Thiên Kim Bạc Tỉ
Chương 5-2: Báo cảnh sát (II)
“Cô cố sức bày nhiều trò như vậy, mà không muốn nhận thù lao hay sao? Cầm đi, đừng giở giọng thanh cao trước mặt tôi.” Đoàn Nam Phong khinh khỉnh nhìn Tinh Vân nói ra những lời khích bác.
“Mở cửa cho tôi, đồ khốn.” Nàng thề là hai mươi mốt năm sống trên đời đến giờ nàng chưa từng mắng ai nặng đến vậy.
Sau tiếng mắng xong, cánh cửa kêu lên hai tiếng tít tít, ổ khóa tự bật ra. Đoàn Nam Phong cầm điều khiển đặt trở lại bàn, quay lưng đi vào phòng tắm, trước khi đi hắn không quên ném chi phiếu vào chiếc bàn gần nơi Tinh Vân đứng. Bị một hành động sỉ nhục như vậy, mắt Tinh Vân đỏ hoe, uất ức bước ra khỏi phòng. Cô vô định bước về phòng làm việc phía trái khu nghỉ dưỡng, vẫn chưa có ai đến làm. Tinh Vân lấy lại tinh thần, mở tủ cá nhân, lấy ra một chiếc áo sơ mi khác để thay. Sau đó ngồi vào bàn làm việc chưa đến mười phút thì chuông điện thoại reo lên: “Tinh Vân, mẹ cậu ngất xỉu trên phố vừa được đưa vào bệnh viện chỗ của tớ để cấp cứu. Mau đến đây đi.” Đầu dây bên kia, giọng nói của Bảo Vy khẩn cấp nói.
Tinh Vân chạy như bay vào bệnh viện, Bảo Vy cũng vừa tan ca trực đang chờ bên ngoài phòng cấp cứu. Nhìn qua Tinh Vân, Bảo Vy thấy có chút là lạ, liền nói:
“Cậu đến thì tốt quá rồi. Nhưng sao mặt mày của cậu lại mệt mỏi như vậy? Trông rất phờ phạc. Mắt sưng lên hết rồi. Đã gặp phải chuyện gì?”
Tinh Vân nhắm mắt, lãng tránh câu hỏi của Bảo Vy: “Mẹ mình thế nào rồi?”
“Vẫn còn ở bên trong” Thấy Tinh Vân không trả lời mình mà giọng nói còn khàn khàn, Bảo Vy hỏi lại lần nữa: “Tinh Vân, có chuyện gì? Giọng cậu sao lại còn bị khàn?” Với đôi mắt của một bác sĩ, Bảo Vy quan sát các vết bầm và những dấu hôn trên người Tinh Vân, đoán ra được bảy tám phần nhưng không dám tin.
Tinh Vân thấy Bảo Vy cầm tay mình quan sát, liền sợ hãi rút tay lại. Bảo Vy sựng lại một lúc mới ôm lấy Tinh Vân vỗ vỗ vào lưng. “Muốn khóc thì cứ khóc đi, có mình ở đây, đừng sợ.”
Phần yếu đuối nhất của Tinh Vân liền bộc lộ ra, nước mắt không ngừng rơi xuống. Khóc trong uất ức, trong đau đớn, trong việc bị sỉ nhục. Bảo Vy im lặng ngồi cạnh Tinh Vân đến khi bác sĩ từ phòng cấp cứu đi ra. Tinh Vân mới vội lau nước mắt
“Chẩn đoán sơ bộ là tim nghẽn mạch dẫn đến ngất xỉu, cần làm thêm một số xét nghiệm nữa mới có thể có kết luận chính xác. Tôi sẽ chuyển hồ sơ sang khoa ngoại lồng ngực tim mạch cho bác sĩ Vy đây. Bây giờ điều cần nhất là để bệnh nhân ở lại bệnh viện theo dõi và nghỉ vài ngày. Tránh xúc động mạnh.” Vị bác sĩ trung niên từ tốn nói.
Tinh Vân và Bảo Vy liền đi vào phòng cấp cứu thăm mẹ của Tinh Vân. Thấy bà vẫn đang mang ống thở, tim Tinh Vân thắt nghẹn. Các y tá và điều dưỡng đang đẩy bà sang phòng bệnh. Cả một ngày Tinh Vân như người mất hồn ngồi bên cạnh nhìn mẹ ngủ. Bảo Vy đến gần Tinh Vân, đặt thố cháo cá lên đầu tủ cạnh giường bệnh, nhẹ giọng nói: “ Ăn chút cháo đi, cháo cá mẹ mình nấu mà cậu thích ăn nhất đó. Cố sức ăn hết thố cháo của Bảo Vy mang đến, Tinh Vân mới lấy lại tinh thần đôi chút. Bảo Vy nhẹ kéo tay Tinh Vân ra vườn hoa của bệnh viện, tìm một chỗ khuất người ngồi xuống rồi bắt đầu nói: “ Cậu có nghĩ đến chuyện báo cảnh sát không?”
Tinh Vân khẽ lắc đầu bất lực. Bảo Vy khó chịu nói: “Cậu muốn dung túng cho hành động cầm thú như vậy sao?”
Tinh Vân vẫn im lặng. Bảo Vy lại thuyết phục tiếp: “ Cậu đừng sợ, chúng ta có thể mở phiên tòa kín để đảm bảo danh dự của cậu không bị tổn hại. Nhưng điều cần nhất là phải để hắn trả giá cho hành động đó. Không lẽ cậu muốn những người vô tội khác cũng bị như vậy sao? Tinh Vân, nghe mình nói. Cậu phải mạnh mẽ đối mặt với chuyện này. Sau khi hắn bị pháp luật trừng trị, cậu có thể ngủ yên, quên đi mọi chuyện. Nếu không nó sẽ là ám ảnh trong lòng cậu. Cũng sẽ là ám ảnh trong lòng những người bị hại khác. Nghe lời mình, bây giờ đi xét nghiệm t*ng trùng trong người cậu để làm bằng chứng khởi tố hắn. Nếu để lâu sẽ không kiểm nghiệm được nữa. Sau đó,…”
Nói đến đây Bảo Vy lấy trong giỏ ra hai viên thuốc bọc trong vỉ nhựa đưa cho Tinh Vân: “Nhanh uống một viên đi, viên còn lại ngày mai uống.”
Tinh Vân cầm lấy vỉ thuốc, như vừa tỉnh mộng. “Đúng rồi, sao nàng lại không nghĩ đến trường hợp này.” Vội vã chạy vào phòng bệnh lấy nước uống và cất kỹ viên còn lại.
Suốt một ngày một đêm ở trong bệnh viện, Tinh Vân toàn thân mỏi mệt lê từng bước ra khỏi bệnh viện, lấy xe chạy một mạch về nhà. Ngay khi vừa đứng trước cửa nhà, cầm khóa định mở cửa thì có một vật lạnh lẽo đặt sát vào thái dương nàng. Cảm giác nguy hiểm bên cạnh, nàng từ từ xoay người sang thì nhìn thấy người đàn ông cầm súng chĩa vào mình. Bóng tối che đi hơn nửa khuôn mặt nhưng Tinh Vân cảm giác được sự lạnh lùng và có chút gấp gáp của hắn.
“Mở cửa cho tôi, đồ khốn.” Nàng thề là hai mươi mốt năm sống trên đời đến giờ nàng chưa từng mắng ai nặng đến vậy.
Sau tiếng mắng xong, cánh cửa kêu lên hai tiếng tít tít, ổ khóa tự bật ra. Đoàn Nam Phong cầm điều khiển đặt trở lại bàn, quay lưng đi vào phòng tắm, trước khi đi hắn không quên ném chi phiếu vào chiếc bàn gần nơi Tinh Vân đứng. Bị một hành động sỉ nhục như vậy, mắt Tinh Vân đỏ hoe, uất ức bước ra khỏi phòng. Cô vô định bước về phòng làm việc phía trái khu nghỉ dưỡng, vẫn chưa có ai đến làm. Tinh Vân lấy lại tinh thần, mở tủ cá nhân, lấy ra một chiếc áo sơ mi khác để thay. Sau đó ngồi vào bàn làm việc chưa đến mười phút thì chuông điện thoại reo lên: “Tinh Vân, mẹ cậu ngất xỉu trên phố vừa được đưa vào bệnh viện chỗ của tớ để cấp cứu. Mau đến đây đi.” Đầu dây bên kia, giọng nói của Bảo Vy khẩn cấp nói.
Tinh Vân chạy như bay vào bệnh viện, Bảo Vy cũng vừa tan ca trực đang chờ bên ngoài phòng cấp cứu. Nhìn qua Tinh Vân, Bảo Vy thấy có chút là lạ, liền nói:
“Cậu đến thì tốt quá rồi. Nhưng sao mặt mày của cậu lại mệt mỏi như vậy? Trông rất phờ phạc. Mắt sưng lên hết rồi. Đã gặp phải chuyện gì?”
Tinh Vân nhắm mắt, lãng tránh câu hỏi của Bảo Vy: “Mẹ mình thế nào rồi?”
“Vẫn còn ở bên trong” Thấy Tinh Vân không trả lời mình mà giọng nói còn khàn khàn, Bảo Vy hỏi lại lần nữa: “Tinh Vân, có chuyện gì? Giọng cậu sao lại còn bị khàn?” Với đôi mắt của một bác sĩ, Bảo Vy quan sát các vết bầm và những dấu hôn trên người Tinh Vân, đoán ra được bảy tám phần nhưng không dám tin.
Tinh Vân thấy Bảo Vy cầm tay mình quan sát, liền sợ hãi rút tay lại. Bảo Vy sựng lại một lúc mới ôm lấy Tinh Vân vỗ vỗ vào lưng. “Muốn khóc thì cứ khóc đi, có mình ở đây, đừng sợ.”
Phần yếu đuối nhất của Tinh Vân liền bộc lộ ra, nước mắt không ngừng rơi xuống. Khóc trong uất ức, trong đau đớn, trong việc bị sỉ nhục. Bảo Vy im lặng ngồi cạnh Tinh Vân đến khi bác sĩ từ phòng cấp cứu đi ra. Tinh Vân mới vội lau nước mắt
“Chẩn đoán sơ bộ là tim nghẽn mạch dẫn đến ngất xỉu, cần làm thêm một số xét nghiệm nữa mới có thể có kết luận chính xác. Tôi sẽ chuyển hồ sơ sang khoa ngoại lồng ngực tim mạch cho bác sĩ Vy đây. Bây giờ điều cần nhất là để bệnh nhân ở lại bệnh viện theo dõi và nghỉ vài ngày. Tránh xúc động mạnh.” Vị bác sĩ trung niên từ tốn nói.
Tinh Vân và Bảo Vy liền đi vào phòng cấp cứu thăm mẹ của Tinh Vân. Thấy bà vẫn đang mang ống thở, tim Tinh Vân thắt nghẹn. Các y tá và điều dưỡng đang đẩy bà sang phòng bệnh. Cả một ngày Tinh Vân như người mất hồn ngồi bên cạnh nhìn mẹ ngủ. Bảo Vy đến gần Tinh Vân, đặt thố cháo cá lên đầu tủ cạnh giường bệnh, nhẹ giọng nói: “ Ăn chút cháo đi, cháo cá mẹ mình nấu mà cậu thích ăn nhất đó. Cố sức ăn hết thố cháo của Bảo Vy mang đến, Tinh Vân mới lấy lại tinh thần đôi chút. Bảo Vy nhẹ kéo tay Tinh Vân ra vườn hoa của bệnh viện, tìm một chỗ khuất người ngồi xuống rồi bắt đầu nói: “ Cậu có nghĩ đến chuyện báo cảnh sát không?”
Tinh Vân khẽ lắc đầu bất lực. Bảo Vy khó chịu nói: “Cậu muốn dung túng cho hành động cầm thú như vậy sao?”
Tinh Vân vẫn im lặng. Bảo Vy lại thuyết phục tiếp: “ Cậu đừng sợ, chúng ta có thể mở phiên tòa kín để đảm bảo danh dự của cậu không bị tổn hại. Nhưng điều cần nhất là phải để hắn trả giá cho hành động đó. Không lẽ cậu muốn những người vô tội khác cũng bị như vậy sao? Tinh Vân, nghe mình nói. Cậu phải mạnh mẽ đối mặt với chuyện này. Sau khi hắn bị pháp luật trừng trị, cậu có thể ngủ yên, quên đi mọi chuyện. Nếu không nó sẽ là ám ảnh trong lòng cậu. Cũng sẽ là ám ảnh trong lòng những người bị hại khác. Nghe lời mình, bây giờ đi xét nghiệm t*ng trùng trong người cậu để làm bằng chứng khởi tố hắn. Nếu để lâu sẽ không kiểm nghiệm được nữa. Sau đó,…”
Nói đến đây Bảo Vy lấy trong giỏ ra hai viên thuốc bọc trong vỉ nhựa đưa cho Tinh Vân: “Nhanh uống một viên đi, viên còn lại ngày mai uống.”
Tinh Vân cầm lấy vỉ thuốc, như vừa tỉnh mộng. “Đúng rồi, sao nàng lại không nghĩ đến trường hợp này.” Vội vã chạy vào phòng bệnh lấy nước uống và cất kỹ viên còn lại.
Suốt một ngày một đêm ở trong bệnh viện, Tinh Vân toàn thân mỏi mệt lê từng bước ra khỏi bệnh viện, lấy xe chạy một mạch về nhà. Ngay khi vừa đứng trước cửa nhà, cầm khóa định mở cửa thì có một vật lạnh lẽo đặt sát vào thái dương nàng. Cảm giác nguy hiểm bên cạnh, nàng từ từ xoay người sang thì nhìn thấy người đàn ông cầm súng chĩa vào mình. Bóng tối che đi hơn nửa khuôn mặt nhưng Tinh Vân cảm giác được sự lạnh lùng và có chút gấp gáp của hắn.
Tác giả :
Hacgiay181