Thiên Kiêu Ngạo Thế
Chương 176
Chương 176
Mãi đến khi sắc trời sắp tờ mờ sáng, Lân Mã chạy cả đêm cũng không chịu nổi được nữa, bốn vó lảo đảo một cái, co quắp trên mặt đất thở dồn dập hổn hển.
Lâm Diệp xoay người một cái, vững vàng rơi xuống đất, nhìn khắp người Lân Mã mồ hôi tuôn như nước, trong lòng không khỏi hổ thẹn một hồi, chỉ biết chạy trốn, đã làm Lân Mã dưới chân mệt lả, quả thực là hơi có lỗi.
“Mã huynh, xin lỗi.”
Lâm Diệp lấy ra một ít linh tài, nhét cho Lân Mã, nhìn dáng vẻ đối phương vui vẻ nhai một miệng lớn, lúc này Lâm Diệp mới mỉm cười.
Lân Mã cũng coi như là một loại mãnh thú, nhưng chỉ cần sau khi được thuần phục, tính tình sẽ trở nên cực kỳ dễ bảo, sau này bôn ba giữa bộ lạc Thanh Dương và thôn Phi Vân, tuyệt đối không thể không có Lân Mã.
Lâm Diệp cũng tìm một nơi nghỉ ngơi, lấy linh tôi tương ra, uống ừng ực một hớp lớn, lúc này mới lấy dây đai lưng Tử Ngọc lột từ trên người Liễu Ngọc Côn ra.
Đây là một món linh khí trữ vật quý giá, trên đai lưng không chỉ khắc dấu linh văn tinh xảo dày đặc, còn khảm nạm từng viên minh châu ngọc thạch nhỏ vụn, không phải xa xỉ bình thường.
Nhưng trong mắt Lâm Diệp, những thứ trang sức này có phần hào nhoáng không thật, đổi lại là hắn mà nói, nhất định sẽ không chế tạo một món linh khí trữ vật chói mắt như thế, như vậy chỉ có thể vẫy gọi sự nhớ nhung của kẻ cắp.
Tiện tay mở đai lưng Tử Ngọc ra, không gian trữ vật trong đó lập tức hiện ra, chỉ là điều làm cho Lâm Diệp bất ngờ là, bên trong không gian lớn như vậy, lại chỉ để một cái rương đồng đen một thước vuông, trừ cái đó ra, không còn vật phẩm gì khác.
Trong lòng Lâm Diệp hơi thất vọng, ánh mắt không khỏi rơi lên trên chiếc rương đồng đen kia.
Chiếc rương này hiện ra một vẻ cổ kính năm tháng đọng lại, bốn góc của chiếc rương in dấu vân văn, sơn thuỷ, dị thú, nhật nguyệt bốn loại hoa văn khác nhau, ở bốn phía của chiếc rương, lại có một vài bức hoạ linh văn miêu tả thần bí trên đó, thả ra khí tức khó hiểu làm cho người ta sợ hãi.
“Đây dường như là một loại trận pháp linh văn chuyên môn dùng để phong ấn.”
Trong tròng mắt đen của Lâm Diệp thoáng qua một chút kinh ngạc, với kiến thức của hắn đối với linh văn, mặc dù không cách nào phán đoán ra được manh mối của những bức hoạ linh văn kia, nhưng từ trong khí tức của nó cũng có thể nhìn ra đại khái, đây cũng là một loại sức mạnh phong ấn!
Trận pháp linh văn, chỉ có linh văn sư mới có thể khắc dấu ra, ai sẽ vì một chiếc rương đồng đen, không tiếc sức lực hao phí như vậy, khắc dấu một trận pháp linh văn chuyên môn dùng để phong ấn ở trên đó?
Cái giá này có phần quá cao rồi!
Nhưng vì vậy cũng có thể đoán định, rương đồng đen này tất nhiên là đúc để phong ấn một vài bảo vật hết sức quý giá.
Nghĩ tới đây, trong lòng Lâm Diệp khẽ lay động, tên Liễu Ngọc Côn này vừa nhìn đã biết thân phận không đơn giản, đám người bọn họ tối nay bị con cự thú màu vàng điên cuồng đuổi giết, chẳng lẽ chính là vì đồ vật phong ấn bên trong chiếc rương đồng đen này, mới dẫn đến mọi chuyện xảy ra này?
Vậy thì rốt cuộc bên trong chiếc rương đồng đen này cất giấu cái gì?
Lâm Diệp tiếp tục điều tra, một lát sau cố gắng hít sâu một hơi, chỗ mở ra của rương đồng đen này, lại còn bố trí một cấm chế linh văn cực kì đáng sợ!
Cái gọi là cấm chế linh văn, chính là linh trận dùng để niêm phong, có thể bố trí cấm chế linh văn, nhất định là có nhân vật hùng mạnh có danh hiệu là “linh văn đại sư”!
Linh văn đại sư, đây chính là nhân vật siêu nhiên còn muốn tôn quý hơn so với linh văn sư.