Thiên Huyền Địa Hoàng
Chương 134: Thiệt Khẩu
Tôi bực mình quát lớn. Cô ta vẫn đứng im im đầu hơi cúi xuống, tóc đen dài lướt tha che gần kín khuôn mặt làm tôi dù căng mắt thế nào vẫn thấy nó mờ mờ ảo ảo như phủ sương. Một lát sau, cô ta mới chính thức nhúc nhích, quay lưng lại, tiếp tục lặng lẽ lướt đi.
Tôi nghiêng đầu. Không ổn rồi, càng lúc càng có cảm giác cô ả chẳng phải hạng gái thôn quê nhu mỳ hiền thục. Chẳng lẽ định dắt tôi đi lòng vòng trong khu rừng tre như mê cung này và rồi lạc đường phải sống với cô ta cả đời? Nghe nói một số dân tộc thiểu số có tục lệ bắt đàn ông về ở rể!
Phía trước chỉ là cái bóng đen đen ẩn hiện mờ ảo hình dáng con người trong hơi sương lãng đãng và đám lá tre rậm rì xôn xao.
Đột nhiên tôi có dự cảm chẳng lành, hơi lạnh cứ như một đám trùng chỉ, bò lổm ngổm vào trong áo quần, cơ thể chúng nhớp nháp ẩm ướt bám dính lấy da thịt nóng hổi khiến người ta vô thức rùng mình sởn gai ốc.
-Này, cô định dẫn tôi đi đâu? Không thể nói tại đây sao? Cô không nói gì, tôi không đi theo đâu!
Cái qué gì thế này? Hay cô ả bị câm? Tôi bực bội định rẽ sang hướng khác lại phát hiện, sương mù quá sức khủng bố, trong vòng bán kính 2m, méo thấy cái gì rõ ràng hết. Thế này mà có cái hố nào dưới chân thì ngã lộn cổ dập mặt.
Đột nhiên nghe thấy âm thanh huyên náo, hình như của rất nhiều người. Tôi ngó quanh đã chẳng thấy cô gái kia đâu, liền nhắm hướng phát ra sự tình lạ ,chạy tới.
Chạy một hồi lâu vẫn nghe thấy những âm thanh không đầu không đuôi, không rõ ràng đó. Tôi hết rẽ trái lại quẹo phải, thế méo nào vẫn không xác định được đúng hướng.
“Không, các anh tha cho tôi đi.”
Lần này nghe thấy rất rõ ràng, như kề bên tai.
“Không, dừng lại đi, đừng mà!”
Bà mịa nó, lần này ở hướng khác, tôi lại vòng. Chạy thên chút nữa liền nhìn thấy trước mặt thấp thoáng mấy cái bóng đen.
“Tống Vạn Kim, anh là cầm thú, tôi có chết cũng không tha cho đồ súc sinh nhà anh!”
Tôi lao vào đám sương mờ như tấm khăn voan ngăn cản ánh mắt người nhìn hiếu kỳ. Thấy một đám nam nhân vừa ha hả sảng khoái nói cười vừa kéo quần lên. Trên mặt đất ẩm ướt, vương vãi những vệt máu đỏ tươi lẫn lộn cùng chất dịch trắng đục. Tất cả hòa quyện vào nhau, bốc nên thứ mùi tanh tưởi tởm lợm.
-Cứ để xác cô ta ở đây có sao không?
Một kẻ nói, giọng máy móc vô cảm.
-Lo gì, đã có tên Hách Liên ngu xuẩn kia chịu tội thay cho chúng ta rồi.
Một kẻ khác thoải mái nói, âm thanh đều đều như thiết bị lập trình không cảm xúc. Dứt lời gã dốc ngược chai rượu vào thân thể một nam nhân nằm bất tỉnh nhân sự trên mặt đất. Một kẻ khác lót tay bằng một miếng vải, cầm lấy cái liềm có dính máu, trét máu vào hai bàn tay kẻ bất động, sau đó ném cái liềm gần đó.
Một giọng lạnh nhạt không xúc cảm cất lên.
-Mày chuốc thuốc ngủ cho nó đủ liều không? Nhỡ nửa đêm tỉnh dậy bỏ chạy thì mất cả chì lẫn chài.
-Mày yên tâm, nó ngủ tới trưa mai cũng không tự tỉnh dậy nổi. Sáng mai chúng ta đem người tới chỗ này tìm. Nhân chứng vật chứng đủ cả. Ngay đến phía cảnh sát cũng lo lót đâu ra đấy rồi. Mịa kiếp. Đáng đời con ngu. Không cho tao lấy vợ hai thì cũng éo cần mày ngồi ở cái ghế phu nhân làm gì. Tưởng đẻ được thằng con trai thì tao không làm gì chắc. Mày không cho động vào người thì tao cũng cóc cần. Cho đám bạn tao chơi mày đến chết.
Đám kia như những cái bóng đen đặc co lại tạo thành dáng vẻ con người, rồi âm thanh hằn học tức tối tan loãng, chỉ còn lại những thứ như hắc khí nhân lay động trong sương.
Trên mặt đất, một nữ nhân không mảnh vải che thân, tứ chi giang rộng phơi bày những vết bầm dập thâm tím xanh đen chi chít, cả những chất dịch trắng đục vương vãi khắp mình mẩy. Nơi cổ, một vết thương chí mạng, mà từ đó máu tươi không ngừng chảy lan chàn. Vết thương nghiêm trọng tạo ra khoảng trống hình chữ V khiến cái đầu nghiêng sang bên, gần như hất hẳn lên trên, trừng trừng mắt trắng dã, lồi lớn như ốc bưu nhìn về một phía khác.
Sau đó, hắc khi từ bốn phương tám hướng lùa tới, như huyết trùng ngửi thấy mùi vị thức ăn.
Mỗi một làn khói đen bám vào thi thể, liền lấy đi một miếng da thịt. Máu tanh nồng lại thơm ngọt phun ra, văng tứ lung tung.
Mỗi một làn khói đen bám vào thi thể, liền lấy đi một miếng da thịt. Máu đỏ chói mắt phun vào sương mờ, nhuộm lên không gian một màu yêu dị chết chóc.
Cứ thế cho đến khi nó chỉ còn là bộ xương bị gặm nhấm dở dang.
“Á Á Á Á Á Á Á Á ...”
Đột ngột, một trận kêu thất thanh đau đớn vang lên. Tôi lại hỏa tốc lao tới. Rất nhanh liền thấy một thanh niên bị một đoàn hắc khí bủa vây. Chúng như giòi bọ vậy. Càng la hét xua đuổi, chúng lại bâu tới cắn xé càng ác liệt. Máu ồ ạt tí tách nhỏ giọt xuống, tưới đẫm vạt đất mỗi bước chân gã lê bước. Cuối cùng, chỉ còn lại bộ xương người ngã xuống, như thức ăn thừa của dã thú.
“Á Á Á Á Á Á Á Á ...”
Lại thêm trận tiếng hét kinh hãi ghê sợ. Rất gần như kề bên tai, mới dảo bước được mấy cái đã nhìn thấy một người lăn lộn thống khổ trên mặt đất. Hắc khí ồ ạt ùa tới, bao bọc kín kẽ lấy cơ thể gã, như một đám giun bơi thành bầy đàn trong vũng nước cống bẩn thỉu hôi hám.
“Á Á Á Á Á Á Á Á ...”
Lại thêm một trận tiếng hét hoảng hốt kinh sợ. Tôi không di chuyển nữa. Xung quanh vẫn còn vang vọng những âm thanh khiếp đảm sợ hãi.
“Tôi chỉ muốn cậu giải thoát cho tôi khỏi cuộc sống ngột ngạt bế tắc này.”
Tiếng nói bất thình lình như cất lên ngay trong óc. Tôi vừa xoay người lại, liền hét ré lên thất kinh hoảng loạn lùi ra xa. Chả là khuôn mặt kia gần quá thể đáng, dường như là chóp mũi suýt chạm chóp mũi tới nơi.
Tôi nhắm mắt lại, cố gắng bình ổn tâm tình, hít sâu thở đều, từ vùng đan điền, một luồng hơi nóng mãnh liệt bùng lên, xua tan giá rét đang bao trùm lấy con người.
Hắc Hồn phóng ra, hình dáng còn chưa hoàn chỉnh đã nghe thấy tiếng nó cười khùng khục ranh mãnh.
Nhìn kỹ lại, là cô gái mặc váy ngắn màu trắng, tóc đen dài thướt tha, khoảng cách hoàn hảo, bây giơ có thể trông rõ mồn một. Một cô gái cực kỳ xinh đẹp, chỉ biết đẹp tới mức yêu diễm ma mị, làm cho người ta sững sờ bàng hoàng.
“Chỉ có cậu mới giúp tôi thoát khỏi tình trạng đơn điệu tù túng. Xin hãy đưa tôi đi theo. Hãy để tôi bên cạnh.”
-A, tôi không hiểu cô đang nói gì nhưng chắc là không thể giúp được gì đâu.
Hắc Hồn tự động cuốn lấy người tôi, nên cô ta không thể tới gần. Cô chỉ đứng xa xa thủ thỉ nói vọng lại. Âm điệu du dương lại thốt ra.
“Không, chính là cậu. Nơi này rất tẻ nhạt, buồn chán lắm. Tôi muốn được ra ngoài khu rừng. Nghe nói nơi đó rất tuyệt vời. Có rất nhiều người. Cho nên hãy để tôi tới gần anh hơn.”
Cô ấy cũng giống như Ô Nha, không được phép rời khỏi nơi này mà phải nhờ vả người khác trợ giúp sao?
-Ô Nha nói thằng bé chơi với cô rất vui vẻ, cảm ơn cô đã quan tâm chăm sóc nó bao lâu nay.
“Ô Nha sao? Ô Nha cũng tốt nhưng không bằng nam nhân trưởng thành. Cậu có thể để cái con “khủng long” kia ra xa một chút không? Như vậy tôi mới tới bên anh được. Có muốn tôi tới bên anh không?”
Âm thanh trầm bổng ngân nga bay tới. Cô ta đang cố thuyết phục tôi điều gì? Ngước đầu nhìn Hắc Hồn, cơ thể nó càng tự động siết chặt, khiến tôi suýt tắc thở, vội đập đập để nó nới lỏng ra.
-Xin lỗi, thật ra nó rất ngoan ngoãn vâng lời, cô không cần sợ hãi, nó sẽ không tự tiện làm tổn thương người khác.
“Nhưng trông nó thật gớm ghiếc đáng sợ quá. Nếu anh không để nó đi, sao tôi tới gần được? Anh không muốn tôi tới gần sao?”
Giọng điệu có chút mất kiên nhẫn, vừa nói xong cũng tự động trút bộ váy xuống đất để lộ ra cơ thể với những đường cong hoàn mỹ.
Tôi nhíu mày thật chặt.
-Cô, rốt cuộc muốn gì ở tôi?
Cô ta một tay che mặt một tay ôm bụng, cười ré nên man dại. Tôi lại càng nhíu chặt lông mày. Chả là hắc khí từ người cô ta mơ hồ lởn vởn lan ra.
“Trong số đám đàn ông đó, thì chỉ có anh là trông dễ lôi kéo. Ai ngờ ngu ngốc không thể tả, mời gọi nãy giờ mà cứ ngô nghê ở đó giả nai.”
-Cô...cô...muốn dụ dỗ tôi?
Nét mặt diễm lệ của cô ta thay đổi càng dữ dội, cứ như bị lỗi phẫu thuật, là một sản phẩm tạo hình thất bại, hư hỏng nặng. Từ thiên nga đoan trang xinh đẹp biến thành cóc ghẻ hung tàn dữ tợn, ánh mắt khoác lên sự thù địch ác độc, lại ngoác miệng cười như lên cơn điên khùng.
“Vì cái kết giới ngu ngốc mà ta không thể thoát khỏi chốn này. Thằng nhóc Ô Nha thì không đụng vào được. Đám dân làng cũng chết nhát không dám vào sâu. Ta đã chờ đợi thật lâu, chờ người thứ 7 xuất hiện. Chỉ cần giết thêm một người nữa là ta có thể đi khỏi nơi này.”
-Người thứ 7? Phải là thứ 8 chứ? Cô chính là cái thứ hắc khí giết Triệu Hồng Mai và 6 người đàn ông?
Cô ả xoay lưng lại, từ mớ tóc đen mượt mà bồng bềnh, một cái gì đó đang cố nhô ra.
Một cái gì đó như cục thịt thừa không ngừng vặn vẹo ngoi lên sau đó nhào lặn ra một khuôn mặt tựa như đục ba cái hố sâu thăm thẳm tối đen như đổ hắc ín.
Từ cái miệng một chuỗi âm thanh méo mó phát ra.
“Oán niệm của cô ta hấp dẫn hắc khí đến. Cô ta lúc đó đang hấp hối, sự thù hận sục sôi như núi lửa phun trào, như hương thơm quyến rũ mời trào hắc khí tới. Cô ta tự nguyện để chúng ta ăn thể xác, rồi giúp cô ta giết 6 tên ác dâm.”
Cái miệng càng nói càng lúc càng mở rộng, tôi có thể nhìn thấy những chiếc răng nhấp nhổm mọc ra như nấm sau mưa đêm.
“ Nhưng sau sự kiện đó cô ả bị một kết giới không biết ở đâu hình thành giam cầm ở lại đây. Ta vẫn chưa đủ mạnh, cần một người nữa. Xung quanh nhà cô ả Hách Liên đó cũng có kết giới bảo vệ khiến ta không xâm hại được. Đứa trẻ đó dù có thể chạy nhảy ra ngoài nhưng ta cũng không chạm vào nó được.”
Cái miệng kéo dài và không ngừng lan ra tới lưng. Những chiếc răng vươn lên nhọn hoắt như móng vuốt chim ưng, bên trong cũng mọc thêm tầng tầng lớp lớp răng nhọn sắc bén, dớt dãi từ đó chảy ra dàn dụa, làm như vừa ăn mấy quả chanh chua.
“Ta ăn thịt bọn chúng, cắn xé từng chút một da thịt, nhấm nháp vị máu đỏ tươi thơm ngon. Ta càng ăn cơn thèm khát càng bùng nổ không kìm hãm. Ta càng uống lại càng muốn đòi hỏi được nhiều hơn. Nhưng vì cái kết giới ngu ngốc chết tiệt mà chịu đựng từng ấy năm. Sự điên cuồng được giết người trong ta vẫn dần trào. Ta vẫn căm hận. Ta vẫn uất ức. Ta không cam tâm. Không cam tâm.”
Cô ta gào rú thứ âm thanh vặn vẹo méo mó không phải của con người nữa. Có lẽ là do miệng cô ta đã biến dạng quá mức. Tôi cảm thấy toàn thân mình như có kiến lửa bò tới bò lui, ngứa ngáy khó chịu khôn tả đồng thời cũng lạnh lẽo kinh hồn như bị băng tảng áp sát da thịt.
Cái miệng vẫn không ngừng bành trướng, tôi có cảm giác nó như vi khuẩn chó điên. Đi tới đâu ăn sạch sẽ da thịt tới đó, mở rộng thêm lãnh thổ hố đen, tạo ra mảnh đất màu mỡ cho răng nanh tha hồ đua nhau mọc hàng loạt. Cái lưỡi như nhụy hoa, vươn ra ngoài, vẫy trái vẫy phải.
Mẹ ơi! Nhụy hoa đâu phải chỉ có một cái, lưỡi đỏ lòm như một ổ giun phun ra ngoài không trung, quẫy lên quẫy xuống văng theo dớt dãi hôi tanh tởm lợm, giãy giụa như những cái miệng đói khát muốn đòi ăn.
Trong ghi chép của lão tác giả cổ quái, ở một vùng thôn quê nọ lưu truyền một câu truyện liêu trai về một yêu quái Thiệt Khẩu như sau. Có một cô gái rất xấu xí, đi đến đâu cũng bị dân làng xua đuổi như đuổi bệnh dịch. Nghe nói dung mạo kinh khủng tới mức đến cha mẹ cũng sợ hãi nên mới lọt lòng đã bị ném vào rừng sâu cho dã thú ăn. Nhưng dã thú không ăn mà cô ta lại được nuôi nấng. Lớn hơn một chút cô ta tò mò vào làng, bị dân chúng ném đá sợ hãi xa lánh. Lớn hơn chút nữa cô ta có hiểu biết, bắt đầu để ý bề ngoài, để ý lời nói xung quanh, nhận ra mình là con gái nhưng dung nhan lại quá dị dạng. Nhìn đám con gái làng ai ai cũng có bộ dáng dễ nhìn, được con trai nói lời ngon ngọt. Cô ta chợt nhận ra, có nhan sắc mới thay đổi tất cả.
Một hôm cô ta trở lại trong một bộ dáng kiều mị, dễ dàng quyến rũ lấy tất cả trai làng. Trong số đó có cả người con trai lúc trước cô ta thích nhưng bị hắt hủi mắng chửi. Những tưởng hạnh phúc mỉm cười chẳng ngờ tên đó lại không yêu thương cô thật lòng, chỉ là muốn đùa giỡn xác thịt. Cô ngây thơ bị gã ta dụ dỗ lên giường. Ừ thì dâng hiến cho kẻ mình yêu thích thì cũng miễn cưỡng chấp nhận đi. Chỉ là tên khốn kia là kẻ hạ lưu đê tiện, còn lôi kéo thêm một đống tên khác cùng chung chí hướng, luân phiên cưỡng hiếp rồi vất xác cô vào bìa rừng.
Sau đó oán hồn cô ta biến thành quái vật có cái miệng to như giếng nước, lưỡi dài như sợi thừng. Cô ta trở về làng, ăn thịt hết tất cả kẻ ác dâm. Dân chúng sợ quá, mời pháp sư tới trừ tà, nào ngờ tâm ma quá lớn mạnh chỉ có thể giăng kết giới nhốt cô ta vào rừng sâu, từ đó không ai dám bém mảng lại gần.
Tôi nghiêng đầu. Không ổn rồi, càng lúc càng có cảm giác cô ả chẳng phải hạng gái thôn quê nhu mỳ hiền thục. Chẳng lẽ định dắt tôi đi lòng vòng trong khu rừng tre như mê cung này và rồi lạc đường phải sống với cô ta cả đời? Nghe nói một số dân tộc thiểu số có tục lệ bắt đàn ông về ở rể!
Phía trước chỉ là cái bóng đen đen ẩn hiện mờ ảo hình dáng con người trong hơi sương lãng đãng và đám lá tre rậm rì xôn xao.
Đột nhiên tôi có dự cảm chẳng lành, hơi lạnh cứ như một đám trùng chỉ, bò lổm ngổm vào trong áo quần, cơ thể chúng nhớp nháp ẩm ướt bám dính lấy da thịt nóng hổi khiến người ta vô thức rùng mình sởn gai ốc.
-Này, cô định dẫn tôi đi đâu? Không thể nói tại đây sao? Cô không nói gì, tôi không đi theo đâu!
Cái qué gì thế này? Hay cô ả bị câm? Tôi bực bội định rẽ sang hướng khác lại phát hiện, sương mù quá sức khủng bố, trong vòng bán kính 2m, méo thấy cái gì rõ ràng hết. Thế này mà có cái hố nào dưới chân thì ngã lộn cổ dập mặt.
Đột nhiên nghe thấy âm thanh huyên náo, hình như của rất nhiều người. Tôi ngó quanh đã chẳng thấy cô gái kia đâu, liền nhắm hướng phát ra sự tình lạ ,chạy tới.
Chạy một hồi lâu vẫn nghe thấy những âm thanh không đầu không đuôi, không rõ ràng đó. Tôi hết rẽ trái lại quẹo phải, thế méo nào vẫn không xác định được đúng hướng.
“Không, các anh tha cho tôi đi.”
Lần này nghe thấy rất rõ ràng, như kề bên tai.
“Không, dừng lại đi, đừng mà!”
Bà mịa nó, lần này ở hướng khác, tôi lại vòng. Chạy thên chút nữa liền nhìn thấy trước mặt thấp thoáng mấy cái bóng đen.
“Tống Vạn Kim, anh là cầm thú, tôi có chết cũng không tha cho đồ súc sinh nhà anh!”
Tôi lao vào đám sương mờ như tấm khăn voan ngăn cản ánh mắt người nhìn hiếu kỳ. Thấy một đám nam nhân vừa ha hả sảng khoái nói cười vừa kéo quần lên. Trên mặt đất ẩm ướt, vương vãi những vệt máu đỏ tươi lẫn lộn cùng chất dịch trắng đục. Tất cả hòa quyện vào nhau, bốc nên thứ mùi tanh tưởi tởm lợm.
-Cứ để xác cô ta ở đây có sao không?
Một kẻ nói, giọng máy móc vô cảm.
-Lo gì, đã có tên Hách Liên ngu xuẩn kia chịu tội thay cho chúng ta rồi.
Một kẻ khác thoải mái nói, âm thanh đều đều như thiết bị lập trình không cảm xúc. Dứt lời gã dốc ngược chai rượu vào thân thể một nam nhân nằm bất tỉnh nhân sự trên mặt đất. Một kẻ khác lót tay bằng một miếng vải, cầm lấy cái liềm có dính máu, trét máu vào hai bàn tay kẻ bất động, sau đó ném cái liềm gần đó.
Một giọng lạnh nhạt không xúc cảm cất lên.
-Mày chuốc thuốc ngủ cho nó đủ liều không? Nhỡ nửa đêm tỉnh dậy bỏ chạy thì mất cả chì lẫn chài.
-Mày yên tâm, nó ngủ tới trưa mai cũng không tự tỉnh dậy nổi. Sáng mai chúng ta đem người tới chỗ này tìm. Nhân chứng vật chứng đủ cả. Ngay đến phía cảnh sát cũng lo lót đâu ra đấy rồi. Mịa kiếp. Đáng đời con ngu. Không cho tao lấy vợ hai thì cũng éo cần mày ngồi ở cái ghế phu nhân làm gì. Tưởng đẻ được thằng con trai thì tao không làm gì chắc. Mày không cho động vào người thì tao cũng cóc cần. Cho đám bạn tao chơi mày đến chết.
Đám kia như những cái bóng đen đặc co lại tạo thành dáng vẻ con người, rồi âm thanh hằn học tức tối tan loãng, chỉ còn lại những thứ như hắc khí nhân lay động trong sương.
Trên mặt đất, một nữ nhân không mảnh vải che thân, tứ chi giang rộng phơi bày những vết bầm dập thâm tím xanh đen chi chít, cả những chất dịch trắng đục vương vãi khắp mình mẩy. Nơi cổ, một vết thương chí mạng, mà từ đó máu tươi không ngừng chảy lan chàn. Vết thương nghiêm trọng tạo ra khoảng trống hình chữ V khiến cái đầu nghiêng sang bên, gần như hất hẳn lên trên, trừng trừng mắt trắng dã, lồi lớn như ốc bưu nhìn về một phía khác.
Sau đó, hắc khi từ bốn phương tám hướng lùa tới, như huyết trùng ngửi thấy mùi vị thức ăn.
Mỗi một làn khói đen bám vào thi thể, liền lấy đi một miếng da thịt. Máu tanh nồng lại thơm ngọt phun ra, văng tứ lung tung.
Mỗi một làn khói đen bám vào thi thể, liền lấy đi một miếng da thịt. Máu đỏ chói mắt phun vào sương mờ, nhuộm lên không gian một màu yêu dị chết chóc.
Cứ thế cho đến khi nó chỉ còn là bộ xương bị gặm nhấm dở dang.
“Á Á Á Á Á Á Á Á ...”
Đột ngột, một trận kêu thất thanh đau đớn vang lên. Tôi lại hỏa tốc lao tới. Rất nhanh liền thấy một thanh niên bị một đoàn hắc khí bủa vây. Chúng như giòi bọ vậy. Càng la hét xua đuổi, chúng lại bâu tới cắn xé càng ác liệt. Máu ồ ạt tí tách nhỏ giọt xuống, tưới đẫm vạt đất mỗi bước chân gã lê bước. Cuối cùng, chỉ còn lại bộ xương người ngã xuống, như thức ăn thừa của dã thú.
“Á Á Á Á Á Á Á Á ...”
Lại thêm trận tiếng hét kinh hãi ghê sợ. Rất gần như kề bên tai, mới dảo bước được mấy cái đã nhìn thấy một người lăn lộn thống khổ trên mặt đất. Hắc khí ồ ạt ùa tới, bao bọc kín kẽ lấy cơ thể gã, như một đám giun bơi thành bầy đàn trong vũng nước cống bẩn thỉu hôi hám.
“Á Á Á Á Á Á Á Á ...”
Lại thêm một trận tiếng hét hoảng hốt kinh sợ. Tôi không di chuyển nữa. Xung quanh vẫn còn vang vọng những âm thanh khiếp đảm sợ hãi.
“Tôi chỉ muốn cậu giải thoát cho tôi khỏi cuộc sống ngột ngạt bế tắc này.”
Tiếng nói bất thình lình như cất lên ngay trong óc. Tôi vừa xoay người lại, liền hét ré lên thất kinh hoảng loạn lùi ra xa. Chả là khuôn mặt kia gần quá thể đáng, dường như là chóp mũi suýt chạm chóp mũi tới nơi.
Tôi nhắm mắt lại, cố gắng bình ổn tâm tình, hít sâu thở đều, từ vùng đan điền, một luồng hơi nóng mãnh liệt bùng lên, xua tan giá rét đang bao trùm lấy con người.
Hắc Hồn phóng ra, hình dáng còn chưa hoàn chỉnh đã nghe thấy tiếng nó cười khùng khục ranh mãnh.
Nhìn kỹ lại, là cô gái mặc váy ngắn màu trắng, tóc đen dài thướt tha, khoảng cách hoàn hảo, bây giơ có thể trông rõ mồn một. Một cô gái cực kỳ xinh đẹp, chỉ biết đẹp tới mức yêu diễm ma mị, làm cho người ta sững sờ bàng hoàng.
“Chỉ có cậu mới giúp tôi thoát khỏi tình trạng đơn điệu tù túng. Xin hãy đưa tôi đi theo. Hãy để tôi bên cạnh.”
-A, tôi không hiểu cô đang nói gì nhưng chắc là không thể giúp được gì đâu.
Hắc Hồn tự động cuốn lấy người tôi, nên cô ta không thể tới gần. Cô chỉ đứng xa xa thủ thỉ nói vọng lại. Âm điệu du dương lại thốt ra.
“Không, chính là cậu. Nơi này rất tẻ nhạt, buồn chán lắm. Tôi muốn được ra ngoài khu rừng. Nghe nói nơi đó rất tuyệt vời. Có rất nhiều người. Cho nên hãy để tôi tới gần anh hơn.”
Cô ấy cũng giống như Ô Nha, không được phép rời khỏi nơi này mà phải nhờ vả người khác trợ giúp sao?
-Ô Nha nói thằng bé chơi với cô rất vui vẻ, cảm ơn cô đã quan tâm chăm sóc nó bao lâu nay.
“Ô Nha sao? Ô Nha cũng tốt nhưng không bằng nam nhân trưởng thành. Cậu có thể để cái con “khủng long” kia ra xa một chút không? Như vậy tôi mới tới bên anh được. Có muốn tôi tới bên anh không?”
Âm thanh trầm bổng ngân nga bay tới. Cô ta đang cố thuyết phục tôi điều gì? Ngước đầu nhìn Hắc Hồn, cơ thể nó càng tự động siết chặt, khiến tôi suýt tắc thở, vội đập đập để nó nới lỏng ra.
-Xin lỗi, thật ra nó rất ngoan ngoãn vâng lời, cô không cần sợ hãi, nó sẽ không tự tiện làm tổn thương người khác.
“Nhưng trông nó thật gớm ghiếc đáng sợ quá. Nếu anh không để nó đi, sao tôi tới gần được? Anh không muốn tôi tới gần sao?”
Giọng điệu có chút mất kiên nhẫn, vừa nói xong cũng tự động trút bộ váy xuống đất để lộ ra cơ thể với những đường cong hoàn mỹ.
Tôi nhíu mày thật chặt.
-Cô, rốt cuộc muốn gì ở tôi?
Cô ta một tay che mặt một tay ôm bụng, cười ré nên man dại. Tôi lại càng nhíu chặt lông mày. Chả là hắc khí từ người cô ta mơ hồ lởn vởn lan ra.
“Trong số đám đàn ông đó, thì chỉ có anh là trông dễ lôi kéo. Ai ngờ ngu ngốc không thể tả, mời gọi nãy giờ mà cứ ngô nghê ở đó giả nai.”
-Cô...cô...muốn dụ dỗ tôi?
Nét mặt diễm lệ của cô ta thay đổi càng dữ dội, cứ như bị lỗi phẫu thuật, là một sản phẩm tạo hình thất bại, hư hỏng nặng. Từ thiên nga đoan trang xinh đẹp biến thành cóc ghẻ hung tàn dữ tợn, ánh mắt khoác lên sự thù địch ác độc, lại ngoác miệng cười như lên cơn điên khùng.
“Vì cái kết giới ngu ngốc mà ta không thể thoát khỏi chốn này. Thằng nhóc Ô Nha thì không đụng vào được. Đám dân làng cũng chết nhát không dám vào sâu. Ta đã chờ đợi thật lâu, chờ người thứ 7 xuất hiện. Chỉ cần giết thêm một người nữa là ta có thể đi khỏi nơi này.”
-Người thứ 7? Phải là thứ 8 chứ? Cô chính là cái thứ hắc khí giết Triệu Hồng Mai và 6 người đàn ông?
Cô ả xoay lưng lại, từ mớ tóc đen mượt mà bồng bềnh, một cái gì đó đang cố nhô ra.
Một cái gì đó như cục thịt thừa không ngừng vặn vẹo ngoi lên sau đó nhào lặn ra một khuôn mặt tựa như đục ba cái hố sâu thăm thẳm tối đen như đổ hắc ín.
Từ cái miệng một chuỗi âm thanh méo mó phát ra.
“Oán niệm của cô ta hấp dẫn hắc khí đến. Cô ta lúc đó đang hấp hối, sự thù hận sục sôi như núi lửa phun trào, như hương thơm quyến rũ mời trào hắc khí tới. Cô ta tự nguyện để chúng ta ăn thể xác, rồi giúp cô ta giết 6 tên ác dâm.”
Cái miệng càng nói càng lúc càng mở rộng, tôi có thể nhìn thấy những chiếc răng nhấp nhổm mọc ra như nấm sau mưa đêm.
“ Nhưng sau sự kiện đó cô ả bị một kết giới không biết ở đâu hình thành giam cầm ở lại đây. Ta vẫn chưa đủ mạnh, cần một người nữa. Xung quanh nhà cô ả Hách Liên đó cũng có kết giới bảo vệ khiến ta không xâm hại được. Đứa trẻ đó dù có thể chạy nhảy ra ngoài nhưng ta cũng không chạm vào nó được.”
Cái miệng kéo dài và không ngừng lan ra tới lưng. Những chiếc răng vươn lên nhọn hoắt như móng vuốt chim ưng, bên trong cũng mọc thêm tầng tầng lớp lớp răng nhọn sắc bén, dớt dãi từ đó chảy ra dàn dụa, làm như vừa ăn mấy quả chanh chua.
“Ta ăn thịt bọn chúng, cắn xé từng chút một da thịt, nhấm nháp vị máu đỏ tươi thơm ngon. Ta càng ăn cơn thèm khát càng bùng nổ không kìm hãm. Ta càng uống lại càng muốn đòi hỏi được nhiều hơn. Nhưng vì cái kết giới ngu ngốc chết tiệt mà chịu đựng từng ấy năm. Sự điên cuồng được giết người trong ta vẫn dần trào. Ta vẫn căm hận. Ta vẫn uất ức. Ta không cam tâm. Không cam tâm.”
Cô ta gào rú thứ âm thanh vặn vẹo méo mó không phải của con người nữa. Có lẽ là do miệng cô ta đã biến dạng quá mức. Tôi cảm thấy toàn thân mình như có kiến lửa bò tới bò lui, ngứa ngáy khó chịu khôn tả đồng thời cũng lạnh lẽo kinh hồn như bị băng tảng áp sát da thịt.
Cái miệng vẫn không ngừng bành trướng, tôi có cảm giác nó như vi khuẩn chó điên. Đi tới đâu ăn sạch sẽ da thịt tới đó, mở rộng thêm lãnh thổ hố đen, tạo ra mảnh đất màu mỡ cho răng nanh tha hồ đua nhau mọc hàng loạt. Cái lưỡi như nhụy hoa, vươn ra ngoài, vẫy trái vẫy phải.
Mẹ ơi! Nhụy hoa đâu phải chỉ có một cái, lưỡi đỏ lòm như một ổ giun phun ra ngoài không trung, quẫy lên quẫy xuống văng theo dớt dãi hôi tanh tởm lợm, giãy giụa như những cái miệng đói khát muốn đòi ăn.
Trong ghi chép của lão tác giả cổ quái, ở một vùng thôn quê nọ lưu truyền một câu truyện liêu trai về một yêu quái Thiệt Khẩu như sau. Có một cô gái rất xấu xí, đi đến đâu cũng bị dân làng xua đuổi như đuổi bệnh dịch. Nghe nói dung mạo kinh khủng tới mức đến cha mẹ cũng sợ hãi nên mới lọt lòng đã bị ném vào rừng sâu cho dã thú ăn. Nhưng dã thú không ăn mà cô ta lại được nuôi nấng. Lớn hơn một chút cô ta tò mò vào làng, bị dân chúng ném đá sợ hãi xa lánh. Lớn hơn chút nữa cô ta có hiểu biết, bắt đầu để ý bề ngoài, để ý lời nói xung quanh, nhận ra mình là con gái nhưng dung nhan lại quá dị dạng. Nhìn đám con gái làng ai ai cũng có bộ dáng dễ nhìn, được con trai nói lời ngon ngọt. Cô ta chợt nhận ra, có nhan sắc mới thay đổi tất cả.
Một hôm cô ta trở lại trong một bộ dáng kiều mị, dễ dàng quyến rũ lấy tất cả trai làng. Trong số đó có cả người con trai lúc trước cô ta thích nhưng bị hắt hủi mắng chửi. Những tưởng hạnh phúc mỉm cười chẳng ngờ tên đó lại không yêu thương cô thật lòng, chỉ là muốn đùa giỡn xác thịt. Cô ngây thơ bị gã ta dụ dỗ lên giường. Ừ thì dâng hiến cho kẻ mình yêu thích thì cũng miễn cưỡng chấp nhận đi. Chỉ là tên khốn kia là kẻ hạ lưu đê tiện, còn lôi kéo thêm một đống tên khác cùng chung chí hướng, luân phiên cưỡng hiếp rồi vất xác cô vào bìa rừng.
Sau đó oán hồn cô ta biến thành quái vật có cái miệng to như giếng nước, lưỡi dài như sợi thừng. Cô ta trở về làng, ăn thịt hết tất cả kẻ ác dâm. Dân chúng sợ quá, mời pháp sư tới trừ tà, nào ngờ tâm ma quá lớn mạnh chỉ có thể giăng kết giới nhốt cô ta vào rừng sâu, từ đó không ai dám bém mảng lại gần.
Tác giả :
Cổ Cổ