Thiên Kim Trở Về
Chương 107: Hoàng tử và Lọ lem
Cố Trường Khanh sớm đã phát hiện Triệu Chân Chân có ý với Bruce.
Mỗi lần Bruce lái xe thể thao đi vào trường học, mỗi lần anh mặc đồng phục đội bóng đi trên sân cỏ, ánh mắt Triệu Chân Chân đều luôn dõi theo anh.
Rất ít cô gái nào chống lại được sức hút của Bruce, đặc biệt là ở trong ngôi trường còn ít hot boy này.
Triệu Chân Chân đang ở độ tuổi đầy những hi vọng, ảo tưởng tốt đẹp, trong mắt cô nàng, Bruce vừa đẹp trai lại vừa giàu có, chẳng phải chính là bạch mã hoàng tử trong truyện cổ tích đó sao?
Nhưng cô chưa bao giờ chủ động xuất hiện trước mặt anh, có lẽ tự biết mình không xứng, tuy khát khao nhưng vẫn giữ lý trí. Hơn nữa cô rất ít khi tiếp cận với Catherine nên hầu như không tiếp xúc gì với Bruce.
Nhưng Cố Trường Khanh lại biết, Bruce rất thích chơi bời với những loại con gái khác nhau. Như vậy, cô sẽ đóng gói Triệu Chân Chân rồi gửi tới trước mặt anh ta, để anh ta tự mở món quà cầu kì này.
Có mỹ nhân phương Đông cổ điển như Triệu Chân Chân mà Bruce không cố gắng đưa được cô nàng lên giường thì Cố Trường Khanh sẽ tự viết ngược tên mình.
Catherine vừa bá đạo vừa ghê gớm, nếu biết bạn trai mình bị Triệu Chân Chân thu hút thì lúc đó có chuyện hay rồi.
Cố Trường Khanh thấy Bruce bị một đám con gái vây quanh, không nhìn đến bên này nên cố ý cao giọng gọi một tiếng:
– Bruce!
Bruce nghe tiếng gọi, theo bản năng nhìn qua bên này, lập tức bị Triệu Chân Chân hấp dẫn, mắt sáng bừng. Anh chàng kìm lòng không đậu đẩy Catherine ở bên cạnh qua, lại bước qua đám con gái đang vây quanh mình, đi về phía Cố Trường Khanh.
– Merry Christmas, Helen.
Anh ta chào hỏi Cố Trường Khanh nhưng mắt lại nhìn chằm chằm Triệu Chân Chân, nhìn mặt nhìn ngực cô nàng một lượt, cuối cùng lại nhìn chăm chú vào nốt son đỏ trên trán Triệu Chân Chân.
Triệu Chân Chân bị ánh mắt của anh ta làm cho người run lên, không nhịn được khẽ cúi đầu, hai má đỏ bừng, Bruce càng cảm thấy thú vị, đã bao lâu rồi không được gặp một cô gái thẹn thùng như vậy. Con gái châu Á đúng là đặc biệt.
– Vị tiểu thư xinh đẹp này là ai, Helen, giới thiệu cho anh một chút đi!
Vừa nói chuyện, Bruce lại lặng lẽ tới gần Triệu Chân Chân mấy bước, hơi thở nam tính bao phủ lấy cô nàng. Triệu Chân Chân có chút hoảng hốt, tim đập loạn, vội lui về phía sau vài bước, sự e lệ này càng khơi dậy hứng thú trong lòng Bruce. Bruce bỗng nhiên cầm tay Triệu Chân Chân đưa lên miệng rồi khẽ hôn. Triệu Chân Chân run lên, ngẩng đầu nhìn Bruce, nhân cơ hội anh chàng vội vàng phóng điện với Triệu Chân Chân.
Trong đôi mắt như ngọc bích đó đều là tình cảm sâu sắc, anh si ngốc nhìn Triệu Chân Chân, nói bằng giọng khàn khàn, ấm áp:
– Tiểu thư xinh đẹp, có thể cho tôi biết tên em không?
Người Triệu Chân Chân mềm nhũn, Bruce vội vươn tay ôm cô nàng vào lòng, Triệu Chân Chân dựa vào vòm ngực rộng lớn ấy, nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh, thiếu chút nữa thì không thở nổi.
– Ja…ne…
Triệu Chân Chân hoảng hốt đến độ nói cũng không nổi.
Cố Trường Khanh ở bên muốn phì cười, Triệu Chân Chân này vốn không thể so nổi với Bruce.
Khóe mắt liếc thấy vẻ giận dữ của Catherine, Cố Trường Khanh lặng lẽ lui ra đằng sau, tạo không gian cho Catherine phát huy bản thân.
Hai người kia đang đắm đuối nhìn nhau như lạc vào giấc mộng, nào hay biết Catherine đã đứng sát bên.
Catherine bỗng vươn tay phải đẩy Triệu Chân Chân ra, tay trái vung lên, một cái tát ập đến, vừa nhanh vừa mạnh đã tát cho Triệu Chân Chân ngã lăn xuống đất. Sau đó không thèm nhìn Triệu Chân Chân, kéo Bruce đi thẳng.
Bruce quay đầu nhìn Triệu Chân Chân một cái, Catherine dùng sức kéo, cuối cùng vẫn kéo được anh chàng đi.
Triệu Chân Chân ôm mặt quỳ rạp trên đất, nước mắt tuôn trào. Xung quanh không ít bạn học đứng xem, dùng đủ loại ánh mắt đánh giá cô nàng.
Chờ đến khi Triệu Chân Chân đủ xấu hổ thì Cố Trường Khanh mới đi đến bên cạnh cô, đỡ cô dậy rồi dẫn cô nàng rời khỏi dạ tiệc, quay về ký túc xá.
Về đến ký túc xá, Triệu Chân Chân vùi đầu vào gối khóc nức nở, Cố Trường Khanh ngồi bên lạnh lùng nhìn cô ta.
Giờ mới là bắt đầu mà đã khóc thành ra thế này, về sau tha hồ mà khóc.
– Cậu không sao chứ? Có muốn uống nước không? Cố Trường Khanh ra vẻ quan tâm.
Triệu Chân Chân thút thít ngồi dậy, mắt mũi tèm lem như gấu trúc.
Cô ta ôm mặt bị đánh sưng vù, giận dữ nói:
– Dựa vào cái gì mà Catherine đánh mình? Chẳng lẽ cô ấy là vợ Bruce sao? Bọn họ còn chưa kết hôn.
Nói xong lại khóc:
– Còn đánh mình trước mặt bao nhiêu người như vậy, mất mặt muốn chết.
Cố Trường Khanh hỏi cô:
– Cậu thích Bruce đúng không?
Triệu Chân Chân ngừng khóc, lau nước mắt, lau đến lúc tay đen nhẻm rồi mới nói:
– Mình cũng biết mình không xứng với anh ấy… nhưng mà… Mình không nghĩ anh ấy lại thích mình.
Cô nàng cúi đầu, nhỏ giọng đáp.
Cố Trường Khanh cười lạnh, tự coi mình như Lọ lem, hoàng tử không yêu công chúa mà yêu Lọ lem…
Nhưng vẻ mặt cô lại như thật say mê, chắp tay trước ngực:
– Tình cảnh đêm nay cứ như trong truyện cổ tích, Bruce là hoàng tử, cậu là Lọ lem, hai người gặp nhau chính là định mệnh, thật lãng mạn.
Triệu Chân Chân nhớ lại lúc trước, nhớ lại ánh mắt say mê của Bruce, giọng nói dịu dàng, vòng ôm nóng bỏng, cả người như mềm nhũn ra, như thể giờ vẫn còn đang trong vòng ôm của Bruce vậy. Cô bưng mặt:
– Thật sao? Thật lãng mạn!
Cố Trường Khanh rất chắc chắn:
– Quả thực rất lãng mạn, như trong giấc mơ vậy.
Mỗi câu nói của Cố Trường Khanh đều là nhắc lại lời của Triệu Chân Chân khi cô ta tác hợp cho mình với Aces, giờ Cố Trường Khanh trả lại hết cho Triệu Chân Chân, hậu quả thế nào cô không xen vào.
– Mình nghe Catherine nói, nhà Bruce rất giàu. Chẳng những là thành viên ban quản trị trường học mà còn có công ty trị giá mấy tỷ, còn có cả lâu đài ở Anh nữa.
– Lâu đài?
Triệu Chân Chân thất thanh kêu lên, quả thực mê muội. Cô run sợ hồi lâu, nhẹ nhàng nói:
– Nhưng Bruce rất lăng nhăng… ai biết anh ấy có thật lòng với mình không.
Cố Trường Khanh hưng phấn:
– Trong phim đều chẳng phải là như vậy sao? Công tử đào hoa chơi bời nhân gian, mỹ nữ qua tay hàng vạn rồi bỗng nhiên lại yêu một cô gái bình thường, từ đó về sau toàn tâm toàn ý với người con gái đó.
Chuyện cổ tích này cũng chỉ có thể đem ra lừa những cô gái không hiểu sự đời, thực tế là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, tay chơi thích theo đuổi sự mới mẻ vĩnh viễn không thể nào yêu mãi một cô gái, cho dù có đẹp như tiên nữ đi chăng nữa.
– Sẽ sao? Sẽ sao?
Triệu Chân Chân nắm chặt tay Cố Trường Khanh, trong mắt đầy những khát khao.
– Trong phim đều là thế mà, chắc là thật đó.
Cố Trường Khanh trả lời, cô đâu có nói ngoài đời có chuyện này thật.
Đêm đó Triệu Chân Chân mất ngủ, lăn qua lộn lại.
Sau hôm đó, các học sinh đều rời trường, hoặc về nước, hoặc về nhà hoặc đi chơi, chỉ có một số ít còn ở lại trường học.
Bruce nhớ Triệu Chân Chân như chó nhớ xương, thường xuyên về trường học tìm Triệu Chân Chân. Catherine đi Chicago, tạm thời không quấn lấy anh ta, Bruce như chó xổng xích, có thể tùy tiện làm bậy.
Dưới sự công phá mạnh mẽ của Bruce, Triệu Chân Chân dần dần thất thủ, lúc Cố Trường Khanh đi Canada thì đã thường xuyên nhìn thấy cảnh Triệu Chân Chân và Bruce ôm hôn nhau rồi. Bruce là cao thủ trên giường, Cố Trường Khanh hoàn toàn có thể nhìn ra cảnh Triệu Chân Chân đắm chìm trong hoan lạc rồi.
Chờ Cố Trường Khanh từ Canada về lại Princeton, Triệu Chân Chân gọi điện thoại cho cô, nói cô nàng sẽ đi Hawaii cùng Bruce.
Khỏi phải nói, chắc chắn là đã bị Bruce ăn sạch.
Cố Trường Khanh cười cười, lại vùi đầu vào sách vở.
Hôm sau, Mike bất ngờ biến mất, điện thoại tắt, không biết chạy đi đâu, Cố Trường Khanh đành phải tự mình nghiên cứu thị trường chứng khoán.
Hôm nay, Cố Trường Khanh xem bản tin thị trường chứng khoán, nhìn thấy một cái tên vô cùng quen mắt.
Hoa Nhã.
Cố Trường Khanh nghĩ ngợi hồi lâu, rốt cuộc là đã đọc được cái tên này ở đâu? Nghĩ thật lâu, cuối cùng cũng ra.
Hoa Nhã, tập đoàn Hoa Nhã, chẳng phải là tập đoàn Hoa Nhã mà kiếp trước mình từng đi coi mắt sao?
Sao? Sao lại đưa ra thị trường bên Mỹ?
Nhất thời tò mò, Cố Trường Khanh lên mạng tìm thông tin về tập đoàn Hoa Nhã. Kết quả phát hiện, Chủ tịch tập đoàn Hoa Nhã họ Hoàng, ở Hong Kong. Tập đoàn này xuất phát điển là đại lý buôn bán, nhập khẩu các mặt hàng xa xỉ từ nước ngoài về. Ở Hong Kong, ông ta có hơn 20 cửa hàng cao cấp, phân bố ở các ngã tư đường, khu phố sầm uất nhất. Nhưng lúc xem mặt, tổng tài sản của Hoa Nhã đã hơn hàng trăm tỷ, xem ra là mấy năm nay phát triển không ngừng. Bởi vì có một hạng mục quan trọng hợp tác với Cố thị nên mới có lần xem mặt đó.
Nhưng sau đó nghe nói, thái tử Hoa Nhã nhìn trúng Khổng Ngọc Phân.
Cô mở Web, bên trên có thiếp mời các thương nhân trong và ngoài nước đến tham dự bữa tiệc ra mắt của Hoa Nhã.
Trang Web trang trí cẩn thận, Anh – Trung song ngữ. Trên đó còn giới thiệu những hạng mục làm ăn của Hoa Nhã, xem ra là cũng có chút thực lực.
Cố Trường Khanh đảo mắt, dù sao cũng nhàn rỗi chẳng có việc gì làm, đi Hong Kong chơi, tiện thể xem xem tiệc rượu của Hoa Nhã thế nào, xem cả Hoàng thái tử đã coi trọng Khổng Ngọc Phân kia là người ra sao.
Nghĩ vậy, cô gọi điện cho Lý Giai, xem cô ấy có thời gian rảnh không thì dẫn Lý Giai đi chơi cùng. Thời gian qua để cô ở lại Cố thị, một mình đối mặt mới mọi thứ cũng vất vả cho cô rồi, coi như là thưởng cho Lý Giai.
Lý Giai nhận được điện thoại, nghe nói sẽ tới Hương Cảng chơi ba ngày thì kích động nói:
– Chị đi xin nghỉ ngay, nhất định sẽ xin nghỉ được, bao giờ thì đi?
Cố Trường Khanh nhìn thời gian trên web, cười nói:
– Hai ngày nữa đi, còn thời gian, em cũng phải chuẩn bị một chút. Đến lúc đó chị bay qua Hong Kong, em trả tiền.
– Được!
Lý Giai cao hứng đáp:
– Cuối cùng lại được gặp em rồi, Trường Khanh, em không biết chị nhớ em thế nào đâu.
Mỗi lần Bruce lái xe thể thao đi vào trường học, mỗi lần anh mặc đồng phục đội bóng đi trên sân cỏ, ánh mắt Triệu Chân Chân đều luôn dõi theo anh.
Rất ít cô gái nào chống lại được sức hút của Bruce, đặc biệt là ở trong ngôi trường còn ít hot boy này.
Triệu Chân Chân đang ở độ tuổi đầy những hi vọng, ảo tưởng tốt đẹp, trong mắt cô nàng, Bruce vừa đẹp trai lại vừa giàu có, chẳng phải chính là bạch mã hoàng tử trong truyện cổ tích đó sao?
Nhưng cô chưa bao giờ chủ động xuất hiện trước mặt anh, có lẽ tự biết mình không xứng, tuy khát khao nhưng vẫn giữ lý trí. Hơn nữa cô rất ít khi tiếp cận với Catherine nên hầu như không tiếp xúc gì với Bruce.
Nhưng Cố Trường Khanh lại biết, Bruce rất thích chơi bời với những loại con gái khác nhau. Như vậy, cô sẽ đóng gói Triệu Chân Chân rồi gửi tới trước mặt anh ta, để anh ta tự mở món quà cầu kì này.
Có mỹ nhân phương Đông cổ điển như Triệu Chân Chân mà Bruce không cố gắng đưa được cô nàng lên giường thì Cố Trường Khanh sẽ tự viết ngược tên mình.
Catherine vừa bá đạo vừa ghê gớm, nếu biết bạn trai mình bị Triệu Chân Chân thu hút thì lúc đó có chuyện hay rồi.
Cố Trường Khanh thấy Bruce bị một đám con gái vây quanh, không nhìn đến bên này nên cố ý cao giọng gọi một tiếng:
– Bruce!
Bruce nghe tiếng gọi, theo bản năng nhìn qua bên này, lập tức bị Triệu Chân Chân hấp dẫn, mắt sáng bừng. Anh chàng kìm lòng không đậu đẩy Catherine ở bên cạnh qua, lại bước qua đám con gái đang vây quanh mình, đi về phía Cố Trường Khanh.
– Merry Christmas, Helen.
Anh ta chào hỏi Cố Trường Khanh nhưng mắt lại nhìn chằm chằm Triệu Chân Chân, nhìn mặt nhìn ngực cô nàng một lượt, cuối cùng lại nhìn chăm chú vào nốt son đỏ trên trán Triệu Chân Chân.
Triệu Chân Chân bị ánh mắt của anh ta làm cho người run lên, không nhịn được khẽ cúi đầu, hai má đỏ bừng, Bruce càng cảm thấy thú vị, đã bao lâu rồi không được gặp một cô gái thẹn thùng như vậy. Con gái châu Á đúng là đặc biệt.
– Vị tiểu thư xinh đẹp này là ai, Helen, giới thiệu cho anh một chút đi!
Vừa nói chuyện, Bruce lại lặng lẽ tới gần Triệu Chân Chân mấy bước, hơi thở nam tính bao phủ lấy cô nàng. Triệu Chân Chân có chút hoảng hốt, tim đập loạn, vội lui về phía sau vài bước, sự e lệ này càng khơi dậy hứng thú trong lòng Bruce. Bruce bỗng nhiên cầm tay Triệu Chân Chân đưa lên miệng rồi khẽ hôn. Triệu Chân Chân run lên, ngẩng đầu nhìn Bruce, nhân cơ hội anh chàng vội vàng phóng điện với Triệu Chân Chân.
Trong đôi mắt như ngọc bích đó đều là tình cảm sâu sắc, anh si ngốc nhìn Triệu Chân Chân, nói bằng giọng khàn khàn, ấm áp:
– Tiểu thư xinh đẹp, có thể cho tôi biết tên em không?
Người Triệu Chân Chân mềm nhũn, Bruce vội vươn tay ôm cô nàng vào lòng, Triệu Chân Chân dựa vào vòm ngực rộng lớn ấy, nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh, thiếu chút nữa thì không thở nổi.
– Ja…ne…
Triệu Chân Chân hoảng hốt đến độ nói cũng không nổi.
Cố Trường Khanh ở bên muốn phì cười, Triệu Chân Chân này vốn không thể so nổi với Bruce.
Khóe mắt liếc thấy vẻ giận dữ của Catherine, Cố Trường Khanh lặng lẽ lui ra đằng sau, tạo không gian cho Catherine phát huy bản thân.
Hai người kia đang đắm đuối nhìn nhau như lạc vào giấc mộng, nào hay biết Catherine đã đứng sát bên.
Catherine bỗng vươn tay phải đẩy Triệu Chân Chân ra, tay trái vung lên, một cái tát ập đến, vừa nhanh vừa mạnh đã tát cho Triệu Chân Chân ngã lăn xuống đất. Sau đó không thèm nhìn Triệu Chân Chân, kéo Bruce đi thẳng.
Bruce quay đầu nhìn Triệu Chân Chân một cái, Catherine dùng sức kéo, cuối cùng vẫn kéo được anh chàng đi.
Triệu Chân Chân ôm mặt quỳ rạp trên đất, nước mắt tuôn trào. Xung quanh không ít bạn học đứng xem, dùng đủ loại ánh mắt đánh giá cô nàng.
Chờ đến khi Triệu Chân Chân đủ xấu hổ thì Cố Trường Khanh mới đi đến bên cạnh cô, đỡ cô dậy rồi dẫn cô nàng rời khỏi dạ tiệc, quay về ký túc xá.
Về đến ký túc xá, Triệu Chân Chân vùi đầu vào gối khóc nức nở, Cố Trường Khanh ngồi bên lạnh lùng nhìn cô ta.
Giờ mới là bắt đầu mà đã khóc thành ra thế này, về sau tha hồ mà khóc.
– Cậu không sao chứ? Có muốn uống nước không? Cố Trường Khanh ra vẻ quan tâm.
Triệu Chân Chân thút thít ngồi dậy, mắt mũi tèm lem như gấu trúc.
Cô ta ôm mặt bị đánh sưng vù, giận dữ nói:
– Dựa vào cái gì mà Catherine đánh mình? Chẳng lẽ cô ấy là vợ Bruce sao? Bọn họ còn chưa kết hôn.
Nói xong lại khóc:
– Còn đánh mình trước mặt bao nhiêu người như vậy, mất mặt muốn chết.
Cố Trường Khanh hỏi cô:
– Cậu thích Bruce đúng không?
Triệu Chân Chân ngừng khóc, lau nước mắt, lau đến lúc tay đen nhẻm rồi mới nói:
– Mình cũng biết mình không xứng với anh ấy… nhưng mà… Mình không nghĩ anh ấy lại thích mình.
Cô nàng cúi đầu, nhỏ giọng đáp.
Cố Trường Khanh cười lạnh, tự coi mình như Lọ lem, hoàng tử không yêu công chúa mà yêu Lọ lem…
Nhưng vẻ mặt cô lại như thật say mê, chắp tay trước ngực:
– Tình cảnh đêm nay cứ như trong truyện cổ tích, Bruce là hoàng tử, cậu là Lọ lem, hai người gặp nhau chính là định mệnh, thật lãng mạn.
Triệu Chân Chân nhớ lại lúc trước, nhớ lại ánh mắt say mê của Bruce, giọng nói dịu dàng, vòng ôm nóng bỏng, cả người như mềm nhũn ra, như thể giờ vẫn còn đang trong vòng ôm của Bruce vậy. Cô bưng mặt:
– Thật sao? Thật lãng mạn!
Cố Trường Khanh rất chắc chắn:
– Quả thực rất lãng mạn, như trong giấc mơ vậy.
Mỗi câu nói của Cố Trường Khanh đều là nhắc lại lời của Triệu Chân Chân khi cô ta tác hợp cho mình với Aces, giờ Cố Trường Khanh trả lại hết cho Triệu Chân Chân, hậu quả thế nào cô không xen vào.
– Mình nghe Catherine nói, nhà Bruce rất giàu. Chẳng những là thành viên ban quản trị trường học mà còn có công ty trị giá mấy tỷ, còn có cả lâu đài ở Anh nữa.
– Lâu đài?
Triệu Chân Chân thất thanh kêu lên, quả thực mê muội. Cô run sợ hồi lâu, nhẹ nhàng nói:
– Nhưng Bruce rất lăng nhăng… ai biết anh ấy có thật lòng với mình không.
Cố Trường Khanh hưng phấn:
– Trong phim đều chẳng phải là như vậy sao? Công tử đào hoa chơi bời nhân gian, mỹ nữ qua tay hàng vạn rồi bỗng nhiên lại yêu một cô gái bình thường, từ đó về sau toàn tâm toàn ý với người con gái đó.
Chuyện cổ tích này cũng chỉ có thể đem ra lừa những cô gái không hiểu sự đời, thực tế là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, tay chơi thích theo đuổi sự mới mẻ vĩnh viễn không thể nào yêu mãi một cô gái, cho dù có đẹp như tiên nữ đi chăng nữa.
– Sẽ sao? Sẽ sao?
Triệu Chân Chân nắm chặt tay Cố Trường Khanh, trong mắt đầy những khát khao.
– Trong phim đều là thế mà, chắc là thật đó.
Cố Trường Khanh trả lời, cô đâu có nói ngoài đời có chuyện này thật.
Đêm đó Triệu Chân Chân mất ngủ, lăn qua lộn lại.
Sau hôm đó, các học sinh đều rời trường, hoặc về nước, hoặc về nhà hoặc đi chơi, chỉ có một số ít còn ở lại trường học.
Bruce nhớ Triệu Chân Chân như chó nhớ xương, thường xuyên về trường học tìm Triệu Chân Chân. Catherine đi Chicago, tạm thời không quấn lấy anh ta, Bruce như chó xổng xích, có thể tùy tiện làm bậy.
Dưới sự công phá mạnh mẽ của Bruce, Triệu Chân Chân dần dần thất thủ, lúc Cố Trường Khanh đi Canada thì đã thường xuyên nhìn thấy cảnh Triệu Chân Chân và Bruce ôm hôn nhau rồi. Bruce là cao thủ trên giường, Cố Trường Khanh hoàn toàn có thể nhìn ra cảnh Triệu Chân Chân đắm chìm trong hoan lạc rồi.
Chờ Cố Trường Khanh từ Canada về lại Princeton, Triệu Chân Chân gọi điện thoại cho cô, nói cô nàng sẽ đi Hawaii cùng Bruce.
Khỏi phải nói, chắc chắn là đã bị Bruce ăn sạch.
Cố Trường Khanh cười cười, lại vùi đầu vào sách vở.
Hôm sau, Mike bất ngờ biến mất, điện thoại tắt, không biết chạy đi đâu, Cố Trường Khanh đành phải tự mình nghiên cứu thị trường chứng khoán.
Hôm nay, Cố Trường Khanh xem bản tin thị trường chứng khoán, nhìn thấy một cái tên vô cùng quen mắt.
Hoa Nhã.
Cố Trường Khanh nghĩ ngợi hồi lâu, rốt cuộc là đã đọc được cái tên này ở đâu? Nghĩ thật lâu, cuối cùng cũng ra.
Hoa Nhã, tập đoàn Hoa Nhã, chẳng phải là tập đoàn Hoa Nhã mà kiếp trước mình từng đi coi mắt sao?
Sao? Sao lại đưa ra thị trường bên Mỹ?
Nhất thời tò mò, Cố Trường Khanh lên mạng tìm thông tin về tập đoàn Hoa Nhã. Kết quả phát hiện, Chủ tịch tập đoàn Hoa Nhã họ Hoàng, ở Hong Kong. Tập đoàn này xuất phát điển là đại lý buôn bán, nhập khẩu các mặt hàng xa xỉ từ nước ngoài về. Ở Hong Kong, ông ta có hơn 20 cửa hàng cao cấp, phân bố ở các ngã tư đường, khu phố sầm uất nhất. Nhưng lúc xem mặt, tổng tài sản của Hoa Nhã đã hơn hàng trăm tỷ, xem ra là mấy năm nay phát triển không ngừng. Bởi vì có một hạng mục quan trọng hợp tác với Cố thị nên mới có lần xem mặt đó.
Nhưng sau đó nghe nói, thái tử Hoa Nhã nhìn trúng Khổng Ngọc Phân.
Cô mở Web, bên trên có thiếp mời các thương nhân trong và ngoài nước đến tham dự bữa tiệc ra mắt của Hoa Nhã.
Trang Web trang trí cẩn thận, Anh – Trung song ngữ. Trên đó còn giới thiệu những hạng mục làm ăn của Hoa Nhã, xem ra là cũng có chút thực lực.
Cố Trường Khanh đảo mắt, dù sao cũng nhàn rỗi chẳng có việc gì làm, đi Hong Kong chơi, tiện thể xem xem tiệc rượu của Hoa Nhã thế nào, xem cả Hoàng thái tử đã coi trọng Khổng Ngọc Phân kia là người ra sao.
Nghĩ vậy, cô gọi điện cho Lý Giai, xem cô ấy có thời gian rảnh không thì dẫn Lý Giai đi chơi cùng. Thời gian qua để cô ở lại Cố thị, một mình đối mặt mới mọi thứ cũng vất vả cho cô rồi, coi như là thưởng cho Lý Giai.
Lý Giai nhận được điện thoại, nghe nói sẽ tới Hương Cảng chơi ba ngày thì kích động nói:
– Chị đi xin nghỉ ngay, nhất định sẽ xin nghỉ được, bao giờ thì đi?
Cố Trường Khanh nhìn thời gian trên web, cười nói:
– Hai ngày nữa đi, còn thời gian, em cũng phải chuẩn bị một chút. Đến lúc đó chị bay qua Hong Kong, em trả tiền.
– Được!
Lý Giai cao hứng đáp:
– Cuối cùng lại được gặp em rồi, Trường Khanh, em không biết chị nhớ em thế nào đâu.
Tác giả :
Thập Tam Xuân