không được hít một hơi, lùi lùi ra sau.
“Đừng động.” Đàm Lăng Việt một tay ôm lấy sau ót của hắn, một tay cầm tăm bông nhẹ nhàng thoa thuốc, “Kiên nhẫn một chút, tớ giúp cậu sát trùng vết thương, không để lại sẹo.”
Tần Lam Gia nâng mắt, nhìn y không chớp mắt.
Đàm Lăng Việt thấy đã yên tĩnh, một bên kỹ càng xoa thuốc, một bên tán gẫu nói: “Nhà tớ có cái gì tốt, tớ thì thích nhà cậu, mỗi ngày đều náo nhiệt như vậy.”
“Những người khác ở nhà cậu đâu?” Tần Lam Gia đánh giá căn phòng vắng lạnh, tò mò hỏi.
Lời còn chưa nói hết, một người phụ nữ đột nhiên từ trên lầu đi xuống.
“Lăng Việt, con về rồi.” người phụ nữ vẻ mặt vui sướng đi tới, “Mau, nhanh lên một chút, đã tới 8h rồi, nhanh gọi điện thoại cho ba ba của con. Chậm một chút là không được.”
“Mẹ, bạn học con đang ở đây. ” Đàm Lăng Việt khó chịu cau mày nói.
Người phụ nữ lúc này mới nhìn Tần Lam Gia một cái, Tần Lam Gia nôn nóng vội vàng đứng lên: “Chào dì…”
Còn chưa nói hết, người phụ nữ lại không thèm để ý chút nào tiếp tục thúc giục Đàm Lăng Việt: “Lăng Việt, mẹ van xin con, nhanh đi gọi điện thoại. Hỏi ba ba con khi nào đến gặp chúng ta?”
Đàm Lăng Việt bất đắc dĩ thở dài, đem tăm bông để xuống, nhỏ giọng với Tần Lam Gia: “Chờ tớ một chút.”
Tần Lam Gia nhìn y đi vào một phòng khác, mẹ y cũng nóng lòng đi sát phía sau, hoàn toàn mặc kệ trong nhà còn có một người “khách ” ở.
Có lẽ là xem mình như đám bạn bè xấu cùng Đàm Lăng Việt đi gây sự, Tần Lam Gia khẽ thở dài một hơi.
Trong phòng mơ hồ truyền đến âm thanh của Đàm Lăng Việt, hình như chỉ gọi một chút, giọng nói của mẹ cậu ta lại vang lên.
“Sao rồi, ba ba con nói như thế nào?”
“Mẹ, đừng nóng lòng, ba còn có công việc, không biết khi nào mới rảnh.”
“Tại sao lại như vậy a… ” giọng nói của người mẹ thoáng cái tràn đầy thất vọng.
“Mẹ, người lên trên nghỉ ngơi đi, con còn phải giúp cậu ấy thoa thuốc. ” Đàm Lăng Việt từ trong phòng đi ra, trực tiếp đi về phía Tần Lam Gia.
Mẹ Đàm Lăng Việt tựa hồ con mình đem người gì đến hoàn toàn mặc kệ, chỉ than thở đi lên lầu.
Tần Lam Gia rõ ràng thấy tâm tình Đàm Lăng Việt trở nên không tốt, không khí bị kiềm nén, mặc dù trong lòng tò mò, lại không mở miệng hỏi chuyện riêng của y.
Đàm Lăng Việt bôi thuốc xong, Tần Lam Gia liền gọi điện thoại về nhà, nói với cha mẹ hôm nay không về nhà. Thật vất vả đợi cha mẹ trong điện thoại thay nhau dặn dò lải nhải xong, Tần Lam Gia như trút được gánh nặng để điện thoại xuống, thở ra một hơi.
Đàm Lăng Việt ở bên cạnh nhìn cười cười nói: “Cậu đi rửa mặt đi, chú ý đừng để vết thương dính nước.”
“A… Không thể tắm sao? ” Tần Lam Gia có chút khiến phích, mỗi ngày tắm mới thấy thoải mái.
Đàm Lăng Việt gõ gõ bên phần trán không bị thương của hắn: “Tắm cái gì mà tắm, cậu muốn thành Harry Potter sao? Vết thương mà không tốt sẽ để lại sẹo nhìn khó coi.”
“Một đại nam nhân, sao lại sợ có sẹo.” Tần Lam Gia nhận lấy khăn lông Đàm Lăng Việt ném cho, miệng lẩm bẩm nói.
“Tớ thì không sợ, tớ vì lo cho cậu a. Gương mặt cậu nhỏ nhỏ xinh đẹp vậy để lại sẹo thì tiếc lắm.” Đàm Lăng Việt đẩy hắn vào phòng WC khẽ cười.
Tần Lam Gia đỏ mặt, từ gương trong nhà tắm nhìn Đàm Lăng Việt: “Cậu… Cậu cảm thấy tớ xinh đẹp?”
Đàm Lăng Việt đương nhiên gật gật đầu, cảm thấy việc khen ngợi một nam sinh xinh đẹp không có gì không ổn, một bên nói Tần Lam Gia cẩn thận vết thương, bên này thản nhiên đi ra ngoài tìm đồ ngủ cho hắn.
Ban đêm hai người đương nhiên ngủ cùng giường. Tần Lam Gia nghiêng thân thể, phía sau còn có người…thân muốn bốc lửa, chỉ cảm thấy mặt mình nóng đến nỗi bốc cháy.
Đàm Lăng Việt đột nhiên trở mình, từ phía sau ôm hắn, nhẹ giọng hỏi: “Gia Gia, cậu ngủ rồi à.”
Tần Lam Gia chỉ cảm thấy tim đập càng thêm mãnh liệt, ngừng thở, lắc đầu loạn xạ.
Đàm Lăng Việt hoàn toàn không thấy Tần Lam Gia khác thường, trái lại đem hắn kéo kéo đến trong ngực mình, một tay để trước ngực bắt được tay Tần Lam Gia vuốt vuốt, từ từ nói: “Gia Gia, cậu có cảm thấy nhà tớ rất kỳ quái không.”
Tần Lam Gia không có lên tiếng, Đàm Lăng Việt phối hợp tiếp tục nói: “Tớ đến bây giờ cũng không có kể cho người khác, nhưng lại muốn nói cậu biết.”
Tớ cũng muốn nghe, chuyện gì của cậu tớ đều muốn biết. Tần Lam Gia thấy trái tim được khích lệ, môi giật giật, thấp giọng nói: “Cậu… Cậu nói đi a, tớ nghe.”
Đàm Lăng Việt như bị đè nén thật lâu, đột nhiên tìm được một cửa ra, liền đem những việc chất chứa trong lòng nói ra hết, nói đến chính y mệt mỏi, ngủ thiếp đi.
Tần Lam Gia mím môi mỏng, nhìn cái tay trước ngực mình, dùng tay hắn từ từ nắm lại.
Hắn vừa biết, Đàm Lăng Việt có một người cha rất giàu có, đang ở ở nước ngoài. Không sống cùng mẹ con Đàm Lăng Việt, ngược lại ông đã có vợ con. Lúc Đàm Lăng Việt còn chưa ra đời, ông nói rằng đi ra ngoài làm ăn. Ở bên ngoài xông pha lập nghiệp, cưới vợ sinh con, thành gia lập thất, tất cả đều thuận lý thành chương. Còn nói rằng cùng mẹ y trên luật pháp không có tí quan hệ nào.
“Ngôi nhà này là Vĩnh Xương mua cho tớ, hằng năm còn cho tớ thật nhiều tiền, mặc dù ông ấy từ đó đến giờ chưa từng gặp tớ, nhưng như vậy cũng rất có lương tâm rồi đúng không.” nụ cười Đàm Lăng Việt mang theo nỗi cô đơn thì thầm bên tai, Tần Lam Gia không nhịn được đau lòng.
“Mẹ vừa thấy tớ chỉ biết nói tớ đi gọi điện gọi điện, bởi vì bà gọi thì ông ấy không bao giờ bắt máy. Bà ấy cũng là người phụ nữ đáng thương, ngày nào cũng muốn chồng về nhà, ai. Nhưng bà không thương không quản tớ, tớ lại được tiêu dao tự tại.”
Tần Lam Gia biết những lời y nói đều không thật tâm. Hắn thấy Đàm Lăng Việt luôn làm ra vẻ dữ tợn, cố ý cải trang che dấu sự cô đơn tịch mịch, như một hài tử khao khát được chú ý đến, nhưng tại sao không ai ngó ngàng đến? Bởi vì bọn họ cũng ích kỷ, bọn họ chưa từng để ý đến tâm tình y.
“Không sao, bọn họ không quan tâm, tớ quan tâm cậu là được. Tớ cả đời đều ở bên cậu, thích cậu, Đàm Lăng Việt. ” Tần Lam Gia nhẹ nhàng gãi ngón út Đàm Lăng Việt, giống như lời ước định, thấp giọng nói.
Lần này sự việc đánh nhau có Tần Lam Gia thay y giải thích, Đàm Lăng Việt cuối cùng thoát khỏi nguy hiểm bị đuổi học.
Từ ngày đó trở về sau Tần Lam Gia là khách quen của biệt thự, từ lần Tần Lam Gia cùng Đàm Lăng Việt đánh nhau đã ra ba quy định, nghiêm cấm trốn học, cấm đánh nhau, cấm đến lớp mà ngủ. Lòng hắn đã quyết, thì nhất định sẽ kéo Đàm Lăng Việt theo quỹ đạo.
Cũng không phải không học không được, nhưng sau này ra đời sẽ rất khổ. Chỉ mới là thiếu niên mười mấy tuổi, chỉ có phương pháp học mới ổn thỏa nhất.
Cùng nhau lên lớp mười hai, cùng nhau học tập thi cử. Thi tốt nghiệp trung học rồi xem nguyện vọng, Tần Lam Gia giúp Đàm Lăng Việt chọn trường. Cố gắng kiếm một trường tốt, dù không được thì ít nhất phải cùng một thành phố.
Hai người đầu óc quay mòng nghiên cứu mấy ngày liền, cuối cùng Đàm Lăng Việt cầm lấy hai bản nguyện vọng so sánh, lại xem điểm của mình đánh giá một phen, không nhịn được kéo Tần Lam Gia đến bên cạnh cười nói: “Gia Gia, cậu thật là đại phúc tinh của tớ a. Gia Gia của mình hiền lành tốt bụng, thật không muốn rời bỏ cậu a.”
Tần Lam Gia ngoan ngoãn mặc y ôm, cũng không muốn nói động tác như vậy giữa hai nam nhân rất mập mờ.
Rốt cuộc là cậu không thể rời tớ, hay là tớ không thể rời cậu? Tần Lam Gia lặng nghĩ, tốt nhất là… Không ai rời ai, vậy là tốt nhất.
“Nhà cậu thật lớn nha.” Tần Lam Gia được Đàm Lăng Việt dìu lấy, xuyên qua một vườn hoa nhỏ vào nhà, Tần Lam Gia không nhịn được thở dài.
Đàm Lăng Việt chỉ cười cười, không nói gì.
Vào cửa, bên trong là một màu trắng tao nhã thuần khiết thể hiện rõ đẳng cấp của gia chủ. Tần Lam Gia không khỏi nhớ tới người cha có thường thức tầm thường của mình, khắp nhà toàn là màu vàng, cái gì thoạt nhìn quý giá đều đem trưng bày trong nhà, giờ nghĩ đến thật hâm mộ Đàm Lăng Việt.
“Nhà cậu thật đẹp, thật muốn để cho cha tớ tới tham quan, cái gì mới là đẳng cấp, là phong cách. ” Tần Lam Gia tấm tắt tán dương.
Đàm Lăng Việt để hắn ngồi ở ghế sô pha, lấy một hộp cứu thương nhỏ ra, thuần thục lấy thuốc cùng tăm bông, thay hắn sát miệng vết thương.
Chất lỏng lành lạnh vừa chạm vào cái trán, Tần Lam Gia liền nhịn không được hít một hơi, lùi lùi ra sau.
“Đừng động.” Đàm Lăng Việt một tay ôm lấy sau ót của hắn, một tay cầm tăm bông nhẹ nhàng thoa thuốc, “Kiên nhẫn một chút, tớ giúp cậu sát trùng vết thương, không để lại sẹo.”
Tần Lam Gia nâng mắt, nhìn y không chớp mắt.
Đàm Lăng Việt thấy đã yên tĩnh, một bên kỹ càng xoa thuốc, một bên tán gẫu nói: “Nhà tớ có cái gì tốt, tớ thì thích nhà cậu, mỗi ngày đều náo nhiệt như vậy.”
“Những người khác ở nhà cậu đâu?” Tần Lam Gia đánh giá căn phòng vắng lạnh, tò mò hỏi.
Lời còn chưa nói hết, một người phụ nữ đột nhiên từ trên lầu đi xuống.
“Lăng Việt, con về rồi.” người phụ nữ vẻ mặt vui sướng đi tới, “Mau, nhanh lên một chút, đã tới 8h rồi, nhanh gọi điện thoại cho ba ba của con. Chậm một chút là không được.”
“Mẹ, bạn học con đang ở đây. ” Đàm Lăng Việt khó chịu cau mày nói.
Người phụ nữ lúc này mới nhìn Tần Lam Gia một cái, Tần Lam Gia nôn nóng vội vàng đứng lên: “Chào dì…”
Còn chưa nói hết, người phụ nữ lại không thèm để ý chút nào tiếp tục thúc giục Đàm Lăng Việt: “Lăng Việt, mẹ van xin con, nhanh đi gọi điện thoại. Hỏi ba ba con khi nào đến gặp chúng ta?”
Đàm Lăng Việt bất đắc dĩ thở dài, đem tăm bông để xuống, nhỏ giọng với Tần Lam Gia: “Chờ tớ một chút.”
Tần Lam Gia nhìn y đi vào một phòng khác, mẹ y cũng nóng lòng đi sát phía sau, hoàn toàn mặc kệ trong nhà còn có một người “khách ” ở.
Có lẽ là xem mình như đám bạn bè xấu cùng Đàm Lăng Việt đi gây sự, Tần Lam Gia khẽ thở dài một hơi.
Trong phòng mơ hồ truyền đến âm thanh của Đàm Lăng Việt, hình như chỉ gọi một chút, giọng nói của mẹ cậu ta lại vang lên.
“Sao rồi, ba ba con nói như thế nào?”
“Mẹ, đừng nóng lòng, ba còn có công việc, không biết khi nào mới rảnh.”
“Tại sao lại như vậy a… ” giọng nói của người mẹ thoáng cái tràn đầy thất vọng.
“Mẹ, người lên trên nghỉ ngơi đi, con còn phải giúp cậu ấy thoa thuốc. ” Đàm Lăng Việt từ trong phòng đi ra, trực tiếp đi về phía Tần Lam Gia.
Mẹ Đàm Lăng Việt tựa hồ con mình đem người gì đến hoàn toàn mặc kệ, chỉ than thở đi lên lầu.
Tần Lam Gia rõ ràng thấy tâm tình Đàm Lăng Việt trở nên không tốt, không khí bị kiềm nén, mặc dù trong lòng tò mò, lại không mở miệng hỏi chuyện riêng của y.
Đàm Lăng Việt bôi thuốc xong, Tần Lam Gia liền gọi điện thoại về nhà, nói với cha mẹ hôm nay không về nhà. Thật vất vả đợi cha mẹ trong điện thoại thay nhau dặn dò lải nhải xong, Tần Lam Gia như trút được gánh nặng để điện thoại xuống, thở ra một hơi.
Đàm Lăng Việt ở bên cạnh nhìn cười cười nói: “Cậu đi rửa mặt đi, chú ý đừng để vết thương dính nước.”
“A… Không thể tắm sao? ” Tần Lam Gia có chút khiến phích, mỗi ngày tắm mới thấy thoải mái.
Đàm Lăng Việt gõ gõ bên phần trán không bị thương của hắn: “Tắm cái gì mà tắm, cậu muốn thành Harry Potter sao? Vết thương mà không tốt sẽ để lại sẹo nhìn khó coi.”
“Một đại nam nhân, sao lại sợ có sẹo.” Tần Lam Gia nhận lấy khăn lông Đàm Lăng Việt ném cho, miệng lẩm bẩm nói.
“Tớ thì không sợ, tớ vì lo cho cậu a. Gương mặt cậu nhỏ nhỏ xinh đẹp vậy để lại sẹo thì tiếc lắm.” Đàm Lăng Việt đẩy hắn vào phòng WC khẽ cười.
Tần Lam Gia đỏ mặt, từ gương trong nhà tắm nhìn Đàm Lăng Việt: “Cậu… Cậu cảm thấy tớ xinh đẹp?”
Đàm Lăng Việt đương nhiên gật gật đầu, cảm thấy việc khen ngợi một nam sinh xinh đẹp không có gì không ổn, một bên nói Tần Lam Gia cẩn thận vết thương, bên này thản nhiên đi ra ngoài tìm đồ ngủ cho hắn.
Ban đêm hai người đương nhiên ngủ cùng giường. Tần Lam Gia nghiêng thân thể, phía sau còn có người…thân muốn bốc lửa, chỉ cảm thấy mặt mình nóng đến nỗi bốc cháy.
Đàm Lăng Việt đột nhiên trở mình, từ phía sau ôm hắn, nhẹ giọng hỏi: “Gia Gia, cậu ngủ rồi à.”
Tần Lam Gia chỉ cảm thấy tim đập càng thêm mãnh liệt, ngừng thở, lắc đầu loạn xạ.
Đàm Lăng Việt hoàn toàn không thấy Tần Lam Gia khác thường, trái lại đem hắn kéo kéo đến trong ngực mình, một tay để trước ngực bắt được tay Tần Lam Gia vuốt vuốt, từ từ nói: “Gia Gia, cậu có cảm thấy nhà tớ rất kỳ quái không.”
Tần Lam Gia không có lên tiếng, Đàm Lăng Việt phối hợp tiếp tục nói: “Tớ đến bây giờ cũng không có kể cho người khác, nhưng lại muốn nói cậu biết.”
Tớ cũng muốn nghe, chuyện gì của cậu tớ đều muốn biết. Tần Lam Gia thấy trái tim được khích lệ, môi giật giật, thấp giọng nói: “Cậu… Cậu nói đi a, tớ nghe.”
Đàm Lăng Việt như bị đè nén thật lâu, đột nhiên tìm được một cửa ra, liền đem những việc chất chứa trong lòng nói ra hết, nói đến chính y mệt mỏi, ngủ thiếp đi.
Tần Lam Gia mím môi mỏng, nhìn cái tay trước ngực mình, dùng tay hắn từ từ nắm lại.
Hắn vừa biết, Đàm Lăng Việt có một người cha rất giàu có, đang ở ở nước ngoài. Không sống cùng mẹ con Đàm Lăng Việt, ngược lại ông đã có vợ con. Lúc Đàm Lăng Việt còn chưa ra đời, ông nói rằng đi ra ngoài làm ăn. Ở bên ngoài xông pha lập nghiệp, cưới vợ sinh con, thành gia lập thất, tất cả đều thuận lý thành chương. Còn nói rằng cùng mẹ y trên luật pháp không có tí quan hệ nào.
“Ngôi nhà này là Vĩnh Xương mua cho tớ, hằng năm còn cho tớ thật nhiều tiền, mặc dù ông ấy từ đó đến giờ chưa từng gặp tớ, nhưng như vậy cũng rất có lương tâm rồi đúng không.” nụ cười Đàm Lăng Việt mang theo nỗi cô đơn thì thầm bên tai, Tần Lam Gia không nhịn được đau lòng.
“Mẹ vừa thấy tớ chỉ biết nói tớ đi gọi điện gọi điện, bởi vì bà gọi thì ông ấy không bao giờ bắt máy. Bà ấy cũng là người phụ nữ đáng thương, ngày nào cũng muốn chồng về nhà, ai. Nhưng bà không thương không quản tớ, tớ lại được tiêu dao tự tại.”
Tần Lam Gia biết những lời y nói đều không thật tâm. Hắn thấy Đàm Lăng Việt luôn làm ra vẻ dữ tợn, cố ý cải trang che dấu sự cô đơn tịch mịch, như một hài tử khao khát được chú ý đến, nhưng tại sao không ai ngó ngàng đến? Bởi vì bọn họ cũng ích kỷ, bọn họ chưa từng để ý đến tâm tình y.
“Không sao, bọn họ không quan tâm, tớ quan tâm cậu là được. Tớ cả đời đều ở bên cậu, thích cậu, Đàm Lăng Việt. ” Tần Lam Gia nhẹ nhàng gãi ngón út Đàm Lăng Việt, giống như lời ước định, thấp giọng nói.
Lần này sự việc đánh nhau có Tần Lam Gia thay y giải thích, Đàm Lăng Việt cuối cùng thoát khỏi nguy hiểm bị đuổi học.
Từ ngày đó trở về sau Tần Lam Gia là khách quen của biệt thự, từ lần Tần Lam Gia cùng Đàm Lăng Việt đánh nhau đã ra ba quy định, nghiêm cấm trốn học, cấm đánh nhau, cấm đến lớp mà ngủ. Lòng hắn đã quyết, thì nhất định sẽ kéo Đàm Lăng Việt theo quỹ đạo.
Cũng không phải không học không được, nhưng sau này ra đời sẽ rất khổ. Chỉ mới là thiếu niên mười mấy tuổi, chỉ có phương pháp học mới ổn thỏa nhất.
Cùng nhau lên lớp mười hai, cùng nhau học tập thi cử. Thi tốt nghiệp trung học rồi xem nguyện vọng, Tần Lam Gia giúp Đàm Lăng Việt chọn trường. Cố gắng kiếm một trường tốt, dù không được thì ít nhất phải cùng một thành phố.
Hai người đầu óc quay mòng nghiên cứu mấy ngày liền, cuối cùng Đàm Lăng Việt cầm lấy hai bản nguyện vọng so sánh, lại xem điểm của mình đánh giá một phen, không nhịn được kéo Tần Lam Gia đến bên cạnh cười nói: “Gia Gia, cậu thật là đại phúc tinh của tớ a. Gia Gia của mình hiền lành tốt bụng, thật không muốn rời bỏ cậu a.”
Tần Lam Gia ngoan ngoãn mặc y ôm, cũng không muốn nói động tác như vậy giữa hai nam nhân rất mập mờ.
Rốt cuộc là cậu không thể rời tớ, hay là tớ không thể rời cậu? Tần Lam Gia lặng nghĩ, tốt nhất là… Không ai rời ai, vậy là tốt nhất.
Tác giả :
Nam Phong Ca