Thiên Kim Trở Về
Chương 140: Phùng Tước chỉ thích Cố Trường Khanh
Tất cả những chuyện này bảo cô phải nói thế nào với anh đây? Làm sao để anh hiểu?
Lòng Cố Trường Khanh rất khó chịu, cô rất mong được Phùng Tước ủng hộ, thấu hiểu nhưng lại không thể nói hết ra được, chẳng những vì chuyện tái sinh anh không thể tin mà bởi vì… bởi vì…
Bảo cô phải nói với anh thế nào về những ngày tháng u ám đã qua, đó là những điều ngay cả cô cũng không dám đối mặt, cô không muốn để anh biết.
Hơn nữa, anh không hề biết rằng khi đối mặt với anh, cô có thể coi như chuyện này chưa từng xảy ra, nhưng một khi anh đã biết thì cô sẽ luôn phải nghĩ đến chuyện này.
Cô thực sự không muốn nói ra.
– Anh Phùng Tước, cho em chút thời gian để suy nghĩ, anh không phải em, sẽ không hiểu được cảm giác của em.
Cố Trường Khanh bưng mặt:
– Em thực sự không rộng lượng như vậy, để cho kẻ có âm mưu với em sống hạnh phúc…
Phùng Tước đến gần cô, để cô dựa vào vai anh, anh dịu dàng vuốt tóc cô:
– Không sao cả, anh chỉ đưa ra đề nghị, cho dù em không chấp nhận cũng được. Cho dù không có Arce thì chúng ta vẫn có cách khác để giành lại mọi thứ thuộc về em.
Anh cúi đầu hôn lên má cô:
– Chúng ta đừng để ý đến anh ta được không, không gặp, mặc kệ anh ta đi. Chuyện của anh ta không liên quan gì đến chúng ta. Coi như người này không tồn tại. Về phần em nói muốn đối phó với Arce… đến giờ Arce vẫn chưa làm gì cả, chúng ta cũng không tìm được cách gì để đối phó với anh ta, mặc kệ làm gì cũng sẽ để lộ dấu vết.
Cố Trường Khanh ngẩng đầu:
– Có nghĩa là chỉ cần anh ta làm gì thì em có thể đối phó với anh ta?
– Vì sao nhất định phải mong anh ta sẽ làm gì? Trường Khanh, vì sao em hận anh ta như vậy? Phùng Tước khó hiểu.
Lòng Cố Trường Khanh như có cái gì đó bị chặn lại, cô lắc đầu:
– Thôi đi, không nói cái này, giờ cứ xem xét rồi tính. Qua mấy ngày nữa em có cuộc thi quan trọng, em nhất định phải thắng! Việc này tạm gác lại đã.
Phùng Tước gật gật đầu, anh vuốt ve má cô:
– Đừng nghĩ nhiều như vậy, thoải mái một chút.
Thoải mái? Sao có thể? Nhưng cô vẫn miễn cưỡng gật gật đầu.
Phùng Tước cười cười, lại khẽ hôn lên môi cô:
– Ngày thi đấu anh sẽ đến xem, nhất định phải phất cờ cổ vũ cho em.
Cố Trường Khanh cười cười:
– Em nhất định phải thắng, em phải vào được cuộc thi toàn quốc, em không thể giành thành tích tốt trong học tập nên em cần phải có được vinh dự này.
Phùng Tước lại hôn cô:
– Tennis vốn là thú vui, đam mê để cuộc sống thêm phong phú… nha đầu đáng thương… thực ra anh chỉ mong em được sống hạnh phúc, nếu có thể tẩy não, anh sẽ dứt khoát tẩy sạch những thù hận trong đầu em, cho em sống vô ưu vô lo.
– Nhưng mà Cố Trường Khanh không có thù hận thì sẽ không phải là Cố Trường Khanh bây giờ…
Mũi cô cay cay:
– Cố Trường Khanh như vậy, Phùng Tước sẽ không thích, cũng sẽ chẳng có ai thật lòng yêu quý cả…
Phùng Tước ôm chặt cô vào lòng, nhẹ nhàng cười:
– Ngốc quá, Cố Trường Khanh chính là Cố Trường Khanh, mặc kệ Cố Trường Khanh trông như thế nào, Phùng Tước chỉ thích Cố Trường Khanh.
Anh nắm tay cô, nắm thật chặt:
– Chỉ cần Cố Trường Khanh nắm tay Phùng Tước, Phùng Tước tuyệt đối sẽ không buông tay Cố Trường Khanh.
Cuối cùng Cố Trường Khanh không nhịn được, nước mắt lăn dài, từng giọt từng giọt rơi xuống đôi bàn tay đang nắm chặt của hai người.
…
Quay về trường học, mọi người còn chưa về, mãi đến lúc sắp ăn tối thì Triệu Chân Chân mới về ký túc xá, cô nhìn Cố Trường Khanh nằm trên giường, hỏi:
– Trường Khanh, sao cậu lại về trước.
Cố Trường Khanh xoay người, quay lưng về phía cô ta, buồn bực nói:
– Mình hơi mệt.
Triệu Chân Chân hiển nhiên không để ý tới cảm xúc của cô, cô nàng ngồi xuống bên cạnh Cố Trường Khanh, hưng phấn nói:
– Mình kể cho cậu nhé, Arce đã thắng rồi, thuận lợi tiến vào top 10 New York rồi! Huấn luyện viên rất vui, nói tối nay sẽ mở tiệc chúc mừng Arce.
Thấy Cố Trường Khanh còn không có phản ứng gì, Triệu Chân Chân còn nói:
– Cậu không biết chứ, Arce oai phong vô cùng, thoải mái đánh bại đối thủ chính là người đứng thứ 10 ở New York đó, lúc thi xong mặt bên kia tái mét, trông rất đáng ghét, so với bên đó, Arce như một vị hoàng tử vậy.
Lòng Cố Trường Khanh bốc hỏa.
Triệu Chân Chân vẫn thao thao bất tuyệt:
– Arce cũng thật tuấn tú, mình chưa từng thấy ai đẹp trai như vậy, anh ấy lại thích cậu như vậy, Trường Khanh, cậu thật may mắn, nếu mình là cậu thì vui muốn chết mất, hai người như hoàng tử và công chúa trong cổ tích vậy …
Triệu Chân Chân còn chưa nói hết, Cố Trường Khanh bỗng nhiên ngồi phắt dậy dương tay tát Triệu Chân Chân một cái khiến cô nàng ngây người. Cố Trường Khanh giận dữ nói:
– Ồn ào muốn chết, mình nói rồi, mình không thoải mái.
Nói xong lại nằm xuống.
Triệu Chân Chân bụm mặt chạy ra ngoài.
Cô nàng đứng bên ngoài oán hận nhìn chằm chằm vào cánh cửa, thầm nghĩ: Hung hăng cái gì, chẳng qua là ỷ vào nhà có mấy đồng tiền dơ bẩn chứ gì? Hừ, xem dì tao xử lý mày thế nào!
Bữa tiệc buổi tối Cố Trường Khanh vốn không muốn đi, cô không muốn nhìn mặt Arce chỉ là huấn luyện viên đích thân gọi điện thoại đến an ủi cô, còn nói nếu khỏe thì mong cô đến dự tiệc.
Cố Trường Khanh nhớ tới mấy ngày qua thầy đã dốc lòng dạy dỗ mình, không tiện từ chối nên đành phải đến.
Party tổ chức ở trong trường học.
Vì thời gian vội vã nên bên trong chỉ trang trí qua loa, chỉ cắt giấy màu và bóng bay trang trí nhưng mọi người vui vẻ hưng phấn có thể bù lại điều này.
Huấn luyện viên là người Mỹ hơn 30 tuổi, da sẫm màu, hẳn là lai giữa người da đen và da trắng, tóc đen xoăn tít tự nhiên, môi hơi dày, dáng người to lớn. Nghe nó lúc trước cũng là vận động viên nhưng bị chấn thương nên mới về trường dạy.
Có mấy người cười nói:
– Thầy, ngày vui thế này nên uống rượu mới đúng!
Thầy giáo cầm ly đồ uống lên, cười nói:
– Các em chưa đủ 21 tuổi, thầy không thể phạm pháp, các em lén uống trộm cũng không sao nhưng trước mặt thầy thì không được.
Mọi người đều cười lớn.
Không khí vui vẻ khiến tâm tình Cố Trường Khanh thoải mái hơn nhiều.
Lúc này, Mike thấy cô thì cầm một ly đồ uống đi đến bên cạnh cô, đưa đồ uống cho cô:
– Nghe nói cậu không khỏe? Đỡ hơn chưa?
Đôi mắt màu lam sau cặp kính gọng đen tràn ngập sự quan tâm. Cố Trường Khanh đón lấy ly nước, cười nói:
– Đã không sao rồi!
– Không sao là tốt, anh còn đang lo lắng, nghe em nói không sao anh cũng an tâm rồi!
Giọng nói mềm mại của Arce đột nhiên vang lên, xen vào giữa cuộc trò chuyện của Cố Trường Khanh và Mike.
Lòng Cố Trường Khanh trầm xuống, tay nắm chặt ly.
Mike nhìn ra sau Cố Trường Khanh rồi mỉm cười, nói với Cố Trường Khanh:
– Hoàng tử của cậu đến rồi!
Cố Trường Khanh rất ít khi kể chuyện riêng của mình cho Mike biết nên Mike cũng như mọi người, nghĩ bọn họ đang hẹn hò.
Mike tự cho là thức thời, thoải mái rời đi.
Arce đứng sau nghe được những lời này, lòng vui vẻ, anh ta sớm đã biết Cố Trường Khanh và Mike rất thân thiết, nghĩ rằng Mike nói thế tất nhiên là vì Cố Trường Khanh đã nói gì đó với Mike.
Điều này khiến anh ta rất vui.
Bên kia, chủ nhiệm câu lạc bộ Dennis bật nhạc, mọi người cùng nhau nhảy nhót, tất cả đều chơi rất vui vẻ, náo nhiệt. Catherine còn vẫy tay với hai người ý là rủ hai người cùng tham gia.
Giờ Catherine đã bỏ qua Arce, vốn cũng chẳng phải là tình yêu sống chết gì, đơn thuần chỉ là thích tướng mạo của Arce, thấy Arce không thích mình thì cũng chẳng bám lấy làm gì. Xả giận lên người Triệu Chân Chân xong thì cũng thôi.
Arce cúi đầu thì thầm vào tai Cố Trường Khanh:
– Chúng ta đi khiêu vũ đi!
Cố Trường Khanh lắc đầu:
– Không có hứng thú!
Cô xoay người định đi tìm Mike nhưng Arce lại đột nhiên nắm chặt tay cô, kéo cô ra ngoài:
– Chúng ta lén chuồn ra ngoài đi!
Cố Trường Khanh vốn muốn giãy ra nhưng cô đột nhiên lại thay đổi quyết định.
Cô đi theo anh ta ra ngoài.
Bên ngoài là là khu vườn trồng cây cảnh, ở giữa có đặt mấy bức tượng điêu khắc, Arce kéo cô đi vào trong vườn.
Giữa vườn cây.
Lòng bàn tay nóng rực khiến Cố Trường Khanh không thoải mái, hận không thể lập tức gạt anh ta ra nhưng cô lại nhịn lại, Cố Trường Khanh cúi đầu như thể rất thẹn thùng.
Giờ đã là mùa đông, ngoài trời hơi lạnh, gió lạnh thổi tới khiến người ra run run. Arce thuận tay cởi áo khoác ra khoác lên người Cố Trường Khanh, tay Cố Trường Khanh cũng được buông ra.
– Cảm ơn!
Cố Trường Khanh nhẹ nhàng nói, sau đó đúc tay vào túi áo.
Ai ngờ Arce lại cố chấp kéo tay cô ra rồi nắm tay cô:
– Thế này sẽ ấm hơn.
Tay Arce nóng bỏng, cũng rất ấm áp nhưng Cố Trường Khanh lại rất nhớ đôi bàn tay ấm áp khác.
Cô đè nén lại cảm giác muốn giãy ra khỏi tay anh ta.
– Arce, tay anh ấm thật.
Arce cúi đầu cười nói:
– Anh trời sinh đã vậy, nhiệt độ cơ thể cao hơn người khác một chút, cũng chẳng biết là vì sao?
– Người nhà của anh cũng vậy sao?
Cố Trường Khanh ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt đơn thuần.
– Không đâu, người nhà anh đều rất bình thường. Arce lắc đầu.
– Có thể kể cho em về gia đình nhà anh không, đến giờ còn chưa nghe anh nói, nhưng em rất muốn biết.
Cố Trường Khanh cười cười, lại hỏi:
– Anh có anh chị em gì không?
Arce trầm mặc hồi lâu rồi mới nói:
– Có, anh có một người em trai.
– Hai người nhất định rất thân thiết.
– Đúng thế, rất thân nhau!
– Em cảm thấy anh nhất định là người rất tốt với người thân của mình!
Cố Trường Khanh nhìn Arce, nụ cười hơi cứng lại:
– Em cảm thấy anh nhất định là mẫu người có thể vì người thân mà bất chấp tất cả.
Nụ cười trên mặt Arce dần biến mất, anh ta ngẩng đầu nhìn ra xa, hai tay nắm chặt tay cô, một lát sau mới nhẹ nhàng nói:
– Đúng vậy, trả giá tất cả… cho dù là xuống địa ngục…
Nụ cười của Cố Trường Khanh lạnh xuống:
– Anh thật tốt với người nhà của mình!
Lại nói:
– Em nghĩ, người tốt như anh nhất định sẽ không làm việc gì trái với lương tâm!
– Trái với lương tâm?
Arce giật mình, anh ta cúi đầu:
– Anh chỉ làm chuyện mình nên làm.
– Anh đã làm chuyện gì khiến mình hối hận chưa?
Cố Trường Khanh nhìn Arce chăm chú.
– Hối hận? Không, làm thì đã làm rồi, có gì mà hối hận. Anh cũng không thấy hối hận.
Arce cười lắc đầu.
Tim Cố Trường Khanh như có gì đó đâm vào.
Tính cách này sao? Thế có nghĩa là, kiếp trước anh ta làm tổn thương mình nhưng cũng không hề hối hận?
Bảo cô tha thứ cho người như thế sao? Bảo cô buông bỏ hận thù như vậy?
Cô không làm được…
Phùng Tước, em thực sự không làm được.
Lòng Cố Trường Khanh rất khó chịu, cô rất mong được Phùng Tước ủng hộ, thấu hiểu nhưng lại không thể nói hết ra được, chẳng những vì chuyện tái sinh anh không thể tin mà bởi vì… bởi vì…
Bảo cô phải nói với anh thế nào về những ngày tháng u ám đã qua, đó là những điều ngay cả cô cũng không dám đối mặt, cô không muốn để anh biết.
Hơn nữa, anh không hề biết rằng khi đối mặt với anh, cô có thể coi như chuyện này chưa từng xảy ra, nhưng một khi anh đã biết thì cô sẽ luôn phải nghĩ đến chuyện này.
Cô thực sự không muốn nói ra.
– Anh Phùng Tước, cho em chút thời gian để suy nghĩ, anh không phải em, sẽ không hiểu được cảm giác của em.
Cố Trường Khanh bưng mặt:
– Em thực sự không rộng lượng như vậy, để cho kẻ có âm mưu với em sống hạnh phúc…
Phùng Tước đến gần cô, để cô dựa vào vai anh, anh dịu dàng vuốt tóc cô:
– Không sao cả, anh chỉ đưa ra đề nghị, cho dù em không chấp nhận cũng được. Cho dù không có Arce thì chúng ta vẫn có cách khác để giành lại mọi thứ thuộc về em.
Anh cúi đầu hôn lên má cô:
– Chúng ta đừng để ý đến anh ta được không, không gặp, mặc kệ anh ta đi. Chuyện của anh ta không liên quan gì đến chúng ta. Coi như người này không tồn tại. Về phần em nói muốn đối phó với Arce… đến giờ Arce vẫn chưa làm gì cả, chúng ta cũng không tìm được cách gì để đối phó với anh ta, mặc kệ làm gì cũng sẽ để lộ dấu vết.
Cố Trường Khanh ngẩng đầu:
– Có nghĩa là chỉ cần anh ta làm gì thì em có thể đối phó với anh ta?
– Vì sao nhất định phải mong anh ta sẽ làm gì? Trường Khanh, vì sao em hận anh ta như vậy? Phùng Tước khó hiểu.
Lòng Cố Trường Khanh như có cái gì đó bị chặn lại, cô lắc đầu:
– Thôi đi, không nói cái này, giờ cứ xem xét rồi tính. Qua mấy ngày nữa em có cuộc thi quan trọng, em nhất định phải thắng! Việc này tạm gác lại đã.
Phùng Tước gật gật đầu, anh vuốt ve má cô:
– Đừng nghĩ nhiều như vậy, thoải mái một chút.
Thoải mái? Sao có thể? Nhưng cô vẫn miễn cưỡng gật gật đầu.
Phùng Tước cười cười, lại khẽ hôn lên môi cô:
– Ngày thi đấu anh sẽ đến xem, nhất định phải phất cờ cổ vũ cho em.
Cố Trường Khanh cười cười:
– Em nhất định phải thắng, em phải vào được cuộc thi toàn quốc, em không thể giành thành tích tốt trong học tập nên em cần phải có được vinh dự này.
Phùng Tước lại hôn cô:
– Tennis vốn là thú vui, đam mê để cuộc sống thêm phong phú… nha đầu đáng thương… thực ra anh chỉ mong em được sống hạnh phúc, nếu có thể tẩy não, anh sẽ dứt khoát tẩy sạch những thù hận trong đầu em, cho em sống vô ưu vô lo.
– Nhưng mà Cố Trường Khanh không có thù hận thì sẽ không phải là Cố Trường Khanh bây giờ…
Mũi cô cay cay:
– Cố Trường Khanh như vậy, Phùng Tước sẽ không thích, cũng sẽ chẳng có ai thật lòng yêu quý cả…
Phùng Tước ôm chặt cô vào lòng, nhẹ nhàng cười:
– Ngốc quá, Cố Trường Khanh chính là Cố Trường Khanh, mặc kệ Cố Trường Khanh trông như thế nào, Phùng Tước chỉ thích Cố Trường Khanh.
Anh nắm tay cô, nắm thật chặt:
– Chỉ cần Cố Trường Khanh nắm tay Phùng Tước, Phùng Tước tuyệt đối sẽ không buông tay Cố Trường Khanh.
Cuối cùng Cố Trường Khanh không nhịn được, nước mắt lăn dài, từng giọt từng giọt rơi xuống đôi bàn tay đang nắm chặt của hai người.
…
Quay về trường học, mọi người còn chưa về, mãi đến lúc sắp ăn tối thì Triệu Chân Chân mới về ký túc xá, cô nhìn Cố Trường Khanh nằm trên giường, hỏi:
– Trường Khanh, sao cậu lại về trước.
Cố Trường Khanh xoay người, quay lưng về phía cô ta, buồn bực nói:
– Mình hơi mệt.
Triệu Chân Chân hiển nhiên không để ý tới cảm xúc của cô, cô nàng ngồi xuống bên cạnh Cố Trường Khanh, hưng phấn nói:
– Mình kể cho cậu nhé, Arce đã thắng rồi, thuận lợi tiến vào top 10 New York rồi! Huấn luyện viên rất vui, nói tối nay sẽ mở tiệc chúc mừng Arce.
Thấy Cố Trường Khanh còn không có phản ứng gì, Triệu Chân Chân còn nói:
– Cậu không biết chứ, Arce oai phong vô cùng, thoải mái đánh bại đối thủ chính là người đứng thứ 10 ở New York đó, lúc thi xong mặt bên kia tái mét, trông rất đáng ghét, so với bên đó, Arce như một vị hoàng tử vậy.
Lòng Cố Trường Khanh bốc hỏa.
Triệu Chân Chân vẫn thao thao bất tuyệt:
– Arce cũng thật tuấn tú, mình chưa từng thấy ai đẹp trai như vậy, anh ấy lại thích cậu như vậy, Trường Khanh, cậu thật may mắn, nếu mình là cậu thì vui muốn chết mất, hai người như hoàng tử và công chúa trong cổ tích vậy …
Triệu Chân Chân còn chưa nói hết, Cố Trường Khanh bỗng nhiên ngồi phắt dậy dương tay tát Triệu Chân Chân một cái khiến cô nàng ngây người. Cố Trường Khanh giận dữ nói:
– Ồn ào muốn chết, mình nói rồi, mình không thoải mái.
Nói xong lại nằm xuống.
Triệu Chân Chân bụm mặt chạy ra ngoài.
Cô nàng đứng bên ngoài oán hận nhìn chằm chằm vào cánh cửa, thầm nghĩ: Hung hăng cái gì, chẳng qua là ỷ vào nhà có mấy đồng tiền dơ bẩn chứ gì? Hừ, xem dì tao xử lý mày thế nào!
Bữa tiệc buổi tối Cố Trường Khanh vốn không muốn đi, cô không muốn nhìn mặt Arce chỉ là huấn luyện viên đích thân gọi điện thoại đến an ủi cô, còn nói nếu khỏe thì mong cô đến dự tiệc.
Cố Trường Khanh nhớ tới mấy ngày qua thầy đã dốc lòng dạy dỗ mình, không tiện từ chối nên đành phải đến.
Party tổ chức ở trong trường học.
Vì thời gian vội vã nên bên trong chỉ trang trí qua loa, chỉ cắt giấy màu và bóng bay trang trí nhưng mọi người vui vẻ hưng phấn có thể bù lại điều này.
Huấn luyện viên là người Mỹ hơn 30 tuổi, da sẫm màu, hẳn là lai giữa người da đen và da trắng, tóc đen xoăn tít tự nhiên, môi hơi dày, dáng người to lớn. Nghe nó lúc trước cũng là vận động viên nhưng bị chấn thương nên mới về trường dạy.
Có mấy người cười nói:
– Thầy, ngày vui thế này nên uống rượu mới đúng!
Thầy giáo cầm ly đồ uống lên, cười nói:
– Các em chưa đủ 21 tuổi, thầy không thể phạm pháp, các em lén uống trộm cũng không sao nhưng trước mặt thầy thì không được.
Mọi người đều cười lớn.
Không khí vui vẻ khiến tâm tình Cố Trường Khanh thoải mái hơn nhiều.
Lúc này, Mike thấy cô thì cầm một ly đồ uống đi đến bên cạnh cô, đưa đồ uống cho cô:
– Nghe nói cậu không khỏe? Đỡ hơn chưa?
Đôi mắt màu lam sau cặp kính gọng đen tràn ngập sự quan tâm. Cố Trường Khanh đón lấy ly nước, cười nói:
– Đã không sao rồi!
– Không sao là tốt, anh còn đang lo lắng, nghe em nói không sao anh cũng an tâm rồi!
Giọng nói mềm mại của Arce đột nhiên vang lên, xen vào giữa cuộc trò chuyện của Cố Trường Khanh và Mike.
Lòng Cố Trường Khanh trầm xuống, tay nắm chặt ly.
Mike nhìn ra sau Cố Trường Khanh rồi mỉm cười, nói với Cố Trường Khanh:
– Hoàng tử của cậu đến rồi!
Cố Trường Khanh rất ít khi kể chuyện riêng của mình cho Mike biết nên Mike cũng như mọi người, nghĩ bọn họ đang hẹn hò.
Mike tự cho là thức thời, thoải mái rời đi.
Arce đứng sau nghe được những lời này, lòng vui vẻ, anh ta sớm đã biết Cố Trường Khanh và Mike rất thân thiết, nghĩ rằng Mike nói thế tất nhiên là vì Cố Trường Khanh đã nói gì đó với Mike.
Điều này khiến anh ta rất vui.
Bên kia, chủ nhiệm câu lạc bộ Dennis bật nhạc, mọi người cùng nhau nhảy nhót, tất cả đều chơi rất vui vẻ, náo nhiệt. Catherine còn vẫy tay với hai người ý là rủ hai người cùng tham gia.
Giờ Catherine đã bỏ qua Arce, vốn cũng chẳng phải là tình yêu sống chết gì, đơn thuần chỉ là thích tướng mạo của Arce, thấy Arce không thích mình thì cũng chẳng bám lấy làm gì. Xả giận lên người Triệu Chân Chân xong thì cũng thôi.
Arce cúi đầu thì thầm vào tai Cố Trường Khanh:
– Chúng ta đi khiêu vũ đi!
Cố Trường Khanh lắc đầu:
– Không có hứng thú!
Cô xoay người định đi tìm Mike nhưng Arce lại đột nhiên nắm chặt tay cô, kéo cô ra ngoài:
– Chúng ta lén chuồn ra ngoài đi!
Cố Trường Khanh vốn muốn giãy ra nhưng cô đột nhiên lại thay đổi quyết định.
Cô đi theo anh ta ra ngoài.
Bên ngoài là là khu vườn trồng cây cảnh, ở giữa có đặt mấy bức tượng điêu khắc, Arce kéo cô đi vào trong vườn.
Giữa vườn cây.
Lòng bàn tay nóng rực khiến Cố Trường Khanh không thoải mái, hận không thể lập tức gạt anh ta ra nhưng cô lại nhịn lại, Cố Trường Khanh cúi đầu như thể rất thẹn thùng.
Giờ đã là mùa đông, ngoài trời hơi lạnh, gió lạnh thổi tới khiến người ra run run. Arce thuận tay cởi áo khoác ra khoác lên người Cố Trường Khanh, tay Cố Trường Khanh cũng được buông ra.
– Cảm ơn!
Cố Trường Khanh nhẹ nhàng nói, sau đó đúc tay vào túi áo.
Ai ngờ Arce lại cố chấp kéo tay cô ra rồi nắm tay cô:
– Thế này sẽ ấm hơn.
Tay Arce nóng bỏng, cũng rất ấm áp nhưng Cố Trường Khanh lại rất nhớ đôi bàn tay ấm áp khác.
Cô đè nén lại cảm giác muốn giãy ra khỏi tay anh ta.
– Arce, tay anh ấm thật.
Arce cúi đầu cười nói:
– Anh trời sinh đã vậy, nhiệt độ cơ thể cao hơn người khác một chút, cũng chẳng biết là vì sao?
– Người nhà của anh cũng vậy sao?
Cố Trường Khanh ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt đơn thuần.
– Không đâu, người nhà anh đều rất bình thường. Arce lắc đầu.
– Có thể kể cho em về gia đình nhà anh không, đến giờ còn chưa nghe anh nói, nhưng em rất muốn biết.
Cố Trường Khanh cười cười, lại hỏi:
– Anh có anh chị em gì không?
Arce trầm mặc hồi lâu rồi mới nói:
– Có, anh có một người em trai.
– Hai người nhất định rất thân thiết.
– Đúng thế, rất thân nhau!
– Em cảm thấy anh nhất định là người rất tốt với người thân của mình!
Cố Trường Khanh nhìn Arce, nụ cười hơi cứng lại:
– Em cảm thấy anh nhất định là mẫu người có thể vì người thân mà bất chấp tất cả.
Nụ cười trên mặt Arce dần biến mất, anh ta ngẩng đầu nhìn ra xa, hai tay nắm chặt tay cô, một lát sau mới nhẹ nhàng nói:
– Đúng vậy, trả giá tất cả… cho dù là xuống địa ngục…
Nụ cười của Cố Trường Khanh lạnh xuống:
– Anh thật tốt với người nhà của mình!
Lại nói:
– Em nghĩ, người tốt như anh nhất định sẽ không làm việc gì trái với lương tâm!
– Trái với lương tâm?
Arce giật mình, anh ta cúi đầu:
– Anh chỉ làm chuyện mình nên làm.
– Anh đã làm chuyện gì khiến mình hối hận chưa?
Cố Trường Khanh nhìn Arce chăm chú.
– Hối hận? Không, làm thì đã làm rồi, có gì mà hối hận. Anh cũng không thấy hối hận.
Arce cười lắc đầu.
Tim Cố Trường Khanh như có gì đó đâm vào.
Tính cách này sao? Thế có nghĩa là, kiếp trước anh ta làm tổn thương mình nhưng cũng không hề hối hận?
Bảo cô tha thứ cho người như thế sao? Bảo cô buông bỏ hận thù như vậy?
Cô không làm được…
Phùng Tước, em thực sự không làm được.
Tác giả :
Thập Tam Xuân