Thiên Kim Báo Thù
Chương 95: Mời hồng mônyến*
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hồng Môn Yến thường được ghi nhớ lại trong lịch sử Trung Quốc, tiểu thuyết và văn hóa đại chúng
Ngày nay Hồng Môn Yến thường được sử dụng theo nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm.
Thẩm Mạc nhìn Lâm Sở Sênh với vẻ khó hiểu
Sau đó hình như để bày tỏ thái độ nghiêm túc của mình, anh cố ý nhích người về phía trước, “Anh nhớ hôm qua, em vừa nhắc nhở anh là giữa chúng ta chỉ có giao dịch.”
Thẩm Mạc chỉ vào bàn thức ăn đã bị Lâm Sở Sênh càn quét một lượt, “Anh không cảm thấy giữa chúng ta có gì mờ ám.”
Đúng vậy, chỉ nhìn3từ vẻ bề ngoài thì không thấy bọn họ mờ ám, trừ khi là mắt anh có bệnh
Hình như Thẩm Mạc không quan tâm tới vẻ mặt của Lâm Sở Sênh
Anh bắt chéo chân, đẩy một tấm thiệp về phía cô rồi nói: “Đây là thư mời của Vu Thị gửi tới lúc sáng.” Lâm Sở Sênh cẩm thiệp lên xem với vẻ nghi ngờ
Quả nhiên là thiệp mời của Vu Thị
Trên thiệp viết, đây là thiệp mời cuối cùng của Vu Thị, mục đích chủ yếu của bữa tiệc là để Vu Thị gửi lời xin lỗi tới mọi người
Vu Thiếu Tuấn thành thật như thế sao? Có đánh chết Lâm Sở Sênh cũng không tin
Thấy Thẩm Mạc cũng không tin, cô liền0biết đây là Hồng Môn Yến
Dù như vậy, Lâm Sở Sênh vẫn muốn đi xem
Hơn nữa, trên thiệp mời cũng viết tên của Lâm Sở Sênh và Thẩm Mạc.
“Cảm ơn Thẩm tổng đã tự mình chuyển lời tới tối.” Lâm Sở Sênh rất không khách sáo, cầm thiệp mời bỏ vào túi xách, “Có điều, tôi nghĩ Thẩm tổng nhất định không có bất cứ hứng thú gì với loại tiệc này.”
Lời nói này chỉ kém nói trắng ra là Lâm Sở Sênh không muốn để Thẩm Mạc đi cùng
Thẩm Mạc dựa người ra sau, anh nhìn Lâm Sở Sênh với vẻ hứng thú, nói một câu không đầu không đuôi: “Em rất thông minh.”
Vốn tưởng rằng Thẩm Mạc sẽ nói lời gì đó5động trời, cho nên Lâm Sở Sênh đã bày sẵn ra tư thể như đối với kẻ thù
Kết quả, người ta lại nói một câu như vậy.
Thấy Lâm Sở Sênh sững sờ, Thẩm Mạc nở nụ cười, anh chạm nhẹ lên chóp mũi cô rồi nói: “Em luôn nói anh cố ý tỏ vẻ mờ ám với em
Sự thật đúng là như vậy, đưa thiệp mời chỉ là một cái cớ của anh mà thôi.” Thẩm Mạc đứng dậy, sau đó ngồi xuống bên cạnh Lâm Sở Sênh
Anh sáp lại gần cô rồi nói: “Nếu anh muốn chơi trò mập mờ với em, sao có thể bỏ qua cơ hội tốt này.” Thẩm Mạc nắm lấy bàn tay của Lâm Sở Sênh, chơi đùa4từng đầu ngón tay của cô
Ngón tay của Thẩm Mạc như có như không, chạm vào ngón tay của Lâm Sở Sênh, cảm giác ngứa ngứa làm cho Lâm Sở Sênh run lên
Lâm Sở Sênh vội rút tay mình ra, cô cảm thấy mình vẫn nên rời xa Thẩm Mạc thì tốt hơn.
Lâm Sở Sênh vô thức đứng lên nhưng lại bị Thẩm Mạc kéo mạnh xuống
Mông bị đập vào ghế, cô đau đớn nhếch môi.
Thẩm Mạc vỗ vai Lâm Sở Sênh
Cô vô thức quay đầu lại, đôi môi liền bị anh cắn, cắn mạnh như muốn ăn luôn miếng thịt trên môi cô
Cô liều mạng giãy giụa nhưng vẫn không làm gì được như trước đây
Mặc dù ở đây không phải là công9ty, nhưng lại là nhà hàng gần công ty nhất, lỡ có người tới đây...
Lâm Sở Sênh nheo mắt lại, đột nhiên cô dùng hết sức đẩy Thẩm Mạc ra, “Thẩm tổng, trò chơi này không vui đâu, tôi không muốn người khác cho rằng tôi chỉ là một bình hoa.”
Lúc đầu, Lâm Sở Sênh muốn lấy quy định tầng lớp quản lý không được yêu đương ra nói
Nhưng cô lại nghĩ tới công ty vốn mang họ Thẩm, quy định cụ thể đều do nhà họ Thẩm định đoạt
Bây giờ cô nói ra quy định này, sợ là anh sẽ hiểu lầm rằng cô muốn danh phận chính thức.
“Em muốn nói với anh là phải tránh sự nghi ngờ của người khác?” Thẩm Mạc hỏi thẳng
Lâm Sở Sênh vô cùng phối hợp gật đầu
Vẻ mặt Thẩm Mạc lập tức thay đổi, từ bầu trời trong xanh chuyển sang mưa rào có sấm chớp, “Với anh thì chú ý nhiều như vậy, với người khác thì không có một chút tránh né.”
Người khác?
Hồng Môn Yến thường được ghi nhớ lại trong lịch sử Trung Quốc, tiểu thuyết và văn hóa đại chúng
Ngày nay Hồng Môn Yến thường được sử dụng theo nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm.
Thẩm Mạc nhìn Lâm Sở Sênh với vẻ khó hiểu
Sau đó hình như để bày tỏ thái độ nghiêm túc của mình, anh cố ý nhích người về phía trước, “Anh nhớ hôm qua, em vừa nhắc nhở anh là giữa chúng ta chỉ có giao dịch.”
Thẩm Mạc chỉ vào bàn thức ăn đã bị Lâm Sở Sênh càn quét một lượt, “Anh không cảm thấy giữa chúng ta có gì mờ ám.”
Đúng vậy, chỉ nhìn3từ vẻ bề ngoài thì không thấy bọn họ mờ ám, trừ khi là mắt anh có bệnh
Hình như Thẩm Mạc không quan tâm tới vẻ mặt của Lâm Sở Sênh
Anh bắt chéo chân, đẩy một tấm thiệp về phía cô rồi nói: “Đây là thư mời của Vu Thị gửi tới lúc sáng.” Lâm Sở Sênh cẩm thiệp lên xem với vẻ nghi ngờ
Quả nhiên là thiệp mời của Vu Thị
Trên thiệp viết, đây là thiệp mời cuối cùng của Vu Thị, mục đích chủ yếu của bữa tiệc là để Vu Thị gửi lời xin lỗi tới mọi người
Vu Thiếu Tuấn thành thật như thế sao? Có đánh chết Lâm Sở Sênh cũng không tin
Thấy Thẩm Mạc cũng không tin, cô liền0biết đây là Hồng Môn Yến
Dù như vậy, Lâm Sở Sênh vẫn muốn đi xem
Hơn nữa, trên thiệp mời cũng viết tên của Lâm Sở Sênh và Thẩm Mạc.
“Cảm ơn Thẩm tổng đã tự mình chuyển lời tới tối.” Lâm Sở Sênh rất không khách sáo, cầm thiệp mời bỏ vào túi xách, “Có điều, tôi nghĩ Thẩm tổng nhất định không có bất cứ hứng thú gì với loại tiệc này.”
Lời nói này chỉ kém nói trắng ra là Lâm Sở Sênh không muốn để Thẩm Mạc đi cùng
Thẩm Mạc dựa người ra sau, anh nhìn Lâm Sở Sênh với vẻ hứng thú, nói một câu không đầu không đuôi: “Em rất thông minh.”
Vốn tưởng rằng Thẩm Mạc sẽ nói lời gì đó5động trời, cho nên Lâm Sở Sênh đã bày sẵn ra tư thể như đối với kẻ thù
Kết quả, người ta lại nói một câu như vậy.
Thấy Lâm Sở Sênh sững sờ, Thẩm Mạc nở nụ cười, anh chạm nhẹ lên chóp mũi cô rồi nói: “Em luôn nói anh cố ý tỏ vẻ mờ ám với em
Sự thật đúng là như vậy, đưa thiệp mời chỉ là một cái cớ của anh mà thôi.” Thẩm Mạc đứng dậy, sau đó ngồi xuống bên cạnh Lâm Sở Sênh
Anh sáp lại gần cô rồi nói: “Nếu anh muốn chơi trò mập mờ với em, sao có thể bỏ qua cơ hội tốt này.” Thẩm Mạc nắm lấy bàn tay của Lâm Sở Sênh, chơi đùa4từng đầu ngón tay của cô
Ngón tay của Thẩm Mạc như có như không, chạm vào ngón tay của Lâm Sở Sênh, cảm giác ngứa ngứa làm cho Lâm Sở Sênh run lên
Lâm Sở Sênh vội rút tay mình ra, cô cảm thấy mình vẫn nên rời xa Thẩm Mạc thì tốt hơn.
Lâm Sở Sênh vô thức đứng lên nhưng lại bị Thẩm Mạc kéo mạnh xuống
Mông bị đập vào ghế, cô đau đớn nhếch môi.
Thẩm Mạc vỗ vai Lâm Sở Sênh
Cô vô thức quay đầu lại, đôi môi liền bị anh cắn, cắn mạnh như muốn ăn luôn miếng thịt trên môi cô
Cô liều mạng giãy giụa nhưng vẫn không làm gì được như trước đây
Mặc dù ở đây không phải là công9ty, nhưng lại là nhà hàng gần công ty nhất, lỡ có người tới đây...
Lâm Sở Sênh nheo mắt lại, đột nhiên cô dùng hết sức đẩy Thẩm Mạc ra, “Thẩm tổng, trò chơi này không vui đâu, tôi không muốn người khác cho rằng tôi chỉ là một bình hoa.”
Lúc đầu, Lâm Sở Sênh muốn lấy quy định tầng lớp quản lý không được yêu đương ra nói
Nhưng cô lại nghĩ tới công ty vốn mang họ Thẩm, quy định cụ thể đều do nhà họ Thẩm định đoạt
Bây giờ cô nói ra quy định này, sợ là anh sẽ hiểu lầm rằng cô muốn danh phận chính thức.
“Em muốn nói với anh là phải tránh sự nghi ngờ của người khác?” Thẩm Mạc hỏi thẳng
Lâm Sở Sênh vô cùng phối hợp gật đầu
Vẻ mặt Thẩm Mạc lập tức thay đổi, từ bầu trời trong xanh chuyển sang mưa rào có sấm chớp, “Với anh thì chú ý nhiều như vậy, với người khác thì không có một chút tránh né.”
Người khác?
Tác giả :
Nhất Niệm Trầm Hoan