Thiên Kiêu Ngạo Thế
Chương 173
Chương 173
Tuy nhiên chuyện này không có liên quan gì đến Lâm Diệp, so với sự tồn tại của Linh Hải cảnh thì cơ sở tu luyện của hắn rõ ràng vẫn chưa đủ, hắn cũng hoàn toàn không nhúng tay được vào cơn sóng gió này.
Ngay sau đó, ánh mắt của Lâm Diệp đã bị Cự thú màu vàng thu hút, trong lòng hắn thầm suy đoán rằng bộ móng vuốt thú màu vàng mà hắn nhìn thấy lúc trưa chính là do đám người lão giả mặc áo xám gây ra.
Nhưng cuối cùng bọn họ đã làm gì khiến cho Cự thú trở nên điên cuồng như vậy?
Ầm!
Mặt đất rung chuyển, ánh sáng và mưa bắn tung tóe như sao băng đang rơi xuống rồi đập xuống mặt đất, đốt cháy rừng cổ thụ, núi cao bị phá hoại, từng tấc đất biến thành đất khô cằn.
Cảnh tượng này quá khủng khiếp, nếu bị tác động thì chắc chắn chỉ có kết cục chết.
Lâm Diệp không dám ở lại nữa, hắn quay người bỏ đi.
Sau khi xác định được đám người lão giả mặc áo xám đúng là đang gặp nạn thì lửa giận trong lòng hắn cũng được giải tỏa, nếu bây giờ còn không bỏ chạy thì là đang tự đùa với mạng sống rồi.
Ầm!
Nhưng khi Lâm Diệp vừa chạy chưa được một dặm thì nghe thấy có tiếng dồn dập xé tan bầu trời, sau đó ở cách đó không xa có tiếng vật nặng đập xuống mặt đất.
Rồi tiếp đó, một tiếng rên rỉ đau đớn cũng truyền ra.
Lâm Diệp ngẩn người, giọng nói này rất quen thuộc, hắn cẩn thận tiến lại gần thì nhìn thấy một bóng người máu thịt bê bết đang nằm trên mặt đất, toàn thân máu me đầm đìa, vô cùng thê thảm.
Cho dù là như vậy, nhìn thoáng qua cách ăn mặc của đối phương thì Lâm Diệp cũng có thể nhận ra đây là công tử trẻ tuổi trong đám người đó.
Lâm Diệp chợt thấy svui mừng, hôm nay ông trời có vẻ rất coi trọng hắn, không chỉ cử ra một con Cự thú đến làm nhục đám người kia giúp hắn báo thù, thậm chí còn mang “Tên cầm đầu” đến trước mặt hắn.
Đương nhiên, Lâm Diệp cũng biết mình đang suy nghĩ vớ vẩn, hắn quay đầu lại nhìn thấy trận chiến vẫn đang tiếp diễn ở phía xa.
Nếu Lâm Diệp đoán không nhầm thì công tử trẻ tuổi này đã bị lão giả mặc áo xám vứt bỏ ngoài chiến trường, để tránh vị công tử trẻ tuổi có dáng vẻ cao quý này gặp nạn mà chết.
Nhưng vừa đúng lúc, cái tên này lại xuất hiện trước mặt hắn.
“Công tử! Chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Lâm Diệp mỉm cười tiến về phía trước, lúc này đối phương đang hấp hối, toàn thân bị trọng thương, cho dù có căn cơ tu luyện Linh Cương cảnh cũng không khác gì một kẻ vô dụng.
“Ngươi…”
Người thanh niên hơi thở gấp gáp, mở to đôi mắt máu thịt bê bết, khi nhìn rõ là Lâm Diệp thì hắn ta nói: “Tên bản địa kia, mau đưa bổn công tử ra khỏi đây, đợi đến khi ta an toàn rồi thì ta đảm bảo sau này ngươi sẽ được hưởng vinh hoa phú quý cả đời.”
Giọng nói của hắn ta dồn dập, khàn khàn. Nói xong, thậm chí còn ho ra vài ngụm máu, trông vô cùng thê thảm.
“Công tử! Ta không cần vinh hoa phú quý.”
Lâm Diệp lắc đầu, vẫn mỉm cười nói: “Nhìn thấy bộ dạng ngươi như vậy, ta đã hài lòng rồi. Tạm biệt!”
Dứt lời, hắn quay người đi.
“Khoan đã…”