Thiên Kim Trở Về
Chương 4: Tái sinh
Khi khôi phục lại ý thức, Cố Trường Khanh phát hiện mình đang nằm trên giường, xung quanh tối như mực, không biết là đang ở đâu.
Trong không khí có mùi tinh dầu quen thuộc, đó là mùi hoa oải hương cô thích nhất, có tác dụng an thần, từ năm 12 tuổi, sau khi mẹ qua đời, đêm nào cô cũng dùng tinh dầu này.
Cô đứng dậy, hai mắt dần thích ứng với bóng tối, cô phát hiện mình đang nằm trên chiếc giường gỗ lim, lòng có chút nghi ngờ, vươn tay sờ sờ thành giường, nơi đó có vết khắc rất rõ ràng, cẩn thận cảm nhận, đó là ba chữ quen thuộc nhất với cô: Cố Trường Khanh!
Bên tai dường như vang lên giọng nói dịu dàng của mẹ: “Trường Khanh, chiếc giường này là đồ cổ từ thời nhà Minh, là thứ khi còn sống ông ngoại con thích nhất, mẹ còn không nỡ ngủ nhưng lại để cho con nằm. Con xem, con đúng là bướng bỉnh, còn khắc chữ lên đó! Cẩn thận ông ngoại con ở dưới suối vàng biết được sẽ đi vào giấc mơ mắng con đó!”
Khi ấy, cô mới 10 tuổi đã cười đáp: “Không đâu, ông ngoại chiều con nhất, ông sẽ không trách con, con muốn khắc tên mình lên giường, về sau bất luận là ai ngủ trên chiếc giường này đều sẽ biết, nó từng thuộc về một người là Cố Trường Khanh!”
“Con ngốc quá, chỉ có con mới có ý nghĩ kì quái này thôi!”.
Cô như nhìn thấy mẹ đang cười vuốt tóc mình, Cố Trường Khanh kìm lòng không đậu, vươn tay ra nhưng vừa chạm đến bàn tay mẹ thì ảo ảnh đã như bọt biển vỡ tan.
Mũi Trường Khanh cay cay, nước mắt rơi xuống.
Mẹ…
Cô lau khô nước mắt, hít hít mũi, xuống giường, trợn tròn mắt nhìn xung quanh, trong bóng đêm thoáng hiện ra cách bài trí của căn phòng.
Trước giường là chiếc bình phong bằng gốm của Tô Châu khắc cung nữ, trước đó là một bàn gỗ tròn, bên phải tường có một chiếc tủ bày những món đồ cổ…
Cố Trường Khanh dụi dụi mắt, không thể tin vào những gì mình đã nhìn thấy!
Hơi thở cô bỗng trở nên dồn dập, cô xoay người đi đến bên giường, đụng vào công tắc quen thuộc, ấn xuống.
Phòng đột nhiên sáng lên.
Cố Trường Khanh ngẩng đầu nhìn chiếc đèn bát giác cung đình trên trần nhà, nhìn nhìn lại căn phòng vừa quen thuộc vừa xa lạ này, kinh ngạc kêu khẽ.
Sở dĩ quen là vì đây là nơi cô đã sinh ra và lớn lên, biệt thự họ Cố. Đây là phòng của cô, cô ở đây 14 năm.
Mà xa lạ là vì sao cô còn có thể ở đây? Từ sau khi Khưu Uyển Di vào cửa, cha đã đưa bọn họ chuyển ra khỏi biệt thự nhà họ Cố, đến năm thứ hai, biệt thự cháy, những món đồ cổ là tâm huyết cả đời sưu tầm của ông ngoại đều cháy sạch. Sau này cha lại bỏ tiền ra tu sửa lại biệt thự họ Cố mà được rất nhiều nguyên lão trong Cố thị khen ngợi, nói ông là người có tình có nghĩa. Nhưng đồ cổ bên trong cuối cùng vẫn không thể tìm lại được.
Ngay cả như thế thì sao cô có thể ở đây? Còn ngủ trên chiếc giường cổ bằng gỗ lim đã hóa thành tro tàn từ lâu?
Hơn nữa, chẳng phải cô đã chết sao? Sao còn ở đây? Chẳng lẽ nơi này là thiên đường?
Nhất thời Cố Trường Khanh không nghĩ ra, đầu óc rối loạn.
Lúc này, tiếng đập cửa vang lên. Cố Trường Khanh nhìn ra ngoài cửa, bên ngoài truyền vào giọng nói khàn khàn có chút âm điệu của người Hồ Nam (Thập Tam ở Hồ Nam các bạn ạ ^^):
– Tiểu thư đã tỉnh lại sao?
Cố Trường Khanh kinh ngạc nhìn ra cửa, tim đập loạn.
Đó là… đó là giọng nói của vú Dung…
Nhưng chẳng phải vú Dung đã bị bệnh tim mà qua đời từ khi cô 15 tuổi sao?
Cô nhìn chằm chằm về phía cửa, ánh mắt như muốn nhìn xuyên thấu qua cánh cửa vậy.
Ngoài cửa vừa dứt lời, cánh cửa đã bị đẩy ra, ngay sau đó, một người phụ nữ khoảng 60 tuổi mặc áo trắng, quần đi đi vào.
Dáng người béo tròn, mặt cũng tròn, khi cười lên mắt híp tịt.
– Tiểu thư, tôi nghe được có tiếng động, có phải là đói bụng rồi không? Vú Dung mang đồ ăn khuya cho cô nhé?
Cố Trường Khanh nhìn khuôn mặt tươi cười của bà, bên tai là giọng nói như đã khắc sâu trong trí nhớ, trào nước mắt, nhào về phía vú Dung:
– Vú Dung… Vú Dung…
Nơi đó có vòng ôm ấm ám, có bàn tay dịu dàng, có giọng nói hiền hòa.Trong lòng cô dâng lên sự tủi thân vô hạn, rất muốn được khóc trong vòng tay bà cho thỏa.
Là mơ hay là thiên đường? Bất kể là cái gì, xin hãy cho cô ở đây, cô cần sự ấm áp này, cô không muốn nhớ đến những chuyện đáng sợ đó…
Vú Dung thấy Cố Trường Khanh khóc, lập tức nhăn mặt, những nếp nhăn biểu lộ rõ sự đau lòng của bà:
– Tiểu thư của tôi ơi, sao lại khóc? Gặp ác mộng đúng không? Đừng sợ, đừng sợ, có vú Dung ở đây rồi!
Bà dang tay ôm cô vào lòng.
Cố Trường Khanh dựa vào bà, ngửi mùi xà phòng quen thuộc, nước mắt như mưa.
Đúng là vú Dung rồi, chỉ có vú Dung mới thích dùng loại xà phòng cũ kỹ này giặt quần áo.
Vú Dung vỗ vỗ lưng cô, nhỏ giọng an ủi:
– Tiểu thư đừng sợ, tuy mẹ kế sắp vào cửa nhưng nhất định vú Dung sẽ bảo vệ tiểu thư!
Cố Trường Khanh đang khóc, nghe được hai chữ “mẹ kế” thì người run lên, ngẩng đầu nhìn vú Dung.
– Mẹ kế… vào cửa…
Vú Dung lấy trong túi ra chiếc khăn tay, nhẹ nhàng lau nước mắt cho Cố Trường Khanh, động tác mềm nhẹ, trong mắt là sự thương xót:
– Cô ngốc à, mẹ đã qua đời, sớm muộn gì mẹ kế cũng vào cửa. Tôi thấy Khưu tiểu thư kia tuy trông xinh đẹp, hiền lành nhưng ánh mắt đó cho thấy cô ấy không phải là người an phận, tôi cũng không thích cô ta!
Cố Trường Khanh kinh ngạc nhìn vú Dung, nhất thời chưa phản ứng kịp.
Vú Dung thấy vẻ ngơ ngác của cô, nghĩ cô lo lắng việc này, vô cùng đau lòng. Bà thở dài một hơi, đỡ Cố Trường Khanh đi về phía giường, vừa đi vừa nói:
– Tiểu thư cũng không cần lo lắng, mặc kệ thế nào cô cũng là huyết mạch duy nhất của nhà họ Cố, không ai có thể cưỡi lên đầu cô được. Đừng nghĩ nhiều thế, cứ bình tĩnh, thoải mái, trời nắng rồi trời mưa, cha cô muốn lấy vợ cũng không phải là chuyện cô có thể quản được, ngoan ngoãn ngủ đi!
Cố Trường Khanh để mặc vú Dung đỡ đi, đầu óc lộn xộn.
Sao lại thế này? Đã xảy ra chuyện gì?
Lúc đi qua tủ quần áo bằng gỗ kim, cô tiện mắt nhìn qua, lập tức, lòng chấn động, vội giãy khỏi vú Dung, chạy ra trước gương trên tủ.
Trong giương hiện ra bóng dáng của cô.
Khuôn mặt trái xoan nho nhỏ, làn da trắng nõn, không có những tàn nhang cứng đầu mà dùng loại mỹ phẩm nào cũng không thể che đi, hai mắt trong suốt, sáng bừng, tóc dài chấm vai, tóc mềm như tơ, không phải là mái tóc được làm xoăn, nhuộm mà xơ xác.
Người còn chưa phát triển hết, vẫn còn chút non nớt nhưng dáng người cao gầy đã có chút thướt tha.
Đây rõ ràng là cô khi 14,15 tuổi!
Cố Trường Khanh nhìn chính mình trong giương, lòng hoảng sợ không gì miêu tả hết.
Trong đầu cô bỗng nhiên nảy ra một suy nghĩ, ý nghĩ này khiến cô hưng phấn, kích động! Cô vội tự cắn tay mình, cảm giác đau đớn lan khắp người, cô kêu lớn một tiếng, cảm giác đau khiến tim cô hoảng sợ.
Mọi thứ đều là thật, không phải mơ cũng chẳng phải thiên đường!
Vú Dung ở bên hoảng sợ:
– Tiểu thư, sao cô lại tự cắn mình, chảy máu mất!
Bà kéo tay Cố Trường Khanh, cẩn thận kiểm tra lại.
Lúc này Cố Trường Khanh không có tâm tư để ý đến chuyện đó, cô vội hỏi vú Dung:
– Vú Dung, có phải năm nay vú 65 tuổi không?
Vú Dung ngẩng đầu cười:
– Tiểu thư còn nhớ sao!
Tâm tình Cố Trường Khanh rất kích động, cô nhìn vú Dung, lại quay đầu nhìn sang bên trái, bàn học quen thuộc của cô, trên đó có di ảnh của Cố Linh Lung, trước di ảnh có một lư hương đồng, trên đó đang thắp hương.
Cô dần dần hiểu được một sự thực, chuyện chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết giờ lại xảy ra với cô.
Cô tái sinh, trở về mười năm trước!
Năm đó, cô 14 tuổi!
Năm đó, mẹ cô mới qua đời được hai năm!
Năm đó, Khưu Uyển Di lấy Khổng Khánh Tường!
Đầu óc vốn lộn xộn trở nên tỉnh táo trong chớp mắt, lòng đang hoảng hốt cũng dần bình tĩnh lại.
Trong phòng bệnh, mỗi câu nói, mỗi tiếng cười lạnh, mỗi vẻ mặt của Khưu Uyển Di, Khổng Ngọc Phân, Khổng Khánh Tường đều hiện rõ trước mắt cô, quẩn quanh bên tai cô, như cây kim sắc nhọn đâm vào tim cô.
Cố Trường Khanh cúi đầu, tay dần nắm chặt lại, người run lên.
Đây nhất định là cơ hội ông trời ban cho cô, nếu có thể quay lại, như vậy…
Tôi phải lấy lại công bằng cho mẹ và cho chính mình!
Tôi muốn lấy lại những thứ thuộc về mình!
Tôi muốn đánh cho các người phải hiện nguyên hình!
Tôi muốn đem những đau khổ tôi phải chịu đựng trả lại hết cho các người!
– Tiểu thư, cô chờ một chút, tôi đi lấy thuốc bôi, giờ đang nóng, rất dễ bị nhiễm trùng.
Vú Dung đỡ Cố Trường Khanh ngồi xuống bên giường, xoay người lấy hòm thuốc trong tủ ra.
Cố Trường Khanh nhìn bóng dáng mập mạp của vú Dung, lòng đang phẫn hận dần mềm lại.
Còn nữa… tôi sẽ bảo vệ những người quan tâm tôi và người tôi quan tâm, tôi sẽ để cho bọn họ được sống thật bình an, vui vẻ…
Trong không khí có mùi tinh dầu quen thuộc, đó là mùi hoa oải hương cô thích nhất, có tác dụng an thần, từ năm 12 tuổi, sau khi mẹ qua đời, đêm nào cô cũng dùng tinh dầu này.
Cô đứng dậy, hai mắt dần thích ứng với bóng tối, cô phát hiện mình đang nằm trên chiếc giường gỗ lim, lòng có chút nghi ngờ, vươn tay sờ sờ thành giường, nơi đó có vết khắc rất rõ ràng, cẩn thận cảm nhận, đó là ba chữ quen thuộc nhất với cô: Cố Trường Khanh!
Bên tai dường như vang lên giọng nói dịu dàng của mẹ: “Trường Khanh, chiếc giường này là đồ cổ từ thời nhà Minh, là thứ khi còn sống ông ngoại con thích nhất, mẹ còn không nỡ ngủ nhưng lại để cho con nằm. Con xem, con đúng là bướng bỉnh, còn khắc chữ lên đó! Cẩn thận ông ngoại con ở dưới suối vàng biết được sẽ đi vào giấc mơ mắng con đó!”
Khi ấy, cô mới 10 tuổi đã cười đáp: “Không đâu, ông ngoại chiều con nhất, ông sẽ không trách con, con muốn khắc tên mình lên giường, về sau bất luận là ai ngủ trên chiếc giường này đều sẽ biết, nó từng thuộc về một người là Cố Trường Khanh!”
“Con ngốc quá, chỉ có con mới có ý nghĩ kì quái này thôi!”.
Cô như nhìn thấy mẹ đang cười vuốt tóc mình, Cố Trường Khanh kìm lòng không đậu, vươn tay ra nhưng vừa chạm đến bàn tay mẹ thì ảo ảnh đã như bọt biển vỡ tan.
Mũi Trường Khanh cay cay, nước mắt rơi xuống.
Mẹ…
Cô lau khô nước mắt, hít hít mũi, xuống giường, trợn tròn mắt nhìn xung quanh, trong bóng đêm thoáng hiện ra cách bài trí của căn phòng.
Trước giường là chiếc bình phong bằng gốm của Tô Châu khắc cung nữ, trước đó là một bàn gỗ tròn, bên phải tường có một chiếc tủ bày những món đồ cổ…
Cố Trường Khanh dụi dụi mắt, không thể tin vào những gì mình đã nhìn thấy!
Hơi thở cô bỗng trở nên dồn dập, cô xoay người đi đến bên giường, đụng vào công tắc quen thuộc, ấn xuống.
Phòng đột nhiên sáng lên.
Cố Trường Khanh ngẩng đầu nhìn chiếc đèn bát giác cung đình trên trần nhà, nhìn nhìn lại căn phòng vừa quen thuộc vừa xa lạ này, kinh ngạc kêu khẽ.
Sở dĩ quen là vì đây là nơi cô đã sinh ra và lớn lên, biệt thự họ Cố. Đây là phòng của cô, cô ở đây 14 năm.
Mà xa lạ là vì sao cô còn có thể ở đây? Từ sau khi Khưu Uyển Di vào cửa, cha đã đưa bọn họ chuyển ra khỏi biệt thự nhà họ Cố, đến năm thứ hai, biệt thự cháy, những món đồ cổ là tâm huyết cả đời sưu tầm của ông ngoại đều cháy sạch. Sau này cha lại bỏ tiền ra tu sửa lại biệt thự họ Cố mà được rất nhiều nguyên lão trong Cố thị khen ngợi, nói ông là người có tình có nghĩa. Nhưng đồ cổ bên trong cuối cùng vẫn không thể tìm lại được.
Ngay cả như thế thì sao cô có thể ở đây? Còn ngủ trên chiếc giường cổ bằng gỗ lim đã hóa thành tro tàn từ lâu?
Hơn nữa, chẳng phải cô đã chết sao? Sao còn ở đây? Chẳng lẽ nơi này là thiên đường?
Nhất thời Cố Trường Khanh không nghĩ ra, đầu óc rối loạn.
Lúc này, tiếng đập cửa vang lên. Cố Trường Khanh nhìn ra ngoài cửa, bên ngoài truyền vào giọng nói khàn khàn có chút âm điệu của người Hồ Nam (Thập Tam ở Hồ Nam các bạn ạ ^^):
– Tiểu thư đã tỉnh lại sao?
Cố Trường Khanh kinh ngạc nhìn ra cửa, tim đập loạn.
Đó là… đó là giọng nói của vú Dung…
Nhưng chẳng phải vú Dung đã bị bệnh tim mà qua đời từ khi cô 15 tuổi sao?
Cô nhìn chằm chằm về phía cửa, ánh mắt như muốn nhìn xuyên thấu qua cánh cửa vậy.
Ngoài cửa vừa dứt lời, cánh cửa đã bị đẩy ra, ngay sau đó, một người phụ nữ khoảng 60 tuổi mặc áo trắng, quần đi đi vào.
Dáng người béo tròn, mặt cũng tròn, khi cười lên mắt híp tịt.
– Tiểu thư, tôi nghe được có tiếng động, có phải là đói bụng rồi không? Vú Dung mang đồ ăn khuya cho cô nhé?
Cố Trường Khanh nhìn khuôn mặt tươi cười của bà, bên tai là giọng nói như đã khắc sâu trong trí nhớ, trào nước mắt, nhào về phía vú Dung:
– Vú Dung… Vú Dung…
Nơi đó có vòng ôm ấm ám, có bàn tay dịu dàng, có giọng nói hiền hòa.Trong lòng cô dâng lên sự tủi thân vô hạn, rất muốn được khóc trong vòng tay bà cho thỏa.
Là mơ hay là thiên đường? Bất kể là cái gì, xin hãy cho cô ở đây, cô cần sự ấm áp này, cô không muốn nhớ đến những chuyện đáng sợ đó…
Vú Dung thấy Cố Trường Khanh khóc, lập tức nhăn mặt, những nếp nhăn biểu lộ rõ sự đau lòng của bà:
– Tiểu thư của tôi ơi, sao lại khóc? Gặp ác mộng đúng không? Đừng sợ, đừng sợ, có vú Dung ở đây rồi!
Bà dang tay ôm cô vào lòng.
Cố Trường Khanh dựa vào bà, ngửi mùi xà phòng quen thuộc, nước mắt như mưa.
Đúng là vú Dung rồi, chỉ có vú Dung mới thích dùng loại xà phòng cũ kỹ này giặt quần áo.
Vú Dung vỗ vỗ lưng cô, nhỏ giọng an ủi:
– Tiểu thư đừng sợ, tuy mẹ kế sắp vào cửa nhưng nhất định vú Dung sẽ bảo vệ tiểu thư!
Cố Trường Khanh đang khóc, nghe được hai chữ “mẹ kế” thì người run lên, ngẩng đầu nhìn vú Dung.
– Mẹ kế… vào cửa…
Vú Dung lấy trong túi ra chiếc khăn tay, nhẹ nhàng lau nước mắt cho Cố Trường Khanh, động tác mềm nhẹ, trong mắt là sự thương xót:
– Cô ngốc à, mẹ đã qua đời, sớm muộn gì mẹ kế cũng vào cửa. Tôi thấy Khưu tiểu thư kia tuy trông xinh đẹp, hiền lành nhưng ánh mắt đó cho thấy cô ấy không phải là người an phận, tôi cũng không thích cô ta!
Cố Trường Khanh kinh ngạc nhìn vú Dung, nhất thời chưa phản ứng kịp.
Vú Dung thấy vẻ ngơ ngác của cô, nghĩ cô lo lắng việc này, vô cùng đau lòng. Bà thở dài một hơi, đỡ Cố Trường Khanh đi về phía giường, vừa đi vừa nói:
– Tiểu thư cũng không cần lo lắng, mặc kệ thế nào cô cũng là huyết mạch duy nhất của nhà họ Cố, không ai có thể cưỡi lên đầu cô được. Đừng nghĩ nhiều thế, cứ bình tĩnh, thoải mái, trời nắng rồi trời mưa, cha cô muốn lấy vợ cũng không phải là chuyện cô có thể quản được, ngoan ngoãn ngủ đi!
Cố Trường Khanh để mặc vú Dung đỡ đi, đầu óc lộn xộn.
Sao lại thế này? Đã xảy ra chuyện gì?
Lúc đi qua tủ quần áo bằng gỗ kim, cô tiện mắt nhìn qua, lập tức, lòng chấn động, vội giãy khỏi vú Dung, chạy ra trước gương trên tủ.
Trong giương hiện ra bóng dáng của cô.
Khuôn mặt trái xoan nho nhỏ, làn da trắng nõn, không có những tàn nhang cứng đầu mà dùng loại mỹ phẩm nào cũng không thể che đi, hai mắt trong suốt, sáng bừng, tóc dài chấm vai, tóc mềm như tơ, không phải là mái tóc được làm xoăn, nhuộm mà xơ xác.
Người còn chưa phát triển hết, vẫn còn chút non nớt nhưng dáng người cao gầy đã có chút thướt tha.
Đây rõ ràng là cô khi 14,15 tuổi!
Cố Trường Khanh nhìn chính mình trong giương, lòng hoảng sợ không gì miêu tả hết.
Trong đầu cô bỗng nhiên nảy ra một suy nghĩ, ý nghĩ này khiến cô hưng phấn, kích động! Cô vội tự cắn tay mình, cảm giác đau đớn lan khắp người, cô kêu lớn một tiếng, cảm giác đau khiến tim cô hoảng sợ.
Mọi thứ đều là thật, không phải mơ cũng chẳng phải thiên đường!
Vú Dung ở bên hoảng sợ:
– Tiểu thư, sao cô lại tự cắn mình, chảy máu mất!
Bà kéo tay Cố Trường Khanh, cẩn thận kiểm tra lại.
Lúc này Cố Trường Khanh không có tâm tư để ý đến chuyện đó, cô vội hỏi vú Dung:
– Vú Dung, có phải năm nay vú 65 tuổi không?
Vú Dung ngẩng đầu cười:
– Tiểu thư còn nhớ sao!
Tâm tình Cố Trường Khanh rất kích động, cô nhìn vú Dung, lại quay đầu nhìn sang bên trái, bàn học quen thuộc của cô, trên đó có di ảnh của Cố Linh Lung, trước di ảnh có một lư hương đồng, trên đó đang thắp hương.
Cô dần dần hiểu được một sự thực, chuyện chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết giờ lại xảy ra với cô.
Cô tái sinh, trở về mười năm trước!
Năm đó, cô 14 tuổi!
Năm đó, mẹ cô mới qua đời được hai năm!
Năm đó, Khưu Uyển Di lấy Khổng Khánh Tường!
Đầu óc vốn lộn xộn trở nên tỉnh táo trong chớp mắt, lòng đang hoảng hốt cũng dần bình tĩnh lại.
Trong phòng bệnh, mỗi câu nói, mỗi tiếng cười lạnh, mỗi vẻ mặt của Khưu Uyển Di, Khổng Ngọc Phân, Khổng Khánh Tường đều hiện rõ trước mắt cô, quẩn quanh bên tai cô, như cây kim sắc nhọn đâm vào tim cô.
Cố Trường Khanh cúi đầu, tay dần nắm chặt lại, người run lên.
Đây nhất định là cơ hội ông trời ban cho cô, nếu có thể quay lại, như vậy…
Tôi phải lấy lại công bằng cho mẹ và cho chính mình!
Tôi muốn lấy lại những thứ thuộc về mình!
Tôi muốn đánh cho các người phải hiện nguyên hình!
Tôi muốn đem những đau khổ tôi phải chịu đựng trả lại hết cho các người!
– Tiểu thư, cô chờ một chút, tôi đi lấy thuốc bôi, giờ đang nóng, rất dễ bị nhiễm trùng.
Vú Dung đỡ Cố Trường Khanh ngồi xuống bên giường, xoay người lấy hòm thuốc trong tủ ra.
Cố Trường Khanh nhìn bóng dáng mập mạp của vú Dung, lòng đang phẫn hận dần mềm lại.
Còn nữa… tôi sẽ bảo vệ những người quan tâm tôi và người tôi quan tâm, tôi sẽ để cho bọn họ được sống thật bình an, vui vẻ…
Tác giả :
Thập Tam Xuân