Thiên Hoàng Quý Trụ
Chương 73
Nhu Gia xuất giá, Lĩnh Nam vương phủ không cần người khác, Bách Nhận cũng không còn lý do phải về phủ, mấy ngày này hai người lại giống như bơi trong bình mật, Bách Nhận cũng không muốn đi, hai ngày này liền ở lại phủ Thái tử. Sáng sớm mỗi ngày, Kỳ Kiêu vào triều, Bách Nhận đi Hối Tín viện, không đến buổi trưa đã về phủ Thái tử. Sau khi dùng bữa trưa hai người nghỉ một lát, có khi chợp mắt, khi không ngủ được thì trò chuyện trên trời dưới dất hết một buổi trưa. Nghỉ trưa xong hai người đến nội thư phòng, Kỳ Kiêu xem công văn, Bách Nhận đọc sách, lúc có hưng trí sẽ viết vài chữ, ai cũng không ồn ai. Sau bữa tối Kỳ Kiêu không lại đi nội thư phòng nữa, mà ôm Bách Nhận ở trong tẩm điện đùa giỡn.
Rõ ràng chỉ là ở trong phòng, không có làm cái gì, Kỳ Kiêu lại không hề cảm giác buồn chán, chỉ là nhìn Bách Nhận, cho dù là ngồi không cũng so với ra ngoài tốt hơn nhiều. Mà Bách Nhận lại càng ngày càng bám Kỳ Kiêu, cảm giác thanh lãnh xa cách lúc trước chẳng còn chút gì, cả ngày chỉ muốn cùng hắn dính một chỗ.
Ngày này, sau bữa tối, Kỳ Kiêu lấy một bộ chén và xúc xắc đặt trên bàn, thấy Bách Nhận khó hiểu, cười: “Không biết cũng không sao, trước đây chưa từng chơi?”
Bách Nhận lắc đầu cười: “Không…. Biết thì có biết, bất quá chưa từng chơi qua, làm sao điện hạ có món này?”
Kỳ Kiêu cười khẽ: “Năm đó lúc ta mừi sáu tuổi từng đi sòng bạc suốt nửa năm, còn từng bị ngôn quan đem ra can gián đâu.”
Bách Nhận im lặng: “Ngươi không có việc đi sòng bạc làm gì?”
Kỳ Kiêu cười không nói, rút ra một tráp bạc, tùy tay lấy một phiến vàng lá đặt lên bàn: “Ta áp Đại.”
Bách Nhận lập tức tỉnh táo, chỉ tiếc, hắn đến chỗ Kỳ Kiêu chưa bao giờ mang bạc, tìm khắp người cũng chỉ có khóa bình an bên hông có thể đem đánh bạc mà thôi. Kỳ Kiêu cười, cần một túi vàng đưa cho hắn, Bách Nhận muốn lấy, Kỳ Kiêu lại thu tay: “Ta đây đều biết, một trăm mảnh vàng nhỏ, tổng cộng năm lượng, trước cho ngươi mượn, nếu một lát ngươi thua không trả nổi thì làm sao?”
Bách Nhận dừng lại, Kỳ Kiêu cười khẽ: “Trước nói rõ, một lát nếu không trả nổi, vậy liền dựa theo quy củ sòng bạc mà làm.” Bách Nhận đỏ mặt, lại nghĩ, làm sao nhất định sẽ thua, dứt khoát gật đầu: “Được.” Dứt lời liền nắm ít bạc thả lên: “Áp Tiểu.”
Kỳ Kiêu gật đầu, đặt xúc xắc vào chén, lắc lắc, đặt lại lên bàn, để Bách Nhận mở ra, Bách Nhận cười cười, xốc lên, hai con sáu một con năm, là Đại.
Kỳ Kiêu cầm bạc trên bàn ném vào tráp, cười: “Lần này cho ngươi đoán trước, áp Đại hay Tiểu?”
Bách Nhận cũng bắt đầu có hưng trí đánh cược, tiếp tục áp Tiểu, chỉ là hắn không lại để cho Kỳ Kiêu lắc, liền dọn chén trà đĩa trái cây trên bàn nhỏ cạnh giường đẩy hết qua một bên, lấy chỗ trống, lại trải một cái thảm lông lạc đà lên bàn, lấy chén ngọc trong tay Kỳ Kiêu lại đâu, lắc nửa ngày, buông tay nhìn, vẫn là Đại!
Kỳ Kiêu chậm rì rì lấy bạc của Bách Nhận thả lại vào tráp, cười: “Còn áp Tiểu? Ta nhường ngươi, chọn trước đi.”
Bách Nhận bắt đầu háo thắng, vẫn áp Tiểu, lại lắc nửa ngày, qua lại mấy ván, túi bạc của Bách Nhận đã thấy đáy, Kỳ Kiêu cười cười: “Còn đánh được sao?”
Bách Nhận nhíu mi, cầm lấy xúc xắc nhìn kỹ, lại cầm trong tay một lát, đứng dậy rót một chén trà lại đây, lần lượt thả ba xúc xắc vào, xúc xắc chậm rãi chìm xuống, cuối cùng đều là mặt sáu hướng lên trên.
Bách Nhận cười nhìn Kỳ Kiêu: “Điện hạ, này là thế nào?”
Kỳ Kiêu bật cười, đổ trà đi, lấy xúc xắc lại, nói: “Liền biết không thể gạt được ngươi. Lúc khắc điểm xúc xắc này, thợ đã đào rỗng một bên, lại đổ thủy ngân vào, như vậy dễ ra Đại hơn.” Kỳ Kiêu lật tay đem ba con xúc xắc khác giấu trong tay áo đưa cho Bách Nhận: “Ba này dễ ra Tiểu, vốn định đễ dành lúc nào ngươi áp Đại thì đổi.”
Bách Nhận cười than nhẹ: “Có phải nên nói sòng bạc rất khó lường, ngay cả một con xúc xắc cũng thần bí như vậy….. Lại nói, điện hạ nghĩ gì mà chơi cái này?”
Kỳ Kiêu cười khẽ: “Vừa rồi ta có nói với ngươi, trước kia ta từng đi sòng bạc suốt nửa năm, kỳ thật…. ta có hai ám trang thiết lập ở sòng bạc, đi kia là vì xây dựng mạng lưới, sau có một chỗ bị hoàng đế lật ra, ngược lại giữ được một. Bắt đầu từ năm trước, ám trang này vẫn thay ta lo liệu chuyện bên Lĩnh Nam, nay….”
Kỳ Kiêu thả xúc xắc vào tay Bách Nhận, cười: “Đem ám trang này tặng cho ngươi.”
Bách Nhận hoảng sợ, vội lắc đầu: “Không thể. Không nói điện hạ dưỡng những người này mất bao nhiêu công sức, ta cũng có thám tử của mình, không thể lại….”
Kỳ Kiêu cười khẽ một tiếng: “Thám tử của ngươi.”
Bách Nhận xấu hổ, thấp giọng: “Người của ta, đương nhiên so ra kém của điện hạ….”
Kỳ Kiêu cười sủng nịch: “Người nhìn Lĩnh Nam, vốn đã muốn giao vào tay ngươi, một là ngươi có muốn làm cái gì cũng phương tiện, hai là ngươi vốn là người Lĩnh Nam, biết nhiều chuyện bên kia, có những thứ cần bàn bạc với bọn họ thì tốt hơn ta nói. Những người này không phải cho không ngươi, về sau, chuyện bên kia, ta chỉ nói cho ngươi là được, mà bên kia có chuyện gì, ngươi cũng phải hai năm rõ mười nói với ta, biết không?”
Bách Nhận không từ chối được, chỉ phải gật đầu đáp ứng, chỉ là trong lòng vẫn còn băn khoăn, Kỳ Kiêu cười nhẹ, nắm chặt bàn tay Bách Nhận cầm xúc xắc, trầm giọng: “Xúc xắc linh lung an hồng đậu, ngươi hiểu được tâm ý của ta là tốt rồi.”
Xúc xắc linh lung an hồng đậu, tương tư khắc cốt có biết không.
[*Trích từ bài thơ “Tân thiêm thanh dương liễu chi từ nhị thủ” của Ôn Đình Quân, một nhà thơ thời Đường. Nguyên văn:
(I) Nhất xích thâm hồng mông khúc trần, thiên sinh cựu vật bất như tân.
Hợp hoan đào hạch chung kham hận, lý hứa nguyên lai biệt hữu nhân.
(II) Tỉnh để điểm đăng thâm chúc y, cộng lang trường hành mạc vi kỳ.
Linh lung đầu tử an hồng đậu, nhập cốt tương tư tri bất tri?
Ở phần II, tác giả dùng giọng điệu của người con gái để miêu tả sự quyến luyến, tình ý miên man của cô đối với tình lang. Trước khi hai người chia tay, cô đã dặn dò người trong lòng mình, dù có đi đâu xa cũng nhất định không được quên ngày trở về. Trong câu thơ dùng hai trò chơi, Trường hành (một loại trò chơi đánh bạc dùng xúc xắc thời xưa) và Cờ vây (vi kỳ – một trò chơi của văn nhân nhã sĩ thời đó) để diễn tả cái ý ấy.
“Lung linh đầu tử an hồng đậu, nhập cốt tương tư tri bất tri?” Thời Đường, xúc xắc thường được làm bằng xương hay sừng động vật, người ta đục lỗ rồi nhét kín đậu đỏ ở bên trong để màu sắc thêm phần rõ nét, vì thế, từ trò chơi Trường hành dẫn đến con xúc xắc (đầu tử), trên mặt xúc xắc có những chấm đỏ là hồng đậu nằm sâu tận trong xương cốt, biểu thị tương tư khắc cốt ghi tâm của ta với người, người có biết không? Câu thơ sau lại khiến người ta hiểu thêm dụng ý của câu thơ trước, người con gái muốn nhắc nhở bậc trượng phu của mình, khi người chơi Trường hành dùng xúc xắc, mỗi một chấm đỏ trên xúc xắc đều là hồng đậu nhập cốt, cũng là nỗi niềm tương tư ta dành cho người. Do đó, người nhất thiết không thể lầm ngày trở về.
Tham khảo: Baike – Copy từ nhà Liêu Lam]
Trong lòng Bách Nhận ấm áp, nhịn không được cọ cọ chui vào lòng Kỳ Kiêu, nhỏ giọng: “Đời trước ta phải tích bao nhiêu công đức, đời này gặp được điện hạ….”
Kỳ Kiêu cười khẽ, cúi đầu hôn môi Bách Nhận, cười: “Được rồi, thiếu nói lời dễ nghe đánh trống lảng, nhanh trả nợ. Vừa rồi ngươi thua hết một túi vàng kia, năm lượng vàng, Thế tử điện hạ lấy thân trả nợ đi thôi….”
….
Hôm sau là ngày Nhu Gia về nhà mẹ đẻ, hai người dậy từ sớm, Kỳ Kiêu không tiện đi theo, chỉ phân phó Giang Đức Thanh chuẩn bị một bộ trâm cài tóc, mấy thất vải làm quà để Bách Nhận đưa đi.
Sau khi tiễn người, Kỳ Kiêu cho hạ nhân lui hết, đem chuyện hôm qua nói lại với Giang Đức Thanh một tiếng: “Người bên kia vẫn là Thuận Tử trông nom, vừa lúc Bách Nhận cùng Thuận Tử quen thuộc, về sau không cần đổi người, vẫn cứ để Thuận Tử truyền lời đi.”
Giang Đức Thanh gật đầu, do dự một lát, hỏi: “Điện hạ, lão nô biết điện hạ đau sủng Thế tử, nhưng đưa bạc đưa thôn trang thì thôi, thật không cần thiết đưa những thám tử này cho Thế tử a, dù sao cũng là điện hạ tốn bao nhiêu công sức bồi dưỡng ra, lập tức đưa cho Thế tử như vậy….”
Kỳ Kiêu cười lắc đầu: “Ta không ít ám trang, không thiếu một chỗ này. Mà… lần này cũng không chỉ riêng vì đau hắn, công công không quên đi, tin tức của Văn Ngọc… sắp đến.”
Giang Đức Thanh dừng một lát, lập tức hiểu ra: “Điện hạ là… là muốn….”
“Hư….” Kỳ Kiêu cười nhẹ, “Những chuyện dơ bẩn này, cô chưa từng nhúng tay.”
Kỳ Kiêu cầm xúc xắc trên bàn thưởng thức, tối hôm qua, Bách Nhận cảm động vô cùng, khi ngủ còn nắm chặt xúc xắc trong tay, Kỳ Kiêu biết, Bách Nhận vui vẻ như vậy không phải vì tham một cái ám trang, hắn càng quý trọng tình cảm của mình.
Kỳ Kiêu nhẹ thở dài, đáng tiếc, tâm tư của mình không đơn thuần được như vậy.
Từ hôm qua Kỳ Kiêu đã nhận được tin, chuyện Văn Ngọc thành công, như vậy, không đến năm ngày, bên này liền sẽ nhận được tin.
Phía trước Văn Ngọc vừa chọc phải mình, hiện tại xảy ra chuyện, người đầu tiên Bách Nhận nghĩ đến tất nhiên sẽ là Kỳ Kiêu. Kỳ Kiêu chưa bao giờ để ý người khác nhìn hắn thế nào, nhưng với Bách Nhận, Kỳ Kiêu lại khó được có băn khoăn, dù thế nào Văn Ngọc cũng là huynh đệ của Bách Nhận, hắn không muốn để Bách Nhận biết việc này là hắn làm.
Trong lòng Kỳ Kiêu cũng hiểu rõ, Bách Nhận không phải người giả nhân giả nghĩa, cho dù có biết cũng tuyệt sẽ không trách cứ hắn, chỉ biết cảm thán. Nhưng k vẫn muốn cẩn thận một chút, lúc trước hắn tính kế Sầm Triều Ca, sau lại hại Nhu Gia, may mắn Bách Nhận không nhận ra, nhưng loại chuyện hại đến thân nhân Bách Nhận này, Kỳ Kiêu có thể tránh được liền tránh.
Chuyện Văn Ngọc là người của miếu Phu Tử làm, các ám trang dưới trướng Kỳ Kiêu đều không liên quan đến nhau, cho dù là ở trên đường đánh lên cũng tuyệt không biết hai bên cùng thờ một chủ, chuyện kia xảy ra, người bên sòng bạc chỉ biết là Văn Ngọc xảy ra chuyện, còn là ai làm, Kỳ Kiêu tự tin lấy thủ đoạn của miếu Phu Tử, bọn họ tra không được.
Hôm qua chính mình vừa đưa cho Bách Nhận, sòng bạc chuyện quản lý chuyện Lĩnh Nam, Văn Ngọc xảy ra chuyện, Bách Nhận nhất định nghĩ là bọn họ làm, nhưng nếu mình giao người cho hắn, Bách Nhận chỉ cần vừa hỏi đã biết không phải bọn họ gây nên, như vậy, liền tính là Kỳ Kiêu hoàn toàn không can hệ.
Kỳ Kiêu nhìn Giang Đức Thanh cười: “Hiện tại hiểu, vì sao khi ở thôn trang ta phải để người của miếu Phu Tử làm chuyện này đi?”
Giang Đức Thanh bật cười, lắc đầu thở dài: “Điện hạ quả thật rất chư đáo…. Nước cờ lơ đãng lúc trước, hóa ra là dùng ở hôm nay….”
Kỳ Kiêu cười khẽ: “Được rồi, khi dặn dò Thuận Tử, sớm để Bách Nhận tiếp nhận việc bên kia…. Ta cũng không hoàn toàn vì rửa sạch chính mình, sau khi Văn Ngọc xảy ra chuyện, thân giới của Bách Nhận ở kinh thành liền khác. Mỗi người nhìn hắn chẳng khác gì khối thịt mỡ, cho hắn những người này, ta cũng có thể thoáng yên tâm, lại cũng phải để hắn học hỏi kinh nghiệm. Không phải đem hắn làm như luyến đồng mới là yêu thương hắn, đạo lý giữ nhà, kỹ thuật làm chủ, đều phải dạy cho hắn.”
Giang Đức Thanh lại thở dài cảm thán: “Vì Thế tử, điện hạ còn rất vất vả.”
Kỳ Kiêu nhếch môi cười: “Sẽ không. Đó là sở thích.”
Rõ ràng chỉ là ở trong phòng, không có làm cái gì, Kỳ Kiêu lại không hề cảm giác buồn chán, chỉ là nhìn Bách Nhận, cho dù là ngồi không cũng so với ra ngoài tốt hơn nhiều. Mà Bách Nhận lại càng ngày càng bám Kỳ Kiêu, cảm giác thanh lãnh xa cách lúc trước chẳng còn chút gì, cả ngày chỉ muốn cùng hắn dính một chỗ.
Ngày này, sau bữa tối, Kỳ Kiêu lấy một bộ chén và xúc xắc đặt trên bàn, thấy Bách Nhận khó hiểu, cười: “Không biết cũng không sao, trước đây chưa từng chơi?”
Bách Nhận lắc đầu cười: “Không…. Biết thì có biết, bất quá chưa từng chơi qua, làm sao điện hạ có món này?”
Kỳ Kiêu cười khẽ: “Năm đó lúc ta mừi sáu tuổi từng đi sòng bạc suốt nửa năm, còn từng bị ngôn quan đem ra can gián đâu.”
Bách Nhận im lặng: “Ngươi không có việc đi sòng bạc làm gì?”
Kỳ Kiêu cười không nói, rút ra một tráp bạc, tùy tay lấy một phiến vàng lá đặt lên bàn: “Ta áp Đại.”
Bách Nhận lập tức tỉnh táo, chỉ tiếc, hắn đến chỗ Kỳ Kiêu chưa bao giờ mang bạc, tìm khắp người cũng chỉ có khóa bình an bên hông có thể đem đánh bạc mà thôi. Kỳ Kiêu cười, cần một túi vàng đưa cho hắn, Bách Nhận muốn lấy, Kỳ Kiêu lại thu tay: “Ta đây đều biết, một trăm mảnh vàng nhỏ, tổng cộng năm lượng, trước cho ngươi mượn, nếu một lát ngươi thua không trả nổi thì làm sao?”
Bách Nhận dừng lại, Kỳ Kiêu cười khẽ: “Trước nói rõ, một lát nếu không trả nổi, vậy liền dựa theo quy củ sòng bạc mà làm.” Bách Nhận đỏ mặt, lại nghĩ, làm sao nhất định sẽ thua, dứt khoát gật đầu: “Được.” Dứt lời liền nắm ít bạc thả lên: “Áp Tiểu.”
Kỳ Kiêu gật đầu, đặt xúc xắc vào chén, lắc lắc, đặt lại lên bàn, để Bách Nhận mở ra, Bách Nhận cười cười, xốc lên, hai con sáu một con năm, là Đại.
Kỳ Kiêu cầm bạc trên bàn ném vào tráp, cười: “Lần này cho ngươi đoán trước, áp Đại hay Tiểu?”
Bách Nhận cũng bắt đầu có hưng trí đánh cược, tiếp tục áp Tiểu, chỉ là hắn không lại để cho Kỳ Kiêu lắc, liền dọn chén trà đĩa trái cây trên bàn nhỏ cạnh giường đẩy hết qua một bên, lấy chỗ trống, lại trải một cái thảm lông lạc đà lên bàn, lấy chén ngọc trong tay Kỳ Kiêu lại đâu, lắc nửa ngày, buông tay nhìn, vẫn là Đại!
Kỳ Kiêu chậm rì rì lấy bạc của Bách Nhận thả lại vào tráp, cười: “Còn áp Tiểu? Ta nhường ngươi, chọn trước đi.”
Bách Nhận bắt đầu háo thắng, vẫn áp Tiểu, lại lắc nửa ngày, qua lại mấy ván, túi bạc của Bách Nhận đã thấy đáy, Kỳ Kiêu cười cười: “Còn đánh được sao?”
Bách Nhận nhíu mi, cầm lấy xúc xắc nhìn kỹ, lại cầm trong tay một lát, đứng dậy rót một chén trà lại đây, lần lượt thả ba xúc xắc vào, xúc xắc chậm rãi chìm xuống, cuối cùng đều là mặt sáu hướng lên trên.
Bách Nhận cười nhìn Kỳ Kiêu: “Điện hạ, này là thế nào?”
Kỳ Kiêu bật cười, đổ trà đi, lấy xúc xắc lại, nói: “Liền biết không thể gạt được ngươi. Lúc khắc điểm xúc xắc này, thợ đã đào rỗng một bên, lại đổ thủy ngân vào, như vậy dễ ra Đại hơn.” Kỳ Kiêu lật tay đem ba con xúc xắc khác giấu trong tay áo đưa cho Bách Nhận: “Ba này dễ ra Tiểu, vốn định đễ dành lúc nào ngươi áp Đại thì đổi.”
Bách Nhận cười than nhẹ: “Có phải nên nói sòng bạc rất khó lường, ngay cả một con xúc xắc cũng thần bí như vậy….. Lại nói, điện hạ nghĩ gì mà chơi cái này?”
Kỳ Kiêu cười khẽ: “Vừa rồi ta có nói với ngươi, trước kia ta từng đi sòng bạc suốt nửa năm, kỳ thật…. ta có hai ám trang thiết lập ở sòng bạc, đi kia là vì xây dựng mạng lưới, sau có một chỗ bị hoàng đế lật ra, ngược lại giữ được một. Bắt đầu từ năm trước, ám trang này vẫn thay ta lo liệu chuyện bên Lĩnh Nam, nay….”
Kỳ Kiêu thả xúc xắc vào tay Bách Nhận, cười: “Đem ám trang này tặng cho ngươi.”
Bách Nhận hoảng sợ, vội lắc đầu: “Không thể. Không nói điện hạ dưỡng những người này mất bao nhiêu công sức, ta cũng có thám tử của mình, không thể lại….”
Kỳ Kiêu cười khẽ một tiếng: “Thám tử của ngươi.”
Bách Nhận xấu hổ, thấp giọng: “Người của ta, đương nhiên so ra kém của điện hạ….”
Kỳ Kiêu cười sủng nịch: “Người nhìn Lĩnh Nam, vốn đã muốn giao vào tay ngươi, một là ngươi có muốn làm cái gì cũng phương tiện, hai là ngươi vốn là người Lĩnh Nam, biết nhiều chuyện bên kia, có những thứ cần bàn bạc với bọn họ thì tốt hơn ta nói. Những người này không phải cho không ngươi, về sau, chuyện bên kia, ta chỉ nói cho ngươi là được, mà bên kia có chuyện gì, ngươi cũng phải hai năm rõ mười nói với ta, biết không?”
Bách Nhận không từ chối được, chỉ phải gật đầu đáp ứng, chỉ là trong lòng vẫn còn băn khoăn, Kỳ Kiêu cười nhẹ, nắm chặt bàn tay Bách Nhận cầm xúc xắc, trầm giọng: “Xúc xắc linh lung an hồng đậu, ngươi hiểu được tâm ý của ta là tốt rồi.”
Xúc xắc linh lung an hồng đậu, tương tư khắc cốt có biết không.
[*Trích từ bài thơ “Tân thiêm thanh dương liễu chi từ nhị thủ” của Ôn Đình Quân, một nhà thơ thời Đường. Nguyên văn:
(I) Nhất xích thâm hồng mông khúc trần, thiên sinh cựu vật bất như tân.
Hợp hoan đào hạch chung kham hận, lý hứa nguyên lai biệt hữu nhân.
(II) Tỉnh để điểm đăng thâm chúc y, cộng lang trường hành mạc vi kỳ.
Linh lung đầu tử an hồng đậu, nhập cốt tương tư tri bất tri?
Ở phần II, tác giả dùng giọng điệu của người con gái để miêu tả sự quyến luyến, tình ý miên man của cô đối với tình lang. Trước khi hai người chia tay, cô đã dặn dò người trong lòng mình, dù có đi đâu xa cũng nhất định không được quên ngày trở về. Trong câu thơ dùng hai trò chơi, Trường hành (một loại trò chơi đánh bạc dùng xúc xắc thời xưa) và Cờ vây (vi kỳ – một trò chơi của văn nhân nhã sĩ thời đó) để diễn tả cái ý ấy.
“Lung linh đầu tử an hồng đậu, nhập cốt tương tư tri bất tri?” Thời Đường, xúc xắc thường được làm bằng xương hay sừng động vật, người ta đục lỗ rồi nhét kín đậu đỏ ở bên trong để màu sắc thêm phần rõ nét, vì thế, từ trò chơi Trường hành dẫn đến con xúc xắc (đầu tử), trên mặt xúc xắc có những chấm đỏ là hồng đậu nằm sâu tận trong xương cốt, biểu thị tương tư khắc cốt ghi tâm của ta với người, người có biết không? Câu thơ sau lại khiến người ta hiểu thêm dụng ý của câu thơ trước, người con gái muốn nhắc nhở bậc trượng phu của mình, khi người chơi Trường hành dùng xúc xắc, mỗi một chấm đỏ trên xúc xắc đều là hồng đậu nhập cốt, cũng là nỗi niềm tương tư ta dành cho người. Do đó, người nhất thiết không thể lầm ngày trở về.
Tham khảo: Baike – Copy từ nhà Liêu Lam]
Trong lòng Bách Nhận ấm áp, nhịn không được cọ cọ chui vào lòng Kỳ Kiêu, nhỏ giọng: “Đời trước ta phải tích bao nhiêu công đức, đời này gặp được điện hạ….”
Kỳ Kiêu cười khẽ, cúi đầu hôn môi Bách Nhận, cười: “Được rồi, thiếu nói lời dễ nghe đánh trống lảng, nhanh trả nợ. Vừa rồi ngươi thua hết một túi vàng kia, năm lượng vàng, Thế tử điện hạ lấy thân trả nợ đi thôi….”
….
Hôm sau là ngày Nhu Gia về nhà mẹ đẻ, hai người dậy từ sớm, Kỳ Kiêu không tiện đi theo, chỉ phân phó Giang Đức Thanh chuẩn bị một bộ trâm cài tóc, mấy thất vải làm quà để Bách Nhận đưa đi.
Sau khi tiễn người, Kỳ Kiêu cho hạ nhân lui hết, đem chuyện hôm qua nói lại với Giang Đức Thanh một tiếng: “Người bên kia vẫn là Thuận Tử trông nom, vừa lúc Bách Nhận cùng Thuận Tử quen thuộc, về sau không cần đổi người, vẫn cứ để Thuận Tử truyền lời đi.”
Giang Đức Thanh gật đầu, do dự một lát, hỏi: “Điện hạ, lão nô biết điện hạ đau sủng Thế tử, nhưng đưa bạc đưa thôn trang thì thôi, thật không cần thiết đưa những thám tử này cho Thế tử a, dù sao cũng là điện hạ tốn bao nhiêu công sức bồi dưỡng ra, lập tức đưa cho Thế tử như vậy….”
Kỳ Kiêu cười lắc đầu: “Ta không ít ám trang, không thiếu một chỗ này. Mà… lần này cũng không chỉ riêng vì đau hắn, công công không quên đi, tin tức của Văn Ngọc… sắp đến.”
Giang Đức Thanh dừng một lát, lập tức hiểu ra: “Điện hạ là… là muốn….”
“Hư….” Kỳ Kiêu cười nhẹ, “Những chuyện dơ bẩn này, cô chưa từng nhúng tay.”
Kỳ Kiêu cầm xúc xắc trên bàn thưởng thức, tối hôm qua, Bách Nhận cảm động vô cùng, khi ngủ còn nắm chặt xúc xắc trong tay, Kỳ Kiêu biết, Bách Nhận vui vẻ như vậy không phải vì tham một cái ám trang, hắn càng quý trọng tình cảm của mình.
Kỳ Kiêu nhẹ thở dài, đáng tiếc, tâm tư của mình không đơn thuần được như vậy.
Từ hôm qua Kỳ Kiêu đã nhận được tin, chuyện Văn Ngọc thành công, như vậy, không đến năm ngày, bên này liền sẽ nhận được tin.
Phía trước Văn Ngọc vừa chọc phải mình, hiện tại xảy ra chuyện, người đầu tiên Bách Nhận nghĩ đến tất nhiên sẽ là Kỳ Kiêu. Kỳ Kiêu chưa bao giờ để ý người khác nhìn hắn thế nào, nhưng với Bách Nhận, Kỳ Kiêu lại khó được có băn khoăn, dù thế nào Văn Ngọc cũng là huynh đệ của Bách Nhận, hắn không muốn để Bách Nhận biết việc này là hắn làm.
Trong lòng Kỳ Kiêu cũng hiểu rõ, Bách Nhận không phải người giả nhân giả nghĩa, cho dù có biết cũng tuyệt sẽ không trách cứ hắn, chỉ biết cảm thán. Nhưng k vẫn muốn cẩn thận một chút, lúc trước hắn tính kế Sầm Triều Ca, sau lại hại Nhu Gia, may mắn Bách Nhận không nhận ra, nhưng loại chuyện hại đến thân nhân Bách Nhận này, Kỳ Kiêu có thể tránh được liền tránh.
Chuyện Văn Ngọc là người của miếu Phu Tử làm, các ám trang dưới trướng Kỳ Kiêu đều không liên quan đến nhau, cho dù là ở trên đường đánh lên cũng tuyệt không biết hai bên cùng thờ một chủ, chuyện kia xảy ra, người bên sòng bạc chỉ biết là Văn Ngọc xảy ra chuyện, còn là ai làm, Kỳ Kiêu tự tin lấy thủ đoạn của miếu Phu Tử, bọn họ tra không được.
Hôm qua chính mình vừa đưa cho Bách Nhận, sòng bạc chuyện quản lý chuyện Lĩnh Nam, Văn Ngọc xảy ra chuyện, Bách Nhận nhất định nghĩ là bọn họ làm, nhưng nếu mình giao người cho hắn, Bách Nhận chỉ cần vừa hỏi đã biết không phải bọn họ gây nên, như vậy, liền tính là Kỳ Kiêu hoàn toàn không can hệ.
Kỳ Kiêu nhìn Giang Đức Thanh cười: “Hiện tại hiểu, vì sao khi ở thôn trang ta phải để người của miếu Phu Tử làm chuyện này đi?”
Giang Đức Thanh bật cười, lắc đầu thở dài: “Điện hạ quả thật rất chư đáo…. Nước cờ lơ đãng lúc trước, hóa ra là dùng ở hôm nay….”
Kỳ Kiêu cười khẽ: “Được rồi, khi dặn dò Thuận Tử, sớm để Bách Nhận tiếp nhận việc bên kia…. Ta cũng không hoàn toàn vì rửa sạch chính mình, sau khi Văn Ngọc xảy ra chuyện, thân giới của Bách Nhận ở kinh thành liền khác. Mỗi người nhìn hắn chẳng khác gì khối thịt mỡ, cho hắn những người này, ta cũng có thể thoáng yên tâm, lại cũng phải để hắn học hỏi kinh nghiệm. Không phải đem hắn làm như luyến đồng mới là yêu thương hắn, đạo lý giữ nhà, kỹ thuật làm chủ, đều phải dạy cho hắn.”
Giang Đức Thanh lại thở dài cảm thán: “Vì Thế tử, điện hạ còn rất vất vả.”
Kỳ Kiêu nhếch môi cười: “Sẽ không. Đó là sở thích.”
Tác giả :
Mạn Mạn Hà Kỳ Đa