Thiên Hồn Đại Lục
Chương 6: Lần đầu tiếp xúc(2)
“ Ngươi...Ngươi là ai……”
“ Chỉ là một người qua đường thôi “ Giọng nói lạnh lẽo vang lên khiến cho bốn người khác có mặt ở đây đều lạnh buốt lên.
“ Ta tò mò trong cái hộp đó có cái gì nhỉ?” Hàn Phong nhìn hai bên mà hỏi..
“ Ngươi muốn biết làm gì hả...dám tranh giành với Huyết Đường Lang, ngươi chán sống rồi đúng không hả….”
“ Hahahahahahaha…...chán sống….ta còn ngại không có người giết ta kìa…” Giọng nói vẫn lạnh lẽo, cắt quảng khiến cho tên áo đen không giữ mình mà lùi lại vài bước. Sau đó Hàn Phong nhìn qua đoàn người đang giữ cái hộp, nhìn về cô nàng tiểu thư mà đợi câu trả lời. Nàng biết hôm này dù sao có thể khó thoát, người đeo mặt nạ trước mặt còn mạnh hơn tên áo đen kia….
“ Bẩm tiền bối, trong cái hộp này là một cây hạ phẩm Bích Liên Nhân Sâm!”
Dược liệu là một vật thông thường dùng để chữa bệnh nhưng nó cũng có công dụng khác là làm tăng sức mạnh trong chiến đấu, tốc độ tu luyện...tất cả mọi thứ đều có thể thông qua đan dược mà đề cao sức mạnh bản thân. Dược phẩm chia thành năm phẩm, từ Hạ - Trung - Cao - Thiên - Đế phẩm, đương nhiên Hạ Trung Cao thì là có thường, số lượng không ít, nhưng Thiên và Đế phẩm không như rau củ, mà là có cơ duyên thì đoạt được. Hai loại dược phẩm phẩm chất này có thể chữa bách bệnh, luyện ra những viên đan dược chỉ có truyền thuyết lưu truyền, hơn nữa nó còn có Hồn Khí tồn tại. Hấp thu nó sẽ bổ sung vào 5 chỗ trống mà khi đột phá Phá Cơ mở ra, tạo thành một Hồn Kỹ kỹ năng.
Còn đan dược thì chia thành chín phẩm, từ nhất cho đến cửu phẩm, và cấp độ của một luyện dược sư cũng tương tự như thế. Ngoài ra người sở hữu Thiên Hồn như là búa rèn là thợ rèn. Và một trong hai ngành quan trọng ở Thiên Hồn Đại Lục, là Khí Tượng Sư, tương tư Luyện Dược Sư, cũng chia làm chín phẩm.
Hàn Phong khi nghe cô nàng tiểu thư lên tiếng thì việc đầu tiên là hắn thở dài ra một cái, sau đó nhìn về tên áo đen thất vọng nói…
“ Ngươi bỏ ra cả ngày chỉ cướp một cái hạ phẩm Bích Liên Nhân Sâm thôi à…” Hàn Phong lời nói mang theo tiếng châm chọc, bởi vì mấy cây nhân sâm này, sư phụ hắn có cả triệu cây, hắn ăn coi như là ăn cơm.
Những người khác nghe Hàn Phong nói xong thì giật mình, lão già thì vẻ mặt khinh thường, tức giận vì lời nói của Hàn Phong. Cái gì mà chỉ là một cây hạ phẩm Bích Liên Nhân Sâm thôi, cây nhân sâm này số lượng chỉ có vài trăm cây, nhưng chỉ có vài chục cây là xài được, giá thành đấu giá là trên cả chục vạn lượng. Tên áo đen nghe lời Hàn Phong nói xong thì lúc đầu là mặt xám lại, nhưng chợt nhớ ra cái gì thì liền bỏ đao xuống, sau đó nhìn Hàn Phong một cái thật lâu rồi giật mình mà hỏi….
“ Không biết ngài có phải là Bạch Huyết Nhân không?”
“ Đó là danh hiệu...mà đã lâu rồi, ta chưa có dùng….” Đây là danh hiệu mà người người đặt cho hắn lúc năm năm trước. Lúc đó để tu luyện Sát Khẩu Quyết trong Thiên Ma Hồn Ngũ Công, năm năm trước sư phụ bắt hắn ra ngoài đi giết người, giết ma thú, đương nhiên ma thú cấp 3 trở xuống, có khi tử chiến với cấp 4, sơn tặc, khấu tặc, quan lại tham ô, ác bá…..không dưới ngàn người chết trong tay Hàn Phong chỉ trong vòng năm năm. Nhưng nhờ thế ngoài Sát Khẩu Quyết ra, thì hắn còn tự luyện thành cho riêng mình Sát Hồn Khí, dùng hồn khí kết hợp với sát khí, tạo áp lực lên đối thủ, nếu đối thủ yếu hơn thì có thể sẽ chết tức khắc.
“ Thuộc hạ tham kiến Đại Đương Gia!” tên áo đen nghe thấy Hàn Phong xác nhận, lập tức sợ hãi mà quỳ xuống, hai tay chắp lại mà tham kiến. Những người khác thì bị biến cố này mà giật mình, nhất là cô nàng tiểu thư.
“ Cái gì mà Đại Đương Gia…...khoan đã…..chủ của các ngươi là tên tiểu mập mạp đúng không?” Hàn Phong thắc mắc mà hỏi, nhưng chợt nhớ ra một câu chuyện mà năm năm trước hắn gặp, một tên mập mạp tới tranh đồ ăn, cả hai bên đánh nhau, cuối cùng tên mập đó bị Hàn Phong ngược từ sáng tới tối, sau đó cả hai trở thành anh em. Tên mập nói là có chi hướng muốn cùng Hàn Phong đi ngao du, nhưng do còn đang học tập nên từ chối. Cuối cùng tên mập nói hắn sẽ lập ra một tổ chức sát thủ, và Hàn Phong chính là đại đương gia, còn hắn là nhị đương gia.
Tên áo đen nghe Hàn Phong nói thì cười khổ, dám gọi nhị đương gia là tên tiểu mập mạp thì đúng là chỉ có đại đương gia.
“ Vâng ạ….”
“ Haha không ngờ tên mập lời nói lúc đó, không ngờ hắn lại làm được….được rồi, ngươi về đi, nói với tên mập đó là ta đã tu luyện xong, giờ là lúc thực hiện lời nói lúc xưa. Còn nhiệm vụ này thì đây, cầm lấy đi...coi như là hoàn thành nhiệm vụ….” Hàn Phong phất phất tay mà nói, sau đó từ trong giới chỉ lấy ra một cái hộp kích thước tương tự, ném cho tên áo đen. Khi hắn nhận lấy và mở ra, thì bản thân hắn và ba người đoàn xe cũng ngạc nhiên, bởi nó là một cây hạ phẩm Bích Liên Nhân Sâm.
“ Cái...cái này...quý hiếm quá….thuộc hạ không dám lấy…” tên áo đen run rẩy mà nói, dám lấy đồ của đại đương gia, nhị đương gia chỉnh hắn chết.
“ Cầm lấy đi...mấy cái này ta dùng chán rồi….với vẫn còn nhiều nên ngươi đừng có lo..” lời nói của Hàn Phong khiến mọi người ở đây giật mình, cái gì mà dùng chán, cái gì mà có nhiều. Một cây hạ phẩm Bích Liên Nhân Sâm này khiến cho sứt mẻ trán đầu để tranh giành…
“ Vậy...vậy thuộc hạ cáo lui, việc hôm nay nhị đương gia nếu biết thì sẽ rất vui!” tên áo đen gật đầu, sau đó cúi chào rồi biến mất cùng với cái hộp. Hàn Phong quay qua mà nhìn về đoàn người xe, rồi cười hỏi….
“ Đường đã thông...còn không đi à…” Hàn Phong chỉ chỉ mà nói, sau đó xoay người tính rời đi thì cô nàng tiểu thư bên kia liền la lên…
“ Tiểu nữ tên là Kim Ngân, là con gái của thành chủ thành Kim Tinh, không biết tôn danh quý tánh của tiền bối…”
“ Không nghe tên áo đen nói hồi nãy à...nhắc lại làm gì nào…” Hàn Phong quay đầu nhìn Kim Ngân mà cười nói, cô nàng này muốn thăm dò hắn nhưng làm gì dễ dàng moi tin từ mình.
“ Cái đó chỉ là một danh hiệu, quý danh mới là cái cần thiết “ Kim Ngân không nóng không vội, cười mà hỏi tiếp
“ Ta họ Bạch, như thế chắc là đủ rồi nhỉ….” Hàn Phong cười mà nói, trong lòng thì xin lỗi sư phụ vì dùng họ hắn.
“ Bạch tiền bối, không biết ngài có thể dành chút thời gian đến phủ chúng ta làm khách không, ơn cứu mạng này không thể không báo đáp…”
“ Hahaha, cô không nghe tên áo đen hồi nãy nói gì à...ta là đại đương gia của Huyết Đường Lang đó…” Hàn Phong càng nghe thì phát hiện cô nàng Kim Ngân này quả nhiên thú vị.
“ Nhưng rồi tiền bối đã cứu chúng ta nên chứng tỏ ngài không phải là địch, mà không phải là địch thì kết bạn càng thêm tốt…”
“ Haha, thứ lỗi rồi, từ chối một tiểu thư với sắc đẹp tuyệt trần như thế là sai nhưng ta còn có việc, hẹn gặp lại Kim tiểu thư!” Hàn Phong lắc đầu từ chối, sau đó xoay người rồi biến mất lập tức, bởi vì hắn cảm nhận được có vài chục luồng khí tức đang đi tới.
Sau khi chắc chắn không có ai ở đằng sau mình, Hàn Phong tháo cái mặt nạ xuống, rồi chuyển mái tóc và cặp mắt về màu đen, trở lại dáng vẻ bình thường.
“ Thiếu gia, bây giờ chúng ta đi tới đâu?”
“ Kim Tinh thành..ở nơi đó, chúng ta sẽ tìm được không ít hữu dụng thông tin “ Hàn Phong cười nói, rồi phóng về hướng Kim Tinh thành một cách nhanh chóng. Tìm kiếm một hồi, Hàn Phong cuối cùng tới nơi, sau đó thành công nhập thành. Hắn hai mắt sáng lên mà nhìn đoàn người xung quanh tấp nập mà đi, mà nói, mà cười, mà rao lên. Đã bao lâu rồi hắn chưa thấy nhiều người như thế này….
Tìm kiếm một tửu lâu cách cửa thành vài chục bước đi, Hàn Phong bước vào mà tìm bàn ngồi xuống…
“ Khách quan, ngài dùng gì?” Tên tiểu nhị nhanh lẹ chạy tới mà cười hỏi
“ Cho ta vài cái bánh bao, một bình trà..”
“ Có liền, có liền…” tên tiểu nhị nhanh chóng xoay người chạy đi.
Hàn Phong ngồi mà quan sát xung quanh, thấy mọi người cười cười nói nói rất là vui vẻ, bỗng nhiên ở bàn phía sau có ba tên đang ngồi nói chuyện…
“ Ê ê các ngươi nghe tin gì chưa, Thanh Nhã tiểu thử trở về rồi đó….”
“ Ý ngươi là Thanh Nhã tiểu thư của Thành Dương hội đấu giá ư?”
“ Còn người nào nữa... nghe nói lần này trở về từ đế đô để chiêu sinh cho học viện Lam Hoàng của Đế Quốc…ngoài ra lần này còn thay mặt học bán đấu giá vài món mà họ tìm được khi thám hiểm một hang động 1 tháng trước đó…”
“ Thì ra là thế….nhưng mà lần này Thanh Nhã tiểu thư trở về, nghe nói là Kim Ngân tiểu thư cũng trở về. Hai đóa hoa với sắc đẹp tuyệt trần lần này đều tập trung ở Kim Tinh thành, đó đúng là điều tuyệt vời nhất với chúng ta….nếu có thể cười với nàng một cái ta chết cũng mãn nguyện”
“ Hừ….ngươi mơ mộng hòa...Thanh Nhã tiểu thư lần này trở về đều có mấy tên trong học viện theo đuổi. Bọn họ đều là những học sinh thiên tài, chúng ta làm gì có cửa chứ…”
“ Thôi...đừng nói nữa...ăn đi, rồi chúng ta qua Di Hồng Viện để chơi nào..haha…”
“ Đúng...đúng….”
Hàn Phong nghe đám người đó thảo luận xong thì trầm tư suy nghĩ, lúc này thức ăn hắn kêu cũng đã được bưng ra. Tiểu Bạch thò đầu ra từ trong ngực của hắn, sau đó nhận lấy một cái bánh bao mà bắt đầu ngậm ăn, Hàn Phong thì bắt đầu thưởng thức trà, rồi suy nghĩ bước tiếp theo mình nên làm cái gì.
Đúng lúc này từ bên dưới truyền ra những tiếng ồn ào, cãi nhau, sau đó là những tiếng bước chân lên trên lầu. Khi những thân ảnh lộ ra ngoài, đó là hai nam hai nữ, với một lão già. Và điều đặc biệt là họ đều mặc chung một màu áo, là màu xanh lam nhạt, viền hai bên áo.Khi những người ngồi ở nơi này nhìn thấy cô gái thì đều ngơ ngác ra, Hàn Phong nhìn thấy là một thiếu nữ với cặp mắt xanh lam, màu tóc hồng đỏ với khuôn mặt trắng như tuyết. Thân hình hơi gầy, nhưng lại rất cân đối. Còn cô gái kia thì vẻ đẹp tuy không sánh bằng, nhưng không thua là mấy, vẻ đẹp của một cái gái mới lớn, dễ thương, khiến người ta muốn nựng hơn là yêu.
“ Là Thanh Nhã tiểu thư kìa….”
“ Đúng rồi...là Thanh Nhã tiểu thư...đẹp quá…”
“ Như tiên giáng trần….”
Hai tên thanh niên đi theo trừng mắt đám người kia vài cái rồi cũng quay qua. Năm người bắt đầu ngồi xuống bàn rồi kêu đồ ăn, Hàn Phong quan sát họ mấy cái thì thở ra, hắn lắc đầu và nói thầm….
“ Quá yếu…” nhìn đám người này cũng xấp xỉ tuổi mình, bốn người trẻ tuổi cũng chỉ tới Đúc Hồn thất giai, cao nhất là vị thiếu nữ xinh đẹp như tiên kia, là Đúc Hồn Cửu Giai, chuẩn bị đột phá Thành Giai. Còn lão già kia chắc là người bảo hộ của hộ, thực lực ngang với mình, là Thiên Sư Bát Tinh. Quan sát một hồi chả tìm được cái gì thú vị, hắn bắt đầu lấy từ trong ngực ra một cuốn sách, rồi vừa ăn, vừa uống vừa đọc sách, suy nghĩ coi mình nên làm bước gì tiếp theo. Tiểu Bạch thì vẫn tiếp tục công việc ngậm bánh bao, bốn cái đã ăn hết 2 cái, và tiếp tục cái thứ ba trong miệng của mình.
Hai cô gái lúc này đang cười nói với nhau, cô gái nhỏ lúc này nhìn thấy tiểu Bạch bên cạnh Hàn Phong thì hai mắt sáng lên, sau đó mở miệng…
“ Nhã tỷ tỷ, tỷ nhìn xem con mèo bên kia đẹp quá kìa….”
Thanh Nhã nhìn qua theo hướng cô gái đó chỉ, khi nhìn vào con mèo thì nàng gật đầu đồng ý, nhưng khi nhìn thấy Hàn Phong thì nàng hai mắt liền run lên. Trong lòng nàng lúc này bị vẻ lạnh lùng của Hàn Phong mà thu hút, hơn nữa nàng cũng nhận ra là lúc mình vô đây, chỉ có hắn là không hề có vẻ hân hoan, mà chỉ nhìn mấy cái là thôi. Điều này lại khiến cho nàng tò mò, và khi một người con gái tò mò về ai đó, thì sớm muộn gì cũng yêu nhau thôi….(Đùa thôi)
“ Chỉ là một người qua đường thôi “ Giọng nói lạnh lẽo vang lên khiến cho bốn người khác có mặt ở đây đều lạnh buốt lên.
“ Ta tò mò trong cái hộp đó có cái gì nhỉ?” Hàn Phong nhìn hai bên mà hỏi..
“ Ngươi muốn biết làm gì hả...dám tranh giành với Huyết Đường Lang, ngươi chán sống rồi đúng không hả….”
“ Hahahahahahaha…...chán sống….ta còn ngại không có người giết ta kìa…” Giọng nói vẫn lạnh lẽo, cắt quảng khiến cho tên áo đen không giữ mình mà lùi lại vài bước. Sau đó Hàn Phong nhìn qua đoàn người đang giữ cái hộp, nhìn về cô nàng tiểu thư mà đợi câu trả lời. Nàng biết hôm này dù sao có thể khó thoát, người đeo mặt nạ trước mặt còn mạnh hơn tên áo đen kia….
“ Bẩm tiền bối, trong cái hộp này là một cây hạ phẩm Bích Liên Nhân Sâm!”
Dược liệu là một vật thông thường dùng để chữa bệnh nhưng nó cũng có công dụng khác là làm tăng sức mạnh trong chiến đấu, tốc độ tu luyện...tất cả mọi thứ đều có thể thông qua đan dược mà đề cao sức mạnh bản thân. Dược phẩm chia thành năm phẩm, từ Hạ - Trung - Cao - Thiên - Đế phẩm, đương nhiên Hạ Trung Cao thì là có thường, số lượng không ít, nhưng Thiên và Đế phẩm không như rau củ, mà là có cơ duyên thì đoạt được. Hai loại dược phẩm phẩm chất này có thể chữa bách bệnh, luyện ra những viên đan dược chỉ có truyền thuyết lưu truyền, hơn nữa nó còn có Hồn Khí tồn tại. Hấp thu nó sẽ bổ sung vào 5 chỗ trống mà khi đột phá Phá Cơ mở ra, tạo thành một Hồn Kỹ kỹ năng.
Còn đan dược thì chia thành chín phẩm, từ nhất cho đến cửu phẩm, và cấp độ của một luyện dược sư cũng tương tự như thế. Ngoài ra người sở hữu Thiên Hồn như là búa rèn là thợ rèn. Và một trong hai ngành quan trọng ở Thiên Hồn Đại Lục, là Khí Tượng Sư, tương tư Luyện Dược Sư, cũng chia làm chín phẩm.
Hàn Phong khi nghe cô nàng tiểu thư lên tiếng thì việc đầu tiên là hắn thở dài ra một cái, sau đó nhìn về tên áo đen thất vọng nói…
“ Ngươi bỏ ra cả ngày chỉ cướp một cái hạ phẩm Bích Liên Nhân Sâm thôi à…” Hàn Phong lời nói mang theo tiếng châm chọc, bởi vì mấy cây nhân sâm này, sư phụ hắn có cả triệu cây, hắn ăn coi như là ăn cơm.
Những người khác nghe Hàn Phong nói xong thì giật mình, lão già thì vẻ mặt khinh thường, tức giận vì lời nói của Hàn Phong. Cái gì mà chỉ là một cây hạ phẩm Bích Liên Nhân Sâm thôi, cây nhân sâm này số lượng chỉ có vài trăm cây, nhưng chỉ có vài chục cây là xài được, giá thành đấu giá là trên cả chục vạn lượng. Tên áo đen nghe lời Hàn Phong nói xong thì lúc đầu là mặt xám lại, nhưng chợt nhớ ra cái gì thì liền bỏ đao xuống, sau đó nhìn Hàn Phong một cái thật lâu rồi giật mình mà hỏi….
“ Không biết ngài có phải là Bạch Huyết Nhân không?”
“ Đó là danh hiệu...mà đã lâu rồi, ta chưa có dùng….” Đây là danh hiệu mà người người đặt cho hắn lúc năm năm trước. Lúc đó để tu luyện Sát Khẩu Quyết trong Thiên Ma Hồn Ngũ Công, năm năm trước sư phụ bắt hắn ra ngoài đi giết người, giết ma thú, đương nhiên ma thú cấp 3 trở xuống, có khi tử chiến với cấp 4, sơn tặc, khấu tặc, quan lại tham ô, ác bá…..không dưới ngàn người chết trong tay Hàn Phong chỉ trong vòng năm năm. Nhưng nhờ thế ngoài Sát Khẩu Quyết ra, thì hắn còn tự luyện thành cho riêng mình Sát Hồn Khí, dùng hồn khí kết hợp với sát khí, tạo áp lực lên đối thủ, nếu đối thủ yếu hơn thì có thể sẽ chết tức khắc.
“ Thuộc hạ tham kiến Đại Đương Gia!” tên áo đen nghe thấy Hàn Phong xác nhận, lập tức sợ hãi mà quỳ xuống, hai tay chắp lại mà tham kiến. Những người khác thì bị biến cố này mà giật mình, nhất là cô nàng tiểu thư.
“ Cái gì mà Đại Đương Gia…...khoan đã…..chủ của các ngươi là tên tiểu mập mạp đúng không?” Hàn Phong thắc mắc mà hỏi, nhưng chợt nhớ ra một câu chuyện mà năm năm trước hắn gặp, một tên mập mạp tới tranh đồ ăn, cả hai bên đánh nhau, cuối cùng tên mập đó bị Hàn Phong ngược từ sáng tới tối, sau đó cả hai trở thành anh em. Tên mập nói là có chi hướng muốn cùng Hàn Phong đi ngao du, nhưng do còn đang học tập nên từ chối. Cuối cùng tên mập nói hắn sẽ lập ra một tổ chức sát thủ, và Hàn Phong chính là đại đương gia, còn hắn là nhị đương gia.
Tên áo đen nghe Hàn Phong nói thì cười khổ, dám gọi nhị đương gia là tên tiểu mập mạp thì đúng là chỉ có đại đương gia.
“ Vâng ạ….”
“ Haha không ngờ tên mập lời nói lúc đó, không ngờ hắn lại làm được….được rồi, ngươi về đi, nói với tên mập đó là ta đã tu luyện xong, giờ là lúc thực hiện lời nói lúc xưa. Còn nhiệm vụ này thì đây, cầm lấy đi...coi như là hoàn thành nhiệm vụ….” Hàn Phong phất phất tay mà nói, sau đó từ trong giới chỉ lấy ra một cái hộp kích thước tương tự, ném cho tên áo đen. Khi hắn nhận lấy và mở ra, thì bản thân hắn và ba người đoàn xe cũng ngạc nhiên, bởi nó là một cây hạ phẩm Bích Liên Nhân Sâm.
“ Cái...cái này...quý hiếm quá….thuộc hạ không dám lấy…” tên áo đen run rẩy mà nói, dám lấy đồ của đại đương gia, nhị đương gia chỉnh hắn chết.
“ Cầm lấy đi...mấy cái này ta dùng chán rồi….với vẫn còn nhiều nên ngươi đừng có lo..” lời nói của Hàn Phong khiến mọi người ở đây giật mình, cái gì mà dùng chán, cái gì mà có nhiều. Một cây hạ phẩm Bích Liên Nhân Sâm này khiến cho sứt mẻ trán đầu để tranh giành…
“ Vậy...vậy thuộc hạ cáo lui, việc hôm nay nhị đương gia nếu biết thì sẽ rất vui!” tên áo đen gật đầu, sau đó cúi chào rồi biến mất cùng với cái hộp. Hàn Phong quay qua mà nhìn về đoàn người xe, rồi cười hỏi….
“ Đường đã thông...còn không đi à…” Hàn Phong chỉ chỉ mà nói, sau đó xoay người tính rời đi thì cô nàng tiểu thư bên kia liền la lên…
“ Tiểu nữ tên là Kim Ngân, là con gái của thành chủ thành Kim Tinh, không biết tôn danh quý tánh của tiền bối…”
“ Không nghe tên áo đen nói hồi nãy à...nhắc lại làm gì nào…” Hàn Phong quay đầu nhìn Kim Ngân mà cười nói, cô nàng này muốn thăm dò hắn nhưng làm gì dễ dàng moi tin từ mình.
“ Cái đó chỉ là một danh hiệu, quý danh mới là cái cần thiết “ Kim Ngân không nóng không vội, cười mà hỏi tiếp
“ Ta họ Bạch, như thế chắc là đủ rồi nhỉ….” Hàn Phong cười mà nói, trong lòng thì xin lỗi sư phụ vì dùng họ hắn.
“ Bạch tiền bối, không biết ngài có thể dành chút thời gian đến phủ chúng ta làm khách không, ơn cứu mạng này không thể không báo đáp…”
“ Hahaha, cô không nghe tên áo đen hồi nãy nói gì à...ta là đại đương gia của Huyết Đường Lang đó…” Hàn Phong càng nghe thì phát hiện cô nàng Kim Ngân này quả nhiên thú vị.
“ Nhưng rồi tiền bối đã cứu chúng ta nên chứng tỏ ngài không phải là địch, mà không phải là địch thì kết bạn càng thêm tốt…”
“ Haha, thứ lỗi rồi, từ chối một tiểu thư với sắc đẹp tuyệt trần như thế là sai nhưng ta còn có việc, hẹn gặp lại Kim tiểu thư!” Hàn Phong lắc đầu từ chối, sau đó xoay người rồi biến mất lập tức, bởi vì hắn cảm nhận được có vài chục luồng khí tức đang đi tới.
Sau khi chắc chắn không có ai ở đằng sau mình, Hàn Phong tháo cái mặt nạ xuống, rồi chuyển mái tóc và cặp mắt về màu đen, trở lại dáng vẻ bình thường.
“ Thiếu gia, bây giờ chúng ta đi tới đâu?”
“ Kim Tinh thành..ở nơi đó, chúng ta sẽ tìm được không ít hữu dụng thông tin “ Hàn Phong cười nói, rồi phóng về hướng Kim Tinh thành một cách nhanh chóng. Tìm kiếm một hồi, Hàn Phong cuối cùng tới nơi, sau đó thành công nhập thành. Hắn hai mắt sáng lên mà nhìn đoàn người xung quanh tấp nập mà đi, mà nói, mà cười, mà rao lên. Đã bao lâu rồi hắn chưa thấy nhiều người như thế này….
Tìm kiếm một tửu lâu cách cửa thành vài chục bước đi, Hàn Phong bước vào mà tìm bàn ngồi xuống…
“ Khách quan, ngài dùng gì?” Tên tiểu nhị nhanh lẹ chạy tới mà cười hỏi
“ Cho ta vài cái bánh bao, một bình trà..”
“ Có liền, có liền…” tên tiểu nhị nhanh chóng xoay người chạy đi.
Hàn Phong ngồi mà quan sát xung quanh, thấy mọi người cười cười nói nói rất là vui vẻ, bỗng nhiên ở bàn phía sau có ba tên đang ngồi nói chuyện…
“ Ê ê các ngươi nghe tin gì chưa, Thanh Nhã tiểu thử trở về rồi đó….”
“ Ý ngươi là Thanh Nhã tiểu thư của Thành Dương hội đấu giá ư?”
“ Còn người nào nữa... nghe nói lần này trở về từ đế đô để chiêu sinh cho học viện Lam Hoàng của Đế Quốc…ngoài ra lần này còn thay mặt học bán đấu giá vài món mà họ tìm được khi thám hiểm một hang động 1 tháng trước đó…”
“ Thì ra là thế….nhưng mà lần này Thanh Nhã tiểu thư trở về, nghe nói là Kim Ngân tiểu thư cũng trở về. Hai đóa hoa với sắc đẹp tuyệt trần lần này đều tập trung ở Kim Tinh thành, đó đúng là điều tuyệt vời nhất với chúng ta….nếu có thể cười với nàng một cái ta chết cũng mãn nguyện”
“ Hừ….ngươi mơ mộng hòa...Thanh Nhã tiểu thư lần này trở về đều có mấy tên trong học viện theo đuổi. Bọn họ đều là những học sinh thiên tài, chúng ta làm gì có cửa chứ…”
“ Thôi...đừng nói nữa...ăn đi, rồi chúng ta qua Di Hồng Viện để chơi nào..haha…”
“ Đúng...đúng….”
Hàn Phong nghe đám người đó thảo luận xong thì trầm tư suy nghĩ, lúc này thức ăn hắn kêu cũng đã được bưng ra. Tiểu Bạch thò đầu ra từ trong ngực của hắn, sau đó nhận lấy một cái bánh bao mà bắt đầu ngậm ăn, Hàn Phong thì bắt đầu thưởng thức trà, rồi suy nghĩ bước tiếp theo mình nên làm cái gì.
Đúng lúc này từ bên dưới truyền ra những tiếng ồn ào, cãi nhau, sau đó là những tiếng bước chân lên trên lầu. Khi những thân ảnh lộ ra ngoài, đó là hai nam hai nữ, với một lão già. Và điều đặc biệt là họ đều mặc chung một màu áo, là màu xanh lam nhạt, viền hai bên áo.Khi những người ngồi ở nơi này nhìn thấy cô gái thì đều ngơ ngác ra, Hàn Phong nhìn thấy là một thiếu nữ với cặp mắt xanh lam, màu tóc hồng đỏ với khuôn mặt trắng như tuyết. Thân hình hơi gầy, nhưng lại rất cân đối. Còn cô gái kia thì vẻ đẹp tuy không sánh bằng, nhưng không thua là mấy, vẻ đẹp của một cái gái mới lớn, dễ thương, khiến người ta muốn nựng hơn là yêu.
“ Là Thanh Nhã tiểu thư kìa….”
“ Đúng rồi...là Thanh Nhã tiểu thư...đẹp quá…”
“ Như tiên giáng trần….”
Hai tên thanh niên đi theo trừng mắt đám người kia vài cái rồi cũng quay qua. Năm người bắt đầu ngồi xuống bàn rồi kêu đồ ăn, Hàn Phong quan sát họ mấy cái thì thở ra, hắn lắc đầu và nói thầm….
“ Quá yếu…” nhìn đám người này cũng xấp xỉ tuổi mình, bốn người trẻ tuổi cũng chỉ tới Đúc Hồn thất giai, cao nhất là vị thiếu nữ xinh đẹp như tiên kia, là Đúc Hồn Cửu Giai, chuẩn bị đột phá Thành Giai. Còn lão già kia chắc là người bảo hộ của hộ, thực lực ngang với mình, là Thiên Sư Bát Tinh. Quan sát một hồi chả tìm được cái gì thú vị, hắn bắt đầu lấy từ trong ngực ra một cuốn sách, rồi vừa ăn, vừa uống vừa đọc sách, suy nghĩ coi mình nên làm bước gì tiếp theo. Tiểu Bạch thì vẫn tiếp tục công việc ngậm bánh bao, bốn cái đã ăn hết 2 cái, và tiếp tục cái thứ ba trong miệng của mình.
Hai cô gái lúc này đang cười nói với nhau, cô gái nhỏ lúc này nhìn thấy tiểu Bạch bên cạnh Hàn Phong thì hai mắt sáng lên, sau đó mở miệng…
“ Nhã tỷ tỷ, tỷ nhìn xem con mèo bên kia đẹp quá kìa….”
Thanh Nhã nhìn qua theo hướng cô gái đó chỉ, khi nhìn vào con mèo thì nàng gật đầu đồng ý, nhưng khi nhìn thấy Hàn Phong thì nàng hai mắt liền run lên. Trong lòng nàng lúc này bị vẻ lạnh lùng của Hàn Phong mà thu hút, hơn nữa nàng cũng nhận ra là lúc mình vô đây, chỉ có hắn là không hề có vẻ hân hoan, mà chỉ nhìn mấy cái là thôi. Điều này lại khiến cho nàng tò mò, và khi một người con gái tò mò về ai đó, thì sớm muộn gì cũng yêu nhau thôi….(Đùa thôi)
Tác giả :
Nguyệt Thần Lão Đại