Thiên Huyền Địa Hoàng
Chương 102: Nhân Quan
Leo lên mặt đường cũng không quá gian nan, tôi đứng trên đám đất đá ngửa đầu nhìn, khoảng cách độ năm mét, hơn nữa có rất nhiều cây dại để bám víu.
Gió nơi sông vù vù thổi, vừa từ dưới nước chui lên, quần áo dính chặt vào cơ thể gây cảm giác khó chịu. Trọng lượng cũng tăng thêm do tích nước nên việc leo trèo khá chật vật. Bông Tuyết phấn chấn hơn, chít chít lanh lảnh, thoăn thoắt dẫn đường.
Một lát sau cũng hoàn thành tốt sứ mạng, tôi cởi áo khoác ngoài ra, cố gắng vắt cho nó kiệt nước rồi vất lên thành lan can. Cởi tiếp chiếc áo len lại tốn thêm chút công phu vắt cho nó khô ráo rồi phơi bên cạnh áo khoác. Tháo luôn đôi giày và tất, xong xuôi thì ngồi trên lan can, mặt hướng phía lão thiên đang rục rịch nhô lên, to tròn y hệt lòng đỏ trứng gà. Bông Tuyết lại chít chít nhảy từ trên đầu vai leo tới tận trên đầu tôi mà ngồi rồi mới tiếp tục hài lòng liếm láp lông.
Tôi sẽ viết tiếp về cô gái đó, người vốn đã từng chết một lần và nhờ vào tà thuật mà tái sinh. Sau khi lên cơn tự cào cấu cơ thể, gã mặc đồ trường sam trắng tinh thành thục tiêm cho cô ta một mũi kim. Tiếp theo ngủ một giấc sâu tỉnh lại, cư xử mới giống con người hơn, cùng kẻ mới quen bắt đầu nói chuyện tử tế.
Có người tháp tùng về quê dù sao cũng tiện lợi trăm bề hơn là lẻ loi một mình. Cô ta cực kỳ, cực kỳ kinh sợ những nơi đông đúc ồn ào. Thuốc trị chứng trầm cảm dường như mất tác dụng rồi, có thể vì cô ta thường xuyên dùng quá liều chỉ định nên bệnh mới nặng thêm. Được kẻ kia cho uống thuốc lạ và nhờ thế, cô ta mới kiểm soát, khống chế được tâm lý hành vi. Gã nói sẽ giúp cô thoát khỏi thống khổ, giúp cô trả thù, đổi lại gã muốn vật gia bảo của dòng tộc.
Nhân Quan, nghĩa ở mặt chữ, quan tài làm bằng người.
Thanh niên dành tiền cưới vợ, người già dành tiền mua quan tài. Nhắc tới quan tài thì trường thọ ở Liễu Châu là nổi tiếng nhất. Cái gì gọi là Nhân Quan? Từ mặt chữ mà xem, đương nhiên là quan tài làm từ con người. Nhân Quan xuất xứ từ truyền thuyết lâu đời của Liêu quốc, đòi hỏi các thầy pháp cần thực hiện nghiêm ngặt một quá trình phức tạp cầu kỳ nên dần bị thất truyền. Nghe thì có vẻ đơn giản chỉ cần thông qua công thức sàng lọc nhất định, rồi đem một người thích hợp loại bỏ nội tạng khung xương toàn bộ móc hết ra.
Người được chôn vào Nhân Quan, không những được bảo trì bộ dáng trước khi chết tựa như đang say ngủ. Tốt hơn gỗ Ngọc Am không biết bao nhiêu lần, thân xác cả ngàn năm cũng không thối rữa. Hơn nữa còn nghe nói, nếu người sống dùng Nhân Quan, còn có tác dụng càng kỳ lạ hơn.
Vật liệu làm Nhân Quan không phải thứ vớ vẩn thường dân, là người thuộc hoàng thất có mệnh số phù hợp với phong thủy gia trạch dòng tộc Chuyên Tôn. Nhân Quan đó chứa di thể trưởng tộc cất trong tầng hầm bí mật của nhà thờ tổ. Có điều, cửa vào quá công phu phức tạp nên gã cần Phượng San giúp sức.
Phượng San tới công ty anh người yêu cũ, muốn trực tiếp gặp mặt lần cuối lại bị xem là ruồi nhặng, khinh bỉ xua đuổi. Bọn họ nói chuyện ở hành lang, cầu thang xây hình vòng xoắn ốc, đỉnh là trần kính tạo ra một giếng trời hứng nắng chan hòa. Phượng San im lặng nghe anh ta bịt mũi chê bai cô bẩn thỉu như kẻ ăn mày đầu đường xó chợ. Mỉa mai xỉ nhục, nói cô vừa xấu vừa nghèo vừa không biết liêm xỉ, đã chia tay rồi còn muốn lằng nhằng dây dưa.
Phượng San môi khô mắt đỏ, đầu bù tóc rối quần áo lôi thôi luộm thuộm, hôi hám bốc mùi cơ hồ đã lâu không tắm rửa, người gợm thì gầy tong teo như xác khô di động. Cô đi lại loạng choạng, cười lớn một tràng dài không khác con mụ điên trốn trại tâm thần. Anh người yêu cũ trông không khác nam thần trong phim bước ra, lôi ví tùy tiện rút ra một xấp tiền, tay vung lên, ném thẳng vào mặt cô.
Nói :“Lúc trước tôi có mắt không tròng mới thích loại con gái dở dở ương ương như cô. Hãy dùng số tiền đó coi như phí tổn sau khi chia tay mà chỉnh đốn lại cuộc sống người không ra người ma chẳng ra ma”. Sau đó xoay người thanh cao bỏ đi.
Bấy giờ Phượng San mới gằn từng từ “...Tôi... vô cùng hối hận ...vì đã quen biết anh... càng hối hận vì đã phá bỏ đứa con... Bây giờ... tôi chết rồi... anh cũng đừng mong sống yên ổn tử tế”. Dứt lời, cô ta gieo mình từ tầng 13 xuống đại sảnh rộng lớn.
Khi cô ta tỉnh lại lần nữa đã là chuyện của nhiều ngày sau, trong một ngôi nhà vô cùng xa lạ nhưng đẹp đẽ sang trọng bức người. Người mặc đồ trường sam bạch tuyết nói : “Cố Hồn Phách không có tác dụng mạnh bằng Phản Hồn Hương, trong vòng một tháng, hãy làm những việc cô cho là ý nghĩa.”
Viết đến đây thì tôi đã có thể chắc tới bảy tám phần người thực hiện cổ thuật cấm trú giúp linh hồn đã chết nhập vào thân xác khác sống lại là tên Công Du Giám Binh. Tuy chưa được nhìn mặt gã lần nào nhưng dựa vào hình dáng, phong cách ăn mặc, giọng nói, tóc bạch kim quá nổi bật thì đội tóc giả, giờ mà vác cái mặt nạ bạch hổ gắn vào thì quả thật không khác là bao.
Từ đó dựa theo bản tính cũng có thể suy ra, không khéo cha mẹ Phượng San chẳng phải vô duyên vô cớ xuống chầu Diêm Vương, là bị gã giết vì không chịu hợp tác nói ra vị trí Nhân Quan. Không biết gã ta dùng nó cho bản thân hay cho ai?
Cô ta phá hủy thân xác, chọn chết đi để linh hồn có cơ hội nhập vào một vật chứa mới, xinh đẹp hơn bội phần, hoàn hảo cho kế hoạch trả thù. Chính là chiếm lấy cơ thể cô vợ của anh người yêu cũ.
Ban đầu Phượng San không đồng ý việc này, dù cô gái đó là gián tiếp phá hoại hạnh phúc nhưng cô chỉ có mối thâm thù đại hận với duy nhất một cá nhân, chỉ cần kẻ đó trả giá là đủ. Song tên bạch y nhân rỉ tai nói cho hay một bí mật kinh tởm rợn người tới mức khiến Phượng San chấp nhận để cô gái đó hồn lìa khỏi xác.
Núp dưới vỏ bọc là giám đốc công ty sản xuất mỹ phẩm Hoa Thiên Nhiên cô gái đó móc nối với các bệnh viện phụ sản, các phòng khám thai tư nhân tạo ra một loại thuốc uống dưỡng nhan hồi xuân rất được phụ nữ hoan nghênh. Cho nên sau khi có được thân thể mới công việc đầu tiên của Phượng San chính là thuê người bí mật hỏa thiêu cơ sở sản xuất.
Sau đó bắt đầu tới các vũ trường quán bar, là nơi có thể dễ dàng tìm mua một loại thuốc với tên gọi mỹ miều “giấc mơ thanh xuân” mà tên bạch y nhân trước kia cho cô dùng. Phượng San cảm thấy quả tốt thật, hơn thuốc trị chứng bệnh trầm cảm gấp mấy lần. Mỗi lần sử dụng đều mang lại cảm giác dễ chịu thoải mái đến cực điểm, nói không hết hưng phấn sung sướng, chỉ biết buông thả trượt dài trong khoái hoạt triền miên.
Ở chốn ăn chơi sa đọa đó cô ta dựa vào nhan sắc không khác minh tinh cùng tiền bạc rủng rỉnh đơn giản kiếm được những anh chàng đẹp trai không khác soái ca. Hôm nay cặp kè anh này, ngày mai đú đởn với chàng khác, nghênh ngang nghiễm nhiên ở trước mặt chồng ôm hôn tình tứ. Đây chính là phương thức trả thù cực đoan cay nghiệt nhất.
Cuối cùng quăng cho anh ta tờ ly hôn. Quăng cho xem cả một đống giấy tờ mua bán các loại thuốc nhập lậu, các loại thuốc quá hạn sử dụng được xóa đi làm mới lại có chữ ký của trợ lý giám đốc xác nhận là anh ta. Một bản anh đang cầm và một bản khác tới tòa báo địa phương, đồng thời nói luôn sự thật cô là ai.
Sau đó Phượng San lạnh lùng nhìn anh ta như hóa điên phát rồ vừa cười cừa khóc. Đứng ở chính nơi hành lang lúc xưa, cách đây nửa năm, cô cũng vì anh ta mà nửa điên nửa khùng, đánh mất lý trí, đánh mất linh hồn. Giờ đây, anh ta cũng đang chịu một cú sốc đả kích không kém.
Cô lạnh lùng xoay gót rời đi, sau lưng vang lên tiếng thét chói tai của vô số người tầng dưới.
Cô không cần công ty, không cần nhà, cứ thế leo lên chiếc xe màu đỏ mận rời đi, đến ngày cuối cùng của tháng. Ngày cuối cùng cô ta gặp tôi.
Tôi thở dài, con người khi rơi vào tuyệt cảnh rất dễ buông xuôi mặc kệ tất thảy trôi đi. Đồng thời cũng lại bất chấp mọi thứ, mê muội lao vào hành trình trả thù cũng là hủy hoại chính cuộc sống bản thân.
Nếu có cơ hội sống lại lần nữa với một thân xác mới, cuộc đời mới, tôi sẽ tận hưởng nó bằng việc quên đi quá khứ đen tối đau khổ. Nghĩ vậy tôi lại vươn tay tự tát một phát vào má. Bây giờ, tôi chính là đang bướng bỉnh theo đuổi thông tin ký ức mà mình lãng quên. Bởi vì nó, liên quan mật thiết tới Âu Tử Dạ, nên tôi chẳng thể làm ngơ.
Tôi thẫn thờ nhìn ánh bình minh rạng rỡ, mây xám như lớp chăn bông trên trời đã tan biến lộ ra sắc xanh thanh bình, báo hiệu một ngày nắng ấm cùng khô ráo. Bông Tuyết nhảy xuống mặt đất, lẫn vào một đống tuyết đào bới gì đó.
“Mặc Minh”
Trong tiếng gió sông lùa tới, hình như có âm thanh ai đó gọi tên tôi, cực kỳ gần gũi, cực kỳ quen thuộc. Tôi giật mình, đứng hình một lúc mới chậm chạp nhúc nhích cái cổ xoay sang bên.
Bên cạnh, một thân ảnh ngồi trên lan can phòng hộ, cách tôi một chút, chỉ cần vươn tay liền có thể chạm vào.
Gương mặt người đó bị chiếc mũ trùm đầu che chắn gần hết, chỉ biết anh ta vẫn đang nhìn thẳng phía ánh dương.
“Vốn dĩ tôi không nên tồn tại đến bây giờ, nên tôi cũng không sợ cái chết...Tôi muốn xóa sổ bản thân, để mình có thể biến mất, chưa từng được sinh ra...Chưa từng tồn tại thì sẽ không lưu trữ bất cứ ký ức đau buồn nào, cũng sẽ không làm tổn thương bất cứ ai...”
Dứt lời, người đó liền như một cơn gió thoáng chốc đã lao mình xuống sông. Cơ thể tôi vô thức phóng theo, bàn tay vươn ra chỉ chạm tới vạt áo nhẹ tênh như gió.
“Ùm” một tiếng cơ thể tôi một lần nữa lại hoà nhập vào nước sông mùa đông rét buốt. Trong lòng sông, tôi bất lực tuyệt vọng nhìn thấy một khối khí đen đặc hình người chìm dần vào bóng tối. Cơ thể lại như được một lực hút nào đó kéo trở về mặt nước, dù tôi có cố gắng vươn mình bơi đến cỡ nào, cũng không thể nhúc nhích mảy may tới.
Tôi ngoi đầu lên khỏi mặt nước, phát hiện mình có thể đứng vững. Ngẩng đầu nhìn quanh, thì ra chỉ rơi vào vùng nước nông. Tôi đưa tay sờ cái trán, không phân biệt nổi nóng hay lạnh, chẳng biết là mình có phải đang bị cảm lạnh hay ảo ảnh do ma túy gây ra?
Chúng tôi phảng phất như hai khối nam chân cùng cực, luôn bảo trì một khoảng cách nhất định, không cách nào tiến đến gần hơn nữa.
************************************************** ****************
Thuốc trị bệnh trầm cảm có chứa thành phần methamphetamine (meth). Ma túy đá cũng có thành phần chính là methamphetamine (meth) một chất gây nghiện. Sử dụng thường xuyên sẽ dẫn tới tình trạng hoang tưởng ảo giác, lo sợ bất an, hay kích động, môi khô, mắt đỏ, đi loạng choạng, làm nhảm một mình, sợ bị đuổi đánh, sợ có người theo dõi, cảm giác như bị sâu bọ bò trong da sẽ làm họ khó chịu, cào cấu chân tay để giải tỏa sự hành hạ của ma túy.. . Lúc mới dùng, thuốc sẽ kích thích hệ thần kinh, khiến họ trở nên hưng phấn, mất cảm giác mệt mỏi, buồn ngủ, không sợ hãi, sự sung mãn cùng tự tin tuyệt đối của những người sử dụng loại ma túy này khiến họ có thể làm được những điều lúc bình thường không dám như: chạy xe điên cuồng, đánh chém nhau, quan hệ tình dục tập thể, nhảy nhót, la hét thâu đêm suốt sáng.
Gió nơi sông vù vù thổi, vừa từ dưới nước chui lên, quần áo dính chặt vào cơ thể gây cảm giác khó chịu. Trọng lượng cũng tăng thêm do tích nước nên việc leo trèo khá chật vật. Bông Tuyết phấn chấn hơn, chít chít lanh lảnh, thoăn thoắt dẫn đường.
Một lát sau cũng hoàn thành tốt sứ mạng, tôi cởi áo khoác ngoài ra, cố gắng vắt cho nó kiệt nước rồi vất lên thành lan can. Cởi tiếp chiếc áo len lại tốn thêm chút công phu vắt cho nó khô ráo rồi phơi bên cạnh áo khoác. Tháo luôn đôi giày và tất, xong xuôi thì ngồi trên lan can, mặt hướng phía lão thiên đang rục rịch nhô lên, to tròn y hệt lòng đỏ trứng gà. Bông Tuyết lại chít chít nhảy từ trên đầu vai leo tới tận trên đầu tôi mà ngồi rồi mới tiếp tục hài lòng liếm láp lông.
Tôi sẽ viết tiếp về cô gái đó, người vốn đã từng chết một lần và nhờ vào tà thuật mà tái sinh. Sau khi lên cơn tự cào cấu cơ thể, gã mặc đồ trường sam trắng tinh thành thục tiêm cho cô ta một mũi kim. Tiếp theo ngủ một giấc sâu tỉnh lại, cư xử mới giống con người hơn, cùng kẻ mới quen bắt đầu nói chuyện tử tế.
Có người tháp tùng về quê dù sao cũng tiện lợi trăm bề hơn là lẻ loi một mình. Cô ta cực kỳ, cực kỳ kinh sợ những nơi đông đúc ồn ào. Thuốc trị chứng trầm cảm dường như mất tác dụng rồi, có thể vì cô ta thường xuyên dùng quá liều chỉ định nên bệnh mới nặng thêm. Được kẻ kia cho uống thuốc lạ và nhờ thế, cô ta mới kiểm soát, khống chế được tâm lý hành vi. Gã nói sẽ giúp cô thoát khỏi thống khổ, giúp cô trả thù, đổi lại gã muốn vật gia bảo của dòng tộc.
Nhân Quan, nghĩa ở mặt chữ, quan tài làm bằng người.
Thanh niên dành tiền cưới vợ, người già dành tiền mua quan tài. Nhắc tới quan tài thì trường thọ ở Liễu Châu là nổi tiếng nhất. Cái gì gọi là Nhân Quan? Từ mặt chữ mà xem, đương nhiên là quan tài làm từ con người. Nhân Quan xuất xứ từ truyền thuyết lâu đời của Liêu quốc, đòi hỏi các thầy pháp cần thực hiện nghiêm ngặt một quá trình phức tạp cầu kỳ nên dần bị thất truyền. Nghe thì có vẻ đơn giản chỉ cần thông qua công thức sàng lọc nhất định, rồi đem một người thích hợp loại bỏ nội tạng khung xương toàn bộ móc hết ra.
Người được chôn vào Nhân Quan, không những được bảo trì bộ dáng trước khi chết tựa như đang say ngủ. Tốt hơn gỗ Ngọc Am không biết bao nhiêu lần, thân xác cả ngàn năm cũng không thối rữa. Hơn nữa còn nghe nói, nếu người sống dùng Nhân Quan, còn có tác dụng càng kỳ lạ hơn.
Vật liệu làm Nhân Quan không phải thứ vớ vẩn thường dân, là người thuộc hoàng thất có mệnh số phù hợp với phong thủy gia trạch dòng tộc Chuyên Tôn. Nhân Quan đó chứa di thể trưởng tộc cất trong tầng hầm bí mật của nhà thờ tổ. Có điều, cửa vào quá công phu phức tạp nên gã cần Phượng San giúp sức.
Phượng San tới công ty anh người yêu cũ, muốn trực tiếp gặp mặt lần cuối lại bị xem là ruồi nhặng, khinh bỉ xua đuổi. Bọn họ nói chuyện ở hành lang, cầu thang xây hình vòng xoắn ốc, đỉnh là trần kính tạo ra một giếng trời hứng nắng chan hòa. Phượng San im lặng nghe anh ta bịt mũi chê bai cô bẩn thỉu như kẻ ăn mày đầu đường xó chợ. Mỉa mai xỉ nhục, nói cô vừa xấu vừa nghèo vừa không biết liêm xỉ, đã chia tay rồi còn muốn lằng nhằng dây dưa.
Phượng San môi khô mắt đỏ, đầu bù tóc rối quần áo lôi thôi luộm thuộm, hôi hám bốc mùi cơ hồ đã lâu không tắm rửa, người gợm thì gầy tong teo như xác khô di động. Cô đi lại loạng choạng, cười lớn một tràng dài không khác con mụ điên trốn trại tâm thần. Anh người yêu cũ trông không khác nam thần trong phim bước ra, lôi ví tùy tiện rút ra một xấp tiền, tay vung lên, ném thẳng vào mặt cô.
Nói :“Lúc trước tôi có mắt không tròng mới thích loại con gái dở dở ương ương như cô. Hãy dùng số tiền đó coi như phí tổn sau khi chia tay mà chỉnh đốn lại cuộc sống người không ra người ma chẳng ra ma”. Sau đó xoay người thanh cao bỏ đi.
Bấy giờ Phượng San mới gằn từng từ “...Tôi... vô cùng hối hận ...vì đã quen biết anh... càng hối hận vì đã phá bỏ đứa con... Bây giờ... tôi chết rồi... anh cũng đừng mong sống yên ổn tử tế”. Dứt lời, cô ta gieo mình từ tầng 13 xuống đại sảnh rộng lớn.
Khi cô ta tỉnh lại lần nữa đã là chuyện của nhiều ngày sau, trong một ngôi nhà vô cùng xa lạ nhưng đẹp đẽ sang trọng bức người. Người mặc đồ trường sam bạch tuyết nói : “Cố Hồn Phách không có tác dụng mạnh bằng Phản Hồn Hương, trong vòng một tháng, hãy làm những việc cô cho là ý nghĩa.”
Viết đến đây thì tôi đã có thể chắc tới bảy tám phần người thực hiện cổ thuật cấm trú giúp linh hồn đã chết nhập vào thân xác khác sống lại là tên Công Du Giám Binh. Tuy chưa được nhìn mặt gã lần nào nhưng dựa vào hình dáng, phong cách ăn mặc, giọng nói, tóc bạch kim quá nổi bật thì đội tóc giả, giờ mà vác cái mặt nạ bạch hổ gắn vào thì quả thật không khác là bao.
Từ đó dựa theo bản tính cũng có thể suy ra, không khéo cha mẹ Phượng San chẳng phải vô duyên vô cớ xuống chầu Diêm Vương, là bị gã giết vì không chịu hợp tác nói ra vị trí Nhân Quan. Không biết gã ta dùng nó cho bản thân hay cho ai?
Cô ta phá hủy thân xác, chọn chết đi để linh hồn có cơ hội nhập vào một vật chứa mới, xinh đẹp hơn bội phần, hoàn hảo cho kế hoạch trả thù. Chính là chiếm lấy cơ thể cô vợ của anh người yêu cũ.
Ban đầu Phượng San không đồng ý việc này, dù cô gái đó là gián tiếp phá hoại hạnh phúc nhưng cô chỉ có mối thâm thù đại hận với duy nhất một cá nhân, chỉ cần kẻ đó trả giá là đủ. Song tên bạch y nhân rỉ tai nói cho hay một bí mật kinh tởm rợn người tới mức khiến Phượng San chấp nhận để cô gái đó hồn lìa khỏi xác.
Núp dưới vỏ bọc là giám đốc công ty sản xuất mỹ phẩm Hoa Thiên Nhiên cô gái đó móc nối với các bệnh viện phụ sản, các phòng khám thai tư nhân tạo ra một loại thuốc uống dưỡng nhan hồi xuân rất được phụ nữ hoan nghênh. Cho nên sau khi có được thân thể mới công việc đầu tiên của Phượng San chính là thuê người bí mật hỏa thiêu cơ sở sản xuất.
Sau đó bắt đầu tới các vũ trường quán bar, là nơi có thể dễ dàng tìm mua một loại thuốc với tên gọi mỹ miều “giấc mơ thanh xuân” mà tên bạch y nhân trước kia cho cô dùng. Phượng San cảm thấy quả tốt thật, hơn thuốc trị chứng bệnh trầm cảm gấp mấy lần. Mỗi lần sử dụng đều mang lại cảm giác dễ chịu thoải mái đến cực điểm, nói không hết hưng phấn sung sướng, chỉ biết buông thả trượt dài trong khoái hoạt triền miên.
Ở chốn ăn chơi sa đọa đó cô ta dựa vào nhan sắc không khác minh tinh cùng tiền bạc rủng rỉnh đơn giản kiếm được những anh chàng đẹp trai không khác soái ca. Hôm nay cặp kè anh này, ngày mai đú đởn với chàng khác, nghênh ngang nghiễm nhiên ở trước mặt chồng ôm hôn tình tứ. Đây chính là phương thức trả thù cực đoan cay nghiệt nhất.
Cuối cùng quăng cho anh ta tờ ly hôn. Quăng cho xem cả một đống giấy tờ mua bán các loại thuốc nhập lậu, các loại thuốc quá hạn sử dụng được xóa đi làm mới lại có chữ ký của trợ lý giám đốc xác nhận là anh ta. Một bản anh đang cầm và một bản khác tới tòa báo địa phương, đồng thời nói luôn sự thật cô là ai.
Sau đó Phượng San lạnh lùng nhìn anh ta như hóa điên phát rồ vừa cười cừa khóc. Đứng ở chính nơi hành lang lúc xưa, cách đây nửa năm, cô cũng vì anh ta mà nửa điên nửa khùng, đánh mất lý trí, đánh mất linh hồn. Giờ đây, anh ta cũng đang chịu một cú sốc đả kích không kém.
Cô lạnh lùng xoay gót rời đi, sau lưng vang lên tiếng thét chói tai của vô số người tầng dưới.
Cô không cần công ty, không cần nhà, cứ thế leo lên chiếc xe màu đỏ mận rời đi, đến ngày cuối cùng của tháng. Ngày cuối cùng cô ta gặp tôi.
Tôi thở dài, con người khi rơi vào tuyệt cảnh rất dễ buông xuôi mặc kệ tất thảy trôi đi. Đồng thời cũng lại bất chấp mọi thứ, mê muội lao vào hành trình trả thù cũng là hủy hoại chính cuộc sống bản thân.
Nếu có cơ hội sống lại lần nữa với một thân xác mới, cuộc đời mới, tôi sẽ tận hưởng nó bằng việc quên đi quá khứ đen tối đau khổ. Nghĩ vậy tôi lại vươn tay tự tát một phát vào má. Bây giờ, tôi chính là đang bướng bỉnh theo đuổi thông tin ký ức mà mình lãng quên. Bởi vì nó, liên quan mật thiết tới Âu Tử Dạ, nên tôi chẳng thể làm ngơ.
Tôi thẫn thờ nhìn ánh bình minh rạng rỡ, mây xám như lớp chăn bông trên trời đã tan biến lộ ra sắc xanh thanh bình, báo hiệu một ngày nắng ấm cùng khô ráo. Bông Tuyết nhảy xuống mặt đất, lẫn vào một đống tuyết đào bới gì đó.
“Mặc Minh”
Trong tiếng gió sông lùa tới, hình như có âm thanh ai đó gọi tên tôi, cực kỳ gần gũi, cực kỳ quen thuộc. Tôi giật mình, đứng hình một lúc mới chậm chạp nhúc nhích cái cổ xoay sang bên.
Bên cạnh, một thân ảnh ngồi trên lan can phòng hộ, cách tôi một chút, chỉ cần vươn tay liền có thể chạm vào.
Gương mặt người đó bị chiếc mũ trùm đầu che chắn gần hết, chỉ biết anh ta vẫn đang nhìn thẳng phía ánh dương.
“Vốn dĩ tôi không nên tồn tại đến bây giờ, nên tôi cũng không sợ cái chết...Tôi muốn xóa sổ bản thân, để mình có thể biến mất, chưa từng được sinh ra...Chưa từng tồn tại thì sẽ không lưu trữ bất cứ ký ức đau buồn nào, cũng sẽ không làm tổn thương bất cứ ai...”
Dứt lời, người đó liền như một cơn gió thoáng chốc đã lao mình xuống sông. Cơ thể tôi vô thức phóng theo, bàn tay vươn ra chỉ chạm tới vạt áo nhẹ tênh như gió.
“Ùm” một tiếng cơ thể tôi một lần nữa lại hoà nhập vào nước sông mùa đông rét buốt. Trong lòng sông, tôi bất lực tuyệt vọng nhìn thấy một khối khí đen đặc hình người chìm dần vào bóng tối. Cơ thể lại như được một lực hút nào đó kéo trở về mặt nước, dù tôi có cố gắng vươn mình bơi đến cỡ nào, cũng không thể nhúc nhích mảy may tới.
Tôi ngoi đầu lên khỏi mặt nước, phát hiện mình có thể đứng vững. Ngẩng đầu nhìn quanh, thì ra chỉ rơi vào vùng nước nông. Tôi đưa tay sờ cái trán, không phân biệt nổi nóng hay lạnh, chẳng biết là mình có phải đang bị cảm lạnh hay ảo ảnh do ma túy gây ra?
Chúng tôi phảng phất như hai khối nam chân cùng cực, luôn bảo trì một khoảng cách nhất định, không cách nào tiến đến gần hơn nữa.
************************************************** ****************
Thuốc trị bệnh trầm cảm có chứa thành phần methamphetamine (meth). Ma túy đá cũng có thành phần chính là methamphetamine (meth) một chất gây nghiện. Sử dụng thường xuyên sẽ dẫn tới tình trạng hoang tưởng ảo giác, lo sợ bất an, hay kích động, môi khô, mắt đỏ, đi loạng choạng, làm nhảm một mình, sợ bị đuổi đánh, sợ có người theo dõi, cảm giác như bị sâu bọ bò trong da sẽ làm họ khó chịu, cào cấu chân tay để giải tỏa sự hành hạ của ma túy.. . Lúc mới dùng, thuốc sẽ kích thích hệ thần kinh, khiến họ trở nên hưng phấn, mất cảm giác mệt mỏi, buồn ngủ, không sợ hãi, sự sung mãn cùng tự tin tuyệt đối của những người sử dụng loại ma túy này khiến họ có thể làm được những điều lúc bình thường không dám như: chạy xe điên cuồng, đánh chém nhau, quan hệ tình dục tập thể, nhảy nhót, la hét thâu đêm suốt sáng.
Tác giả :
Cổ Cổ