Thiên Kim Báo Thù
Chương 257: Vị kia của nhà họ thẩm chạy trốn rồi?
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hai người bạn thân trò chuyện với nhau, Thẩm Mạc cảm thấy mình không tiện ở đó cho lắm.
Lâm Sở Sênh đợi Lục Thượng Phong phẫu thuật xong mới đi. Có điều bởi vì mất máu quá nhiều, chắc chắn phải quan sát sau phẫu thuật. Bên Lâm Sở Sênh đã mời nhân viên chăm sóc. Hơn nữa, em gái của Lục Thượng Phong cũng đã tới. Lâm Sở Sênh muốn đưa Trương Nhất Nhất về, nhưng Trương Nhất Nhất lại cảm thấy lòng dạ hơi loạn, muốn ở lại trong bệnh viện đợi.
Trước khi đi, Lâm Sở Sênh liếc nhìn Trương Nhất Nhất, cuối cùng cô vẫn hơi do dự. Có điều, nghĩ lại thì chắc là Trương Nhất Nhất có thể ứng phó được. Cô thở dài, chỉ có thể đi về phía trước.
Lâm Sở Sênh mới vừa bước3vào thang máy, Lục Thượng Nhất đã xông tới tát vào mặt Trương Nhất Nhất.
“Cô hại anh tôi thành ra như vậy, sao cô không đi chết đi?” Tát Trương Nhất Nhất xong, Lục Thượng Nhất còn chưa hả giận, cô ta trừng đôi mắt đỏ lên, như thể muốn sống mái với Trương Nhất Nhất vậy.
Đương nhiên, con người ai cũng biết xem sắc mặt, lần trước trong hôn lễ của Thẩm Phong, Lục Thượng Nhất nhìn ra được Lâm Sở Sênh là người không dễ chọc, cho nên dù có muốn trút giận thì Lục Thượng Nhất cũng biết phải chờ Lâm Sở Sênh đi đã.
Trương Nhất Nhất ôm mặt, đau, chắc chắn là rất đau, thậm chí lỗ tai cô còn ù lên. Cô ngẩng đầu, nhìn vào mắt Lục Thượng Nhất, rồi quay đầu sang bên không2nói một câu nào.
Bây giờ, Lục Thượng Phong đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt (ICU). Bọn họ không thể đi vào mà chỉ có thể đứng ở ngoài hành lang, mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Cách tấm kính thủy tinh, Lục Thượng Nhất nhìn anh trai mình. Trước đó, anh cô ta vẫn còn rất khỏe mạnh, vậy mà chỉ mới qua thời gian một bữa cơm lại giống như là người chết nằm trên giường bệnh.
Nghĩ lại thì trước đó, cũng chính là lúc ở bên cạnh Trương Nhất Nhất, anh trai cô ta mới bị đưa vào bệnh viện.
“Đồ sao chổi!” Lục Thượng Nhất càng nghĩ càng tức giận, cô ta quay người lại, muốn tát Trương Nhất Nhất lần nữa.
Nhưng cô ta lại bị Trương Nhất Nhất cản lại, sau đó Trường Nhất Nhất dùng sức vặn1cánh tay cô ta ra sau lưng, đè cô ta lên tường, “Tôi đang giữ thể diện cho cô, cô đừng có không biết xấu hổ!”
“Cô dám động vào tôi, chờ anh tôi tỉnh lại, nhất định sẽ ly hôn với cô!” Lục Thượng Nhất bị đè khó chịu, nhưng vẫn nói năng khó nghe. Hơn nữa lúc cô ta biết được chuyện Lục Thượng Phong và Trương Nhất Nhất đăng kí kết hôn, cô ta rất khó chịu.
Lục Thượng Nhất cảm thấy anh trai luôn yêu thương mình, kết quả chỉ vì có Trương Nhất Nhất mà ngay cả chuyện lớn như kết hôn, anh ta cũng không báo trước với cô ta.
Cho dù là vì ghen ghét, hay là vì không thể thay đổi được thì cô ta đều trút giận lên người Trương Nhất Nhất.
“Cô nghe đây. Thứ1nhất, tôi cũng chỉ mong sao Lục Thượng Phong ly hôn với tôi, nếu anh ta thật sự vì cô mà ly hôn với tôi, tôi sẽ cảm ơn cô ba đời ba kiếp. Thứ hai, trước khi ly hôn, tôi vẫn là chị dâu trên danh nghĩa của cô, dù là từ địa vị trong nhà hay là từ lý lẽ thì cũng không đến lượt cô ở đây xen vào chuyện giữa tôi và anh trai cô.” Trương Nhất Nhất thấy Lục Thượng Nhất còn muốn phản kháng bèn dứt khoát dùng sức mạnh hơn, đè cho Lục Thượng Nhất gào khóc mắng chửi.
“Còn điều thứ ba, cô đừng coi tôi là quả hồng mềm mà tùy tiện bóp nắn.” Trước khi buông tay, Trương Nhất Nhất còn bổ sung thêm một câu.
Dứt lời, Trương Nhất Nhất lại dùng1sức đẩy Lục Thượng Nhất ra phía sau, “Bây giờ cút cho tôi!”
Lục Thượng Nhất đánh không lại người ta thì tức giận giậm chân. Cô ta không có cách nào, chỉ có thể vứt lại một câu “cô đợi đấy” rồi lập tức chạy đi.
Trương Nhất Nhất ngồi trước kính thủy tinh nhìn Lục Thượng Phong sắc mặt trắng bệch nằm bên trong. Trong lòng cô dâng lên cảm giác phức tạp nhưng lại không nắm bắt được.
Bên kia, Lâm Sở Sênh và Thẩm Mạc về nhà họ Thẩm. Vừa bước vào cửa, hai người liền giật mình.
Không ngờ Thẩm Phong lại quỳ trước cửa biệt thự. Hơn nữa nhìn dáng vẻ của anh ta có lẽ cũng đã quỳ trong một thời gian dài rồi, cơ thể như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Lâm Sở Sênh quay đầu nhìn Thẩm Mạc bằng ánh mắt dò hỏi.
“Mẹ của Thẩm Phong đến nhà bác Cả rồi mà còn không thành thật, chạy trốn theo người ta. Hôm nay bác Cả tới đây để bàn chuyện này với ông già.” Ban nãy trong lúc chờ Lâm Sở Sênh, Thẩm Mạc không có gì làm nên nhận được tin tức rất đúng lúc.
Lâm Sở Sênh lập tức nở nụ cười sâu xa, “Quả nhiên là Thẩm Phong thông minh.”
Anh ta quỳ ở đây thứ nhất là có ý xin lỗi thay cho mẹ mình, thứ hai là vì muốn giả vờ tỏ ra đáng thương. Chắc chắn Thẩm Phong không quỳ với ba Thẩm, mà là quỳ cho bác Cả Thẩm nhìn. Hạ thấp tư thế, cầu xin lòng thương hại, từng chút làm cho bác Cả Thẩm không chướng mắt anh ta nữa.
“Có tin tức của mẹ Thẩm Phong chưa?” Lâm Sở Sênh vẫn luôn nhìn Thẩm Phong, cô thuận miệng hỏi Thẩm Mạc.
Dựa theo tính cách của Thẩm Mạc, anh sẽ điều tra rõ ràng.
Thẩm Mạc nhìn xung quanh, sau đó nói nhỏ một câu vào tai Lâm Sở Sênh.
Lâm Sở Sênh ngạc nhiên quay đầu lại rồi lập tức bật cười, “Tự cho là thông minh.” Cô không nhịn được đánh giá, sau đó đi về phía trước, “Đi thôi, đi xem bọn họ làm trò.”
Hai người xuống xe, đi thẳng tới biệt thự chính.
Lâm Sở Sênh và Thẩm Mạc đi tới, đứng trước mặt Thẩm Phong, thật sự là đứng ngay trước mặt anh ta, giống như anh ta đang quỳ với bọn họ vậy, “Thẩm Phong, tôi có nghe nói chuyện của cậu rồi. Có điều cách làm này của cậu không ổn cho lắm đâu. Thay vì có suy nghĩ này, còn không bằng tìm mẹ cậu trở về. Cậu cứ quỳ ở đây, chỉ làm cậu bị thương mà thôi. Thật không biết là cậu đang xin ba tha thứ, hay là cậu đang trá hình uy hiếp ông ấy nữa.”
Giọng điệu Thẩm Mạc không cao không thấp, nhưng lại có thể truyền rõ ràng vào bên trong.
Thẩm Phong ngẩng đầu vốn định phản bác vài câu, nhưng đôi môi khô khốc đã nhấc lên rồi cuối cùng vẫn không nói gì.
Thẩm Mạc và Lâm Sở Sênh đứng ở đó một lát mới đi vào nhà. Ba Thẩm và bác Cả Thẩm ngồi trong phòng, đang bàn bạc công việc.
“Bác Cả, ba.” Thẩm Mạc dẫn Lâm Sở Sênh đi vào, lên tiếng chào hỏi rồi ngồi chỗ gần cánh cửa nhất.
“Sao về trễ thế?” Ba Thẩm bưng cốc trà trước mặt lên, nhấp một ngụm, tay trái cầm chuỗi tràng hạt xoay vòng.
“Hôm nay công ty có chút việc, đã xử lý xong rồi.” Thẩm Mạc trả lời cho có lệ.
“Theo ba được biết, Lục Thượng Phong vẫn còn ở phòng bệnh, làm sao lại nói là xử lý xong rồi?” Ba Thẩm đặt mạnh chén trà lên bàn, nước trà sóng sánh trên mép, thậm chí còn có một ít nước trà tràn ra ngoài.
Lâm Sở Sênh liếc nhìn bác Cả Thẩm, ông ta vẫn luôn nhíu mày, chắc là hơi bất mãn về chuyện này.
Nếu lúc này Thẩm Mạc đẩy trách nhiệm khách sạn là do Thẩm Phong chọn thì có vẻ hơi vô trách nhiệm. Còn nếu Thẩm Mạc nhận trách nhiệm về mình thì sẽ khiến người ta cảm thấy năng lực của anh có vấn đề.
Ba Thẩm cố ý nói ra chuyện này trước mặt bác Cả Thẩm, rõ ràng là muốn dập tắt uy phong của Thẩm Mạc, cũng là đánh tiếng cho đám anh em nhà họ Thẩm biết Thẩm Mạc đã kết thù với người của quân đội.
Xem ra ông ta vẫn rất thiên vị hai mẹ con nhà kia!
Thẩm Mạc nhích người, mở rộng tư thế, khí phách trên người như hiện rõ ra. Anh đặt tay trái lên đùi, hơi nghiêng người, cầm ấm trà rót thêm trà cho ba Thẩm và bác Cả Thẩm, không nhiều không ít, vừa đúng bảy phần trà.
“Đã phẫu thuật xong rồi, về cơ bản là không nguy hiểm đến tính mạng. Hôm nay đã muộn rồi, con vốn định nghỉ ngơi, nhưng biết bác Cả tới, có thế nào con với Sở Sênh cũng phải sang đây thăm bác.” Thẩm Mạc nói một cách thong thả, giống như cả gia đình ngồi nói việc nhà với nhau vậy.
Có điều, cách đổi chủ đề của anh cũng quá gượng.
“Con định ăn nói như thế nào với người nhà họ Lục?” Hiển nhiên là ba Thẩm không có ý định để Thẩm Mạc thuận lợi qua ải, “Người nhà họ Lục đã liên lạc với ba, bọn họ nói là đã nắm được tin tức Lục Thượng Phong từng có mâu thuẫn với Tiểu Lâm, còn có nhiều lần xung đột trong công việc. Người ta nghi ngờ có phải Thẩm Thị chúng ta có chuyện gì đó xấu xa bị Lục Thượng Phong phát hiện, mới nhân cơ hội muốn lấy mạng của Lục Thượng Phong hay không. Đối với Thẩm Thị chúng ta mà nói, cho dù là lời đồn đại thôi cũng sẽ gây ảnh hưởng vô cùng xấu.”
Ba Thẩm nói xong, bác Cả Thẩm càng nhíu mày chặt hơn nữa, vốn định uống trà đè nén cảm xúc lại, nhưng cốc trà trên tay cứ sóng sánh nước.
Muốn đè nén nỗi lòng nhưng không đè nén được!
Điều bác Cả Thẩm không muốn nhìn thấy nhất là chuyện này có liên quan đến Lâm Sở Sênh. Trong lòng ông ta biết rõ Thẩm Mạc quan tâm cô nhiều thế nào. Nếu để Thẩm Mạc lựa chọn giữa Thẩm Thị và Lâm Sở Sênh, chắc chắn anh sẽ lựa chọn cô.
Mà bác Cả Thẩm lại không muốn hi sinh lợi ích của Thẩm Thị.
Cả Lâm Sở Sênh và Thẩm Mạc đều chú ý tới bác Cả Thẩm. Có điều anh vẫn tỏ ra ung dung, “Ba suy nghĩ nhiều rồi. Theo con được biết, trong chuyện hợp tác giữa quân đội và Thẩm Thị lần này, tuy Lục Thượng Phong là đặc phái viên nhưng người quyết định cuối cùng lại là một người khác. Hôm nay con đã thăm dò ý kiến của đối phương rồi, bọn họ vô cùng hài lòng với kế hoạch này, thậm chí đã báo lên trung ương, rất có thể sẽ coi đây là kế hoạch trọng điểm.”
Nghe tới kế hoạch trọng điểm, bác Cả Thẩm lập tức thở phào.
Nếu chính phủ cũng bằng lòng giao thiệp với Thẩm Thị, Thẩm Thị có thể bước lên một tầm cao mới.
Nhìn bề ngoài có vẻ sẽ phải đầu tư không ít tiền của vào kế hoạch lần này. Có điều có thể qua lại với chính phủ sẽ nhận được không ít ưu đãi và có thẻ xanh, thu nhập ở phương diện này cũng rất khả quan.
Thẩm Mạc thấy được vẻ mặt nhẹ nhõm của bác Cả Thẩm. Có điều đây cũng là một chuyện hết sức bình thường, bọn họ kiếm cơm nhờ Thẩm Thị, ai có thể mang lại lợi nhuận cho Thẩm Thị thì bọn họ liền đứng về phía người đó, “Còn về nhà họ Lục, cô gái nhà họ Lục kia gây chuyện trong hôn lễ của Thẩm Phong, chúng ta còn chưa tính sổ với bọn họ nữa. Nếu nói sâu hơn, rốt cuộc là cô ta bị vị kia của nhà họ Thẩm lợi dụng, hay là bản thân cô ta vốn có ý đồ riêng, thật ra rất khó mà nói được. Hơn nữa, con nghe nói vị kia của nhà họ Thẩm chạy trốn rồi?”
Hai người bạn thân trò chuyện với nhau, Thẩm Mạc cảm thấy mình không tiện ở đó cho lắm.
Lâm Sở Sênh đợi Lục Thượng Phong phẫu thuật xong mới đi. Có điều bởi vì mất máu quá nhiều, chắc chắn phải quan sát sau phẫu thuật. Bên Lâm Sở Sênh đã mời nhân viên chăm sóc. Hơn nữa, em gái của Lục Thượng Phong cũng đã tới. Lâm Sở Sênh muốn đưa Trương Nhất Nhất về, nhưng Trương Nhất Nhất lại cảm thấy lòng dạ hơi loạn, muốn ở lại trong bệnh viện đợi.
Trước khi đi, Lâm Sở Sênh liếc nhìn Trương Nhất Nhất, cuối cùng cô vẫn hơi do dự. Có điều, nghĩ lại thì chắc là Trương Nhất Nhất có thể ứng phó được. Cô thở dài, chỉ có thể đi về phía trước.
Lâm Sở Sênh mới vừa bước3vào thang máy, Lục Thượng Nhất đã xông tới tát vào mặt Trương Nhất Nhất.
“Cô hại anh tôi thành ra như vậy, sao cô không đi chết đi?” Tát Trương Nhất Nhất xong, Lục Thượng Nhất còn chưa hả giận, cô ta trừng đôi mắt đỏ lên, như thể muốn sống mái với Trương Nhất Nhất vậy.
Đương nhiên, con người ai cũng biết xem sắc mặt, lần trước trong hôn lễ của Thẩm Phong, Lục Thượng Nhất nhìn ra được Lâm Sở Sênh là người không dễ chọc, cho nên dù có muốn trút giận thì Lục Thượng Nhất cũng biết phải chờ Lâm Sở Sênh đi đã.
Trương Nhất Nhất ôm mặt, đau, chắc chắn là rất đau, thậm chí lỗ tai cô còn ù lên. Cô ngẩng đầu, nhìn vào mắt Lục Thượng Nhất, rồi quay đầu sang bên không2nói một câu nào.
Bây giờ, Lục Thượng Phong đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt (ICU). Bọn họ không thể đi vào mà chỉ có thể đứng ở ngoài hành lang, mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Cách tấm kính thủy tinh, Lục Thượng Nhất nhìn anh trai mình. Trước đó, anh cô ta vẫn còn rất khỏe mạnh, vậy mà chỉ mới qua thời gian một bữa cơm lại giống như là người chết nằm trên giường bệnh.
Nghĩ lại thì trước đó, cũng chính là lúc ở bên cạnh Trương Nhất Nhất, anh trai cô ta mới bị đưa vào bệnh viện.
“Đồ sao chổi!” Lục Thượng Nhất càng nghĩ càng tức giận, cô ta quay người lại, muốn tát Trương Nhất Nhất lần nữa.
Nhưng cô ta lại bị Trương Nhất Nhất cản lại, sau đó Trường Nhất Nhất dùng sức vặn1cánh tay cô ta ra sau lưng, đè cô ta lên tường, “Tôi đang giữ thể diện cho cô, cô đừng có không biết xấu hổ!”
“Cô dám động vào tôi, chờ anh tôi tỉnh lại, nhất định sẽ ly hôn với cô!” Lục Thượng Nhất bị đè khó chịu, nhưng vẫn nói năng khó nghe. Hơn nữa lúc cô ta biết được chuyện Lục Thượng Phong và Trương Nhất Nhất đăng kí kết hôn, cô ta rất khó chịu.
Lục Thượng Nhất cảm thấy anh trai luôn yêu thương mình, kết quả chỉ vì có Trương Nhất Nhất mà ngay cả chuyện lớn như kết hôn, anh ta cũng không báo trước với cô ta.
Cho dù là vì ghen ghét, hay là vì không thể thay đổi được thì cô ta đều trút giận lên người Trương Nhất Nhất.
“Cô nghe đây. Thứ1nhất, tôi cũng chỉ mong sao Lục Thượng Phong ly hôn với tôi, nếu anh ta thật sự vì cô mà ly hôn với tôi, tôi sẽ cảm ơn cô ba đời ba kiếp. Thứ hai, trước khi ly hôn, tôi vẫn là chị dâu trên danh nghĩa của cô, dù là từ địa vị trong nhà hay là từ lý lẽ thì cũng không đến lượt cô ở đây xen vào chuyện giữa tôi và anh trai cô.” Trương Nhất Nhất thấy Lục Thượng Nhất còn muốn phản kháng bèn dứt khoát dùng sức mạnh hơn, đè cho Lục Thượng Nhất gào khóc mắng chửi.
“Còn điều thứ ba, cô đừng coi tôi là quả hồng mềm mà tùy tiện bóp nắn.” Trước khi buông tay, Trương Nhất Nhất còn bổ sung thêm một câu.
Dứt lời, Trương Nhất Nhất lại dùng1sức đẩy Lục Thượng Nhất ra phía sau, “Bây giờ cút cho tôi!”
Lục Thượng Nhất đánh không lại người ta thì tức giận giậm chân. Cô ta không có cách nào, chỉ có thể vứt lại một câu “cô đợi đấy” rồi lập tức chạy đi.
Trương Nhất Nhất ngồi trước kính thủy tinh nhìn Lục Thượng Phong sắc mặt trắng bệch nằm bên trong. Trong lòng cô dâng lên cảm giác phức tạp nhưng lại không nắm bắt được.
Bên kia, Lâm Sở Sênh và Thẩm Mạc về nhà họ Thẩm. Vừa bước vào cửa, hai người liền giật mình.
Không ngờ Thẩm Phong lại quỳ trước cửa biệt thự. Hơn nữa nhìn dáng vẻ của anh ta có lẽ cũng đã quỳ trong một thời gian dài rồi, cơ thể như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Lâm Sở Sênh quay đầu nhìn Thẩm Mạc bằng ánh mắt dò hỏi.
“Mẹ của Thẩm Phong đến nhà bác Cả rồi mà còn không thành thật, chạy trốn theo người ta. Hôm nay bác Cả tới đây để bàn chuyện này với ông già.” Ban nãy trong lúc chờ Lâm Sở Sênh, Thẩm Mạc không có gì làm nên nhận được tin tức rất đúng lúc.
Lâm Sở Sênh lập tức nở nụ cười sâu xa, “Quả nhiên là Thẩm Phong thông minh.”
Anh ta quỳ ở đây thứ nhất là có ý xin lỗi thay cho mẹ mình, thứ hai là vì muốn giả vờ tỏ ra đáng thương. Chắc chắn Thẩm Phong không quỳ với ba Thẩm, mà là quỳ cho bác Cả Thẩm nhìn. Hạ thấp tư thế, cầu xin lòng thương hại, từng chút làm cho bác Cả Thẩm không chướng mắt anh ta nữa.
“Có tin tức của mẹ Thẩm Phong chưa?” Lâm Sở Sênh vẫn luôn nhìn Thẩm Phong, cô thuận miệng hỏi Thẩm Mạc.
Dựa theo tính cách của Thẩm Mạc, anh sẽ điều tra rõ ràng.
Thẩm Mạc nhìn xung quanh, sau đó nói nhỏ một câu vào tai Lâm Sở Sênh.
Lâm Sở Sênh ngạc nhiên quay đầu lại rồi lập tức bật cười, “Tự cho là thông minh.” Cô không nhịn được đánh giá, sau đó đi về phía trước, “Đi thôi, đi xem bọn họ làm trò.”
Hai người xuống xe, đi thẳng tới biệt thự chính.
Lâm Sở Sênh và Thẩm Mạc đi tới, đứng trước mặt Thẩm Phong, thật sự là đứng ngay trước mặt anh ta, giống như anh ta đang quỳ với bọn họ vậy, “Thẩm Phong, tôi có nghe nói chuyện của cậu rồi. Có điều cách làm này của cậu không ổn cho lắm đâu. Thay vì có suy nghĩ này, còn không bằng tìm mẹ cậu trở về. Cậu cứ quỳ ở đây, chỉ làm cậu bị thương mà thôi. Thật không biết là cậu đang xin ba tha thứ, hay là cậu đang trá hình uy hiếp ông ấy nữa.”
Giọng điệu Thẩm Mạc không cao không thấp, nhưng lại có thể truyền rõ ràng vào bên trong.
Thẩm Phong ngẩng đầu vốn định phản bác vài câu, nhưng đôi môi khô khốc đã nhấc lên rồi cuối cùng vẫn không nói gì.
Thẩm Mạc và Lâm Sở Sênh đứng ở đó một lát mới đi vào nhà. Ba Thẩm và bác Cả Thẩm ngồi trong phòng, đang bàn bạc công việc.
“Bác Cả, ba.” Thẩm Mạc dẫn Lâm Sở Sênh đi vào, lên tiếng chào hỏi rồi ngồi chỗ gần cánh cửa nhất.
“Sao về trễ thế?” Ba Thẩm bưng cốc trà trước mặt lên, nhấp một ngụm, tay trái cầm chuỗi tràng hạt xoay vòng.
“Hôm nay công ty có chút việc, đã xử lý xong rồi.” Thẩm Mạc trả lời cho có lệ.
“Theo ba được biết, Lục Thượng Phong vẫn còn ở phòng bệnh, làm sao lại nói là xử lý xong rồi?” Ba Thẩm đặt mạnh chén trà lên bàn, nước trà sóng sánh trên mép, thậm chí còn có một ít nước trà tràn ra ngoài.
Lâm Sở Sênh liếc nhìn bác Cả Thẩm, ông ta vẫn luôn nhíu mày, chắc là hơi bất mãn về chuyện này.
Nếu lúc này Thẩm Mạc đẩy trách nhiệm khách sạn là do Thẩm Phong chọn thì có vẻ hơi vô trách nhiệm. Còn nếu Thẩm Mạc nhận trách nhiệm về mình thì sẽ khiến người ta cảm thấy năng lực của anh có vấn đề.
Ba Thẩm cố ý nói ra chuyện này trước mặt bác Cả Thẩm, rõ ràng là muốn dập tắt uy phong của Thẩm Mạc, cũng là đánh tiếng cho đám anh em nhà họ Thẩm biết Thẩm Mạc đã kết thù với người của quân đội.
Xem ra ông ta vẫn rất thiên vị hai mẹ con nhà kia!
Thẩm Mạc nhích người, mở rộng tư thế, khí phách trên người như hiện rõ ra. Anh đặt tay trái lên đùi, hơi nghiêng người, cầm ấm trà rót thêm trà cho ba Thẩm và bác Cả Thẩm, không nhiều không ít, vừa đúng bảy phần trà.
“Đã phẫu thuật xong rồi, về cơ bản là không nguy hiểm đến tính mạng. Hôm nay đã muộn rồi, con vốn định nghỉ ngơi, nhưng biết bác Cả tới, có thế nào con với Sở Sênh cũng phải sang đây thăm bác.” Thẩm Mạc nói một cách thong thả, giống như cả gia đình ngồi nói việc nhà với nhau vậy.
Có điều, cách đổi chủ đề của anh cũng quá gượng.
“Con định ăn nói như thế nào với người nhà họ Lục?” Hiển nhiên là ba Thẩm không có ý định để Thẩm Mạc thuận lợi qua ải, “Người nhà họ Lục đã liên lạc với ba, bọn họ nói là đã nắm được tin tức Lục Thượng Phong từng có mâu thuẫn với Tiểu Lâm, còn có nhiều lần xung đột trong công việc. Người ta nghi ngờ có phải Thẩm Thị chúng ta có chuyện gì đó xấu xa bị Lục Thượng Phong phát hiện, mới nhân cơ hội muốn lấy mạng của Lục Thượng Phong hay không. Đối với Thẩm Thị chúng ta mà nói, cho dù là lời đồn đại thôi cũng sẽ gây ảnh hưởng vô cùng xấu.”
Ba Thẩm nói xong, bác Cả Thẩm càng nhíu mày chặt hơn nữa, vốn định uống trà đè nén cảm xúc lại, nhưng cốc trà trên tay cứ sóng sánh nước.
Muốn đè nén nỗi lòng nhưng không đè nén được!
Điều bác Cả Thẩm không muốn nhìn thấy nhất là chuyện này có liên quan đến Lâm Sở Sênh. Trong lòng ông ta biết rõ Thẩm Mạc quan tâm cô nhiều thế nào. Nếu để Thẩm Mạc lựa chọn giữa Thẩm Thị và Lâm Sở Sênh, chắc chắn anh sẽ lựa chọn cô.
Mà bác Cả Thẩm lại không muốn hi sinh lợi ích của Thẩm Thị.
Cả Lâm Sở Sênh và Thẩm Mạc đều chú ý tới bác Cả Thẩm. Có điều anh vẫn tỏ ra ung dung, “Ba suy nghĩ nhiều rồi. Theo con được biết, trong chuyện hợp tác giữa quân đội và Thẩm Thị lần này, tuy Lục Thượng Phong là đặc phái viên nhưng người quyết định cuối cùng lại là một người khác. Hôm nay con đã thăm dò ý kiến của đối phương rồi, bọn họ vô cùng hài lòng với kế hoạch này, thậm chí đã báo lên trung ương, rất có thể sẽ coi đây là kế hoạch trọng điểm.”
Nghe tới kế hoạch trọng điểm, bác Cả Thẩm lập tức thở phào.
Nếu chính phủ cũng bằng lòng giao thiệp với Thẩm Thị, Thẩm Thị có thể bước lên một tầm cao mới.
Nhìn bề ngoài có vẻ sẽ phải đầu tư không ít tiền của vào kế hoạch lần này. Có điều có thể qua lại với chính phủ sẽ nhận được không ít ưu đãi và có thẻ xanh, thu nhập ở phương diện này cũng rất khả quan.
Thẩm Mạc thấy được vẻ mặt nhẹ nhõm của bác Cả Thẩm. Có điều đây cũng là một chuyện hết sức bình thường, bọn họ kiếm cơm nhờ Thẩm Thị, ai có thể mang lại lợi nhuận cho Thẩm Thị thì bọn họ liền đứng về phía người đó, “Còn về nhà họ Lục, cô gái nhà họ Lục kia gây chuyện trong hôn lễ của Thẩm Phong, chúng ta còn chưa tính sổ với bọn họ nữa. Nếu nói sâu hơn, rốt cuộc là cô ta bị vị kia của nhà họ Thẩm lợi dụng, hay là bản thân cô ta vốn có ý đồ riêng, thật ra rất khó mà nói được. Hơn nữa, con nghe nói vị kia của nhà họ Thẩm chạy trốn rồi?”
Tác giả :
Nhất Niệm Trầm Hoan