Thiên Kim Làm Vợ Kế
Chương 55: Tin tưởng
Tôn phu nhân nhìn Nhược Thủy ra chiều mình là người từng trải lắm, Nhược Thủy cũng biết Tôn phu nhân làm thế cũng vì quan tâm đến nàng, nàng bèn mỉm cười gật đầu, tỏ ý đã biết. Một phụ nhân ngồi bên cạnh thấy Nhược Thủy coi nhẹ như không, bà ta bỗng cảm thấy Nhược Thủy chưa lường hết được những nguy hiểm, chưa đủ cảnh giác, bèn bồi thêm: "Cô đừng có coi nhẹ như thế, đàn ông chẳng khác gì đứa trẻ con, phải cẩn thận trông chừng mới được. Chỉ cần cô không để ý một tí là họ buông thả ngay, huống chi bây giờ lại còn có người mời gọi bên cạnh."
Nhược Thủy gật đầu lần thứ hai, mọi người thấy nàng không hưởng ứng nên cũng chẳng nói thêm nữa. Mọi người lại lôi đề tài về quả phụ kia ra bàn tán, tự dặn mình phải cẩn thận rồi thế nọ thế kia. Sau đó có người lôi cả chuyện gần đây phu quân tuyển người mà chẳng hỏi ý mình, muốn mời được người tốt mà không chịu nhẫn nại. Bấy giờ Nhược Thủy vẫn chỉ mỉm cười, nghe bọn họ xì xào trao đổi.
Bất kể là chuyện gì, Nhược Thủy chưa bao giờ nói những lời không hay về Tiết Minh Viễn ở bên ngoài. Quyết định đầu tư của Tiết Minh Viễn là sai, Nhược Thủy cũng không đi nói lung tung lấy một câu. Nam nhân của mình mà mình còn khinh thường, thì trông mong gì họ được người khác coi trọng. Về chuyện mà bọn họ đang nói đến, cánh đàn ông nằm trong tay họ sao? Người đàn ông mình đã nắm được trong tay thì dù không quản thúc y cũng không làm ra những chuyện lén lút xấu xa. Nếu đã phải trông chừng, thì dù có buộc lũ đàn ông bên người, con mắt họ cũng láo liên điên đảo, tâm tình bay loạn đến ngóc ngách bốn phương.
Sau buổi tụ tập, Nhược Thủy ngồi xe ngựa về nhà. Khi nàng về đến nhà thì Tiết Minh Viễn cũng đã quay về, họ bắt đầu hỏi han về nhau. Nhược Thủy cười hỏi: "Sao hôm nay chàng về sớm vậy?"
Tiết Minh Viễn cười ha hả nói: "Chẳng phải hôm nay nàng cũng ra ngoài sao, bây giờ có gì quan trọng hơn nàng được chứ. Thế nào, chơi có vui không?"
Nhược Thủy vừa cười vừa nói: "Cũng vui lắm, nhưng vừa về gặp chàng đã mất hứng, cảm giác như thiếp trở nên quan trọng nhờ hưởng sái hào quang của con mình."
Tiết Minh Viễn khẩn trương xoa dịu: "Không phải bây giờ nàng mới quan trọng mà đã luôn là thế, thật đấy." Dáng vẻ cuống quít của Tiết Minh Viễn khiến Nhược Thủy bật cười. Một người coi trọng gia đình thế này hẳn sẽ không làm bậy.
Nhược Thủy cũng chẳng bận tâm về việc kia, thực ra muốn phòng cũng không phòng được, thôi thì để xem Tiết Minh Viễn tự giải quyết như thế nào. Trong nhà thị phi coi như tạm dừng ở đây, trái lại bên ngoài càng truyền càng dữ dội. Hôm nay Tiết Hạo và Tiết Uyên ăn cơm với Nhược Thủy xong, hai cậu con trai nhìn Tiết Minh Viễn bằng ánh mắt như có điều gì muốn nói nhưng lại thôi, Nhược Thủy cố ý khơi gợi vài lần cho hai cậu bé mở lời nhưng cũng không thành công.
Một lát sau, Tiết Đinh cũng đến. Mỗi ngày, Tiết Đinh sẽ đến thỉnh an vợ chồng họ vào sáng sớm, buổi tối ăn cơm xong sẽ đến thư phòng đọc sách, nên đã xin Nhược Thủy miễn cho lễ này. Nhược Thủy hiển nhiên cũng không câu nệ tiểu tiết, tối nay Tiết Đinh đến đây ắt là có việc gì.
Nhược Thủy mỉm cười nói: "Đinh nhi cũng đến à, hôm nay con đi học có mệt không?"
Tiết Đinh thi lễ với Nhược Thủy, cậu bé nói: "Con thỉnh an mẫu thân. Con tự thấy đi học là con đường làm rạng danh tổ tông, mệt một chút cũng chẳng hề gì. Hôm nay con đến là có chuyện muốn nói với phụ thân."
Tiết Minh Viễn chợt nghe thấy tên mình, y ngẩng đầu lên hỏi: "Hửm, có chuyện gì?"
Tiết Đinh nghiêm túc nói: "Tuy có câu phận con cái không được cãi lại cha, nhưng cha cũng phải là người cương trực làm gương cho con cái. Nếu phụ thân đã làm những việc trái với đạo đức mà con không dám chỉ ra thì mới là đại bất hiếu."
Những lời này khiến Nhược Thủy lẫn Tiết Minh Viễn đều sửng sốt, đứa nhỏ Tiết Đinh này đang nói cái quỷ gì vậy. Tiết Đinh đứng thẳng, chắp tay sau lưng chậm rãi nhả từng chữ: "Ở triều đại trước, trong những năm bình yên, ở huyện Nam Hải có Chu Hoàng thị, tuổi trẻ thủ tiết, tuân theo lễ pháp, đến phòng khách cũng không bước đến nửa bước, được người thời ấy tôn xưng là nữ quân tử. Quả phụ Lý Du thị an phận nhiều năm, chặt đứt mười đầu ngón tay để giữ lòng thủ tiết. Đấy đều là những truyền kỳ ca tụng kẻ biết đối nhân xử thế.
Sử sách cũng ghi chép lại không ít, trong sách 'Liệt nữ' có ghi rằng ở huyện nọ có Hồ thị, hai mươi lăm tuổi đã thủ tiết, thề rằng cả đời không bước ra khỏi cửa. Một ngày nọ nhà hàng xón nấu cơm gây hỏa hoạn, lửa cháy lan đến nhà của Hồ thị, Hồ thị bèn đưa cậu bé bảy tuổi ra cửa cho tẩu tử, sau đó ôm con gái mới ba tuổi ngồi ngay ngắn giữa ngọn lửa hung tàn, dù chết cũng không ra khỏi cửa lớn. Những người như thế mới đáng tán thưởng, khiến người đời kính trọng. Muốn thủ tiết thì không được xuất đầu lộ diện, phải biết an phận."
Tiết Đinh thao thao bất tuyệt, Nhược Thủy thấy đứa trẻ này đúng là đã đọc qua không ít sách vở, tuy nhiên chỉ là đọc chết. Tin hết ở sách thì còn tệ hơn không đọc sách, đọc sách cốt là để phân tích xem trong ấy viết cái gì. Tiết Đinh của hiện tại há chẳng phải người ta nói gì lập tức tin ngay cái đó sao, ôm con chết cháy trong nhà có gì đáng để ca tụng chứ. Phật dạy người thân khó tìm, chúng ta phải trân trọng những người thân thuốc, quả phụ kia lại lấy đi mạng sống của con trẻ, hành động này thật sự độc ác.
Không riêng gì Nhược Thủy mà Tiết Minh Viễn cũng chau mày, Tiết Đinh nói vậy là có ý gì? Tiết Đinh lại tiếp: "Chủ của tửu lầu đối diện nhà ta chính là người không biết an phận, không những ra mặt trong chuyện buôn bán mà buổi trưa còn đưa cơm đến các nhà. Phụ thân không nên nhận, phải kiên quyết từ chối mới đúng. Chúng ta phải để cho người ta biết làm vậy là không đúng, để người ta nhìn ra cái sai mà sửa. Bây giờ phụ thân nhận thức ăn của người ta đã là sai rồi." Tiết Đinh mười tuổi kia nói với vẻ đau xót.
Tiết Minh Viễn chẳng quan tâm, lập tức nổi giận đùng đùng, quát mắng không ngời: "Toàn nói bậy! Đúng là xàm ngôn! Cho ngươi đi học là muốn ngươi đọc sách học điều hay, chứ không phải ôm một bụng mỉa mai về nhà, nói năng lung tung. Cút, cút ngay!" Tiết Minh Viễn vốn không thích những thứ giáo điều này, bằng không trước đây y đã đọc sách. Bây giờ đến con trai mình cũng đứng trước mặt thuyết giáo một phen, y không tức giận mới lạ.
Tiết Đinh nghe vậy toan mở miệng phản bác thì đã bị Nhược Thủy ngăn lại, nàng hỏi: "Đinh nhi nghe người ngoài nói rồi cứ cho là vậy sao?" Tiết Đinh trả lời: "Chuyện này đã truyền khắp học viện, bà chủ của tửu lầu mới mở trên phố đích thân đưa thức ăn đến tận cửa hàng của những ông chủ khác, rất nhiều nhà vì chuyện này mà xảy ra gây nhau. Họ đều nói với con là bà chủ kia không đúng."
Nhược Thủy ngắt lời Tiết Đinh: "Cho nên con nghe người ngoài rồi về chỉ trích phụ thân sao? Bất kể những lời con nói đúng hay sai, giả như con nói đúng, vậy con đã hỏi phụ thân có nhận hay không chưa, nếu đã nhận thì phụ thân của con có ăn hay không. Chuyện còn chưa rõ ràng đã vội vã kết luận, nông cạn tin lời người, đây là những gì con học được suốt hai năm qua sao?"
Tiết Đinh chết lặng trước lời răn dạy của Nhược Thủy, chỉ lầm bầm trong miệng: "Bọn họ đều nói như vậy." Nhược Thủy khoát tay: "Lời người đáng sợ, con phải nhớ cho kỹ. Không có đạo lý nào dạy người ta nghe người ngoài rồi quay sang chỉ trích người nhà. Con về phòng suy nghĩ cho kỹ đi." Sau khi Tiết Đinh lủi thủi về phòng, Nhược Thủy mới hỏi đến Tiết Hạo và Tiết Uyên: "Đây cũng là chuyện các con muốn hỏi?" Hai đứa bé cúi gằm mặt, rồi gật đầu.
Nhược Thủy thở dài: "Các con cũng về phong suy nghĩ như ca ca đi. Được rồi, về cả đi."
Bọn nhỏ về phong hết, Nhược Thủy ngồi xuống bên cạnh Tiết Minh Viễn, nàng cười bảo: "Chàng đừng giận, bọn trẻ đang lớn, có quan điểm riêng cũng là chuyện tốt."
Tiết Minh Viễn bĩu môi nói: "Chuyện này mà tốt gì, chẳng phân biệt được thị phi, nàng nói hay chỗ nào chứ."
"Bọn trẻ còn nhỏ, còn rất nhiều thứ phải học, chúng ta từ từ dạy dỗ là được mà." Nhược Thủy đáp.
Tiết Minh Viễn gật đầu: "Lời đồn kia cũng lợi hại thật, thực ra bà chủ kia thấy mình mới đến nên muốn tạo quan hệ với mọi người thôi. Trong chuyện làm ăn ai cũng là bạn, giúp nhau một chút là chuyện nên làm. Nào ngờ truyền ra ngoài lại thành ra thế này. Buổi cơm trưa ta vẫn ăn cùng với lão đại phu, dù đưa thức ăn đến cũng là mọi người cùng ăn chung."
"Thiếp biết, những lời thị phi càng truyền xa càng khó nghe, sau này thiếp sẽ sai người đưa cơm đến cho chàng. Đây là uy tín của bà chủ kia, mọi người nói một chút thôi, một thời gian sau sẽ êm xuôi."
Ngày hôm sau, khi Tiết Minh Viễn đến cửa hàng còn cố ý hỏi thăm về chuyện này, quả thật mấy nhà gần đó có cãi nhau. Tiết Minh Viễn về nhà bèn kể lại với giọng sụt sùi: "Nương tử nhà ta là nhất, không như mấy người phụ nữ kia, nghi thần nghi quỷ rồi đoán mò." Nhược Thủy cười nói: "Bởi vì thiếp tin chàng, giữa vợ chồng quan trọng nhất là tin tưởng, đoán tới đoán lui chỉ khiến tình cảm sứt mẻ."
"Phải phải, chính là tin tưởng, nàng tin ta là được rồi, phu quân tuyệt đối không phải là loại người đó. Nếu hoài nghi đối phương hai lòng, há chẳng phải cũng hoài nghi rằng mình thiếu hấp dẫn sao. Mẫu thân của con ta rất xinh đẹp, vì thế nàng cứ tự tin là đời này phu quân chỉ nhìn một mình nàng mà thôi." Tiết Minh Viễn vội vàng gật đầu phụ họa. Chỉ có điều y lại lập tức đổi giọng, làm bộ ai oán nói: "Có khi nào là vì nàng thấy ta quá xấu xí, nên cảm thấy an toàn không? Người ta sẽ chẳng nhớ chẳng thương ta nên nàng rất an tâm, có phải không?"
Nhược Thủy cười ha ha, nàng đặt bàn tay to lớn của y lên bụng mình, dịu dàng nói: "Ở đây có một người không bao giờ thấy chàng xấu xí, mau mau lại đây tìm chút an ủi đi!" Tiết Minh Viễn vuốt ve bụng Nhược Thủy, một vòng lại một vòng rồi cười: "Khi nào con mới biết đạp ta nhỉ? Ta thật chờ mong."
Dù đang mang thai nhưng Nhược Thủy vẫn rất bình thường, không xuất hiện nhiều triệu chứng thai nghén, Đường ma ma cười bảo đấy là phúc của nàng. Vì Nhược Thủy có thai nên lễ mừng năm mới năm nay, những việc cần chuẩn bị đều được Tiết Minh Viễn giản lược hết. Lợi nhuận của bốn cửa hàng đều tốt, mọi người ai nấy đều hăng hái, liên tục nghĩ ra nhiều cách kiếm tiền. Tiết Minh Viễn đẩy bàn tính, có lẽ chẳng mấy nữa y sẽ đạt được mục tiêu mở một cửa tiệm ở Hàng Châu.
Mùng một đầu năm phải đến nhà chính chúc tết, Tiết Minh Viễn bảo năm nay Nhược Thủy đang mang thai nên không cần đi, lúc cúng bái tổ tiên đứng bên ngoài rất lạnh, không thể để con của họ chịu lạnh được. Nhược Thủy cũng vui vì được nghỉ ngơi, quan hệ họ hàng này dù có cũng như không, ngoài việc muốn kiếm chác tiền của của nhà mình, bọn họ bình thường đến nửa con mắt cũng chẳng nhìn.
Nhược Thủy gật đầu lần thứ hai, mọi người thấy nàng không hưởng ứng nên cũng chẳng nói thêm nữa. Mọi người lại lôi đề tài về quả phụ kia ra bàn tán, tự dặn mình phải cẩn thận rồi thế nọ thế kia. Sau đó có người lôi cả chuyện gần đây phu quân tuyển người mà chẳng hỏi ý mình, muốn mời được người tốt mà không chịu nhẫn nại. Bấy giờ Nhược Thủy vẫn chỉ mỉm cười, nghe bọn họ xì xào trao đổi.
Bất kể là chuyện gì, Nhược Thủy chưa bao giờ nói những lời không hay về Tiết Minh Viễn ở bên ngoài. Quyết định đầu tư của Tiết Minh Viễn là sai, Nhược Thủy cũng không đi nói lung tung lấy một câu. Nam nhân của mình mà mình còn khinh thường, thì trông mong gì họ được người khác coi trọng. Về chuyện mà bọn họ đang nói đến, cánh đàn ông nằm trong tay họ sao? Người đàn ông mình đã nắm được trong tay thì dù không quản thúc y cũng không làm ra những chuyện lén lút xấu xa. Nếu đã phải trông chừng, thì dù có buộc lũ đàn ông bên người, con mắt họ cũng láo liên điên đảo, tâm tình bay loạn đến ngóc ngách bốn phương.
Sau buổi tụ tập, Nhược Thủy ngồi xe ngựa về nhà. Khi nàng về đến nhà thì Tiết Minh Viễn cũng đã quay về, họ bắt đầu hỏi han về nhau. Nhược Thủy cười hỏi: "Sao hôm nay chàng về sớm vậy?"
Tiết Minh Viễn cười ha hả nói: "Chẳng phải hôm nay nàng cũng ra ngoài sao, bây giờ có gì quan trọng hơn nàng được chứ. Thế nào, chơi có vui không?"
Nhược Thủy vừa cười vừa nói: "Cũng vui lắm, nhưng vừa về gặp chàng đã mất hứng, cảm giác như thiếp trở nên quan trọng nhờ hưởng sái hào quang của con mình."
Tiết Minh Viễn khẩn trương xoa dịu: "Không phải bây giờ nàng mới quan trọng mà đã luôn là thế, thật đấy." Dáng vẻ cuống quít của Tiết Minh Viễn khiến Nhược Thủy bật cười. Một người coi trọng gia đình thế này hẳn sẽ không làm bậy.
Nhược Thủy cũng chẳng bận tâm về việc kia, thực ra muốn phòng cũng không phòng được, thôi thì để xem Tiết Minh Viễn tự giải quyết như thế nào. Trong nhà thị phi coi như tạm dừng ở đây, trái lại bên ngoài càng truyền càng dữ dội. Hôm nay Tiết Hạo và Tiết Uyên ăn cơm với Nhược Thủy xong, hai cậu con trai nhìn Tiết Minh Viễn bằng ánh mắt như có điều gì muốn nói nhưng lại thôi, Nhược Thủy cố ý khơi gợi vài lần cho hai cậu bé mở lời nhưng cũng không thành công.
Một lát sau, Tiết Đinh cũng đến. Mỗi ngày, Tiết Đinh sẽ đến thỉnh an vợ chồng họ vào sáng sớm, buổi tối ăn cơm xong sẽ đến thư phòng đọc sách, nên đã xin Nhược Thủy miễn cho lễ này. Nhược Thủy hiển nhiên cũng không câu nệ tiểu tiết, tối nay Tiết Đinh đến đây ắt là có việc gì.
Nhược Thủy mỉm cười nói: "Đinh nhi cũng đến à, hôm nay con đi học có mệt không?"
Tiết Đinh thi lễ với Nhược Thủy, cậu bé nói: "Con thỉnh an mẫu thân. Con tự thấy đi học là con đường làm rạng danh tổ tông, mệt một chút cũng chẳng hề gì. Hôm nay con đến là có chuyện muốn nói với phụ thân."
Tiết Minh Viễn chợt nghe thấy tên mình, y ngẩng đầu lên hỏi: "Hửm, có chuyện gì?"
Tiết Đinh nghiêm túc nói: "Tuy có câu phận con cái không được cãi lại cha, nhưng cha cũng phải là người cương trực làm gương cho con cái. Nếu phụ thân đã làm những việc trái với đạo đức mà con không dám chỉ ra thì mới là đại bất hiếu."
Những lời này khiến Nhược Thủy lẫn Tiết Minh Viễn đều sửng sốt, đứa nhỏ Tiết Đinh này đang nói cái quỷ gì vậy. Tiết Đinh đứng thẳng, chắp tay sau lưng chậm rãi nhả từng chữ: "Ở triều đại trước, trong những năm bình yên, ở huyện Nam Hải có Chu Hoàng thị, tuổi trẻ thủ tiết, tuân theo lễ pháp, đến phòng khách cũng không bước đến nửa bước, được người thời ấy tôn xưng là nữ quân tử. Quả phụ Lý Du thị an phận nhiều năm, chặt đứt mười đầu ngón tay để giữ lòng thủ tiết. Đấy đều là những truyền kỳ ca tụng kẻ biết đối nhân xử thế.
Sử sách cũng ghi chép lại không ít, trong sách 'Liệt nữ' có ghi rằng ở huyện nọ có Hồ thị, hai mươi lăm tuổi đã thủ tiết, thề rằng cả đời không bước ra khỏi cửa. Một ngày nọ nhà hàng xón nấu cơm gây hỏa hoạn, lửa cháy lan đến nhà của Hồ thị, Hồ thị bèn đưa cậu bé bảy tuổi ra cửa cho tẩu tử, sau đó ôm con gái mới ba tuổi ngồi ngay ngắn giữa ngọn lửa hung tàn, dù chết cũng không ra khỏi cửa lớn. Những người như thế mới đáng tán thưởng, khiến người đời kính trọng. Muốn thủ tiết thì không được xuất đầu lộ diện, phải biết an phận."
Tiết Đinh thao thao bất tuyệt, Nhược Thủy thấy đứa trẻ này đúng là đã đọc qua không ít sách vở, tuy nhiên chỉ là đọc chết. Tin hết ở sách thì còn tệ hơn không đọc sách, đọc sách cốt là để phân tích xem trong ấy viết cái gì. Tiết Đinh của hiện tại há chẳng phải người ta nói gì lập tức tin ngay cái đó sao, ôm con chết cháy trong nhà có gì đáng để ca tụng chứ. Phật dạy người thân khó tìm, chúng ta phải trân trọng những người thân thuốc, quả phụ kia lại lấy đi mạng sống của con trẻ, hành động này thật sự độc ác.
Không riêng gì Nhược Thủy mà Tiết Minh Viễn cũng chau mày, Tiết Đinh nói vậy là có ý gì? Tiết Đinh lại tiếp: "Chủ của tửu lầu đối diện nhà ta chính là người không biết an phận, không những ra mặt trong chuyện buôn bán mà buổi trưa còn đưa cơm đến các nhà. Phụ thân không nên nhận, phải kiên quyết từ chối mới đúng. Chúng ta phải để cho người ta biết làm vậy là không đúng, để người ta nhìn ra cái sai mà sửa. Bây giờ phụ thân nhận thức ăn của người ta đã là sai rồi." Tiết Đinh mười tuổi kia nói với vẻ đau xót.
Tiết Minh Viễn chẳng quan tâm, lập tức nổi giận đùng đùng, quát mắng không ngời: "Toàn nói bậy! Đúng là xàm ngôn! Cho ngươi đi học là muốn ngươi đọc sách học điều hay, chứ không phải ôm một bụng mỉa mai về nhà, nói năng lung tung. Cút, cút ngay!" Tiết Minh Viễn vốn không thích những thứ giáo điều này, bằng không trước đây y đã đọc sách. Bây giờ đến con trai mình cũng đứng trước mặt thuyết giáo một phen, y không tức giận mới lạ.
Tiết Đinh nghe vậy toan mở miệng phản bác thì đã bị Nhược Thủy ngăn lại, nàng hỏi: "Đinh nhi nghe người ngoài nói rồi cứ cho là vậy sao?" Tiết Đinh trả lời: "Chuyện này đã truyền khắp học viện, bà chủ của tửu lầu mới mở trên phố đích thân đưa thức ăn đến tận cửa hàng của những ông chủ khác, rất nhiều nhà vì chuyện này mà xảy ra gây nhau. Họ đều nói với con là bà chủ kia không đúng."
Nhược Thủy ngắt lời Tiết Đinh: "Cho nên con nghe người ngoài rồi về chỉ trích phụ thân sao? Bất kể những lời con nói đúng hay sai, giả như con nói đúng, vậy con đã hỏi phụ thân có nhận hay không chưa, nếu đã nhận thì phụ thân của con có ăn hay không. Chuyện còn chưa rõ ràng đã vội vã kết luận, nông cạn tin lời người, đây là những gì con học được suốt hai năm qua sao?"
Tiết Đinh chết lặng trước lời răn dạy của Nhược Thủy, chỉ lầm bầm trong miệng: "Bọn họ đều nói như vậy." Nhược Thủy khoát tay: "Lời người đáng sợ, con phải nhớ cho kỹ. Không có đạo lý nào dạy người ta nghe người ngoài rồi quay sang chỉ trích người nhà. Con về phòng suy nghĩ cho kỹ đi." Sau khi Tiết Đinh lủi thủi về phòng, Nhược Thủy mới hỏi đến Tiết Hạo và Tiết Uyên: "Đây cũng là chuyện các con muốn hỏi?" Hai đứa bé cúi gằm mặt, rồi gật đầu.
Nhược Thủy thở dài: "Các con cũng về phong suy nghĩ như ca ca đi. Được rồi, về cả đi."
Bọn nhỏ về phong hết, Nhược Thủy ngồi xuống bên cạnh Tiết Minh Viễn, nàng cười bảo: "Chàng đừng giận, bọn trẻ đang lớn, có quan điểm riêng cũng là chuyện tốt."
Tiết Minh Viễn bĩu môi nói: "Chuyện này mà tốt gì, chẳng phân biệt được thị phi, nàng nói hay chỗ nào chứ."
"Bọn trẻ còn nhỏ, còn rất nhiều thứ phải học, chúng ta từ từ dạy dỗ là được mà." Nhược Thủy đáp.
Tiết Minh Viễn gật đầu: "Lời đồn kia cũng lợi hại thật, thực ra bà chủ kia thấy mình mới đến nên muốn tạo quan hệ với mọi người thôi. Trong chuyện làm ăn ai cũng là bạn, giúp nhau một chút là chuyện nên làm. Nào ngờ truyền ra ngoài lại thành ra thế này. Buổi cơm trưa ta vẫn ăn cùng với lão đại phu, dù đưa thức ăn đến cũng là mọi người cùng ăn chung."
"Thiếp biết, những lời thị phi càng truyền xa càng khó nghe, sau này thiếp sẽ sai người đưa cơm đến cho chàng. Đây là uy tín của bà chủ kia, mọi người nói một chút thôi, một thời gian sau sẽ êm xuôi."
Ngày hôm sau, khi Tiết Minh Viễn đến cửa hàng còn cố ý hỏi thăm về chuyện này, quả thật mấy nhà gần đó có cãi nhau. Tiết Minh Viễn về nhà bèn kể lại với giọng sụt sùi: "Nương tử nhà ta là nhất, không như mấy người phụ nữ kia, nghi thần nghi quỷ rồi đoán mò." Nhược Thủy cười nói: "Bởi vì thiếp tin chàng, giữa vợ chồng quan trọng nhất là tin tưởng, đoán tới đoán lui chỉ khiến tình cảm sứt mẻ."
"Phải phải, chính là tin tưởng, nàng tin ta là được rồi, phu quân tuyệt đối không phải là loại người đó. Nếu hoài nghi đối phương hai lòng, há chẳng phải cũng hoài nghi rằng mình thiếu hấp dẫn sao. Mẫu thân của con ta rất xinh đẹp, vì thế nàng cứ tự tin là đời này phu quân chỉ nhìn một mình nàng mà thôi." Tiết Minh Viễn vội vàng gật đầu phụ họa. Chỉ có điều y lại lập tức đổi giọng, làm bộ ai oán nói: "Có khi nào là vì nàng thấy ta quá xấu xí, nên cảm thấy an toàn không? Người ta sẽ chẳng nhớ chẳng thương ta nên nàng rất an tâm, có phải không?"
Nhược Thủy cười ha ha, nàng đặt bàn tay to lớn của y lên bụng mình, dịu dàng nói: "Ở đây có một người không bao giờ thấy chàng xấu xí, mau mau lại đây tìm chút an ủi đi!" Tiết Minh Viễn vuốt ve bụng Nhược Thủy, một vòng lại một vòng rồi cười: "Khi nào con mới biết đạp ta nhỉ? Ta thật chờ mong."
Dù đang mang thai nhưng Nhược Thủy vẫn rất bình thường, không xuất hiện nhiều triệu chứng thai nghén, Đường ma ma cười bảo đấy là phúc của nàng. Vì Nhược Thủy có thai nên lễ mừng năm mới năm nay, những việc cần chuẩn bị đều được Tiết Minh Viễn giản lược hết. Lợi nhuận của bốn cửa hàng đều tốt, mọi người ai nấy đều hăng hái, liên tục nghĩ ra nhiều cách kiếm tiền. Tiết Minh Viễn đẩy bàn tính, có lẽ chẳng mấy nữa y sẽ đạt được mục tiêu mở một cửa tiệm ở Hàng Châu.
Mùng một đầu năm phải đến nhà chính chúc tết, Tiết Minh Viễn bảo năm nay Nhược Thủy đang mang thai nên không cần đi, lúc cúng bái tổ tiên đứng bên ngoài rất lạnh, không thể để con của họ chịu lạnh được. Nhược Thủy cũng vui vì được nghỉ ngơi, quan hệ họ hàng này dù có cũng như không, ngoài việc muốn kiếm chác tiền của của nhà mình, bọn họ bình thường đến nửa con mắt cũng chẳng nhìn.
Tác giả :
Tô Diệu Thủ